Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Chương 135
“Yên tâm đi, tôi biết rõ khuyên con bé như thế nào!” Hứa Tĩnh Dao cho Lâm Văn Bác một ánh mắt, hiểu ý cười.
Làm một phụ nữ, bà thật sự có chỗ đáng để kiêu ngạo. Thân không sinh được nhưng bà vẫn tóm chặt được lòng Lâm Văn Bác, nhiều năm vẫn thủy chung ngồi ổn trên vị trí bà chủ gia đình nhà họ Lâm như vậy. Lúc này đương nhiên có tư cách tự trải nghiệm, dạy Lâm Tuyết bắt lòng đàn ông như thế nào.
—
Bởi vì bên ngoài quá nóng, Mộng Mộng và tiểu Bảo không ra ngoài chơi, mà chơi ném bóng trong phòng trà nhỏ yên tĩnh ngoài sảnh.
Lâm Tuyết liền cùng Hứa Tĩnh Dao đi tới, vừa nhìn đứa bé đùa giỡn vừa thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Người giúp việc bưng trà và bánh lên, rồi lui xuống. Lúc này Hứa Tĩnh Dao mới lên tiếng nói: “Hiện giờ chỉ có hai mẹ con chúng ta rồi, mẹ nói cho con vài lời thật lòng, con có thể phải nghe vào! Con đang có thai, ngàn vạn lần không thể đi đơn vị! Con suy nghĩ một chút, có Lương nhị thiếu ở đây, chẳng lẽ quân đội còn có thể bởi vì con đang dưỡng thai mà khai trừ con sao? Ai dám không cho nhà họ Lương thể diện..”
“Mẹ, con không muốn nói chuyện này!” Lâm Tuyết khẽ nhăn mày, nâng đôi mày thanh tú, tại sao tất cả mọi người đều khuyên cô ở nhà dưỡng thai! Thân thể cô rất tốt, không hề có chút điềm báo sinh non, hoàn toàn có thể tiếp tục công việc!
Hứa Tĩnh Dao thấy con bé không nghe lọt, liền bất đắc dĩ nói: “Sao con không nghe lời như vậy! Bình an sinh đứa bé này ra, về sau địa vị ở nhà họ Lương mới có thể vững chắc! Một người phụ nữ chỉ có sinh đứa bé mới có thể bắt được lòng đàn ông, cho dù đàn ông thay lòng, nhưng đứa bé của cậu ta vẫn là của nhà họ Lương, con vẫn còn là thiếu phu nhân nhà họ Lương, những phụ nữ bên ngoài kia ai cũng không thay thế được con!”
Lương nhị thiếu cưng chiều Lâm Tuyết, nhưng ai biết được nhị thiếu gia có danh đào hoa bên ngoài này có thể chuyên sủng con bé bao lâu. Thừa dịp hiện giờ cậu ta yêu thích con bé, nhanh chóng sinh một đứa bé để vững chắc địa vị. Có lẽ không tới mấy năm, Lương nhị thiếu nhàm chán con bé, vui vẻ với người mới, ít nhất con bé đã sinh con cho cậu ta, nể tình đứa bé có thể tránh vận rủi bị bỏ.
“Năm đó mẹ gả cho cha con, vẫn không sinh con! Bên ngoài những người phụ nữ kia giương mắt hổ, hận không thể khiến cho cha con lập tức bỏ rơi mẹ, để họ thay thế! Hừ, mẹ không ngu như vậy, cho dù không thể sinh, nhưng mẹ còn có con!” Đây là chuyện mà Hứa Tĩnh Dao cho là kiêu ngạo nhất cả đời, bà mang con gái riêng của em gái vào nhà họ Lâm, khiến đứa bé gọi bà là mẹ, tuyên bố với bên ngoài con bé là máu mủ của Lâm Văn Bác, những người phụ nữ điên cuồng bên ngoài đều không hy vọng được gì.
Lâm Tuyết nhìn Hứa Tĩnh Dao đắc chí, chỉ cảm thấy không khỏi đau lòng. Có lẽ ở trong mắt bà, mình chỉ là đá kê chân vững chắc địa vị ở nhà họ Lâm của đối phương mà thôi. Vì để cho Lâm Văn Bác vui lòng, Hứa Tĩnh Dao luôn dạy cô phải nhẫn nhịn anh em nhà họ Lâm ương ngạnh phách lối, cho dù cô bị bắt nạt đánh chửi vô lý, nhưng vẫn phê bình cô không tốt, để cho cô nói xin lỗi anh em nhà họ Lâm.
Cố tình cô lại có tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục, bởi vì không chịu nghe lời Hứa Tĩnh Dao nói, ai mẹ con cãi vã vô số lần, tình cảm cũng không hòa thuận.
Cô vĩnh viễn đều không học được thủ đoạn và bợ đỡ của Hứa Tĩnh Dao, theo ý cô, thích là thích, ghét chính là ghét, cô cũng không vì đạt được mục đích nào đó mà làm chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Mẹ.” Lâm Tuyết nhàn nhạt lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tĩnh Dao, từ từ nói; “Con muốn hỏi là, cha ruột của con là ai?”
Hứa Tĩnh Dao đang cố gắng dạy Lâm Tuyết bắt được lòng đàn ông như thế nào, lại không ngờ con bé đột nhiên hỏi bà vấn đề như vậy, không khỏi giật mình. Hồi lâu mới lắp bắp nói: “Con, cha con không phải, đang, ở trong phòng khách uống trà đó sao?”
“Đừng lừa gạt con nữa!” Lâm Tuyết hơi bực bội, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Tĩnh Dao, kêu, “Con nói là cha ruột! Lâm Văn Bác vốn không phải là cha ruột của con!”
Nhìn ánh mắt tức giận chắc chắn của Lâm Tuyết, Hứa Tĩnh Dao biết con bé khẳng định nghe nói điều gì, đôi môi mấp máy mấy cái, cuối cùng không nói nguyên do.
“Con hy vọng mẹ có thể nói thật với con! Ban đầu vì sao mẹ con lại sinh hạ con? Quan hệ của bà và Lâm Văn Bác là như thế nào? Giữa bà và Lương Trọng Toàn đã xảy ra chuyện gì? Sau này mẹ con ra nước ngoài đúng không? Khi bà ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì? Mẹ đều phải nói đầu đuôi cho con biết! Đừng để cho con chẳng hay biết gì, con muốn biết rõ chân tướng!” Lâm Tuyết kích động kêu lên với Hứa Tĩnh Dao.
Mặc dù đã thấy được kết quả xét nghiệm DNA, trong lòng cô rốt cuộc vẫn tồn tại một tia ảo tưởng, cô hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm!
“Con, con rốt cuộc biết cái gì?” Hứa Tĩnh Dao hơi bối rối, bà vẫn ỷ vào Lâm Tuyết, cảm thấy có con bé ở đây, ở bên cạnh Lâm Văn Bác mình sẽ một mực có địa vị. Hiện giờ Lâm Tuyết lại phát hiện ra vấn đề thân thế, bà nói lại với Lâm Văn Bác như thế nào!
Ban đầu khi bà mang Lâm Tuyết tới nhà họ Lâm, liên tục bảo đảm với Lâm Văn Bác, sẽ không để lộ điều bí mật này ra ngoài, cả đời sẽ không để cho Lâm Tuyết biết.
Hứa Tịnh Sơ đã chết, ai còn tiết lộ được sự thật Lâm Tuyết không phải là con gái ruột của Lâm Văn Bác nữa? Ai sẽ nhàm chán như vậy!
“Có phải có người khích bác thị phi trước mặt con không? Ngàn vạn lần không được tin những lời nói dối nhiều chuyện kia! Bọn họ ghen tỵ quan hệ hòa hợp giữa mẹ và con, ghen tỵ nhà họ Lâm có thể Đông Sơn tái khởi, cho nên bịa ra lời đồn có thể hãm hại nhà họ Lâm như vậy, con ngàn vạn lần không được trúng quỷ kế của bọn họ!”
Lâm Tuyết quá thất vọng rồi, thái độ của Hứa Tĩnh Dao như vậy khiến cho trái tim cô băng giá, “Được, mẹ đã không muốn nói con cũng không miễn cưỡng! Thật ra mẹ không nói con cũng biết rõ, con vốn không có máu mủ gì với nhà họ Lâm, Lâm Văn Bác không phải cha ruột của con! Năm đó, mẹ con và Lương Trọng Toàn xóa bỏ hôn ước, mẹ con ra nước ngoài, khi trở lại thì mang theo con, khi đó con và Mộng Mộng không khác nhiều lắm!”
Đưa mắt nhìn Mộng Mộng ngây thơ, con bé và tiểu Bảo đang chơi được hăng say, giống như hoàn toàn quên mất đau thương đến tê tâm liệt phế khi chia xa với cha ngày hôm qua. Cô biết, đó hoàn toàn là giả vờ, trong lòng con bé đau khổ, nhưng con bé biết không thể cứ một mực gào thét kêu khóc thảm thiết, như vậy chẳng những không gọi được người thân về, chỉ có thể khiến cho người khác ghét.
Cách xa người thân duy nhất, nhạy cảm yếu ớt, chỉ sợ người nhận nuôi mình ghét mình, sẽ dùng ngây thơ để che giấu đau thương và vô dụng của mình.Vào ban đêm, nghe được Mộng Mộng rơi lệ không ngừng kêu khóc tìm cha, cô hiểu con bé, cho nên cô mới thương tiếc con bé như vậy!
“Đứa bé này…” Tầm mắt Hứa Tĩnh Dao cũng chuyển về phía Mộng Mộng, hỏi dò, “Có phải con nhặt được từ nước ngoài về không?”
Lâm Tuyết không trả lời, hàng mi mảnh thon dài vương giọt lệ, giống như sương sớm trong suốt.
“Đứa nhỏ ngốc!” Giọng Hứa Tĩnh Dao cũng hơi nghẹn ngào, rút khăn tay ra lau khóe mắt, nói, “Con cảm thấy con bé cũng y như con, tuổi còn nhỏ như vậy đã mất đi người thân! Con đồng tình con bé nên mang con bé trở lại, sao con không nghĩ đến người nhà họ Lương thấy sẽ như thế nào chứ?”
“Tuấn Đào đồng ý cho con mang con bé về, anh ấy rất hiểu con!”
“A, nhị thiếu gia thật sự theo tính tình càn quấy của con! Cậu ta ngược lại không có ý kiến, còn cha mẹ chồng con thì sao? Đứa nhỏ này rốt cuộc là người ngoài, ở trong nhà nhất định có chỗ không thích hợp…”
“Đối với nhà họ Lâm mà nói, không phải con cũng là người ngoài sao, không phải mẹ cũng dẫn con đến nuôi lớn như vậy sao?” Lâm Tuyết ngoảnh đầu nhìn lại, liếc nhìn Hứa Tĩnh Dao nói.
Hứa Tĩnh Dao há hốc mồm cứng lưỡi, sắc mặt hơi lúng túng. Một hồi lâu sau mới nói: “Tiểu Tuyết, chuyện đều đã qua nhiều năm như vậy, lại nói con cũng thừa nhận con được nhà họ Lâm nuôi lớn, còn…”
“Mẹ có thể không nói, con không miễn cưỡng!” Lâm Tuyết đứng lên, cô gọi Mộng Mộng đang chơi đùa, “Mộng Mộng chúng ta đi thôi!”
“A!” Mộng Mộng bỏ bóng xuống, sờ đầu tiểu Bảo nói, “Mẹ gọi chị rồi, hôm nào chị lại tìm em chơi!”
Tiếng gọi mẹ kia khiến toàn thân Hứa Tĩnh Dao chấn động, không khỏi khiến cho bà nhớ tới tình hình Lâm Tuyết khi còn bé đổi giọng gọi bà là mẹ. Trong lòng không khỏi chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Đừng đi, mẹ nói tất cả cho con là được!” Hứa Tĩnh Dao thở dài một tiếng, thấy Lâm Tuyết không quay đầu lại, liền đứng dậy kéo lại, “Đừng giận mẹ, thật ra thì mẹ cũng vì tốt cho con!”
Kéo Lâm Tuyết về, nói tường tận một lần đầu đuôi gốc ngọn chuyện lúc ban đầu cho con bé.
“Ban đầu nhà họ Hứa cũng là thế gia danh môn, mẹ con Tịnh Sơ và Lương Trọng Toàn đã nhận cô dâu nhỏ từ nhỏ, sau này… Con cũng biết, nhà họ Hứa suy tàn rồi, càng ngày càng tệ. Haizzz, giống như nhà họ Lâm hiện tại, khiến cho người bằng lòng kết thân với chúng ta đều không có! Con cũng biết, mẹ khuê nữ nhiều năm thành gái ế lớn tuổi, sau không thể làm gì khác hơn tái giá gả cho Lâm Văn Bác!”
Lâm Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác những năm này Hứa Tĩnh Dao ở bên cạnh Lâm Văn Bác rất biết đủ. Mặc dù Lâm Văn Bác không tính là tốt với bà, bà cũng vắt óc tìm mưu kế cố gắng khiến cho ông ta vui lòng, làm vợ chồng nửa đường với ông ta một mực đến bây giờ.
“Nhà họ Lương như mặt trời ban trưa, chúng ta thật sự với cao không hơn! Lương lão phu nhân qua đời sớm, ông cụ Lương là người ngay thẳng, cũng không bởi vì nhà họ Hứa suy tàn mà khinh thường. Lương Bội Văn là tiểu thư khuê các, hiền đức tiết hạnh, chưa bao giờ nói một lời nói bất lợi cho nhà họ Hứa chúng ta trước mặt Lương Trọng Toàn, tóm lại, tất cả bi kịch đều trách tính tình cố chấp chết tiệt của mẹ con!” Nhắc tới em gái Hứa Tĩnh Sơ, Hứa Tĩnh Dao cắn răng nghiến lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Có cậu công tử nào lúc còn trẻ chưa từng phong lưu? Huống chi Lương Trọng Toàn có thân phận như vậy! Ông ta cũng không quá mức, chỉ có điều vận số xui xẻo mà thôi. Cùng ông ta là một vũ nữ có tâm cơ, len lén mang thai đứa bé của ông ta lại âm thầm sinh ra, vốn định mẹ vinh nhờ con gả vào nhà họ Lương, không ngờ sinh ra một cô bé.”
“Cô bé kia vừa tròn tháng đã được đưa đến nhà họ Lương, ông cụ Lương hung hăng trách phạt Lương Trọng Toàn một trận. Việc đã đến nước này, chuyện hoang đường đã làm ra rồi, chỉ cần mẹ con bằng lòng trước tiên kết hôn với Lương Trọng Toàn, nhận cô bé kia là con gái, chuyện không phải đã xong rồi sao? Nhưng mẹ con bản tính ác liệt bất kỳ kẻ nào cũng không hàng phục được, thế mà lại không kêu không đánh một tiếng, bay thẳng ra nước ngoài, ai cũng không tìm được!”
Làm một phụ nữ, bà thật sự có chỗ đáng để kiêu ngạo. Thân không sinh được nhưng bà vẫn tóm chặt được lòng Lâm Văn Bác, nhiều năm vẫn thủy chung ngồi ổn trên vị trí bà chủ gia đình nhà họ Lâm như vậy. Lúc này đương nhiên có tư cách tự trải nghiệm, dạy Lâm Tuyết bắt lòng đàn ông như thế nào.
—
Bởi vì bên ngoài quá nóng, Mộng Mộng và tiểu Bảo không ra ngoài chơi, mà chơi ném bóng trong phòng trà nhỏ yên tĩnh ngoài sảnh.
Lâm Tuyết liền cùng Hứa Tĩnh Dao đi tới, vừa nhìn đứa bé đùa giỡn vừa thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Người giúp việc bưng trà và bánh lên, rồi lui xuống. Lúc này Hứa Tĩnh Dao mới lên tiếng nói: “Hiện giờ chỉ có hai mẹ con chúng ta rồi, mẹ nói cho con vài lời thật lòng, con có thể phải nghe vào! Con đang có thai, ngàn vạn lần không thể đi đơn vị! Con suy nghĩ một chút, có Lương nhị thiếu ở đây, chẳng lẽ quân đội còn có thể bởi vì con đang dưỡng thai mà khai trừ con sao? Ai dám không cho nhà họ Lương thể diện..”
“Mẹ, con không muốn nói chuyện này!” Lâm Tuyết khẽ nhăn mày, nâng đôi mày thanh tú, tại sao tất cả mọi người đều khuyên cô ở nhà dưỡng thai! Thân thể cô rất tốt, không hề có chút điềm báo sinh non, hoàn toàn có thể tiếp tục công việc!
Hứa Tĩnh Dao thấy con bé không nghe lọt, liền bất đắc dĩ nói: “Sao con không nghe lời như vậy! Bình an sinh đứa bé này ra, về sau địa vị ở nhà họ Lương mới có thể vững chắc! Một người phụ nữ chỉ có sinh đứa bé mới có thể bắt được lòng đàn ông, cho dù đàn ông thay lòng, nhưng đứa bé của cậu ta vẫn là của nhà họ Lương, con vẫn còn là thiếu phu nhân nhà họ Lương, những phụ nữ bên ngoài kia ai cũng không thay thế được con!”
Lương nhị thiếu cưng chiều Lâm Tuyết, nhưng ai biết được nhị thiếu gia có danh đào hoa bên ngoài này có thể chuyên sủng con bé bao lâu. Thừa dịp hiện giờ cậu ta yêu thích con bé, nhanh chóng sinh một đứa bé để vững chắc địa vị. Có lẽ không tới mấy năm, Lương nhị thiếu nhàm chán con bé, vui vẻ với người mới, ít nhất con bé đã sinh con cho cậu ta, nể tình đứa bé có thể tránh vận rủi bị bỏ.
“Năm đó mẹ gả cho cha con, vẫn không sinh con! Bên ngoài những người phụ nữ kia giương mắt hổ, hận không thể khiến cho cha con lập tức bỏ rơi mẹ, để họ thay thế! Hừ, mẹ không ngu như vậy, cho dù không thể sinh, nhưng mẹ còn có con!” Đây là chuyện mà Hứa Tĩnh Dao cho là kiêu ngạo nhất cả đời, bà mang con gái riêng của em gái vào nhà họ Lâm, khiến đứa bé gọi bà là mẹ, tuyên bố với bên ngoài con bé là máu mủ của Lâm Văn Bác, những người phụ nữ điên cuồng bên ngoài đều không hy vọng được gì.
Lâm Tuyết nhìn Hứa Tĩnh Dao đắc chí, chỉ cảm thấy không khỏi đau lòng. Có lẽ ở trong mắt bà, mình chỉ là đá kê chân vững chắc địa vị ở nhà họ Lâm của đối phương mà thôi. Vì để cho Lâm Văn Bác vui lòng, Hứa Tĩnh Dao luôn dạy cô phải nhẫn nhịn anh em nhà họ Lâm ương ngạnh phách lối, cho dù cô bị bắt nạt đánh chửi vô lý, nhưng vẫn phê bình cô không tốt, để cho cô nói xin lỗi anh em nhà họ Lâm.
Cố tình cô lại có tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục, bởi vì không chịu nghe lời Hứa Tĩnh Dao nói, ai mẹ con cãi vã vô số lần, tình cảm cũng không hòa thuận.
Cô vĩnh viễn đều không học được thủ đoạn và bợ đỡ của Hứa Tĩnh Dao, theo ý cô, thích là thích, ghét chính là ghét, cô cũng không vì đạt được mục đích nào đó mà làm chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Mẹ.” Lâm Tuyết nhàn nhạt lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tĩnh Dao, từ từ nói; “Con muốn hỏi là, cha ruột của con là ai?”
Hứa Tĩnh Dao đang cố gắng dạy Lâm Tuyết bắt được lòng đàn ông như thế nào, lại không ngờ con bé đột nhiên hỏi bà vấn đề như vậy, không khỏi giật mình. Hồi lâu mới lắp bắp nói: “Con, cha con không phải, đang, ở trong phòng khách uống trà đó sao?”
“Đừng lừa gạt con nữa!” Lâm Tuyết hơi bực bội, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Tĩnh Dao, kêu, “Con nói là cha ruột! Lâm Văn Bác vốn không phải là cha ruột của con!”
Nhìn ánh mắt tức giận chắc chắn của Lâm Tuyết, Hứa Tĩnh Dao biết con bé khẳng định nghe nói điều gì, đôi môi mấp máy mấy cái, cuối cùng không nói nguyên do.
“Con hy vọng mẹ có thể nói thật với con! Ban đầu vì sao mẹ con lại sinh hạ con? Quan hệ của bà và Lâm Văn Bác là như thế nào? Giữa bà và Lương Trọng Toàn đã xảy ra chuyện gì? Sau này mẹ con ra nước ngoài đúng không? Khi bà ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì? Mẹ đều phải nói đầu đuôi cho con biết! Đừng để cho con chẳng hay biết gì, con muốn biết rõ chân tướng!” Lâm Tuyết kích động kêu lên với Hứa Tĩnh Dao.
Mặc dù đã thấy được kết quả xét nghiệm DNA, trong lòng cô rốt cuộc vẫn tồn tại một tia ảo tưởng, cô hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm!
“Con, con rốt cuộc biết cái gì?” Hứa Tĩnh Dao hơi bối rối, bà vẫn ỷ vào Lâm Tuyết, cảm thấy có con bé ở đây, ở bên cạnh Lâm Văn Bác mình sẽ một mực có địa vị. Hiện giờ Lâm Tuyết lại phát hiện ra vấn đề thân thế, bà nói lại với Lâm Văn Bác như thế nào!
Ban đầu khi bà mang Lâm Tuyết tới nhà họ Lâm, liên tục bảo đảm với Lâm Văn Bác, sẽ không để lộ điều bí mật này ra ngoài, cả đời sẽ không để cho Lâm Tuyết biết.
Hứa Tịnh Sơ đã chết, ai còn tiết lộ được sự thật Lâm Tuyết không phải là con gái ruột của Lâm Văn Bác nữa? Ai sẽ nhàm chán như vậy!
“Có phải có người khích bác thị phi trước mặt con không? Ngàn vạn lần không được tin những lời nói dối nhiều chuyện kia! Bọn họ ghen tỵ quan hệ hòa hợp giữa mẹ và con, ghen tỵ nhà họ Lâm có thể Đông Sơn tái khởi, cho nên bịa ra lời đồn có thể hãm hại nhà họ Lâm như vậy, con ngàn vạn lần không được trúng quỷ kế của bọn họ!”
Lâm Tuyết quá thất vọng rồi, thái độ của Hứa Tĩnh Dao như vậy khiến cho trái tim cô băng giá, “Được, mẹ đã không muốn nói con cũng không miễn cưỡng! Thật ra mẹ không nói con cũng biết rõ, con vốn không có máu mủ gì với nhà họ Lâm, Lâm Văn Bác không phải cha ruột của con! Năm đó, mẹ con và Lương Trọng Toàn xóa bỏ hôn ước, mẹ con ra nước ngoài, khi trở lại thì mang theo con, khi đó con và Mộng Mộng không khác nhiều lắm!”
Đưa mắt nhìn Mộng Mộng ngây thơ, con bé và tiểu Bảo đang chơi được hăng say, giống như hoàn toàn quên mất đau thương đến tê tâm liệt phế khi chia xa với cha ngày hôm qua. Cô biết, đó hoàn toàn là giả vờ, trong lòng con bé đau khổ, nhưng con bé biết không thể cứ một mực gào thét kêu khóc thảm thiết, như vậy chẳng những không gọi được người thân về, chỉ có thể khiến cho người khác ghét.
Cách xa người thân duy nhất, nhạy cảm yếu ớt, chỉ sợ người nhận nuôi mình ghét mình, sẽ dùng ngây thơ để che giấu đau thương và vô dụng của mình.Vào ban đêm, nghe được Mộng Mộng rơi lệ không ngừng kêu khóc tìm cha, cô hiểu con bé, cho nên cô mới thương tiếc con bé như vậy!
“Đứa bé này…” Tầm mắt Hứa Tĩnh Dao cũng chuyển về phía Mộng Mộng, hỏi dò, “Có phải con nhặt được từ nước ngoài về không?”
Lâm Tuyết không trả lời, hàng mi mảnh thon dài vương giọt lệ, giống như sương sớm trong suốt.
“Đứa nhỏ ngốc!” Giọng Hứa Tĩnh Dao cũng hơi nghẹn ngào, rút khăn tay ra lau khóe mắt, nói, “Con cảm thấy con bé cũng y như con, tuổi còn nhỏ như vậy đã mất đi người thân! Con đồng tình con bé nên mang con bé trở lại, sao con không nghĩ đến người nhà họ Lương thấy sẽ như thế nào chứ?”
“Tuấn Đào đồng ý cho con mang con bé về, anh ấy rất hiểu con!”
“A, nhị thiếu gia thật sự theo tính tình càn quấy của con! Cậu ta ngược lại không có ý kiến, còn cha mẹ chồng con thì sao? Đứa nhỏ này rốt cuộc là người ngoài, ở trong nhà nhất định có chỗ không thích hợp…”
“Đối với nhà họ Lâm mà nói, không phải con cũng là người ngoài sao, không phải mẹ cũng dẫn con đến nuôi lớn như vậy sao?” Lâm Tuyết ngoảnh đầu nhìn lại, liếc nhìn Hứa Tĩnh Dao nói.
Hứa Tĩnh Dao há hốc mồm cứng lưỡi, sắc mặt hơi lúng túng. Một hồi lâu sau mới nói: “Tiểu Tuyết, chuyện đều đã qua nhiều năm như vậy, lại nói con cũng thừa nhận con được nhà họ Lâm nuôi lớn, còn…”
“Mẹ có thể không nói, con không miễn cưỡng!” Lâm Tuyết đứng lên, cô gọi Mộng Mộng đang chơi đùa, “Mộng Mộng chúng ta đi thôi!”
“A!” Mộng Mộng bỏ bóng xuống, sờ đầu tiểu Bảo nói, “Mẹ gọi chị rồi, hôm nào chị lại tìm em chơi!”
Tiếng gọi mẹ kia khiến toàn thân Hứa Tĩnh Dao chấn động, không khỏi khiến cho bà nhớ tới tình hình Lâm Tuyết khi còn bé đổi giọng gọi bà là mẹ. Trong lòng không khỏi chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Đừng đi, mẹ nói tất cả cho con là được!” Hứa Tĩnh Dao thở dài một tiếng, thấy Lâm Tuyết không quay đầu lại, liền đứng dậy kéo lại, “Đừng giận mẹ, thật ra thì mẹ cũng vì tốt cho con!”
Kéo Lâm Tuyết về, nói tường tận một lần đầu đuôi gốc ngọn chuyện lúc ban đầu cho con bé.
“Ban đầu nhà họ Hứa cũng là thế gia danh môn, mẹ con Tịnh Sơ và Lương Trọng Toàn đã nhận cô dâu nhỏ từ nhỏ, sau này… Con cũng biết, nhà họ Hứa suy tàn rồi, càng ngày càng tệ. Haizzz, giống như nhà họ Lâm hiện tại, khiến cho người bằng lòng kết thân với chúng ta đều không có! Con cũng biết, mẹ khuê nữ nhiều năm thành gái ế lớn tuổi, sau không thể làm gì khác hơn tái giá gả cho Lâm Văn Bác!”
Lâm Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, cảm giác những năm này Hứa Tĩnh Dao ở bên cạnh Lâm Văn Bác rất biết đủ. Mặc dù Lâm Văn Bác không tính là tốt với bà, bà cũng vắt óc tìm mưu kế cố gắng khiến cho ông ta vui lòng, làm vợ chồng nửa đường với ông ta một mực đến bây giờ.
“Nhà họ Lương như mặt trời ban trưa, chúng ta thật sự với cao không hơn! Lương lão phu nhân qua đời sớm, ông cụ Lương là người ngay thẳng, cũng không bởi vì nhà họ Hứa suy tàn mà khinh thường. Lương Bội Văn là tiểu thư khuê các, hiền đức tiết hạnh, chưa bao giờ nói một lời nói bất lợi cho nhà họ Hứa chúng ta trước mặt Lương Trọng Toàn, tóm lại, tất cả bi kịch đều trách tính tình cố chấp chết tiệt của mẹ con!” Nhắc tới em gái Hứa Tĩnh Sơ, Hứa Tĩnh Dao cắn răng nghiến lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Có cậu công tử nào lúc còn trẻ chưa từng phong lưu? Huống chi Lương Trọng Toàn có thân phận như vậy! Ông ta cũng không quá mức, chỉ có điều vận số xui xẻo mà thôi. Cùng ông ta là một vũ nữ có tâm cơ, len lén mang thai đứa bé của ông ta lại âm thầm sinh ra, vốn định mẹ vinh nhờ con gả vào nhà họ Lương, không ngờ sinh ra một cô bé.”
“Cô bé kia vừa tròn tháng đã được đưa đến nhà họ Lương, ông cụ Lương hung hăng trách phạt Lương Trọng Toàn một trận. Việc đã đến nước này, chuyện hoang đường đã làm ra rồi, chỉ cần mẹ con bằng lòng trước tiên kết hôn với Lương Trọng Toàn, nhận cô bé kia là con gái, chuyện không phải đã xong rồi sao? Nhưng mẹ con bản tính ác liệt bất kỳ kẻ nào cũng không hàng phục được, thế mà lại không kêu không đánh một tiếng, bay thẳng ra nước ngoài, ai cũng không tìm được!”
Tác giả :
Yên Mang