Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?
Chương 52: Dự Cảm Chẳng Lành
"Hắc Phong! Cậu đang làm gì vậy?" - một giọng nói lạnh lẽo vang lên khắp căn phòng...
Cả Hắc Phong và Băng Băng đều nhận thấy hành động của hai người lúc này, tình cảnh này làm người khác nhìn vào sẽ thấy rất mờ ám
"Anh thật quá đáng!" - Nhã Âu phía sau hét lớn
Băng Băng lập tức đẩy Hắc Phong ra cô nhìn Vương Hạo và Nhã Âu:"Chuyện không như hai người nghĩ đâu!" - cô càng sợ hãi hơn, nước mắt nhanh chóng tràn ra khoé mắt. Cô thật sự sợ anh sẽ hiểu lầm
"Này, Hắc Phong anh nói gì đi chứ " - Băng Băng kéo áo Hắc Phong. Nhưng anh vẫn im lặng đứng đó không nói gì
Ánh Mắt Vương Hạo nhìn cô không làm cô đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt sâu thẳm, có thể bóp chết cô lúc nào. Cô khẽ run người
"Hôm nay tôi có cuộc họp cổ đông nên tôi phải đi trước" - bỏ thức ăn xuống bàn Vương Hạo đi thẳng ra cửa
Anh dùng từ "tôi" với cô sao?
Bất chấp Băng Băng chạy khỏi giường đi đến chỗ Vương Hạo ôm lấy tay anh:"Anh nghe em giải thích có được không? Thật sự không như anh nghĩ "
Nhìn thấy cô đột nhiên chạy ra cửa thật làm người khác giật mình cô đi còn không nổi còn dám chạy sao
Anh gỡ cánh tay đang ôm lấy anh ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới nhíu mày:"Đi dép vào!" - anh nói có hơi lớn a. Nhưng không thể để cô chạy lung tung với đôi chân trần như vậy
Nhã Âu thấy Vương Hạo hung dữ liền lấy dép đem đến cho Băng Băng. Cô ấy đi còn không nổi cố chạy ra ôm anh còn mắng sao. Đồ vô nhân tính
Dép để trước mặt Băng Băng xỏ vào chân, Nhã Âu không giận cô nữa chăng?
Nghe lời anh rồi cô lại túm lấy áo anh, ánh mắt nhìn anh hối lỗi
"Thức ăn ở trên bàn, nhớ ăn rồi uống thuốc " - nói rồi anh đi thẳng một mạch không nhìn lại bỏ lại cô đứng đó
Quay lại bên trong Hắc Phong vẫn đứng yên vị trí lúc nảy, còn Nhã Âu đang đứng nhìn cô
Băng Băng cúi đầu nói không ra hơi:"Âu Âu cậu cũng không tin tớ đúng không?"
Nhã Âu liếc nhìn Hắc Phong nói lớn:"Hây ya, nói đúng hơn là tớ không tin cái người kia kìa còn cậu tớ hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì tớ biết trong lòng cậu có ai. Còn anh ấy, anh ấy từng thích cậu nên tuyệt đối không thể tin "
"Thật tốt, vẫn có cậu tin tớ "-Băng Băng đi đến ôm Nhã Âu
"Này này cậu nặng quá thế, càng ngày càng mập sao"
Đẩy Băng Băng ra vô tình đẩy trúng phần bụng làm cô "a" một tiếng
Thấy lạ Nhã Âu sờ sờ bụng cô:"Sao bụng câu lại căng thế này.Không phải là..."
Băng Băng lập tức giật thốt:"Không phải là...là cái gì "
Nhã Âu cười lớn:"Không phải là mập lên thật đó chứ haha chứ cậu nghĩ cái gì. Nghĩ mình sẽ nói cậu có em bé sao?Nếu như vậy chẳng phải rất phi lí à"
Nghe xong cô lập tức trừng mắt đánh Nhã Âu một cái:"Tất nhiên là không rồi, cậu nói cái gì vậy "
"Đùa mà bà cô "
Băng Băng cười gượng, làm cô hồn vía trên mây
Từ xa Hắc Phong nhìn Băng Băng ánh mắt như đang nghĩ sâu xa, nhớ những điều lúc nảy Băng Băng hỏi trong đầu anh hiểu ra vài cái gì đó
"Tối nay tớ sẽ ở lại đây cùng cậu nhé Băng Băng " - đang thất thần nghe Nhã Âu hỏi Cô mới thức tỉnh
"Sao? Ngủ ở đậy? Bệnh viện?"
Nhã Âu nhíu mày:"cậu sao vậy?"
