Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!
Chương 39
- Tổng … ưm – Ngọc mở miệng định gì đó nhưng đã bị nó ngăn lại.
Nó quay lại cười với hắn rồi nhìn hai đứa kia cảnh cáo.
- Em quen hai đứa này à! – Hắn nghi hoặc nhìn thái độ kì lạ của nó.
- Dạ dạ, em và hai đứa gặp nhau ở bên Mỹ - Nó lúng túng – À mà anh xuống bếp dọn đồ ăn ra đi, để em dẫn hai đứa lên phòng, chắc tụi nó đi đường xa về mệt rồi.
Hắn thấy nó như vậy mối nghi hoặc trong lòng cũng vơi bớt một nửa, quay lưng bước theo Bảo Bảo vào bếp, Bob thấy vợ đi rồi cũng chạy đi theo.
Nó đứng ngoài này trông thấy bóng dáng ba người đi khuất rồi mới dám thở phào, lấy tau vuốt vuốt ngực.
-Chị ... sao vậy – Khương lúc bấy giờ mới lên tiếng, nãy giờ cậu chỉ đứng ngoài khoanh tay quan sát hành động kỳ lạ của bà chị.
- Suỵt, hai đứa lên đây!
Nó khẽ suỵt rồi ngoắt hai đứa đi theo mình, hai đứa kia nhìn nhau rồi cũng bước đi theo sau nó.
*************************************************************************************
- Hả ... Chị là trợ lý của anh hai em hả - Khương và Ngọc kinh ngạc nhìn nó.
- Ừm – Nó ngồi xuống ghế, day day hai thái dương – Ba chị kêu làm trợ lý cho anh ấy để phát triển công ty.
- Có khi nào chị là gián điệp không – Ngọc ngây ngô.
- Con bé này, chỉ giỏi nói bậy – Khương trừng mắt nhìn Ngọc – Nhưng anh ấy có biết chị là giám đốc công ty đối tác không?
- Không biết chỉ có chủ tịch là ba tụi em và một vài thành phần quan trọng trong công ty mới biết được chuyện này thôi.
- Em thấy cũng lạ, chị là giám đốc mà lại điều chị đi làm trợ lý của người khác, có phải ba chị quá khinh thường tài năng của chị không – Ngọc phân vân, xoa cằm phán xét.
- Lúc đó chị cũng nghĩ vậy, nhưng chị chợt nhận ra công việc của một quản lý không hề nhẹ nhàng như chị tưởng, làm việc đồ mệt mỏi lắm...
Cạch
Tiếng mở cửa vang lên, nó giật mình nhìn ra phía cửa, bà Giang đang nhìn tụi nó cười một cách hiền hậu.
- Bà – Ngọc chạy tới ôm bà Giang, nó hơi nhíu mày, hành động của cô chủ với người làm như vậy chả phải quá thân mật sao.
- Nội – Khương gật đầu chào bà nội mình.
Nó sau khi nghe thấy một chữ nội vang lên từ miệng của Khương thì có không chút ít kinh ngạc, không kiềm được mà thốt lơn lên.
- Bà nội sao? – Nó trừng mắt nhìn Khương, có lẽ đang shock tột độ, ai lại để bà nội làm người làm như vậy chứ.
- Đúng vậy, đây là bà nội của tụi em, chị chưa biết sao – Ngọc giới thiệu, đôi mắt lộ rõ ý cười khi nói về bà nội.
- Bà ... Bà ... nội – Nó vẫn lắp bắp, có vẻ là shock rất nặng rồi.
- Nãy giờ bà nghe tụi con nói hết rồi ạ? – Ngọc nũng nịu ôm lấy cánh tay bà.
- Ừ, ...
- Bà giữ bí mật giùm tụi cháu với ạ, ba con không để anh hai biết chắc cũng là có lý do đấy...
- Con không cần nói, ta đã biết cô gái này trước đây rồi.
- Dạ - Nó ngây ngô, nó đã từng gặp bà sao, sao nó không nhớ gì hết vậy nhỉ.
- Lúc trước ba tụi con có nói với bà về việc này, còn lấy hình cô gái này ra cho bà xem nữa – Bà Giang cười nhẹ - Xem ra cô gái này rất đặc biệt, anh hai tụi con thay đổi rất nhiều.
Nó nghe bà Giang nói vậy, ngượng ngùng đỏ mặt, được khen mà ... sướng thế chứ nị.
- Thôi chuyện này tạm gác qua đi, mà hai đứa có quen cô gái này từ trước sao? – Ngọc đỡ bà Giang ngồi xuống ghế cho bà đỡ mỏi.
- Tụi con làm thực tập ở công ty bên Mỹ của chị ấy, tụi con được chị ấy giúp đỡ rất nhiều, tay nghề cũng tăng cao lên hẳn – Khương cười tươi khoe thành tích – Con đã có tầm mười sản phẩm được sản xuất và bán với giá rất cao rồi đấy ạ, nhưng chẳng hiểu sao bà cô này vẫn để cháu làm thực tập viên, cháu thật đau lòng quá đi bà ơi, hic xin bà lấy lại công bằng cho cháu.
- Cả cháu nữa bà ơi, hu hu hu!
Rồi một màn mưa bắt đầu tuôn rơi, hai đứa khóc lã chả, diễn sâu đến phát hờn, nó chỉ giận không thể đứng dậy mà đá bay hai đứa này đi thôi.
8:12
Thứ tư,21/4/2016
Nó quay lại cười với hắn rồi nhìn hai đứa kia cảnh cáo.
- Em quen hai đứa này à! – Hắn nghi hoặc nhìn thái độ kì lạ của nó.
- Dạ dạ, em và hai đứa gặp nhau ở bên Mỹ - Nó lúng túng – À mà anh xuống bếp dọn đồ ăn ra đi, để em dẫn hai đứa lên phòng, chắc tụi nó đi đường xa về mệt rồi.
Hắn thấy nó như vậy mối nghi hoặc trong lòng cũng vơi bớt một nửa, quay lưng bước theo Bảo Bảo vào bếp, Bob thấy vợ đi rồi cũng chạy đi theo.
Nó đứng ngoài này trông thấy bóng dáng ba người đi khuất rồi mới dám thở phào, lấy tau vuốt vuốt ngực.
-Chị ... sao vậy – Khương lúc bấy giờ mới lên tiếng, nãy giờ cậu chỉ đứng ngoài khoanh tay quan sát hành động kỳ lạ của bà chị.
- Suỵt, hai đứa lên đây!
Nó khẽ suỵt rồi ngoắt hai đứa đi theo mình, hai đứa kia nhìn nhau rồi cũng bước đi theo sau nó.
*************************************************************************************
- Hả ... Chị là trợ lý của anh hai em hả - Khương và Ngọc kinh ngạc nhìn nó.
- Ừm – Nó ngồi xuống ghế, day day hai thái dương – Ba chị kêu làm trợ lý cho anh ấy để phát triển công ty.
- Có khi nào chị là gián điệp không – Ngọc ngây ngô.
- Con bé này, chỉ giỏi nói bậy – Khương trừng mắt nhìn Ngọc – Nhưng anh ấy có biết chị là giám đốc công ty đối tác không?
- Không biết chỉ có chủ tịch là ba tụi em và một vài thành phần quan trọng trong công ty mới biết được chuyện này thôi.
- Em thấy cũng lạ, chị là giám đốc mà lại điều chị đi làm trợ lý của người khác, có phải ba chị quá khinh thường tài năng của chị không – Ngọc phân vân, xoa cằm phán xét.
- Lúc đó chị cũng nghĩ vậy, nhưng chị chợt nhận ra công việc của một quản lý không hề nhẹ nhàng như chị tưởng, làm việc đồ mệt mỏi lắm...
Cạch
Tiếng mở cửa vang lên, nó giật mình nhìn ra phía cửa, bà Giang đang nhìn tụi nó cười một cách hiền hậu.
- Bà – Ngọc chạy tới ôm bà Giang, nó hơi nhíu mày, hành động của cô chủ với người làm như vậy chả phải quá thân mật sao.
- Nội – Khương gật đầu chào bà nội mình.
Nó sau khi nghe thấy một chữ nội vang lên từ miệng của Khương thì có không chút ít kinh ngạc, không kiềm được mà thốt lơn lên.
- Bà nội sao? – Nó trừng mắt nhìn Khương, có lẽ đang shock tột độ, ai lại để bà nội làm người làm như vậy chứ.
- Đúng vậy, đây là bà nội của tụi em, chị chưa biết sao – Ngọc giới thiệu, đôi mắt lộ rõ ý cười khi nói về bà nội.
- Bà ... Bà ... nội – Nó vẫn lắp bắp, có vẻ là shock rất nặng rồi.
- Nãy giờ bà nghe tụi con nói hết rồi ạ? – Ngọc nũng nịu ôm lấy cánh tay bà.
- Ừ, ...
- Bà giữ bí mật giùm tụi cháu với ạ, ba con không để anh hai biết chắc cũng là có lý do đấy...
- Con không cần nói, ta đã biết cô gái này trước đây rồi.
- Dạ - Nó ngây ngô, nó đã từng gặp bà sao, sao nó không nhớ gì hết vậy nhỉ.
- Lúc trước ba tụi con có nói với bà về việc này, còn lấy hình cô gái này ra cho bà xem nữa – Bà Giang cười nhẹ - Xem ra cô gái này rất đặc biệt, anh hai tụi con thay đổi rất nhiều.
Nó nghe bà Giang nói vậy, ngượng ngùng đỏ mặt, được khen mà ... sướng thế chứ nị.
- Thôi chuyện này tạm gác qua đi, mà hai đứa có quen cô gái này từ trước sao? – Ngọc đỡ bà Giang ngồi xuống ghế cho bà đỡ mỏi.
- Tụi con làm thực tập ở công ty bên Mỹ của chị ấy, tụi con được chị ấy giúp đỡ rất nhiều, tay nghề cũng tăng cao lên hẳn – Khương cười tươi khoe thành tích – Con đã có tầm mười sản phẩm được sản xuất và bán với giá rất cao rồi đấy ạ, nhưng chẳng hiểu sao bà cô này vẫn để cháu làm thực tập viên, cháu thật đau lòng quá đi bà ơi, hic xin bà lấy lại công bằng cho cháu.
- Cả cháu nữa bà ơi, hu hu hu!
Rồi một màn mưa bắt đầu tuôn rơi, hai đứa khóc lã chả, diễn sâu đến phát hờn, nó chỉ giận không thể đứng dậy mà đá bay hai đứa này đi thôi.
8:12
Thứ tư,21/4/2016
Tác giả :
Rùa banaxiba