Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!
Chương 45: Đi cắm trại (3)
- Bắt cá á – Nó và Trang đồng thanh nói vẻ kinh ngạc, mấy từ này hoàn toàn xa lạ với tụi nó.
Hai đứa đứng trơ trụi bên bờ suối, đôi mắt chăm chú nhìn Bảo Bảo đang thuần thục cầm cái vợt bắt cá.
- A... được rồi – Bảo Bảo vui mừng dơ cái vợt lên cao, bên trong vợt một con cá tươi sống đang ve vẩy thân mình.
- Hay hay – Trang thấy như vậy bỗng trở nên hào hứng, cô học theo Bảo bảo xắn ống tay áo và ống quần lên cao và lội xuống nước, bước tới chỗ Bảo Bảo đang đứng.
- Chị cho em thử.
- Đây – Bảo Bảo cười tươi đưa vợt cho Trang.
Trang liếm môi nhận lấy vợt, cau mày nhìn những con cá đang bơi lội dưới chân.
1... 2 ... 3 ...
Tiếng nước văng tung tóe.
Ai da, chuyện là bạn Trang vì quá hăng nên khi thấy một bé cá chạy qua đã nhanh chóng vớt lấy nhưng do bất cẩn nên đã không bắt được bé cá mà còn bị té chổng chênh giữa suối.
Cô nàng bực mình đứng dậy nhờ sự trợ giúp của Bảo Bảo, lần này cô quyết tâm bắt cho được mấy con cá này.
Nó đứng trên bờ thấy hai người dưới này vui quá định bước xuống thì hắn đã nhanh chân tiến lại chỗ nó, ngăn cho nó không xuống dưới.
- Trâm, cẩn thận vẫn hơn em, đi vào dựng lều với anh ... – Hắn nhẹ kéo lấy tay nó, ánh mắt thể hiện sự lo lắng hoang mang tột độ, ký ức lần trước nó nằm bệnh viện chợt ùa về.
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết, theo anh – Hắn dứt khoát kéo tay nó vào trong, biết đây là suối nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
- Gớm quá, giữ vợ ghê thế - Trang bĩu môi nhìn hắn đang kéo nó đi vào trong.
- Uầy, chúng tôi có làm gì vợ chú đâu, sao tránh ghê thế - Bảo Bảo hùa theo.
Nó bực tức, miễn cưỡng dựng lều với hắn cùng một tâm trạng không hề thoải mái.
~oOo~
Tách Tách
Mọi người quây quần bên đống lửa nướng cá – chiến lợi phẩm của Bảo Bảo và Trang.
- Vợ anh giỏi ghê, bắt được bao nhiêu là cá. – Bob ôm Bảo Bảo vào lòng, đầu tựa lên đầu của Bảo Bảo, hít hà lấy hương thơm của tóc cô.
- Còn phải nói sao – Bảo Bảo đắc chí cầm xiên cá kiểm tra thử đã chín chưa.
Sáu người ngồi bên nhau cùng nướng cá, cùng trò chuyện, kể chuyện của mình cho nhau nghe, chơi trò chơi các thức ... có lẽ đây là một kỷ niệm đẹp mà họ nhớ mãi về sau.
- Cá chín rồi, ăn thôi ăn thôi – Trang hí hửng cầm lên một xiên cá, phồng mang trợn mắt thổi phù phù sau đó đưa cho Khương – Anh ăn đi.
- Cảm ơn em – Khương cười chúm chím cầm lấy xiên cá rồi đút cho Trang ăn -_-.
- Đồ dại trai, mời trai không mời bạn – Nó lườm Trang, sau đó nhìn hắn – Anh nhìn người ta kìa, mau mau lấy cá cho em ăn.
- Bảo bối à, em không ăn được cái này đâu – Tư thế của nó và hắn giống như Bob với Bảo Bảo, nó ngồi trong lòng hắn, hắn vòng tay ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của nó, khẽ cúi đầu xuống thì thầm vào tai nó.
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Mấy từ này cứ ám ảnh trong đầu nó, thế là nó ngượng ngùng ngồi im trong lòng hắn không dám nói gì nữa.
- Muốn ăn gì không, anh có đem theo sandwich, chắc giờ vẫn còn ăn được.
- Em không ăn – Nó bướng bỉnh.
- Không ăn sẽ đau dạ dày – Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu hạt dẻ của nó.
- Anh ăn gì em ăn nấy – Nó tự tiện buộc miệng, hắn đứng dậy tiến về phía lều lấy thức ăn cho hai người.
Trời dần tối, lửa cũng đang nhỏ dần, mọi người ai nấy đều đã buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
- Thôi lều ai người nấy về - Trang nói, mọi người tản ra về lều của mình.