"Không có gì. Nhưng cậu nên nói chuyện rõ với Hắc Phong đi. Hai người cứ hiểu lầm như vậy làm tớ khó xử lắm " - cô gãi đầu
"Xì mặc kệ anh ta. Tối nay tớ ngủ đây! Quyết định rồi " - khoanh tay trước ngực, ngữ khí chắc chắn
"Nhưng..." - đêm nay là đêm cuối cùng, nhưng không chắc anh ấy sẽ quay lại cơ mà. Cũng tốt cùng Nhã Âu trải qua đêm cuối này. Có lẽ cô sẽ rất nhớ Nhã Âu
"Không được!"-Cuối cùng Hắc Phong cũng chịu lên tiếng
Nghe lời anh nói Nhã Âu có chút tức giận quay qua:"Không được cái gì, Băng Băng là bạn rất thân của em, em chăm sóc cô ấy là chuyện đương nhiên "
"Chẳng phải sáng nay lúc em chạy theo anh đã mè nheo là muốn đi thăm quan khắp Canada còn muốn thử các món ăn gì đó hay sao! Nói vậy đi cũng không cần đi, ăn cũng không cần ăn rồi à?"
Cô câm nín...:"Hôm nay không đi thì ngày mai! Có gì khác nhau chứ "
"Hôm nay anh có hứng đi ngày mai không có hứng!"
"Anh..." - cô chỉ vào mặt Hắc Phong
Anh ta chỉ nhún vai
"Mặc kệ không cần đi nữa, tối nay em sẽ ở cùng Băng Băng "- nói rồi cô đi đến khoác tay Băng Băng
"Tốt thôi, xem ra tối nay bên cạnh chỗ nằm của anh lại có một chỗ trống rồi. Chi bằng anh đem cô thư kí mình dẫn theo làm ấm giường nhỉ?"
Nhã Âu nghiến răng:"Hắc Phong anh dámmmm..."
"Em nói xem!"
Với bản lĩnh của anh còn cần hỏi anh dám hay không à? Ngu ngốc!
"Rõ ràng anh biết cô ta muốn leo lên giường của anh từ lâu anh còn cho cô ta cơ hội, anh xem em là cái gì "
Hắc Phong không biết nói gì...
Băng Băng bật cười:"Âu Âu sao cậu bướng thế nghe lời anh ấy về đi ngày mai lại đến thăm tớ, còn anh nữa Hắc Phong sao lại chọc cô ấy như vậy, không thấy cô ấy đầu đang bốc khói hay sao. Hai người làm tôi có chút ghen tị đấy"
Cô nói thật lòng. Chính là rất ghen tị. Nhìn bọn họ cãi nhau nhưng qua mỗi lời nói đều chứng minh bọn họ rất thương yêu nhau
Nhìn Trong túi áo Băng Băng có điện thoại, Nhã Âu tự rút điện thoại ra rồi tự lưu số điện thoại gọi quốc tế của mình vào:"Được rồi, tối nay nếu tên khốn Vương Hạo không quay lại thì phải gọi điện cho mình liền đấy"- lưu số xong cô đưa điện thoại cho Băng Băng
"Biết rồi mà cô nương " - cô nhíu mày yêu
Mãi đến chiều Nhã Âu mới chịu buông cô đi về cùng Hắc Phong
Cô cũng xuống dưới đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện cũng hai tiếng đồng hồ, trời sập tối Băng Băng mới đi lên phòng
Đứng nhìn ra ngoài cửa sổ cô trầm ngâm không biết mình đang nghĩ gì chỉ đứng nhìn như vậy
Cuộc sống mà cô muốn thật đơn giản nhưng lại rất khó để có
Hôm nay Lôi Thiên không có đến đây, là vì ngày cuối cùng cô ở bên cạnh Vương Hạo cho nên mới không đến sao
Nghĩ lại dù hôm nay có phải ngày cuối cùng hay không cũng không có gì khác biệt, nó vẫn trải qua thật bình thường mà
Tay xoa đến bụng cô mới nhớ là cô chưa ăn cái gì, quay lại nhìn đống thức ăn vẫn còn y nguyên trên bàn cô bất giác đi nhanh đến bàn ngồi xuống
Không ăn gì con của cô sao chịu nỗi đây, cô thật là tồi tệ mà
Mở từng hộp thức ăn trên bàn ra, toàn là những món cô thích nhưng có điều nó đã nguội lạnh hết rồi, cũng đúng mua từ lúc sáng cơ mà, trước lúc Vương Hạo đi đã dặn cô phải ăn, quên mất
Đưa tay lên ăn thử từng món, cô đột nhiên ngán đến tận cổ đi thẳng vào toilet nôn ra, chưa gì đã ốm nghén rồi sao
"Em làm sao vậy?" - một giọng nói vang lên phía sau lưng làm Băng băng giật mình quay lại, thì ra là Vương Thiên Phong
"Em không sao?" - cô nghe ra giọng anh ấy, xua tay tỏ ra rất ổn
Tất nhiên chuyện cô mang thai anh đã biết, chỉ là anh không muốn hỏi cô, sợ sẽ tạo thêm áp lực cho cô nhưng một cô gái lại gánh chịu một mình như vậy làm anh cảm thấy rất xót xa
Rửa miệng xong cô quay ra ngoài ghế sofa ngồi, rồi anh cũng đi đến ngồi
Nhìn thức ăn trên bàn đang mở ra dở, hộp nào hộp nấy vẫn còn đầy có lẽ cô vừa mới ăn, có điều tất cả đã nguội hết rồi
Tay Băng Băng đang cầm đũa định gắp thức ăn nhưng anh nhanh chóng ngăn cô lại:"Đi xuống canteen ăn cơm cùng anh được không?"
