Ánh Sao Duy Nhất
Chương 55
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên mặt đất xuất hiện một vệt nắng kéo dài, đồng hồ trên tường chỉ ba giờ chiều.
Giản Duy vẫn còn nằm trên giường.
Giống như một con mèo nhỏ ngủ đông, cô quấn mình ở trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt. Đôi mắt to đen nhánh nhìn trần nhà chằm chằm, rất lâu mới chớp mắt một cái.
Cô đã nhìn như thế được nửa tiếng.
Hôm trước suốt đêm không ngủ, hôm qua thì ban ngày cũng vẫn cố gắng chống chọi. Rốt cuộc đến tối lúc đi ngủ, Giản Duy ngã xuống giường, nhắm mắt lại liền ngủ đến mười bốn tiếng đồng hồ.
Vì ngủ quá lâu, cả đêm lại bị bóng đè liên tục, khiến cho cô sau khi thức dậy lại có chút không phân biệt được một số chuyện đến cùng là thật hay vẫn chỉ là giấc mơ.
Băng bên hồ rất lạnh, có người đang hát, cũng có người không ngừng la hét. Còn anh lại ôm cô thật chặt rồi hôn lên môi cô.
“Bởi vì anh lo lắng quá nhiều thứ, nhưng đến lại phát hiện, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng em…”
Giản Duy không có cách nào khống chế được nhịp tim của mình, là sự rung động mãnh liệt đến mức con tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Bỗng nhiên cô lấy điện thoại di động ra, vào wechat xem. Tối hôm qua sau khi cả hai tách ra, Giản Duy trở lại phòng ngủ. Bởi vì quá kích động, nên cứ chần chừ không lên giường ngủ. Hình như Giang Ngật cũng đoán được, nửa tiếng sau gửi tin nhắn tới.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, mơ một giấc mơ đẹp.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Là thật! Là thật!
Giản Duy đọc xong dòng tin nhắn này thì gần như muốn hét lên thật to.
Cô dùng chăn bọc mình thật kín, lăn mấy vòng liên tục, chỉ thiếu mỗi nước lắp cho bản thân cái cánh bay!
Thế là mình… và Giang Ngật thật sự hẹn hò với nhau rồi!
Tựa như một giấc mơ, Giản Duy nằm trên giường mà giống như đang trôi lơ lửng trên mây. Một chuyện đã giữ trong lòng quá lâu, quá khát khao, ngược lại càng không dám hy vọng xa vời có thể thực hiện được nó. Đến một ngày khi nó trở thành sự thật, toàn thân giống như trúng như xổ số, vừa mừng lại có chút không dám tin!
Cô muốn đăng weibo! Muốn lên Tianya tự khai! Muốn dán thông báo thật to ở dưới lầu! Cô muốn nói cho cả thế giới này biết: “Mị cưa đổ nam thần rồi!”
“Tỉnh rồi?”
Giản Duy đang chìm trong ảo tưởng không có cách nào tự kiềm chế, cửa phòng lại bị đẩy ra. Lại Hiểu Sương đứng ở đó, khoanh tay nói: “Tỉnh thì tốt. Tao mua cơm, lại đây ăn đi.”
Cho đến lúc đứng dậy khỏi giường, rửa mặt xong đi ra, Giản Duy vẫn hơi mơ hồ.
Cô không nghĩ tới Lại Hiểu Sương sẽ qua, mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng với công việc của bạn mình mà được hai ngày nghỉ lễ thì đúng là chuyện đùa. Từ trước đến giờ đều phải làm thêm giờ. Nếu thực sự có ngày nghỉ, cũng không nên lãng phí ở trên người cô chứ…
Phương Lăng Mân cùng Long Tiểu Phàm đều đến phòng thí nghiệm , trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người họ. Bữa cơm này nói là bữa sáng hay bữa trưa cũng không đúng lắm. Đồ ăn mà Lại Hiểu Sương mang tới cũng làm cho người ta không nắm bắt được tình huống, cháo thịt gà nấm hương và bánh quẩy, còn thêm một phần cơm ngư hương nhục ti*, một chén canh hào còn nóng hầm hập, cũng may tất cả đều là món Giản Duy thích ăn.
*ngư hương nhục ti: một món cay truyền thống của Tứ Xuyên, tuy tên là ngư hương nhưng nguyên liệu lại không có cá mà gồm thịt lợn, mộc nhĩ, dấm, đường và tiêu. Gọi là ngư hương chủ yếu là do cách chế biến giống với cách người Tứ Xuyên làm món cá. Các bạn có thể tham khảo cách nấu tại đây
Cô nhìn chằm chằm mấy giây, quyết định mặc kệ tất cả, ăn trước đã.
Giản Duy đói bụng quá lâu, trước khi ăn thì không cảm thấy gì, húp hai ngụm canh vào bụng mới thấy dạ dày khó chịu. Tốc độ ăn cơm lập tức tăng nhanh, chỉ vài miếng đã giải quyết hết một cái bánh quẩy.
