Anh Sẽ Phải Yêu Em
Chương 46
"Manh Manh, đêm qua làm gì, nhìn bạn kìa, bạn trương khuôn mặt nhỏ nhắn, có hồng hào có trắng nõn, khá tốt, hôm kia đến bệnh viện thăm bạn, còn một bộ dáng bất mãn, thế mà mới một ngày... Nói thật, thấy anh lính cường tráng của bạn, mình cũng lo lắng thay bạn, thân thể bạn nhỏ nhắn thế này..." Nói xong, còn khinh bỉ xem xét cao thấp một vòng: "Đưa cho anh lính của bạn cũng không đủ để nhét kẽ răng đi, cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ, căn bản cũng không cùng một cấp bậc tuyển thủ, Manh Manh, là chị em, mình khuyên bạn, tình yêu không có lỗi, nhưng đừng đem chính mình đẩy vào."
Nha đầu Hiểu Kỳ kia, đừng nhìn cả ngày là một bộ chị gái không tim không phổi ngốc nghếch, nhìn lại mới nói, so với ai khác còn đen tối hơn, cả ngày ôm tiểu thuyết ** mà xem, cử chỉ cũng điên rồ, ánh mắt Manh Manh lóe lóe, ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói: "Hiểu Kỳ, vừa nhìn bạn là biết không có kinh nghiệm, ai đem ai đẩy vào, còn không nhất định đâu, bạn có thời gian quan tâm như thế, không bằng chính mình tìm một anh chàng nào đó mà thử xem."
Hiểu Kỳ một phen đẩy cô ra: "Mình không cần tìm anh chàng nào cả, chẳng tốt lành gì." Manh Manh lắc đầu, nha đầu kia còn chưa thoát ra khỏi ám ảnh của thất tình đâu, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nghiêm mặt nói: "Hiểu Kỳ, nghỉ đông bạn làm gì, mình nghe anh họ nói, bạn đến công ty của anh họ."
Trước mắt Hiểu Kỳ xẹt qua hình ảnh Vệ Hiểu Phong tươi cười, mặt có chút nóng, ngược lại Manh Manh lại yên tâm, nha đầu kia tuy rằng thất tình, ít nhất còn biết nhớ thương soái ca, nhưng mà anh Hiểu Phong rất đẹp trai, lực sát thương so với Phan Thiệu lớn hơn rất nhiều, tuy rằng Manh Manh cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn dự phòng trước: "Hiểu Kỳ, mình đã nói với bạn, anh họ mình là người thế nào, không xa không gần gặp gỡ thì có thể, trăm ngàn lần đừng tới gần, có nguy hiểm, biết không."
Hiểu Kỳ nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, xì một tiếng vui vẻ: "Mình thực hoài nghi, anh ấy có phải là anh của bạn không, bạn nói anh ấy còn đáng sợ hơn ma quỷ." "Ma quỷ?" Manh Manh méo mó: "Làm anh trai thì rất tuyệt, nhưng phương diện phụ nữ, nói anh ấy là ma quỷ cũng rất chuẩn xác, tóm lại, bạn cách anh ấy xa một chút, kỳ thật, bạn cũng không phải là thức ăn của anh họ mình (chưa chắc nhe, coi chừng lại là thức ăn ngon nhất á ^^), anh ấy thích phụ nữ diêm dúa, còn bạn, giống như món đậu viên, tuy trổ mã xinh đẹp nhưng lại quá đơn giản, không giống khẩu vị của anh ấy, được rồi, đi, hôm nay lạnh, chúng ta ăn lẩu..."
Hai người nói nói cười cười, vừa ra cổng trường liền thấy Sài Tử Hiên, Manh Manh âm thầm nhíu mày, cô cảm thấy, mình biểu đạt đã tương đối rõ ràng, mà Sài Tử Hiên cũng không phải nam sinh liều chết dây dưa, thật không cần thiết.
Giống như biết ý tưởng của cô, Sài Tử Hiên mở miệng giải thích: "Trương Hạo xin được học bổng, hôm nay mời khách, mời tất cả, bảo anh tới đây đón em."
Manh Manh nghiêng đầu nhìn mắt Hiểu Kỳ, Sài Tử Hiên nói: "Trong nhà Phan Thiệu có việc không tới được, Trần Hiểu Kỳ cùng đi đi! Đông người càng náo nhiệt." Hai người chỉ có thể lên xe.
