Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
Chương 47: Ba ngày tại khu nhà hoang
Sau khi sắp xếp lại một chút, rồi một lúc sau họ đưa cho Tiên một bát gì đó nóng nóng. Lại nghe tiếng cái cậu đó bên tai:
-Tôi là Phúc..cậu ăn chút gì đi.
-/Cảm ơn/- Tiên nói rồi đưa tay đón lấy cái thìa mà Phúc đưa cho, trong lòng thầm nghĩ may vì họ không phải là những người quá đáng sợ và tệ hại như những người lang thang khác.
Sau khi ăn được một bát cháo đó, Tiên cảm thấy buồn ngủ nên ngồi dựa ngay vào bức tường đó mà ngủ mất. Ban đầu vì tưởng Tiên mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mãi không thấy có phản ứng gì, Phúc mới đi đến hỏi:
-Nè, cô sao vậy?- Vừa nói Phúc vừa vỗ vào vai Tiên, Tiên mất đà ngã thẳng vào cậu ta..Phúc giật mình đứng đơ hình mấy giây rồi nghe tiếng cậu bạn bên cạnh:
-Chắc cô ấy ngủ quên rồi, cậu bế cô ấy đến đằng kia ngủ đi.
-Ơ..ừ..-Phúc hơi lắc lắc đầu, rồi cúi xuống bế xốc Tiên lên, đặt xuống góc phòng, chỗ đấy có một cái giường nhỏ, nhìn Tiên ngủ, cậu ta khẽ cười rồi lại đi về chỗ mấy người bạn của mình.
*
Người ta đã xứng đáng tốt hơn em
Người ta đã yêu anh rất chân thành
Người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em… ừ thì là định mệnh
Thế sao anh vẫn còn ngọt ngào khi ở bên em
Giữa dòng đời em vẫn không sao đâu anh đừng lo
Điều trái tim em rất cần là có một tình yêu thật sự em không muốn đơn phương vấn vương dối lòng
Đừng tội nghiệp em nữa xin anh hiểu cho em
Đừng ngại ngần chi nữa xin anh cứ rời xa
Đừng tội tình nhau nữa làm dài thêm nỗi đau
Đừng bận lòng vì em đôi ta không còn nợ nhau
Phong bực tức ngồi nghe bản nhạc đã đến lần thứ hai mươi năm. Rõ ràng là nói hôm nay về mà, sao giờ gọi lại không có ai bắt máy, Tiên lại giở trò gì vậy? Cậu đã nhắn 15 tin cho Tiên rồi, không hề có tín hiệu trả lời, máy tính thì không thấy sáng đèn, nhắn tin không trả lời, gọi không nghe, cô muốn cái gì đây? Bản nhạc chờ vừa kết thúc, Phong lập tức ấn nút gọi lại lần nữa, nhưng vừa nghe được nửa bản nhạc thì tự tắt máy. Bực mình tiếp tục gọi thì nghe một giọng nói vang lên đều đặn:
-Thuê bao quí khách vừa gọi…
Phong bực mình vứt cái điện thoại lên giường, lầm bầm:
-Cậu tính làm gì vậy? Thử độ kiên nhẫn của tôi sao?
Thật ra thì cái điện thoại ra Phong nháy nhiều quá mà cả ngày hôm qua không cắm sạc nên giờ nó như một cục gạch không có tác dụng rồi.
Ngồi im được mấy phút, Phong lại với cái máy điện thoại gọi vào số điện thoại bàn nhà Tiên.
Lại đợi một lúc lâu mới có người nhấc máy. Vừa có người nhấc máy, không cần biết là ai Phong đã oang oang:
-Thủy Tiên..cậu chơi trò gì vậy? Máy điện thoại đâu sao tôi gọi không nghe?
-Ai vậy?-Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
-Thì Phong đây, cậu ăn phải cái gì mà giọng nói khác thế?
-Phong hả? Tiên nó đi đâu rồi chứ nó không có nhà.
-A, vậy ạ? Cho cháu hỏi ai vậy ạ?- Phong hớ nặng, ngượng trân người.
-Tôi là mẹ của Tiên.
-A, cô Anh- Phong cười hì hì- Cháu xin lỗi, cháu chỉ..
-Lần sau bỏ cái kiểu vừa có người nghe máy đã oang oang vậy đi.
