Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!
Chương 19: Bị bắt cóc
Ăn xong, hắn và nó không về nhà vội mà quay trở lại công ty, còn rất nhiều việc chưa hoàn thành nên không thể nghỉ sớm được.
Hắn gửi xe, rồi lên phòng, nó thì mới xuống xe đã lặn đi đâu mất tiêu, hắn không nghĩ nhiều vì đoán rằng chắc nó đi vệ sinh một chút rồi quay lại ngay.
Thế nhưng...
10 phút...
20 phút...
Rồi 30 phút trôi qua...
Mà bóng dáng của nó thì chẳng thấy đâu.
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên, trong lòng rạo rực, hai tay đan chéo nhau ( biểu hiện của việc hắn nói dối, lo lắng, mất tập trung… ), trên trán nổi lên rõ rệt từng đường gân xanh.
Hắn chạy xuống nhà vệ sinh tầng một.
Không có.
Tầng hai.
Cũng không có...
Rồi tầng ba, tầng bốn...
Hắn đã kiểm tra tất cả các phòng vệ sinh nhưng không thấy nó ở đâu cả.
Một ý nghĩ xấu thoảng qua đầu hắn: “ Có khi nào cô ấy bị bắt cóc không”
Nhưng rồi hắn lắc lắc đầu, bỏ cái ý nghĩ xấu xa đó ra đầu.
Hắn rút điện thoại, tay lướt nhanh trên bàn phím bấm dòng số quen thuộc.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Gọi ba bốn lần mà vẫn nghe câu nói này khiến hắn tức điên, muốn đập luôn cái điện thoại, nó ở đâu có chứ.
- Alo.
- Quản lý Trần, mau tìm người – Hắn nói, giọng có vẻ hớt hải.
Quản lý Trần tuyệt nhiên không dám từ chối, ông ta chạy ngay đến công ty.
- Tìm người này cho tôi – Hắn ném bức hình cho quản lý Trần, sau đó hắng giọng – Dù có lật tung cả Việt Nam này, cũng phải tìm được cô ấy cho tôi.
- Vâng.
Quản lý Trần rời đi, hắn gục xuống, nằm lên cái sofa mà nó hay nằm ngủ, mùi hương của nó... vẫn tràn ngập nơi đây, cơ sao người đã biến đi đâu mất.
- Bảo Trâm, hư quá đấy, em đi đâu sao không bảo anh – Hắn nhắm mắt, nở nụ cười chế nhạo rồi thiếp đi.
********************************************************
Reng Reng Reng
- Sao rồi – Nghe tiếng chuông điện thoại hắn giật mình tỉnh dậy, thấy người gọi là quản lý Trần hắn vội vàng bắt máy.
- Thưa tổng giám đốc, tôi đã huy động hết lực lượng nhưng không tìm thấy cô ấy, bây giờ chúng tôi có nên mở rộng tìm kiếm sang khu vực ở nước ngoài không ạ?
- Được, các người làm gì thì làm, miễn sao “ rinh” được cô ấy về đây cho tôi – Hắn nói với giọng điệu tức giận rồi cúp máy.
Choang
Chiếc ly rơi xuống đất rồi tạo nên tiếng vỡ bể khó chịu.
Hắn ngồi đó, cạnh chiếc sofa, ngửa người ra sau, hắn cười, cười như điên dại nhưng nước mắt lại rơi xuống lã chã.
Một tuần rồi.
Đã một tuần trôi qua vậy mà chẳng có tin tức gì của nó, vùng quê không, tỉnh thành lớn không, nước ngoài cũng không, kiểm tra thông tin của các chuyến bay cũng không hề xuất hiện tên của nó, rốt cuộc nó đang ở đâu, đang làm gì, rốt cuộc bây giờ nó có nhớ tới hắn không.
Bỗng...
Cái ý nghĩ xấu xa mà hắn rũ bỏ từ lâu bây giờ lại xuất hiện, hắn run run cầm cái điện thoại của mình lên, ấn số của quản lý Trần.
- Quản lý Trần – Giọng hắn khản đặc đi vì rượu.
- Vâng, có chuyện gì không Tổng giám đốc – Quản lý Trần biết là hắn rất lo cho nó, nhưng có cần gọi điện thoại cho ông nhiều như vậy không?
- C...Có khi nào...cô ấy... bị ... bắt cóc không? – Nói tới đây hắn nghẹn giọng.
Hắn gửi xe, rồi lên phòng, nó thì mới xuống xe đã lặn đi đâu mất tiêu, hắn không nghĩ nhiều vì đoán rằng chắc nó đi vệ sinh một chút rồi quay lại ngay.
Thế nhưng...
10 phút...
20 phút...
Rồi 30 phút trôi qua...
Mà bóng dáng của nó thì chẳng thấy đâu.
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên, trong lòng rạo rực, hai tay đan chéo nhau ( biểu hiện của việc hắn nói dối, lo lắng, mất tập trung… ), trên trán nổi lên rõ rệt từng đường gân xanh.
Hắn chạy xuống nhà vệ sinh tầng một.
Không có.
Tầng hai.
Cũng không có...
Rồi tầng ba, tầng bốn...
Hắn đã kiểm tra tất cả các phòng vệ sinh nhưng không thấy nó ở đâu cả.
Một ý nghĩ xấu thoảng qua đầu hắn: “ Có khi nào cô ấy bị bắt cóc không”
Nhưng rồi hắn lắc lắc đầu, bỏ cái ý nghĩ xấu xa đó ra đầu.
Hắn rút điện thoại, tay lướt nhanh trên bàn phím bấm dòng số quen thuộc.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Gọi ba bốn lần mà vẫn nghe câu nói này khiến hắn tức điên, muốn đập luôn cái điện thoại, nó ở đâu có chứ.
- Alo.
- Quản lý Trần, mau tìm người – Hắn nói, giọng có vẻ hớt hải.
Quản lý Trần tuyệt nhiên không dám từ chối, ông ta chạy ngay đến công ty.
- Tìm người này cho tôi – Hắn ném bức hình cho quản lý Trần, sau đó hắng giọng – Dù có lật tung cả Việt Nam này, cũng phải tìm được cô ấy cho tôi.
- Vâng.
Quản lý Trần rời đi, hắn gục xuống, nằm lên cái sofa mà nó hay nằm ngủ, mùi hương của nó... vẫn tràn ngập nơi đây, cơ sao người đã biến đi đâu mất.
- Bảo Trâm, hư quá đấy, em đi đâu sao không bảo anh – Hắn nhắm mắt, nở nụ cười chế nhạo rồi thiếp đi.
********************************************************
Reng Reng Reng
- Sao rồi – Nghe tiếng chuông điện thoại hắn giật mình tỉnh dậy, thấy người gọi là quản lý Trần hắn vội vàng bắt máy.
- Thưa tổng giám đốc, tôi đã huy động hết lực lượng nhưng không tìm thấy cô ấy, bây giờ chúng tôi có nên mở rộng tìm kiếm sang khu vực ở nước ngoài không ạ?
- Được, các người làm gì thì làm, miễn sao “ rinh” được cô ấy về đây cho tôi – Hắn nói với giọng điệu tức giận rồi cúp máy.
Choang
Chiếc ly rơi xuống đất rồi tạo nên tiếng vỡ bể khó chịu.
Hắn ngồi đó, cạnh chiếc sofa, ngửa người ra sau, hắn cười, cười như điên dại nhưng nước mắt lại rơi xuống lã chã.
Một tuần rồi.
Đã một tuần trôi qua vậy mà chẳng có tin tức gì của nó, vùng quê không, tỉnh thành lớn không, nước ngoài cũng không, kiểm tra thông tin của các chuyến bay cũng không hề xuất hiện tên của nó, rốt cuộc nó đang ở đâu, đang làm gì, rốt cuộc bây giờ nó có nhớ tới hắn không.
Bỗng...
Cái ý nghĩ xấu xa mà hắn rũ bỏ từ lâu bây giờ lại xuất hiện, hắn run run cầm cái điện thoại của mình lên, ấn số của quản lý Trần.
- Quản lý Trần – Giọng hắn khản đặc đi vì rượu.
- Vâng, có chuyện gì không Tổng giám đốc – Quản lý Trần biết là hắn rất lo cho nó, nhưng có cần gọi điện thoại cho ông nhiều như vậy không?
- C...Có khi nào...cô ấy... bị ... bắt cóc không? – Nói tới đây hắn nghẹn giọng.
Tác giả :
Rùa banaxiba