Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Chương 28: Còn thích cô ta không?
Nhận ra kẻ bại hoại gạt người kia đang tới gần, Lâm Tuyết mở to mắt cảnh giác, trái tim cơ hồ đập thình thịch, hai tay theo bản năng bảo vệ trước ngực, giọng cô run lên: “Lương Tuấn Đào, anh dám xằng bậy!”
“Ngoan, đây là đêm động phòng hoa chúng của chúng ta thôi, đừng có biến thành giống như cưỡng bức.” Vẻ mặt Lương côn đồ vô tội, đồng thời hắn thò ra vuốt sói không tốt lành gì vừa vặn đặt trên nơi no đủ của cô.
“Sắc lang!” Lâm Tuyết không ngừng đẩy vuốt sói ra, phẫn nộ trách cứ: “Đừng chạm vào tôi! Tôi nói rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên khế ước…”
“Trên khế ước cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.” Ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, động tác của hắn thong thả nhưng không để cô phản kháng, Lương Tuấn Đào ôm lấy thân thể mềm mại đang sợ run, trên cánh hoa tươi nhuận kia, hắn hôn xuống ấn hạ lửa nóng. “Ngoan nào, anh sẽ để em tận hưởng thụ.”
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên như thấm huyết, đồng thời cô vô cùng hối hận, chính mình ngàn vạn lần không nên vì xúc động nhất thời mà kí vào khế ước bất bình đẳng ấy, lại còn bị hắn bỏ đá xuống giếng lừa hôn. Bụng đột nhiên quặn đau, Lâm Tuyết ôm bụng dưới cuộn mình lại, bộ dạng mệt mỏi như con mèo nhỏ mắc bệnh.
“Sao thế? Anh còn chưa chạm vào em.” Lương Tuấn Đào có chút mất hứng, thấy cô không giống như đang giả bộ, tay liền dò xét đặt lên trán cô, hỏi: “Bệnh à?”
“A.” Lâm Tuyết lẩm bẩm thành thật trả lời: “Tôi đến nghỉ lễ (1)”
**
Giằng co đến nửa đêm, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ.
Lâm Tuyết thay đồ dùng vệ sinh, ôm túi chườm nóng quấn chăn cuối cùng cũng thiếp đi. Khi cô ngủ trông cực đáng yêu, chọc người nào đó bên cạnh thiếu chút nữa bộc phát thú tính.
Nhớ lại những gì đã trải qua đêm nay, Lương Tuấn Đào suýt thì ói ra, còn chú rể nào so với hắn còn xui xẻo hơn không? Đêm tân hôn, đại di mụ (2) của tân nương đến đã đủ xui, còn muốn hắn tự mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô nữa.
Vì không muốn huyên náo khiến người ở Lương gia đều biết “việc vui” này, hắn đành phải tự mình làm. Nghĩ đến mình – Lương Tuấn Đào một đời uy phong, một người đàn ông tài giỏi lại lúng túng lau mồ hôi đứng trước giá hàng bán đồ dùng vệ sinh phụ nữ, đúng là hắn phá lệ vì cô.
Lâm Tuyết đau bụng, dạ dày lại co rút, Lương Tuấn Đào vừa mang thêm túi chườm nóng, còn có nước đường mật, hầu hạ cả nửa ngày, vất vả lắm mới khiến bà cô nhỏ này vừa lòng, khi không lên tiếng hắn mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Nằm cạnh cô, người nào đó rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy chính mình thực suy đến bà ngoại! Người tính không bằng trời tính, hắn rốt cuộc vẫn không tính đến một khâu, ai có thể ngờ thời khắc mấu chốt Lâm Tuyết lại “đến hỉ”!
Thôi thì, trước thả cho cô một chút, chờ qua ngày đặc thù xem cô còn lấy cớ gì được nữa. Khi đó … một tên cầm thú nào đó lộ ra ánh mắt mê đắm, cười thật tà ác.