-Vâng, cháu xin lỗi..khi nào Tiên về cô bảo cậu ấy gọi cho cháu được không ạ?- Phong nhăn mặt nhưng vẫn phải cố gắng để không thốt lên mấy tiếng để mắng chính mình.
-Ờ, tôi biết rồi..
-Vâng, chào cô..
-Chào cậu..
Cúp máy, Phong thở phào một cái, gì chứ cậu cứ có cảm giác mẹ Tiên cứ đáng sợ làm sao ý, mà sao lần trước mẹ cậu lại hỏi mẹ Tiên nhỉ? Hai người biết nhau à?
*
Chiều.
Không biết đã là mấy giờ, Tiên mở mắt nhìn xung quanh. Vẫn chỉ là một màn đêm dày đặc ngoài ra không còn cái gì khác. Ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại thấy ánh nắng chiếu thẳng vào mặt. Giờ đã là tháng năm rồi mà việc học hành vẫn không được cải thiện cho lắm, haizz cảm giác mệt mỏi bắt đầu lan rộng trong cơ thể Tiên, đến khi nhận thấy một mùi hương gì đó trong không khí. Tuy không phải mùi sữa tắm hay bất cứ mùi gì tương tự thế nhưng theo bản năng thì Tiên vẫn có thể nhận ra đó là mùi của một người con trai, tay theo bản năng và khả năng định hướng quật một phát sang bên trái.
-Bốp..-Một âm thanh vô cùng vui tai vang lên.
-A, ui…-Phúc ôm mặt vì bị tát một cái thật mạnh, mặc dù đã nhìn thấy Tiên giơ tay lên nhưng lại không tránh. Đáng đời.
-/Cái gì vậy?/
-Sao lại tát tôi chứ?- Phúc ghé gần tai Tiên- Tôi chỉ xem cậu tỉnh chưa thôi mà.
-/Xin lỗi/- Tiên cười nhăn nhở.
Phúc nhìn Tiên một cái rồi hỏi:
-Cậu có cần phải đi tắm không?
-/Tắm hả? tắm ở đâu?/
-Ở đây có một cái hồ trong lắm, chúng tôi hay tắm ở đấy?
-/Tôi..tôi tắm kiểu gì được?/
-Ờ há..-Phúc lên tiếng, đúng là hai tên con trai mà tắm cho một người con gái thì không có tiện cho lắm..thôi vậy, không cần phải tắm, nghĩ vậy Phúc nói- Thôi để khi nào cậu nhìn được thì tắm.
Tiên gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
*
Tối hôm đó, khi Tiên đang ngồi nghe mấy tin tức thời sự phát ra từ cái đài cầm tay nhỏ xíu của Phúc, thì ở nhà Tiên mọi người đang loạn hết lên. Bố Tiên đi ra đi vào lát sau lại hỏi Nguyên:
-Tiên nó đi không nói gì với con sao?
-Con nói với bố rồi mà, lúc đó con không có ở nhà.
-Hừ..điện thoại thì vứt ở nhà, đi đâu cũng không nói cho người khác một tiếng, cũng không biết một lời nhắn để lại là sao?- Bố Tiên làu bàu, lát sau lại nói- Đã gọi hỏi thăm hết các người quen chưa? Nó có đi đâu không?
-Con gọi hỏi hết rồi nhưng không có ai biết chị ấy đi đâu…
-Trời ạ..-Bố Tiên lại đi ra đi vào, miệng lầm bầm hết cái nọ đến cái kia, giờ muốn đi tìm cũng chẳng biết ở đâu mà tìm.
Trong khi bố Tiên đi ra đi vào thì mẹ Tiên đang ngồi xem mấy tin thời sự. Thật ra mới nhìn qua thì là như vậy nhưng thật sự mẹ Tiên đang nghĩ vài thứ trong đầu. “Đầu tiên là lúc về nhà thì cửa không khóa, quần áo thay ra chưa giặt, điện thoại không mang theo. Phong gọi điện..mà chẳng phải Phong là bạn trai của Ngọc sao? Mà sao mặt Phong có vẻ quen quen nhỉ?” Anh cứ nghĩ về mấy thứ như vậy, rồi đi đến kết luận cuối cùng. Mặc dù chưa chắc chắn lắm nhưng cô cũng đứng dậy nói với Nguyên:
-Nguyên.
-Dạ?
-Con đi ra đây với mẹ một lát.
