Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió
Chương 41
1.
Từ sau khi Hồ Đào bị tai nạn, dường như Lâm Hướng Tự sinh hoạt luôn tại bệnh viện, ngày ngày ở cạnh chăm sóc cho cô. Tất cả nhân viên trong công ty đều biết rằng người trong lòng của sếp gặp chuyện, hình như còn bị mất trí nhớ, nếu muốn tìm sếp thì cứ việc đi thẳng đến bệnh viện, tốt nhất là đem theo hợp đồng và cả đơn xin nghỉ phép đến, sếp không quen làm việc trong bệnh viện nên bây giờ đang cực kỳ dễ tính.
Sau khi Hồ Đào khỏe lên một chút, Lâm Hướng Tự mới trở về điều chỉnh lại công việc và cuộc sống của mình. Căn nhà to như thế, lại tối om không một bóng người, Lâm Hướng Tự chỉ bật một ngọn đèn rất tối, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn sang căn biệt thự ba tầng ở đối diện. Nơi đó vì không có người ở nên cũng trở nên cô tịch đến lạ thường.
Đó là căn biệt thự mà trước đây Lâm Hướng Tự đã mua cho Hồ Đào, nằm ở vị trí đắc địa, phong thủy rất tốt nhưng cô lại không muốn nhận.
Giờ phút này đây, Lâm Hướng Tự cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, giá như bây giờ cô đang ở bên anh. Ít nhất cũng có thể bật một chiếc đèn, mở một bài hát, để lại một bóng dáng. Anh từng sống một mình ở nước ngoài suốt bốn năm, thậm chí còn từng đi cắm trại ở các vùng địa cực, dải ngân hà treo lơ lửng trên đầu như thể đưa tay lên là có thể chạm tới; anh từng lạnh đến run bần bật, chỉ có thể làm bạn với gấu Bắc Cực, từng phiêu bạt trên biển rộng mênh mông đến chẳng còn biết rõ tháng ngày, từng chu du tới tận chân trời góc bể.
REPORT THIS AD
Thế nhưng, anh chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Đêm khuya, ánh đèn mờ nhạt, hóa ra đối với một số người, mất đi một người đã từng vì mình mà soi sáng màn đêm, thật sự là mất đi cả thế giới.
Lâm Hướng Tự suy nghĩ một hồi rồi đứng trên ban công gọi điện cho Trình Khả Hân.
Trình Khả Hân đè nén sự giận dỗi trong lòng, hỏi anh: “Hồ Đào tỉnh chưa anh?”
“Cậu ấy tỉnh rồi.” Anh không muốn nói nhiều về bệnh tình của cô.
“Vậy là tốt rồi,” cô ấy nói, “Nếu được thì, Lâm Hướng Tự, chúng ta nói chuyện được không?”
“Được.” Anh đang rất mệt, đầu đau như muốn nứt ra, anh đưa tay lên bóp huyệt thái dương.
Trình Khả Hân nắm chặt điện thoại, trầm mặc hồi lâu rồi bắt đầu òa khóc.
Ban đầu tiếng khóc rất nhỏ, sau đó vì không thể kìm nén mà càng lúc càng lớn.
Sau đó Lâm Hướng Tự nghe thấy Trình Khả Hân nói: “Chúng ta chia tay thôi.”
“Từ trước đến giờ, em vẫn luôn biết rõ rằng anh chẳng hề yêu em. Thế nhưng em cứ nghĩ chúng ta như vậy cũng tốt, không bàn đến chuyện yêu đương mà chỉ là tìm một người có thể chung sống cả đời, tôn trọng nhau như khách cho đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng bây giờ phải dừng lại ở đây thôi… Chúng ta đều biết, rằng không sao tiếp tục được nữa rồi. Nếu người đó không phải Hồ Đào, em sẽ không chọn buông tay, nhưng bây giờ em biết rõ rằng mình không thể thắng được cậu ấy, bởi vì anh và cậu ấy…. lẽ ra nên ở bên nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.”
REPORT THIS AD
Khoảng cách tình yêu là biển rộng và núi cao, là núi và biển không cách nào san lấp.
“Thật sự xin lỗi em.” Lâm Hướng Tự khẽ nói.