**
Có lẽ tối hôm qua được Lương Tuấn Đào chăm sóc tốt, đến hôm sau, tật xấu đau bụng kinh của Lâm Tuyết cũng không còn cảm thấy rõ ràng. Sau khi rời giường rửa mặt, cô liền gọi cho Mã Đồng Đồng, muốn hỏi nội tình việc Vân Thư Hoa đính hôn một chút.
“Lâm Tuyết, cậu nha, cũng theo sát trào lưu thiểm hôn (3) đang là mode!” Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cao vút của Mã Đồng Đồng: “Đi theo lãnh đạo chấp hành nhiệm vụ, lại có thể hiến mình dâng lên, thực thâm sâu!”
Thiểm hôn? Lâm Tuyết nhanh chóng nghĩ đến những ánh đèn huỳnh quang lộn xộn từ máy ảnh hôm qua, phỏng chừng báo chí sáng nay đã đưa đủ tin tức bay loạn đầy trời. Xoa nhẹ ấn đường, cô nói ngắn gọn: “Chuyện này mình sẽ giải thích với cậu sau, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, tối hôm qua Thư Hoa và Lý Văn San…”
“Bọn họ đính hôn thôi, Chuyện này Thư Hoa đã sớm nói với mình … Ai, anh ấy cũng không dễ dàng gì, để có thể chấn hưng danh vọng gia tộc, tự mình lại đi kết duyên với người mình không yêu. Lâm Tuyết, cậu biết trong lòng anh ấy yêu ai, cũng nên hiểu lựa chọn của Vân Thư Hoa là thân bất do kỷ (4).”
Lâm Tuyết cắn chặt môi trầm mặc trong chốc lát, “Vân Đóa đã về nước rồi sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở cùng với Vân Thư Hoa. Nghe nói sau khi anh ấy cùng Lý Văn San đính hôn, bọn họ liền cùng nhau chuyển đến Lý gia ở.”
**
“Cái gì? Vừa mới đăng kí kết hôn đã gào to cho toàn bộ thế giới biết, mặt mũi của Lương gia đều bị hai đứa chúng nó làm mất hết rồi!”
Sáng sớm, Lưu Mĩ Quân đã nổi giận lôi đình, trên bàn bày một chồng báo buổi sáng, trang nhất hoặc ở các vị trí bắt mắt đều là tin tức Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cao giọng tuyên bố thiểm hôn, còn có ảnh chụp sắc nét từ các góc độ, thật là muốn chọc bà tức chết mà.
Lương Trọng Toàn vẫn như cũ không hờn không giận hỏi: “Dù sao đây đều là sự thật, báo chí cũng không viết loạn, bà việc gì phải nóng nảy như vậy?”
“Tôi chỉ không cam lòng thôi. Đứa con ưu tú của chúng ta, phóng tầm mắt khắp thành phố, khuê nữ nhà quyền quý danh giá muốn gả cho nó nhiều như tóc trên đầu, Lâm Tuyết là cái quái gì…”
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đã xuống lầu dùng bữa sáng, vừa lúc nghe được một nửa lời của Lưu Mĩ Quân, Lương Tuấn Đào cười nói: “Mẹ đừng có thay con nắm chặt tay than tiếc, không cần làm vậy, kẻ bất hảo như con cuối cùng cũng có người thu nhận, mẹ nên vui mừng mới đúng.”
“Hừ.” Lưu Mĩ Quân phẫn nộ, nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Tuyết không vừa lòng. “Gia thế xuống dốc còn chưa tính, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi hai lần, người không biết còn tưởng Lương gia chúng ta nhặt người đàn bà hư hỏng về!”
“Mẹ, nói chuyện khách khí chút đi! Cô ấy là vợ con, bất luận là ai con cũng không cho phép khi dễ cô ấy dù là ở trước mặt hay sau lưng con!” Lương lão nhị cùng với mẹ mình trừng mắt với nhau.
“Này, đồ xú tiểu tử vô lương tâm! Uổng công ta hoài thai mười tháng lại vất vả nuôi dưỡng lớn như vậy, cưới vợ đã quên mất mẹ ….”
Lâm Tuyết hờ hững ngồi xuống, mặc cho hai mẫu tử kia đấu võ mồm, cô vẫn lặng yên tập trung gắp đồ ăn mình thích.
Bữa sáng ở Lương gia rất tốt, tất cả đều đa dạng giàu dinh dưỡng, nhìn là đã muốn ăn. Lâm Tuyết tự tay múc mấy thìa cháo, hoặc gật đầu khen ngợi hoặc lạnh nhạt phê bình kín đáo, ở trong lòng tự đánh giá.
Ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có hai ánh mắt khác thường không cùng phương hướng phóng tới, một là từ Lương Trọng Toàn, một từ Lương Thiên Dật.
Lương Trọng Toàn hơi gật gật đầu với cô, tỏ ra rất vừa lòng khi người con dâu này vẫn giữ được thái độ êm dịu.
Lương Thiên Dật thì chớp chớp mắt, âm thầm giơ ngón tay cái lên, dùng khẩu hình khen ngợi: “Em thật mạnh.”
**
Phòng bệnh cao cấp vip của bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng xa hoa như phòng Tổng thống quốc tế. Trong phòng ngủ tráng lệ rộng như vậy, Mạc Sở Hàn ngồi một mình ngơ ngác.
Trước mặt hắn bày ra trang sức hình trái tim nhặt lên từ thùng rác, hình trái tim bị bóp nát được ghép lại lần nữa, đáng tiếc vừa chạm vào lại vỡ vụn ra.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hơi thở hổn hển có chút loạn, đôi mắt của Mạc Sở Hàn âm u lạnh lẽo như đôi mắt tối tăm của dã thú.
Thật vất vả mới đuổi được Thư Khả đi, cuối cùng hắn cũng có thể thanh tĩnh trong chốc lát. Từ sau khi tỉnh dậy, cả người Mạc Sở Hàn trở nên trầm mặc khác thường.
Lý Ngạn Thành len lén đi vào, nhìn hắn chăm chú hồi lâu mới mở miệng: “Còn thích cô ta không? Cha thay con đem cô ta tới.”
“Ngoan, đây là đêm động phòng hoa chúng của chúng ta thôi, đừng có biến thành giống như cưỡng bức.” Vẻ mặt Lương côn đồ vô tội, đồng thời hắn thò ra vuốt sói không tốt lành gì vừa vặn đặt trên nơi no đủ của cô.
“Sắc lang!” Lâm Tuyết không ngừng đẩy vuốt sói ra, phẫn nộ trách cứ: “Đừng chạm vào tôi! Tôi nói rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên khế ước…”
“Trên khế ước cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.” Ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, động tác của hắn thong thả nhưng không để cô phản kháng, Lương Tuấn Đào ôm lấy thân thể mềm mại đang sợ run, trên cánh hoa tươi nhuận kia, hắn hôn xuống ấn hạ lửa nóng. “Ngoan nào, anh sẽ để em tận hưởng thụ.”
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên như thấm huyết, đồng thời cô vô cùng hối hận, chính mình ngàn vạn lần không nên vì xúc động nhất thời mà kí vào khế ước bất bình đẳng ấy, lại còn bị hắn bỏ đá xuống giếng lừa hôn. Bụng đột nhiên quặn đau, Lâm Tuyết ôm bụng dưới cuộn mình lại, bộ dạng mệt mỏi như con mèo nhỏ mắc bệnh.
“Sao thế? Anh còn chưa chạm vào em.” Lương Tuấn Đào có chút mất hứng, thấy cô không giống như đang giả bộ, tay liền dò xét đặt lên trán cô, hỏi: “Bệnh à?”
“A.” Lâm Tuyết lẩm bẩm thành thật trả lời: “Tôi đến nghỉ lễ (1)”
**
Giằng co đến nửa đêm, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ.
Lâm Tuyết thay đồ dùng vệ sinh, ôm túi chườm nóng quấn chăn cuối cùng cũng thiếp đi. Khi cô ngủ trông cực đáng yêu, chọc người nào đó bên cạnh thiếu chút nữa bộc phát thú tính.
Nhớ lại những gì đã trải qua đêm nay, Lương Tuấn Đào suýt thì ói ra, còn chú rể nào so với hắn còn xui xẻo hơn không? Đêm tân hôn, đại di mụ (2) của tân nương đến đã đủ xui, còn muốn hắn tự mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô nữa.
Vì không muốn huyên náo khiến người ở Lương gia đều biết “việc vui” này, hắn đành phải tự mình làm. Nghĩ đến mình – Lương Tuấn Đào một đời uy phong, một người đàn ông tài giỏi lại lúng túng lau mồ hôi đứng trước giá hàng bán đồ dùng vệ sinh phụ nữ, đúng là hắn phá lệ vì cô.
Lâm Tuyết đau bụng, dạ dày lại co rút, Lương Tuấn Đào vừa mang thêm túi chườm nóng, còn có nước đường mật, hầu hạ cả nửa ngày, vất vả lắm mới khiến bà cô nhỏ này vừa lòng, khi không lên tiếng hắn mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Nằm cạnh cô, người nào đó rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy chính mình thực suy đến bà ngoại! Người tính không bằng trời tính, hắn rốt cuộc vẫn không tính đến một khâu, ai có thể ngờ thời khắc mấu chốt Lâm Tuyết lại “đến hỉ”!
Thôi thì, trước thả cho cô một chút, chờ qua ngày đặc thù xem cô còn lấy cớ gì được nữa. Khi đó … một tên cầm thú nào đó lộ ra ánh mắt mê đắm, cười thật tà ác.
**
Có lẽ tối hôm qua được Lương Tuấn Đào chăm sóc tốt, đến hôm sau, tật xấu đau bụng kinh của Lâm Tuyết cũng không còn cảm thấy rõ ràng. Sau khi rời giường rửa mặt, cô liền gọi cho Mã Đồng Đồng, muốn hỏi nội tình việc Vân Thư Hoa đính hôn một chút.
“Lâm Tuyết, cậu nha, cũng theo sát trào lưu thiểm hôn (3) đang là mode!” Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cao vút của Mã Đồng Đồng: “Đi theo lãnh đạo chấp hành nhiệm vụ, lại có thể hiến mình dâng lên, thực thâm sâu!”
Thiểm hôn? Lâm Tuyết nhanh chóng nghĩ đến những ánh đèn huỳnh quang lộn xộn từ máy ảnh hôm qua, phỏng chừng báo chí sáng nay đã đưa đủ tin tức bay loạn đầy trời. Xoa nhẹ ấn đường, cô nói ngắn gọn: “Chuyện này mình sẽ giải thích với cậu sau, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, tối hôm qua Thư Hoa và Lý Văn San…”
“Bọn họ đính hôn thôi, Chuyện này Thư Hoa đã sớm nói với mình … Ai, anh ấy cũng không dễ dàng gì, để có thể chấn hưng danh vọng gia tộc, tự mình lại đi kết duyên với người mình không yêu. Lâm Tuyết, cậu biết trong lòng anh ấy yêu ai, cũng nên hiểu lựa chọn của Vân Thư Hoa là thân bất do kỷ (4).”
Lâm Tuyết cắn chặt môi trầm mặc trong chốc lát, “Vân Đóa đã về nước rồi sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở cùng với Vân Thư Hoa. Nghe nói sau khi anh ấy cùng Lý Văn San đính hôn, bọn họ liền cùng nhau chuyển đến Lý gia ở.”
**
“Cái gì? Vừa mới đăng kí kết hôn đã gào to cho toàn bộ thế giới biết, mặt mũi của Lương gia đều bị hai đứa chúng nó làm mất hết rồi!”