-Vâng- Nguyên ngạc nhiên đứng dậy đi theo mẹ ra ngoài, đến khi nghe tiếng xe máy nổ thì bố Tiên mới chạy ra cửa gọi với theo:
-Hai mẹ con đi đâu vậy?
-Ta đến đây làm gì hả mẹ?- Nguyên nói khi thấy nơi mà mẹ bảo cậu đưa đến là nhà cô Nhi.
-Con có muốn vào không?
-Dạ, có..
Thấy Ngọc ra mở cổng, Anh cười bảo:
-Chào Ngọc..
-A, bác Anh..có chuyện gì không ạ?
-Ờ, cho bác hỏi cháu có biết chị Thủy Tiên đi đâu không?- Anh vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Ngọc.
Ngọc hơi bối rối trước cái nhìn này, mắt hơi nhìn sang bên trái:
-Cháu không biết.
-Vậy hả?- Anh đã nhận ra sự bối rối trong ánh mắt cũng như sự chạy trốn câu trả lời của Ngọc, cô chỉ nói- Vậy cháu có thể cho bác biết, khi chị Tiên trở về có còn được nguyên vẹn không?
Ngọc hoảng hốt khi nghe câu nói này, nuốt nước bọt một cái rồi ngẩng lên nhìn Anh. Mặc dù đã từng nghe tiếng rằng bác Anh rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ thế này. Nếu bây giờ nói dối liệu có bị phát hiện không nhỉ?
-Cháu xin lỗi..giờ..giờ cháu không biết chị ấy ở đâu.
-Vậy à?- Anh nhìn Ngọc lần cuối, trước khi lên xe về còn nói thêm một câu khiến Ngọc tởn luôn- Nếu Tiên trở về nhà mà không có vết thương nào hay hư tổn nào trên người, bác sẽ bỏ qua và xem xét lại..nhưng nếu..nó có một điều gì đó, thì cháu hãy cẩn thận..luật pháp không bênh ai bao giờ đâu!- Rồi lên xe về với Nguyên.
Nhìn hai mẹ con Anh đi khuất, Ngọc đơ luôn, “Pháp luật không bênh ai bao giờ” mà bác ấy nói câu đó có nghĩa là bác ấy đã biết sao?
-Bình tĩnh, bình tĩnh nào..họ đâu có chứng cớ- Ngọc tự trấn an mình nhưng vẫn không thể điều khiển cơ thể mình, nó cứ run lên từng hồi. Nhưng..nếu bây giờ quay lại đó, nếu có bọn lang thang ở đó thì sao? Hơn nữa thứ thuốc Ngọc mua bên nước ngoài đó phải mất ít nhất ba ngày mới có thể thật sự khỏi, giờ nếu đưa Tiên về thì sẽ còn đáng sợ hơn, trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Đi trên đường, Nguyên cứ suy nghĩ mãi về những lời mẹ nói, sau một hồi mới quyết định dè dặt hỏi:
-Mẹ à, liệu có nhầm không?
-Con cũng tự biết thái độ của nó rồi đấy!
-Nhưng..mà thôi, mà sao mẹ không hỏi chỗ chị ấy chỗ chị Tiên đang ở?
-Mẹ muốn cho nó cơ hội sửa chữa, hơn nữa..chị con sẽ không dễ dàng từ bỏ mọi điều.
-Vậy ta có cần tìm chị ấy không?
-Không cần đâu.
*
Bước sang ngày thứ ba.
Mở mắt nhìn xung quanh, sau hai ngày mắt tối om thì giờ này đã có chút hi vọng vì thấy một chút ánh sáng lập lòe. Cố gắng thích nghi với môi trường mới này. Sau mấy phút thì Tiên lập tức mở hẳn mắt ra khi thấy nằm cạnh mình là hai người con trai, cạnh đó còn một cô bé nữa. Suốt ngày hôm qua họ không đi đâu vì họ sợ bọn bắt cóc Tiên sẽ quay lại nên hôm qua coi như một ngày nghỉ và bốn người ngồi xung quanh bếp lửa kể chuyện tếu, nhưng Tiên thì chỉ nghe bập bõm từ được từ mất nhưng vẫn nhiệt tình cười đáp trả họ. Sáng nay vừa mở mắt đã cảm nhận rằng mình đã có chút hồi phục, và đã nhìn lờ mờ được mọi thứ.
-Cậu tỉnh rồi à?- Một người con trai lên tiếng, căn cứ vào giọng nói này thì đây là Phúc.
