Anh Nghĩ Muốn Em
Chương 28
CHƯƠNG 28
Chương này có một chút nặng nề ~~ nhưng là điều tất yếu a ~~~ vì để tiểu công và tiểu thụ có thể bên nhau ngọt ngào ~~~ thỉnh mọi người cùng reo hò đi (vì sao? )
=====================================================================================
Dù tôi nhấn chuông trên xe đạp, thúc dục ông lão đang đi chậm phía trước nhường đường, nhưng trrong đầu lại hiện lên những cảm xúc xấu, ánh mắt anh ấy nhìn tôi ôn nhu, như đang nhìn một vật trong sáng không tỳ vết, nhưng thật ra tôi lại không hề ngoan ngoãn.
Ở cùng lũ bạn kia, ít nhiều cũng nhiễm tính cách của họ, đầu tiên là bị kéo đi chỉnh thầy giáo, sau lại chơi chút trò chơi quái đản giết thời gian, trốn tiết, về sớm cũng quen rồi, có lẽ không lâu sau, tôi sẽ thực sự trở thành một thiếu niên bất lương.
Nghĩ đến đôi mắt nhu hòa khiến người khác trầm sâu trong đó, khi nhìn tôi mang theo tia lo lắng, tôi liền cảm thấy không thoải mái, hy vọng bản thân trong mắt anh là hoàn hảo.
Cho dù những lần gặp trước tôi trông tức cười như vậy, nhưng khi anh nhìn tôi vẫn thật ôn hòa, nụ cười tao nhã trên khuôn mặt vẫn thản nhiên mà không lạnh lùng, loại khí chất thân sĩ thượng lưu này, khi đứng cùng tôi rõ ràng không hợp, mà anh lại làm những hàng động thân mật như vậy với tôi.
Mặt lại đỏ, anh nhận ra tôi nhanh như vậy, đó có phải là nhất kiến như cố không? Nếu như tôi muốn làm quen với anh, anh cũng chấp nhận một người bạn như tôi đúng không?
Nghĩ vậy, tôi không khỏi mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng bước trên con đường về nhà, mãi cho tới khi chỉ cách nhà một chỗ rẽ nữa, tôi mới nhớ đã để quên xe đạp, chật vật quay lại cửa hàng bán trà, các học sinh đã về từ lâu, nhân viên cửa hàng cũng chỉ còn lại một, hai người.
Lên xe đạp, giờ là gần bốn giờ, sắp đến giờ Vĩnh Khánh tan học, trường trung học tan lúc bốn giờ mười phút, sớm hơn cao trung một giờ, nên bình thường em ấy đều về nhà một mình, hiếm khi được về sớm như hôm nay, tôi liền đến trường trung học để đón em cùng về.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy bóng Vĩnh Khánh, tôi không khỏi lo lắng, sợ em bị bắt nạt, bình thường lúc tan học chính là lúc tốt để bắt nạt, nghĩ đến đây tôi vội vào trường, chạy về phía phòng học của Vĩnh Khánh.
Nhưng vừa bước lên cầu thang, tôi đã nghe được âm thanh của Vĩnh Khánh từ khu phía sau. Phía sau tòa nhà là một đường cứu hỏa, hẻo lánh kín đáo, là một nơi thích hợp để bắt nạt, tôi lo lắng chạy xuống cầu thang, chạy về phía đường cứu hỏa.
Khi mắt tôi nhìn thấy bóng dáng Vĩnh Khánh, ở bên cạnh nó là một người đàn ông, nhìn thật quen, hai tay để ở thắt lưng em, bốn phiến môi đang ép chặt, nghe được tiếng bước chân của tôi vội tách ra, vẻ mặt hai người đều là kinh hoảng.
“Anh!” Vĩnh Khánh kinh hô ra tiếng, vẻ mặt bối rối như vừa làm chuyện gì sai, đôi mắt chớp chớp như sắp khóc.
“Đừng trách cậu ấy, là lỗi của tôi.” Người đàn ông đứng bên Vĩnh Khánh vội nói, cũng bước lên phía trước em, ngăn tôi làm chuyện gì mất kiểm soát.
Tôi dại ra nhìn người đàn ông đó, là thầy giáo đến nhà giúp Vĩnh Khánh học Tin học cuối tuần, nghe nói được điều từ trường tiểu học sang trường trung học, là người mấy hôm trước Vĩnh Khánh vui vẻ kể với tôi.
Đầu óc trống rỗng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh này, mà biểu hiện của Vĩnh Khánh không giống như bị ép buộc, nói cách khác, là em ấy tự nguyện?
Bên tai tôi choang một tiếng, giống như có thứ gì đó vừa vỡ tan. Tôi âm trầm nói với Vĩnh Khánh: “Lại đây.”
Vĩnh Khánh sợ hãi nhìn tôi, lại nhìn thầy giáo dạy tin, rồi mới rụt rè bước tới.
=====================================================================================
Những người chờ mong hoặc hoài nghi có huynh đệ văn ~~~ Chương này thất vọng rồi ~~ Mọi người đoán đúng rồi ~~ Thầy giáo dạy Tin học chính là tiểu công số 1 ^^
Hơn nữa còn là 1 tên cầm thú *đập*
Vĩnh Khánh . . . (?)
=====================================================================================
Thầy giáo dạy máy tính vội giữ Vĩnh Khánh lại, không cho em tới gần tôi: “Cậu muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, mọi chuyện là lỗi của tôi, không phải do em ấy.”
“Không, không phải, anh à, em cũng có lỗi chứ không phải riêng anh ấy.” Vĩnh Khánh lắc đầu biện giải, kéo tay người đó ra.
Từ khi nào Vĩnh Khánh bắt đầu gọi người thầy kia là a Nhượng? Rốt cuộc bọn họ đã như vậy bao lâu? Vì sao tôi lại không phát hiện?
Khi Vĩnh Khánh kể chuyện về anh ta, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, căn bản không thể là tình cảm đơn thuần giữa thầy giáo và học trò, mỗi khi hai người bọn họ ngồi học, thường là những âm thanh vui đùa, cũng có những khoảnh khắc im lặng bất ngờ, nghĩ kĩ thì hoàn toàn có thể nhận ra, vì sao tôi lại không biết chứ?
Nghĩ đến việc có lẽ do tôi chưa đủ quan tâm, hời hợt với em, nên nó mới đi tìm Phùng Kỳ Nhượng để an ủi, nghĩ là tôi khiến em trở nên như vậy, tôi liền cảm thấy đau lòng, khẩu khí càng nguy hiểm: “Vĩnh Khánh, lại đây.”
“Cậu.” Phùng Kỳ Nhượng giận dữ trừng tôi, không buông tay, ánh mắt Vĩnh Khánh nhìn hai người chúng tôi, yên lặng đẩy anh ta ra, thong thả đến bên cạnh tôi.
“Tiểu Vĩnh” Anh ta lo lắng nhìn Vĩnh Khánh, vẻ lo lắng không thể che dấu trên mặt, nhưng không dám đưa tay kéo em lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn tôi khẩn cầu: “Chuyện này không liên quan tới tiểu Vĩnh, em ấy không có lỗi, là tôi. . .”
Vĩnh Khánh không để anh ta nói hết, kéo tay tôi ra ngoài: “Anh, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà được không?”
Âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc, khiến tôi đau đớn, cũng mềm lòng, ôm em vào trong ***g ngực: “Được rồi, chúng ta về nhà.”
Cùng Vĩnh Khánh về nhà, hai người chúng tôi không nói gì cả, cũng không có hôn chào mừng về nhà, Vĩnh Khánh chạy về phòng mình, tôi có chút luống cuống.
Đến trước cửa phòng Vĩnh Khánh, tay tôi giơ lên định gõ cửa, nhưng lại không dám.
Tôi có làm gì sai không? Nhìn Vĩnh Khánh hôn một người đàn ông, trong lòng tôi cực kỳ chấn động, chấn động tới mức không thể tưởng tượng, tình cảm này sẽ không được người đời công nhận, tôi không muốn Vĩnh Khánh bước vào con đường cùng này, nên tôi phải khiến nó từ bỏ, tôi muốn bảo vệ nó.
Chỉ là nhìn Vĩnh Khánh thương tâm như vậy, thà rằng nó cứ oán trách tôi, còn hơn là nhìn tôi im lặng với khuôn mặt tái nhợt thế này, tôi phiền lòng muốn chết, chẳng lẽ tôi đã sai?
“Vĩnh Khánh, mở cửa.” Không muốn mình tiếp tục nghĩ lung tung, tôi nói.
Trong phòng trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi vang lên tiếng bước chân, cửa im lặng mở ra, khuôn mặt vừa khóc xong của Vĩnh Khánh xuất hiện.
“Vĩnh Khánh!” Nhìn thấy hai mắt hồng hồng của em, tôi vừa sợ vừa đau lòng, kéo em tới trước mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt em, sợ dọa em lần nữa: “Vì sao em khóc?” (Bụt_chan: Vì sao con khóc? =]] ~)
“Anh, đừng trách a Nhượng, không phải là lỗi của anh ấy, là do em, anh đừng trách anh ấy được không?” Vĩnh Khánh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt cầu khẩn, khiến tôi cào cào tóc.
“Chúng ta vào phòng đã.” Để Vĩnh Khánh ngồi lên giường, tôi nhẹ nhàng sờ hai má hồng hồng của em. Tôi hỏi: “Em và anh ta như vậy từ bao giờ?”, nhưng theo bản năng lại không muốn biết.
Mặt Vĩnh Khánh càng đỏ, cúi đầu suy nghĩa chốc lát, mới dùng thanh âm lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút trả lời: “Là khi em mới lên trung học, anh ấy nói anh ấy yêu em, không muốn em tiếp tục gọi anh ấy là thầy nữa.”
Chương này có một chút nặng nề ~~ nhưng là điều tất yếu a ~~~ vì để tiểu công và tiểu thụ có thể bên nhau ngọt ngào ~~~ thỉnh mọi người cùng reo hò đi (vì sao? )
=====================================================================================
Dù tôi nhấn chuông trên xe đạp, thúc dục ông lão đang đi chậm phía trước nhường đường, nhưng trrong đầu lại hiện lên những cảm xúc xấu, ánh mắt anh ấy nhìn tôi ôn nhu, như đang nhìn một vật trong sáng không tỳ vết, nhưng thật ra tôi lại không hề ngoan ngoãn.
Ở cùng lũ bạn kia, ít nhiều cũng nhiễm tính cách của họ, đầu tiên là bị kéo đi chỉnh thầy giáo, sau lại chơi chút trò chơi quái đản giết thời gian, trốn tiết, về sớm cũng quen rồi, có lẽ không lâu sau, tôi sẽ thực sự trở thành một thiếu niên bất lương.
Nghĩ đến đôi mắt nhu hòa khiến người khác trầm sâu trong đó, khi nhìn tôi mang theo tia lo lắng, tôi liền cảm thấy không thoải mái, hy vọng bản thân trong mắt anh là hoàn hảo.
Cho dù những lần gặp trước tôi trông tức cười như vậy, nhưng khi anh nhìn tôi vẫn thật ôn hòa, nụ cười tao nhã trên khuôn mặt vẫn thản nhiên mà không lạnh lùng, loại khí chất thân sĩ thượng lưu này, khi đứng cùng tôi rõ ràng không hợp, mà anh lại làm những hàng động thân mật như vậy với tôi.
Mặt lại đỏ, anh nhận ra tôi nhanh như vậy, đó có phải là nhất kiến như cố không? Nếu như tôi muốn làm quen với anh, anh cũng chấp nhận một người bạn như tôi đúng không?
Nghĩ vậy, tôi không khỏi mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng bước trên con đường về nhà, mãi cho tới khi chỉ cách nhà một chỗ rẽ nữa, tôi mới nhớ đã để quên xe đạp, chật vật quay lại cửa hàng bán trà, các học sinh đã về từ lâu, nhân viên cửa hàng cũng chỉ còn lại một, hai người.
Lên xe đạp, giờ là gần bốn giờ, sắp đến giờ Vĩnh Khánh tan học, trường trung học tan lúc bốn giờ mười phút, sớm hơn cao trung một giờ, nên bình thường em ấy đều về nhà một mình, hiếm khi được về sớm như hôm nay, tôi liền đến trường trung học để đón em cùng về.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy bóng Vĩnh Khánh, tôi không khỏi lo lắng, sợ em bị bắt nạt, bình thường lúc tan học chính là lúc tốt để bắt nạt, nghĩ đến đây tôi vội vào trường, chạy về phía phòng học của Vĩnh Khánh.
Nhưng vừa bước lên cầu thang, tôi đã nghe được âm thanh của Vĩnh Khánh từ khu phía sau. Phía sau tòa nhà là một đường cứu hỏa, hẻo lánh kín đáo, là một nơi thích hợp để bắt nạt, tôi lo lắng chạy xuống cầu thang, chạy về phía đường cứu hỏa.
Khi mắt tôi nhìn thấy bóng dáng Vĩnh Khánh, ở bên cạnh nó là một người đàn ông, nhìn thật quen, hai tay để ở thắt lưng em, bốn phiến môi đang ép chặt, nghe được tiếng bước chân của tôi vội tách ra, vẻ mặt hai người đều là kinh hoảng.
“Anh!” Vĩnh Khánh kinh hô ra tiếng, vẻ mặt bối rối như vừa làm chuyện gì sai, đôi mắt chớp chớp như sắp khóc.
“Đừng trách cậu ấy, là lỗi của tôi.” Người đàn ông đứng bên Vĩnh Khánh vội nói, cũng bước lên phía trước em, ngăn tôi làm chuyện gì mất kiểm soát.
Tôi dại ra nhìn người đàn ông đó, là thầy giáo đến nhà giúp Vĩnh Khánh học Tin học cuối tuần, nghe nói được điều từ trường tiểu học sang trường trung học, là người mấy hôm trước Vĩnh Khánh vui vẻ kể với tôi.
Đầu óc trống rỗng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh này, mà biểu hiện của Vĩnh Khánh không giống như bị ép buộc, nói cách khác, là em ấy tự nguyện?
Bên tai tôi choang một tiếng, giống như có thứ gì đó vừa vỡ tan. Tôi âm trầm nói với Vĩnh Khánh: “Lại đây.”
Vĩnh Khánh sợ hãi nhìn tôi, lại nhìn thầy giáo dạy tin, rồi mới rụt rè bước tới.
=====================================================================================
Những người chờ mong hoặc hoài nghi có huynh đệ văn ~~~ Chương này thất vọng rồi ~~ Mọi người đoán đúng rồi ~~ Thầy giáo dạy Tin học chính là tiểu công số 1 ^^
Hơn nữa còn là 1 tên cầm thú *đập*
Vĩnh Khánh . . . (?)
=====================================================================================
Thầy giáo dạy máy tính vội giữ Vĩnh Khánh lại, không cho em tới gần tôi: “Cậu muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, mọi chuyện là lỗi của tôi, không phải do em ấy.”
“Không, không phải, anh à, em cũng có lỗi chứ không phải riêng anh ấy.” Vĩnh Khánh lắc đầu biện giải, kéo tay người đó ra.
Từ khi nào Vĩnh Khánh bắt đầu gọi người thầy kia là a Nhượng? Rốt cuộc bọn họ đã như vậy bao lâu? Vì sao tôi lại không phát hiện?
Khi Vĩnh Khánh kể chuyện về anh ta, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, căn bản không thể là tình cảm đơn thuần giữa thầy giáo và học trò, mỗi khi hai người bọn họ ngồi học, thường là những âm thanh vui đùa, cũng có những khoảnh khắc im lặng bất ngờ, nghĩ kĩ thì hoàn toàn có thể nhận ra, vì sao tôi lại không biết chứ?
Nghĩ đến việc có lẽ do tôi chưa đủ quan tâm, hời hợt với em, nên nó mới đi tìm Phùng Kỳ Nhượng để an ủi, nghĩ là tôi khiến em trở nên như vậy, tôi liền cảm thấy đau lòng, khẩu khí càng nguy hiểm: “Vĩnh Khánh, lại đây.”
“Cậu.” Phùng Kỳ Nhượng giận dữ trừng tôi, không buông tay, ánh mắt Vĩnh Khánh nhìn hai người chúng tôi, yên lặng đẩy anh ta ra, thong thả đến bên cạnh tôi.
“Tiểu Vĩnh” Anh ta lo lắng nhìn Vĩnh Khánh, vẻ lo lắng không thể che dấu trên mặt, nhưng không dám đưa tay kéo em lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn tôi khẩn cầu: “Chuyện này không liên quan tới tiểu Vĩnh, em ấy không có lỗi, là tôi. . .”
Vĩnh Khánh không để anh ta nói hết, kéo tay tôi ra ngoài: “Anh, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà được không?”
Âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc, khiến tôi đau đớn, cũng mềm lòng, ôm em vào trong ***g ngực: “Được rồi, chúng ta về nhà.”
Cùng Vĩnh Khánh về nhà, hai người chúng tôi không nói gì cả, cũng không có hôn chào mừng về nhà, Vĩnh Khánh chạy về phòng mình, tôi có chút luống cuống.
Đến trước cửa phòng Vĩnh Khánh, tay tôi giơ lên định gõ cửa, nhưng lại không dám.
Tôi có làm gì sai không? Nhìn Vĩnh Khánh hôn một người đàn ông, trong lòng tôi cực kỳ chấn động, chấn động tới mức không thể tưởng tượng, tình cảm này sẽ không được người đời công nhận, tôi không muốn Vĩnh Khánh bước vào con đường cùng này, nên tôi phải khiến nó từ bỏ, tôi muốn bảo vệ nó.
Chỉ là nhìn Vĩnh Khánh thương tâm như vậy, thà rằng nó cứ oán trách tôi, còn hơn là nhìn tôi im lặng với khuôn mặt tái nhợt thế này, tôi phiền lòng muốn chết, chẳng lẽ tôi đã sai?
“Vĩnh Khánh, mở cửa.” Không muốn mình tiếp tục nghĩ lung tung, tôi nói.
Trong phòng trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi vang lên tiếng bước chân, cửa im lặng mở ra, khuôn mặt vừa khóc xong của Vĩnh Khánh xuất hiện.
“Vĩnh Khánh!” Nhìn thấy hai mắt hồng hồng của em, tôi vừa sợ vừa đau lòng, kéo em tới trước mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt em, sợ dọa em lần nữa: “Vì sao em khóc?” (Bụt_chan: Vì sao con khóc? =]] ~)
“Anh, đừng trách a Nhượng, không phải là lỗi của anh ấy, là do em, anh đừng trách anh ấy được không?” Vĩnh Khánh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt cầu khẩn, khiến tôi cào cào tóc.
“Chúng ta vào phòng đã.” Để Vĩnh Khánh ngồi lên giường, tôi nhẹ nhàng sờ hai má hồng hồng của em. Tôi hỏi: “Em và anh ta như vậy từ bao giờ?”, nhưng theo bản năng lại không muốn biết.
Mặt Vĩnh Khánh càng đỏ, cúi đầu suy nghĩa chốc lát, mới dùng thanh âm lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút trả lời: “Là khi em mới lên trung học, anh ấy nói anh ấy yêu em, không muốn em tiếp tục gọi anh ấy là thầy nữa.”
Tác giả :
Khĩnh Khiếu Ngã Dục Dã