Cô dừng đũa:"Anh chưa ăn tối sao?"
Vương Thiên Phong bất lực gật đầu
Băng Băng thở dài, cô đang rất mệt mỏi, lúc nảy cô còn mới xuống dưới đi dạo nhưng làm sao từ chối đây anh ấy còn chưa ăn gì:"Được rồi, đi thôi" - cô đứng lên
"Cạch" - cánh cửa được mở ra
Phía sau cánh cửa là người mà Băng Băng đang mong đợi, anh ấy thực sự đã quay lại
Anh đi vào trong nhìn Vương Thiên Phong không có gì là bất ngờ vì lúc sáng chẳng phải Băng Băng nói tối nay Anh ấy sẽ quay lại à
Vương Thiên Phong nhìn thấy Vương Hạo liền cười:"Họp cổ đông thế nào rồi?"
Vương Hạo cũng cười:"Anh nói xem!"
Anh không nói, chỉ gật đầu mấy cái
Vương Hạo trước nay chỉ số thất bại trong công việc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay và không bao giờ đi quá xa những con số đếm được
Đi đến bàn mới phát hiện trên tay anh còn cầm một hộp thức ăn
Anh đặt xuống, liếc nhìn những thứ còn đầy vun trên bàn rồi dừng ánh mắt lại trên người cô
Băng Băng nhìn ánh mắt đó khiến cô giật mình vội vàng giải thích:"Em..."
Cô không biết nên nói cái gì, Vương Thiên Phong cũng hiểu vì sao cô lại ngồi ăn đống thức ăn nguội, không phải vì cô đói mà là vì Vương Hạo
"Em thế nào?"
"Lúc chiều em cùng Nhã Âu và Hắc Phong đã ăn rồi " - sao cô lại dám nói dối trắng trợn như vậy, lỡ như anh ấy gọi điện hỏi Hắc Phong thì thế nào
"Anh không ấu trĩ đến nỗi sẽ gọi cho Hắc Phong đâu. "
Anh là thánh sao? Cô nghĩ vậy cũng nói ra được
"Cháo vẫn còn nóng, mau ăn đi" - anh mở hộp cháo ra đẩy đến trước mặt cô
Băng Băng cầm lấy thìa ăn từ tốn, cô không muốn tỏ ra như mình chết đói cả ngày nay rồi
Nhìn cô cầm thìa ăn anh mới yên tâm quay qua Vương Thiên Phong:"Trễ rồi, anh không cần phải về sao?"
Vương Thiên Phong ngước lên:"Anh có thể hiểu là em đang đuổi anh không nhỉ?"
"Có thể " - Vương Hạo không tỏ ý dấu diếm điều anh muốn
"Được rồi, anh về đây " - Vương Thiên Phong đứng lên không quên xoa đầu Băng Băng một cái:"Ngủ ngoan đấy" - nhìn cô gái nhỏ đang ăn ngon lành như vậy rất giống con mèo vừa tìm được cá
Băng Băng dừng việc ăn lại nhìn lên:"Anh cũng ngủ ngon "
Vương Thiên Phong rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn hai người, Vương Hạo vẫn im lặng không nói chỉ ngồi nhìn cô ăn
Nhìn như vậy không sợ cô sặc hay sao chứ
Ăn no nê cô dọn dẹp trên bàn, nhưng người đối diện đột nhiên nhìn cô nhíu mày, cô không hiểu anh muốn gì nên cũng không để ý cứ dọn dẹp như vậy
"Em nghỉ ngơi đi, để anh dọn" - Vương Hạo dành lấy hết phần mình mà dọn mặc kệ cô ngồi ngơ ngác như vậy
Lúc anh quay lại cô vẫn ngồi trên ghế ngơ ngác, ánh mắt có vẻ suy tư:"Không định đi ngủ sao?"
Băng Băng nghe giọng anh mới trở về thực tại, cô lập tức leo lên giường nằm ngay ngắn
Tắt đèn phòng rồi anh đi đến bật đèn đầu giường lên, quay lại đắp chăn ngăn ngắn cho cô anh mới yên tâm bước đi
Bước được hai bước Băng Băng đã nắm tay anh lại:"Tối nay..." - cô gần như không nói ra tiếng nhưng vẫn nói tiếp:"...anh ngủ trên giường cùng em được không?"
