Ánh Mặt Trời Không Bằng Em
Chương 86: H
Lúc Akari gọi là Syaoran chỉ vừa mới ngủ được một giấc không sâu lắm, vì anh chuẩn bị trở về Hồng Kông nên có rất nhiều thứ phải lo, lại còn vì chuyện của Akari nên dạo gần đây anh hầu như mất ăn mất ngủ.
Cuối cùng cũng là do quá hư nhược cơ thể nên anh nhờ đến sự trợ giúp của thuốc, không ngờ vừa ngủ được thì Akari lại tìm đến.
Anh nhìn cô gái nhỏ mà anh thương lúc này đang run rẩy rúc vào lòng anh, liên tục khóc nức nở đến hụt hơi, lòng anh như nhói lên từng cơn.
Ngoài trời gió thì nhiều mà cô chỉ khoác tạm một cái khăn choàng bên ngoài, gặp gió buốc thì cơ thể nhỏ nhắn run lên từng cơn và hàm răng thì va vào nhau lập cập. Anh thương cô nên mặc cho cô có chút kháng cự, anh dứt khoát lôi cô vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, chỉnh điều hòa trong phòng lên vài mức rồi mới dẫn cô ngồi vào ghế salon.
"Em ngồi đây đi." Anh mỉm cười dịu dàng, đẩy cô lúc này đang sợ sệt nhìn xung quanh ngồi xuống và lấy cái chăn trong tủ ra bao người cô lại thật kín, đoạn anh bước nhanh vào bếp định bụng lấy cho cô ít nước nóng uống cho ấm bụng.
Sau khi Syaoran vào phòng rồi Akari mới có dịp mà quan sát thật kỹ căn hộ này của Syaoran. Syaoran tự lập khá sớm,sau khi anh lên cấp ba, vì điều kiện nhà xa mà anh lại muốn ở gần để tiện đến bệnh viện thăm cô khi cô còn hôn mê, anh đã dứt khoát tách ra ở riêng hẳn và không cần ông Wei ở chung nữa.
Thú thật phải nói Syaoran là một tên mắc chứng thích sạch sẽ nặng, nhà của anh ngăn nắp đến đáng sợ, thậm chí anh Ukyo và Masaomi mặc dù cũng đã ở lứa tuổi ba mươi mà cũng không ngăn nắp được như anh.
Cả căn nhà sạch sẽ bóng lưỡng, Akari nghĩ nếu như cô không biết sàn nhà anh làm bằng đá hoa cương có khi cô tin rằng cô có thể soi gương được luôn cơ.
Nhiều khi Akari thắc mắc, anh ở một mình thì thời gian đâu mà dọn dẹp được nhỉ?
Nhà của Syaoran lấy gam màu cam chủ đạo, tạo cảm giác ấm cúng cho người khác khi bước vào cũng cho người ta biết chủ nhà là một người có trái tim ấm áp.
Lúc cô đang miên man đánh giá căn nhà thì Syaoran đã đến bên cạnh từ lúc nào mà cô không hay, trên tay anh là lỉnh kỉnh nào là nước, một cái lọ nhỏ có chứa thứ gì đó và cả một cái khăn còn ướt.
Anh không nói gì, giống như tác phong của anh như ngày nào mà chỉ im lặng đưa nước cho cô, khi cô vừa định cảm ơn thì liền hoảng hốt khi thấy anh đã ngồi bên cạnh, dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Khăn mát lạnh, mềm mại chà xát khuôn mặt của cô, anh làm rất nhẹ nhàng và thoải mái nên Akari không hề có chút cảm giác khó chịu nào cả mà còn hưởng thụ đãi ngộ dịu dàng này của anh.
"Thật tình, đã bảo là đừng khóc nữa mà sao cứ khóc mãi thế, bộ em làm từ nước à?" Anh vừa càm ràm vừa tặc lưỡi mà lau lau, Akari không nói gì, cô thấy sự ấm áp mà anh đem cho cô sao mà đau đớn quá.
Còn cô thì chỉ thích làm tổn thương anh.
Thật ra, lúc cô đứng trước cửa nhà anh cô chỉ mong anh đừng mở cửa, thà vậy có thể dễ dàng cắt đứt hơn, không ngờ, lại một lần nữa anh lại đem đến cho cô thứ tình cảm mà cô không muốn kia.
Akari ngồi kế bên anh, để mặt anh làm càn trên mặt mình, sau khi Syaoran chùi sạch sẽ khuôn mặt như con mèo của cô thì hài lòng gật đầu, đoạn anh quẳng cái khăn sang một bên mà bắt đầu mở cái lọ kỳ lạ kia.
Akari tò mò ghé mắt nhìn, đó là thứ chất lỏng sền sệt và có một mùi thơm dịu nhẹ, Syaoran để chân cô lên đùi mình mà trét thứ chất lỏng ấy vào nơi đang xưng phù của cô.
Vốn dĩ chân cô đang đau, nhưng chẳng hiểu sao khi thứ ấy chạm phải da thịt thì như có một luồng khí lạnh truyền vào từng tế bào cô làm cô dễ chịu thở ra một hơi thật dài mặc dù quá trình có hơi đau một tí.
Thú thật, tay nghề massage của Syaoran quá tốt, anh không chỉ biết xoa bóp ở những nơi dễ tan máu bầm mà còn làm dịu đi cảm giác mỏi nhừ cơ chân của cô.
"Chết tiệt, rốt cuộc em đi đứng kiểu gì để chân bị sưng to thế này!?" Nhìn chân Akari không những không tan bớt máu bầm mà thậm chí còn sưng to hơn, tính tình Syaoran dễ nóng nảy nên khi nghe tiếng hít khí lạnh cố kiềm nén của Akari liền bộc phát chửi mắng.
Akari không trả lời, đầu gác lên đầu gối mà nhìn chằm chằm bàn tay anh, những sợi gân màu xanh quyến rũ nỗi lên càng làm tay anh trông mạnh mẽ hơn, lại còn trắng trắng nữa.
"Rốt cuộc em có nghe anh không?"
Nghe câu hỏi của anh, cuối cùng Akari mới ngước mắt lên nhìn Syaoran, đôi mắt anh đăm chiêu khó hiểu mà soi mói nhìn cô, bỗng dưng cô cảm thấy rất tủi thân rất uất ức, muốn kể khổ với anh.
"Em đi bộ...."
"Từ nhà em?" Syaoran hét lên, không tin được nhìn cô "Bộ em điên à? Từ nhà em đến đây mất tận nửa tiếng đi đường, khuya thế này em đến đây làm gì? Tại sao không nhờ anh em chở, em có biết nguy hiểm lắm hay không hả!?"
Nhìn bộ dáng tức giận của anh, cô chỉ biết tủi thân rấm rức nhìn xuống cái váy màu trắng trên người không nhìn anh, tầm mắt dần nhòe đi nhưng cô không dám để nó rơi xuống.
Thật ra là cô cần anh chứ bộ...
Nghĩ thế nên chẳng mấy chốc cái mũi nhỏ nhắn của cô liền đỏ au.
Lúc này Syaoran cũng để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Akari, không những việc cô ghé nhà anh vào buổi tối khuya thế này mà còn là vì anh nghĩ cô đã không muốn gặp anh. Bởi vì anh nói anh sẽ trở về Hồng Kông. Nghĩ cô chắc cũng có việc khó khăn nên mới nhờ đến anh, thậm chí cô còn chịu khó đi một quãng xa thế này chỉ để đến gặp anh, Syaoran vừa thương vừa giận cái tính ngốc nghếch này của cô.
Nhưng rồi tầm mắt Syaoran liền rơi vào nơi cần cổ trắng noãn của cô, nơi mà lúc này chi chít những vết xanh tím và hơi ửng đỏ, anh giật mình vén tóc cô ra, chỉ nhìn là anh liền biết được những vết đó là gì.
Trong lớp Syaoran vẫn thường có những đứa con trai đã xảy ra quan hệ với bạn gái, ngày thường bọn họ thường khoe nhau những vết hickey trên cổ, trên tay. Anh biết chỉ khi những người thật sự yêu nhau mới đánh dấu chủ quyền như thế này.
Lập tức, hàn khí trên người anh liền tỏa ra, lạnh buốt, làm Akari giật mình không kiềm được nhích ra xa không dám ở gần anh, nước mắt cô liền tuôn rơi, mũi cô khịt khịt, một bộ dáng đáng thương làm Syaoran xiêu lòng.
Anh thở dài, cũng một phần đoán được tại sao cô lại lặn lội xa xôi như thế đến nhà anh, anh nhích lại gần cô, Akari trợn mắt bị anh ôm vào lòng, vẫn như ngày nào núp trong vòng tay anh, cảm nhận nhịp thở đều đặn và tiếng tim đập mạnh mẽ, tay anh dịu dàng vuốt ve mái tóc suông dài của cô, anh thở dài nói "Là anh em phải không?"
Bàn tay đang đặt ngay eo Syaoran liền cứng lại.
"Không sao đâu, anh đã đoán trước được rồi..." Vòng tay ôm Akari càng siết chặt hơn "Bọn họ không làm gì em chứ?"
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhíu mày lắc đầu, chùi vội nước mắt vươn trên hàng mi rồi sửng sốt hỏi lại "Tại sao anh lại biết."