Sáng sớm, Lưu Mĩ Quân đã nổi giận lôi đình, trên bàn bày một chồng báo buổi sáng, trang nhất hoặc ở các vị trí bắt mắt đều là tin tức Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cao giọng tuyên bố thiểm hôn, còn có ảnh chụp sắc nét từ các góc độ, thật là muốn chọc bà tức chết mà.
Lương Trọng Toàn vẫn như cũ không hờn không giận hỏi: “Dù sao đây đều là sự thật, báo chí cũng không viết loạn, bà việc gì phải nóng nảy như vậy?”
“Tôi chỉ không cam lòng thôi. Đứa con ưu tú của chúng ta, phóng tầm mắt khắp thành phố, khuê nữ nhà quyền quý danh giá muốn gả cho nó nhiều như tóc trên đầu, Lâm Tuyết là cái quái gì…”
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đã xuống lầu dùng bữa sáng, vừa lúc nghe được một nửa lời của Lưu Mĩ Quân, Lương Tuấn Đào cười nói: “Mẹ đừng có thay con nắm chặt tay than tiếc, không cần làm vậy, kẻ bất hảo như con cuối cùng cũng có người thu nhận, mẹ nên vui mừng mới đúng.”
“Hừ.” Lưu Mĩ Quân phẫn nộ, nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Tuyết không vừa lòng. “Gia thế xuống dốc còn chưa tính, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi hai lần, người không biết còn tưởng Lương gia chúng ta nhặt người đàn bà hư hỏng về!”
“Mẹ, nói chuyện khách khí chút đi! Cô ấy là vợ con, bất luận là ai con cũng không cho phép khi dễ cô ấy dù là ở trước mặt hay sau lưng con!” Lương lão nhị cùng với mẹ mình trừng mắt với nhau.
“Này, đồ xú tiểu tử vô lương tâm! Uổng công ta hoài thai mười tháng lại vất vả nuôi dưỡng lớn như vậy, cưới vợ đã quên mất mẹ ….”
Lâm Tuyết hờ hững ngồi xuống, mặc cho hai mẫu tử kia đấu võ mồm, cô vẫn lặng yên tập trung gắp đồ ăn mình thích.
Bữa sáng ở Lương gia rất tốt, tất cả đều đa dạng giàu dinh dưỡng, nhìn là đã muốn ăn. Lâm Tuyết tự tay múc mấy thìa cháo, hoặc gật đầu khen ngợi hoặc lạnh nhạt phê bình kín đáo, ở trong lòng tự đánh giá.
Ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có hai ánh mắt khác thường không cùng phương hướng phóng tới, một là từ Lương Trọng Toàn, một từ Lương Thiên Dật.
Lương Trọng Toàn hơi gật gật đầu với cô, tỏ ra rất vừa lòng khi người con dâu này vẫn giữ được thái độ êm dịu.
Lương Thiên Dật thì chớp chớp mắt, âm thầm giơ ngón tay cái lên, dùng khẩu hình khen ngợi: “Em thật mạnh.”
**
Phòng bệnh cao cấp vip của bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng xa hoa như phòng Tổng thống quốc tế. Trong phòng ngủ tráng lệ rộng như vậy, Mạc Sở Hàn ngồi một mình ngơ ngác.
Trước mặt hắn bày ra trang sức hình trái tim nhặt lên từ thùng rác, hình trái tim bị bóp nát được ghép lại lần nữa, đáng tiếc vừa chạm vào lại vỡ vụn ra.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hơi thở hổn hển có chút loạn, đôi mắt của Mạc Sở Hàn âm u lạnh lẽo như đôi mắt tối tăm của dã thú.
Thật vất vả mới đuổi được Thư Khả đi, cuối cùng hắn cũng có thể thanh tĩnh trong chốc lát. Từ sau khi tỉnh dậy, cả người Mạc Sở Hàn trở nên trầm mặc khác thường.
Lý Ngạn Thành len lén đi vào, nhìn hắn chăm chú hồi lâu mới mở miệng: “Còn thích cô ta không? Cha thay con đem cô ta tới.”
Tác giả :
Yên Mang