“Cho nên, bây giờ tao phải gọi mày một tiếng ‘Vợ anh Ngật’?” Lại Hiểu Sương lấy tay chống cằm, ung dung hỏi.
“Khụ, khụ khụ…” Giản Duy đang húp cháo, nghe được câu này thì bị sặc đến nước mắt giàn rụa.
Lại Hiểu Sương rút một tờ giấy đưa sang, “Bình tĩnh một chút. Tao biết việc này thì lạ lắm sao?
Giản Duy lau mắt.
Lại Hiểu Sương biết rõ điều này đương nhiên không lạ, đừng nói cô ấy còn làm việc ở bên cạnh Giang Ngật, đêm đó ở nhà của Giang Ngật, cô ấy cũng tận mắt thấy hai người họ ôm nhau.
Giản Duy: “Mày… Mày là đặc biệt vì việc này nên qua đây sao?”
Giọng của cô hơi thỏ thẻ, có chút chột dạ. Ở nhiều mặt, Lại Hiểu Sương vẫn rất có phong thái của chị đại, mà trông cô ấy có vẻ không coi trọng mối quan hệ giữa cô và Giang Ngật nên Giản Duy sợ cô ấy mắng mình.
Dường như nhìn ra lo lắng của cô, Lại Hiểu Sương nói: “Cục cưng đừng sợ, chị không ra tay đâu.”
Giản Duy: “…”
Cô ấy cũng cầm lấy cái bánh quẩy, cắn một cái rồi nói:“Chỉ là tao muốn hỏi một chút, mày thật sự hiểu hết chưa? Mày có biết làm bạn gái của thần tượng mang ý nghĩa như thế nào không ?”
Nhìn như tùy ý nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự nghiêm túc, đến cả ánh mắt của cô ấy nhìn cô cũng khác với ngày thường.
Giản Duy trầm mặc một lát mới đáp: “Mày còn nhớ lúc chúng ta mười mấy tuổi, cái ngày hè mà tao bắt đầu thích Giang Ngật không? Thật ra chúng ta có thể trở thành bạn bè cũng có công của anh ấy đấy.”
Ngày xưa, Giản Duy được gọi là “Con nhà người ta”, là cơn ác mộng của những đứa trẻ trong tiểu khu. Từ bé cô và Lại Hiểu Sương đã quen biết nhau, nhưng hai người không học cùng một lớp, cũng rất ít khi chơi đùa với nhau.
Cho đến một ngày, cô đeo cặp sách về nhà, lại đụng phải Lại Hiểu Sương và bạn bè ở giữa cầu thang. Họ đang trò chuyện về thần tượng, khi lướt qua nhau, cô lại nghe thấy cái tên nào đó nên quay đầu lại, do dự mãi mới hỏi: “Tối nay các bạn muốn đi xem trận đấu của Giang Ngật sao? Mình… Có thể đi với các bạn không?”
Lần điên cuồng đầu tiên của cô bé thiên tài, sau hôm ấy, rốt cuộc cô cũng không còn là đồ mọt sách kỳ dị trong mắt mọi người nữa. Về sau Lại Hiểu Sương nói cho Giản Duy biết, lúc cô nói câu nói đó, bọn họ đều cho là lỗ tai mình có vấn đề …
Giản Duy nhìn Lại Hiểu Sương, khẽ cười:” Rất nhiều năm, tao nằm mơ cũng muốn gần anh ấy hơn một chút, chỉ cần như vậy tao đã thấy thỏa mãn … Hiểu Sương, tao biết rõ bản thân phải đối mặt với những cái gì. Tao càng rõ ràng hơn, điều mà tao thật sự muốn là cái gì.”
Lại Hiểu Sương nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng chịu thua. Giống như cô ấy đã thỏa hiệp, hoặc đã biết trước kết quả.
Cô ấy khẽ cười một tiếng, nhún vai nói: “Tao cũng biết vậy. Dù sao đổi lại là tao, có lẽ cũng rất khó từ chối lời tỏ tình của nam thần Giang Ngật…”
Cảm xúc của Giản Duy bị phá rối, trừng mắt liếc bạn mình một cái.
Lại Hiểu Sương thở dài một hơi:“Thật ra mày cũng quá chung tình, thích một người đàn ông lâu đến thế, cuối cùng thật sự lại vào tay mày rồi. Tứ Xuyên cảm động, Trung quốc cảm động! Này chúng mình thương lượng đi, nếu tương lai mày muốn xuất bản bí kíp thì để tao làm người đại diện của mày đi. ‘Làm thế nào để ngủ với nam thần của công chúng’, mày thấy cái tựa này thế nào? Chúng ta khiêu chiến với ‘Làm thế nào để gả cho đại gia trăm vạn’!”
Giản Duy ăn cháo xong, đẩy chén qua:“Cảm ơn mày đã bao ăn, tuy nhiên dừng ở đây thôi. Mày vẫn nên nhanh chóng quay về làm việc đi.”
“Tao còn đi làm làm gì? Mày vừa thượng vị, tao cảm thấy địa vị của tao ở đoàn đội cao lên rất nhiều, là hoàng thân quốc thích đấy!”