Đêm đó, có 6 con người thức xuyên đêm vì “lạ chỗ”.
Hai đứa đứng trơ trụi bên bờ suối, đôi mắt chăm chú nhìn Bảo Bảo đang thuần thục cầm cái vợt bắt cá.
- A... được rồi – Bảo Bảo vui mừng dơ cái vợt lên cao, bên trong vợt một con cá tươi sống đang ve vẩy thân mình.
- Hay hay – Trang thấy như vậy bỗng trở nên hào hứng, cô học theo Bảo bảo xắn ống tay áo và ống quần lên cao và lội xuống nước, bước tới chỗ Bảo Bảo đang đứng.
- Chị cho em thử.
- Đây – Bảo Bảo cười tươi đưa vợt cho Trang.
Trang liếm môi nhận lấy vợt, cau mày nhìn những con cá đang bơi lội dưới chân.
1... 2 ... 3 ...
Tiếng nước văng tung tóe.
Ai da, chuyện là bạn Trang vì quá hăng nên khi thấy một bé cá chạy qua đã nhanh chóng vớt lấy nhưng do bất cẩn nên đã không bắt được bé cá mà còn bị té chổng chênh giữa suối.
Cô nàng bực mình đứng dậy nhờ sự trợ giúp của Bảo Bảo, lần này cô quyết tâm bắt cho được mấy con cá này.
Nó đứng trên bờ thấy hai người dưới này vui quá định bước xuống thì hắn đã nhanh chân tiến lại chỗ nó, ngăn cho nó không xuống dưới.
- Trâm, cẩn thận vẫn hơn em, đi vào dựng lều với anh ... – Hắn nhẹ kéo lấy tay nó, ánh mắt thể hiện sự lo lắng hoang mang tột độ, ký ức lần trước nó nằm bệnh viện chợt ùa về.
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết, theo anh – Hắn dứt khoát kéo tay nó vào trong, biết đây là suối nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
- Gớm quá, giữ vợ ghê thế - Trang bĩu môi nhìn hắn đang kéo nó đi vào trong.
- Uầy, chúng tôi có làm gì vợ chú đâu, sao tránh ghê thế - Bảo Bảo hùa theo.
Nó bực tức, miễn cưỡng dựng lều với hắn cùng một tâm trạng không hề thoải mái.
~oOo~
Tách Tách
Mọi người quây quần bên đống lửa nướng cá – chiến lợi phẩm của Bảo Bảo và Trang.
- Vợ anh giỏi ghê, bắt được bao nhiêu là cá. – Bob ôm Bảo Bảo vào lòng, đầu tựa lên đầu của Bảo Bảo, hít hà lấy hương thơm của tóc cô.
- Còn phải nói sao – Bảo Bảo đắc chí cầm xiên cá kiểm tra thử đã chín chưa.
Sáu người ngồi bên nhau cùng nướng cá, cùng trò chuyện, kể chuyện của mình cho nhau nghe, chơi trò chơi các thức ... có lẽ đây là một kỷ niệm đẹp mà họ nhớ mãi về sau.
- Cá chín rồi, ăn thôi ăn thôi – Trang hí hửng cầm lên một xiên cá, phồng mang trợn mắt thổi phù phù sau đó đưa cho Khương – Anh ăn đi.
- Cảm ơn em – Khương cười chúm chím cầm lấy xiên cá rồi đút cho Trang ăn -_-.
- Đồ dại trai, mời trai không mời bạn – Nó lườm Trang, sau đó nhìn hắn – Anh nhìn người ta kìa, mau mau lấy cá cho em ăn.
- Bảo bối à, em không ăn được cái này đâu – Tư thế của nó và hắn giống như Bob với Bảo Bảo, nó ngồi trong lòng hắn, hắn vòng tay ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của nó, khẽ cúi đầu xuống thì thầm vào tai nó.
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Bảo bối à~
Mấy từ này cứ ám ảnh trong đầu nó, thế là nó ngượng ngùng ngồi im trong lòng hắn không dám nói gì nữa.
- Muốn ăn gì không, anh có đem theo sandwich, chắc giờ vẫn còn ăn được.
- Em không ăn – Nó bướng bỉnh.
- Không ăn sẽ đau dạ dày – Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu hạt dẻ của nó.
- Anh ăn gì em ăn nấy – Nó tự tiện buộc miệng, hắn đứng dậy tiến về phía lều lấy thức ăn cho hai người.
Trời dần tối, lửa cũng đang nhỏ dần, mọi người ai nấy đều đã buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
- Thôi lều ai người nấy về - Trang nói, mọi người tản ra về lều của mình.
Đêm đó, có 6 con người thức xuyên đêm vì “lạ chỗ”.
Tác giả :
Rùa banaxiba