Nói ra cô lại đỏ mặt
Vương Hạo nhìn cô, hôm nay cô thật lạ
Thấy anh không trả lời Băng Băng ngồi dậy:"Anh còn giận em à? Chuyện lúc sáng là bởi vì...em đột nhiên cảm thấy rất mệt cho nên em mới khóc, anh Hắc Phong chỉ dỗ em mà thôi "
"Anh biết rồi, em ngủ đi!"
"Nhưng em muốn anh ngủ cùng em "-đêm cuối cùng chỉ muốn được bên anh, sau này cả cơ hội cũng không có
"Lát nữa anh phải về nước rồi, công ty đang xảy ra chuyện cho nên tối nay anh không thể ở lại đây được " - gương mặt anh vẫn lãnh đạm như vậy
Anh phải về? Cô không nghe nhầm, thật sự phải như vậy sao!
Cô vẫn bình tĩnh:"Công việc quan trọng hơn, không sao đâu anh cứ đi trước đi "
Đã như vậy anh quay lại đây làm gì? Tạm biệt cô sao hay đùa cợt với cô đây
"Trong thời gian này Lôi Thiên sẽ chăm sóc em, giải quyết xong mọi việc anh sẽ quay lại"
Thật ra anh muốn ở đây chăm sóc cô, nhưng ba lại gọi anh về giải quyết chuyện công ty, anh rất lo cho cô nhưng ba đã kiên quyết như vậy anh biết làm thế nào? Nếu anh không về ba sẽ làm ra chuyện khiến anh phải hối hận.
Có lẽ ba anh thừa biết chuyện làm anh hối hận chỉ có thể liên quan đến Băng Băng
Nghe anh nói rồi cô chỉ gật đầu không nói thêm, còn anh thì bước đi không quay đầu lại nhìn cô
Đêm nay cô ngủ không được, anh cứ vậy mà đi, là không quan tâm cô nữa có đúng không?
Chẳng hiểu sao cô lại có dự cảm chẳng lành
Đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương rất thơm, mặc dù cô không thích nước hoa hay những mùi thơm quá nồng như vậy nhưng mùi hương này rất lạ, hơi nồng của nó không làm cô khó chịu mà ngược lại làm cô rất dễ chịu, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay
Có lẽ dự cảm của cô đã đúng!
HAI TIẾNG TRƯỚC...
Tại sân bay quốc tế Canada một cô gái gợi cảm đang sải bước như đang ở trên sàn diễn vậy
Cô vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn bởi dáng vẻ của cô, trên người cô là một chiếc váy bó sát màu đen tôn lên vóc dáng đầy đặn ba vòng cực chuẩn của cô gái đó, trước ngực của cô là đường xẻ táo bạo gần như chỉ che được nhũ hoa, một hành động nhỏ của cô cũng có thể khiến cô rắc rối với bộ đồ đó
Nhưng cô ta có vẻ tự tin không ngần ngại điều gì, thân hình lấp lấp ló ló thật khiến cánh mày râu khó cưỡng
Tiếng chuống điện thoại kêu lên làm cô ta bớt đi vẻ huênh hoang của mình
"Chị đến Canada thật sao?"- một cô gái lo lắng nói trong điện thoại
"Nếu chị không đến Canada thì làm sao em có thể gọi số điện thoại quốc tế này cho chị?"
"Nhưng Vương Hạo ở đó!"
"Yên tâm. Có lẽ anh ấy đag trên đường về nước rồi " - cô nói như chắc chắn
"Làm sao chị biết "
"À từ ông Vương mà biết thôi"
"Ông Vương...?"
"Em không cần biết quá nhiều làm gì, chẳng phải lần trước em đuổi con hồ ly này qua Canada vì muốn nó tránh xa anh Hạo hay sao? Có điều anh Hạo cũng đến đây tìm nó rồi đấy. Cho nên nhất định lần này chị sẽ giúp em dứt điểm. Thế nào?"
"Là giúp cho chị hay giúp cho em? Chị cũng yêu anh ấy không phải sao?"
Cô gái cười vì sự thông minh của em gái mình:"Giúp cho cả hai chúng ta. Được rồi chứ! Chị đi đây, chờ tin tốt của chị "
Thấy chị gái vội cúp máy Đồng Đồng vội nói:"Chị đừng động tay động chân với Băng Băng bởi vì cô ấy..." - cô có thể nói là Băng Băng đang mang thai hay sao nếu biết thì chiu cô còn giết nó cũng không chừng. Nên thôi vậy:"Không có gì đâu. Tạm biệt " - Đồng Đồng cúp máy
Bên này cô không hiểu cô em gái cô muốn nói cái gì nhưng cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải cô muốn hại gì.
Nên trách là trách Băng Băng cô có người cha quá yêu thương cô đi, yêu thương đến nỗi muốn giết đi cô
Bỗng nhiên Chu Mịch cười lớn, càng khiến những người xung quanh nhìn cô quái dị hơn
Cả Hắc Phong và Băng Băng đều nhận thấy hành động của hai người lúc này, tình cảnh này làm người khác nhìn vào sẽ thấy rất mờ ám
"Anh thật quá đáng!" - Nhã Âu phía sau hét lớn
Băng Băng lập tức đẩy Hắc Phong ra cô nhìn Vương Hạo và Nhã Âu:"Chuyện không như hai người nghĩ đâu!" - cô càng sợ hãi hơn, nước mắt nhanh chóng tràn ra khoé mắt. Cô thật sự sợ anh sẽ hiểu lầm
"Này, Hắc Phong anh nói gì đi chứ " - Băng Băng kéo áo Hắc Phong. Nhưng anh vẫn im lặng đứng đó không nói gì
Ánh Mắt Vương Hạo nhìn cô không làm cô đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt sâu thẳm, có thể bóp chết cô lúc nào. Cô khẽ run người
"Hôm nay tôi có cuộc họp cổ đông nên tôi phải đi trước" - bỏ thức ăn xuống bàn Vương Hạo đi thẳng ra cửa
Anh dùng từ "tôi" với cô sao?
Bất chấp Băng Băng chạy khỏi giường đi đến chỗ Vương Hạo ôm lấy tay anh:"Anh nghe em giải thích có được không? Thật sự không như anh nghĩ "
Nhìn thấy cô đột nhiên chạy ra cửa thật làm người khác giật mình cô đi còn không nổi còn dám chạy sao
Anh gỡ cánh tay đang ôm lấy anh ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới nhíu mày:"Đi dép vào!" - anh nói có hơi lớn a. Nhưng không thể để cô chạy lung tung với đôi chân trần như vậy
Nhã Âu thấy Vương Hạo hung dữ liền lấy dép đem đến cho Băng Băng. Cô ấy đi còn không nổi cố chạy ra ôm anh còn mắng sao. Đồ vô nhân tính
Dép để trước mặt Băng Băng xỏ vào chân, Nhã Âu không giận cô nữa chăng?
Nghe lời anh rồi cô lại túm lấy áo anh, ánh mắt nhìn anh hối lỗi
"Thức ăn ở trên bàn, nhớ ăn rồi uống thuốc " - nói rồi anh đi thẳng một mạch không nhìn lại bỏ lại cô đứng đó
Quay lại bên trong Hắc Phong vẫn đứng yên vị trí lúc nảy, còn Nhã Âu đang đứng nhìn cô
Băng Băng cúi đầu nói không ra hơi:"Âu Âu cậu cũng không tin tớ đúng không?"
Nhã Âu liếc nhìn Hắc Phong nói lớn:"Hây ya, nói đúng hơn là tớ không tin cái người kia kìa còn cậu tớ hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì tớ biết trong lòng cậu có ai. Còn anh ấy, anh ấy từng thích cậu nên tuyệt đối không thể tin "
"Thật tốt, vẫn có cậu tin tớ "-Băng Băng đi đến ôm Nhã Âu
"Này này cậu nặng quá thế, càng ngày càng mập sao"
Đẩy Băng Băng ra vô tình đẩy trúng phần bụng làm cô "a" một tiếng
Thấy lạ Nhã Âu sờ sờ bụng cô:"Sao bụng câu lại căng thế này.Không phải là..."
Băng Băng lập tức giật thốt:"Không phải là...là cái gì "
Nhã Âu cười lớn:"Không phải là mập lên thật đó chứ haha chứ cậu nghĩ cái gì. Nghĩ mình sẽ nói cậu có em bé sao?Nếu như vậy chẳng phải rất phi lí à"
Nghe xong cô lập tức trừng mắt đánh Nhã Âu một cái:"Tất nhiên là không rồi, cậu nói cái gì vậy "
"Đùa mà bà cô "
Băng Băng cười gượng, làm cô hồn vía trên mây
Từ xa Hắc Phong nhìn Băng Băng ánh mắt như đang nghĩ sâu xa, nhớ những điều lúc nảy Băng Băng hỏi trong đầu anh hiểu ra vài cái gì đó
"Tối nay tớ sẽ ở lại đây cùng cậu nhé Băng Băng " - đang thất thần nghe Nhã Âu hỏi Cô mới thức tỉnh
"Sao? Ngủ ở đậy? Bệnh viện?"
Nhã Âu nhíu mày:"cậu sao vậy?"
"Không có gì. Nhưng cậu nên nói chuyện rõ với Hắc Phong đi. Hai người cứ hiểu lầm như vậy làm tớ khó xử lắm " - cô gãi đầu
"Xì mặc kệ anh ta. Tối nay tớ ngủ đây! Quyết định rồi " - khoanh tay trước ngực, ngữ khí chắc chắn
"Nhưng..." - đêm nay là đêm cuối cùng, nhưng không chắc anh ấy sẽ quay lại cơ mà. Cũng tốt cùng Nhã Âu trải qua đêm cuối này. Có lẽ cô sẽ rất nhớ Nhã Âu
"Không được!"-Cuối cùng Hắc Phong cũng chịu lên tiếng
Nghe lời anh nói Nhã Âu có chút tức giận quay qua:"Không được cái gì, Băng Băng là bạn rất thân của em, em chăm sóc cô ấy là chuyện đương nhiên "
"Chẳng phải sáng nay lúc em chạy theo anh đã mè nheo là muốn đi thăm quan khắp Canada còn muốn thử các món ăn gì đó hay sao! Nói vậy đi cũng không cần đi, ăn cũng không cần ăn rồi à?"
Cô câm nín...:"Hôm nay không đi thì ngày mai! Có gì khác nhau chứ "
"Hôm nay anh có hứng đi ngày mai không có hứng!"
"Anh..." - cô chỉ vào mặt Hắc Phong
Anh ta chỉ nhún vai
"Mặc kệ không cần đi nữa, tối nay em sẽ ở cùng Băng Băng "- nói rồi cô đi đến khoác tay Băng Băng
"Tốt thôi, xem ra tối nay bên cạnh chỗ nằm của anh lại có một chỗ trống rồi. Chi bằng anh đem cô thư kí mình dẫn theo làm ấm giường nhỉ?"
Nhã Âu nghiến răng:"Hắc Phong anh dámmmm..."
"Em nói xem!"
Với bản lĩnh của anh còn cần hỏi anh dám hay không à? Ngu ngốc!
"Rõ ràng anh biết cô ta muốn leo lên giường của anh từ lâu anh còn cho cô ta cơ hội, anh xem em là cái gì "
Hắc Phong không biết nói gì...
Băng Băng bật cười:"Âu Âu sao cậu bướng thế nghe lời anh ấy về đi ngày mai lại đến thăm tớ, còn anh nữa Hắc Phong sao lại chọc cô ấy như vậy, không thấy cô ấy đầu đang bốc khói hay sao. Hai người làm tôi có chút ghen tị đấy"
Cô nói thật lòng. Chính là rất ghen tị. Nhìn bọn họ cãi nhau nhưng qua mỗi lời nói đều chứng minh bọn họ rất thương yêu nhau
Nhìn Trong túi áo Băng Băng có điện thoại, Nhã Âu tự rút điện thoại ra rồi tự lưu số điện thoại gọi quốc tế của mình vào:"Được rồi, tối nay nếu tên khốn Vương Hạo không quay lại thì phải gọi điện cho mình liền đấy"- lưu số xong cô đưa điện thoại cho Băng Băng
"Biết rồi mà cô nương " - cô nhíu mày yêu
Mãi đến chiều Nhã Âu mới chịu buông cô đi về cùng Hắc Phong
Cô cũng xuống dưới đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện cũng hai tiếng đồng hồ, trời sập tối Băng Băng mới đi lên phòng
Đứng nhìn ra ngoài cửa sổ cô trầm ngâm không biết mình đang nghĩ gì chỉ đứng nhìn như vậy
Cuộc sống mà cô muốn thật đơn giản nhưng lại rất khó để có
Hôm nay Lôi Thiên không có đến đây, là vì ngày cuối cùng cô ở bên cạnh Vương Hạo cho nên mới không đến sao
Nghĩ lại dù hôm nay có phải ngày cuối cùng hay không cũng không có gì khác biệt, nó vẫn trải qua thật bình thường mà
Tay xoa đến bụng cô mới nhớ là cô chưa ăn cái gì, quay lại nhìn đống thức ăn vẫn còn y nguyên trên bàn cô bất giác đi nhanh đến bàn ngồi xuống
Không ăn gì con của cô sao chịu nỗi đây, cô thật là tồi tệ mà
Mở từng hộp thức ăn trên bàn ra, toàn là những món cô thích nhưng có điều nó đã nguội lạnh hết rồi, cũng đúng mua từ lúc sáng cơ mà, trước lúc Vương Hạo đi đã dặn cô phải ăn, quên mất
Đưa tay lên ăn thử từng món, cô đột nhiên ngán đến tận cổ đi thẳng vào toilet nôn ra, chưa gì đã ốm nghén rồi sao
"Em làm sao vậy?" - một giọng nói vang lên phía sau lưng làm Băng băng giật mình quay lại, thì ra là Vương Thiên Phong
"Em không sao?" - cô nghe ra giọng anh ấy, xua tay tỏ ra rất ổn
Tất nhiên chuyện cô mang thai anh đã biết, chỉ là anh không muốn hỏi cô, sợ sẽ tạo thêm áp lực cho cô nhưng một cô gái lại gánh chịu một mình như vậy làm anh cảm thấy rất xót xa
Rửa miệng xong cô quay ra ngoài ghế sofa ngồi, rồi anh cũng đi đến ngồi
Nhìn thức ăn trên bàn đang mở ra dở, hộp nào hộp nấy vẫn còn đầy có lẽ cô vừa mới ăn, có điều tất cả đã nguội hết rồi
Tay Băng Băng đang cầm đũa định gắp thức ăn nhưng anh nhanh chóng ngăn cô lại:"Đi xuống canteen ăn cơm cùng anh được không?"
Cô dừng đũa:"Anh chưa ăn tối sao?"
Vương Thiên Phong bất lực gật đầu
Băng Băng thở dài, cô đang rất mệt mỏi, lúc nảy cô còn mới xuống dưới đi dạo nhưng làm sao từ chối đây anh ấy còn chưa ăn gì:"Được rồi, đi thôi" - cô đứng lên
"Cạch" - cánh cửa được mở ra
Phía sau cánh cửa là người mà Băng Băng đang mong đợi, anh ấy thực sự đã quay lại
Anh đi vào trong nhìn Vương Thiên Phong không có gì là bất ngờ vì lúc sáng chẳng phải Băng Băng nói tối nay Anh ấy sẽ quay lại à
Vương Thiên Phong nhìn thấy Vương Hạo liền cười:"Họp cổ đông thế nào rồi?"
Vương Hạo cũng cười:"Anh nói xem!"
Anh không nói, chỉ gật đầu mấy cái
Vương Hạo trước nay chỉ số thất bại trong công việc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay và không bao giờ đi quá xa những con số đếm được
Đi đến bàn mới phát hiện trên tay anh còn cầm một hộp thức ăn
Anh đặt xuống, liếc nhìn những thứ còn đầy vun trên bàn rồi dừng ánh mắt lại trên người cô
Băng Băng nhìn ánh mắt đó khiến cô giật mình vội vàng giải thích:"Em..."
Cô không biết nên nói cái gì, Vương Thiên Phong cũng hiểu vì sao cô lại ngồi ăn đống thức ăn nguội, không phải vì cô đói mà là vì Vương Hạo
"Em thế nào?"
"Lúc chiều em cùng Nhã Âu và Hắc Phong đã ăn rồi " - sao cô lại dám nói dối trắng trợn như vậy, lỡ như anh ấy gọi điện hỏi Hắc Phong thì thế nào
"Anh không ấu trĩ đến nỗi sẽ gọi cho Hắc Phong đâu. "
Anh là thánh sao? Cô nghĩ vậy cũng nói ra được
"Cháo vẫn còn nóng, mau ăn đi" - anh mở hộp cháo ra đẩy đến trước mặt cô
Băng Băng cầm lấy thìa ăn từ tốn, cô không muốn tỏ ra như mình chết đói cả ngày nay rồi
Nhìn cô cầm thìa ăn anh mới yên tâm quay qua Vương Thiên Phong:"Trễ rồi, anh không cần phải về sao?"
Vương Thiên Phong ngước lên:"Anh có thể hiểu là em đang đuổi anh không nhỉ?"
"Có thể " - Vương Hạo không tỏ ý dấu diếm điều anh muốn
"Được rồi, anh về đây " - Vương Thiên Phong đứng lên không quên xoa đầu Băng Băng một cái:"Ngủ ngoan đấy" - nhìn cô gái nhỏ đang ăn ngon lành như vậy rất giống con mèo vừa tìm được cá
Băng Băng dừng việc ăn lại nhìn lên:"Anh cũng ngủ ngon "
Vương Thiên Phong rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn hai người, Vương Hạo vẫn im lặng không nói chỉ ngồi nhìn cô ăn
Nhìn như vậy không sợ cô sặc hay sao chứ
Ăn no nê cô dọn dẹp trên bàn, nhưng người đối diện đột nhiên nhìn cô nhíu mày, cô không hiểu anh muốn gì nên cũng không để ý cứ dọn dẹp như vậy
"Em nghỉ ngơi đi, để anh dọn" - Vương Hạo dành lấy hết phần mình mà dọn mặc kệ cô ngồi ngơ ngác như vậy
Lúc anh quay lại cô vẫn ngồi trên ghế ngơ ngác, ánh mắt có vẻ suy tư:"Không định đi ngủ sao?"
Băng Băng nghe giọng anh mới trở về thực tại, cô lập tức leo lên giường nằm ngay ngắn
Tắt đèn phòng rồi anh đi đến bật đèn đầu giường lên, quay lại đắp chăn ngăn ngắn cho cô anh mới yên tâm bước đi
Bước được hai bước Băng Băng đã nắm tay anh lại:"Tối nay..." - cô gần như không nói ra tiếng nhưng vẫn nói tiếp:"...anh ngủ trên giường cùng em được không?"
