Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không?
Chương 2
Hai tháng cũng dần trôi qua, Hứa Oanh mệt mỏi ngả mình trên nền cỏ xanh mướt, cô nhìn bầu trời cao rộng trước mắt, những đám mây với những hình thù kì lạ. Cô mỉm cười, giờ đây, cô đã không còn nhớ đến hắn nữa, có lẽ hai người thực chất không thể gặp lại nhau, lần gặp mặt trước, chẳng qua chỉ là những gì còn nợ nhau từ kiếp trước".
Cô khẽ nhắm mắt, dưới những làn gió thổi vi vu mát rượi, cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, đến khi thức dậy, cô thấy bầu trời đã đen kịt. Hứa Oanh hoảng hốt choàng dậy, trên người cô còn có một chiếc áo khác. Hứa Oanh ngây ngốc nhìn chiếc áo trên người mình, nó có mùi hương rất lạ, một mùi thơm nhè nhẹ.
"Cậu ngủ như heo" Âm thanh truyền đến tai cô, Hứa Oanh giật mình quay qua bên cạnh, dưới ánh trăng mập mờ, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của người đó , nhưng giọng nói này nghe rất quen, Hứa Oanh sát lại gần hắn, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt tuyệt mĩ của hắn.
"Du Hạo, có đúng là cậu không vậy?"
"Tôi đúng là Du Hạo, nhưng mà cậu còn nhớ tôi sao?"
"Ờm, cứ như quen nhau từ trước vậy, nên đến giờ tôi vẫn nhớ".Hứa Oanh ngạc nhiên hết cỡ , chỉ vài tiếng trước , cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn , vậy mà giờ đây , hắn lại xuất hiện ngay trước mặt cô , còn khẳng định , bản thân hắn chính là Du Hạo . Cảm xúc trong lòng cô trở lên dạt rào , cô vươn tay ôm lấy cổ hắn , tì chiếc cằm nhỏ nhắn lên vai hắn , nước mắt không ngừng chảy ra như suối nước nóng .
Du Hạo mỉm cười - Đồ ngốc ! Chúng ta đương nhiên biết nhau, thậm chí cũng rất thân thuộc.
"Tôi đã chờ cậu hai tháng" Cô khóc lóc, trách mắng hắn "Tại sao bây giờ cậu mới đến, tôi đã rất nhớ cậu".
"Ha ha, cậu thật nực cười, chúng ta đâu có thân thiết tới mức như vậy?".
"Tại tôi thấy chúng ta có khả năng mà".
"Khả năng gì chứ"
"Thì làm bạn đó"
...
Những ngày qua , hôm nào hắn cũng tới nơi này, nhìn ngắm cô từ phía xa. Hôm nay đáng lẽ cũng sẽ như vậy, hắn sẽ ngắm nhìn cho đến khi cô rời đi, nhưng bản thân cô lại ngủ ngon lành không biết nguy hiểm đang rình rập, một kẻ háo sắc nào nó đã có ý nghĩ xấu xa làm tổn hại cô, hắn không chấp nhận điều này, chính vì vậy đã xông đến đánh cho tên háo sắc đó một trận, sau đó ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.
Lúc cô ngủ, gương mặt cô rất hiền lành, nước da trắng mịn khẽ ửng hồng, đôi môi mọng đỏ mím chặt, toàn thân nhỏ bé nằm co ro trong lùm cỏ xanh mướt. Hắn nghĩ rằng, cô là một thiên thần xinh đẹp, thiên thần khiến trái tim lạnh lẽo bấy lâu được sưởi ấm, có lẽ chỉ đơn giản là như vậy.
Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô "Ờm, thì bạn".
"Thật ?"
"Bộ cậu nghĩ tôi đùa ?"
"Không ! Không phải.."
...
Hai người nắm tay nhau đi trên đồng cỏ xanh mượt, ngắm nhìn cảnh vật yên bình xung quanh hồ nước lớn, những làn gió lạnh thổi qua khiến cô run người, nhưng cô không hề sợ hãi, bởi từ giờ phút này, cô không hề đơn độc một mình, cô đã có một người bạn cho riêng mình.
"Những năm qua, sống vẫn tốt chứ ?".
Hứa Oanh buồn bã trả lời "Tốt ! Chỉ là có chút đơn độc".
"Đơn độc như thế nào ?"
"Thì đại khái là không có bạn bè, không có người thân, cũng không có ai đối xử tốt, lại luôn bị bắt nạt...vv"
"Nhưng từ giờ đã có tôi".
"Phải rồi".
...
Tình bạn của hai người thật đặc biệt, đây phải chăng chính là "định mệnh" hay là "Định mệnh trêu đùa !".
Cô khẽ nhắm mắt, dưới những làn gió thổi vi vu mát rượi, cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, đến khi thức dậy, cô thấy bầu trời đã đen kịt. Hứa Oanh hoảng hốt choàng dậy, trên người cô còn có một chiếc áo khác. Hứa Oanh ngây ngốc nhìn chiếc áo trên người mình, nó có mùi hương rất lạ, một mùi thơm nhè nhẹ.
"Cậu ngủ như heo" Âm thanh truyền đến tai cô, Hứa Oanh giật mình quay qua bên cạnh, dưới ánh trăng mập mờ, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của người đó , nhưng giọng nói này nghe rất quen, Hứa Oanh sát lại gần hắn, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt tuyệt mĩ của hắn.
"Du Hạo, có đúng là cậu không vậy?"
"Tôi đúng là Du Hạo, nhưng mà cậu còn nhớ tôi sao?"
"Ờm, cứ như quen nhau từ trước vậy, nên đến giờ tôi vẫn nhớ".Hứa Oanh ngạc nhiên hết cỡ , chỉ vài tiếng trước , cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn , vậy mà giờ đây , hắn lại xuất hiện ngay trước mặt cô , còn khẳng định , bản thân hắn chính là Du Hạo . Cảm xúc trong lòng cô trở lên dạt rào , cô vươn tay ôm lấy cổ hắn , tì chiếc cằm nhỏ nhắn lên vai hắn , nước mắt không ngừng chảy ra như suối nước nóng .
Du Hạo mỉm cười - Đồ ngốc ! Chúng ta đương nhiên biết nhau, thậm chí cũng rất thân thuộc.
"Tôi đã chờ cậu hai tháng" Cô khóc lóc, trách mắng hắn "Tại sao bây giờ cậu mới đến, tôi đã rất nhớ cậu".
"Ha ha, cậu thật nực cười, chúng ta đâu có thân thiết tới mức như vậy?".
"Tại tôi thấy chúng ta có khả năng mà".
"Khả năng gì chứ"
"Thì làm bạn đó"
...
Những ngày qua , hôm nào hắn cũng tới nơi này, nhìn ngắm cô từ phía xa. Hôm nay đáng lẽ cũng sẽ như vậy, hắn sẽ ngắm nhìn cho đến khi cô rời đi, nhưng bản thân cô lại ngủ ngon lành không biết nguy hiểm đang rình rập, một kẻ háo sắc nào nó đã có ý nghĩ xấu xa làm tổn hại cô, hắn không chấp nhận điều này, chính vì vậy đã xông đến đánh cho tên háo sắc đó một trận, sau đó ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.
Lúc cô ngủ, gương mặt cô rất hiền lành, nước da trắng mịn khẽ ửng hồng, đôi môi mọng đỏ mím chặt, toàn thân nhỏ bé nằm co ro trong lùm cỏ xanh mướt. Hắn nghĩ rằng, cô là một thiên thần xinh đẹp, thiên thần khiến trái tim lạnh lẽo bấy lâu được sưởi ấm, có lẽ chỉ đơn giản là như vậy.
Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô "Ờm, thì bạn".
"Thật ?"
"Bộ cậu nghĩ tôi đùa ?"
"Không ! Không phải.."
...
Hai người nắm tay nhau đi trên đồng cỏ xanh mượt, ngắm nhìn cảnh vật yên bình xung quanh hồ nước lớn, những làn gió lạnh thổi qua khiến cô run người, nhưng cô không hề sợ hãi, bởi từ giờ phút này, cô không hề đơn độc một mình, cô đã có một người bạn cho riêng mình.
"Những năm qua, sống vẫn tốt chứ ?".
Hứa Oanh buồn bã trả lời "Tốt ! Chỉ là có chút đơn độc".
"Đơn độc như thế nào ?"
"Thì đại khái là không có bạn bè, không có người thân, cũng không có ai đối xử tốt, lại luôn bị bắt nạt...vv"
"Nhưng từ giờ đã có tôi".
"Phải rồi".
...
Tình bạn của hai người thật đặc biệt, đây phải chăng chính là "định mệnh" hay là "Định mệnh trêu đùa !".
Tác giả :
Mai Hoa