Lại Hiểu Sương liếc mắt quyến rũ một cái, hai người nhìn nhau.
Đột nhiên, cô ấy cúi người ôm lấy Giản Duy, ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Phải cố lên nhé. Nếu như anh ta bắt nạt mày, nhớ nói cho tao biết.”
Không nói nhiều, nhưng ý nghĩa thì đủ hiểu.
Giản Duy cảm thấy mũi hơi chua xót, ôm chặt cô ấy, dùng sức nói: “Ừm, tao sẽ làm vậy!”
Sau khi Lại Hiểu Sương rời đi, Giản Duy nhớ lại quá khứ. Thương cảm mất một lúc mới trở lại phòng định làm tiếp luận văn. Nhưng mà lại không yên lòng, tâm trí thỉnh thoảng lại bay tới nơi khác. Cả một buổi chiều của cô cứ thế trôi qua trong miên man bất định.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cô nhìn điện thoại, lòng càng ngày càng xao động.
Có nên gọi điện thoại không?
Bây giờ Giang Ngật đang làm gì? Tối hôm qua anh đã nói, chỉ có thể nghỉ một buổi tối, hôm nay lại phải quay về với quỹ đạo bình thường. Bản thân tùy tiện liên lạc, sẽ không quấy rầy anh ấy chứ…
Cô nghĩ vậy nhưng vẫn lật đến nhật ký cuộc gọi, rồi lại tắt đi, rối rắm không chịu được. Ngay tại lúc bản thân sắp không chịu nổi, cuối cùng di động vang lên trước một bước.
Giản Duy nhìn cái tên hiện lên, tâm trạng có chút căng thẳng, cô hít sâu một cái, ấn xuống nút trả lời.
Âm thanh đáp lại siêu nhỏ, bên kia thì vô cùng yên lặng rất.
Hai người đều không nói gì.
Giản Duy căng thẳng cắn chặt môi dưới, trước mắt lại lóe qua hình ảnh đêm qua. Cô đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên hai người họ nói chuyện sau khi xác định quan hệ.
Hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào…
Đầu ngón tay cuộn lại, đầu lưỡi thì tê rần, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Cuối cùng Giang Ngật bật cười trước, có hơi ảo não nói: “Làm sao đây? Hình như anh có chút khẩn trương.”
Sự yên lặng bị phá vỡ, cô được cứu giúp thì vui vẻ thở phào một cái, trong lòng lại ngạc nhiên với lời anh nói, lẩm bẩm nói: “Anh căng thẳng cái gì? Em mới là người căng thẳng đây…”
“Đừng khẩn trương. Vào thời điểm không tìm được đề tài nói chuyện này, sốt ruột chính là nhà trai.” Anh trêu chọc.
Câu nói này tựa như lời trấn an tốt nhất, làm cho cô bình tâm lại. Bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương, Giản Duy lúc nào cũng sợ hãi biểu hiện của chính mình quá tệ. Lời anh nói lại cho cô biết, vào lúc cô thấp thỏm bất an, thật ra anh cũng như vậy…
Hai người lại không nói lời nào, lần này bầu không khí không còn sự lúng túng, thay vào đó là sự ấm áp bình yên như nước chảy xuôi dòng.
Giang Ngật bỗng nhiên nói: “Ôi, anh muốn thấy em quá.”
Giản Duy ngẩn ngơ: “Dạ, nhìn thế nào?”
Anh cười, âm thanh trong trẻo, như gió xuân quất vào mặt. Sau đó cô mới nhận ra màn hình điện thoại sáng lên, nhấp nháy liên tục.
Giang Ngật mở Facetime!
Giản Duy cả kinh, theo phản xạ che điện thoại đi, chạy tới trước gương nhìn. Đầu tiên chải lại tóc, xong rồi sửa sang lại quần áo. Nếu không phải là thời gian không đủ, quả thực cô còn muốn đi trang điểm!
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô trở lại, cầm lấy di động.
“Được chưa?” Anh cười hỏi dù phải chờ một lúc nhưng không hề sốt ruột.
Trên màn hình, anh lại mặc chiếc áo lông rằn ri kia, đầu tóc rủ xuống trán, tinh thần không tệ, nhìn qua giống như chàng trai vừa hai mươi.
Giản Duy vẫn chưa trả lời, trước phát hiện góc độ này là quay mặt mình từ dưới lên trên, lập tức thả điện thoại xuống.
Bên kia Giang Ngật thấy thế, đoán ra ý đồ của cô, nhướn mày nói: “Anh còn tưởng rằng, nữ thần tượng mới có mắc bệnh này, hóa ra nữ học bá cũng giống vậy à.”
Giản Duy nghiêm túc đáp, “Anh sai rồi, chỉ cần là con gái thì đều không thể chấp nhận góc độ này.” Chớ nói chi đến, là chat video với bạn trai…
Giang Ngật gật gật đầu, giống như đồng ý, nhưng lại bổ sung: “Tuy nhiên em còn may, coi như là góc nghiêng 45°, cũng không xấu lắm.”