“Em nói rồi mà,” Trình Khả Hân vẫn chưa nín hẳn, lúc nói chuyện cứ nấc lên từng tiếng, “Anh đã thực hiện giấc mộng hoang đường và xa vời của em thời niên thiếu, nên đừng nói lời xin lỗi với em. Cũng chỉ là một đoạn tình cảm mà thôi, đâu ai có thể bảo đảm cả đời không ly tán.”
Một lát sau, Trình Khả Hân nín khóc, mỉm cười nói: “Em không trả lại nhẫn đâu. Đó là món quà giá trị nhất em từng nhận được.”
Lâm Hướng Tự không biết nên nói gì cho phải, anh thầm nghĩ, có phải đời này, anh thật sự không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người khác hay không.
Nửa đời hoang đường, tựa một giấc chiêm bao.
Cả hai cùng im lặng vài giây, Lâm Hướng Tự vốn đang chờ Trình Khả Hân chửi mắng anh một trận trước khi cúp máy, không ngờ đợi thật lâu thì cô ấy bỗng nói: “Lâm Hướng Tự, em yêu anh.”
Sau đó Trình Khả Hân cúp máy.
Lâm Hướng Tự vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại. Qua một hồi lâu, anh buông lỏng tay trái, mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân rồi gọi điện cho bà Lâm.
REPORT THIS AD
“Tình lại là tốt rồi, đợi mấy ngày nữa được thăm bệnh thì mẹ sẽ nấu chút canh đem vào, mẹ thật sự đã nhìn con bé lớn lên,” bà Lâm ở đầu kia điện thoại nói, “Nhưng số con bé khổ quá.”
Lâm Hướng Tự im lặng lắng nghe bà nói. Một lát sau, anh khẽ mở lời: “……Mẹ.”
Lúc này bà Lâm mới dừng lại, im lặng vài giây, bà nói: “Mẹ biết con muốn nói gì. Ngày xưa nói không yêu là con, bây giờ hối hận, cũng là con.”
Lâm Hướng Tự không nói gì.
Bà Lâm tiếp tục nói: “Thật ra mẹ vẫn luôn rất thích con bé. Mẹ đã từng gặp rất nhiều đứa con gái, nhưng vẫn luôn thích con bé nhất. Nếu không phải vì cho rằng con vẫn còn nặng lòng với con bé Hứa Nhiên Nhiên thì sao mẹ lại phải tác hợp con cùng người khác cơ chứ?”
Thấy Lâm Hướng Tự vẫn không nói gì, bà Lâm đoán ra nhất định bây giờ trong lòng con trai không hề dễ chịu. Thở dài một hơi, bà hỏi: “Bây giờ con định thế nào?”
Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: “Con không biết nữa. Bọn con đã quen biết quá nhiều năm…..con không biết, con không biết được rằng liệu mình có thể dùng tình cảm ngang bằng để hồi đáp cậu ấy hay không.”
Bà Lâm nói: “Con tự mình quyết định đi, cũng chỉ có những người trẻ như mấy đứa mới có thể không kiêng nể gì mà phung phí tình yêu như vậy, đấu tranh hết mình bất chấp những tổn thương ăn sâu vào gân cốt. Nhưng nếu tình yêu khiến cho cả hai đều đau khổ, vậy phải buông thôi.”
REPORT THIS AD
Sau khi Hồ Đào trở về từ “quỷ môn quan”, trải qua một biến cố rất lớn trong cuộc đời như vậy, dường như tất cả mọi người xung quanh đều đã nhìn ra mọi thứ.
“Con biết rồi ạ.” Lâm Hướng Tự nói.
Nơi anh ở cách xa nội thành sầm uất, đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng đớn đau vụn vỡ.
Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự gặp Bạch Đông Viễn ở bệnh viện.
“Nghe nói cậu và Trình Khả Hân chia tay rồi?” Bạch Đông Viễn nói.
Lâm Hướng Tự cười khổ: “Bây giờ tin tức lan truyền với tốc độ ánh sáng sao?”
Bạch Đông Viễn thấy anh không ổn, vỗ vỗ vai anh, chỉ vào bãi đất trống bên ngoài bệnh viện: “Nói chuyện chút không?”
Bạch Đông Viễn đưa cho Lâm Hướng Tự một điếu thuốc, anh lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Bạch Đông Viễn cười cười, ngậm điếu thuốc trên môi, lấy bật lửa trong túi ra, nhẹ nhàng châm thuốc.