Tiên gật đầu như vẫn làm suốt hai ngày nay. Cậu ta như phát hiện ra cái gì lập tức giữ cằm Tiên rồi nhìn sâu vào mắt Tiên:
-Bắt đầu có thần lại rồi. Cậu bắt đầu nhìn thấy rồi phải không?
Tiên lại gật đầu, Phúc mỉm cười rồi nói:
-Cậu có cần tắm không? Hai ngày rồi chưa tắm rửa gì!
Tiên lại gật đầu. Thấy vậy Phúc túm lấy cái sơ mi trên dây phơi rồi kéo tay Tiên.
-Đi nào.
Đưa Tiên đến gần hồ rồi Phúc đưa cho Tiên chiếc sơ mi và để Tiên ở đó một mình. Tiên căng mắt nhìn xung quanh để đi đến hồ và xem có ai ở xung quanh không. Vừa đến hồ, đang cúi xuống thì chợt nghe những tiếng nói quen thuộc bên tai:
-Thủy Tiên..
Giật mình nhìn lên xung quanh, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một vòng tay quàng qua người mình rồi cảm nhận tiếng thở đứt quãng của người đó:
-Cậu..sao lại ở đây vậy?
-/Thanh/- Tiên mấp máy môi nhưng không ra tiếng, Thanh thả Tiên ra, Tiên cố gắng nhìn rõ mặt cậu ta..nhưng cứ lòa lòa không thể nhìn rõ nhưng nổi bật là đôi mắt thâm quầng cùng với mùi mồ hôi ấm nóng là Tiên biết đã có chuyện gì đã xảy ra mấy hôm nay.
-Nói cho tôi biết, sao cậu lại ở đây..mà..cậu đang định làm gì vậy?- Thanh nhìn lại xung quanh thấy Tiên đang cầm một cái sơ mi nam lại hỏi- Cái áo này ở đâu ra vậy?
-/Không có gì/
-Sao cậu nói không ra tiếng vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì?- Thanh hỏi dồn, chưa bao giờ cậu từng lo lắng cho ai như thế này.
-Cậu đang làm gì vậy?- Phúc đi lại gần và lên tiếng nhưng giật mình khi thấy Thanh ở đó, Phúc hỏi- Cậu là ai?
Thanh đứng dậy nhìn Phúc, rồi lại nói:
-Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó, cậu là ai?
-Tôi là Phúc..cậu ăn chút gì đi.
-/Cảm ơn/- Tiên nói rồi đưa tay đón lấy cái thìa mà Phúc đưa cho, trong lòng thầm nghĩ may vì họ không phải là những người quá đáng sợ và tệ hại như những người lang thang khác.
Sau khi ăn được một bát cháo đó, Tiên cảm thấy buồn ngủ nên ngồi dựa ngay vào bức tường đó mà ngủ mất. Ban đầu vì tưởng Tiên mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mãi không thấy có phản ứng gì, Phúc mới đi đến hỏi:
-Nè, cô sao vậy?- Vừa nói Phúc vừa vỗ vào vai Tiên, Tiên mất đà ngã thẳng vào cậu ta..Phúc giật mình đứng đơ hình mấy giây rồi nghe tiếng cậu bạn bên cạnh:
-Chắc cô ấy ngủ quên rồi, cậu bế cô ấy đến đằng kia ngủ đi.
-Ơ..ừ..-Phúc hơi lắc lắc đầu, rồi cúi xuống bế xốc Tiên lên, đặt xuống góc phòng, chỗ đấy có một cái giường nhỏ, nhìn Tiên ngủ, cậu ta khẽ cười rồi lại đi về chỗ mấy người bạn của mình.
*
Người ta đã xứng đáng tốt hơn em
Người ta đã yêu anh rất chân thành
Người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em… ừ thì là định mệnh
Thế sao anh vẫn còn ngọt ngào khi ở bên em
Giữa dòng đời em vẫn không sao đâu anh đừng lo
Điều trái tim em rất cần là có một tình yêu thật sự em không muốn đơn phương vấn vương dối lòng
Đừng tội nghiệp em nữa xin anh hiểu cho em
Đừng ngại ngần chi nữa xin anh cứ rời xa
Đừng tội tình nhau nữa làm dài thêm nỗi đau
Đừng bận lòng vì em đôi ta không còn nợ nhau
Phong bực tức ngồi nghe bản nhạc đã đến lần thứ hai mươi năm. Rõ ràng là nói hôm nay về mà, sao giờ gọi lại không có ai bắt máy, Tiên lại giở trò gì vậy? Cậu đã nhắn 15 tin cho Tiên rồi, không hề có tín hiệu trả lời, máy tính thì không thấy sáng đèn, nhắn tin không trả lời, gọi không nghe, cô muốn cái gì đây? Bản nhạc chờ vừa kết thúc, Phong lập tức ấn nút gọi lại lần nữa, nhưng vừa nghe được nửa bản nhạc thì tự tắt máy. Bực mình tiếp tục gọi thì nghe một giọng nói vang lên đều đặn:
-Thuê bao quí khách vừa gọi…
Phong bực mình vứt cái điện thoại lên giường, lầm bầm:
-Cậu tính làm gì vậy? Thử độ kiên nhẫn của tôi sao?
Thật ra thì cái điện thoại ra Phong nháy nhiều quá mà cả ngày hôm qua không cắm sạc nên giờ nó như một cục gạch không có tác dụng rồi.
Ngồi im được mấy phút, Phong lại với cái máy điện thoại gọi vào số điện thoại bàn nhà Tiên.
Lại đợi một lúc lâu mới có người nhấc máy. Vừa có người nhấc máy, không cần biết là ai Phong đã oang oang:
-Thủy Tiên..cậu chơi trò gì vậy? Máy điện thoại đâu sao tôi gọi không nghe?
-Ai vậy?-Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
-Thì Phong đây, cậu ăn phải cái gì mà giọng nói khác thế?
-Phong hả? Tiên nó đi đâu rồi chứ nó không có nhà.
-A, vậy ạ? Cho cháu hỏi ai vậy ạ?- Phong hớ nặng, ngượng trân người.
-Tôi là mẹ của Tiên.
-A, cô Anh- Phong cười hì hì- Cháu xin lỗi, cháu chỉ..
-Lần sau bỏ cái kiểu vừa có người nghe máy đã oang oang vậy đi.
-Vâng, cháu xin lỗi..khi nào Tiên về cô bảo cậu ấy gọi cho cháu được không ạ?- Phong nhăn mặt nhưng vẫn phải cố gắng để không thốt lên mấy tiếng để mắng chính mình.
-Ờ, tôi biết rồi..
-Vâng, chào cô..
-Chào cậu..
Cúp máy, Phong thở phào một cái, gì chứ cậu cứ có cảm giác mẹ Tiên cứ đáng sợ làm sao ý, mà sao lần trước mẹ cậu lại hỏi mẹ Tiên nhỉ? Hai người biết nhau à?
*
Chiều.
Không biết đã là mấy giờ, Tiên mở mắt nhìn xung quanh. Vẫn chỉ là một màn đêm dày đặc ngoài ra không còn cái gì khác. Ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại thấy ánh nắng chiếu thẳng vào mặt. Giờ đã là tháng năm rồi mà việc học hành vẫn không được cải thiện cho lắm, haizz cảm giác mệt mỏi bắt đầu lan rộng trong cơ thể Tiên, đến khi nhận thấy một mùi hương gì đó trong không khí. Tuy không phải mùi sữa tắm hay bất cứ mùi gì tương tự thế nhưng theo bản năng thì Tiên vẫn có thể nhận ra đó là mùi của một người con trai, tay theo bản năng và khả năng định hướng quật một phát sang bên trái.
-Bốp..-Một âm thanh vô cùng vui tai vang lên.
-A, ui…-Phúc ôm mặt vì bị tát một cái thật mạnh, mặc dù đã nhìn thấy Tiên giơ tay lên nhưng lại không tránh. Đáng đời.
-/Cái gì vậy?/
-Sao lại tát tôi chứ?- Phúc ghé gần tai Tiên- Tôi chỉ xem cậu tỉnh chưa thôi mà.
-/Xin lỗi/- Tiên cười nhăn nhở.
Phúc nhìn Tiên một cái rồi hỏi:
-Cậu có cần phải đi tắm không?
-/Tắm hả? tắm ở đâu?/
-Ở đây có một cái hồ trong lắm, chúng tôi hay tắm ở đấy?
-/Tôi..tôi tắm kiểu gì được?/
-Ờ há..-Phúc lên tiếng, đúng là hai tên con trai mà tắm cho một người con gái thì không có tiện cho lắm..thôi vậy, không cần phải tắm, nghĩ vậy Phúc nói- Thôi để khi nào cậu nhìn được thì tắm.
Tiên gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
*
Tối hôm đó, khi Tiên đang ngồi nghe mấy tin tức thời sự phát ra từ cái đài cầm tay nhỏ xíu của Phúc, thì ở nhà Tiên mọi người đang loạn hết lên. Bố Tiên đi ra đi vào lát sau lại hỏi Nguyên:
-Tiên nó đi không nói gì với con sao?
-Con nói với bố rồi mà, lúc đó con không có ở nhà.
-Hừ..điện thoại thì vứt ở nhà, đi đâu cũng không nói cho người khác một tiếng, cũng không biết một lời nhắn để lại là sao?- Bố Tiên làu bàu, lát sau lại nói- Đã gọi hỏi thăm hết các người quen chưa? Nó có đi đâu không?
-Con gọi hỏi hết rồi nhưng không có ai biết chị ấy đi đâu…
-Trời ạ..-Bố Tiên lại đi ra đi vào, miệng lầm bầm hết cái nọ đến cái kia, giờ muốn đi tìm cũng chẳng biết ở đâu mà tìm.
Trong khi bố Tiên đi ra đi vào thì mẹ Tiên đang ngồi xem mấy tin thời sự. Thật ra mới nhìn qua thì là như vậy nhưng thật sự mẹ Tiên đang nghĩ vài thứ trong đầu. “Đầu tiên là lúc về nhà thì cửa không khóa, quần áo thay ra chưa giặt, điện thoại không mang theo. Phong gọi điện..mà chẳng phải Phong là bạn trai của Ngọc sao? Mà sao mặt Phong có vẻ quen quen nhỉ?” Anh cứ nghĩ về mấy thứ như vậy, rồi đi đến kết luận cuối cùng. Mặc dù chưa chắc chắn lắm nhưng cô cũng đứng dậy nói với Nguyên:
-Nguyên.
-Dạ?
-Con đi ra đây với mẹ một lát.
-Vâng- Nguyên ngạc nhiên đứng dậy đi theo mẹ ra ngoài, đến khi nghe tiếng xe máy nổ thì bố Tiên mới chạy ra cửa gọi với theo:
-Hai mẹ con đi đâu vậy?
-Ta đến đây làm gì hả mẹ?- Nguyên nói khi thấy nơi mà mẹ bảo cậu đưa đến là nhà cô Nhi.
-Con có muốn vào không?
-Dạ, có..
Thấy Ngọc ra mở cổng, Anh cười bảo:
-Chào Ngọc..
-A, bác Anh..có chuyện gì không ạ?
-Ờ, cho bác hỏi cháu có biết chị Thủy Tiên đi đâu không?- Anh vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Ngọc.
Ngọc hơi bối rối trước cái nhìn này, mắt hơi nhìn sang bên trái:
-Cháu không biết.
-Vậy hả?- Anh đã nhận ra sự bối rối trong ánh mắt cũng như sự chạy trốn câu trả lời của Ngọc, cô chỉ nói- Vậy cháu có thể cho bác biết, khi chị Tiên trở về có còn được nguyên vẹn không?
Ngọc hoảng hốt khi nghe câu nói này, nuốt nước bọt một cái rồi ngẩng lên nhìn Anh. Mặc dù đã từng nghe tiếng rằng bác Anh rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ thế này. Nếu bây giờ nói dối liệu có bị phát hiện không nhỉ?
-Cháu xin lỗi..giờ..giờ cháu không biết chị ấy ở đâu.
-Vậy à?- Anh nhìn Ngọc lần cuối, trước khi lên xe về còn nói thêm một câu khiến Ngọc tởn luôn- Nếu Tiên trở về nhà mà không có vết thương nào hay hư tổn nào trên người, bác sẽ bỏ qua và xem xét lại..nhưng nếu..nó có một điều gì đó, thì cháu hãy cẩn thận..luật pháp không bênh ai bao giờ đâu!- Rồi lên xe về với Nguyên.
Nhìn hai mẹ con Anh đi khuất, Ngọc đơ luôn, “Pháp luật không bênh ai bao giờ” mà bác ấy nói câu đó có nghĩa là bác ấy đã biết sao?
-Bình tĩnh, bình tĩnh nào..họ đâu có chứng cớ- Ngọc tự trấn an mình nhưng vẫn không thể điều khiển cơ thể mình, nó cứ run lên từng hồi. Nhưng..nếu bây giờ quay lại đó, nếu có bọn lang thang ở đó thì sao? Hơn nữa thứ thuốc Ngọc mua bên nước ngoài đó phải mất ít nhất ba ngày mới có thể thật sự khỏi, giờ nếu đưa Tiên về thì sẽ còn đáng sợ hơn, trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Đi trên đường, Nguyên cứ suy nghĩ mãi về những lời mẹ nói, sau một hồi mới quyết định dè dặt hỏi:
-Mẹ à, liệu có nhầm không?
-Con cũng tự biết thái độ của nó rồi đấy!
-Nhưng..mà thôi, mà sao mẹ không hỏi chỗ chị ấy chỗ chị Tiên đang ở?
-Mẹ muốn cho nó cơ hội sửa chữa, hơn nữa..chị con sẽ không dễ dàng từ bỏ mọi điều.
-Vậy ta có cần tìm chị ấy không?
-Không cần đâu.
*
Bước sang ngày thứ ba.
Mở mắt nhìn xung quanh, sau hai ngày mắt tối om thì giờ này đã có chút hi vọng vì thấy một chút ánh sáng lập lòe. Cố gắng thích nghi với môi trường mới này. Sau mấy phút thì Tiên lập tức mở hẳn mắt ra khi thấy nằm cạnh mình là hai người con trai, cạnh đó còn một cô bé nữa. Suốt ngày hôm qua họ không đi đâu vì họ sợ bọn bắt cóc Tiên sẽ quay lại nên hôm qua coi như một ngày nghỉ và bốn người ngồi xung quanh bếp lửa kể chuyện tếu, nhưng Tiên thì chỉ nghe bập bõm từ được từ mất nhưng vẫn nhiệt tình cười đáp trả họ. Sáng nay vừa mở mắt đã cảm nhận rằng mình đã có chút hồi phục, và đã nhìn lờ mờ được mọi thứ.
-Cậu tỉnh rồi à?- Một người con trai lên tiếng, căn cứ vào giọng nói này thì đây là Phúc.
Tiên gật đầu như vẫn làm suốt hai ngày nay. Cậu ta như phát hiện ra cái gì lập tức giữ cằm Tiên rồi nhìn sâu vào mắt Tiên:
-Bắt đầu có thần lại rồi. Cậu bắt đầu nhìn thấy rồi phải không?
Tiên lại gật đầu, Phúc mỉm cười rồi nói:
-Cậu có cần tắm không? Hai ngày rồi chưa tắm rửa gì!
Tiên lại gật đầu. Thấy vậy Phúc túm lấy cái sơ mi trên dây phơi rồi kéo tay Tiên.
-Đi nào.
Đưa Tiên đến gần hồ rồi Phúc đưa cho Tiên chiếc sơ mi và để Tiên ở đó một mình. Tiên căng mắt nhìn xung quanh để đi đến hồ và xem có ai ở xung quanh không. Vừa đến hồ, đang cúi xuống thì chợt nghe những tiếng nói quen thuộc bên tai:
-Thủy Tiên..
Giật mình nhìn lên xung quanh, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một vòng tay quàng qua người mình rồi cảm nhận tiếng thở đứt quãng của người đó:
-Cậu..sao lại ở đây vậy?
-/Thanh/- Tiên mấp máy môi nhưng không ra tiếng, Thanh thả Tiên ra, Tiên cố gắng nhìn rõ mặt cậu ta..nhưng cứ lòa lòa không thể nhìn rõ nhưng nổi bật là đôi mắt thâm quầng cùng với mùi mồ hôi ấm nóng là Tiên biết đã có chuyện gì đã xảy ra mấy hôm nay.
-Nói cho tôi biết, sao cậu lại ở đây..mà..cậu đang định làm gì vậy?- Thanh nhìn lại xung quanh thấy Tiên đang cầm một cái sơ mi nam lại hỏi- Cái áo này ở đâu ra vậy?
-/Không có gì/
-Sao cậu nói không ra tiếng vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì?- Thanh hỏi dồn, chưa bao giờ cậu từng lo lắng cho ai như thế này.
-Cậu đang làm gì vậy?- Phúc đi lại gần và lên tiếng nhưng giật mình khi thấy Thanh ở đó, Phúc hỏi- Cậu là ai?
Thanh đứng dậy nhìn Phúc, rồi lại nói:
-Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó, cậu là ai?
Tác giả :
Ori_Chan