Syaoran mỉm cười xoa đầu cô "Từ ngày họ thấy anh thì anh đã ngờ ngợ đoán ra rồi, bọn họ không thích anh, huống hồ anh mắt họ nhìn em.... Có phải vì họ nên em mới muốn chia tay anh?"
Akari không ngờ, thật không ngờ tất cả mọi chuyện cô cố gắng che giấu lại dễ dàng bị Syaoran vạch mặt thế này, tưởng như anh không biết nhưng thì ra cái gì cũng không qua mắt khỏi anh....
Cô bình tĩnh lắc đầu, lại chui vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm "Syaoran, tối nay em ở đây với anh được không?"
Cô cảm thấy người phía trên vừa đông cứng người lại, thầm nhếch miệng cười sự ngốc nghếch của anh, cô ôm anh càng chặt hơn "Em không muốn quay về nơi đó..."
"Nhưng... sẽ ổn không nếu như anh em tìm đến?" Syaoran khó xử nói.
"Không đâu." Akari chắc như đinh đóng cột "Cho dù họ có tìm đến em cũng không đi."
Cô nghe thấy tim anh đập rộn ràng, tim anh đập như thế có phải vì cô không?
"Em cứng đầu quá đấy.Ai lại ở chung với đàn ông vào buổi tối thế này?" Trên đỉnh đầu cô là tiếng cười trầm ấm của Syaoran, anh dứt khoát để hai chân lên Salon, dùng hai chân hai tay ôm chặt Akari vào lòng mà đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
"Hứ, em ở chung với bạn trai em mờ!"
"Mới lúc nãy còn khóc bù lu bù loa, em trở mặt quá đấy."
"Đáng ghét, anh còn chọc em. Vậy anh có chịu không, em buồn ngủ quá rồi."
"Được rồi mà, đi thôi, em dẫn em đi ngủ."
Chỉ khi ở chung với Syaoran, Akari mới bộc lộ bản tính trẻ con của mình mà bướng bỉnh với anh. Cô hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của anh, sự trách mách yêu thương của anh và anh, cũng muốn cô làm nũng với mình.
Chẳng phải cả hai là một cặp trời sinh sao?
Nghĩ đến như thế Akari càng cảm thấy hạnh phúc hơn, nhưng sau đó nụ cười ngay khóe môi cô liền cứng lại, tay bất giác chạm vào phần bụng đã hơi nhô cao của mình mà nhíu mày, cô nhìn xuống nền nhà lạnh băng, cô có nên nói cho anh biết? Liệu anh có nghĩ cô không thật lòng hay không.... Hay anh sẽ đối xử với cô như Stubaki làm với cô?
Nghĩ đến thế chẳng hiểu sao Akari cảm thấy tay chân mình lạnh buốt lạ thường.
Syaoran dẫn cô đến phòng của anh, mặc dù nhà anh khá rộng và có hai phòng nhưng Akari cứ nằng nặc đòi ngủ chung với anh vì cô không muốn ở một mình.
Anh cũng hiểu cho cô đã trải qua những chuyện khó khăn, nhất là đôi mắt sợ sệt dù cô đã cố che dấu nhưng vẫn bị anh nhìn ra kia làm anh thấy giận thay cho cô. Rốt cuộc bọn họ có phải là anh cô không?Đối xử với cô như vậy...
Nếu anh trở về Hồng Kông thì cô sẽ như thế nào?
Akari nhìn ngổn ngang vali quần áo và những thùng chứa đồ nằm rải rác mà tim quặn thắt, anh sẽ còn ở đây bao lâu nữa?
Buổi tối.
Akari nằm trong lòng Syaoran, nghe nhịp thở không đều của anh, anh chưa ngủ mà cô cũng không ngủ được. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện mà cô nhất thời chưa tỉnh khỏi u mê.
"Anh ngủ chưa?" Cô giả vờ hỏi.
"Chưa" Giọng mũi quyến rũ truyền từ đỉnh đầu làm lòng cô nhồn nhộn, cô ngọ nguậy ôm anh chặt cứng không buông tay.
"Anh còn nhớ ngày xưa anh làm bánh sữa hột gà cho em không?"
"Nhớ." Anh cười khẽ "Cái bánh đó thất bại quá."
"Đúng là thất bại..." Cô càu nhàu "Nó ngọt ngấy."
"Và còn cả chuyện anh tỏ tình với em trên vòng quay nữa.Đồ ngốc nhà em không đồng ý."
"Lúc đó em có nỗi khổ riêng mờ..."
"Hừ." Anh giả vờ giận dữ, phồng mang trợn má với cô làm cô bật cười khanh khánh. Càng cảm thấy trân trọng những khoảng khắc ngắn ngủi này hơn, chỉ một chút thôi, cô vẫn muốn cùng anh tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi này.
"Anh có muốn em cho chuyện tình của chúng ta vào tiểu thuyết không?"
"Thôi đi, mấy quyển sách của em anh vẫn chưa đọc hết đấy."
"Mồ... anh thích tiểu thuyết trinh thám mà."
"Ừ, nhưng anh bận lắm."
"Xí. Bận trốn nhà chứ gì."
Cô đưa mắt nhìn lên nóc tủ đối diện, trên đó có hai chú mèo tình nhân đang quấn lấy nhau như ngày nào, ký ức ùa về bảy năm trước trong cửa hàng thú nhồi bông, cậu bé thơ ngây năm nào đỏ mặt trao cô con mèo đực rồi hoảng sợ ôm mèo cái bỏ chạy, thật sự là anh đáng yêu của năm nào mà....
Cả hai lại im lặng ôm nhau, Akari nằm trong lòng anh, cùng anh ngắm vầng trên bên ngoài cửa sổ. Cuộc trò chuyện của họ kéo dài rất lâu, họ nói về nhiều thứ, về ngày xưa, về những kỷ niệm nhưng họ sẽ tránh nhắc đến những ký ức đau buồn của nhau. Như về cái chết của Naruse hay sự tan biến của Hikari, Syaoran cũng không chủ động hỏi về những tháng ngày Akari ở thế giới của thần thánh, anh không hỏi vì anh biết, khi Akari muốn cô sẽ nói với anh.
"Sau này khi anh đã trở nên mạnh hơn, anh sẽ làm gì?" Một lúc khá lâu sau khi Syaoran nghĩ rằng người trong lòng đã ngủ, cô liền khe khẽ hỏi anh.
"Anh muốn trở thành một pháp sư giỏi, chỉ có như thế anh mới bảo vệ được em."
Cô ngước mắt nhìn anh, cô thấy trong đôi mắt đen kia chỉ toàn hình bóng cô, bỗng dưng cô cảm thấy rất đau, rất đau. Cô yêu anh, yêu rất nhiều, dù cho có chuyện gì xảy ra cô vẫn yêu anh, cô tự dối lòng mình phải từ bỏ anh nhưng tại sao luôn vì sự ấm áp anh cho mà chìm đắm?
Có lẽ càng yêu nên càng không nhẫn tâm lừa anh, trong mắt cô Syaoran là kẻ khờ nhất, anh không ở bên cô nên không thể nào biết được những chuyện cô đã trải qua nhưng dù vậy anh vẫn yêu cô, chăm sóc cô, cô thật sự không nỡ để lừa anh.
Cô ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của Syaoran, cô không khóc, chỉ ngước đôi mắt đau thương và nụ cười xấu xí mà bảo với anh rằng "Syaoran, em có thai rồi."
Một cái gì đó trong lòng Syaoran rơi xuống, vỡ tan tành, anh trân trối nhìn người trước mắt như không thể nào tin được. Anh không nói được gì nữa, vì anh chẳng biết dùng lời nào để diễn tả sự kinh hoàng của mình.
"Em không biết tại sao lại có nó, bác sĩ bảo rằng em chưa hề quan hệ với ai cả. Đứa bé... nó giống như ông trời cho em vậy. Em không biết. Syaoran, anh phải tin là em chưa hề phản bội anh, chưa hề...." Giọng cô run rẩy, hai tay cô nắm chặt vào nhau, rồi cô ôm mặt mà khóc lên nức nở, cô dưới bầu trời đêm bên ngoài giống như, rất giống, đều bị bao phủ bởi bóng đêm. Tim Syaoran đau thắt.
Nỗi đau, sự chua xót, thương, tức giận là những từ mà Syaoran có thể diễn tả lúc này.
Cô giấu anh, cô thế nhưng mà lại muốn giấu anh, chuyện quan trọng như thế mà cô lại không nói cho anh sớm hơn. Anh tức giận, giận không phải vì đứa bé không phải của mình mà là cô đã không tin tưởng anh.
Bên ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa to, mưa đập vào cửa kính phát ra những âm thanh lách cách càng đối lập với sự im lặng bên trong căn phòng nhỏ.
Akari đổ lỗi có lẽ vì thời tiết quá xấu mà càng làm cho tâm tình cô tồi tệ hơn, cô cảm thấy hôm nay mình thật ủy mị, khóc mãi thôi, vừa vui vẻ với nhau được một chút thì cô lại gây chuyện như thế này rồi.
Nhưng khi cô còn đang rối bời không dám đối mặt với Syaoran, không dám suy nghĩ về vẻ mặt của anh thì anh đã ôm cô vào lòng. Akari thầm kêu lên, lại nữa, anh lại đối xử dịu dàng với cô nữa rồi.