Nói ra cô lại đỏ mặt
Vương Hạo nhìn cô, hôm nay cô thật lạ
Thấy anh không trả lời Băng Băng ngồi dậy:"Anh còn giận em à? Chuyện lúc sáng là bởi vì...em đột nhiên cảm thấy rất mệt cho nên em mới khóc, anh Hắc Phong chỉ dỗ em mà thôi "
"Anh biết rồi, em ngủ đi!"
"Nhưng em muốn anh ngủ cùng em "-đêm cuối cùng chỉ muốn được bên anh, sau này cả cơ hội cũng không có
"Lát nữa anh phải về nước rồi, công ty đang xảy ra chuyện cho nên tối nay anh không thể ở lại đây được " - gương mặt anh vẫn lãnh đạm như vậy
Anh phải về? Cô không nghe nhầm, thật sự phải như vậy sao!
Cô vẫn bình tĩnh:"Công việc quan trọng hơn, không sao đâu anh cứ đi trước đi "
Đã như vậy anh quay lại đây làm gì? Tạm biệt cô sao hay đùa cợt với cô đây
"Trong thời gian này Lôi Thiên sẽ chăm sóc em, giải quyết xong mọi việc anh sẽ quay lại"
Thật ra anh muốn ở đây chăm sóc cô, nhưng ba lại gọi anh về giải quyết chuyện công ty, anh rất lo cho cô nhưng ba đã kiên quyết như vậy anh biết làm thế nào? Nếu anh không về ba sẽ làm ra chuyện khiến anh phải hối hận.
Có lẽ ba anh thừa biết chuyện làm anh hối hận chỉ có thể liên quan đến Băng Băng
Nghe anh nói rồi cô chỉ gật đầu không nói thêm, còn anh thì bước đi không quay đầu lại nhìn cô
Đêm nay cô ngủ không được, anh cứ vậy mà đi, là không quan tâm cô nữa có đúng không?
Chẳng hiểu sao cô lại có dự cảm chẳng lành
Đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương rất thơm, mặc dù cô không thích nước hoa hay những mùi thơm quá nồng như vậy nhưng mùi hương này rất lạ, hơi nồng của nó không làm cô khó chịu mà ngược lại làm cô rất dễ chịu, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay
Có lẽ dự cảm của cô đã đúng!
HAI TIẾNG TRƯỚC...
Tại sân bay quốc tế Canada một cô gái gợi cảm đang sải bước như đang ở trên sàn diễn vậy
Cô vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn bởi dáng vẻ của cô, trên người cô là một chiếc váy bó sát màu đen tôn lên vóc dáng đầy đặn ba vòng cực chuẩn của cô gái đó, trước ngực của cô là đường xẻ táo bạo gần như chỉ che được nhũ hoa, một hành động nhỏ của cô cũng có thể khiến cô rắc rối với bộ đồ đó
Nhưng cô ta có vẻ tự tin không ngần ngại điều gì, thân hình lấp lấp ló ló thật khiến cánh mày râu khó cưỡng
Tiếng chuống điện thoại kêu lên làm cô ta bớt đi vẻ huênh hoang của mình
"Chị đến Canada thật sao?"- một cô gái lo lắng nói trong điện thoại
"Nếu chị không đến Canada thì làm sao em có thể gọi số điện thoại quốc tế này cho chị?"
"Nhưng Vương Hạo ở đó!"
"Yên tâm. Có lẽ anh ấy đag trên đường về nước rồi " - cô nói như chắc chắn
"Làm sao chị biết "
"À từ ông Vương mà biết thôi"
"Ông Vương...?"
"Em không cần biết quá nhiều làm gì, chẳng phải lần trước em đuổi con hồ ly này qua Canada vì muốn nó tránh xa anh Hạo hay sao? Có điều anh Hạo cũng đến đây tìm nó rồi đấy. Cho nên nhất định lần này chị sẽ giúp em dứt điểm. Thế nào?"
"Là giúp cho chị hay giúp cho em? Chị cũng yêu anh ấy không phải sao?"
Cô gái cười vì sự thông minh của em gái mình:"Giúp cho cả hai chúng ta. Được rồi chứ! Chị đi đây, chờ tin tốt của chị "
Thấy chị gái vội cúp máy Đồng Đồng vội nói:"Chị đừng động tay động chân với Băng Băng bởi vì cô ấy..." - cô có thể nói là Băng Băng đang mang thai hay sao nếu biết thì chiu cô còn giết nó cũng không chừng. Nên thôi vậy:"Không có gì đâu. Tạm biệt " - Đồng Đồng cúp máy
Bên này cô không hiểu cô em gái cô muốn nói cái gì nhưng cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải cô muốn hại gì.
Nên trách là trách Băng Băng cô có người cha quá yêu thương cô đi, yêu thương đến nỗi muốn giết đi cô
Bỗng nhiên Chu Mịch cười lớn, càng khiến những người xung quanh nhìn cô quái dị hơn
Tác giả :
Trần Băng Nhi