Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 88
"Khốn kiếp, anh mau buông tôi ra..."
Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, Hoàng Phủ Diệu Dương lại không thèm chú ý tới, chỉ ôm chặt lấy cô, "Bờ vai của tôi cũng là của em."
Nghe được câu nói ơày, Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên, nhíu mày nhìn anh, "anh nói cái gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương ấn đầu cô xuống vai mình, "Bờ vai của tôi cũng là cửa em, nhưng... Em không được khóc cho hắn."
Vừa nói, anh dường như dỗ cô như mèo con, lấy tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
một mùi đàn hương khiến người ta cảm thấy vô cùng bình yên, cái ôm rắn chắc lại ấm áp, bàn tay trên lưng vô cùng dịu dàng, tư thế như vậy có chút kỳ quái, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn không giãy giụa.
Đem mặt dựa vào vai anh, cô cắn răng nghiến lời nói, "Tôi không có khóc cho anh ta, anh ta đáng chết,... Dù gì, tôi cũng coi anh ta như một người thân, nhưng anh ta lại dám làm chuyện này với tôi, cho dù anh ta không chết, tôi cũng phải xé anh ta thành trăm mảnh."
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, Tống An Nhã và An Nhạc đều phản bội cô, nhưng An Nhạc lại tử vong...
Đối với cô, những chuyện này đều đả kích không nhỏ, nhưng khi ở trong lòng anh, cô không chút nào che giấu, muốn tâm sự mói chuyện với anh.
"Tôi sẽ không thương tâm đâu... hiện tại tôi còn muốn ăn mừng vì anh ta đã chết... Đúng, ngay bây giờ, tôi sẽ đi ăn mừng..." Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng lên trong lòng anh.
Nhìn thoáng qua xác An Nhạc, cô giơ ngón tay lên trước mặt anh ta, "anh... Khốn kiếp, anh... thật đáng đời!"
Xoay người, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng cấp cứu.
"Xử lý nơi này một chút, còn nữa, tra xem chuyện gì đã xảy ra."
Phân phó với quản gia một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đi ra ngoài bệnh viện, anh cũng liền đi khỏi.
Phía xa, bọn cận vệ theo sau lưng, tài xế đã đem xe tới, chậm rãi đi theo.
đi tới phía trước một đoạn, nhìn thấy một quán rượu, Lãnh Tiểu Dã không chút suy nghĩ liền đi vào, thẳng đến quán bar.
"Vodka."
Bồi bàn nhìn thấy khuôn mặt non nớt của, không khỏi hoài nghi, cô chắc chắn chưa đến tuổi uống rượu, "Thực xin lỗi, ngài có thể đưa chứng minh thư cho tôi không?"
một vị khách da đen ngồi cách đó không xa, liền bưng ly rượu đến gần, chủ động, "Em yêu, tâm trạng em có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Có muốn anh dẫn em đến một nơi không cần chứng minh thư, uống một ly thật ngon... A..."
Người da đen chư kịp nói hết lời, đã gào to ra tiếng.
Chớp mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy cố áo phía sau hắn ta, ngay cả ly rượu cũng quăng ra ngoài chung.
"Mẹ..."
hắn ta mắng một tiếng, đứng dậy nhằm phía Hoàng Phủ Diệu Dương, ngay lập tức liền nhận lấy hai cú đấm của cận vệ, miệng bị chặn lại, sau đó hai người cận vệ kéo hắn ta ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi vào cạnh Lãnh Tiểu Dã, "Lấy cho cô ấy, cô ấy muốn uống."
Khách hàng trong quán bar nhìn thấy cục diện này, không ai dám uống nữa, vội đứng lên, trốn ra khỏi cửa.
Bồi bàn đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không còn dám nhắc tới chúng minh thư, vội vàng cầm lấy một chai rượu Vodka, đặt hai cái ly trước mặt hai người, ngón tay run rẩy đổ rượu vào,
Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, Hoàng Phủ Diệu Dương lại không thèm chú ý tới, chỉ ôm chặt lấy cô, "Bờ vai của tôi cũng là của em."