"Anh giận." Anh khe khẽ nói.
"Em biết... em xin lỗi." Akari ôm anh, ụp mặt trong hõm vai anh mà xin lỗi.
Cô nghĩ, mình cho đến bây giờ có bao giờ làm mọi việc một cách suông sẻ hơn không? Có thể bớt yếu đuối nữa không, rốt cuộc tương lai của cô sẽ là một màu gì đây?
Bản thân cô rốt cuộc tồn tại vì điều gì?
"Akari, anh giận vì em không nói sớm cho anh biết. Nghe anh này, anh không hề trách em về cái thai cả, anh biết em không phản bội anh. Nếu em bảo em chưa hề quan hệ mà có thai thì chỉ có thể là do yếu tố tâm linh thôi mà. Đừng khóc nữa." Anh dịu dàng an ủi cô, vuốt ve mái tóc dài của cô mà kiên nhẫn phân tích cho cô hiểu.
Thật ra Akari đã quá đánh giá thấp Syaoran, anh không phải là người gặp chuyện dễ xúc động, nhất là Akari dã giải thích cho anh nghe, dù anh có khúc mắc cũng không nỡ làm tổn thương cô. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ.
"Đến chuyện thế giới này tồn tại yêu ma quỷ quái, tồn tại thủ lĩnh thẻ bài, tồn tại pháp sư và yêu hồ chín đuôi thì cái thai này chắc chắn có nguyên do. Em đừng buồn nữa."
Akari bị bắt đối mặt với anh,thấy được sự lo lắng và kiên nhẫn của anh mà cảm kích vô cùng, may mắn quá anh không hề giận cô, cô cảm thấy bản thân mình đúng là có phúc mới gặp được anh, tâm tình đang xấu đi bởi vì anh mà liền vui lên. Nhất thời kiềm không được, cô cười rộ lên để lộ cái lúm đồng tiền nho nhỏ. "Ừm!"
Syaoran ngẩn ngơ nhìn đến khuôn mặt bởi vì vừa khóc vừa cười của cô mà đỏ lên như rặn mây đỏ, lần đầu tiên anh mới biết Akari đẹp đến thế này, cô làm anh muốn bảo vệ cô, sỡ hữu cô, không muốn cô gặp chút nguy hiểm nào và nhốt cô vĩnh viễn bên cạnh mình..
Anh nhìn đến đôi môi anh đào chúm chím của cô, khát vọng trong lòng dâng cao, anh muốn thử xem cảm giác hai cặp môi tiếp xúc với nhau có thật sự đê mê như là lũ con trai trong lớp thường bàn tán hay không...
Quen nhau mấy năm Akari vẫn chưa cho anh hôn đấy...
Cơ hội ngàn năm có một như vậy dại gì mà Syaoran bỏ qua, huống hồ Akari còn đang mất cảnh giác và vì anh muốn trừng phạt cô vì cái tội dám giấu anh, máu nóng trong người dâng lên, Syaoran dứt khoát, mặt kệ đôi mắt dại ra của người kia, anh nâng cằm cô lên và liền đặt môi mình vào nơi anh khao khát kia.
Cảm giác mềm mại giao nhau làm anh thoải mái thở ra, lý trí của cả hai liền tan chảy đi, toàn thân nóng bừng như lửa. Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng dần dần thô bạo và mãnh liệt hơn.
Akari lúc đầu còn có chút kháng cự nhưng khi nghĩ đến việc cô yêu anh như thế mà chưa hề được hôn anh cũng cảm thấy không công bằng, thế là liền ôm chặt anh mà nghênh đầu hưởng ứng theo.
Cảm nhận người trong lòng không bài xích anh, Syaoran càng hôn cô mãnh liệt hơn, nụ hôn của anh làm cô thở gấp, hai tai chỉ còn nghe được những âm thanh thở mạnh của cả hai. Quả thật kỹ thuật của Syaoran quá tốt, nếu không phải cô hiểu anh thì có đánh chết cô cũng không tin đây là lần đầu anh biết hôn.
Trong lúc hai người đang triền miên với nhau đều không biết được rằng cơ thể cả hai tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng vô hình mà cả hai không biết, thời điểm đó Akari chỉ cảm thấy nơi ngực hơi nhói đau nhưng cô rất nhanh liền bị Syaoran đè xuống mà quên đi *
Trong màn đêm, thân thể hai người quấn lấy nhau đầy quyến rũ và nóng bỏng, hòa với tiếng mưa bên ngoài càng làm nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Cô nam quả nữ ở chung một nhà vắng vẻ, lại còn đang trong thời kỳ yêu đương thì sẽ làm gì? Đương nhiên là "thịt" rồi.
Akari đối với vấn đề trao thân cũng không bận tâm cho lắm, cô chỉ bài xích để người khác chạm vào cơ thể mình nhưng nếu người đó là Syaoran thì cô sẽ để mặc anh vậy. Dù gì.... Anh cũng sắp đi rồi...
Sự cuồng nhiệt ẩn sâu trong cô lúc này trỗi dậy, cô quên hết tất cả, ôm lấy vai anh mà đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Cảm nhận sự xâm chiếm thô bạo của môi à lưỡi, nước bọt của cả hai quân vào nhau, khi Syaoran thở hổn hển ngẩng mặt dậy liền tạo ra một sợi tơ mỏng giữa hai đôi môi, làm cho khung cảnh đầy ma mị.
Cúc áo trên người anh đã bị cởi ra từ lúc nào, cơ thể thiếu niên mới mười tám dường như còn mạnh mẽ hơn những bạn đồng trang lứa, nước da màu trắng càng làm anh trông quyến rũ mà đẹp trai hơn.
Syaoran ngước mắt nhìn cô gái dưới thân vì vừa bị anh hành hạ mà lúc này má đỏ hây hây, hai mắt đỏ ửng và đôi môi sưng tấy lợi hại, anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng dồn xuống nơi phía dưới, khát khao được xâm chiếm cô mãnh liệt không ngừng.
Anh cúi người xuống, đưa môi anh gần sát môi cô mà thì thầm đầy quyến rũ "Akari... anh muốn sau này có ai hỏi thì em bảo đây là con anh nhé..."
Hiểu được ẩn ý mời gợi từ sau trong lời nói của anh, Akari hạnh phúc mỉm cười, hai má đỏ lên ôm chặt anh vào lòng gật đầu "Ừ!".
Phía dưới đất, quần áo bị vứt bừa bãi lung tung hết, trên giường là hai bóng người trần trụi quấn lấy nhau không dừng càng làm nhiệt độ trong phòng tăng cao hơn, ngoài trời mưa vẫn rơi.
Nếu ai hỏi Akari có hối hận không. Câu trả lời là không.
Cô không hối hận vì người cô yêu là Syaoran, cô tin, cô tin rằng sự lựa chọn của cô là đúng. Cô đã từng suy nghĩ về việc liệu nếu cô nói cho Syaoran biết về sự hiện diện của bào thai thì anh sẽ làm gì? Không ngờ anh lại dễ dàng chấp nhận như thế.
Nhìn người phía trên liên tục hôn cô, Akari thầm cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Cuối cùng cô cũng thuộc về anh rồi.
Không còn những ký ức kinh hoàng, không còn những phút giây hoảng sợ, bây giờ cô chỉ biết rằng, cô là của anh.
Một nụ hôn sâu điên đảo, nồng cháy và thiêu đốt mọi thứ, anh nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô, lông mày cô, cuối cùng là đôi má hồng hồng mà anh yêu.
Đôi môi cô nở rộ như đóa hoa buổi sớm mai, cứ mặc cho anh điên cuồng chiếm lấy và cướp đi hương thơm trên đó.
Tay anh lần mò vào chăn, khi chạm vào hai quả no tròn liền nhẹ nhàng xoa nắn, Akari dưới thân bị nhột cười lên khanh khách.
"Tại sao em lại cười?"
"Nhột."
"Chứ không phải thoải mái á?"
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Syaoran, Akari thầm phỉ báng trong lòng. Do anh ngu ngốc nghe lời người khác mới nghĩ như thế, việc này mà thoải mái cái gì cơ chứ, nhột muốn chết ra.
Hơi thở cô gấp gáp khi anh cúi người xuống hôn lên bầu ngực mềm mại mà anh vẫn luôn khao khát, từng thớ da thịt run lên vì sự đụng chạm của nhau.
"Em đẹp quá." Anh si mê nhìn cả cơ thể không tì vết của cô, từng lớp da thịt trắng nõn mịn màng như tấm lụa làm anh sờ đến không buông tay được. Anh cảm nhận cơ thể cô được làm từ nước, nhẹ nhàng mà làm anh trân quý không dám làm tổn thương.
Cô vì lời của anh mà đỏ mặt, thầm mắng "đáng ghét" rồi quay đi, anh nhìn biểu cảm xấu hổ đáng yêu của cô, không kiềm được hôn lên đôi môi đang chu ra kia.
Chiếc quần màu hồng che đi khu vực huyền bí giữa hai chân cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái thứ đáng yêu này lại thật đáng ghét trên cơ thể cô như thế. Anh vươn tay chạm nhẹ vào, lập tức người phía dưới liền rên lên, cô hơi ưỡng người, một bộ dạng khó chịu làm anh không kìm được mà xoa lên đó nhè nhẹ.
