Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió
Chương 47
7.
Khi Lâm Hướng Tự và Hồ Lâm lục tung cả thành phố, tìm kiếm tung tích của Hồ Đào như thể sắp phát điên, thì công ty của Lâm Hướng Tự đón tiếp một vị khách không ngờ tới.
Từ 9 giờ sáng, Lâm Hướng Tự tổ chức liên tục ba cuộc họp, mãi cho đến hoàng hôn, anh mệt mỏi rã rời thì trợ lý tới nói rằng có một người đàn ông trung tuổi đang đợi anh, họ Hồ.
Lâm Hướng Tự vừa nghe đến chữ “Hồ”, liền ngay lập tức đoán được đó là ai.
Ánh mắt anh lướt ra sau trợ lý, thấy được ông Hồ Cận đang đi về phía anh. Còn chưa đi được vài bước, Lâm Hướng Tự đã phát hiện ra lòng bàn tay anh chảy mồ hôi đầm đìa.
Ông Hồ Cận cũng không cùng anh hàn huyên quá nhiều, sau khi ngồi xuống, ông chỉ mỉm cười, nói: “Từ rất lâu trước kia tôi đã biết Đào Đào có một cậu bạn rất thân, khi các giáo viên nhắc về cậu với tôi đều luôn khen ngợi không dứt lời. Tôi và nhà họ Lâm của cậu cũng làm ăn với nhau vài lần, chỉ là cậu Lâm đây không kế nghiệp cha, nên vẫn luôn không có duyên gặp mặt.”
Lâm Hướng Tự không đoán ra được ý đồ của ông ấy, làm bề dưới, cư nhiên muốn đổ nước châm trà: “Chú Hồ đừng nói như vậy, là do cháu chơi bời lêu lổng ạ.”
“Đừng tất bật vậy nữa, tôi chỉ vô tình đi ngang qua, nhớ ra công ty của cậu ở đây, liền nghĩ nếu đã vậy thì ghé thăm một chút, tiện thể nói với cậu vài lời.”
“Những năm vừa qua, cảm ơn cậu đã chiếu cố Đào Đào.” Ông Hồ Cận nói, “Chuyện nhà tôi, chắc cậu cũng biết được phần nào. Tôi da mặt dày, luôn tự cho mình là ba của Đào Đào. Sau khi con bé xảy ra chuyện, mỗi lần tôi đến bệnh viện đều thấy cậu đang ở đó, tôi nghĩ đó là chuyện của mấy người trẻ tuổi, có lẽ nên cho mấy đứa trẻ chút thời gian.”
Lâm Hướng Tự im lặng lắng nghe, anh biết hôm nay ông Hồ Cận tới đây, chắc chắn không phải chỉ để nhìn anh một cái.
“Thân là trường bối, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong rằng cậu có thể lắng nghe.”
Lâm Hướng Tự vẫn lễ phép nói: “Chú cứ nói ạ.”
Lâm Hướng Tự nhìn ông Hồ Cận, ông đã lớn tuổi, da mặt có phần nhăn nheo. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ông gặp Lâm Hướng Tự, nhưng đây lại không phải lần đầu Lâm Hướng Tự nhìn thấy ông.
Ngày Lâm Hướng Tự còn học cấp hai, khi tham gia một bữa tiệc dành cho giới thượng lưu vào ngày đầu năm mới, anh từng nhìn thấy ông một lần. Anh nghe mọi người xung quanh nói, vị kia chính là Hồ Cận, người đang rất được chú ý trong thời gian gần đây. Mà ông Hồ Cận ở cách đó không xa đang cùng các vị quan chức cấp cao trò chuyện vui vẻ, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, phong thái lạnh nhạt phong trần.
Khi đó Lâm Hướng Tự vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, không hề có hứng thú với thế giới của người trưởng thành, lơ đễnh nghe người khác giới thiệu, chỉ đến khi nghe thấy hai chữ “Hồ Cận” mới hơi ngờ ngợ một chút, thầm nghĩ, người đó có phải người cha dượng mà Hồ Đào từng kể với mình hay không?
Đó đều đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, là thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời ông Hồ Cận. Với sự uy nghiêm của đàn ông trung tuổi, từng cử chỉ của ông đều toát lên phong thái vô cùng đàn ông và mạnh mẽ.
Khi đó anh còn nghĩ, người như vậy làm cha dượng của Hồ Đào, nhất định sẽ không đối xử tệ với cô.
Mà lúc này đây, ông đã hơn năm mươi tuổi, dù mái tóc đã được nhuộm đen, cũng không cách nào che giấu được vết tích mà thời gian để lại.
Sau đó, Lâm Hướng Tự nghe thấy ông mở miệng nói: “Tôi hy vọng, cậu sẽ rời xa Hồ Đào.”
Lâm Hướng Tự cảm thấy giây phút đó dài đến lạ thường, anh nắm chặt chén trà trong tay, cụp mắt, đợi chờ ông Hồ Cận nói câu tiếp theo.
“Tôi biết, bao nhiêu năm nay trái tim Đào Đào vẫn luôn hướng về phía cậu, cậu là người thân cận nhất với con bé…… Nhưng đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi, mấy đứa cũng không còn là trẻ con nữa, trẻ con ngoéo tay thắt cổ hứa trăm năm chẳng đổi thay, nhưng mấy ai có thể thật sự làm bạn tốt của nhau cả đời?”
“Bao nhiêu năm nay, con bé đã chịu khổ quá nhiều. Nếu bây giờ con bé thật sự có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, vậy hãy để con bé đi đi.” Ông Hồ Cận nói, “Chúng ta đều đã là người trưởng thành, cuộc đời ngắn ngủi, tôi hy vọng quãng đời về sau, con bé có thể tránh ta thất tình lục dục, tránh ta tất cả yêu hận sầu bi. Tôi hy vọng con gái của tôi, có thể thật sự sống như một công chúa, đơn giản, hạnh phúc, chẳng còn đau đớn, muộn phiền.”
“Để con bé đi, cậu chỉ mất đi một cô gái đem lòng yêu thương cậu, còn con bé có thể sống hạnh phúc hơn đã từng. Cậu nghe chú, làm người không thể sống quá ích kỷ được đâu.”
Tất cả mọi người đều nói với anh như vậy, rằng hãy để cô ấy đi đi.
Mọi người đều cho rằng, anh giữ cô lại, ở bên cô, dốc lòng chăm sóc và bảo bọc cho cô, chẳng qua chỉ là đang đền bù tội lỗi, chỉ là đang bị đạo đức trói buộc mà thôi.
Không một ai tin rằng, anh yêu cô.
Phải, Lâm Hướng Tự thầm nghĩ, thuở thiếu thời, trải qua nhiều chuyện như thế, nếu khi đó anh có thể hiểu được một nửa tâm ý của bản thân, vậy thì anh và cô, sẽ chẳng đi đến bước đường này.
Sau khi im lặng rất lâu, khi cơn đau xoáy mạnh vào trái tim dần nguôi bớt, anh mới mở lời: “Chú Hồ, chú là bề trên, theo lẽ thường mà nói, chú đã chỉ giáo thì con phải nghe lời.”
Lâm Hướng Tự nhìn thẳng vào đôi mắt của ông Hồ Cận, lại chợt nhớ về mười mấy năm trước nhìn thấy ông mặc tây trang đi giày da ở một bữa tiệc rượu linh đình. Thời gian thấm thoát thoi đưa, thiếu niên nhỏ con năm đó nay cũng đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông nhẹ nhàng phong độ, bả vai dài rộng, dáng người cao lớn, anh nói: “Duy chỉ có việc này, con không làm được.”
“Con đã sai suốt mười lăm năm, chú không thể khiến con sai cả đời nữa.”
Ngoài cửa sổ, một đàn chim di trú từ Bắc đến Nam đang trên đường quay về quê cũ.
Đường đời còn xa, lạc lõng giữa dòng đời vội vã, chẳng hay khi nào trăng sáng, chẳng biết nơi đâu là nhà?
“Đời này của con,” Anh chậm rãi nói, “Có thể không có tiền tài, không có vinh quang, không có quyền lực, thậm chí có thể không cần trời cao và nắng ấm, nhưng không thể không có Hồ Đào.”
Khi ông Hồ Cận rời công ty của Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự tiễn ông ra bãi đỗ xe.
Ông Hồ Cận chợt dừng chân, nhìn về phía tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi ánh đèn rực rỡ, trong thành phố này, còn có biết bao nhiêu người đang phấn đấu ngày đêm.
Ông bỗng cất lời: “Còn rất nhiều năm nữa nhỉ.”
Lâm Hướng Tự không hỏi xem ông nói điều gì còn nhiều năm nữa.
Có lẽ ông muốn nói rằng, còn rất nhiều năm nữa, Lâm Hướng Tự mới bằng tuổi ông bây giờ, hiểu được những lời ông nói. Hoặc có lẽ ông muốn nói rằng, khoảng thời gian ông phải sống cô độc trên đời, còn rất nhiều năm nữa.
Hai ngày sau, Hồ Lâm đến nhà Lâm Hướng Tự tìm anh.
Hồ Lâm cực kỳ vui vẻ: “Tôi nghĩ ra rồi, có lẽ chị ấy đến Thượng Hải, chị ấy học đại học ở đó, mà trước đây không lâu bọn tôi còn cùng nhau đến Thượng Hải tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường.”
Hồ Lâm không phát hiện ra sự trầm mặc của Lâm Hướng Tự, tiếp tục vui vẻ nói: “Tôi vẫn nhớ rõ tên của một người bạn cùng phòng chị ấy, mấy ngày nay vẫn luôn nhờ người hỏi thăm nghe ngóng, không ngờ có thể tìm được phương thức liên lạc người đó. Phải rồi, anh Hướng Tự, có chuyện này anh phải chuẩn bị tâm lý đi đã rồi hẵng nghe, lúc trước tôi chưa kịp nói cho anh biết…….. Khi còn học đại học, chị tôi từng có một người bạn trai.”
Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng phản ứng lại, ngước mắt nhìn Hồ Lâm.
“Lần trước khi đến Thượng Hải tôi đã gặp anh ta…… Trông cũng được, chỉ là hơi đáng ghét….. Nhưng nhìn chung vẫn không tồi.”
Lâm Hướng Tự khẽ hỏi: “Thật sao?”
“Vậy nên anh đừng thẫn thờ vậy nữa, cùng tôi đến Thượng Hải đưa chị tôi về đi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu chị tôi thật sự phải ở bên ai đó, thì anh vẫn là tốt nhất.”
Hồ Lâm cuối cùng cũng nhận ra có gì khác lạ, ngẩng đầu nhìn Lâm Hướng Tự: “Anh sao thế?”
Anh cụp mắt: “Từ nay, em không cần nói cho anh về chuyện của chị em nữa.”
“Anh có ý gì?”
“Để cậu ấy đi thôi.”
Hồ Lâm giả vờ không hiểu: “Anh có ý gì?”
Lâm Hướng Tự lặng im không đáp lời.
“Anh không tìm chị ấy nữa sao?”
“Phải.”
“Vì sao chứ?!” Hồ Lâm phẫn nộ hét lên.
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt nhìn Hồ Lâm: “Người quyết định rời đi là Hồ Đào, đây là quyết định của cậu ấy, là cuộc đời của cậu ấy.”
Trong nửa đời đầy đắng cay trước đó, cô vì mẹ mà sống, vì Lâm Hướng Tự mà sống, thậm chí vì cả Hồ Lâm và ông Hồ Cận mà sống, nhưng đã từng thật sự vì chính bản thân mình mà sống chưa?
“Vì sao chứ?” Hồ Lâm nghi hoặc nhìn anh, “Chỉ vì thế, nên anh nói buông tay là buông tay thật sao? Chẳng sợ nửa đời sau, sẽ không còn được gặp chị ấy nữa?”
“Thì ra là thế, Lâm Hướng Tự, tôi thật sự đã nhìn lầm con người anh! Chị tôi đi rồi, anh cảm thấy rốt cục cũng trút bỏ được một gánh nặng, phải không?! Dù sao cũng không phải anh đuổi chị ấy đi, nên chị ấy sống hay chết gì cũng đếch liên quan gì đến anh, phải không? Anh cạn tình cảm nghĩa rồi, phải không? Không ai còn có thể chỉ trích, lương tâm cũng không thể ràng buộc anh nữa, phải không?!”
Hồ Lâm giận quá hóa cười: “Là bởi vì……. Anh chưa từng yêu chị ấy, phải không?”
Hồ Lâm quá phẫn nộ và thương tâm, nên không nhìn thấy bàn tay buông thõng của Lâm Hướng Tự nắm chặt lại, nổi cả gân xanh. Trong đầu, anh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện của anh và ông Hồ Cận——
“Cuộc đời của cậu không thể không có con bé, thế nên cậu muốn lấy danh nghĩa tình yêu trói buộc con bé bên mình, dây dưa giày vò, tra tấn lẫn nhau, đem tình yêu mài mòn đến không còn chút gì sót lại sao? Chẳng sợ con bé sẽ không bao giờ hạnh phúc?”
Ông Hồ Cận tiếp tục nói: “Tôi nghe Hồ Đào nói, cậu luôn nghiên cứu về vấn đề bảo vệ sinh vật biển, mỗi lần nhắc đến cậu, hai mắt con bé sẽ sáng lên, vừa tự hào vừa kiêu ngạo.”
“Vậy cậu nói xem, thế nào là yêu?”
Lâm Hướng Tự đáp lại bằng sự trầm mặc.
Ông Hồ Cận khẽ “À” một tiếng, như là coi thường, lại như đang trào phúng.
“Yêu là trả đại bàng về với trời cao, trả tê giác về với đồng cỏ rộng, trả cá voi về với đại dương —— trả tự do, cho người ta yêu thương nhất.”
“Buông tay đi,” Ông Hồ Cận vỗ vỗ bả vai Lâm Hướng Tự: “Hoa đào chỉ cười với gió xuân, để con bé theo gió trời, đi đến nơi mà nó muốn.”
Gió nổi lên rồi.
Sau một hồi im lặng, Lâm Hướng Tự chậm rãi thả lỏng bàn tay, như đang trút bỏ nước mắt trong lòng.
Thể xác và tinh thần anh đều đã kiệt quệ, anh cố nén nỗi đau khôn xiết trong lòng, khẽ nói: “Hồ Lâm, thôi bỏ đi em.”
Nếu cô có thể buông bỏ hết thảy, vui vẻ bình an mà sống trên đời này, vậy thì cho dù quãng đời còn lại không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện.
8.
Sau khi Hồ Đào rời đi, Lâm Hướng Tự dọn vào sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố mà anh đã mua cho cô. Mọi thứ thuộc về cô đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, anh chỉ mang theo laptop và vài bộ quần áo để thay.
Chuyện Lâm Hướng Tự chuyển nhà, không ai hay biết. Anh đặt hành lý xuống, ngồi thẫn thờ trên sô pha trong chốc lát, sau đó nấu một tô mỳ, mỳ nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút, nhưng rồi anh cũng chẳng muốn ăn.
Trên bàn làm việc trong phòng ngủ của Hồ Đào có một tấm bùa hộ mệnh, là tấm bùa anh đã xin cho cô trên Kim Đỉnh năm đó, cô từng nói rằng, cô sẽ không bao giờ tháo nó ra.
Còn có một cuốn sổ da, trang đầu tiên viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật!” bằng bút đen, góc phải bên dưới vẽ hai mặt cười toét miệng. Mỗi tờ bên trong đều vẽ hình một con sinh vật biển, bên cạnh ghi một số tư liệu liên quan như tên khoa học, phân bố, khu vực sinh sống chủ yếu, giống loài và mô tả sơ lược.
Trang cuối cùng kẹp thẻ học sinh của anh năm cấp ba. Khi đó anh mặt mày thanh tú, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ ngây ngô, ngơ khác nhìn vào máy ảnh. Mép thẻ học sinh đã cong lại, dù sao cũng đã qua rất nhiều năm rồi, cho dù dòng chữ trên đó đã dần phai nhạt, nhưng cũng thấy được rằng nó luôn được cô trân quý giữ gìn như vật báu.
Tựa như những tâm sự của cô, vì bị thời gian ấp ủ lâu ngày mà dần lên men thành rượu.
Lâm Hướng Tự chống một tay vào mặt bàn, tim đau như cắt.
Ánh trăng năm đó sáng tỏ dịu dàng biết bao, sao giờ đây chẳng còn thấy nữa.
Nước mưa hắt vào ô cửa số, nghe thật giống như tiếng gõ cửa của ai đó.
“Hồ Đào,” Anh khẽ thì thầm trong không khí, “Là cậu sao?”
“Hồ Đào.”
“Hồ Đào.”
Cậu đang ở đâu?
Cậu đâu rồi?
Người đàn ông che lại đôi mắt, dựa người vào bức tường lạnh lẽo, nước mắt lăn dài. Một giọt, hai giọt, tựa như từng viên hổ phách rơi xuống mặt đất lạnh băng. Ngoại trừ cô, không còn bất kỳ ai có thể hiểu thấu nỗi bi thương đến nhường này.
Cô và anh dây dưa suốt nửa đời, rất lâu dài, rất đậm sâu, cuối cùng lại rời xa như vậy.
Hồ Đào, Hồ Đào, anh thậm chí còn không biết được rằng cô đang ở nơi nào, sống chết ra sao.
——Nếu tôi chết, thì cậu có vì tôi mà khóc không?
——Không khóc. Tôi sẽ chết cùng cậu.
Cô xuất hiện trong sinh mệnh của anh suốt mười lăm năm.
Mười lăm năm qua, cô từng đeo chiếc kẹp tóc anh tặng, từng bắt chước nét chữ của anh giống y như đúc. Anh từng dắt tay cô chạy qua con đường mưa rơi tầm tã, từng ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ để tới gặp cô. Họ từng uống chung một chai nước, từng chuyền cho nhau những mẩu tin dài ngắn, anh dù sốt cao vẫn nhớ như in số điện thoại của cô, cô từng giúp anh xắn tay áo thật gọn gàng. Trong KTV, họ từng cùng nhau hát một bản tình ca da diết. Anh dùng tháng lương đầu tiên để mua cho cô đôi giày cao gót đẹp nhất, cô vì anh mà nấu tất cả những món anh thích ăn.
Thời cấp ba, họ đã từng cùng nhau xem một bộ phim, tình tiết của bộ phim đó đã dần trở nên mơ hồ, anh chỉ nhớ rõ một câu thoại trong phim ——Love means never having to say you’re sorry.
Cô đã từng ôm lấy anh thật chặt, nước mắt thấm đẫm cả cuộc đời anh.
Cô là không khí của anh, qua rất lâu, rất rất lâu, khiến anh quên mất bản thân mình vẫn còn đang thở.
******
Khi Lâm Hướng Tự và Hồ Lâm lục tung cả thành phố, tìm kiếm tung tích của Hồ Đào như thể sắp phát điên, thì công ty của Lâm Hướng Tự đón tiếp một vị khách không ngờ tới.
Từ 9 giờ sáng, Lâm Hướng Tự tổ chức liên tục ba cuộc họp, mãi cho đến hoàng hôn, anh mệt mỏi rã rời thì trợ lý tới nói rằng có một người đàn ông trung tuổi đang đợi anh, họ Hồ.
Lâm Hướng Tự vừa nghe đến chữ “Hồ”, liền ngay lập tức đoán được đó là ai.
Ánh mắt anh lướt ra sau trợ lý, thấy được ông Hồ Cận đang đi về phía anh. Còn chưa đi được vài bước, Lâm Hướng Tự đã phát hiện ra lòng bàn tay anh chảy mồ hôi đầm đìa.
Ông Hồ Cận cũng không cùng anh hàn huyên quá nhiều, sau khi ngồi xuống, ông chỉ mỉm cười, nói: “Từ rất lâu trước kia tôi đã biết Đào Đào có một cậu bạn rất thân, khi các giáo viên nhắc về cậu với tôi đều luôn khen ngợi không dứt lời. Tôi và nhà họ Lâm của cậu cũng làm ăn với nhau vài lần, chỉ là cậu Lâm đây không kế nghiệp cha, nên vẫn luôn không có duyên gặp mặt.”
Lâm Hướng Tự không đoán ra được ý đồ của ông ấy, làm bề dưới, cư nhiên muốn đổ nước châm trà: “Chú Hồ đừng nói như vậy, là do cháu chơi bời lêu lổng ạ.”
“Đừng tất bật vậy nữa, tôi chỉ vô tình đi ngang qua, nhớ ra công ty của cậu ở đây, liền nghĩ nếu đã vậy thì ghé thăm một chút, tiện thể nói với cậu vài lời.”
“Những năm vừa qua, cảm ơn cậu đã chiếu cố Đào Đào.” Ông Hồ Cận nói, “Chuyện nhà tôi, chắc cậu cũng biết được phần nào. Tôi da mặt dày, luôn tự cho mình là ba của Đào Đào. Sau khi con bé xảy ra chuyện, mỗi lần tôi đến bệnh viện đều thấy cậu đang ở đó, tôi nghĩ đó là chuyện của mấy người trẻ tuổi, có lẽ nên cho mấy đứa trẻ chút thời gian.”
Lâm Hướng Tự im lặng lắng nghe, anh biết hôm nay ông Hồ Cận tới đây, chắc chắn không phải chỉ để nhìn anh một cái.
“Thân là trường bối, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong rằng cậu có thể lắng nghe.”
Lâm Hướng Tự vẫn lễ phép nói: “Chú cứ nói ạ.”
Lâm Hướng Tự nhìn ông Hồ Cận, ông đã lớn tuổi, da mặt có phần nhăn nheo. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ông gặp Lâm Hướng Tự, nhưng đây lại không phải lần đầu Lâm Hướng Tự nhìn thấy ông.
Ngày Lâm Hướng Tự còn học cấp hai, khi tham gia một bữa tiệc dành cho giới thượng lưu vào ngày đầu năm mới, anh từng nhìn thấy ông một lần. Anh nghe mọi người xung quanh nói, vị kia chính là Hồ Cận, người đang rất được chú ý trong thời gian gần đây. Mà ông Hồ Cận ở cách đó không xa đang cùng các vị quan chức cấp cao trò chuyện vui vẻ, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, phong thái lạnh nhạt phong trần.
Khi đó Lâm Hướng Tự vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, không hề có hứng thú với thế giới của người trưởng thành, lơ đễnh nghe người khác giới thiệu, chỉ đến khi nghe thấy hai chữ “Hồ Cận” mới hơi ngờ ngợ một chút, thầm nghĩ, người đó có phải người cha dượng mà Hồ Đào từng kể với mình hay không?
Đó đều đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, là thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời ông Hồ Cận. Với sự uy nghiêm của đàn ông trung tuổi, từng cử chỉ của ông đều toát lên phong thái vô cùng đàn ông và mạnh mẽ.
Khi đó anh còn nghĩ, người như vậy làm cha dượng của Hồ Đào, nhất định sẽ không đối xử tệ với cô.
Mà lúc này đây, ông đã hơn năm mươi tuổi, dù mái tóc đã được nhuộm đen, cũng không cách nào che giấu được vết tích mà thời gian để lại.
Sau đó, Lâm Hướng Tự nghe thấy ông mở miệng nói: “Tôi hy vọng, cậu sẽ rời xa Hồ Đào.”
Lâm Hướng Tự cảm thấy giây phút đó dài đến lạ thường, anh nắm chặt chén trà trong tay, cụp mắt, đợi chờ ông Hồ Cận nói câu tiếp theo.
“Tôi biết, bao nhiêu năm nay trái tim Đào Đào vẫn luôn hướng về phía cậu, cậu là người thân cận nhất với con bé…… Nhưng đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi, mấy đứa cũng không còn là trẻ con nữa, trẻ con ngoéo tay thắt cổ hứa trăm năm chẳng đổi thay, nhưng mấy ai có thể thật sự làm bạn tốt của nhau cả đời?”
“Bao nhiêu năm nay, con bé đã chịu khổ quá nhiều. Nếu bây giờ con bé thật sự có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, vậy hãy để con bé đi đi.” Ông Hồ Cận nói, “Chúng ta đều đã là người trưởng thành, cuộc đời ngắn ngủi, tôi hy vọng quãng đời về sau, con bé có thể tránh ta thất tình lục dục, tránh ta tất cả yêu hận sầu bi. Tôi hy vọng con gái của tôi, có thể thật sự sống như một công chúa, đơn giản, hạnh phúc, chẳng còn đau đớn, muộn phiền.”
“Để con bé đi, cậu chỉ mất đi một cô gái đem lòng yêu thương cậu, còn con bé có thể sống hạnh phúc hơn đã từng. Cậu nghe chú, làm người không thể sống quá ích kỷ được đâu.”
Tất cả mọi người đều nói với anh như vậy, rằng hãy để cô ấy đi đi.
Mọi người đều cho rằng, anh giữ cô lại, ở bên cô, dốc lòng chăm sóc và bảo bọc cho cô, chẳng qua chỉ là đang đền bù tội lỗi, chỉ là đang bị đạo đức trói buộc mà thôi.
Không một ai tin rằng, anh yêu cô.
Phải, Lâm Hướng Tự thầm nghĩ, thuở thiếu thời, trải qua nhiều chuyện như thế, nếu khi đó anh có thể hiểu được một nửa tâm ý của bản thân, vậy thì anh và cô, sẽ chẳng đi đến bước đường này.
Sau khi im lặng rất lâu, khi cơn đau xoáy mạnh vào trái tim dần nguôi bớt, anh mới mở lời: “Chú Hồ, chú là bề trên, theo lẽ thường mà nói, chú đã chỉ giáo thì con phải nghe lời.”
Lâm Hướng Tự nhìn thẳng vào đôi mắt của ông Hồ Cận, lại chợt nhớ về mười mấy năm trước nhìn thấy ông mặc tây trang đi giày da ở một bữa tiệc rượu linh đình. Thời gian thấm thoát thoi đưa, thiếu niên nhỏ con năm đó nay cũng đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông nhẹ nhàng phong độ, bả vai dài rộng, dáng người cao lớn, anh nói: “Duy chỉ có việc này, con không làm được.”
“Con đã sai suốt mười lăm năm, chú không thể khiến con sai cả đời nữa.”
Ngoài cửa sổ, một đàn chim di trú từ Bắc đến Nam đang trên đường quay về quê cũ.
Đường đời còn xa, lạc lõng giữa dòng đời vội vã, chẳng hay khi nào trăng sáng, chẳng biết nơi đâu là nhà?
“Đời này của con,” Anh chậm rãi nói, “Có thể không có tiền tài, không có vinh quang, không có quyền lực, thậm chí có thể không cần trời cao và nắng ấm, nhưng không thể không có Hồ Đào.”
Khi ông Hồ Cận rời công ty của Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự tiễn ông ra bãi đỗ xe.
Ông Hồ Cận chợt dừng chân, nhìn về phía tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi ánh đèn rực rỡ, trong thành phố này, còn có biết bao nhiêu người đang phấn đấu ngày đêm.
Ông bỗng cất lời: “Còn rất nhiều năm nữa nhỉ.”
Lâm Hướng Tự không hỏi xem ông nói điều gì còn nhiều năm nữa.
Có lẽ ông muốn nói rằng, còn rất nhiều năm nữa, Lâm Hướng Tự mới bằng tuổi ông bây giờ, hiểu được những lời ông nói. Hoặc có lẽ ông muốn nói rằng, khoảng thời gian ông phải sống cô độc trên đời, còn rất nhiều năm nữa.
Hai ngày sau, Hồ Lâm đến nhà Lâm Hướng Tự tìm anh.
Hồ Lâm cực kỳ vui vẻ: “Tôi nghĩ ra rồi, có lẽ chị ấy đến Thượng Hải, chị ấy học đại học ở đó, mà trước đây không lâu bọn tôi còn cùng nhau đến Thượng Hải tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường.”
Hồ Lâm không phát hiện ra sự trầm mặc của Lâm Hướng Tự, tiếp tục vui vẻ nói: “Tôi vẫn nhớ rõ tên của một người bạn cùng phòng chị ấy, mấy ngày nay vẫn luôn nhờ người hỏi thăm nghe ngóng, không ngờ có thể tìm được phương thức liên lạc người đó. Phải rồi, anh Hướng Tự, có chuyện này anh phải chuẩn bị tâm lý đi đã rồi hẵng nghe, lúc trước tôi chưa kịp nói cho anh biết…….. Khi còn học đại học, chị tôi từng có một người bạn trai.”
Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng phản ứng lại, ngước mắt nhìn Hồ Lâm.
“Lần trước khi đến Thượng Hải tôi đã gặp anh ta…… Trông cũng được, chỉ là hơi đáng ghét….. Nhưng nhìn chung vẫn không tồi.”
Lâm Hướng Tự khẽ hỏi: “Thật sao?”
“Vậy nên anh đừng thẫn thờ vậy nữa, cùng tôi đến Thượng Hải đưa chị tôi về đi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu chị tôi thật sự phải ở bên ai đó, thì anh vẫn là tốt nhất.”
Hồ Lâm cuối cùng cũng nhận ra có gì khác lạ, ngẩng đầu nhìn Lâm Hướng Tự: “Anh sao thế?”
Anh cụp mắt: “Từ nay, em không cần nói cho anh về chuyện của chị em nữa.”
“Anh có ý gì?”
“Để cậu ấy đi thôi.”
Hồ Lâm giả vờ không hiểu: “Anh có ý gì?”
Lâm Hướng Tự lặng im không đáp lời.
“Anh không tìm chị ấy nữa sao?”
“Phải.”
“Vì sao chứ?!” Hồ Lâm phẫn nộ hét lên.
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt nhìn Hồ Lâm: “Người quyết định rời đi là Hồ Đào, đây là quyết định của cậu ấy, là cuộc đời của cậu ấy.”
Trong nửa đời đầy đắng cay trước đó, cô vì mẹ mà sống, vì Lâm Hướng Tự mà sống, thậm chí vì cả Hồ Lâm và ông Hồ Cận mà sống, nhưng đã từng thật sự vì chính bản thân mình mà sống chưa?
“Vì sao chứ?” Hồ Lâm nghi hoặc nhìn anh, “Chỉ vì thế, nên anh nói buông tay là buông tay thật sao? Chẳng sợ nửa đời sau, sẽ không còn được gặp chị ấy nữa?”
“Thì ra là thế, Lâm Hướng Tự, tôi thật sự đã nhìn lầm con người anh! Chị tôi đi rồi, anh cảm thấy rốt cục cũng trút bỏ được một gánh nặng, phải không?! Dù sao cũng không phải anh đuổi chị ấy đi, nên chị ấy sống hay chết gì cũng đếch liên quan gì đến anh, phải không? Anh cạn tình cảm nghĩa rồi, phải không? Không ai còn có thể chỉ trích, lương tâm cũng không thể ràng buộc anh nữa, phải không?!”
Hồ Lâm giận quá hóa cười: “Là bởi vì……. Anh chưa từng yêu chị ấy, phải không?”
Hồ Lâm quá phẫn nộ và thương tâm, nên không nhìn thấy bàn tay buông thõng của Lâm Hướng Tự nắm chặt lại, nổi cả gân xanh. Trong đầu, anh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện của anh và ông Hồ Cận——
“Cuộc đời của cậu không thể không có con bé, thế nên cậu muốn lấy danh nghĩa tình yêu trói buộc con bé bên mình, dây dưa giày vò, tra tấn lẫn nhau, đem tình yêu mài mòn đến không còn chút gì sót lại sao? Chẳng sợ con bé sẽ không bao giờ hạnh phúc?”
Ông Hồ Cận tiếp tục nói: “Tôi nghe Hồ Đào nói, cậu luôn nghiên cứu về vấn đề bảo vệ sinh vật biển, mỗi lần nhắc đến cậu, hai mắt con bé sẽ sáng lên, vừa tự hào vừa kiêu ngạo.”
“Vậy cậu nói xem, thế nào là yêu?”
Lâm Hướng Tự đáp lại bằng sự trầm mặc.
Ông Hồ Cận khẽ “À” một tiếng, như là coi thường, lại như đang trào phúng.
“Yêu là trả đại bàng về với trời cao, trả tê giác về với đồng cỏ rộng, trả cá voi về với đại dương —— trả tự do, cho người ta yêu thương nhất.”
“Buông tay đi,” Ông Hồ Cận vỗ vỗ bả vai Lâm Hướng Tự: “Hoa đào chỉ cười với gió xuân, để con bé theo gió trời, đi đến nơi mà nó muốn.”
Gió nổi lên rồi.
Sau một hồi im lặng, Lâm Hướng Tự chậm rãi thả lỏng bàn tay, như đang trút bỏ nước mắt trong lòng.
