Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?
Chương 16: Nuông Chiều
Vừa lúc Vương Hạo dứt câu Băng Băng từ trong toilet bước ra. Cô đang cầm túi đồ che mặt vì quê chưa hết. Bỗng dưng thấy xung quanh im lặng cô lấy túi đồ xuống. Thấy tình huống trước mắt cô hơi hốt hoảng.
"Minh Khải. Anh muốn làm gì?" - Băng Băng chạy đến gỡ cánh tay đang túm lấy cổ áo của Vương Hạo ra nói lớn.
"..." - hắn im lặng. Hắn ta với Vương Hạo quả thực là quá giống nhau đi. Chỉ biết im lặng khinh người. Băng Băng tức giận bỏ ra ngoài đi thẳng một mạnh ra bệnh viện chẳng buồn quan tâm đã làm thủ tục xuất viện gì chưa.
Vương Hạo thấy Băng Băng chạy đi, anh cũng vô thức chạy theo, còn Minh Khải vẫn bất động ở đó. Cảm giác khi nghe được chuyện đó không phải bất ngờ cũng không phải là quá mức bình tĩnh chỉ là hắn sợ. Nhưng hắn sợ gì chứ?
Ra khỏi cổng bệnh viện thuận tay cô vẫy chiếc taxi, xe taxi vừa đúng lúc dừng lại trước mặt cô. Tay cô định mở cửa xe thì lại có cánh tay chụp bàn tay cô lại. Bàn tay này nhẹ nhàng hơn lúc Minh Khải kéo cô đi nên chỉ có thể là anh trai cô.
Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó chịu:"Tôi muốn về nhà cũng không được?"
"Anh đưa em về!" -Vương Hạo lên tiếng đầy kiên nhẫn.
"Tôi tự về được " - cô thong dong
"Nhưng em không...."
Cô cắt ngang:"Ít ra anh cũng không nên coi tôi như người tàn phế đến nỗi không thể tự về nhà được chứ?"
"Anh không nghĩ như vậy!" - anh khẳng định
"Vậy sao còn không buông tay?"
"Em có thể về nhà khi trên người không có một đồng xu dính túi sao?" - anh cười nhạt
Ố! Nhận định thêm vấn đề, đây là áo quần mới và tiền của cô... Lần thứ 3!!! Lần thứ 3 cô quê trong ngày a điên mất. Cô không bỏ ý định gọi taxi vì khi đứng giữa hai người Vương Hạo và Minh Khải thì cô rất khó xử đành nũng nịu.
"Anh Hạoooo... " - cô kéo dài:"...Anh cho em vay tiền đi có được không?" - mặt mếu máo cô làm điệu bộ dễ thương.
"Em sao lại như vậy? Bình thường gan em cũng không nhỏ đâu. Đừng nói bây giờ lại sợ đi cùng anh chứ?" - nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô anh hỏi
"Ai sợ anh? Chẳng qua là không muốn thôi. Hơn nữa bây giờ tôi còn muốn đi đến một nơi. Vậy anh có cho tôi mượn hay không đây?"
Vương Hạo nhìn cô hết cách đành rút tấm thẻ trong ví ra đưa cô:"Bây giờ anh không có tiền mặt. Nhưng taxi có thể dùng thẻ trả được. Thẻ này em muốn dùng bao nhiêu cũng được. Tuỳ em! " - anh dặn cô
"Cám ơn, tôi tự biết. Tôi không ngốc như anh nghĩ." - đưa tay lấy tấm thẻ cô quay đi, lát sau cô quay lại:"Nhưng tôi có thể sử dụng tuỳ ý sao?" - có vẻ không tin cô hỏi lại.
"Phải. Em có thể sử dụng tuỳ ý mà không cần trả lại anh " - anh cười nuông chiều
"A! "- Băng Băng sáng mắt:"Vậy tôi không khách sáo, tôi sẽ coi đây là lời xin lỗi của anh hihihaha cám ơn anh trai "- nói rồi cô leo lên chiếc taxi lúc nãy cô vẫy.
Vương Hạo đứng đó nhìn theo cô ánh mắt như cười. Phía sau Minh Khải đã thu lại tất cả mọi chuyện vào mắt, bất đắt dĩ hắn cười nhếch mép một cái rồi quay đi.
Thực ra Băng Băng vẫn là cô gái 19 tuổi thôi. Vẫn muốn được nuông chiều và mua đủ thứ mình thích, nhưng trước giờ cô muốn gì không cần nói thì Vương Hạo đã mua đủ cho cô rồi, đôi khi cô lại vòi anh ấy dẫn cô đi. Cô còn chưa bao giờ được tự mình thoả sức như vậy.
Cô không thiếu tiền nhưng tiền cô có lại là của ba cô và anh cô cho nên bản thân cô không dám xài, dù sao cũng không phải tiền của cô, nhưng mà hôm nay bỗng nhiên cô muốn được dùng tiền của anh, cảm giác như chỉ cô mới được sở hữu vậy. Không hiểu sao dùng tiền của anh ấy cô chẳng ngần ngại gì còn có ý nghĩ chúng như là tiền của riêng cô vậy. Đó không phải là ích kỉ hay là chiếm hữu mà đó vốn dĩ là thuộc về cô.
