Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
Chương 44
Chử Duy Nhất không nghĩ tới ở bệnh viện sẽ gặp phải Đường Vi, cô ấy cũng là đến thăm Si Thanh Viễn.
“Thật là khéo, Duy Nhất, cậu cũng tới à.’’ Khuôn mặt Đường Vi đầy sự ngạc nhiên vui mừng, hai người đã rất lâu không gặp.”Từ sau khi cậu rời khỏi tòa soạn, cậu cũng chẳng tìm tớ chơi nữa.’’
Cô kéo tay Chử Duy Nhất qua, Chử Duy Nhất áy náy nhìn cô, Đường Vi là người cởi mở nhiệt tình, “Cậu biết gần đây công ty đúng lúc có hạng mục, tớ bị bắt đi đầu quân.’’
Đường Vi tỏ vẻ đã hiểu rõ, “Khó trách trông cậu gầy thế. À, cậu vội tới đưa thức ăn cho bác sĩ Si à?’’
Si Thanh Viễn hờ hững, “Không cần phiền phức thế đâu, chỗ này có thức ăn mà.’’
Chử Duy Nhất hơi ngượng, “Em hẹn đi dạo phố với bạn học, đi ngang qua bệnh viện, mang cho anh một chút, vẫn còn nóng đó, em lấy cho anh.’’
Si Thanh Viễn không từ chối.
Cháo bốc hơi nóng, nhất thời mùi cháo tỏa ra đầy phòng.
“Duy Nhất, không nhìn ra đó nha, tay nghề càng ngày càng tốt rồi, quả nhiên có bạn trai thì khác.’’ Đường Vi trêu ghẹo.
Vẻ mặt Chử Duy Nhất cứng đờ, vội vàng liếc nhìn Si Thanh Viễn, thấy anh đang húp cháo, cô ngầm thở phào một hơi.
Si Thanh Viễn mở miệng nói, “Em đi dạo phố đi, lát nữa anh nhờ người đưa hộp giữ ấm cho em.’’
Chử Duy Nhất gật đầu, “Không sao, lần sau em đến thăm anh rồi lấy.’’
Si Thanh Viễn khẽ lắc tay, “Hai ngày nữa anh xuất viện rồi. Được rồi, đi chơi đi.’’
“Anh xuất viện sớm thế sao? Bác sĩ nói sao?’’ Chử Duy Nhất hỏi.
“Em quên anh chính là bác sĩ à.’’ Si Thanh Viễn cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Chử Duy Nhất không nói gì nữa, “Vậy bọn em đi nhé.’’
Hai người ra khỏi phòng bệnh. Đường Vi nói chuyện liền không kiêng nể gì, “Cậu với Tống Khinh Dương thế nào rồi? Khi nào chuẩn bị kết hôn đây?’’
“Sớm quá.’’
“Thật ra nếu như chính là người đó, thời gian căn bản không phải vấn đề. Cậu nói có đúng hay không?’’
Chử Duy Nhất gật gật đầu.
“Đúng rồi, lần trước lúc tớ đến thăm bác sĩ Si gặp phải một cô gái, bạn gái bác sĩ Si à?’’
“Ai?’’
“Mặt tròn tròn, bộ dáng rất đáng yêu.’’
Chử Duy nhất đã biết là ai, “Cô ấy cũng giống cậu mà.’’
“Không không không, cô ấy đối xử với bác sĩ Si rất đặc biệt, tấm lòng của cô học trò nhỏ.’’
Chử Duy Nhất tập trung suy nghĩ, như vậy thuận lợi mới nói được.
Sau khi tạm biệt Đường Vi, cô đi đến Thương Thành, Lam Nguyệt đang ngồi ở bên ngoài tiệm cà phê chờ cô.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy cotton rộng rãi, giày cao gót ngày trước cũng đổi thành giày đế bằng. Chử Duy Nhất có phần chưa thích ứng.
“Đừng nhìn nữa, giày cao gót chồng tớ ném hết rồi.’’
Chử Duy Nhất không nhịn được phì cười.
“Đừng cười tớ, sau này cậu sẽ biết.’’