Akari thở dốc, cảm nhận miếng vải cuối cùng che đi cơ thể cô đang bị anh dùng vũ lực mà lột bỏ đi, lập tức luồng khí lạnh liền tràn vào làm cô hoảng sợ mà run lên nhè nhẹ.
Anh quỳ giữa hai chân cô mà si mê nghiên cứu nơi đỏ hồng kia, ngón tay ma quái lại một lần nữa mà xoa lên phần thịt đáng yêu kia.
Akari run lên bần bật, ôm chặt anh cố gắng không phát lên tiếng kêu xấu hổ của mình, mặt cô đỏ bừng và hai mắt vô cự nhìn đăm đăm lên trần nhà.
"Sợ không?" Anh mỉm cười khe khẽ, ôm chặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Cô không dám trả lời anh, cái vấn đề đáng xấu hổ này có chết cô cũng không dám nói.
Syaoran đợi mãi không thấy cô trả lời, biết người trong lòng da mặt mỏng không chịu được những lời tán tỉnh này nên anh liền chịu thua mà bỏ qua.
Môi và lưỡi anh si mê mà đão qua những nơi mẫn cảm của cô, Akari bật khóc, cắn chặt tay ngăn lại tiếng kêu phát ra từ miệng của mình, một tay cô vịn vào lưng anh, người cô áp sát vào anh, cảm nhận ngón tay và miệng anh đang từ từ duy chuyển xuống khu vực kia, cô thật sự muốn một cước mà đạp bay người con trai này.
"Ư..." Cô rên lên, nhìn anh với đôi mắt khẩn khoản.
Anh thú vị nheo nheo mắt, liếm môi đầy mị hoặc "Có muốn anh không?"
Mặt cô càng thẹn thùng hơn, tránh né ánh mắt xấu xa kia của anh. Đáng ghét, từ lúc nào mà anh đã trở nên hổn đãn như thế cơ chứ!?
Cô bất đắt dĩ thở dài, đêm nay e rằng mất ngủ đây. Tay cô đặt ngay bụng khẽ vỗ, hy vọng đứa bé không bị ba nó hành hạ, một mình mẹ nó chịu là đủ rồi...
Khi cô trải nghiệm với Syaoran, cô đúc kết ra được một kinh nghiệm quý báu, trên giường anh sẽ không bằng cầm thú!
Cô nhìn người con trai trước mặt mình, không phải người khác, là người cô yêu.
Ngượng ngùng và ngọt ngào, còn có dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, thật đáng yêu!
Khi đôi môi anh chạm vào vùng mẫn cảm của cô thì Akari liền hoảng sợ hét lớn "Đừng mà! Bẩn!"
Anh liếm môi, hôn lên bắp đùi cô "Không bẩn" Rồi cắn nhẹ.
Lưỡi anh giống như một con rắn mà khuấy đảo bên trong cô, âm thanh ướt át làm cô không thể nào kìm được mà bật lên tiếng rên rỉ.
"A..." Cô thở dốc, cào lưng anh tạo thành những đường màu đỏ đầy kích thích. Một dòng chất lỏng nào đó từ phía dưới chảy ra làm cả lỗ chân lông cô nở ra, cô mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Cô ra rồi...
"Em có muốn nói gì trước khi mất giọng không?" Syaoran từ phía dưới bò dậy, chống một tay nằm bên cạnh cô mà xảo trá hỏi.
"Anh uống thuốc à?" Akari vẫn chưa thể nào bình ổn lại nhịp thở của mình, cố gắng đảo mắt xung quanh phòng để gây mất sự chú ý.
"Ừm...thuốc ngủ liều nhẹ thôi."
"Đừng uống nữa nhé. Không tốt đâu."
"Được thôi, vậy tối nay em sẽ là thuốc của anh!"
Ngay lập tức anh liền vồ lấy cô làm cô hoảng sợ hét lên.
Anh kéo chân cô ra để lộ bông hoa đang nở, dục vọng to lớn vẫn luôn chờ đợi lập tức tiến vào lối mòn gây chết người kia.
"Ư..."
"Á!"
Họ cùng kêu lên, lúc cô bị kích thích bởi một khoái cảm đặc biệt cũng là lúc anh bị đau đến chảy cả mồ hôi.
Chết tiệt, cô siết anh chặt quá, anh không duy chuyển được.
Nói ra không chừng cô cười anh mất, nhưng anh không dám cử động mạnh, sợ làm cô đau.
Mặt anh đỏ như gấc mơ màng nhìn người phía dưới, nơi giao nhau bởi vì quá khít mà không duy chuyển được làm cả hai đau đớn maỳ.
"Em thả lỏng ra coi!" Anh tức giận mắng nhẹ cô.
Cô ủy khuất khịt mũi, chết tiệt, anh chỉ biết sướng thân anh thôi chứ anh đâu có lo cho cô. Nhưng cô vẫn nghe lời anh, cố gắng vậy khí xuống bụng dưới để giảm cơn đau đồng thời bảo vệ đứa bé trong bụng mình.
Quả nhiên bớt đau hẳn, khi Syaoran thấy mọi thứ dường như dễ dàng hơn, anh liền chầm chậm duy chuyển.
Sự mềm mại không thể tưởng tượng làm anh dường như tìm ra được một thiên đường mới,sự dồn ép nóng bỏng và siết chặt khiến anh có cảm giác như sắp tận thế vậy.
Trong lúc tiến sâu vào anh cảm nhận được một lớp màng ngăn mỏng manh, anh nhìn người phía dưới đang lim dim nhíu mày cố gắng chịu đựng, anh nhếch môi hôn lên trán cô, đoạn liền đâm mạnh vào.
"Á! Đau quá Syaoran!!" Akari sợ hết hồn la lên, chân cố gắng vùng vẫy nhưng bất lực.
Nhưng sự bài xích lúc này đã muộn màng, tầng tầng lớp lớp ngăn mềm mại không cho anh vào làm anh càng điên cuồng mà ra vào tận nơi sâu nhất mặc cho nước mắt cô đang rơi không ngừng.
Sự duy chuyển của anh làm cho Akari hưng phấn đến muốn hét lên, cô rên rỉ, khoái cảm dồn dập làm cho cảm thấy thăng hoa, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao con người lại thích làm tình đến thế, chưa trải qua thì sao biết nó thoải mái đến cỡ nào?
Tất cả dây thần kinh đồng loạt bị kích thích, cảm giác đó quả thật quá tuyệt đối với hai đứa mới tiếp xúc với sex lần đầu như Syaoran và Akari.
"Akari à..." Anh thở dốc, luật động điên cuồng "Anh yêu em, anh yêu em!"
Anh ôm cô ra vào liên cuồng, liên tục nỉ non vào tai cô những lời đường mật, Akari vừa cảm nhận khoái cảm anh mang đến vừa hưởng thụ lời nói của anh mà dường như quên mất chính bản thân mình.
Trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường liên tục phát ra âm thanh cót két mờ ám, tóc đen tóc trắng hòa vào nhau đầy ngọt ngào, anh mặc sức tiến sâu và chinh phục, sự hòa quyện như thủy triều trào dâng nuốt gọn cả hai.
Ông trời ban cô cho anh và cũng ban anh cho cô.
Tình yêu làm họ điên cuồng.
Đôi bồng đào phập phòng theo từng nhịp thở hổn hển, vòng em thon gọn bị người phía trên nắm lấy mà điều khiển...
Khoái cảm dần mãnh liệt, động tác nhanh hơn, Akari càng sung sướng hét lên đầy kích thích, mồ hôi cô và anh hòa chung với nhau, lưng anh đầy rẫy vết cào màu đỏ, anh thô bạo cắn lên môi cô, nuốt hết mọi âm thanh vào miệng.
"Em là của anh, là của anh!" Anh tuyên bố
"Ừm... em là của anh..." Giọng cô run theo, ánh mắt chìm đắm.
Thị giác bị kích thích, thính giác bị mất đi, anh phát điên tham lam chiếm lấy cô, rồi cùng đưa cả hai lên đỉnh cao của sự sung sướng...
"A..." Cô và anh hét lên đầy sảng khoái,rồi ôm chặt anh, hai chân cô bấu chặt vào thành giường. Cảm nhận thứ nóng hổi của anh đang trào dâng trong cơ thể, ngơ ngác, cô nhìn người đàn ông trên người mình đổ sạp xuống đè lên cô, om chặt cô và thở hổn hển.
"Syaoran.." Cô chủ động ôm mặt anh mà hôn đắm đuối, đưa lưỡi cô vào miệng anh.
Mồ hôi cả hai bết vào nhau, nhưng họ không cảm thấy bẩn mà ngược lại càng hạnh phúc hơn. Nhịp tim hòa cùng một nhịp đập, tình yêu bừng cháy trong tâm hồn, bây giờ dù cho có trời long đất lở cũng sẽ không làm chết đi tình yêu của họ.
Đêm đen dần biến mất, mặt dù trời còn tối nhưng có thể thấy hừng đông sắp lên rồi. Akari mệt mỏi ôm Syaoran, cơ thể trần trụi dựa sát vào nhau. Mặc cho anh vẫn còn đưa tay sờ mó khắp cơ thể cô, cô vẫn bực mình nạt anh "ngủ đi!" rồi chính mình liền vô tâm mà ngủ mất, để người nào đó vẫn chưa ăn no trợn mắt lên oán trách.
Trước khi ngủ, Akari chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng mà cô dường như đã quên. Jin đâu!!?
Cuối cùng cũng là do quá hư nhược cơ thể nên anh nhờ đến sự trợ giúp của thuốc, không ngờ vừa ngủ được thì Akari lại tìm đến.
Anh nhìn cô gái nhỏ mà anh thương lúc này đang run rẩy rúc vào lòng anh, liên tục khóc nức nở đến hụt hơi, lòng anh như nhói lên từng cơn.
Ngoài trời gió thì nhiều mà cô chỉ khoác tạm một cái khăn choàng bên ngoài, gặp gió buốc thì cơ thể nhỏ nhắn run lên từng cơn và hàm răng thì va vào nhau lập cập. Anh thương cô nên mặc cho cô có chút kháng cự, anh dứt khoát lôi cô vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, chỉnh điều hòa trong phòng lên vài mức rồi mới dẫn cô ngồi vào ghế salon.
"Em ngồi đây đi." Anh mỉm cười dịu dàng, đẩy cô lúc này đang sợ sệt nhìn xung quanh ngồi xuống và lấy cái chăn trong tủ ra bao người cô lại thật kín, đoạn anh bước nhanh vào bếp định bụng lấy cho cô ít nước nóng uống cho ấm bụng.
Sau khi Syaoran vào phòng rồi Akari mới có dịp mà quan sát thật kỹ căn hộ này của Syaoran. Syaoran tự lập khá sớm,sau khi anh lên cấp ba, vì điều kiện nhà xa mà anh lại muốn ở gần để tiện đến bệnh viện thăm cô khi cô còn hôn mê, anh đã dứt khoát tách ra ở riêng hẳn và không cần ông Wei ở chung nữa.
Thú thật phải nói Syaoran là một tên mắc chứng thích sạch sẽ nặng, nhà của anh ngăn nắp đến đáng sợ, thậm chí anh Ukyo và Masaomi mặc dù cũng đã ở lứa tuổi ba mươi mà cũng không ngăn nắp được như anh.
Cả căn nhà sạch sẽ bóng lưỡng, Akari nghĩ nếu như cô không biết sàn nhà anh làm bằng đá hoa cương có khi cô tin rằng cô có thể soi gương được luôn cơ.
Nhiều khi Akari thắc mắc, anh ở một mình thì thời gian đâu mà dọn dẹp được nhỉ?
Nhà của Syaoran lấy gam màu cam chủ đạo, tạo cảm giác ấm cúng cho người khác khi bước vào cũng cho người ta biết chủ nhà là một người có trái tim ấm áp.
Lúc cô đang miên man đánh giá căn nhà thì Syaoran đã đến bên cạnh từ lúc nào mà cô không hay, trên tay anh là lỉnh kỉnh nào là nước, một cái lọ nhỏ có chứa thứ gì đó và cả một cái khăn còn ướt.
Anh không nói gì, giống như tác phong của anh như ngày nào mà chỉ im lặng đưa nước cho cô, khi cô vừa định cảm ơn thì liền hoảng hốt khi thấy anh đã ngồi bên cạnh, dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Khăn mát lạnh, mềm mại chà xát khuôn mặt của cô, anh làm rất nhẹ nhàng và thoải mái nên Akari không hề có chút cảm giác khó chịu nào cả mà còn hưởng thụ đãi ngộ dịu dàng này của anh.
"Thật tình, đã bảo là đừng khóc nữa mà sao cứ khóc mãi thế, bộ em làm từ nước à?" Anh vừa càm ràm vừa tặc lưỡi mà lau lau, Akari không nói gì, cô thấy sự ấm áp mà anh đem cho cô sao mà đau đớn quá.
Còn cô thì chỉ thích làm tổn thương anh.
Thật ra, lúc cô đứng trước cửa nhà anh cô chỉ mong anh đừng mở cửa, thà vậy có thể dễ dàng cắt đứt hơn, không ngờ, lại một lần nữa anh lại đem đến cho cô thứ tình cảm mà cô không muốn kia.
Akari ngồi kế bên anh, để mặt anh làm càn trên mặt mình, sau khi Syaoran chùi sạch sẽ khuôn mặt như con mèo của cô thì hài lòng gật đầu, đoạn anh quẳng cái khăn sang một bên mà bắt đầu mở cái lọ kỳ lạ kia.
Akari tò mò ghé mắt nhìn, đó là thứ chất lỏng sền sệt và có một mùi thơm dịu nhẹ, Syaoran để chân cô lên đùi mình mà trét thứ chất lỏng ấy vào nơi đang xưng phù của cô.
Vốn dĩ chân cô đang đau, nhưng chẳng hiểu sao khi thứ ấy chạm phải da thịt thì như có một luồng khí lạnh truyền vào từng tế bào cô làm cô dễ chịu thở ra một hơi thật dài mặc dù quá trình có hơi đau một tí.
Thú thật, tay nghề massage của Syaoran quá tốt, anh không chỉ biết xoa bóp ở những nơi dễ tan máu bầm mà còn làm dịu đi cảm giác mỏi nhừ cơ chân của cô.
"Chết tiệt, rốt cuộc em đi đứng kiểu gì để chân bị sưng to thế này!?" Nhìn chân Akari không những không tan bớt máu bầm mà thậm chí còn sưng to hơn, tính tình Syaoran dễ nóng nảy nên khi nghe tiếng hít khí lạnh cố kiềm nén của Akari liền bộc phát chửi mắng.
Akari không trả lời, đầu gác lên đầu gối mà nhìn chằm chằm bàn tay anh, những sợi gân màu xanh quyến rũ nỗi lên càng làm tay anh trông mạnh mẽ hơn, lại còn trắng trắng nữa.
"Rốt cuộc em có nghe anh không?"
Nghe câu hỏi của anh, cuối cùng Akari mới ngước mắt lên nhìn Syaoran, đôi mắt anh đăm chiêu khó hiểu mà soi mói nhìn cô, bỗng dưng cô cảm thấy rất tủi thân rất uất ức, muốn kể khổ với anh.
"Em đi bộ...."
"Từ nhà em?" Syaoran hét lên, không tin được nhìn cô "Bộ em điên à? Từ nhà em đến đây mất tận nửa tiếng đi đường, khuya thế này em đến đây làm gì? Tại sao không nhờ anh em chở, em có biết nguy hiểm lắm hay không hả!?"
Nhìn bộ dáng tức giận của anh, cô chỉ biết tủi thân rấm rức nhìn xuống cái váy màu trắng trên người không nhìn anh, tầm mắt dần nhòe đi nhưng cô không dám để nó rơi xuống.
Thật ra là cô cần anh chứ bộ...
Nghĩ thế nên chẳng mấy chốc cái mũi nhỏ nhắn của cô liền đỏ au.
Lúc này Syaoran cũng để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Akari, không những việc cô ghé nhà anh vào buổi tối khuya thế này mà còn là vì anh nghĩ cô đã không muốn gặp anh. Bởi vì anh nói anh sẽ trở về Hồng Kông. Nghĩ cô chắc cũng có việc khó khăn nên mới nhờ đến anh, thậm chí cô còn chịu khó đi một quãng xa thế này chỉ để đến gặp anh, Syaoran vừa thương vừa giận cái tính ngốc nghếch này của cô.
Nhưng rồi tầm mắt Syaoran liền rơi vào nơi cần cổ trắng noãn của cô, nơi mà lúc này chi chít những vết xanh tím và hơi ửng đỏ, anh giật mình vén tóc cô ra, chỉ nhìn là anh liền biết được những vết đó là gì.
Trong lớp Syaoran vẫn thường có những đứa con trai đã xảy ra quan hệ với bạn gái, ngày thường bọn họ thường khoe nhau những vết hickey trên cổ, trên tay. Anh biết chỉ khi những người thật sự yêu nhau mới đánh dấu chủ quyền như thế này.
Lập tức, hàn khí trên người anh liền tỏa ra, lạnh buốt, làm Akari giật mình không kiềm được nhích ra xa không dám ở gần anh, nước mắt cô liền tuôn rơi, mũi cô khịt khịt, một bộ dáng đáng thương làm Syaoran xiêu lòng.
Anh thở dài, cũng một phần đoán được tại sao cô lại lặn lội xa xôi như thế đến nhà anh, anh nhích lại gần cô, Akari trợn mắt bị anh ôm vào lòng, vẫn như ngày nào núp trong vòng tay anh, cảm nhận nhịp thở đều đặn và tiếng tim đập mạnh mẽ, tay anh dịu dàng vuốt ve mái tóc suông dài của cô, anh thở dài nói "Là anh em phải không?"
Bàn tay đang đặt ngay eo Syaoran liền cứng lại.
"Không sao đâu, anh đã đoán trước được rồi..." Vòng tay ôm Akari càng siết chặt hơn "Bọn họ không làm gì em chứ?"
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhíu mày lắc đầu, chùi vội nước mắt vươn trên hàng mi rồi sửng sốt hỏi lại "Tại sao anh lại biết."
Syaoran mỉm cười xoa đầu cô "Từ ngày họ thấy anh thì anh đã ngờ ngợ đoán ra rồi, bọn họ không thích anh, huống hồ anh mắt họ nhìn em.... Có phải vì họ nên em mới muốn chia tay anh?"
Akari không ngờ, thật không ngờ tất cả mọi chuyện cô cố gắng che giấu lại dễ dàng bị Syaoran vạch mặt thế này, tưởng như anh không biết nhưng thì ra cái gì cũng không qua mắt khỏi anh....
Cô bình tĩnh lắc đầu, lại chui vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm "Syaoran, tối nay em ở đây với anh được không?"
Cô cảm thấy người phía trên vừa đông cứng người lại, thầm nhếch miệng cười sự ngốc nghếch của anh, cô ôm anh càng chặt hơn "Em không muốn quay về nơi đó..."
"Nhưng... sẽ ổn không nếu như anh em tìm đến?" Syaoran khó xử nói.
"Không đâu." Akari chắc như đinh đóng cột "Cho dù họ có tìm đến em cũng không đi."
Cô nghe thấy tim anh đập rộn ràng, tim anh đập như thế có phải vì cô không?
"Em cứng đầu quá đấy.Ai lại ở chung với đàn ông vào buổi tối thế này?" Trên đỉnh đầu cô là tiếng cười trầm ấm của Syaoran, anh dứt khoát để hai chân lên Salon, dùng hai chân hai tay ôm chặt Akari vào lòng mà đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
"Hứ, em ở chung với bạn trai em mờ!"
"Mới lúc nãy còn khóc bù lu bù loa, em trở mặt quá đấy."
"Đáng ghét, anh còn chọc em. Vậy anh có chịu không, em buồn ngủ quá rồi."
"Được rồi mà, đi thôi, em dẫn em đi ngủ."
Chỉ khi ở chung với Syaoran, Akari mới bộc lộ bản tính trẻ con của mình mà bướng bỉnh với anh. Cô hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của anh, sự trách mách yêu thương của anh và anh, cũng muốn cô làm nũng với mình.
Chẳng phải cả hai là một cặp trời sinh sao?
Nghĩ đến như thế Akari càng cảm thấy hạnh phúc hơn, nhưng sau đó nụ cười ngay khóe môi cô liền cứng lại, tay bất giác chạm vào phần bụng đã hơi nhô cao của mình mà nhíu mày, cô nhìn xuống nền nhà lạnh băng, cô có nên nói cho anh biết? Liệu anh có nghĩ cô không thật lòng hay không.... Hay anh sẽ đối xử với cô như Stubaki làm với cô?
Nghĩ đến thế chẳng hiểu sao Akari cảm thấy tay chân mình lạnh buốt lạ thường.
Syaoran dẫn cô đến phòng của anh, mặc dù nhà anh khá rộng và có hai phòng nhưng Akari cứ nằng nặc đòi ngủ chung với anh vì cô không muốn ở một mình.
Anh cũng hiểu cho cô đã trải qua những chuyện khó khăn, nhất là đôi mắt sợ sệt dù cô đã cố che dấu nhưng vẫn bị anh nhìn ra kia làm anh thấy giận thay cho cô. Rốt cuộc bọn họ có phải là anh cô không?Đối xử với cô như vậy...
Nếu anh trở về Hồng Kông thì cô sẽ như thế nào?
Akari nhìn ngổn ngang vali quần áo và những thùng chứa đồ nằm rải rác mà tim quặn thắt, anh sẽ còn ở đây bao lâu nữa?
Buổi tối.
Akari nằm trong lòng Syaoran, nghe nhịp thở không đều của anh, anh chưa ngủ mà cô cũng không ngủ được. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện mà cô nhất thời chưa tỉnh khỏi u mê.
"Anh ngủ chưa?" Cô giả vờ hỏi.
"Chưa" Giọng mũi quyến rũ truyền từ đỉnh đầu làm lòng cô nhồn nhộn, cô ngọ nguậy ôm anh chặt cứng không buông tay.
"Anh còn nhớ ngày xưa anh làm bánh sữa hột gà cho em không?"
"Nhớ." Anh cười khẽ "Cái bánh đó thất bại quá."
"Đúng là thất bại..." Cô càu nhàu "Nó ngọt ngấy."
"Và còn cả chuyện anh tỏ tình với em trên vòng quay nữa.Đồ ngốc nhà em không đồng ý."
"Lúc đó em có nỗi khổ riêng mờ..."
"Hừ." Anh giả vờ giận dữ, phồng mang trợn má với cô làm cô bật cười khanh khánh. Càng cảm thấy trân trọng những khoảng khắc ngắn ngủi này hơn, chỉ một chút thôi, cô vẫn muốn cùng anh tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi này.
"Anh có muốn em cho chuyện tình của chúng ta vào tiểu thuyết không?"
"Thôi đi, mấy quyển sách của em anh vẫn chưa đọc hết đấy."
"Mồ... anh thích tiểu thuyết trinh thám mà."
"Ừ, nhưng anh bận lắm."
"Xí. Bận trốn nhà chứ gì."
Cô đưa mắt nhìn lên nóc tủ đối diện, trên đó có hai chú mèo tình nhân đang quấn lấy nhau như ngày nào, ký ức ùa về bảy năm trước trong cửa hàng thú nhồi bông, cậu bé thơ ngây năm nào đỏ mặt trao cô con mèo đực rồi hoảng sợ ôm mèo cái bỏ chạy, thật sự là anh đáng yêu của năm nào mà....
Cả hai lại im lặng ôm nhau, Akari nằm trong lòng anh, cùng anh ngắm vầng trên bên ngoài cửa sổ. Cuộc trò chuyện của họ kéo dài rất lâu, họ nói về nhiều thứ, về ngày xưa, về những kỷ niệm nhưng họ sẽ tránh nhắc đến những ký ức đau buồn của nhau. Như về cái chết của Naruse hay sự tan biến của Hikari, Syaoran cũng không chủ động hỏi về những tháng ngày Akari ở thế giới của thần thánh, anh không hỏi vì anh biết, khi Akari muốn cô sẽ nói với anh.
"Sau này khi anh đã trở nên mạnh hơn, anh sẽ làm gì?" Một lúc khá lâu sau khi Syaoran nghĩ rằng người trong lòng đã ngủ, cô liền khe khẽ hỏi anh.
"Anh muốn trở thành một pháp sư giỏi, chỉ có như thế anh mới bảo vệ được em."
Cô ngước mắt nhìn anh, cô thấy trong đôi mắt đen kia chỉ toàn hình bóng cô, bỗng dưng cô cảm thấy rất đau, rất đau. Cô yêu anh, yêu rất nhiều, dù cho có chuyện gì xảy ra cô vẫn yêu anh, cô tự dối lòng mình phải từ bỏ anh nhưng tại sao luôn vì sự ấm áp anh cho mà chìm đắm?
Có lẽ càng yêu nên càng không nhẫn tâm lừa anh, trong mắt cô Syaoran là kẻ khờ nhất, anh không ở bên cô nên không thể nào biết được những chuyện cô đã trải qua nhưng dù vậy anh vẫn yêu cô, chăm sóc cô, cô thật sự không nỡ để lừa anh.
Cô ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của Syaoran, cô không khóc, chỉ ngước đôi mắt đau thương và nụ cười xấu xí mà bảo với anh rằng "Syaoran, em có thai rồi."
Một cái gì đó trong lòng Syaoran rơi xuống, vỡ tan tành, anh trân trối nhìn người trước mắt như không thể nào tin được. Anh không nói được gì nữa, vì anh chẳng biết dùng lời nào để diễn tả sự kinh hoàng của mình.
"Em không biết tại sao lại có nó, bác sĩ bảo rằng em chưa hề quan hệ với ai cả. Đứa bé... nó giống như ông trời cho em vậy. Em không biết. Syaoran, anh phải tin là em chưa hề phản bội anh, chưa hề...." Giọng cô run rẩy, hai tay cô nắm chặt vào nhau, rồi cô ôm mặt mà khóc lên nức nở, cô dưới bầu trời đêm bên ngoài giống như, rất giống, đều bị bao phủ bởi bóng đêm. Tim Syaoran đau thắt.
Nỗi đau, sự chua xót, thương, tức giận là những từ mà Syaoran có thể diễn tả lúc này.
Cô giấu anh, cô thế nhưng mà lại muốn giấu anh, chuyện quan trọng như thế mà cô lại không nói cho anh sớm hơn. Anh tức giận, giận không phải vì đứa bé không phải của mình mà là cô đã không tin tưởng anh.
Bên ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa to, mưa đập vào cửa kính phát ra những âm thanh lách cách càng đối lập với sự im lặng bên trong căn phòng nhỏ.
Akari đổ lỗi có lẽ vì thời tiết quá xấu mà càng làm cho tâm tình cô tồi tệ hơn, cô cảm thấy hôm nay mình thật ủy mị, khóc mãi thôi, vừa vui vẻ với nhau được một chút thì cô lại gây chuyện như thế này rồi.
Nhưng khi cô còn đang rối bời không dám đối mặt với Syaoran, không dám suy nghĩ về vẻ mặt của anh thì anh đã ôm cô vào lòng. Akari thầm kêu lên, lại nữa, anh lại đối xử dịu dàng với cô nữa rồi.
"Anh giận." Anh khe khẽ nói.
"Em biết... em xin lỗi." Akari ôm anh, ụp mặt trong hõm vai anh mà xin lỗi.
Cô nghĩ, mình cho đến bây giờ có bao giờ làm mọi việc một cách suông sẻ hơn không? Có thể bớt yếu đuối nữa không, rốt cuộc tương lai của cô sẽ là một màu gì đây?
Bản thân cô rốt cuộc tồn tại vì điều gì?
"Akari, anh giận vì em không nói sớm cho anh biết. Nghe anh này, anh không hề trách em về cái thai cả, anh biết em không phản bội anh. Nếu em bảo em chưa hề quan hệ mà có thai thì chỉ có thể là do yếu tố tâm linh thôi mà. Đừng khóc nữa." Anh dịu dàng an ủi cô, vuốt ve mái tóc dài của cô mà kiên nhẫn phân tích cho cô hiểu.
Thật ra Akari đã quá đánh giá thấp Syaoran, anh không phải là người gặp chuyện dễ xúc động, nhất là Akari dã giải thích cho anh nghe, dù anh có khúc mắc cũng không nỡ làm tổn thương cô. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ.
"Đến chuyện thế giới này tồn tại yêu ma quỷ quái, tồn tại thủ lĩnh thẻ bài, tồn tại pháp sư và yêu hồ chín đuôi thì cái thai này chắc chắn có nguyên do. Em đừng buồn nữa."
Akari bị bắt đối mặt với anh,thấy được sự lo lắng và kiên nhẫn của anh mà cảm kích vô cùng, may mắn quá anh không hề giận cô, cô cảm thấy bản thân mình đúng là có phúc mới gặp được anh, tâm tình đang xấu đi bởi vì anh mà liền vui lên. Nhất thời kiềm không được, cô cười rộ lên để lộ cái lúm đồng tiền nho nhỏ. "Ừm!"
Syaoran ngẩn ngơ nhìn đến khuôn mặt bởi vì vừa khóc vừa cười của cô mà đỏ lên như rặn mây đỏ, lần đầu tiên anh mới biết Akari đẹp đến thế này, cô làm anh muốn bảo vệ cô, sỡ hữu cô, không muốn cô gặp chút nguy hiểm nào và nhốt cô vĩnh viễn bên cạnh mình..
Anh nhìn đến đôi môi anh đào chúm chím của cô, khát vọng trong lòng dâng cao, anh muốn thử xem cảm giác hai cặp môi tiếp xúc với nhau có thật sự đê mê như là lũ con trai trong lớp thường bàn tán hay không...
Quen nhau mấy năm Akari vẫn chưa cho anh hôn đấy...
Cơ hội ngàn năm có một như vậy dại gì mà Syaoran bỏ qua, huống hồ Akari còn đang mất cảnh giác và vì anh muốn trừng phạt cô vì cái tội dám giấu anh, máu nóng trong người dâng lên, Syaoran dứt khoát, mặt kệ đôi mắt dại ra của người kia, anh nâng cằm cô lên và liền đặt môi mình vào nơi anh khao khát kia.
Cảm giác mềm mại giao nhau làm anh thoải mái thở ra, lý trí của cả hai liền tan chảy đi, toàn thân nóng bừng như lửa. Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng dần dần thô bạo và mãnh liệt hơn.
Akari lúc đầu còn có chút kháng cự nhưng khi nghĩ đến việc cô yêu anh như thế mà chưa hề được hôn anh cũng cảm thấy không công bằng, thế là liền ôm chặt anh mà nghênh đầu hưởng ứng theo.
Cảm nhận người trong lòng không bài xích anh, Syaoran càng hôn cô mãnh liệt hơn, nụ hôn của anh làm cô thở gấp, hai tai chỉ còn nghe được những âm thanh thở mạnh của cả hai. Quả thật kỹ thuật của Syaoran quá tốt, nếu không phải cô hiểu anh thì có đánh chết cô cũng không tin đây là lần đầu anh biết hôn.
Trong lúc hai người đang triền miên với nhau đều không biết được rằng cơ thể cả hai tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng vô hình mà cả hai không biết, thời điểm đó Akari chỉ cảm thấy nơi ngực hơi nhói đau nhưng cô rất nhanh liền bị Syaoran đè xuống mà quên đi *
Trong màn đêm, thân thể hai người quấn lấy nhau đầy quyến rũ và nóng bỏng, hòa với tiếng mưa bên ngoài càng làm nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Cô nam quả nữ ở chung một nhà vắng vẻ, lại còn đang trong thời kỳ yêu đương thì sẽ làm gì? Đương nhiên là "thịt" rồi.
Akari đối với vấn đề trao thân cũng không bận tâm cho lắm, cô chỉ bài xích để người khác chạm vào cơ thể mình nhưng nếu người đó là Syaoran thì cô sẽ để mặc anh vậy. Dù gì.... Anh cũng sắp đi rồi...
Sự cuồng nhiệt ẩn sâu trong cô lúc này trỗi dậy, cô quên hết tất cả, ôm lấy vai anh mà đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Cảm nhận sự xâm chiếm thô bạo của môi à lưỡi, nước bọt của cả hai quân vào nhau, khi Syaoran thở hổn hển ngẩng mặt dậy liền tạo ra một sợi tơ mỏng giữa hai đôi môi, làm cho khung cảnh đầy ma mị.
Cúc áo trên người anh đã bị cởi ra từ lúc nào, cơ thể thiếu niên mới mười tám dường như còn mạnh mẽ hơn những bạn đồng trang lứa, nước da màu trắng càng làm anh trông quyến rũ mà đẹp trai hơn.
Syaoran ngước mắt nhìn cô gái dưới thân vì vừa bị anh hành hạ mà lúc này má đỏ hây hây, hai mắt đỏ ửng và đôi môi sưng tấy lợi hại, anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng dồn xuống nơi phía dưới, khát khao được xâm chiếm cô mãnh liệt không ngừng.
Anh cúi người xuống, đưa môi anh gần sát môi cô mà thì thầm đầy quyến rũ "Akari... anh muốn sau này có ai hỏi thì em bảo đây là con anh nhé..."
Hiểu được ẩn ý mời gợi từ sau trong lời nói của anh, Akari hạnh phúc mỉm cười, hai má đỏ lên ôm chặt anh vào lòng gật đầu "Ừ!".
Phía dưới đất, quần áo bị vứt bừa bãi lung tung hết, trên giường là hai bóng người trần trụi quấn lấy nhau không dừng càng làm nhiệt độ trong phòng tăng cao hơn, ngoài trời mưa vẫn rơi.
Nếu ai hỏi Akari có hối hận không. Câu trả lời là không.
Cô không hối hận vì người cô yêu là Syaoran, cô tin, cô tin rằng sự lựa chọn của cô là đúng. Cô đã từng suy nghĩ về việc liệu nếu cô nói cho Syaoran biết về sự hiện diện của bào thai thì anh sẽ làm gì? Không ngờ anh lại dễ dàng chấp nhận như thế.
Nhìn người phía trên liên tục hôn cô, Akari thầm cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Cuối cùng cô cũng thuộc về anh rồi.
Không còn những ký ức kinh hoàng, không còn những phút giây hoảng sợ, bây giờ cô chỉ biết rằng, cô là của anh.
Một nụ hôn sâu điên đảo, nồng cháy và thiêu đốt mọi thứ, anh nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô, lông mày cô, cuối cùng là đôi má hồng hồng mà anh yêu.
Đôi môi cô nở rộ như đóa hoa buổi sớm mai, cứ mặc cho anh điên cuồng chiếm lấy và cướp đi hương thơm trên đó.
Tay anh lần mò vào chăn, khi chạm vào hai quả no tròn liền nhẹ nhàng xoa nắn, Akari dưới thân bị nhột cười lên khanh khách.
"Tại sao em lại cười?"
"Nhột."
"Chứ không phải thoải mái á?"
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Syaoran, Akari thầm phỉ báng trong lòng. Do anh ngu ngốc nghe lời người khác mới nghĩ như thế, việc này mà thoải mái cái gì cơ chứ, nhột muốn chết ra.
Hơi thở cô gấp gáp khi anh cúi người xuống hôn lên bầu ngực mềm mại mà anh vẫn luôn khao khát, từng thớ da thịt run lên vì sự đụng chạm của nhau.
"Em đẹp quá." Anh si mê nhìn cả cơ thể không tì vết của cô, từng lớp da thịt trắng nõn mịn màng như tấm lụa làm anh sờ đến không buông tay được. Anh cảm nhận cơ thể cô được làm từ nước, nhẹ nhàng mà làm anh trân quý không dám làm tổn thương.
Cô vì lời của anh mà đỏ mặt, thầm mắng "đáng ghét" rồi quay đi, anh nhìn biểu cảm xấu hổ đáng yêu của cô, không kiềm được hôn lên đôi môi đang chu ra kia.
Chiếc quần màu hồng che đi khu vực huyền bí giữa hai chân cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái thứ đáng yêu này lại thật đáng ghét trên cơ thể cô như thế. Anh vươn tay chạm nhẹ vào, lập tức người phía dưới liền rên lên, cô hơi ưỡng người, một bộ dạng khó chịu làm anh không kìm được mà xoa lên đó nhè nhẹ.
Akari thở dốc, cảm nhận miếng vải cuối cùng che đi cơ thể cô đang bị anh dùng vũ lực mà lột bỏ đi, lập tức luồng khí lạnh liền tràn vào làm cô hoảng sợ mà run lên nhè nhẹ.
Anh quỳ giữa hai chân cô mà si mê nghiên cứu nơi đỏ hồng kia, ngón tay ma quái lại một lần nữa mà xoa lên phần thịt đáng yêu kia.
Akari run lên bần bật, ôm chặt anh cố gắng không phát lên tiếng kêu xấu hổ của mình, mặt cô đỏ bừng và hai mắt vô cự nhìn đăm đăm lên trần nhà.
"Sợ không?" Anh mỉm cười khe khẽ, ôm chặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Cô không dám trả lời anh, cái vấn đề đáng xấu hổ này có chết cô cũng không dám nói.
Syaoran đợi mãi không thấy cô trả lời, biết người trong lòng da mặt mỏng không chịu được những lời tán tỉnh này nên anh liền chịu thua mà bỏ qua.
Môi và lưỡi anh si mê mà đão qua những nơi mẫn cảm của cô, Akari bật khóc, cắn chặt tay ngăn lại tiếng kêu phát ra từ miệng của mình, một tay cô vịn vào lưng anh, người cô áp sát vào anh, cảm nhận ngón tay và miệng anh đang từ từ duy chuyển xuống khu vực kia, cô thật sự muốn một cước mà đạp bay người con trai này.
"Ư..." Cô rên lên, nhìn anh với đôi mắt khẩn khoản.
Anh thú vị nheo nheo mắt, liếm môi đầy mị hoặc "Có muốn anh không?"
Mặt cô càng thẹn thùng hơn, tránh né ánh mắt xấu xa kia của anh. Đáng ghét, từ lúc nào mà anh đã trở nên hổn đãn như thế cơ chứ!?
Cô bất đắt dĩ thở dài, đêm nay e rằng mất ngủ đây. Tay cô đặt ngay bụng khẽ vỗ, hy vọng đứa bé không bị ba nó hành hạ, một mình mẹ nó chịu là đủ rồi...
Khi cô trải nghiệm với Syaoran, cô đúc kết ra được một kinh nghiệm quý báu, trên giường anh sẽ không bằng cầm thú!
Cô nhìn người con trai trước mặt mình, không phải người khác, là người cô yêu.
Ngượng ngùng và ngọt ngào, còn có dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, thật đáng yêu!
Khi đôi môi anh chạm vào vùng mẫn cảm của cô thì Akari liền hoảng sợ hét lớn "Đừng mà! Bẩn!"
Anh liếm môi, hôn lên bắp đùi cô "Không bẩn" Rồi cắn nhẹ.
Lưỡi anh giống như một con rắn mà khuấy đảo bên trong cô, âm thanh ướt át làm cô không thể nào kìm được mà bật lên tiếng rên rỉ.
"A..." Cô thở dốc, cào lưng anh tạo thành những đường màu đỏ đầy kích thích. Một dòng chất lỏng nào đó từ phía dưới chảy ra làm cả lỗ chân lông cô nở ra, cô mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Cô ra rồi...
"Em có muốn nói gì trước khi mất giọng không?" Syaoran từ phía dưới bò dậy, chống một tay nằm bên cạnh cô mà xảo trá hỏi.
"Anh uống thuốc à?" Akari vẫn chưa thể nào bình ổn lại nhịp thở của mình, cố gắng đảo mắt xung quanh phòng để gây mất sự chú ý.
"Ừm...thuốc ngủ liều nhẹ thôi."
"Đừng uống nữa nhé. Không tốt đâu."
"Được thôi, vậy tối nay em sẽ là thuốc của anh!"
Ngay lập tức anh liền vồ lấy cô làm cô hoảng sợ hét lên.
Anh kéo chân cô ra để lộ bông hoa đang nở, dục vọng to lớn vẫn luôn chờ đợi lập tức tiến vào lối mòn gây chết người kia.
"Ư..."
"Á!"
Họ cùng kêu lên, lúc cô bị kích thích bởi một khoái cảm đặc biệt cũng là lúc anh bị đau đến chảy cả mồ hôi.
Chết tiệt, cô siết anh chặt quá, anh không duy chuyển được.
Nói ra không chừng cô cười anh mất, nhưng anh không dám cử động mạnh, sợ làm cô đau.
Mặt anh đỏ như gấc mơ màng nhìn người phía dưới, nơi giao nhau bởi vì quá khít mà không duy chuyển được làm cả hai đau đớn maỳ.
"Em thả lỏng ra coi!" Anh tức giận mắng nhẹ cô.
Cô ủy khuất khịt mũi, chết tiệt, anh chỉ biết sướng thân anh thôi chứ anh đâu có lo cho cô. Nhưng cô vẫn nghe lời anh, cố gắng vậy khí xuống bụng dưới để giảm cơn đau đồng thời bảo vệ đứa bé trong bụng mình.
Quả nhiên bớt đau hẳn, khi Syaoran thấy mọi thứ dường như dễ dàng hơn, anh liền chầm chậm duy chuyển.
Sự mềm mại không thể tưởng tượng làm anh dường như tìm ra được một thiên đường mới,sự dồn ép nóng bỏng và siết chặt khiến anh có cảm giác như sắp tận thế vậy.
Trong lúc tiến sâu vào anh cảm nhận được một lớp màng ngăn mỏng manh, anh nhìn người phía dưới đang lim dim nhíu mày cố gắng chịu đựng, anh nhếch môi hôn lên trán cô, đoạn liền đâm mạnh vào.
"Á! Đau quá Syaoran!!" Akari sợ hết hồn la lên, chân cố gắng vùng vẫy nhưng bất lực.
Nhưng sự bài xích lúc này đã muộn màng, tầng tầng lớp lớp ngăn mềm mại không cho anh vào làm anh càng điên cuồng mà ra vào tận nơi sâu nhất mặc cho nước mắt cô đang rơi không ngừng.
Sự duy chuyển của anh làm cho Akari hưng phấn đến muốn hét lên, cô rên rỉ, khoái cảm dồn dập làm cho cảm thấy thăng hoa, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao con người lại thích làm tình đến thế, chưa trải qua thì sao biết nó thoải mái đến cỡ nào?
Tất cả dây thần kinh đồng loạt bị kích thích, cảm giác đó quả thật quá tuyệt đối với hai đứa mới tiếp xúc với sex lần đầu như Syaoran và Akari.
"Akari à..." Anh thở dốc, luật động điên cuồng "Anh yêu em, anh yêu em!"
Anh ôm cô ra vào liên cuồng, liên tục nỉ non vào tai cô những lời đường mật, Akari vừa cảm nhận khoái cảm anh mang đến vừa hưởng thụ lời nói của anh mà dường như quên mất chính bản thân mình.
Trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường liên tục phát ra âm thanh cót két mờ ám, tóc đen tóc trắng hòa vào nhau đầy ngọt ngào, anh mặc sức tiến sâu và chinh phục, sự hòa quyện như thủy triều trào dâng nuốt gọn cả hai.
Ông trời ban cô cho anh và cũng ban anh cho cô.
Tình yêu làm họ điên cuồng.
Đôi bồng đào phập phòng theo từng nhịp thở hổn hển, vòng em thon gọn bị người phía trên nắm lấy mà điều khiển...
Khoái cảm dần mãnh liệt, động tác nhanh hơn, Akari càng sung sướng hét lên đầy kích thích, mồ hôi cô và anh hòa chung với nhau, lưng anh đầy rẫy vết cào màu đỏ, anh thô bạo cắn lên môi cô, nuốt hết mọi âm thanh vào miệng.
"Em là của anh, là của anh!" Anh tuyên bố
"Ừm... em là của anh..." Giọng cô run theo, ánh mắt chìm đắm.
Thị giác bị kích thích, thính giác bị mất đi, anh phát điên tham lam chiếm lấy cô, rồi cùng đưa cả hai lên đỉnh cao của sự sung sướng...
"A..." Cô và anh hét lên đầy sảng khoái,rồi ôm chặt anh, hai chân cô bấu chặt vào thành giường. Cảm nhận thứ nóng hổi của anh đang trào dâng trong cơ thể, ngơ ngác, cô nhìn người đàn ông trên người mình đổ sạp xuống đè lên cô, om chặt cô và thở hổn hển.
"Syaoran.." Cô chủ động ôm mặt anh mà hôn đắm đuối, đưa lưỡi cô vào miệng anh.
Mồ hôi cả hai bết vào nhau, nhưng họ không cảm thấy bẩn mà ngược lại càng hạnh phúc hơn. Nhịp tim hòa cùng một nhịp đập, tình yêu bừng cháy trong tâm hồn, bây giờ dù cho có trời long đất lở cũng sẽ không làm chết đi tình yêu của họ.
Đêm đen dần biến mất, mặt dù trời còn tối nhưng có thể thấy hừng đông sắp lên rồi. Akari mệt mỏi ôm Syaoran, cơ thể trần trụi dựa sát vào nhau. Mặc cho anh vẫn còn đưa tay sờ mó khắp cơ thể cô, cô vẫn bực mình nạt anh "ngủ đi!" rồi chính mình liền vô tâm mà ngủ mất, để người nào đó vẫn chưa ăn no trợn mắt lên oán trách.
Trước khi ngủ, Akari chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng mà cô dường như đã quên. Jin đâu!!?
Tác giả :
Chuối