Không xấu lắm? Vậy thì vẫn là xấu…
Giản Duy tức giận, định dạy anh một bài học. Chat video với con gái cũng giống như gặp mặt trực diện, quy củ trong giang hồ là phải cho đối phương thời gian chuẩn bị!
Cứ nhìn anh trên màn hình mà xem, cúi đầu, tay phải đặt lên đùi, ngón giữa giữ điện thoại. Đây mới thật sự là tiêu chuẩn của góc quay 45°, nhưng khuôn mặt của anh vẫn có góc cạnh rất sắc nét, vô cùng phong độ.
Giản Duy nhớ tới trước đây xem phim của anh trên bilibili, có một cảnh cũng ở góc độ này, khi đó còn nghĩ, quay thế này mà không bị xấu, quả nhiên đúng là đẹp trai không góc chết mà!
Giang Ngật: “Sao thế?”
Không có gì, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng, cứ mặc kệ em đi.
Giản Duy nhìn đến khung cảnh đằng sau anh, không giống khách sạn, xa xa còn có người đi qua, “Anh đang ở đâu thế?”
“Ở phòng chờ tại sân bay, sắp phải lên máy bay.”
A đúng rồi, cô nhớ, còn hai ngày nữa là hết năm. Giang Ngật đang là ngôi sao ăn khách, cũng được đài truyền hình nào đó mời đến tham gia tiệc tối mừng năm mới.
Là qua trước để tham gia buổi tập dượt ngày mai đi.
Giản Duy không nhịn được hỏi: “Cho nên, anh sẽ hát?”
Giang Ngật biết rõ cô đang suy nghĩ gì, cũng cười ,“Đúng vậy, anh sẽ hát.”
“Anh sẽ hát bài gì?” Hát đơn ca còn chưa công bố ra ngoài, trước đó hội Bí Đỏ – chan còn đang đoán mò đấy.
“Em muốn biết trước?”
“Em có thể không?” Cô hỏi mà không dám chắc.
Giang Ngật: “Em muốn biết, đương nhiên là được.”
Giọng điệu này giống như ở chỗ anh, cô muốn yêu cầu đặc quyền như thế nào cũng được.
Giản Duy chợt phát hiện, thực ra bản thân vẫn chưa quen quan hệ của hai người đã thay đổi. Mà anh đã dùng cách này để nhắc nhở cô.
Cô hé miệng như hạ quyết tâm, gật gật đầu, “Ừ, em muốn biết trước.”
Giang Ngật đưa mắt nhìn cô, giương môi cười một tiếng, “Không phải là bài của anh, là nhạc phim của ‘Đêm lạnh’, ban tổ chức chọn cho anh.”
“Bài này cũng không tệ, rất dễ nghe.”
Bên cạnh có người đi tới, là một người đàn ông xa lạ, cúi người thì thầm gì đó bên tai của Giang Ngật.
Cô hỏi: “Phải đi rồi sao?”
“Ừ, phải lên máy bay.”
“Vậy anh đi đi.”
“Anh đến sẽ nhắn tin báo bình an cho em, nhưng em cũng đừng chờ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Mắt thấy cuộc trò chuyện sẽ phải kết thúc, Giản Duy còn nói: “Khoan khoan, em còn muốn hỏi anh, anh và chị Chu Tĩnh, hiện tại sao rồi?”
Cô cũng là hôm nay mới nhớ tới chuyện này, mình và Giang Ngật cứ như vậy ở bên nhau, rốt cuộc Chu Tĩnh có thái độ như thế nào? Chắc là giận lắm…
Giang Ngật nhíu mày khó nhận ra, sau đó nói: ” Chút chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết .
“Nhưng mà…”
Giang Ngật cắt đứt lời cô:“Giản Duy, em ngoan ngoãn, đừng quan tâm chuyện nhỏ nhặt này. Em chỉ cần an tâm chờ, chờ đêm hôm đó, anh hát cho em nghe.”
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt xuyên qua màn hình giống như sự vuốt ve quá đỗi dịu dàng.
Sau khi cúp điện thoại, bên trong gian phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Chủ động gọi điện thoại, xuống máy bay báo bình an, còn bảo mình ngoan ngoãn chờ, anh ấy sẽ hát cho mình nghe…
Hai năm trước, Giang Ngật đã tham gia một chương trình giải trí ngoài trời, còn tương tác với khách mời nữ ở đó. Biểu hiện săn sóc quan tâm, lại vô cùng ga lăng. Khi đó mọi người xem đều tỏ ra vô cùng háo sắc. Giản Duy còn nói với Bí Đỏ – chan, nói A Ngật tốt như thế, không biết bạn gái của anh sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Lẽ nào, đây chính là đãi ngộ dành cho bạn gái trong truyền thuyết?
Hai mươi tuổi mới bắt đầu nói chuyện yêu đương, cô bạn Giản Duy của chúng ta ngã xuống giường, che mặt, cảm thấy mình đúng là thiếu hiểu biết.