- --
"Minh Khải. Anh muốn làm gì?" - Băng Băng chạy đến gỡ cánh tay đang túm lấy cổ áo của Vương Hạo ra nói lớn.
"..." - hắn im lặng. Hắn ta với Vương Hạo quả thực là quá giống nhau đi. Chỉ biết im lặng khinh người. Băng Băng tức giận bỏ ra ngoài đi thẳng một mạnh ra bệnh viện chẳng buồn quan tâm đã làm thủ tục xuất viện gì chưa.
Vương Hạo thấy Băng Băng chạy đi, anh cũng vô thức chạy theo, còn Minh Khải vẫn bất động ở đó. Cảm giác khi nghe được chuyện đó không phải bất ngờ cũng không phải là quá mức bình tĩnh chỉ là hắn sợ. Nhưng hắn sợ gì chứ?
Ra khỏi cổng bệnh viện thuận tay cô vẫy chiếc taxi, xe taxi vừa đúng lúc dừng lại trước mặt cô. Tay cô định mở cửa xe thì lại có cánh tay chụp bàn tay cô lại. Bàn tay này nhẹ nhàng hơn lúc Minh Khải kéo cô đi nên chỉ có thể là anh trai cô.
Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó chịu:"Tôi muốn về nhà cũng không được?"
"Anh đưa em về!" -Vương Hạo lên tiếng đầy kiên nhẫn.
"Tôi tự về được " - cô thong dong
"Nhưng em không...."
Cô cắt ngang:"Ít ra anh cũng không nên coi tôi như người tàn phế đến nỗi không thể tự về nhà được chứ?"
"Anh không nghĩ như vậy!" - anh khẳng định
"Vậy sao còn không buông tay?"
"Em có thể về nhà khi trên người không có một đồng xu dính túi sao?" - anh cười nhạt
Ố! Nhận định thêm vấn đề, đây là áo quần mới và tiền của cô... Lần thứ 3!!! Lần thứ 3 cô quê trong ngày a điên mất. Cô không bỏ ý định gọi taxi vì khi đứng giữa hai người Vương Hạo và Minh Khải thì cô rất khó xử đành nũng nịu.
"Anh Hạoooo... " - cô kéo dài:"...Anh cho em vay tiền đi có được không?" - mặt mếu máo cô làm điệu bộ dễ thương.
"Em sao lại như vậy? Bình thường gan em cũng không nhỏ đâu. Đừng nói bây giờ lại sợ đi cùng anh chứ?" - nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô anh hỏi
"Ai sợ anh? Chẳng qua là không muốn thôi. Hơn nữa bây giờ tôi còn muốn đi đến một nơi. Vậy anh có cho tôi mượn hay không đây?"
Vương Hạo nhìn cô hết cách đành rút tấm thẻ trong ví ra đưa cô:"Bây giờ anh không có tiền mặt. Nhưng taxi có thể dùng thẻ trả được. Thẻ này em muốn dùng bao nhiêu cũng được. Tuỳ em! " - anh dặn cô
"Cám ơn, tôi tự biết. Tôi không ngốc như anh nghĩ." - đưa tay lấy tấm thẻ cô quay đi, lát sau cô quay lại:"Nhưng tôi có thể sử dụng tuỳ ý sao?" - có vẻ không tin cô hỏi lại.
"Phải. Em có thể sử dụng tuỳ ý mà không cần trả lại anh " - anh cười nuông chiều
"A! "- Băng Băng sáng mắt:"Vậy tôi không khách sáo, tôi sẽ coi đây là lời xin lỗi của anh hihihaha cám ơn anh trai "- nói rồi cô leo lên chiếc taxi lúc nãy cô vẫy.
Vương Hạo đứng đó nhìn theo cô ánh mắt như cười. Phía sau Minh Khải đã thu lại tất cả mọi chuyện vào mắt, bất đắt dĩ hắn cười nhếch mép một cái rồi quay đi.
Thực ra Băng Băng vẫn là cô gái 19 tuổi thôi. Vẫn muốn được nuông chiều và mua đủ thứ mình thích, nhưng trước giờ cô muốn gì không cần nói thì Vương Hạo đã mua đủ cho cô rồi, đôi khi cô lại vòi anh ấy dẫn cô đi. Cô còn chưa bao giờ được tự mình thoả sức như vậy.
Cô không thiếu tiền nhưng tiền cô có lại là của ba cô và anh cô cho nên bản thân cô không dám xài, dù sao cũng không phải tiền của cô, nhưng mà hôm nay bỗng nhiên cô muốn được dùng tiền của anh, cảm giác như chỉ cô mới được sở hữu vậy. Không hiểu sao dùng tiền của anh ấy cô chẳng ngần ngại gì còn có ý nghĩ chúng như là tiền của riêng cô vậy. Đó không phải là ích kỉ hay là chiếm hữu mà đó vốn dĩ là thuộc về cô.
- --
Tác giả :
Trần Băng Nhi