Ánh Sáng Trong Màn Đêm
Chương 1
Trong công viên rộng lớn, có hai đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đang chơi cát vui vẻ với nhau
- Hihi…nhìn tay cậu kìa, một đống cát luôn_nó nhìn vào bàn tay đen thui, nhơ nhuốc của hắn mà cười phá lên
- Nhìn tay cậu coi, cũng chẳng kém đâu_hắn
Nó nín cười, nhăn mặt nhìn bộ váy màu trắng mới mua của mình đã thành một chiếc “nùi giẻ”.
Từ đằng xa, một người phụ nữ tầm ba mươi, hiền hậu bước ra từ chiếc xe ô tô sang trọng dần tiến gần đến nó và hắn
- Về thôi, tối rồi_người phụ nữ đó chính là mẹ nó.Mẹ nó đỡ hai đứa đứng dậy, phủi sạch sẽ quần áo rồi xốc nách từng đứa một chở lên xe về nhà
Căn biệt thự rộng lớn dần diện ra trong khu nhà thượng lưu, đây là căn nhà dễ thấy nhất vì chỉ mình nó mang màu sắc trắng cổ điển kèm theo kiến trúc hiện đại khiến người đi ngang qua phải quay đầu nhìn lại rồi trầm trồ thốt lên “Căn nhà đẹp quá, không biết ai có phúc được sống trong đó?!”
Vòng vo gì nữa, còn ai ngoài đứa bé bận váy “đen” đang ngồi trong chiếc xe nâu kia nữa chứ
- Hai đứa vào nhà thay đồ đi_mẹ nó
Nó chạy lạch bạch vào nhà tắm, đất cát vương vãi ra cả nhà.Hắn chạy lại ôm người phụ nữ đang cười cười nói nói với hai người đàn ông là ba nó và ba hắn
- Mẹ, mẹ đi thay đồ cho con_hắn
- Con tự thay đi, đồ mẹ để trên ghế kìa_mẹ hắn
- Ứ ừ…mẹ đi thay cho con_hắn nũng nịu, bán sống bán chết đòi mẹ thay đồ thì nó cũng bước ra khỏi nhà tắm, đủ để nghe những lời hắn nhõng nhẽo của hắn
- Eo ôi, lớn rồi còn bám váy mẹ, tớ thay xong rồi đấy nhá_nó leo tót lên bàn ăn, ngồi xơi từng miếng táo ngon lành
- Con thấy Hương Thảo chưa, con tự vào thay đi_mẹ hắn
Hắn xị mặt, mẹ hắn phải bế hắn vào nhà tắm.Lúc mẹ hắn bế hắn nó còn không quên lè lưỡi trêu ngươi hắn
- Xong rồi đấy_mẹ hắn mở cửa nhà tắm, hắn tung tăng leo lên ghế ngồi cạnh nó.Tụi nó tỉnh như ruồi, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn vừa ngồi ăn vừa nghe ba mẹ nói chuyện, nó nghe mẹ nói loáng thoáng gì mà “làm ăn” hay “lợn ăn” gì đấy cũng chẳng rõ
- Tôi cũng thấy thế, tốt nhân là nên đính hôn cho hai đứa nhỏ_ba hắn
Nói đến mình mà cũng không biết, hắn và nó từ từ giải quyết đĩa trái cây này đến đĩa trái cây khác
Còn nhỏ mà, ai quan tâm mấy chuyện này, hai chúng nó chỉ biết là ba mẹ lấy tờ giấy gì đấy, kí xoẹt xoẹt rồi bắt tay nhau cười vui vẻ, thế thôi!
- Đính hôn là gì vậy mẹ_hắn
Cả nhà bật cười trước câu hỏi ngây thơ vô số tội của hắn
- Lớn lên con sẽ biết thôi_ba nó
Mẹ nó quay sang hỏi nhẹ nhàng với hắn
- Con có thích Hương Thảo không_mẹ nó
- Dạ thích, con thích Thảo lắm_hắn cười tít cả mắt, không biết mặt trời hướng nào
Đến lượt mẹ hắn quay sang hỏi nó
- Con có thích Hoàng Đức không_mẹ hắn
- Con chẳng thích Đức đâu, Đức lớn rồi mà như con nít ý_nó phán một câu xanh rờn khiến hắn phát ngại, gục đầu vào lòng mẹ
Ba nó đi vào phòng một lát rồi ra, trong tay cầm một cái hộp dài làm bằng gỗ sưa.Nó biết vì có lần nghe mẹ nói thế mà
- Đây là dây chuyền, tặng cho mỗi đứa một cái đấy
Thấy “đồ chơi” sáng lấp lánh, đứa nào cũng muốn có cho bằng được
- Cho con….cho con đi_hắn
- Ba…đưa cho con đi…ba…._nó
Ba nó đứa cho mỗi đứa một cái y hệt nhau, nó và hắn nhanh chóng đeo vào cổ của mình
- Hai đứa phải giữ gìn nó cẩn thận nhé_ba nó
- Dạ con biết rồi_hắn/nó
Ba người nhà hắn lên xe về nhà, nó ra tận cổng tiễn hắn về.Trên xe, nó cứ ngắm nghĩa sợi dây chuyền mãi không thôi
- Con nhìn hoài nó mục đi đó...mà con thích nó lắm à_mẹ hắn
- Dạ con thích lắm, nó lấp lánh như vậy mà_hắn
- Vậy con đừng tháo sợi dây chuyền ra nhé, nếu không nó sẽ chạy đi mất đấy
Hắn nghe mẹ nói, tưởng thật.Trên đường cứ nhìn mãi sợ nó “chạy” đi mất
- Hihi…nhìn tay cậu kìa, một đống cát luôn_nó nhìn vào bàn tay đen thui, nhơ nhuốc của hắn mà cười phá lên
- Nhìn tay cậu coi, cũng chẳng kém đâu_hắn
Nó nín cười, nhăn mặt nhìn bộ váy màu trắng mới mua của mình đã thành một chiếc “nùi giẻ”.
Từ đằng xa, một người phụ nữ tầm ba mươi, hiền hậu bước ra từ chiếc xe ô tô sang trọng dần tiến gần đến nó và hắn
- Về thôi, tối rồi_người phụ nữ đó chính là mẹ nó.Mẹ nó đỡ hai đứa đứng dậy, phủi sạch sẽ quần áo rồi xốc nách từng đứa một chở lên xe về nhà
Căn biệt thự rộng lớn dần diện ra trong khu nhà thượng lưu, đây là căn nhà dễ thấy nhất vì chỉ mình nó mang màu sắc trắng cổ điển kèm theo kiến trúc hiện đại khiến người đi ngang qua phải quay đầu nhìn lại rồi trầm trồ thốt lên “Căn nhà đẹp quá, không biết ai có phúc được sống trong đó?!”
Vòng vo gì nữa, còn ai ngoài đứa bé bận váy “đen” đang ngồi trong chiếc xe nâu kia nữa chứ
- Hai đứa vào nhà thay đồ đi_mẹ nó
Nó chạy lạch bạch vào nhà tắm, đất cát vương vãi ra cả nhà.Hắn chạy lại ôm người phụ nữ đang cười cười nói nói với hai người đàn ông là ba nó và ba hắn
- Mẹ, mẹ đi thay đồ cho con_hắn
- Con tự thay đi, đồ mẹ để trên ghế kìa_mẹ hắn
- Ứ ừ…mẹ đi thay cho con_hắn nũng nịu, bán sống bán chết đòi mẹ thay đồ thì nó cũng bước ra khỏi nhà tắm, đủ để nghe những lời hắn nhõng nhẽo của hắn
- Eo ôi, lớn rồi còn bám váy mẹ, tớ thay xong rồi đấy nhá_nó leo tót lên bàn ăn, ngồi xơi từng miếng táo ngon lành
- Con thấy Hương Thảo chưa, con tự vào thay đi_mẹ hắn
Hắn xị mặt, mẹ hắn phải bế hắn vào nhà tắm.Lúc mẹ hắn bế hắn nó còn không quên lè lưỡi trêu ngươi hắn
- Xong rồi đấy_mẹ hắn mở cửa nhà tắm, hắn tung tăng leo lên ghế ngồi cạnh nó.Tụi nó tỉnh như ruồi, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn vừa ngồi ăn vừa nghe ba mẹ nói chuyện, nó nghe mẹ nói loáng thoáng gì mà “làm ăn” hay “lợn ăn” gì đấy cũng chẳng rõ
- Tôi cũng thấy thế, tốt nhân là nên đính hôn cho hai đứa nhỏ_ba hắn
Nói đến mình mà cũng không biết, hắn và nó từ từ giải quyết đĩa trái cây này đến đĩa trái cây khác
Còn nhỏ mà, ai quan tâm mấy chuyện này, hai chúng nó chỉ biết là ba mẹ lấy tờ giấy gì đấy, kí xoẹt xoẹt rồi bắt tay nhau cười vui vẻ, thế thôi!
- Đính hôn là gì vậy mẹ_hắn
Cả nhà bật cười trước câu hỏi ngây thơ vô số tội của hắn
- Lớn lên con sẽ biết thôi_ba nó
Mẹ nó quay sang hỏi nhẹ nhàng với hắn
- Con có thích Hương Thảo không_mẹ nó
- Dạ thích, con thích Thảo lắm_hắn cười tít cả mắt, không biết mặt trời hướng nào
Đến lượt mẹ hắn quay sang hỏi nó
- Con có thích Hoàng Đức không_mẹ hắn
- Con chẳng thích Đức đâu, Đức lớn rồi mà như con nít ý_nó phán một câu xanh rờn khiến hắn phát ngại, gục đầu vào lòng mẹ
Ba nó đi vào phòng một lát rồi ra, trong tay cầm một cái hộp dài làm bằng gỗ sưa.Nó biết vì có lần nghe mẹ nói thế mà
- Đây là dây chuyền, tặng cho mỗi đứa một cái đấy
Thấy “đồ chơi” sáng lấp lánh, đứa nào cũng muốn có cho bằng được
- Cho con….cho con đi_hắn
- Ba…đưa cho con đi…ba…._nó
Ba nó đứa cho mỗi đứa một cái y hệt nhau, nó và hắn nhanh chóng đeo vào cổ của mình
- Hai đứa phải giữ gìn nó cẩn thận nhé_ba nó
- Dạ con biết rồi_hắn/nó
Ba người nhà hắn lên xe về nhà, nó ra tận cổng tiễn hắn về.Trên xe, nó cứ ngắm nghĩa sợi dây chuyền mãi không thôi
- Con nhìn hoài nó mục đi đó...mà con thích nó lắm à_mẹ hắn
- Dạ con thích lắm, nó lấp lánh như vậy mà_hắn
- Vậy con đừng tháo sợi dây chuyền ra nhé, nếu không nó sẽ chạy đi mất đấy
Hắn nghe mẹ nói, tưởng thật.Trên đường cứ nhìn mãi sợ nó “chạy” đi mất
Tác giả :
Briana