Nếu không, sao chỉ vì một việc nhỏ như thế đã khiến mình ngất đi chứ!
Giản Duy vẫn còn nằm trên giường.
Giống như một con mèo nhỏ ngủ đông, cô quấn mình ở trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt. Đôi mắt to đen nhánh nhìn trần nhà chằm chằm, rất lâu mới chớp mắt một cái.
Cô đã nhìn như thế được nửa tiếng.
Hôm trước suốt đêm không ngủ, hôm qua thì ban ngày cũng vẫn cố gắng chống chọi. Rốt cuộc đến tối lúc đi ngủ, Giản Duy ngã xuống giường, nhắm mắt lại liền ngủ đến mười bốn tiếng đồng hồ.
Vì ngủ quá lâu, cả đêm lại bị bóng đè liên tục, khiến cho cô sau khi thức dậy lại có chút không phân biệt được một số chuyện đến cùng là thật hay vẫn chỉ là giấc mơ.
Băng bên hồ rất lạnh, có người đang hát, cũng có người không ngừng la hét. Còn anh lại ôm cô thật chặt rồi hôn lên môi cô.
“Bởi vì anh lo lắng quá nhiều thứ, nhưng đến lại phát hiện, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng em…”
Giản Duy không có cách nào khống chế được nhịp tim của mình, là sự rung động mãnh liệt đến mức con tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Bỗng nhiên cô lấy điện thoại di động ra, vào wechat xem. Tối hôm qua sau khi cả hai tách ra, Giản Duy trở lại phòng ngủ. Bởi vì quá kích động, nên cứ chần chừ không lên giường ngủ. Hình như Giang Ngật cũng đoán được, nửa tiếng sau gửi tin nhắn tới.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, mơ một giấc mơ đẹp.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Là thật! Là thật!
Giản Duy đọc xong dòng tin nhắn này thì gần như muốn hét lên thật to.
Cô dùng chăn bọc mình thật kín, lăn mấy vòng liên tục, chỉ thiếu mỗi nước lắp cho bản thân cái cánh bay!
Thế là mình… và Giang Ngật thật sự hẹn hò với nhau rồi!
Tựa như một giấc mơ, Giản Duy nằm trên giường mà giống như đang trôi lơ lửng trên mây. Một chuyện đã giữ trong lòng quá lâu, quá khát khao, ngược lại càng không dám hy vọng xa vời có thể thực hiện được nó. Đến một ngày khi nó trở thành sự thật, toàn thân giống như trúng như xổ số, vừa mừng lại có chút không dám tin!
Cô muốn đăng weibo! Muốn lên Tianya tự khai! Muốn dán thông báo thật to ở dưới lầu! Cô muốn nói cho cả thế giới này biết: “Mị cưa đổ nam thần rồi!”
“Tỉnh rồi?”
Giản Duy đang chìm trong ảo tưởng không có cách nào tự kiềm chế, cửa phòng lại bị đẩy ra. Lại Hiểu Sương đứng ở đó, khoanh tay nói: “Tỉnh thì tốt. Tao mua cơm, lại đây ăn đi.”
Cho đến lúc đứng dậy khỏi giường, rửa mặt xong đi ra, Giản Duy vẫn hơi mơ hồ.
Cô không nghĩ tới Lại Hiểu Sương sẽ qua, mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng với công việc của bạn mình mà được hai ngày nghỉ lễ thì đúng là chuyện đùa. Từ trước đến giờ đều phải làm thêm giờ. Nếu thực sự có ngày nghỉ, cũng không nên lãng phí ở trên người cô chứ…
Phương Lăng Mân cùng Long Tiểu Phàm đều đến phòng thí nghiệm , trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người họ. Bữa cơm này nói là bữa sáng hay bữa trưa cũng không đúng lắm. Đồ ăn mà Lại Hiểu Sương mang tới cũng làm cho người ta không nắm bắt được tình huống, cháo thịt gà nấm hương và bánh quẩy, còn thêm một phần cơm ngư hương nhục ti*, một chén canh hào còn nóng hầm hập, cũng may tất cả đều là món Giản Duy thích ăn.
*ngư hương nhục ti: một món cay truyền thống của Tứ Xuyên, tuy tên là ngư hương nhưng nguyên liệu lại không có cá mà gồm thịt lợn, mộc nhĩ, dấm, đường và tiêu. Gọi là ngư hương chủ yếu là do cách chế biến giống với cách người Tứ Xuyên làm món cá. Các bạn có thể tham khảo cách nấu tại đây
Cô nhìn chằm chằm mấy giây, quyết định mặc kệ tất cả, ăn trước đã.
Giản Duy đói bụng quá lâu, trước khi ăn thì không cảm thấy gì, húp hai ngụm canh vào bụng mới thấy dạ dày khó chịu. Tốc độ ăn cơm lập tức tăng nhanh, chỉ vài miếng đã giải quyết hết một cái bánh quẩy.
“Cho nên, bây giờ tao phải gọi mày một tiếng ‘Vợ anh Ngật’?” Lại Hiểu Sương lấy tay chống cằm, ung dung hỏi.