Đến nơi, mới biết là nhà của Sài Tử Hiên, Manh Manh vẫn là lần đầu đến Sài gia, nhìn bên ngoài, hơi giống Lâm gia, đều là loại biệt thự ba tầng, hoàn cảnh thanh u, so với Lâm gia càng gần nội thành hơn, là vùng ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, giao thông tiện lợi, cũng không xa lắm.
Trước biệt thự có một cái hồ nhân tạo, ánh mặt trời lúc chạng vạng chiếu vào trong hồ nước như gương, nổi lên ánh sáng lấp lánh, giống như ngọc lưu ly bị nghiền nát, rơi vào hồ, trong suốt lấp lánh, hết sức xinh đẹp.
Trần Hiểu Kỳ nhìn mặt hồ ngây ngốc nửa ngày, bỗng nhiên dài thở thật dài nói: "Đời này có thể ở nơi này một ngày, mình cũng thỏa mãn."
Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười: "Có gì khó, nói với đàn anh, tối hôm nay bạn liền ở chỗ này đóng quân dã ngoại là được." Sài Tử Hiên cũng nở nụ cười: "Nếu đàn em thích, đến ở một năm anh cũng hoan nghênh..."
"Này, này, Manh Manh, sao giờ mới đến! Chờ em nãy giờ, nếu em không đến, anh cũng phải chết đói, đứng ngoài này không thể hết đói, đi vào đi vào..." Trương Hạo từ bên trong nhảy ra, không phân trần liền đem Manh Manh túm vào.
Thực rất náo nhiệt, khoa Luật đến đây không ít, còn có các đàn anh đàn chị khoa Báo chí, hơn nữa thành viên Câu lạc bộ Leo núi, tính ra cũng hơn hai mươi người, bày hai bàn, thức ăn đã bày đầy trên bàn, chính giữa để hai bình rượu vàng Thiệu Hưng lớn, giấy dán trên miệng vò rượu còn chưa tháo xuống.
Trương Hạo một bên túm Manh Manh, miệng không ngừng gào to: "Sài lão đại tìm người lấy được mấy con cua đồng của hồ Lâu Dương, rất hợp với rượu vàng Thiệu Hưng do cha cậu ta ủ, hôm nay chúng ta nấu rượu thưởng thức cua, thay đổi khẩu vị." Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười, thật không nghĩ tới, Trương Hạo bình thường nhìn rất đỉnh đạc, cũng có chút ý tưởng.
Manh Manh cùng Hiểu Kỳ bị Trương Hạo kéo đến bàn của bọn họ, ngồi giữa Sài Tử Hiên cùng Trương Hạo, người cái gì cũng biết, có chuyên môn nấu rượu trên đồ gốm sứ, thả mai, đường phèn, gừng vào trên lò than trên bàn, không bao lâu sau, mùi rượu phiêu tán bốc lên, đầy phòng đều là mùi rượu.
Manh Manh gật gật đầu, thật sự là thứ tốt, suốt mười năm, ông ngoại Manh Manh mất sớm, mẹ dù sao cũng là người miền nam, sau khi ông qua đời, bên kia còn có thông gia và chú họ, cũng là một gia đình lớn, không giống với bên này, đều là người bình thường nhất, có đôi khi, Manh Manh suy nghĩ, với gia thế của mẹ xinh đẹp, lúc trước gả cho cha cô khẳng định không dễ dàng, cô của cô nói trước kia bà nội rất phản đối.
Hoàn toàn có thể lý giải, tuy rằng mẹ rất xinh đẹp, nhưng trừ gia thế, còn từng có một đoạn hôn nhân thất bại, Phương gia hiển hách có thể nhận con dâu như vậy, đúng quyết định đầu tiên, nhưng cô của cô nói rất đúng, ai cản được ba cô, ba cô thà chết không sống muốn cưới vợ, bá đạo quả thực giống như thổ phỉ chiếm núi xưng vương.
Manh Manh khi đó cười không ngừng, thà chết không sống, thực không thể tưởng tượng bộ dáng thà chết không sống của cha cô, trong ấn tượng của cô, cha cô vĩnh viễn hé ra vẻ mặt, còn nghiêm túc hơn Ki ca ca, có đôi khi Ki ca ca còn có thể cười, cười một cái, bên má phải liền có một lúm đồng tiền nho nhỏ, thực đáng yêu...
"Nghĩ cái gì vậy, cười giống đồ ngốc, mau nếm thử rượu này, so với rượu ba mình ủ còn ngon hơn." Trần Hiểu Kỳ nâng cốc đưa qua, Manh Manh tiếp nhận nếm một ngụm.
Trương Hạo mặc kệ : "Hôm nay không dễ mới mời được khách, cho dù thế nào đàn em cũng phải nể tình, chén này phải uống đến một mức độ nào đó." Một chén rượu mới lại đến, mặt Trương Hạo liền hồng như Quan công, giọng cũng lớn không ít.
Manh Manh còn chưa nói gì, Sài Tử Hiên đứng lên đưa tay ngăn trở: "Mình uống giùm em ấy..." Trương Hạo chụp tay anh: "Sài lão đại, bây giờ không có chuyện uống thay, cậu cũng không phải là đàn em, thay cái gì?"
Manh Manh đứng lên: "Được, chúc mừng đàn anh, chén này em cạn." Nói xong, ngửa đầu uống cạn. "Sảng khoái, sảng khoái..." Trương Hạo vươn cánh tay nắm bả vai Manh Manh, một bộ tư thế anh em tốt: "Đàn em à, anh nói với em, tới bây giờ, anh chưa từng thấy nữ sinh đặc biệt hơn em, bất quá thật lòng mà nói, Sài lão đại của chúng ta cũng thật không tệ, không bằng suy nghĩ một chút..." "Trương Hạo, nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Sài Tử Hiên đỏ bừng, không khí có chút xấu hổ, Manh Manh nháy mắt mấy cái, nâng bầu rượu rót đầy chén của Sài Tử Hiên và chính mình, bưng chén rượu lên trịnh trọng nói: "Đàn anh, cám ơn tâm ý của anh, có lẽ hạnh phúc của anh đang ở phía trước, nhưng khẳng định không phải là em, mượn chén rượu này cũng mong các vị đàn anh, đàn chị có tương lai tươi sáng."
Lời này Manh Manh nói thấm vào tâm khảm mọi người, năm thứ tư, sau đó chính là tương lai, mỗi người đều tin tưởng tràn đầy, tràn ngập hy vọng, nhưng cũng cần chúc phúc...
Một câu của Manh Manh khiến mọi người xúc động, vài hũ rượu lập tức thấy đáy, Sài Tử Hiên phải lấy ra rượu đỏ chị anh cất trên nóc...
Mỗi người đều uống không ít, Manh Manh cũng có chút say, nhưng so với Trần Hiểu Kỳ thì khỏe hơn nhiều, ngay từ đầu Hiểu Kỳ cảm thấy rượu này ngọt giống như nước ép, liền một ly tiếp một ly uống, cuối cùng say không đỡ nổi, được dì giúp việc của Sài gia đưa đến phòng khách trên lầu, té xuống ngủ như lợn chết, bị làm thịt cũng không biết.
Lúc tàn tiệc, Manh Manh cảm thấy có chút khó chịu, cô lắc đầu, kỳ thật điểm chút rượu ấy thực không tính là gì, trước kia cùng anh Hiểu Phong ra ngoài, trắng, đỏ, Trung, Nhật, đều uống mà chưa từng say, lần này ước chừng là nhiệt rượu, mùi rượu dễ dàng phát tán, hơn nữa cô xác thực đã uống nhiều lắm.
Sài Tử Hinh vừa vào cửa, liền nhìn thấy Manh Manh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẹp hơn hoa đào, ánh mắt lóe lóe cười nói: "Tử Hiên, sao lại để Manh Manh uống nhiều rượu như vậy, chị có thuốc giả rượu, chị nấu cho cô bé, ăn xong ngủ một giấc đầu sẽ không đau."
Manh Manh uống thuốc rồi, đầu không đau, có thể cảm thấy tay chân cả người có chút uể oải, ngồi trên sofa, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ.
Sài Tử Hiên bưng sữa nóng từ phòng bếp đi ra, thấy chị anh đứng trước sofa nhìn Manh Manh chằm chằm, cảm thấy có điểm không đúng: "Chị, Manh Manh làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?" Sài Tử Hinh nhìn em trai, có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải em nói ngoài cô bé thì ai cũng không được sao, vì cô bé, ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng cuối cùng thì thế nào, cô bé vẫn như cũ không phải là của em."
Sắc mặt Sài Tử Hiên tối sầm lại, Sài Tử Hinh thấp giọng nói: "Có một số việc, dùng chút mưu kế là cần thiết, nếu làm quân tử mà không được việc, hôm nay chính là một cơ hội..." Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: "Chị, ý chị là, thuốc vừa rồi..." (Tử Hinh mới là kẻ đáng sợ nhất :( )
Sài Tử Hinh gật gật đầu: "Nếu chị đây không hỗ trợ, cả đời em cũng chỉ có thể nhìn, chờ khi gạo nấu thành cơm, có lẽ còn có hi vọng." "Nhưng mà, Manh Manh..." Sài Tử Hiên có chút chần chờ.
Sài Tử Hinh thở dài: "Em tự nghĩ đi, nên làm thế nào thì chính mình làm chủ, chẳng qua về sau đừng hối hận là được, chị lên ngủ trước đây."
Sau khi chị gái đi rồi, Sài Tử Hiên ngây ngốc đứng tại chỗ, thật lâu cũng chưa động, ánh mắt của anh dừng trên người Manh Manh, tầm mắt dường như không thể di chuyển.
Anh có thể buông cô ra sao, anh buông được cô sao, nếu buông tay, đời này anh còn có thể gặp gỡ Phương Manh Manh thứ hai sao, đây là vấn đề anh hỏi qua chính mình trăm ngàn lần, đáp án thủy chung chỉ có một, không thể, Sài Tử Hiên rất rõ ràng điểm này, nếu bỏ lỡ Manh Manh, là tiếc nuối lớn nhất đời anh, nếu hiện tại để anh lựa chọn, anh tình nguyện không gặp gỡ cô, không yêu cô.
Nhưng mà, giống như ma chướng, đời này có trốn cũng trốn không khỏi, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay đẩy sợi tóc trên mặt cô, cô ngủ rất ngoan, hô hấp nhẹ nhàn, con ngươi linh động trong suốt nhẹ nhàng khép lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên tạo ra độ cong như đang cười, dưới ánh đèn môi nhấp nhô phát sáng, giống như đóa hoa được tưới nước, làm người ta hận không thể nhấm nháp hương vị tươi mát kia, Sài Tử Hiên nhìn thật lâu, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người, lên lầu...
Nha đầu Hiểu Kỳ kia, đừng nhìn cả ngày là một bộ chị gái không tim không phổi ngốc nghếch, nhìn lại mới nói, so với ai khác còn đen tối hơn, cả ngày ôm tiểu thuyết ** mà xem, cử chỉ cũng điên rồ, ánh mắt Manh Manh lóe lóe, ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói: "Hiểu Kỳ, vừa nhìn bạn là biết không có kinh nghiệm, ai đem ai đẩy vào, còn không nhất định đâu, bạn có thời gian quan tâm như thế, không bằng chính mình tìm một anh chàng nào đó mà thử xem."
Hiểu Kỳ một phen đẩy cô ra: "Mình không cần tìm anh chàng nào cả, chẳng tốt lành gì." Manh Manh lắc đầu, nha đầu kia còn chưa thoát ra khỏi ám ảnh của thất tình đâu, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nghiêm mặt nói: "Hiểu Kỳ, nghỉ đông bạn làm gì, mình nghe anh họ nói, bạn đến công ty của anh họ."
Trước mắt Hiểu Kỳ xẹt qua hình ảnh Vệ Hiểu Phong tươi cười, mặt có chút nóng, ngược lại Manh Manh lại yên tâm, nha đầu kia tuy rằng thất tình, ít nhất còn biết nhớ thương soái ca, nhưng mà anh Hiểu Phong rất đẹp trai, lực sát thương so với Phan Thiệu lớn hơn rất nhiều, tuy rằng Manh Manh cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn dự phòng trước: "Hiểu Kỳ, mình đã nói với bạn, anh họ mình là người thế nào, không xa không gần gặp gỡ thì có thể, trăm ngàn lần đừng tới gần, có nguy hiểm, biết không."
Hiểu Kỳ nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, xì một tiếng vui vẻ: "Mình thực hoài nghi, anh ấy có phải là anh của bạn không, bạn nói anh ấy còn đáng sợ hơn ma quỷ." "Ma quỷ?" Manh Manh méo mó: "Làm anh trai thì rất tuyệt, nhưng phương diện phụ nữ, nói anh ấy là ma quỷ cũng rất chuẩn xác, tóm lại, bạn cách anh ấy xa một chút, kỳ thật, bạn cũng không phải là thức ăn của anh họ mình (chưa chắc nhe, coi chừng lại là thức ăn ngon nhất á ^^), anh ấy thích phụ nữ diêm dúa, còn bạn, giống như món đậu viên, tuy trổ mã xinh đẹp nhưng lại quá đơn giản, không giống khẩu vị của anh ấy, được rồi, đi, hôm nay lạnh, chúng ta ăn lẩu..."
Hai người nói nói cười cười, vừa ra cổng trường liền thấy Sài Tử Hiên, Manh Manh âm thầm nhíu mày, cô cảm thấy, mình biểu đạt đã tương đối rõ ràng, mà Sài Tử Hiên cũng không phải nam sinh liều chết dây dưa, thật không cần thiết.
Giống như biết ý tưởng của cô, Sài Tử Hiên mở miệng giải thích: "Trương Hạo xin được học bổng, hôm nay mời khách, mời tất cả, bảo anh tới đây đón em."
Manh Manh nghiêng đầu nhìn mắt Hiểu Kỳ, Sài Tử Hiên nói: "Trong nhà Phan Thiệu có việc không tới được, Trần Hiểu Kỳ cùng đi đi! Đông người càng náo nhiệt." Hai người chỉ có thể lên xe.
Đến nơi, mới biết là nhà của Sài Tử Hiên, Manh Manh vẫn là lần đầu đến Sài gia, nhìn bên ngoài, hơi giống Lâm gia, đều là loại biệt thự ba tầng, hoàn cảnh thanh u, so với Lâm gia càng gần nội thành hơn, là vùng ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, giao thông tiện lợi, cũng không xa lắm.
Trước biệt thự có một cái hồ nhân tạo, ánh mặt trời lúc chạng vạng chiếu vào trong hồ nước như gương, nổi lên ánh sáng lấp lánh, giống như ngọc lưu ly bị nghiền nát, rơi vào hồ, trong suốt lấp lánh, hết sức xinh đẹp.
Trần Hiểu Kỳ nhìn mặt hồ ngây ngốc nửa ngày, bỗng nhiên dài thở thật dài nói: "Đời này có thể ở nơi này một ngày, mình cũng thỏa mãn."
Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười: "Có gì khó, nói với đàn anh, tối hôm nay bạn liền ở chỗ này đóng quân dã ngoại là được." Sài Tử Hiên cũng nở nụ cười: "Nếu đàn em thích, đến ở một năm anh cũng hoan nghênh..."
"Này, này, Manh Manh, sao giờ mới đến! Chờ em nãy giờ, nếu em không đến, anh cũng phải chết đói, đứng ngoài này không thể hết đói, đi vào đi vào..." Trương Hạo từ bên trong nhảy ra, không phân trần liền đem Manh Manh túm vào.
Thực rất náo nhiệt, khoa Luật đến đây không ít, còn có các đàn anh đàn chị khoa Báo chí, hơn nữa thành viên Câu lạc bộ Leo núi, tính ra cũng hơn hai mươi người, bày hai bàn, thức ăn đã bày đầy trên bàn, chính giữa để hai bình rượu vàng Thiệu Hưng lớn, giấy dán trên miệng vò rượu còn chưa tháo xuống.
Trương Hạo một bên túm Manh Manh, miệng không ngừng gào to: "Sài lão đại tìm người lấy được mấy con cua đồng của hồ Lâu Dương, rất hợp với rượu vàng Thiệu Hưng do cha cậu ta ủ, hôm nay chúng ta nấu rượu thưởng thức cua, thay đổi khẩu vị." Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười, thật không nghĩ tới, Trương Hạo bình thường nhìn rất đỉnh đạc, cũng có chút ý tưởng.