“Anh ta rất coi trọng cậu.’’
“Đàn ông dễ thay đổi. Trước khi kết hôn anh ấy nói tạm thời không muốn có con, kết quả vô tình có rồi, bây giờ cũng khẩn trương hơn ai khác.’’ Khi Lam Nguyệt đang nói chuyện, Lí Hạo gọi điện thoại đến, hỏi cô ấy đến chỗ hẹn chưa? Có mệt hay không? Đừng ăn lung tung.
Lam Nguyệt rất bất đắc dĩ, “Duy Nhất, tớ phát hiện Lí Hạo rõ ràng không phải là Lí Hạo tớ biết trước kia, anh ấy dài dòng quá.’’
“Chồng cậu đích thực rất đắc ý.’’ Chử Duy Nhất nói đúng trọng tâm.
Lớp bọn họ có một wechat, Lam Nguyệt vừa mang thai, Lí Hạo liền công bố tin tức. Lớp bọn họ đến nay kết hôn cũng chẳng có mấy người, Lí Hạo lại làm ba rất sớm, trong lúc nhất thời mọi người chỉ có hâm mộ ghen tị thôi.
“Duy Nhất, Lí Hạo sắp làm ba rồi.’’ Lúc ấy tin này là do Tống Khinh Dương nói cho cô biết.
“Nhanh thế á, khó trách gần đây Lam Nguyệt Lượng không cập nhật trạng thái với bạn bè.’’
Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Có con thật tốt, anh cũng muốn làm ba.’’
Chử Duy Nhất:...
Hai người đi dạo tiệm bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh, những quần áo nhỏ giày nhỏ kia thật là đáng yêu, hai người yêu thích đến chẳng muốn buông tay.
“Lam Nguyệt Lượng, mua giường trẻ em không?’’
“Tớ muốn sinh con gái chết đi được, mặc bộ váy này vào nhất định rất đẹp.’’
“Lam Nguyệt Lượng, cậu xem chăn nhỏ đi, thật là đáng yêu.’’
“Duy Nhất, cậu tranh thủ thời gian sinh một đứa, cậu muốn thế nào thì phát huy như thế đó.’’
Chử Duy Nhất không nói lời nào.
Người bán hàng đi tới cầm đồ giúp Lam Nguyệt, “Hai bà mẹ, còn cần gì không?’’
Lam Nguyệt cười không phúc hậu.
Chử Duy Nhất cúi đầu tự kỷ, thịt trên bụng nhỏ nên giảm rồi.
Sau khi Tống Khinh Dương và bạn đánh bóng xong, mọi người hẹn buổi tối đánh bài. “Khinh Dương, khó được như thế này, buổi tối đi chơi với chúng tớ đi!’’
“Tớ gọi điện thoại cho bạn gái.’’
“Không phải chứ! Bây giờ còn chưa kết hôn đã phải xin phép? Tống thiếu à, bây giờ cậu không có địa vị quá rồi.’’
Tống Khinh Dương bất đắc dĩ cười cười, “Không hỏi thử lát nữa cô ấy cãi nhau với tớ.’’
“Ối dào, này, Tống thiếu à, cậu đừng nói đùa chứ.’’
Tống Khinh Dương đã bấm điện thoại cho Chử Duy Nhất, “Em ở đâu thế? Mua đồ xong chưa?’’
“Xong rồi, lát nữa Lí Hạo đến đón cô ấy. Bên đó của anh thì sao?’’
“Mới vừa đánh bóng xong, buổi tối bọn họ gọi anh đi ăn cơm.’’
Một nhóm người cũng vểnh tai lên nghiêm túc nghe.
Tống Khinh Dương hơi xoay người, “À, tối về ăn cơm à! Vậy cũng được, anh nói với bọn họ đã.’’
Chử Duy Nhất cảm thấy khó hiểu.
Lam Nguyệt cười, “Lấy cậu làm cớ thôi.’’
Tống Khinh Dương cúp điện thoại nhún nhún vai với tụi bạn, “Buổi tối trong nhà tớ có chuyện.’’
Những người đó an ủi, “Không sao không sao, sau này có thời gian rồi tụ tập.’’
“Tống thiếu, không tự do! Thật khổ cho cậu!’’
Tống Khinh Dương khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt hơi khổ.
Lí Hạo đưa Chử Duy Nhất về đến cửa tiểu khu, đề tài cả chặng đường đều vây quanh đứa trẻ. Chử Duy Nhất đã hiểu đôi chút, tại sao Tống Khinh Dương che giấu với lớp học.
Sau khi xuống xe, cô leo qua một đoạn dốc, từ từ đi về nhà.
Lúc đến cửa tiểu khu, liền thấy Tống Khinh Dương đứng ở cửa. Cô bước nhanh hơn, “Sao anh không lên nhà?’’ Cô ngước đầu mắt chứa ý cười.
Tống Khinh Dương lướt nhanh qua cô, “Có quên thứ gì hay không?’’
“Đâu có?’’ Chử Duy Nhất không hiểu.
Tống Khinh Dương không nói gì, xoay người lên lầu.
Chử Duy Nhất không nghĩ ra mình đã quên thứ gì, cầm chìa khóa mở cửa. Mở cửa xong liền thấy một đôi giày nam xa lạ đặt ở cửa.
Tống Khinh Dương nghi ngờ nói, “Bác trai đến?’’
Hai người đang nói chuyện, Lí Mạo bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt. Thấy Tống Khinh Dương anh sợ hết hồn, “Sao anh ở chỗ này?’’
“Tôi ở đây.’’ Tống Khinh Dương bình tĩnh nói hai từ.
Chử Duy Nhất vội vàng hỏi, “Sao anh lại đột nhiên tới?’’
Lí Mạo mệt mỏi nói, “Anh đây không phải là mới vừa biểu diễn xong rồi về sao, mệt quá, đến chỗ em nghỉ một chút.’’
Tống Khinh Dương đi phòng bếp rót nước.
Chử Duy Nhất cũng mặc kệ, “Lần sao anh tới báo cho tớ một tin, hù chết em rồi.’’
“Ơ ơ, sao thế? Vậy là! Anh không thể tới nữa hả.’’
“Đúng! Trả chìa khóa cho em!’’
“Được lắm! Chử Duy Nhất qua cầu rút ván! Sợ lần sau anh tới quấy rầy hai người đang làm chuyện xấu chứ gì.’’
Sắc mặt Chử Duy Nhất đỏ bừng, “Anh nói bậy gì đấy? Lí Mạo anh không thuần khiết lắm nhé.’’
“Có lẽ thế. Duy Nhất em quá đơn thuần thôi.’’ Lí Mạo thảnh thơi thoải mái dựa trên ghế salon, “Em không phải đối thủ của Tống Khinh Dương.’’ Anh nhắm mắt lại.
Tống Khinh Dương bưng trà đến, “Lí Mạo uống trà.’’
Lí Mạo vội vàng ngồi ngay lại, “Cám ơn, khách khí quá, đều là người mình cả.’’
Tống Khinh Dương cười nhạt, “Không sao, người tới là khách.’’
Lí Mạo uống một ngụm trà, đắng quá. “Đây là cái gì?’’
“Trà lài, bên trong có Khổ Đinh, gừng.’’ Vẻ mặt Tống Khinh Dương bình tĩnh. “Thời tiết mùa thu khô hanh, ngày thường tôi và Duy Nhất sẽ uống một ít.’’
“Khẩu vị hai người thật giống nhau.’’ Lý Mạo uống không trôi.
Buổi tối anh ở lại chỗ bọn họ ăn cơm, không hề đề cập đến chuyện về nhà. Chử Duy Nhất nhìn ra, khẳng định Lý Mạo gây chuyện rồi. Chử Duy Nhất rửa rau, Tống Khinh Dương xuống bếp, Lí Mạo đứng ở cửa phòng bếp. “Đồ ở đây của em thật đầy đủ nha, bộ chén này thật độc đáo.’’
Món trứng cà chua đã chiên xong rồi.
Trong lòng Lí Mạo không khỏi cảm thán, Chử Duy Nhất kiếm được một người bạn trai biết nấu ăn.
Chử Duy Nhất quay đầu lại, “Lí Mạo nạo vỏ khoai tây giúp em đi.’’
Lí Mạo không nhúc nhích, “Anh là khách, có ai bảo khách động tay đâu chứ.’’
Chử Duy Nhất:...
Ba món ăn một món canh, bữa tối cũng không tệ lắm, ba người vui vẻ hòa thuận.
Lí Mạo đang nói chuyện hai người khi còn bé, Tống Khinh Dương lắng nghe.
“Khi còn nhỏ chúng tôi đều tắm chung trong một cái chậu.’’ Lí Mạo không biết tại sao thì nhắc tới các đề tài này.
Tầm mắt Tống Khinh Dương rơi trên người Chử Duy Nhất, “Hai người cùng tắm tiết kiệm nước.’’
Chử Duy Nhất bỗng nhiên bị sặc, “Hồi nhỏ sao, em không có ấn tượng gì cả.’’
“Hồi đó đi nhà trẻ, anh và em học cùng một lớp.’’
“Đúng, anh lớn rồi còn tè ra quần.’’ Chử Duy Nhất cắn răng.
Lí Mạo đảo mắt xem thường, “Có sao. Tống Khinh Dương, Chử Duy Nhất đi ngủ sẽ nói mớ, rất dọa người đó.’’
Tống Khinh Dương chậm rãi đáp một tiếng, “Còn tốt mà.’’
Thừa lúc Tống Khinh Dương rửa chén, cô lặng lẽ kéo Lí Mạo qua, “Có phải anh chọc chú Lý giận rồi hay không?’’
“Sao em biết!’’
“Vậy em gọi điện hỏi chú Lý nhé.’’
Lí Mạo vội ngăn lại, do dự nói, “Trong tay em có tiền không?’’
“Anh lấy tiền để làm gì?’’
“Một người bạn anh gặp phải chút chuyện, muốn mượn tiền quay vòng. Trong tay anh không có nhiều tiền như vậy.’’
“Bao nhiêu?’’
“Năm trăm ngàn.’’
“Em đâu có nhiều tiền như vậy!’’ Chử Duy Nhất lớn lên cùng Lí Mạo, đương nhiên biết thái độ làm người của anh, “Tạm thời em chỉ có hai trăm ngàn, không được, em đi mượn đã.’’
“Đừng! Em có bao nhiêu thì đưa anh bấy nhiêu! Đừng hỏi mượn Tống Khinh Dương.’’ Vẻ mặt Lý Mạo trở nên hơi nghiêm nghị, “Em còn chưa kết hôn, không phải anh xem anh ta là người ngoài, tóm lại là vì tốt cho em. Sau này em cũng đừng ngốc như thế nữa.’’ Anh sờ sờ đầu cô, “Sao anh có loại cảm giác cậu ta đoạt vợ của anh. Duy Nhất vẫn là em tốt, Tống Khinh Dương phải cảm ơn, việc anh rút khỏi tác thành cậu ta.’’
“Đi ra.’’ Chử Duy Nhất đẩy anh ra.
Lí Mạo ỉu xìu đi về, cũng chủ động giao chìa khóa ra.
Tống Khinh Dương ngồi trên ghế salon, ánh đèn hắt trên gò má anh, anh như cười như không. “Em và Lí Mạo từng có hôn ước?’’
“Đó là lời nói đùa của đời trước.’’ Chử Duy Nhất không để ý trả lời.
Tống Khinh Dương im lặng mấy giây, “Vậy anh không thành tiểu tam rồi.’’
Chử Duy Nhất trố mắt nghẹn họng.
Anh đứng dậy cởi nút áo cổ áo, Chử Duy Nhất đi theo bên cạnh anh.
Tống Khinh Dương dừng chân lại, xa xôi cân nhắc, “Em muốn cùng anh tắm kiểu uyên ương đấy à?’’
Chử Duy Nhất quẫn bách, lỗ tai nóng lên xoay người chạy về phòng sách, miệng lẩm bẩm, anh ấy bị kích thích, bị kích thích thôi.
“Thật là khéo, Duy Nhất, cậu cũng tới à.’’ Khuôn mặt Đường Vi đầy sự ngạc nhiên vui mừng, hai người đã rất lâu không gặp.”Từ sau khi cậu rời khỏi tòa soạn, cậu cũng chẳng tìm tớ chơi nữa.’’
Cô kéo tay Chử Duy Nhất qua, Chử Duy Nhất áy náy nhìn cô, Đường Vi là người cởi mở nhiệt tình, “Cậu biết gần đây công ty đúng lúc có hạng mục, tớ bị bắt đi đầu quân.’’
Đường Vi tỏ vẻ đã hiểu rõ, “Khó trách trông cậu gầy thế. À, cậu vội tới đưa thức ăn cho bác sĩ Si à?’’
Si Thanh Viễn hờ hững, “Không cần phiền phức thế đâu, chỗ này có thức ăn mà.’’
Chử Duy Nhất hơi ngượng, “Em hẹn đi dạo phố với bạn học, đi ngang qua bệnh viện, mang cho anh một chút, vẫn còn nóng đó, em lấy cho anh.’’
Si Thanh Viễn không từ chối.
Cháo bốc hơi nóng, nhất thời mùi cháo tỏa ra đầy phòng.
“Duy Nhất, không nhìn ra đó nha, tay nghề càng ngày càng tốt rồi, quả nhiên có bạn trai thì khác.’’ Đường Vi trêu ghẹo.
Vẻ mặt Chử Duy Nhất cứng đờ, vội vàng liếc nhìn Si Thanh Viễn, thấy anh đang húp cháo, cô ngầm thở phào một hơi.
Si Thanh Viễn mở miệng nói, “Em đi dạo phố đi, lát nữa anh nhờ người đưa hộp giữ ấm cho em.’’
Chử Duy Nhất gật đầu, “Không sao, lần sau em đến thăm anh rồi lấy.’’
Si Thanh Viễn khẽ lắc tay, “Hai ngày nữa anh xuất viện rồi. Được rồi, đi chơi đi.’’
“Anh xuất viện sớm thế sao? Bác sĩ nói sao?’’ Chử Duy Nhất hỏi.
“Em quên anh chính là bác sĩ à.’’ Si Thanh Viễn cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Chử Duy Nhất không nói gì nữa, “Vậy bọn em đi nhé.’’
Hai người ra khỏi phòng bệnh. Đường Vi nói chuyện liền không kiêng nể gì, “Cậu với Tống Khinh Dương thế nào rồi? Khi nào chuẩn bị kết hôn đây?’’
“Sớm quá.’’
“Thật ra nếu như chính là người đó, thời gian căn bản không phải vấn đề. Cậu nói có đúng hay không?’’
Chử Duy Nhất gật gật đầu.
“Đúng rồi, lần trước lúc tớ đến thăm bác sĩ Si gặp phải một cô gái, bạn gái bác sĩ Si à?’’
“Ai?’’
“Mặt tròn tròn, bộ dáng rất đáng yêu.’’
Chử Duy nhất đã biết là ai, “Cô ấy cũng giống cậu mà.’’
“Không không không, cô ấy đối xử với bác sĩ Si rất đặc biệt, tấm lòng của cô học trò nhỏ.’’
Chử Duy Nhất tập trung suy nghĩ, như vậy thuận lợi mới nói được.
Sau khi tạm biệt Đường Vi, cô đi đến Thương Thành, Lam Nguyệt đang ngồi ở bên ngoài tiệm cà phê chờ cô.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy cotton rộng rãi, giày cao gót ngày trước cũng đổi thành giày đế bằng. Chử Duy Nhất có phần chưa thích ứng.
“Đừng nhìn nữa, giày cao gót chồng tớ ném hết rồi.’’
Chử Duy Nhất không nhịn được phì cười.
“Đừng cười tớ, sau này cậu sẽ biết.’’
“Anh ta rất coi trọng cậu.’’
“Đàn ông dễ thay đổi. Trước khi kết hôn anh ấy nói tạm thời không muốn có con, kết quả vô tình có rồi, bây giờ cũng khẩn trương hơn ai khác.’’ Khi Lam Nguyệt đang nói chuyện, Lí Hạo gọi điện thoại đến, hỏi cô ấy đến chỗ hẹn chưa? Có mệt hay không? Đừng ăn lung tung.
Lam Nguyệt rất bất đắc dĩ, “Duy Nhất, tớ phát hiện Lí Hạo rõ ràng không phải là Lí Hạo tớ biết trước kia, anh ấy dài dòng quá.’’
“Chồng cậu đích thực rất đắc ý.’’ Chử Duy Nhất nói đúng trọng tâm.
Lớp bọn họ có một wechat, Lam Nguyệt vừa mang thai, Lí Hạo liền công bố tin tức. Lớp bọn họ đến nay kết hôn cũng chẳng có mấy người, Lí Hạo lại làm ba rất sớm, trong lúc nhất thời mọi người chỉ có hâm mộ ghen tị thôi.
“Duy Nhất, Lí Hạo sắp làm ba rồi.’’ Lúc ấy tin này là do Tống Khinh Dương nói cho cô biết.
“Nhanh thế á, khó trách gần đây Lam Nguyệt Lượng không cập nhật trạng thái với bạn bè.’’
Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Có con thật tốt, anh cũng muốn làm ba.’’
Chử Duy Nhất:...
Hai người đi dạo tiệm bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh, những quần áo nhỏ giày nhỏ kia thật là đáng yêu, hai người yêu thích đến chẳng muốn buông tay.
“Lam Nguyệt Lượng, mua giường trẻ em không?’’
“Tớ muốn sinh con gái chết đi được, mặc bộ váy này vào nhất định rất đẹp.’’
“Lam Nguyệt Lượng, cậu xem chăn nhỏ đi, thật là đáng yêu.’’
“Duy Nhất, cậu tranh thủ thời gian sinh một đứa, cậu muốn thế nào thì phát huy như thế đó.’’
Chử Duy Nhất không nói lời nào.
Người bán hàng đi tới cầm đồ giúp Lam Nguyệt, “Hai bà mẹ, còn cần gì không?’’
Lam Nguyệt cười không phúc hậu.
Chử Duy Nhất cúi đầu tự kỷ, thịt trên bụng nhỏ nên giảm rồi.
Sau khi Tống Khinh Dương và bạn đánh bóng xong, mọi người hẹn buổi tối đánh bài. “Khinh Dương, khó được như thế này, buổi tối đi chơi với chúng tớ đi!’’
“Tớ gọi điện thoại cho bạn gái.’’
“Không phải chứ! Bây giờ còn chưa kết hôn đã phải xin phép? Tống thiếu à, bây giờ cậu không có địa vị quá rồi.’’
Tống Khinh Dương bất đắc dĩ cười cười, “Không hỏi thử lát nữa cô ấy cãi nhau với tớ.’’
“Ối dào, này, Tống thiếu à, cậu đừng nói đùa chứ.’’
Tống Khinh Dương đã bấm điện thoại cho Chử Duy Nhất, “Em ở đâu thế? Mua đồ xong chưa?’’
“Xong rồi, lát nữa Lí Hạo đến đón cô ấy. Bên đó của anh thì sao?’’
“Mới vừa đánh bóng xong, buổi tối bọn họ gọi anh đi ăn cơm.’’
Một nhóm người cũng vểnh tai lên nghiêm túc nghe.
Tống Khinh Dương hơi xoay người, “À, tối về ăn cơm à! Vậy cũng được, anh nói với bọn họ đã.’’
Chử Duy Nhất cảm thấy khó hiểu.
Lam Nguyệt cười, “Lấy cậu làm cớ thôi.’’
Tống Khinh Dương cúp điện thoại nhún nhún vai với tụi bạn, “Buổi tối trong nhà tớ có chuyện.’’
Những người đó an ủi, “Không sao không sao, sau này có thời gian rồi tụ tập.’’
“Tống thiếu, không tự do! Thật khổ cho cậu!’’
Tống Khinh Dương khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt hơi khổ.
Lí Hạo đưa Chử Duy Nhất về đến cửa tiểu khu, đề tài cả chặng đường đều vây quanh đứa trẻ. Chử Duy Nhất đã hiểu đôi chút, tại sao Tống Khinh Dương che giấu với lớp học.
Sau khi xuống xe, cô leo qua một đoạn dốc, từ từ đi về nhà.
Lúc đến cửa tiểu khu, liền thấy Tống Khinh Dương đứng ở cửa. Cô bước nhanh hơn, “Sao anh không lên nhà?’’ Cô ngước đầu mắt chứa ý cười.
Tống Khinh Dương lướt nhanh qua cô, “Có quên thứ gì hay không?’’
“Đâu có?’’ Chử Duy Nhất không hiểu.
Tống Khinh Dương không nói gì, xoay người lên lầu.
Chử Duy Nhất không nghĩ ra mình đã quên thứ gì, cầm chìa khóa mở cửa. Mở cửa xong liền thấy một đôi giày nam xa lạ đặt ở cửa.
Tống Khinh Dương nghi ngờ nói, “Bác trai đến?’’
Hai người đang nói chuyện, Lí Mạo bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt. Thấy Tống Khinh Dương anh sợ hết hồn, “Sao anh ở chỗ này?’’
“Tôi ở đây.’’ Tống Khinh Dương bình tĩnh nói hai từ.
Chử Duy Nhất vội vàng hỏi, “Sao anh lại đột nhiên tới?’’
Lí Mạo mệt mỏi nói, “Anh đây không phải là mới vừa biểu diễn xong rồi về sao, mệt quá, đến chỗ em nghỉ một chút.’’
Tống Khinh Dương đi phòng bếp rót nước.
Chử Duy Nhất cũng mặc kệ, “Lần sao anh tới báo cho tớ một tin, hù chết em rồi.’’
“Ơ ơ, sao thế? Vậy là! Anh không thể tới nữa hả.’’
“Đúng! Trả chìa khóa cho em!’’
“Được lắm! Chử Duy Nhất qua cầu rút ván! Sợ lần sau anh tới quấy rầy hai người đang làm chuyện xấu chứ gì.’’
Sắc mặt Chử Duy Nhất đỏ bừng, “Anh nói bậy gì đấy? Lí Mạo anh không thuần khiết lắm nhé.’’
“Có lẽ thế. Duy Nhất em quá đơn thuần thôi.’’ Lí Mạo thảnh thơi thoải mái dựa trên ghế salon, “Em không phải đối thủ của Tống Khinh Dương.’’ Anh nhắm mắt lại.
Tống Khinh Dương bưng trà đến, “Lí Mạo uống trà.’’
Lí Mạo vội vàng ngồi ngay lại, “Cám ơn, khách khí quá, đều là người mình cả.’’
Tống Khinh Dương cười nhạt, “Không sao, người tới là khách.’’
Lí Mạo uống một ngụm trà, đắng quá. “Đây là cái gì?’’
“Trà lài, bên trong có Khổ Đinh, gừng.’’ Vẻ mặt Tống Khinh Dương bình tĩnh. “Thời tiết mùa thu khô hanh, ngày thường tôi và Duy Nhất sẽ uống một ít.’’
“Khẩu vị hai người thật giống nhau.’’ Lý Mạo uống không trôi.
Buổi tối anh ở lại chỗ bọn họ ăn cơm, không hề đề cập đến chuyện về nhà. Chử Duy Nhất nhìn ra, khẳng định Lý Mạo gây chuyện rồi. Chử Duy Nhất rửa rau, Tống Khinh Dương xuống bếp, Lí Mạo đứng ở cửa phòng bếp. “Đồ ở đây của em thật đầy đủ nha, bộ chén này thật độc đáo.’’
Món trứng cà chua đã chiên xong rồi.
Trong lòng Lí Mạo không khỏi cảm thán, Chử Duy Nhất kiếm được một người bạn trai biết nấu ăn.
Chử Duy Nhất quay đầu lại, “Lí Mạo nạo vỏ khoai tây giúp em đi.’’
Lí Mạo không nhúc nhích, “Anh là khách, có ai bảo khách động tay đâu chứ.’’
Chử Duy Nhất:...
Ba món ăn một món canh, bữa tối cũng không tệ lắm, ba người vui vẻ hòa thuận.
Lí Mạo đang nói chuyện hai người khi còn bé, Tống Khinh Dương lắng nghe.
“Khi còn nhỏ chúng tôi đều tắm chung trong một cái chậu.’’ Lí Mạo không biết tại sao thì nhắc tới các đề tài này.
Tầm mắt Tống Khinh Dương rơi trên người Chử Duy Nhất, “Hai người cùng tắm tiết kiệm nước.’’
Chử Duy Nhất bỗng nhiên bị sặc, “Hồi nhỏ sao, em không có ấn tượng gì cả.’’
“Hồi đó đi nhà trẻ, anh và em học cùng một lớp.’’
“Đúng, anh lớn rồi còn tè ra quần.’’ Chử Duy Nhất cắn răng.
Lí Mạo đảo mắt xem thường, “Có sao. Tống Khinh Dương, Chử Duy Nhất đi ngủ sẽ nói mớ, rất dọa người đó.’’
Tống Khinh Dương chậm rãi đáp một tiếng, “Còn tốt mà.’’
Thừa lúc Tống Khinh Dương rửa chén, cô lặng lẽ kéo Lí Mạo qua, “Có phải anh chọc chú Lý giận rồi hay không?’’
“Sao em biết!’’
“Vậy em gọi điện hỏi chú Lý nhé.’’
Lí Mạo vội ngăn lại, do dự nói, “Trong tay em có tiền không?’’
“Anh lấy tiền để làm gì?’’
“Một người bạn anh gặp phải chút chuyện, muốn mượn tiền quay vòng. Trong tay anh không có nhiều tiền như vậy.’’
“Bao nhiêu?’’
“Năm trăm ngàn.’’
“Em đâu có nhiều tiền như vậy!’’ Chử Duy Nhất lớn lên cùng Lí Mạo, đương nhiên biết thái độ làm người của anh, “Tạm thời em chỉ có hai trăm ngàn, không được, em đi mượn đã.’’
“Đừng! Em có bao nhiêu thì đưa anh bấy nhiêu! Đừng hỏi mượn Tống Khinh Dương.’’ Vẻ mặt Lý Mạo trở nên hơi nghiêm nghị, “Em còn chưa kết hôn, không phải anh xem anh ta là người ngoài, tóm lại là vì tốt cho em. Sau này em cũng đừng ngốc như thế nữa.’’ Anh sờ sờ đầu cô, “Sao anh có loại cảm giác cậu ta đoạt vợ của anh. Duy Nhất vẫn là em tốt, Tống Khinh Dương phải cảm ơn, việc anh rút khỏi tác thành cậu ta.’’
“Đi ra.’’ Chử Duy Nhất đẩy anh ra.
Lí Mạo ỉu xìu đi về, cũng chủ động giao chìa khóa ra.
Tống Khinh Dương ngồi trên ghế salon, ánh đèn hắt trên gò má anh, anh như cười như không. “Em và Lí Mạo từng có hôn ước?’’
“Đó là lời nói đùa của đời trước.’’ Chử Duy Nhất không để ý trả lời.
Tống Khinh Dương im lặng mấy giây, “Vậy anh không thành tiểu tam rồi.’’
Chử Duy Nhất trố mắt nghẹn họng.
Anh đứng dậy cởi nút áo cổ áo, Chử Duy Nhất đi theo bên cạnh anh.
Tống Khinh Dương dừng chân lại, xa xôi cân nhắc, “Em muốn cùng anh tắm kiểu uyên ương đấy à?’’
Chử Duy Nhất quẫn bách, lỗ tai nóng lên xoay người chạy về phòng sách, miệng lẩm bẩm, anh ấy bị kích thích, bị kích thích thôi.
Tác giả :
Dạ Mạn