“Khụ, khụ khụ…” Giản Duy đang húp cháo, nghe được câu này thì bị sặc đến nước mắt giàn rụa.
Lại Hiểu Sương rút một tờ giấy đưa sang, “Bình tĩnh một chút. Tao biết việc này thì lạ lắm sao?
Giản Duy lau mắt.
Lại Hiểu Sương biết rõ điều này đương nhiên không lạ, đừng nói cô ấy còn làm việc ở bên cạnh Giang Ngật, đêm đó ở nhà của Giang Ngật, cô ấy cũng tận mắt thấy hai người họ ôm nhau.
Giản Duy: “Mày… Mày là đặc biệt vì việc này nên qua đây sao?”
Giọng của cô hơi thỏ thẻ, có chút chột dạ. Ở nhiều mặt, Lại Hiểu Sương vẫn rất có phong thái của chị đại, mà trông cô ấy có vẻ không coi trọng mối quan hệ giữa cô và Giang Ngật nên Giản Duy sợ cô ấy mắng mình.
Dường như nhìn ra lo lắng của cô, Lại Hiểu Sương nói: “Cục cưng đừng sợ, chị không ra tay đâu.”
Giản Duy: “…”
Cô ấy cũng cầm lấy cái bánh quẩy, cắn một cái rồi nói:“Chỉ là tao muốn hỏi một chút, mày thật sự hiểu hết chưa? Mày có biết làm bạn gái của thần tượng mang ý nghĩa như thế nào không ?”
Nhìn như tùy ý nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự nghiêm túc, đến cả ánh mắt của cô ấy nhìn cô cũng khác với ngày thường.
Giản Duy trầm mặc một lát mới đáp: “Mày còn nhớ lúc chúng ta mười mấy tuổi, cái ngày hè mà tao bắt đầu thích Giang Ngật không? Thật ra chúng ta có thể trở thành bạn bè cũng có công của anh ấy đấy.”
Ngày xưa, Giản Duy được gọi là “Con nhà người ta”, là cơn ác mộng của những đứa trẻ trong tiểu khu. Từ bé cô và Lại Hiểu Sương đã quen biết nhau, nhưng hai người không học cùng một lớp, cũng rất ít khi chơi đùa với nhau.
Cho đến một ngày, cô đeo cặp sách về nhà, lại đụng phải Lại Hiểu Sương và bạn bè ở giữa cầu thang. Họ đang trò chuyện về thần tượng, khi lướt qua nhau, cô lại nghe thấy cái tên nào đó nên quay đầu lại, do dự mãi mới hỏi: “Tối nay các bạn muốn đi xem trận đấu của Giang Ngật sao? Mình… Có thể đi với các bạn không?”
Lần điên cuồng đầu tiên của cô bé thiên tài, sau hôm ấy, rốt cuộc cô cũng không còn là đồ mọt sách kỳ dị trong mắt mọi người nữa. Về sau Lại Hiểu Sương nói cho Giản Duy biết, lúc cô nói câu nói đó, bọn họ đều cho là lỗ tai mình có vấn đề …
Giản Duy nhìn Lại Hiểu Sương, khẽ cười:” Rất nhiều năm, tao nằm mơ cũng muốn gần anh ấy hơn một chút, chỉ cần như vậy tao đã thấy thỏa mãn … Hiểu Sương, tao biết rõ bản thân phải đối mặt với những cái gì. Tao càng rõ ràng hơn, điều mà tao thật sự muốn là cái gì.”
Lại Hiểu Sương nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng chịu thua. Giống như cô ấy đã thỏa hiệp, hoặc đã biết trước kết quả.
Cô ấy khẽ cười một tiếng, nhún vai nói: “Tao cũng biết vậy. Dù sao đổi lại là tao, có lẽ cũng rất khó từ chối lời tỏ tình của nam thần Giang Ngật…”
Cảm xúc của Giản Duy bị phá rối, trừng mắt liếc bạn mình một cái.
Lại Hiểu Sương thở dài một hơi:“Thật ra mày cũng quá chung tình, thích một người đàn ông lâu đến thế, cuối cùng thật sự lại vào tay mày rồi. Tứ Xuyên cảm động, Trung quốc cảm động! Này chúng mình thương lượng đi, nếu tương lai mày muốn xuất bản bí kíp thì để tao làm người đại diện của mày đi. ‘Làm thế nào để ngủ với nam thần của công chúng’, mày thấy cái tựa này thế nào? Chúng ta khiêu chiến với ‘Làm thế nào để gả cho đại gia trăm vạn’!”
Giản Duy ăn cháo xong, đẩy chén qua:“Cảm ơn mày đã bao ăn, tuy nhiên dừng ở đây thôi. Mày vẫn nên nhanh chóng quay về làm việc đi.”
“Tao còn đi làm làm gì? Mày vừa thượng vị, tao cảm thấy địa vị của tao ở đoàn đội cao lên rất nhiều, là hoàng thân quốc thích đấy!”
Lại Hiểu Sương liếc mắt quyến rũ một cái, hai người nhìn nhau.
Đột nhiên, cô ấy cúi người ôm lấy Giản Duy, ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Phải cố lên nhé. Nếu như anh ta bắt nạt mày, nhớ nói cho tao biết.”
Không nói nhiều, nhưng ý nghĩa thì đủ hiểu.
Giản Duy cảm thấy mũi hơi chua xót, ôm chặt cô ấy, dùng sức nói: “Ừm, tao sẽ làm vậy!”
Sau khi Lại Hiểu Sương rời đi, Giản Duy nhớ lại quá khứ. Thương cảm mất một lúc mới trở lại phòng định làm tiếp luận văn. Nhưng mà lại không yên lòng, tâm trí thỉnh thoảng lại bay tới nơi khác. Cả một buổi chiều của cô cứ thế trôi qua trong miên man bất định.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cô nhìn điện thoại, lòng càng ngày càng xao động.
Có nên gọi điện thoại không?
Bây giờ Giang Ngật đang làm gì? Tối hôm qua anh đã nói, chỉ có thể nghỉ một buổi tối, hôm nay lại phải quay về với quỹ đạo bình thường. Bản thân tùy tiện liên lạc, sẽ không quấy rầy anh ấy chứ…
Cô nghĩ vậy nhưng vẫn lật đến nhật ký cuộc gọi, rồi lại tắt đi, rối rắm không chịu được. Ngay tại lúc bản thân sắp không chịu nổi, cuối cùng di động vang lên trước một bước.
Giản Duy nhìn cái tên hiện lên, tâm trạng có chút căng thẳng, cô hít sâu một cái, ấn xuống nút trả lời.
Âm thanh đáp lại siêu nhỏ, bên kia thì vô cùng yên lặng rất.
Hai người đều không nói gì.
Giản Duy căng thẳng cắn chặt môi dưới, trước mắt lại lóe qua hình ảnh đêm qua. Cô đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên hai người họ nói chuyện sau khi xác định quan hệ.
Hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào…
Đầu ngón tay cuộn lại, đầu lưỡi thì tê rần, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Cuối cùng Giang Ngật bật cười trước, có hơi ảo não nói: “Làm sao đây? Hình như anh có chút khẩn trương.”
Sự yên lặng bị phá vỡ, cô được cứu giúp thì vui vẻ thở phào một cái, trong lòng lại ngạc nhiên với lời anh nói, lẩm bẩm nói: “Anh căng thẳng cái gì? Em mới là người căng thẳng đây…”
“Đừng khẩn trương. Vào thời điểm không tìm được đề tài nói chuyện này, sốt ruột chính là nhà trai.” Anh trêu chọc.
Câu nói này tựa như lời trấn an tốt nhất, làm cho cô bình tâm lại. Bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương, Giản Duy lúc nào cũng sợ hãi biểu hiện của chính mình quá tệ. Lời anh nói lại cho cô biết, vào lúc cô thấp thỏm bất an, thật ra anh cũng như vậy…
Hai người lại không nói lời nào, lần này bầu không khí không còn sự lúng túng, thay vào đó là sự ấm áp bình yên như nước chảy xuôi dòng.
Giang Ngật bỗng nhiên nói: “Ôi, anh muốn thấy em quá.”
Giản Duy ngẩn ngơ: “Dạ, nhìn thế nào?”
Anh cười, âm thanh trong trẻo, như gió xuân quất vào mặt. Sau đó cô mới nhận ra màn hình điện thoại sáng lên, nhấp nháy liên tục.
Giang Ngật mở Facetime!
Giản Duy cả kinh, theo phản xạ che điện thoại đi, chạy tới trước gương nhìn. Đầu tiên chải lại tóc, xong rồi sửa sang lại quần áo. Nếu không phải là thời gian không đủ, quả thực cô còn muốn đi trang điểm!
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô trở lại, cầm lấy di động.
“Được chưa?” Anh cười hỏi dù phải chờ một lúc nhưng không hề sốt ruột.
Trên màn hình, anh lại mặc chiếc áo lông rằn ri kia, đầu tóc rủ xuống trán, tinh thần không tệ, nhìn qua giống như chàng trai vừa hai mươi.
Giản Duy vẫn chưa trả lời, trước phát hiện góc độ này là quay mặt mình từ dưới lên trên, lập tức thả điện thoại xuống.
Bên kia Giang Ngật thấy thế, đoán ra ý đồ của cô, nhướn mày nói: “Anh còn tưởng rằng, nữ thần tượng mới có mắc bệnh này, hóa ra nữ học bá cũng giống vậy à.”
Giản Duy nghiêm túc đáp, “Anh sai rồi, chỉ cần là con gái thì đều không thể chấp nhận góc độ này.” Chớ nói chi đến, là chat video với bạn trai…
Giang Ngật gật gật đầu, giống như đồng ý, nhưng lại bổ sung: “Tuy nhiên em còn may, coi như là góc nghiêng 45°, cũng không xấu lắm.”
Không xấu lắm? Vậy thì vẫn là xấu…
Giản Duy tức giận, định dạy anh một bài học. Chat video với con gái cũng giống như gặp mặt trực diện, quy củ trong giang hồ là phải cho đối phương thời gian chuẩn bị!
Cứ nhìn anh trên màn hình mà xem, cúi đầu, tay phải đặt lên đùi, ngón giữa giữ điện thoại. Đây mới thật sự là tiêu chuẩn của góc quay 45°, nhưng khuôn mặt của anh vẫn có góc cạnh rất sắc nét, vô cùng phong độ.
Giản Duy nhớ tới trước đây xem phim của anh trên bilibili, có một cảnh cũng ở góc độ này, khi đó còn nghĩ, quay thế này mà không bị xấu, quả nhiên đúng là đẹp trai không góc chết mà!
Giang Ngật: “Sao thế?”
Không có gì, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng, cứ mặc kệ em đi.
Giản Duy nhìn đến khung cảnh đằng sau anh, không giống khách sạn, xa xa còn có người đi qua, “Anh đang ở đâu thế?”
“Ở phòng chờ tại sân bay, sắp phải lên máy bay.”
A đúng rồi, cô nhớ, còn hai ngày nữa là hết năm. Giang Ngật đang là ngôi sao ăn khách, cũng được đài truyền hình nào đó mời đến tham gia tiệc tối mừng năm mới.
Là qua trước để tham gia buổi tập dượt ngày mai đi.
Giản Duy không nhịn được hỏi: “Cho nên, anh sẽ hát?”
Giang Ngật biết rõ cô đang suy nghĩ gì, cũng cười ,“Đúng vậy, anh sẽ hát.”
“Anh sẽ hát bài gì?” Hát đơn ca còn chưa công bố ra ngoài, trước đó hội Bí Đỏ – chan còn đang đoán mò đấy.
“Em muốn biết trước?”
“Em có thể không?” Cô hỏi mà không dám chắc.
Giang Ngật: “Em muốn biết, đương nhiên là được.”
Giọng điệu này giống như ở chỗ anh, cô muốn yêu cầu đặc quyền như thế nào cũng được.
Giản Duy chợt phát hiện, thực ra bản thân vẫn chưa quen quan hệ của hai người đã thay đổi. Mà anh đã dùng cách này để nhắc nhở cô.
Cô hé miệng như hạ quyết tâm, gật gật đầu, “Ừ, em muốn biết trước.”
Giang Ngật đưa mắt nhìn cô, giương môi cười một tiếng, “Không phải là bài của anh, là nhạc phim của ‘Đêm lạnh’, ban tổ chức chọn cho anh.”
“Bài này cũng không tệ, rất dễ nghe.”
Bên cạnh có người đi tới, là một người đàn ông xa lạ, cúi người thì thầm gì đó bên tai của Giang Ngật.
Cô hỏi: “Phải đi rồi sao?”
“Ừ, phải lên máy bay.”
“Vậy anh đi đi.”
“Anh đến sẽ nhắn tin báo bình an cho em, nhưng em cũng đừng chờ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Mắt thấy cuộc trò chuyện sẽ phải kết thúc, Giản Duy còn nói: “Khoan khoan, em còn muốn hỏi anh, anh và chị Chu Tĩnh, hiện tại sao rồi?”
Cô cũng là hôm nay mới nhớ tới chuyện này, mình và Giang Ngật cứ như vậy ở bên nhau, rốt cuộc Chu Tĩnh có thái độ như thế nào? Chắc là giận lắm…
Giang Ngật nhíu mày khó nhận ra, sau đó nói: ” Chút chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết .
“Nhưng mà…”
Giang Ngật cắt đứt lời cô:“Giản Duy, em ngoan ngoãn, đừng quan tâm chuyện nhỏ nhặt này. Em chỉ cần an tâm chờ, chờ đêm hôm đó, anh hát cho em nghe.”
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt xuyên qua màn hình giống như sự vuốt ve quá đỗi dịu dàng.
Sau khi cúp điện thoại, bên trong gian phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Chủ động gọi điện thoại, xuống máy bay báo bình an, còn bảo mình ngoan ngoãn chờ, anh ấy sẽ hát cho mình nghe…
Hai năm trước, Giang Ngật đã tham gia một chương trình giải trí ngoài trời, còn tương tác với khách mời nữ ở đó. Biểu hiện săn sóc quan tâm, lại vô cùng ga lăng. Khi đó mọi người xem đều tỏ ra vô cùng háo sắc. Giản Duy còn nói với Bí Đỏ – chan, nói A Ngật tốt như thế, không biết bạn gái của anh sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Lẽ nào, đây chính là đãi ngộ dành cho bạn gái trong truyền thuyết?
Hai mươi tuổi mới bắt đầu nói chuyện yêu đương, cô bạn Giản Duy của chúng ta ngã xuống giường, che mặt, cảm thấy mình đúng là thiếu hiểu biết.
Nếu không, sao chỉ vì một việc nhỏ như thế đã khiến mình ngất đi chứ!
Tác giả :
Hồi Sênh