Nghe được câu nói ơày, Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên, nhíu mày nhìn anh, "anh nói cái gì?"
Hoàng Phủ Diệu Dương ấn đầu cô xuống vai mình, "Bờ vai của tôi cũng là cửa em, nhưng... Em không được khóc cho hắn."
Vừa nói, anh dường như dỗ cô như mèo con, lấy tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
một mùi đàn hương khiến người ta cảm thấy vô cùng bình yên, cái ôm rắn chắc lại ấm áp, bàn tay trên lưng vô cùng dịu dàng, tư thế như vậy có chút kỳ quái, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn không giãy giụa.
Đem mặt dựa vào vai anh, cô cắn răng nghiến lời nói, "Tôi không có khóc cho anh ta, anh ta đáng chết,... Dù gì, tôi cũng coi anh ta như một người thân, nhưng anh ta lại dám làm chuyện này với tôi, cho dù anh ta không chết, tôi cũng phải xé anh ta thành trăm mảnh."
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, Tống An Nhã và An Nhạc đều phản bội cô, nhưng An Nhạc lại tử vong...
Đối với cô, những chuyện này đều đả kích không nhỏ, nhưng khi ở trong lòng anh, cô không chút nào che giấu, muốn tâm sự mói chuyện với anh.
"Tôi sẽ không thương tâm đâu... hiện tại tôi còn muốn ăn mừng vì anh ta đã chết... Đúng, ngay bây giờ, tôi sẽ đi ăn mừng..." Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng lên trong lòng anh.
Nhìn thoáng qua xác An Nhạc, cô giơ ngón tay lên trước mặt anh ta, "anh... Khốn kiếp, anh... thật đáng đời!"
Xoay người, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng cấp cứu.
"Xử lý nơi này một chút, còn nữa, tra xem chuyện gì đã xảy ra."
Phân phó với quản gia một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đi ra ngoài bệnh viện, anh cũng liền đi khỏi.
Phía xa, bọn cận vệ theo sau lưng, tài xế đã đem xe tới, chậm rãi đi theo.
đi tới phía trước một đoạn, nhìn thấy một quán rượu, Lãnh Tiểu Dã không chút suy nghĩ liền đi vào, thẳng đến quán bar.
"Vodka."
Bồi bàn nhìn thấy khuôn mặt non nớt của, không khỏi hoài nghi, cô chắc chắn chưa đến tuổi uống rượu, "Thực xin lỗi, ngài có thể đưa chứng minh thư cho tôi không?"
một vị khách da đen ngồi cách đó không xa, liền bưng ly rượu đến gần, chủ động, "Em yêu, tâm trạng em có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Có muốn anh dẫn em đến một nơi không cần chứng minh thư, uống một ly thật ngon... A..."
Người da đen chư kịp nói hết lời, đã gào to ra tiếng.
Chớp mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy cố áo phía sau hắn ta, ngay cả ly rượu cũng quăng ra ngoài chung.
"Mẹ..."
hắn ta mắng một tiếng, đứng dậy nhằm phía Hoàng Phủ Diệu Dương, ngay lập tức liền nhận lấy hai cú đấm của cận vệ, miệng bị chặn lại, sau đó hai người cận vệ kéo hắn ta ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi vào cạnh Lãnh Tiểu Dã, "Lấy cho cô ấy, cô ấy muốn uống."
Khách hàng trong quán bar nhìn thấy cục diện này, không ai dám uống nữa, vội đứng lên, trốn ra khỏi cửa.
Bồi bàn đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không còn dám nhắc tới chúng minh thư, vội vàng cầm lấy một chai rượu Vodka, đặt hai cái ly trước mặt hai người, ngón tay run rẩy đổ rượu vào,
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết