Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 324
Vươn tay lên, anh sửa lại mái tóc rối bời của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu dương cúi đầu hôn lên trán cô, rồi đứng dậy.
Liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm trên gối, anh xoay người đi ra cửa.
Trầm Ninh ra ngoài, tiễn anh tới của.
"Hoàng Phủ diệu Dương, hi vọng sáng mai anh sẽ không đến đây quá sớm, tốt nhất nên để cậu ấy có chút thời gian tỉnh dậy... Theo hiểu biết của tôi, chắc giữa trưa mai cậu ấy mới tỉnh dậy."
Xoay người nhìn Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương khách sáo nói.
"cô Trầm, tôi nợ cô một nhân tình, sau này, nếu cô cần gì thì cứ mở miệng."
Trầm Ninh nhún vai, "Tôi chỉ giúp Tiểu Dã thôi, không phải giúp anh."
Nhìn chằm chằm mặt cô một lát, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu, phun ra hai chữ.
"Cảm ơn."
Trầm Ninh dương môi cười, vẫy tay với, "Tạm biết, bá tước tiên sinh."
"Tạm biệt."
nói nhỏ hai chữ, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người rời đi.
Xuống lầu, anh đứng dưới lầu trọ của Lãnh Tiểu Dã.
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn chằm chằm vào tầng trệt nhà cô.
anh giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng sờ vào chiếc bông tai nhỏ trên tai.
Từ đó tới giờ anh chưa từng đeo những loại trang sức thế này, đây là lần đầu tiên anh bấm lỗ tai, có chút đau lại hơi ngữa, anh cần phải có thời gian để thích ứng.
Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, gọi một cú điện thoại.
"Tới đón tôi."
Rất nhanh, một chiếc xe xuất hiện, đậu dưới nhà trọ Lãnh Tiểu Dã, lão quản gia và tài xế cùng nhau xuống xe.
Thấy anh đã ngồi vào ghế sau, lão quản gia đứng ngoài nhìn căn nhà trọ một chút.
"Ngài có muốn... Để cận vệ ở lại không?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mắt nhìn những người sống xung quanh tiểu khu.
"không cần."
...
...
Giữa trưa hôm sau.
Hoàn thanh xong buổi xét nghiệm, Trầm Ninh lập tức xách túi đi về.
Lúc này, chắc hẳn Lãnh Tiểu Dã đã tỉnh rồi, hôm qua cô chưa ăn gì cả, nhất định dạ dày sẽ rất khó chịu, tốt nhất nên cho cô ăn một bát cháo hay những món gì đó dễ tiêu.
Trong lúc Trầm Ninh đang nghĩ nên đi đâu mua đồ ăn cho Lãnh Tiểu đã, đột nhiên, dưới bậc thang, một người đàn ông nước ngoài, mặc tây trang đeo bao tay trắng bước tới.
"Ngài chính là Trầm tiểu thư?!"
"Là tôi." Trầm Ninh cẩn thận nhìn đối phương, "Ngài là... Người của Hoàng Phủ tiên sinh?"
"Đúng, tôi chính là quản gia của bá tước tiên sinh." Lão quản gia khách sáo khom người xuống trước mặt cô, đưa túi giấy trong tay cho cô, "Đây là cơm trưa mà bá tước tiên sinh đã chuẩn bị cho ngài và tiểu thư, phiền ngài đưa cho tiểu thư giùm."
Cái tên Hoàng Phủ Diệu Dương này chu đáo thật đấy.
Trầm Ninh nhận lấy túi giấy, "Giúp tôi nói cảm ơn với bá tước tiên sinh."
"Nhất định sẽ chuyển lời." Lão quản gia nói xong, liền lấy một lá thư nhỏ từ trong người ra, dùng hai tay đưa cho cô, "Cái này, cũng nhờ ngài chuyển cho tiểu thư..."
Ngẩng đầu nhìn Trầm Ninh, lão quản gia nói tiếng, "Bá tước tiên sinh nói, chờ tiểu thư ăn cơm xong, ngài mới được gửi lá thư này cho cô ấy."
Trầm Ninh nhận lấy lá thư, nhìn con dấu hoa tường vy đỏ trên phong thư.
không biết vị này đang sợ khi Tiểu Dã biết phong thư này ăn không ngon hay không muốn ăn đây?!
Liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm trên gối, anh xoay người đi ra cửa.
Trầm Ninh ra ngoài, tiễn anh tới của.
"Hoàng Phủ diệu Dương, hi vọng sáng mai anh sẽ không đến đây quá sớm, tốt nhất nên để cậu ấy có chút thời gian tỉnh dậy... Theo hiểu biết của tôi, chắc giữa trưa mai cậu ấy mới tỉnh dậy."
Xoay người nhìn Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương khách sáo nói.
"cô Trầm, tôi nợ cô một nhân tình, sau này, nếu cô cần gì thì cứ mở miệng."
Trầm Ninh nhún vai, "Tôi chỉ giúp Tiểu Dã thôi, không phải giúp anh."
Nhìn chằm chằm mặt cô một lát, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu, phun ra hai chữ.
"Cảm ơn."
Trầm Ninh dương môi cười, vẫy tay với, "Tạm biết, bá tước tiên sinh."
"Tạm biệt."
nói nhỏ hai chữ, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người rời đi.
Xuống lầu, anh đứng dưới lầu trọ của Lãnh Tiểu Dã.
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn chằm chằm vào tầng trệt nhà cô.
anh giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng sờ vào chiếc bông tai nhỏ trên tai.
Từ đó tới giờ anh chưa từng đeo những loại trang sức thế này, đây là lần đầu tiên anh bấm lỗ tai, có chút đau lại hơi ngữa, anh cần phải có thời gian để thích ứng.
Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, gọi một cú điện thoại.
"Tới đón tôi."
Rất nhanh, một chiếc xe xuất hiện, đậu dưới nhà trọ Lãnh Tiểu Dã, lão quản gia và tài xế cùng nhau xuống xe.
Thấy anh đã ngồi vào ghế sau, lão quản gia đứng ngoài nhìn căn nhà trọ một chút.
"Ngài có muốn... Để cận vệ ở lại không?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mắt nhìn những người sống xung quanh tiểu khu.
"không cần."
...
...
Giữa trưa hôm sau.
Hoàn thanh xong buổi xét nghiệm, Trầm Ninh lập tức xách túi đi về.
Lúc này, chắc hẳn Lãnh Tiểu Dã đã tỉnh rồi, hôm qua cô chưa ăn gì cả, nhất định dạ dày sẽ rất khó chịu, tốt nhất nên cho cô ăn một bát cháo hay những món gì đó dễ tiêu.
Trong lúc Trầm Ninh đang nghĩ nên đi đâu mua đồ ăn cho Lãnh Tiểu đã, đột nhiên, dưới bậc thang, một người đàn ông nước ngoài, mặc tây trang đeo bao tay trắng bước tới.
"Ngài chính là Trầm tiểu thư?!"
"Là tôi." Trầm Ninh cẩn thận nhìn đối phương, "Ngài là... Người của Hoàng Phủ tiên sinh?"
"Đúng, tôi chính là quản gia của bá tước tiên sinh." Lão quản gia khách sáo khom người xuống trước mặt cô, đưa túi giấy trong tay cho cô, "Đây là cơm trưa mà bá tước tiên sinh đã chuẩn bị cho ngài và tiểu thư, phiền ngài đưa cho tiểu thư giùm."
Cái tên Hoàng Phủ Diệu Dương này chu đáo thật đấy.
Trầm Ninh nhận lấy túi giấy, "Giúp tôi nói cảm ơn với bá tước tiên sinh."
"Nhất định sẽ chuyển lời." Lão quản gia nói xong, liền lấy một lá thư nhỏ từ trong người ra, dùng hai tay đưa cho cô, "Cái này, cũng nhờ ngài chuyển cho tiểu thư..."
Ngẩng đầu nhìn Trầm Ninh, lão quản gia nói tiếng, "Bá tước tiên sinh nói, chờ tiểu thư ăn cơm xong, ngài mới được gửi lá thư này cho cô ấy."
Trầm Ninh nhận lấy lá thư, nhìn con dấu hoa tường vy đỏ trên phong thư.
không biết vị này đang sợ khi Tiểu Dã biết phong thư này ăn không ngon hay không muốn ăn đây?!
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết