Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió
Chương 48
1.
Mùa đông năm thứ hai sau khi Hồ Đào rời đi, Lâm Hướng Tự rốt cục cũng nghe được tin tức về cô.
Là Hồ Lâm xông vào phòng làm việc của anh, đem một xấp ảnh rất dày ném lên trên bàn làm việc.
“Tôi tìm được chị ấy rồi!” Cô ta nói, “Các người đều không muốn gặp lại chị ấy, tôi hận các người.”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Hướng Tự, gằn từng chữ một: “Lâm Hướng Tự, tôi hận các người, hận từng người một.”
Lâm Hướng Tự ngồi trên ghế làm việc, không cầm xấp ảnh Hồ Lầm ném trên bàn làm việc lên. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Hồ Lâm, đợi đến khi cô ta đập ly đạp ghế phát tiết xong, anh mới nhàn nhạt cất lời: “Anh mời em ăn tối nhé, em muốn ăn gì?”
Hồ Lâm giận điên người, nghe vậy thì cười khẩy: “Đếch cần, cất cái mặt nạ giả tạo đấy đi, Lâm Hướng Tự, tôi thật sự nhìn lầm con người anh đấy! Tôi thật sự, quá thất vọng về anh rồi!”
Sau đó cô ta đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Mà Lâm Hướng Tự ở phía sau cô ta, tiếp tục quay lại ghế dựa, phản hồi các email được đánh dấu “ưu tiên” trên máy tính như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh đặt tay trên bàn phím, mi mắt cụp xuống, qua rất lâu vẫn không gõ chữ tiếp theo.
Một lúc lâu sau, Lâm Hướng Tự mới lấy lại tinh thần từ trạng thái cứng đờ không nhúc nhích, run rẩy đưa tay cầm lấy xấp ảnh kia.
Người con gái trong ảnh mặc chiếc váy lửng màu kaki, mái tóc từng dài đến eo giờ đã bị cắt ngắn ngang tai, thoạt nhìn trẻ trung tràn đầy sức sống.
Anh lần lượt lật xem từng bức ảnh, bức cuối cùng, được chụp vào một ngày mưa. Cô mặc chiếc áo gió màu trắng bước đi trên đường, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc đồ đen, cầm ô đen, nước mưa đọng lại trên chiếc ô thành một giọt mưa lớn đang sắp sửa rơi xuống. Khuôn mặt người đàn ông nọ không xuất hiện trong ảnh, chỉ thấy Hồ Đào cúi đầu vén tóc về sau tai.
Đằng sau tấm ảnh, người chụp dùng bút đen viết địa điểm: Melbourne, Úc.
Lâm Hướng Tự khẽ vuốt ve tấm ảnh, tựa hồ đang sợ sẽ làm phiền đến người trong bức ảnh ấy. Anh nhắm mắt lại, có cơn gió thổi qua, thổi những tấm ảnh trên bàn rơi đầy trên nền đất.
Tôi đã không còn yêu thương cậu nữa, cũng chẳng mảy may lưu luyến nơi này. Cậu đừng nhớ mong, tạm biệt.
Vận mệnh tàn nhẫn nhất là khi, qua một thời gian rất lâu mới đem những điều ta từng bỏ lỡ đặt ngay trước mắt, để ta có thể nhìn thấy điều đó một cách thật rõ ràng.
Mãi cho đến lúc ấy, ta mới biết được rằng, ta đã vĩnh viễn để vuột mất đi.
Đêm nay, Lâm Hướng Tự ngồi thẫn thờ rất lâu trong phòng làm việc. Đêm về, cả thành phố đèn đuốc sáng trưng, chính anh cũng không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, ngón tay anh dừng trên công tắc đèn, chậm chạp mãi không ấn xuống. Anh lẳng lặng ngồi trong bóng tối qua chốc lát, sau đó đi đến phòng làm việc, tìm một đĩa phim điện ảnh, tên là “One Day”.
Phòng làm việc rất lớn, màn hình phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Hướng Tự chợt nhớ về một đêm nọ, Hồ Đào vừa ngáp vừa lơ đễnh đọc lời thoại trong phim cho anh nghe: “Em đã từng gặp được nhiều người như vậy, nhưng vì sao cuối cùng lại là anh, là anh ngỡ chỉ thoáng qua như một người khách qua đường vội vã, nhưng lại chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng em đến nhường này.”
Hóa ra không phải cô không hề để ý, mà là cô đang gắng gượng che giấu đi nước mắt trong lòng.
Đời này của anh, người vì anh mà tổn thương nhiều nhất, lại là cô gái yêu anh nhất trên đời.
Người đó, luôn xuất hiện trước mắt anh với khuôn mặt đầy ý cười vui vẻ, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, anh luôn tìm được cô dễ như trở bàn tay mỗi khi anh cần.
Người đó, dành cả thanh xuân để yêu anh sâu nặng, rồi dùng cả quãng đời còn lại để quên anh.
Hồ Đào à……
Không biết từ bao giờ, tuyết lất phất rơi bên ngoài ô cửa sổ. Thời gian khẽ khàng dừng lại trên bông tuyết trắng, khiến quá khứ đã qua càng trở nên rõ ràng. Màn đêm xanh thẫm dần buông, đèn xe như nước chảy từng dòng về phía trước. Thế nhưng, cả vạn ngọn đèn, đâu mới là chốn để dừng chân?
Một tháng sau, mùa đông thành phố C còn chưa kết thúc, dự báo thời tiết nói rằng sẽ có một đợt khí lạnh cuối cùng quét qua Trung Quốc, Lâm Hướng Tự bước lên chuyến bay đến Melbourne.
Khi máy bay cất cánh, Lâm Hướng Tự bỗng nhớ đến lần anh và Hồ Đào ngồi máy bay từ Indonesia về Trung Quốc năm ấy, đó là lần duy nhất bọn họ cùng ngồi trên một chuyến bay.
Khi đó cõi lòng anh trống rỗng, trái tim bi ai đến gần như hậm hực nhưng lại không thể không vờ như chưa có gì xảy ra. Thế rồi anh nghe thấy cô nói rằng: ““Cậu xem, cầu vồng kìa, trông thật giống một phép màu nhỉ.”
Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây đen dày đặc nặng nề, không phân biệt được sương mù hay khói bụi.
Trước khi xuất phát, Lâm Hướng Tự tìm gặp Hồ Lâm hỏi thăm tình hình của Hồ Đào, Hồ Lâm vẫn phẫn nộ không thôi: “Anh nói muốn từ bỏ cơ mà? Bây giờ lại đến tìm tôi làm quái gì?!”
Lâm Hướng Tự vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Hồ Lâm chịu thua: “Anh Hướng Tự, anh phải hứa với tôi, rằng sẽ đưa chị tôi trở về nhé.”
Anh lắc đầu: “Cái này anh không hứa được?”
“Vậy anh đi đến đó làm gì?”
Lâm Hướng Tự ngẩng đầu nhìn trời cao, miễn cưỡng gượng cười, nói: “Trong mộng mơ thấy ai, thì khi tỉnh dậy nên đi gặp người ấy.”
Anh muốn gặp lại người ấy, cầu vồng trong sinh mệnh của anh.
Qua mười hai giờ bay, máy bay hạ cánh xuống Melbourne. Nam bán cầu đang là mùa hè, ánh mặt trời rực rỡ chói chang. Lâm Hướng Tự dựa theo địa chỉ mà Hồ Lâm đã viết cho anh, tìm được căn chung cư nơi Hồ Đào đang sống. Anh lo lắng đứng trước căn hộ của Hồ Đào, lòng bàn tay chảy mồ hôi đầm đìa. Anh bấm chuông nhưng không ai ra mở cửa.
Lâm Hướng Tự đoán rằng có lẽ cô không ở nhà, thế nên đành đi xuống tầng, ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa hàng tiện lợi gần chung cư đợi cô. Anh lấy từ trong túi ra một quyển sách, ngồi xuống đọc, làm vậy anh sẽ có thể dễ dàng bình tĩnh trở lại, thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
Anh vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đều phải đọc sách, cho dù đã tốt nghiệp nhiều năm, thói quen ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Sắc trời dần ngả tối, Lâm Hướng Tự đóng sách lại, day day sống mũi, vừa lúc đó có ánh đèn xe vụt qua, xe dừng trước cửa chung cư, có một người mở cửa xe đi xuống từ ghế lái phụ.
Hồ Đào mặc chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin vào chiếc quần bò thụng eo cao, tóc ngắn búi lên thành một búi nhỏ, để lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Trong tay xách theo chiếc túi mua sắm nặng trĩu, cô đứng bên cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt người trong xe.
Lâm Hướng Tự ngồi trên băng ghế, lặng lẽ nhìn cô.
Khoảnh khắc đó, trong lòng anh bỗng nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ, cực kỳ khác lạ.
Dường như từ khi sinh ra, cô đã sống trong sinh mệnh của anh, vĩnh viễn ở trong đó.
Thế nhưng giờ đây, cô thật sự đã rời xa anh rồi. Bọn họ cách nhau rất xa, cách dòng chảy miên man của quá khứ, cách năm tháng đằng đẵng vội qua, cách chân trời, góc bể, cách ngày, cách đêm.
Hồ Đào còn chưa đi được hai bước, bỗng đèn xe phía sau cô lóe lên, một người đàn ông bước từ trên xe xuống, lớn tiếng gọi cô: “Hồ Đào!”
Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đó.
Chu Hành cười nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Hồ Đào cũng cười rộ lên: “Cảm ơn nha.”
Anh ấy đứng bên đường, muốn nói lại thôi, sau đó giơ tay lên ra vẻ muốn ôm. Hồ Đào bước lên, cũng đưa tay ra, kéo tay phải của anh ấy hạ xuống, rồi lại kéo tay trái của anh ấy, hạ xuống.
Hồ Đào tiếp tục cười: “Sinh nhật tôi hay sinh nhật cậu thế?”
“Sinh nhật cậu.”
Hồ Đào gật gật đầu: “Biết thế là tốt.”
Sau đó cô quay người lại, đưa lưng về phía anh ấy, vẫy tay: “Lái xe cẩn thận, về sớm chút nhé, ngày mai cậu ——”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay Hồ Đào vẫn giữ nguyên tư thế vẫy tay, tay còn lại buông thõng, túi mua sắm rơi xuống, đồ bên trong rơi đầy ra đất.
Ánh đèn của cửa hàng tiện lợi xuyên qua ô cửa sổ sát đất dừng lại trên người Lâm Hướng Tự, cô nhìn thấy anh.
Trong khoảnh khắc này, Hồ Đào cảm thấy máu trong người như ngưng đọng, là mơ sao? Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Lâm Hướng Tự đặt quyển sách trên tay xuống, anh đứng lên, chặn lại ánh sáng sau lưng mình.
Anh đi đến trước mặt Hồ Đào, theo thói quen mà vươn tay, vỗ vỗ đầu cô.
Như mọi lần trong mười sáu năm qua.
Hàng trăm, hàng ngàn lần như thế.
Giọng nói của anh trầm thấp như tiếng đàn cello, tựa hồ như một giấc mộng hoang đường, anh nói: “Chúc mừng sinh nhật, Hồ Đào.”
Hồ Đào nghẹn ngào hồi lâu, cố nuốt ngược nước mắt vào lòng. Cô ra sức chớp mắt, gượng cười: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Hướng Tự ra vẻ thoải mái mà nhún vai, chỉ vào tóc của cô: “Tóc ngắn đẹp lắm.”
Hồ Đào vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Cậu nói rồi mà.”
“À ừm,” Lâm Hướng Tự nói, “Thời tiết ở Nam bán cầu tốt thật, ở thành phố C tuyết cứ rơi hoài.”
“Vậy sao,” Hồ Đào nói, “Thích thật đấy.”
Lâm Hướng Tự muốn hỏi, tuyết rơi thì có gì hay chứ, nhưng rồi anh cũng không mở lời.
Bọn họ như hai người bạn cũ, thoải mái nói chuyện về thời tiết khí hậu, không hề đả động đến khoảng thời gian xa cách.
Chờ đến khi Hồ Đào nhớ ra, quay đầu lại mới phát hiện Chu Hành đã rời đi rồi. Điện thoại khẽ rung một cái, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Chu Hành: “Tôi đi trước đây, chúc cậu may mắn.”
Hồ Đào nắm chặt điện thoại, muốn trả lời nhưng bấm mấy chữ rồi lại xóa đi. Cô thở dài, đem điện thoại cất lại vào túi.
******
Mùa đông năm thứ hai sau khi Hồ Đào rời đi, Lâm Hướng Tự rốt cục cũng nghe được tin tức về cô.
Là Hồ Lâm xông vào phòng làm việc của anh, đem một xấp ảnh rất dày ném lên trên bàn làm việc.
“Tôi tìm được chị ấy rồi!” Cô ta nói, “Các người đều không muốn gặp lại chị ấy, tôi hận các người.”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Hướng Tự, gằn từng chữ một: “Lâm Hướng Tự, tôi hận các người, hận từng người một.”
Lâm Hướng Tự ngồi trên ghế làm việc, không cầm xấp ảnh Hồ Lầm ném trên bàn làm việc lên. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Hồ Lâm, đợi đến khi cô ta đập ly đạp ghế phát tiết xong, anh mới nhàn nhạt cất lời: “Anh mời em ăn tối nhé, em muốn ăn gì?”
Hồ Lâm giận điên người, nghe vậy thì cười khẩy: “Đếch cần, cất cái mặt nạ giả tạo đấy đi, Lâm Hướng Tự, tôi thật sự nhìn lầm con người anh đấy! Tôi thật sự, quá thất vọng về anh rồi!”
Sau đó cô ta đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Mà Lâm Hướng Tự ở phía sau cô ta, tiếp tục quay lại ghế dựa, phản hồi các email được đánh dấu “ưu tiên” trên máy tính như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh đặt tay trên bàn phím, mi mắt cụp xuống, qua rất lâu vẫn không gõ chữ tiếp theo.
Một lúc lâu sau, Lâm Hướng Tự mới lấy lại tinh thần từ trạng thái cứng đờ không nhúc nhích, run rẩy đưa tay cầm lấy xấp ảnh kia.
Người con gái trong ảnh mặc chiếc váy lửng màu kaki, mái tóc từng dài đến eo giờ đã bị cắt ngắn ngang tai, thoạt nhìn trẻ trung tràn đầy sức sống.
Anh lần lượt lật xem từng bức ảnh, bức cuối cùng, được chụp vào một ngày mưa. Cô mặc chiếc áo gió màu trắng bước đi trên đường, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc đồ đen, cầm ô đen, nước mưa đọng lại trên chiếc ô thành một giọt mưa lớn đang sắp sửa rơi xuống. Khuôn mặt người đàn ông nọ không xuất hiện trong ảnh, chỉ thấy Hồ Đào cúi đầu vén tóc về sau tai.
Đằng sau tấm ảnh, người chụp dùng bút đen viết địa điểm: Melbourne, Úc.
Lâm Hướng Tự khẽ vuốt ve tấm ảnh, tựa hồ đang sợ sẽ làm phiền đến người trong bức ảnh ấy. Anh nhắm mắt lại, có cơn gió thổi qua, thổi những tấm ảnh trên bàn rơi đầy trên nền đất.
Tôi đã không còn yêu thương cậu nữa, cũng chẳng mảy may lưu luyến nơi này. Cậu đừng nhớ mong, tạm biệt.
Vận mệnh tàn nhẫn nhất là khi, qua một thời gian rất lâu mới đem những điều ta từng bỏ lỡ đặt ngay trước mắt, để ta có thể nhìn thấy điều đó một cách thật rõ ràng.
Mãi cho đến lúc ấy, ta mới biết được rằng, ta đã vĩnh viễn để vuột mất đi.
Đêm nay, Lâm Hướng Tự ngồi thẫn thờ rất lâu trong phòng làm việc. Đêm về, cả thành phố đèn đuốc sáng trưng, chính anh cũng không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, ngón tay anh dừng trên công tắc đèn, chậm chạp mãi không ấn xuống. Anh lẳng lặng ngồi trong bóng tối qua chốc lát, sau đó đi đến phòng làm việc, tìm một đĩa phim điện ảnh, tên là “One Day”.
Phòng làm việc rất lớn, màn hình phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Hướng Tự chợt nhớ về một đêm nọ, Hồ Đào vừa ngáp vừa lơ đễnh đọc lời thoại trong phim cho anh nghe: “Em đã từng gặp được nhiều người như vậy, nhưng vì sao cuối cùng lại là anh, là anh ngỡ chỉ thoáng qua như một người khách qua đường vội vã, nhưng lại chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng em đến nhường này.”
Hóa ra không phải cô không hề để ý, mà là cô đang gắng gượng che giấu đi nước mắt trong lòng.
Đời này của anh, người vì anh mà tổn thương nhiều nhất, lại là cô gái yêu anh nhất trên đời.
Người đó, luôn xuất hiện trước mắt anh với khuôn mặt đầy ý cười vui vẻ, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, anh luôn tìm được cô dễ như trở bàn tay mỗi khi anh cần.
Người đó, dành cả thanh xuân để yêu anh sâu nặng, rồi dùng cả quãng đời còn lại để quên anh.
Hồ Đào à……
Không biết từ bao giờ, tuyết lất phất rơi bên ngoài ô cửa sổ. Thời gian khẽ khàng dừng lại trên bông tuyết trắng, khiến quá khứ đã qua càng trở nên rõ ràng. Màn đêm xanh thẫm dần buông, đèn xe như nước chảy từng dòng về phía trước. Thế nhưng, cả vạn ngọn đèn, đâu mới là chốn để dừng chân?
Một tháng sau, mùa đông thành phố C còn chưa kết thúc, dự báo thời tiết nói rằng sẽ có một đợt khí lạnh cuối cùng quét qua Trung Quốc, Lâm Hướng Tự bước lên chuyến bay đến Melbourne.
Khi máy bay cất cánh, Lâm Hướng Tự bỗng nhớ đến lần anh và Hồ Đào ngồi máy bay từ Indonesia về Trung Quốc năm ấy, đó là lần duy nhất bọn họ cùng ngồi trên một chuyến bay.
Khi đó cõi lòng anh trống rỗng, trái tim bi ai đến gần như hậm hực nhưng lại không thể không vờ như chưa có gì xảy ra. Thế rồi anh nghe thấy cô nói rằng: ““Cậu xem, cầu vồng kìa, trông thật giống một phép màu nhỉ.”
Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây đen dày đặc nặng nề, không phân biệt được sương mù hay khói bụi.
Trước khi xuất phát, Lâm Hướng Tự tìm gặp Hồ Lâm hỏi thăm tình hình của Hồ Đào, Hồ Lâm vẫn phẫn nộ không thôi: “Anh nói muốn từ bỏ cơ mà? Bây giờ lại đến tìm tôi làm quái gì?!”
Lâm Hướng Tự vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Hồ Lâm chịu thua: “Anh Hướng Tự, anh phải hứa với tôi, rằng sẽ đưa chị tôi trở về nhé.”
Anh lắc đầu: “Cái này anh không hứa được?”
“Vậy anh đi đến đó làm gì?”
Lâm Hướng Tự ngẩng đầu nhìn trời cao, miễn cưỡng gượng cười, nói: “Trong mộng mơ thấy ai, thì khi tỉnh dậy nên đi gặp người ấy.”
Anh muốn gặp lại người ấy, cầu vồng trong sinh mệnh của anh.
Qua mười hai giờ bay, máy bay hạ cánh xuống Melbourne. Nam bán cầu đang là mùa hè, ánh mặt trời rực rỡ chói chang. Lâm Hướng Tự dựa theo địa chỉ mà Hồ Lâm đã viết cho anh, tìm được căn chung cư nơi Hồ Đào đang sống. Anh lo lắng đứng trước căn hộ của Hồ Đào, lòng bàn tay chảy mồ hôi đầm đìa. Anh bấm chuông nhưng không ai ra mở cửa.
Lâm Hướng Tự đoán rằng có lẽ cô không ở nhà, thế nên đành đi xuống tầng, ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa hàng tiện lợi gần chung cư đợi cô. Anh lấy từ trong túi ra một quyển sách, ngồi xuống đọc, làm vậy anh sẽ có thể dễ dàng bình tĩnh trở lại, thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
Anh vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đều phải đọc sách, cho dù đã tốt nghiệp nhiều năm, thói quen ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Sắc trời dần ngả tối, Lâm Hướng Tự đóng sách lại, day day sống mũi, vừa lúc đó có ánh đèn xe vụt qua, xe dừng trước cửa chung cư, có một người mở cửa xe đi xuống từ ghế lái phụ.
Hồ Đào mặc chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin vào chiếc quần bò thụng eo cao, tóc ngắn búi lên thành một búi nhỏ, để lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Trong tay xách theo chiếc túi mua sắm nặng trĩu, cô đứng bên cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt người trong xe.
Lâm Hướng Tự ngồi trên băng ghế, lặng lẽ nhìn cô.
Khoảnh khắc đó, trong lòng anh bỗng nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ, cực kỳ khác lạ.
Dường như từ khi sinh ra, cô đã sống trong sinh mệnh của anh, vĩnh viễn ở trong đó.
Thế nhưng giờ đây, cô thật sự đã rời xa anh rồi. Bọn họ cách nhau rất xa, cách dòng chảy miên man của quá khứ, cách năm tháng đằng đẵng vội qua, cách chân trời, góc bể, cách ngày, cách đêm.
Hồ Đào còn chưa đi được hai bước, bỗng đèn xe phía sau cô lóe lên, một người đàn ông bước từ trên xe xuống, lớn tiếng gọi cô: “Hồ Đào!”
Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đó.
Chu Hành cười nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Hồ Đào cũng cười rộ lên: “Cảm ơn nha.”
Anh ấy đứng bên đường, muốn nói lại thôi, sau đó giơ tay lên ra vẻ muốn ôm. Hồ Đào bước lên, cũng đưa tay ra, kéo tay phải của anh ấy hạ xuống, rồi lại kéo tay trái của anh ấy, hạ xuống.
Hồ Đào tiếp tục cười: “Sinh nhật tôi hay sinh nhật cậu thế?”
“Sinh nhật cậu.”
Hồ Đào gật gật đầu: “Biết thế là tốt.”
Sau đó cô quay người lại, đưa lưng về phía anh ấy, vẫy tay: “Lái xe cẩn thận, về sớm chút nhé, ngày mai cậu ——”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay Hồ Đào vẫn giữ nguyên tư thế vẫy tay, tay còn lại buông thõng, túi mua sắm rơi xuống, đồ bên trong rơi đầy ra đất.
Ánh đèn của cửa hàng tiện lợi xuyên qua ô cửa sổ sát đất dừng lại trên người Lâm Hướng Tự, cô nhìn thấy anh.
Trong khoảnh khắc này, Hồ Đào cảm thấy máu trong người như ngưng đọng, là mơ sao? Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Lâm Hướng Tự đặt quyển sách trên tay xuống, anh đứng lên, chặn lại ánh sáng sau lưng mình.
Anh đi đến trước mặt Hồ Đào, theo thói quen mà vươn tay, vỗ vỗ đầu cô.
Như mọi lần trong mười sáu năm qua.
Hàng trăm, hàng ngàn lần như thế.
Giọng nói của anh trầm thấp như tiếng đàn cello, tựa hồ như một giấc mộng hoang đường, anh nói: “Chúc mừng sinh nhật, Hồ Đào.”
Hồ Đào nghẹn ngào hồi lâu, cố nuốt ngược nước mắt vào lòng. Cô ra sức chớp mắt, gượng cười: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Hướng Tự ra vẻ thoải mái mà nhún vai, chỉ vào tóc của cô: “Tóc ngắn đẹp lắm.”
Hồ Đào vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Cậu nói rồi mà.”
“À ừm,” Lâm Hướng Tự nói, “Thời tiết ở Nam bán cầu tốt thật, ở thành phố C tuyết cứ rơi hoài.”
“Vậy sao,” Hồ Đào nói, “Thích thật đấy.”
Lâm Hướng Tự muốn hỏi, tuyết rơi thì có gì hay chứ, nhưng rồi anh cũng không mở lời.
Bọn họ như hai người bạn cũ, thoải mái nói chuyện về thời tiết khí hậu, không hề đả động đến khoảng thời gian xa cách.
Chờ đến khi Hồ Đào nhớ ra, quay đầu lại mới phát hiện Chu Hành đã rời đi rồi. Điện thoại khẽ rung một cái, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Chu Hành: “Tôi đi trước đây, chúc cậu may mắn.”
Hồ Đào nắm chặt điện thoại, muốn trả lời nhưng bấm mấy chữ rồi lại xóa đi. Cô thở dài, đem điện thoại cất lại vào túi.
******
Tác giả :
Lục Diệc Ca