Lâm Hướng Tự nói: “Tôi cứ cho rằng bác sĩ sẽ không hút thuốc.”
“Nhân sinh như mộng, con người đâu biết mình sống được bao lâu, sao cứ phải kiêng dè đủ thứ.” Bạch Đông Viễn nhẹ búng tàn thuốc, nói.
Lâm Hướng Tự không nói thêm gì. Bạch Đông Viễn đứng trên bãi đất trống, yên lặng hút thuốc.
Rất lâu sau, Lâm Hướng Tự mới nói: “Khi cậu ấy vừa xảy ra chuyện, tôi ngồi ngoài cửa phòng bệnh, nghe Hồ Lâm nói rằng con bé vừa mơ thấy một cơn ác mộng, thấy Hồ Đào không tỉnh lại nữa, vĩnh viễn lìa trần. Thật ra đêm hôm đó, tôi cũng có một giấc chiêm bao. Tôi mơ thấy sau khi tan học, tôi đứng ở cửa lớp đợi cậu ấy thu dọn sách vở, sau đó có người hỏi tôi đang đợi ai, tôi trả lời rằng đang đợi Hồ Đào, mọi người nghe vậy bỗng cười rộ lên, hỏi tôi rằng Hồ Đào là ai. Rồi tôi hỏi tất cả mọi người, nhưng không ai biết về cậu ấy cả….. Cậu ấy chưa từng tồn tại trên đời.”
“Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng tôi chẳng cần gì nữa cả,” Lâm Hướng Tự nói, “Cậu hiểu được cảm giác đó không? Có một người luôn xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, cậu cho rằng cả đời sẽ được ở bên người ấy….. Rồi sau đó cậu bỗng nhận ra rằng không phải như vậy, có thể chỉ trong nháy mắt, chỉ trong một gang tấc chần chừ mà thôi, cậu liền vĩnh viễn mất đi người đó.”
“Bây giờ cậu ấy ổn hơn chút nào chưa? Vẫn không nhớ được gì sao?” Bạch Đông Viễn hỏi.
“Ừm.”
“Cậu có mong cậu ấy nhớ lại không?”
“Tôi không biết,” Lâm Hướng Tự thành thật nói, “Có lẽ tận sâu trong lòng cậu ấy cũng không muốn nhớ lại, tất cả mọi người đều nói rằng số mệnh của cậu ấy không tốt, cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Có một chuyện này….” Lâm Hướng Tự khó khăn nói, “Năm đó, khi tôi và Hứa Nhiên Nhiên gặp nạn dưới biển sâu, bị hôn mê dưới áp lực của nước sâu, ý thức trở nên mơ hồ, tôi biết rằng mình sắp chết. Và khi ấy, trong đầu tôi chỉ xuất hiện duy nhất một hình ảnh…. Tôi thấy cậu ấy.”
Quỷ môn quan, cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên, thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền*, trong khoảnh khắc cận kề sinh tử đó, người anh nhớ đến, là cô.
*’Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền’ nghĩa là lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng.
Bạch Đông Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nói: “Thật ra trước đây, tôi từng thích cậu ấy.”
Lâm Hướng Tự cực kỳ kinh ngạc, nhưng rồi lại thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Cậu ấy không giống những cô gái cùng tuổi khác,” Bạch Đông Viễn nói, “Rất nhiều lúc, tuy rằng tôi thấy cậu ấy đang cười, nhưng vẫn cảm thấy rằng cậu ấy không thuộc về nơi đây. Chỉ có những khi ở bên cạnh cậu, tôi mới thấy cậu ấy giống như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, biết đỏ mặt, biết ngại ngùng, biết phiền muộn.”
“Sao cậu lại muốn nói với tôi chuyện này?” Lâm Hướng Tự hỏi.
“Bởi vì, tôi rất mong cậu ấy có thể khôi phục lại trí nhớ, chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ muốn quên cậu đâu.”
Bạch Đông Viễn hút hết điếu thuốc, vỗ vỗ vai Lâm Hướng Tự, xoay người rời đi.
Chỉ còn mình Lâm Hướng Tự đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi vào người anh, anh cũng chẳng hề hay biết.
Từ sau khi Hồ Đào bị tai nạn, dường như Lâm Hướng Tự sinh hoạt luôn tại bệnh viện, ngày ngày ở cạnh chăm sóc cho cô. Tất cả nhân viên trong công ty đều biết rằng người trong lòng của sếp gặp chuyện, hình như còn bị mất trí nhớ, nếu muốn tìm sếp thì cứ việc đi thẳng đến bệnh viện, tốt nhất là đem theo hợp đồng và cả đơn xin nghỉ phép đến, sếp không quen làm việc trong bệnh viện nên bây giờ đang cực kỳ dễ tính.
Sau khi Hồ Đào khỏe lên một chút, Lâm Hướng Tự mới trở về điều chỉnh lại công việc và cuộc sống của mình. Căn nhà to như thế, lại tối om không một bóng người, Lâm Hướng Tự chỉ bật một ngọn đèn rất tối, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn sang căn biệt thự ba tầng ở đối diện. Nơi đó vì không có người ở nên cũng trở nên cô tịch đến lạ thường.
Đó là căn biệt thự mà trước đây Lâm Hướng Tự đã mua cho Hồ Đào, nằm ở vị trí đắc địa, phong thủy rất tốt nhưng cô lại không muốn nhận.
Giờ phút này đây, Lâm Hướng Tự cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, giá như bây giờ cô đang ở bên anh. Ít nhất cũng có thể bật một chiếc đèn, mở một bài hát, để lại một bóng dáng. Anh từng sống một mình ở nước ngoài suốt bốn năm, thậm chí còn từng đi cắm trại ở các vùng địa cực, dải ngân hà treo lơ lửng trên đầu như thể đưa tay lên là có thể chạm tới; anh từng lạnh đến run bần bật, chỉ có thể làm bạn với gấu Bắc Cực, từng phiêu bạt trên biển rộng mênh mông đến chẳng còn biết rõ tháng ngày, từng chu du tới tận chân trời góc bể.
REPORT THIS AD
Thế nhưng, anh chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Đêm khuya, ánh đèn mờ nhạt, hóa ra đối với một số người, mất đi một người đã từng vì mình mà soi sáng màn đêm, thật sự là mất đi cả thế giới.
Lâm Hướng Tự suy nghĩ một hồi rồi đứng trên ban công gọi điện cho Trình Khả Hân.
Trình Khả Hân đè nén sự giận dỗi trong lòng, hỏi anh: “Hồ Đào tỉnh chưa anh?”
“Cậu ấy tỉnh rồi.” Anh không muốn nói nhiều về bệnh tình của cô.
“Vậy là tốt rồi,” cô ấy nói, “Nếu được thì, Lâm Hướng Tự, chúng ta nói chuyện được không?”
“Được.” Anh đang rất mệt, đầu đau như muốn nứt ra, anh đưa tay lên bóp huyệt thái dương.
Trình Khả Hân nắm chặt điện thoại, trầm mặc hồi lâu rồi bắt đầu òa khóc.
Ban đầu tiếng khóc rất nhỏ, sau đó vì không thể kìm nén mà càng lúc càng lớn.
Sau đó Lâm Hướng Tự nghe thấy Trình Khả Hân nói: “Chúng ta chia tay thôi.”
“Từ trước đến giờ, em vẫn luôn biết rõ rằng anh chẳng hề yêu em. Thế nhưng em cứ nghĩ chúng ta như vậy cũng tốt, không bàn đến chuyện yêu đương mà chỉ là tìm một người có thể chung sống cả đời, tôn trọng nhau như khách cho đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng bây giờ phải dừng lại ở đây thôi… Chúng ta đều biết, rằng không sao tiếp tục được nữa rồi. Nếu người đó không phải Hồ Đào, em sẽ không chọn buông tay, nhưng bây giờ em biết rõ rằng mình không thể thắng được cậu ấy, bởi vì anh và cậu ấy…. lẽ ra nên ở bên nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.”
REPORT THIS AD
Khoảng cách tình yêu là biển rộng và núi cao, là núi và biển không cách nào san lấp.
“Thật sự xin lỗi em.” Lâm Hướng Tự khẽ nói.
“Em nói rồi mà,” Trình Khả Hân vẫn chưa nín hẳn, lúc nói chuyện cứ nấc lên từng tiếng, “Anh đã thực hiện giấc mộng hoang đường và xa vời của em thời niên thiếu, nên đừng nói lời xin lỗi với em. Cũng chỉ là một đoạn tình cảm mà thôi, đâu ai có thể bảo đảm cả đời không ly tán.”
Một lát sau, Trình Khả Hân nín khóc, mỉm cười nói: “Em không trả lại nhẫn đâu. Đó là món quà giá trị nhất em từng nhận được.”
Lâm Hướng Tự không biết nên nói gì cho phải, anh thầm nghĩ, có phải đời này, anh thật sự không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người khác hay không.
Nửa đời hoang đường, tựa một giấc chiêm bao.
Cả hai cùng im lặng vài giây, Lâm Hướng Tự vốn đang chờ Trình Khả Hân chửi mắng anh một trận trước khi cúp máy, không ngờ đợi thật lâu thì cô ấy bỗng nói: “Lâm Hướng Tự, em yêu anh.”
Sau đó Trình Khả Hân cúp máy.
Lâm Hướng Tự vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại. Qua một hồi lâu, anh buông lỏng tay trái, mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân rồi gọi điện cho bà Lâm.
REPORT THIS AD
“Tình lại là tốt rồi, đợi mấy ngày nữa được thăm bệnh thì mẹ sẽ nấu chút canh đem vào, mẹ thật sự đã nhìn con bé lớn lên,” bà Lâm ở đầu kia điện thoại nói, “Nhưng số con bé khổ quá.”
Lâm Hướng Tự im lặng lắng nghe bà nói. Một lát sau, anh khẽ mở lời: “……Mẹ.”
Lúc này bà Lâm mới dừng lại, im lặng vài giây, bà nói: “Mẹ biết con muốn nói gì. Ngày xưa nói không yêu là con, bây giờ hối hận, cũng là con.”
Lâm Hướng Tự không nói gì.
Bà Lâm tiếp tục nói: “Thật ra mẹ vẫn luôn rất thích con bé. Mẹ đã từng gặp rất nhiều đứa con gái, nhưng vẫn luôn thích con bé nhất. Nếu không phải vì cho rằng con vẫn còn nặng lòng với con bé Hứa Nhiên Nhiên thì sao mẹ lại phải tác hợp con cùng người khác cơ chứ?”
Thấy Lâm Hướng Tự vẫn không nói gì, bà Lâm đoán ra nhất định bây giờ trong lòng con trai không hề dễ chịu. Thở dài một hơi, bà hỏi: “Bây giờ con định thế nào?”
Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: “Con không biết nữa. Bọn con đã quen biết quá nhiều năm…..con không biết, con không biết được rằng liệu mình có thể dùng tình cảm ngang bằng để hồi đáp cậu ấy hay không.”
Bà Lâm nói: “Con tự mình quyết định đi, cũng chỉ có những người trẻ như mấy đứa mới có thể không kiêng nể gì mà phung phí tình yêu như vậy, đấu tranh hết mình bất chấp những tổn thương ăn sâu vào gân cốt. Nhưng nếu tình yêu khiến cho cả hai đều đau khổ, vậy phải buông thôi.”
REPORT THIS AD
Sau khi Hồ Đào trở về từ “quỷ môn quan”, trải qua một biến cố rất lớn trong cuộc đời như vậy, dường như tất cả mọi người xung quanh đều đã nhìn ra mọi thứ.
“Con biết rồi ạ.” Lâm Hướng Tự nói.
Nơi anh ở cách xa nội thành sầm uất, đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng đớn đau vụn vỡ.
Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự gặp Bạch Đông Viễn ở bệnh viện.
“Nghe nói cậu và Trình Khả Hân chia tay rồi?” Bạch Đông Viễn nói.
Lâm Hướng Tự cười khổ: “Bây giờ tin tức lan truyền với tốc độ ánh sáng sao?”
Bạch Đông Viễn thấy anh không ổn, vỗ vỗ vai anh, chỉ vào bãi đất trống bên ngoài bệnh viện: “Nói chuyện chút không?”
Bạch Đông Viễn đưa cho Lâm Hướng Tự một điếu thuốc, anh lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Bạch Đông Viễn cười cười, ngậm điếu thuốc trên môi, lấy bật lửa trong túi ra, nhẹ nhàng châm thuốc.
Lâm Hướng Tự nói: “Tôi cứ cho rằng bác sĩ sẽ không hút thuốc.”
“Nhân sinh như mộng, con người đâu biết mình sống được bao lâu, sao cứ phải kiêng dè đủ thứ.” Bạch Đông Viễn nhẹ búng tàn thuốc, nói.
Lâm Hướng Tự không nói thêm gì. Bạch Đông Viễn đứng trên bãi đất trống, yên lặng hút thuốc.
Rất lâu sau, Lâm Hướng Tự mới nói: “Khi cậu ấy vừa xảy ra chuyện, tôi ngồi ngoài cửa phòng bệnh, nghe Hồ Lâm nói rằng con bé vừa mơ thấy một cơn ác mộng, thấy Hồ Đào không tỉnh lại nữa, vĩnh viễn lìa trần. Thật ra đêm hôm đó, tôi cũng có một giấc chiêm bao. Tôi mơ thấy sau khi tan học, tôi đứng ở cửa lớp đợi cậu ấy thu dọn sách vở, sau đó có người hỏi tôi đang đợi ai, tôi trả lời rằng đang đợi Hồ Đào, mọi người nghe vậy bỗng cười rộ lên, hỏi tôi rằng Hồ Đào là ai. Rồi tôi hỏi tất cả mọi người, nhưng không ai biết về cậu ấy cả….. Cậu ấy chưa từng tồn tại trên đời.”
“Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng tôi chẳng cần gì nữa cả,” Lâm Hướng Tự nói, “Cậu hiểu được cảm giác đó không? Có một người luôn xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, cậu cho rằng cả đời sẽ được ở bên người ấy….. Rồi sau đó cậu bỗng nhận ra rằng không phải như vậy, có thể chỉ trong nháy mắt, chỉ trong một gang tấc chần chừ mà thôi, cậu liền vĩnh viễn mất đi người đó.”
“Bây giờ cậu ấy ổn hơn chút nào chưa? Vẫn không nhớ được gì sao?” Bạch Đông Viễn hỏi.
“Ừm.”
“Cậu có mong cậu ấy nhớ lại không?”
“Tôi không biết,” Lâm Hướng Tự thành thật nói, “Có lẽ tận sâu trong lòng cậu ấy cũng không muốn nhớ lại, tất cả mọi người đều nói rằng số mệnh của cậu ấy không tốt, cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Có một chuyện này….” Lâm Hướng Tự khó khăn nói, “Năm đó, khi tôi và Hứa Nhiên Nhiên gặp nạn dưới biển sâu, bị hôn mê dưới áp lực của nước sâu, ý thức trở nên mơ hồ, tôi biết rằng mình sắp chết. Và khi ấy, trong đầu tôi chỉ xuất hiện duy nhất một hình ảnh…. Tôi thấy cậu ấy.”
Quỷ môn quan, cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên, thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền*, trong khoảnh khắc cận kề sinh tử đó, người anh nhớ đến, là cô.
*’Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền’ nghĩa là lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng.
Bạch Đông Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nói: “Thật ra trước đây, tôi từng thích cậu ấy.”
Lâm Hướng Tự cực kỳ kinh ngạc, nhưng rồi lại thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Cậu ấy không giống những cô gái cùng tuổi khác,” Bạch Đông Viễn nói, “Rất nhiều lúc, tuy rằng tôi thấy cậu ấy đang cười, nhưng vẫn cảm thấy rằng cậu ấy không thuộc về nơi đây. Chỉ có những khi ở bên cạnh cậu, tôi mới thấy cậu ấy giống như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, biết đỏ mặt, biết ngại ngùng, biết phiền muộn.”
“Sao cậu lại muốn nói với tôi chuyện này?” Lâm Hướng Tự hỏi.
“Bởi vì, tôi rất mong cậu ấy có thể khôi phục lại trí nhớ, chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ muốn quên cậu đâu.”
Bạch Đông Viễn hút hết điếu thuốc, vỗ vỗ vai Lâm Hướng Tự, xoay người rời đi.
Chỉ còn mình Lâm Hướng Tự đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi vào người anh, anh cũng chẳng hề hay biết.
Tác giả :
Lục Diệc Ca