Thể xác và tinh thần anh đều đã kiệt quệ, anh cố nén nỗi đau khôn xiết trong lòng, khẽ nói: “Hồ Lâm, thôi bỏ đi em.”
Nếu cô có thể buông bỏ hết thảy, vui vẻ bình an mà sống trên đời này, vậy thì cho dù quãng đời còn lại không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện.
8.
Sau khi Hồ Đào rời đi, Lâm Hướng Tự dọn vào sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố mà anh đã mua cho cô. Mọi thứ thuộc về cô đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, anh chỉ mang theo laptop và vài bộ quần áo để thay.
Chuyện Lâm Hướng Tự chuyển nhà, không ai hay biết. Anh đặt hành lý xuống, ngồi thẫn thờ trên sô pha trong chốc lát, sau đó nấu một tô mỳ, mỳ nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút, nhưng rồi anh cũng chẳng muốn ăn.
Trên bàn làm việc trong phòng ngủ của Hồ Đào có một tấm bùa hộ mệnh, là tấm bùa anh đã xin cho cô trên Kim Đỉnh năm đó, cô từng nói rằng, cô sẽ không bao giờ tháo nó ra.
Còn có một cuốn sổ da, trang đầu tiên viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật!” bằng bút đen, góc phải bên dưới vẽ hai mặt cười toét miệng. Mỗi tờ bên trong đều vẽ hình một con sinh vật biển, bên cạnh ghi một số tư liệu liên quan như tên khoa học, phân bố, khu vực sinh sống chủ yếu, giống loài và mô tả sơ lược.
Trang cuối cùng kẹp thẻ học sinh của anh năm cấp ba. Khi đó anh mặt mày thanh tú, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ ngây ngô, ngơ khác nhìn vào máy ảnh. Mép thẻ học sinh đã cong lại, dù sao cũng đã qua rất nhiều năm rồi, cho dù dòng chữ trên đó đã dần phai nhạt, nhưng cũng thấy được rằng nó luôn được cô trân quý giữ gìn như vật báu.
Tựa như những tâm sự của cô, vì bị thời gian ấp ủ lâu ngày mà dần lên men thành rượu.
Lâm Hướng Tự chống một tay vào mặt bàn, tim đau như cắt.
Ánh trăng năm đó sáng tỏ dịu dàng biết bao, sao giờ đây chẳng còn thấy nữa.
Nước mưa hắt vào ô cửa số, nghe thật giống như tiếng gõ cửa của ai đó.
“Hồ Đào,” Anh khẽ thì thầm trong không khí, “Là cậu sao?”
“Hồ Đào.”
“Hồ Đào.”
Cậu đang ở đâu?
Cậu đâu rồi?
Người đàn ông che lại đôi mắt, dựa người vào bức tường lạnh lẽo, nước mắt lăn dài. Một giọt, hai giọt, tựa như từng viên hổ phách rơi xuống mặt đất lạnh băng. Ngoại trừ cô, không còn bất kỳ ai có thể hiểu thấu nỗi bi thương đến nhường này.
Cô và anh dây dưa suốt nửa đời, rất lâu dài, rất đậm sâu, cuối cùng lại rời xa như vậy.
Hồ Đào, Hồ Đào, anh thậm chí còn không biết được rằng cô đang ở nơi nào, sống chết ra sao.
——Nếu tôi chết, thì cậu có vì tôi mà khóc không?
——Không khóc. Tôi sẽ chết cùng cậu.
Cô xuất hiện trong sinh mệnh của anh suốt mười lăm năm.
Mười lăm năm qua, cô từng đeo chiếc kẹp tóc anh tặng, từng bắt chước nét chữ của anh giống y như đúc. Anh từng dắt tay cô chạy qua con đường mưa rơi tầm tã, từng ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ để tới gặp cô. Họ từng uống chung một chai nước, từng chuyền cho nhau những mẩu tin dài ngắn, anh dù sốt cao vẫn nhớ như in số điện thoại của cô, cô từng giúp anh xắn tay áo thật gọn gàng. Trong KTV, họ từng cùng nhau hát một bản tình ca da diết. Anh dùng tháng lương đầu tiên để mua cho cô đôi giày cao gót đẹp nhất, cô vì anh mà nấu tất cả những món anh thích ăn.
Thời cấp ba, họ đã từng cùng nhau xem một bộ phim, tình tiết của bộ phim đó đã dần trở nên mơ hồ, anh chỉ nhớ rõ một câu thoại trong phim ——Love means never having to say you’re sorry.
Cô đã từng ôm lấy anh thật chặt, nước mắt thấm đẫm cả cuộc đời anh.
Cô là không khí của anh, qua rất lâu, rất rất lâu, khiến anh quên mất bản thân mình vẫn còn đang thở.
******
Tác giả :
Lục Diệc Ca