Manh Manh cùng Hiểu Kỳ bị Trương Hạo kéo đến bàn của bọn họ, ngồi giữa Sài Tử Hiên cùng Trương Hạo, người cái gì cũng biết, có chuyên môn nấu rượu trên đồ gốm sứ, thả mai, đường phèn, gừng vào trên lò than trên bàn, không bao lâu sau, mùi rượu phiêu tán bốc lên, đầy phòng đều là mùi rượu.
Manh Manh gật gật đầu, thật sự là thứ tốt, suốt mười năm, ông ngoại Manh Manh mất sớm, mẹ dù sao cũng là người miền nam, sau khi ông qua đời, bên kia còn có thông gia và chú họ, cũng là một gia đình lớn, không giống với bên này, đều là người bình thường nhất, có đôi khi, Manh Manh suy nghĩ, với gia thế của mẹ xinh đẹp, lúc trước gả cho cha cô khẳng định không dễ dàng, cô của cô nói trước kia bà nội rất phản đối.
Hoàn toàn có thể lý giải, tuy rằng mẹ rất xinh đẹp, nhưng trừ gia thế, còn từng có một đoạn hôn nhân thất bại, Phương gia hiển hách có thể nhận con dâu như vậy, đúng quyết định đầu tiên, nhưng cô của cô nói rất đúng, ai cản được ba cô, ba cô thà chết không sống muốn cưới vợ, bá đạo quả thực giống như thổ phỉ chiếm núi xưng vương.
Manh Manh khi đó cười không ngừng, thà chết không sống, thực không thể tưởng tượng bộ dáng thà chết không sống của cha cô, trong ấn tượng của cô, cha cô vĩnh viễn hé ra vẻ mặt, còn nghiêm túc hơn Ki ca ca, có đôi khi Ki ca ca còn có thể cười, cười một cái, bên má phải liền có một lúm đồng tiền nho nhỏ, thực đáng yêu...
"Nghĩ cái gì vậy, cười giống đồ ngốc, mau nếm thử rượu này, so với rượu ba mình ủ còn ngon hơn." Trần Hiểu Kỳ nâng cốc đưa qua, Manh Manh tiếp nhận nếm một ngụm.
Trương Hạo mặc kệ : "Hôm nay không dễ mới mời được khách, cho dù thế nào đàn em cũng phải nể tình, chén này phải uống đến một mức độ nào đó." Một chén rượu mới lại đến, mặt Trương Hạo liền hồng như Quan công, giọng cũng lớn không ít.
Manh Manh còn chưa nói gì, Sài Tử Hiên đứng lên đưa tay ngăn trở: "Mình uống giùm em ấy..." Trương Hạo chụp tay anh: "Sài lão đại, bây giờ không có chuyện uống thay, cậu cũng không phải là đàn em, thay cái gì?"
Manh Manh đứng lên: "Được, chúc mừng đàn anh, chén này em cạn." Nói xong, ngửa đầu uống cạn. "Sảng khoái, sảng khoái..." Trương Hạo vươn cánh tay nắm bả vai Manh Manh, một bộ tư thế anh em tốt: "Đàn em à, anh nói với em, tới bây giờ, anh chưa từng thấy nữ sinh đặc biệt hơn em, bất quá thật lòng mà nói, Sài lão đại của chúng ta cũng thật không tệ, không bằng suy nghĩ một chút..." "Trương Hạo, nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Sài Tử Hiên đỏ bừng, không khí có chút xấu hổ, Manh Manh nháy mắt mấy cái, nâng bầu rượu rót đầy chén của Sài Tử Hiên và chính mình, bưng chén rượu lên trịnh trọng nói: "Đàn anh, cám ơn tâm ý của anh, có lẽ hạnh phúc của anh đang ở phía trước, nhưng khẳng định không phải là em, mượn chén rượu này cũng mong các vị đàn anh, đàn chị có tương lai tươi sáng."
Lời này Manh Manh nói thấm vào tâm khảm mọi người, năm thứ tư, sau đó chính là tương lai, mỗi người đều tin tưởng tràn đầy, tràn ngập hy vọng, nhưng cũng cần chúc phúc...
Một câu của Manh Manh khiến mọi người xúc động, vài hũ rượu lập tức thấy đáy, Sài Tử Hiên phải lấy ra rượu đỏ chị anh cất trên nóc...
Mỗi người đều uống không ít, Manh Manh cũng có chút say, nhưng so với Trần Hiểu Kỳ thì khỏe hơn nhiều, ngay từ đầu Hiểu Kỳ cảm thấy rượu này ngọt giống như nước ép, liền một ly tiếp một ly uống, cuối cùng say không đỡ nổi, được dì giúp việc của Sài gia đưa đến phòng khách trên lầu, té xuống ngủ như lợn chết, bị làm thịt cũng không biết.
Lúc tàn tiệc, Manh Manh cảm thấy có chút khó chịu, cô lắc đầu, kỳ thật điểm chút rượu ấy thực không tính là gì, trước kia cùng anh Hiểu Phong ra ngoài, trắng, đỏ, Trung, Nhật, đều uống mà chưa từng say, lần này ước chừng là nhiệt rượu, mùi rượu dễ dàng phát tán, hơn nữa cô xác thực đã uống nhiều lắm.
Sài Tử Hinh vừa vào cửa, liền nhìn thấy Manh Manh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẹp hơn hoa đào, ánh mắt lóe lóe cười nói: "Tử Hiên, sao lại để Manh Manh uống nhiều rượu như vậy, chị có thuốc giả rượu, chị nấu cho cô bé, ăn xong ngủ một giấc đầu sẽ không đau."
Manh Manh uống thuốc rồi, đầu không đau, có thể cảm thấy tay chân cả người có chút uể oải, ngồi trên sofa, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ.
Sài Tử Hiên bưng sữa nóng từ phòng bếp đi ra, thấy chị anh đứng trước sofa nhìn Manh Manh chằm chằm, cảm thấy có điểm không đúng: "Chị, Manh Manh làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?" Sài Tử Hinh nhìn em trai, có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải em nói ngoài cô bé thì ai cũng không được sao, vì cô bé, ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng cuối cùng thì thế nào, cô bé vẫn như cũ không phải là của em."
Sắc mặt Sài Tử Hiên tối sầm lại, Sài Tử Hinh thấp giọng nói: "Có một số việc, dùng chút mưu kế là cần thiết, nếu làm quân tử mà không được việc, hôm nay chính là một cơ hội..." Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: "Chị, ý chị là, thuốc vừa rồi..." (Tử Hinh mới là kẻ đáng sợ nhất :( )
Sài Tử Hinh gật gật đầu: "Nếu chị đây không hỗ trợ, cả đời em cũng chỉ có thể nhìn, chờ khi gạo nấu thành cơm, có lẽ còn có hi vọng." "Nhưng mà, Manh Manh..." Sài Tử Hiên có chút chần chờ.
Sài Tử Hinh thở dài: "Em tự nghĩ đi, nên làm thế nào thì chính mình làm chủ, chẳng qua về sau đừng hối hận là được, chị lên ngủ trước đây."
Sau khi chị gái đi rồi, Sài Tử Hiên ngây ngốc đứng tại chỗ, thật lâu cũng chưa động, ánh mắt của anh dừng trên người Manh Manh, tầm mắt dường như không thể di chuyển.
Anh có thể buông cô ra sao, anh buông được cô sao, nếu buông tay, đời này anh còn có thể gặp gỡ Phương Manh Manh thứ hai sao, đây là vấn đề anh hỏi qua chính mình trăm ngàn lần, đáp án thủy chung chỉ có một, không thể, Sài Tử Hiên rất rõ ràng điểm này, nếu bỏ lỡ Manh Manh, là tiếc nuối lớn nhất đời anh, nếu hiện tại để anh lựa chọn, anh tình nguyện không gặp gỡ cô, không yêu cô.
Nhưng mà, giống như ma chướng, đời này có trốn cũng trốn không khỏi, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay đẩy sợi tóc trên mặt cô, cô ngủ rất ngoan, hô hấp nhẹ nhàn, con ngươi linh động trong suốt nhẹ nhàng khép lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên tạo ra độ cong như đang cười, dưới ánh đèn môi nhấp nhô phát sáng, giống như đóa hoa được tưới nước, làm người ta hận không thể nhấm nháp hương vị tươi mát kia, Sài Tử Hiên nhìn thật lâu, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người, lên lầu...
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh