Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)
Chương 37: Lão công
Thời điểm mang thai năm tháng, bụng Gia Ngộ càng ngày càng lớn, kéo theo là ngực càng ngày càng nặng.
Cô ghét trói buộc.
Mục Phách lại vừa lúc nói, “Hơn nữa em mặc rộng thùng thình như vậy, anh đều nhìn không ra dáng người có gì biến hóa.”
Gia Ngộ không tin, đĩnh bụng đi qua: “Anh sờ đi, bụng rất lớn đó.”
Mục Phách mỗi đêm sau khi Gia Ngộ ngủ say sẽ nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô nhưng Gia Ngộ cũng không cảm kích. Anh theo lời cô phủ hai tay lên, đang muốn cười nói chính mình giống như khi đi chọn dưa hấu ngọt hay không ngọt, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận cảm giác mấp máy đến từ trong bụng.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời cũng thấy Gia Ngộ đang trừng lớn hai mắt.
“Có phải hay không…Có phải động hay không?”
Mục Phách chớp chớp mắt, không tiếp động lại tiếp tục sờ, lúc này lại không thấy đỗng tĩnh.
Có điểm mất mát.
Ai ngờ Gia Ngộ lại kéo tay anh định rời đi: “Lại động!” Cô cười đến hai mắt cong thành một cây cầu, “Thật thần kỳ! Lộc cộc lộc cộc, giống như cá phun bong bóng.”
Thật sự động đậy. Mục Phách vừa khẩn trương lại hưng phấn làm cho anh mất tiếng nửa ngày, anh giương mắt: “Đứa nhỏ nghe được chúng ta nói chuyện, đúng không?”
“Chắc vậy. Anh có phải còn không cùng nó chào hỏi qua?”
Mục Phách lắc đầu.
Gia Ngộ bào trùm tay của anh, lời ít mà ý nhiều hướng về hài tử ở trong bụng giới thiệu: “Đây là ba ba con!”
Mục Phách không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hưởng ứng nói: “Đúng vậy, ba là ba con.”
Gia Ngộ từ sau khi mang thai thính giác đặc biệt nhanh nhạy, Mục Phách không phản ứng, cô lại nghe được.
Cô dùng đầu ngón tay dí trán của Mục Phách: “Mục Phách, di động của anh kêu kìa.”
Di động ở thư phòng.
Hôm nay Mục Phách được nghỉ, hẳn không phải việc ở khách sạn. Anh nói: “Anh đi xem.”
Kết quả vừa thấy đến tên người trên màn hình liền ấn không nghe.
Nhưng đối phương thật sự bất khuất kiên cường, gọi một lần không được liền gọi lần thứ hai, số này không gọi được liền đổi số khác gọi. Tình huống này giằng co đã ba ngày, Mục Phách nhìn lại di động lại bắt đầu kêu, bên tai nghe được giọng nói của Gia Ngộ ở bên ngoài, giương giọng hỏi anh: “Mục Phách, sao anh không nghe máy?”
“Không có gì.”
Anh thở dài, nghe điện thoại.
Ngược lại với thái độ ôn nhu khi nói chuyện với Gia Ngộ, lúc này thanh âm Mục Phách lạnh như băng sương: “Anh nói rồi, đừng gọi điện cho anh nữa.”
Đối phương tựa hồ không nghĩ lần này Mục Phách lại nghe điện thoại nhanh như vậy, cô ta ngây cả người, lại mở miệng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chính là ba em thật sự không được, anh tới nhìn ông ấy đi!”
“Là khách sạn xảy ra chuyện sao?”
“Không phải.” Mục Phách dừng động tác mặc áo khoác một chút, mạc danh nan kham, “Là…nhà bên kia có chút chuyện.”
“Nhà anh bên kia? Bọn họ tới Bắc thành?”
“Ân.”
Lúc trước thời điểm ký hợp đồng, Mục Phách từng cùng Gia Ngộ nói qua hoàn cảnh nhà anh, đối với anh mà nói cũng không tính là lạc quan. Đối với việc này, Gia Ngộ cũng không muốn xen vào quá nhiều, cô mềm giọng nói: “Muốn em cùng anh đi không?”
“Không cần. Bên ngoài rất lạnh, em ở nhà chờ anh là được.”
Gia Ngộ cắn cắn môi, “Vậy anh chờ em một chút.”
Mục Phách mặc xong quần áo với đi giày, theo lời cô đúng ở cửa chờ Gia Ngộ, trong lúc đó điện thoại lại kêu, anh không kiên nhẫn mà nhấn nút tắt.
“Mục Phách.”
Gia Ngộ chậm rì rì mà đi từ trong phòng ra, một bàn tay giấu ở phía sau, một cái tay khác chột dạ mà sờ sờ lỗ tai, cô châm chước lời nói: “Anh đáp ứng em đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mục Phách lập tức liền đoán được trong tay cô cầm thứ gì.
Anh ách thanh: “Gia Ngộ, không cần.”
Gia Ngộ dụi dụi mũi, ngắt lời nói: “Mục Phách, kỳ thật em thấy hai chữ tên anh rất phiền, như vậy em muốn hung hăng một chút kêu tên của anh đều không được, một chút lực uy hiếp cũng không có.”
Mục Phách: “…”
Gia Ngộ đem thẻ ngân hàng lấy ra, đưa cho anh: “Cho nên em mệnh lệnh cho anh, nhận lấy cái thẻ này.”
Mục Phách không nhận.
Không khí giằng co, Gia Ngộ bỗng nhiên sờ bụng đã nổi lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Lão công, anh là ba đứa nhỏ trong bụng em, đúng không?”
Không chút nào khoa trường, lời này vừa nói ra, mặt Mục Phách nhanh chóng đỏ lên, đặc biệt là lỗ tai, đỏ đến cơ hồ muốn trích ra máu.
Anh thế nhưng nói lắp: “Em, em..em kêu anh cái gì cơ?”
“Lão công a.” Gia Ngộ biết nghe lời phải, “Em chẳng lẽ nói sai sao?”
Mục Phách vô pháp tự giữ mà che đậy đôi mắt, mu bàn tay trắng càng làm nổi bật gương mặt hồng lên của anh, anh nói: “Gia Ngộ, em biết anh không có biện pháp với em.”
Gia Ngộ cười, trực tiếp đem thẻ bỏ vào túi áo khoác của anh.
“Mật mã là sinh nhật của em. Anh đừng nhớ nhầm.”
Cô ghét trói buộc.
Mục Phách lại vừa lúc nói, “Hơn nữa em mặc rộng thùng thình như vậy, anh đều nhìn không ra dáng người có gì biến hóa.”
Gia Ngộ không tin, đĩnh bụng đi qua: “Anh sờ đi, bụng rất lớn đó.”
Mục Phách mỗi đêm sau khi Gia Ngộ ngủ say sẽ nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô nhưng Gia Ngộ cũng không cảm kích. Anh theo lời cô phủ hai tay lên, đang muốn cười nói chính mình giống như khi đi chọn dưa hấu ngọt hay không ngọt, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận cảm giác mấp máy đến từ trong bụng.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời cũng thấy Gia Ngộ đang trừng lớn hai mắt.
“Có phải hay không…Có phải động hay không?”
Mục Phách chớp chớp mắt, không tiếp động lại tiếp tục sờ, lúc này lại không thấy đỗng tĩnh.
Có điểm mất mát.
Ai ngờ Gia Ngộ lại kéo tay anh định rời đi: “Lại động!” Cô cười đến hai mắt cong thành một cây cầu, “Thật thần kỳ! Lộc cộc lộc cộc, giống như cá phun bong bóng.”
Thật sự động đậy. Mục Phách vừa khẩn trương lại hưng phấn làm cho anh mất tiếng nửa ngày, anh giương mắt: “Đứa nhỏ nghe được chúng ta nói chuyện, đúng không?”
“Chắc vậy. Anh có phải còn không cùng nó chào hỏi qua?”
Mục Phách lắc đầu.
Gia Ngộ bào trùm tay của anh, lời ít mà ý nhiều hướng về hài tử ở trong bụng giới thiệu: “Đây là ba ba con!”
Mục Phách không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hưởng ứng nói: “Đúng vậy, ba là ba con.”
Gia Ngộ từ sau khi mang thai thính giác đặc biệt nhanh nhạy, Mục Phách không phản ứng, cô lại nghe được.
Cô dùng đầu ngón tay dí trán của Mục Phách: “Mục Phách, di động của anh kêu kìa.”
Di động ở thư phòng.
Hôm nay Mục Phách được nghỉ, hẳn không phải việc ở khách sạn. Anh nói: “Anh đi xem.”
Kết quả vừa thấy đến tên người trên màn hình liền ấn không nghe.
Nhưng đối phương thật sự bất khuất kiên cường, gọi một lần không được liền gọi lần thứ hai, số này không gọi được liền đổi số khác gọi. Tình huống này giằng co đã ba ngày, Mục Phách nhìn lại di động lại bắt đầu kêu, bên tai nghe được giọng nói của Gia Ngộ ở bên ngoài, giương giọng hỏi anh: “Mục Phách, sao anh không nghe máy?”
“Không có gì.”
Anh thở dài, nghe điện thoại.
Ngược lại với thái độ ôn nhu khi nói chuyện với Gia Ngộ, lúc này thanh âm Mục Phách lạnh như băng sương: “Anh nói rồi, đừng gọi điện cho anh nữa.”
Đối phương tựa hồ không nghĩ lần này Mục Phách lại nghe điện thoại nhanh như vậy, cô ta ngây cả người, lại mở miệng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chính là ba em thật sự không được, anh tới nhìn ông ấy đi!”
“Là khách sạn xảy ra chuyện sao?”
“Không phải.” Mục Phách dừng động tác mặc áo khoác một chút, mạc danh nan kham, “Là…nhà bên kia có chút chuyện.”
“Nhà anh bên kia? Bọn họ tới Bắc thành?”
“Ân.”
Lúc trước thời điểm ký hợp đồng, Mục Phách từng cùng Gia Ngộ nói qua hoàn cảnh nhà anh, đối với anh mà nói cũng không tính là lạc quan. Đối với việc này, Gia Ngộ cũng không muốn xen vào quá nhiều, cô mềm giọng nói: “Muốn em cùng anh đi không?”
“Không cần. Bên ngoài rất lạnh, em ở nhà chờ anh là được.”
Gia Ngộ cắn cắn môi, “Vậy anh chờ em một chút.”
Mục Phách mặc xong quần áo với đi giày, theo lời cô đúng ở cửa chờ Gia Ngộ, trong lúc đó điện thoại lại kêu, anh không kiên nhẫn mà nhấn nút tắt.
“Mục Phách.”
Gia Ngộ chậm rì rì mà đi từ trong phòng ra, một bàn tay giấu ở phía sau, một cái tay khác chột dạ mà sờ sờ lỗ tai, cô châm chước lời nói: “Anh đáp ứng em đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mục Phách lập tức liền đoán được trong tay cô cầm thứ gì.
Anh ách thanh: “Gia Ngộ, không cần.”
Gia Ngộ dụi dụi mũi, ngắt lời nói: “Mục Phách, kỳ thật em thấy hai chữ tên anh rất phiền, như vậy em muốn hung hăng một chút kêu tên của anh đều không được, một chút lực uy hiếp cũng không có.”
Mục Phách: “…”
Gia Ngộ đem thẻ ngân hàng lấy ra, đưa cho anh: “Cho nên em mệnh lệnh cho anh, nhận lấy cái thẻ này.”
Mục Phách không nhận.
Không khí giằng co, Gia Ngộ bỗng nhiên sờ bụng đã nổi lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Lão công, anh là ba đứa nhỏ trong bụng em, đúng không?”
Không chút nào khoa trường, lời này vừa nói ra, mặt Mục Phách nhanh chóng đỏ lên, đặc biệt là lỗ tai, đỏ đến cơ hồ muốn trích ra máu.
Anh thế nhưng nói lắp: “Em, em..em kêu anh cái gì cơ?”
“Lão công a.” Gia Ngộ biết nghe lời phải, “Em chẳng lẽ nói sai sao?”
Mục Phách vô pháp tự giữ mà che đậy đôi mắt, mu bàn tay trắng càng làm nổi bật gương mặt hồng lên của anh, anh nói: “Gia Ngộ, em biết anh không có biện pháp với em.”
Gia Ngộ cười, trực tiếp đem thẻ bỏ vào túi áo khoác của anh.
“Mật mã là sinh nhật của em. Anh đừng nhớ nhầm.”
Tác giả :
Trà Trà Hảo Manh