Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 305
Ngồi ở sườn đất trên, Lãnh Tiểu Dã lại một lần nữa dùng kính viễn vọng số lớn trong tay, nhìn chiếc đèn màu đen u ám kia ven đường.
Từ góc độ này, cô không thể nhìn rõ Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồitrên xe.
Thả ra kính viễn vọng trong tay, tay cô nắm chặt điện thoại.
Do dự một chút, cuối cùng, cô vẫn giơ ngón tay lên, nhắn vào điện thoại của anh.
?
anh là xiềng xích mà em khó dứt bỏ nhất, không biết từ khi nào, em lại vì anh mà mua dây buột mình. —— Lãnh Tiểu Dã
...
...
Ngón tay Lãnh Tiểu Dã giơ lên lại rụt trở về, xóa bỏ từng con số trên bàn phím.
"Mệt người!"
Xé nát một cọng cỏ khô trong tay, Lãnh Tiểu Dã cau mày chửi nhỏ một tiếng, một lần nữa nhập vào số của anh, sau đó ấn phím gọi.
Điện thoại, rất nhanh được gọi tới, âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương truyền từ từ tới đường ống tai nghe.
"Này?!"
Nghe được tiếng nói của anh, Lãnh Tiểu Dã lập tức mở miệng, "Tôi cho anh biết Hoàng Phủ Diệu Dương, anh đi nhanh lên,không cho ngơ ngẩn ở nơi đó."
"Tiểu Dã?!"
Bên trong giọng nói khàn khàn của anh lộ ra sự ngạc nhiên.
"Tôi lặp lại lần nữa, anh lập tức rời khỏi đây, đi về thành phố đi, nếu không... Tôi sẽ hủy lời hứa khi nãy!"
cô biết anh ở chỗ này?!
Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xuống xe, đi tới ven đường, nhìn về phía khu quản lý quân sự ở phía xa xa.
"Tiểu Dã, như vậy... không công bằng."
"anh không đi đúng không, được, vậy tôi ở lại chỗ ba tôi ba ngày, anh đừng hòng tìm được."
"Tiểu..." Mới vừa nói một chữ, yết hầu lại nổi lên một trận ngứa, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng gấp gáp nói vài chữ, "Đợi... Khục... Chờ tôi một chút!"
Đưa điện thoại di động dời đi, anh ho khan một trận, mới một lần nữa đưa điện thoại di động đến bên tai.
"Được, tôi liền đi."
"Chờ một chút!" Lãnh Tiểu Dã dùng kính viễn vọng nhìn anh xa xa, "Để công bằng, tôi sẽ gợi ý cho anh một điều, anh phải đảm bảo, nếu như trong vòng ba ngày anh không tìm được tôi, anh nhất định phải rời khỏi Trung Quốc!"
"Gợi ý gì?"
"anh phải đáp ứng với tôi trước đã!"
Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một cái, "Được, tôi đáp ứng."
Lãnh Tiểu Dã suy tư một hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.
"Ngày mai, tôi sẽ đi Thượng Hải, trong vòng ba ngày, tôi sẽ không rời đi Thượng Hải. Nếu như anh có thể tìm ra tôi, coi nhưanh thắng, nếu như anh không tìm được, coi như anh thua!"
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương đã trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.
"Tiểu Dã, tôi nhất định sẽ tìm tới anh... Nhất định sẽ... Khục..."
Nghe tiếng ho khan của anh, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng nhếch môi.
"anh có phải là bị bệnh hay không?"
"Yết hầu có đau một chút."
"Xin lỗi a, ta... Trò đùa dai của tôi có chút quá đáng." cô chậm rãi hít một hơi, "Trở về mua chút thuốc, ngủ một giấc thật tốt đi, chờ tôivừa đến Thượng Hải, tôi sẽ gọi điện thông báo anh, tôi nói giữ lời.”
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào nơi đóng quân xa xa kia, "Tôi có một vấn đề."
"Hỏi."
"Tại sao, em muốn tôi tìm em một lần nữa?"
"Bởi vì tôi ưa thích đàn ông mạnh hơn tôi, nếu như ngay cả việc tìm tôi anh cũng không tìm tới, sau này làm sao bảo vệ tôi?"
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy, cúp máy đây!"
Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.
Thu hồi điện thoại di động, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn kỹ hướng của cô trong chốc lát, xoay người lên xe, nổ máy xe chạy nhanh trên đường chính, càng đi càng xa.
Nhìn xe của anhlẫn vào dòng xe cộ, biến mất không còn tăm hơi, Lãnh Tiểu Dã mới thu hồi kính viễn vọng và điện thoại di động.
Ngồi ở sườn đất trên, cô giơ tay chống mặt, nhìn rừng cây cách đó không xa, đã đi ra ngoài.
Cái gọi là để anh tìm cô, có điều chỉ là một từ nói suông mà thôi.
cô theo dõi dấu vết, Hoàng Phủ Diệu Dương có tìm tới cô hay không, hoàn toàn ở trong một ý nghĩ của cô.
cô chỉ là cần cẩn thận mà suy nghĩ một chút, cô có muốn kết giao với anh hay không.
Ba đã nói, lúc gặp chuyện phải tỉnh táo.
hiện tại, cô muốn tỉnh táo lại, cẩn thận mà suy nghĩ một chút.
Nhưng là, tại sao tâm tình của cô lại buồn bực như vậy, một chút cũng bình tĩnh không được đây?!
Phía sau, vang lên tiếng bước chân.
Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, nhìn ba Lãnh Tử Duệ đang cầm áo khoác tới.
"Ba, nếu như con gặp phải một vấn đề nan giả, thời điểm không có cách nào để cho mình lựa chọn lý trí, con nên làm gì?”
Từ góc độ này, cô không thể nhìn rõ Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồitrên xe.
Thả ra kính viễn vọng trong tay, tay cô nắm chặt điện thoại.
Do dự một chút, cuối cùng, cô vẫn giơ ngón tay lên, nhắn vào điện thoại của anh.
?
anh là xiềng xích mà em khó dứt bỏ nhất, không biết từ khi nào, em lại vì anh mà mua dây buột mình. —— Lãnh Tiểu Dã
...
...
Ngón tay Lãnh Tiểu Dã giơ lên lại rụt trở về, xóa bỏ từng con số trên bàn phím.
"Mệt người!"
Xé nát một cọng cỏ khô trong tay, Lãnh Tiểu Dã cau mày chửi nhỏ một tiếng, một lần nữa nhập vào số của anh, sau đó ấn phím gọi.
Điện thoại, rất nhanh được gọi tới, âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương truyền từ từ tới đường ống tai nghe.
"Này?!"
Nghe được tiếng nói của anh, Lãnh Tiểu Dã lập tức mở miệng, "Tôi cho anh biết Hoàng Phủ Diệu Dương, anh đi nhanh lên,không cho ngơ ngẩn ở nơi đó."
"Tiểu Dã?!"
Bên trong giọng nói khàn khàn của anh lộ ra sự ngạc nhiên.
"Tôi lặp lại lần nữa, anh lập tức rời khỏi đây, đi về thành phố đi, nếu không... Tôi sẽ hủy lời hứa khi nãy!"
cô biết anh ở chỗ này?!
Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xuống xe, đi tới ven đường, nhìn về phía khu quản lý quân sự ở phía xa xa.
"Tiểu Dã, như vậy... không công bằng."
"anh không đi đúng không, được, vậy tôi ở lại chỗ ba tôi ba ngày, anh đừng hòng tìm được."
"Tiểu..." Mới vừa nói một chữ, yết hầu lại nổi lên một trận ngứa, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng gấp gáp nói vài chữ, "Đợi... Khục... Chờ tôi một chút!"
Đưa điện thoại di động dời đi, anh ho khan một trận, mới một lần nữa đưa điện thoại di động đến bên tai.
"Được, tôi liền đi."
"Chờ một chút!" Lãnh Tiểu Dã dùng kính viễn vọng nhìn anh xa xa, "Để công bằng, tôi sẽ gợi ý cho anh một điều, anh phải đảm bảo, nếu như trong vòng ba ngày anh không tìm được tôi, anh nhất định phải rời khỏi Trung Quốc!"
"Gợi ý gì?"
"anh phải đáp ứng với tôi trước đã!"
Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một cái, "Được, tôi đáp ứng."
Lãnh Tiểu Dã suy tư một hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.
"Ngày mai, tôi sẽ đi Thượng Hải, trong vòng ba ngày, tôi sẽ không rời đi Thượng Hải. Nếu như anh có thể tìm ra tôi, coi nhưanh thắng, nếu như anh không tìm được, coi như anh thua!"
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương đã trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.
"Tiểu Dã, tôi nhất định sẽ tìm tới anh... Nhất định sẽ... Khục..."
Nghe tiếng ho khan của anh, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng nhếch môi.
"anh có phải là bị bệnh hay không?"
"Yết hầu có đau một chút."
"Xin lỗi a, ta... Trò đùa dai của tôi có chút quá đáng." cô chậm rãi hít một hơi, "Trở về mua chút thuốc, ngủ một giấc thật tốt đi, chờ tôivừa đến Thượng Hải, tôi sẽ gọi điện thông báo anh, tôi nói giữ lời.”
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào nơi đóng quân xa xa kia, "Tôi có một vấn đề."
"Hỏi."
"Tại sao, em muốn tôi tìm em một lần nữa?"
"Bởi vì tôi ưa thích đàn ông mạnh hơn tôi, nếu như ngay cả việc tìm tôi anh cũng không tìm tới, sau này làm sao bảo vệ tôi?"
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy, cúp máy đây!"
Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.
Thu hồi điện thoại di động, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn kỹ hướng của cô trong chốc lát, xoay người lên xe, nổ máy xe chạy nhanh trên đường chính, càng đi càng xa.
Nhìn xe của anhlẫn vào dòng xe cộ, biến mất không còn tăm hơi, Lãnh Tiểu Dã mới thu hồi kính viễn vọng và điện thoại di động.
Ngồi ở sườn đất trên, cô giơ tay chống mặt, nhìn rừng cây cách đó không xa, đã đi ra ngoài.
Cái gọi là để anh tìm cô, có điều chỉ là một từ nói suông mà thôi.
cô theo dõi dấu vết, Hoàng Phủ Diệu Dương có tìm tới cô hay không, hoàn toàn ở trong một ý nghĩ của cô.
cô chỉ là cần cẩn thận mà suy nghĩ một chút, cô có muốn kết giao với anh hay không.
Ba đã nói, lúc gặp chuyện phải tỉnh táo.
hiện tại, cô muốn tỉnh táo lại, cẩn thận mà suy nghĩ một chút.
Nhưng là, tại sao tâm tình của cô lại buồn bực như vậy, một chút cũng bình tĩnh không được đây?!
Phía sau, vang lên tiếng bước chân.
Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, nhìn ba Lãnh Tử Duệ đang cầm áo khoác tới.
"Ba, nếu như con gặp phải một vấn đề nan giả, thời điểm không có cách nào để cho mình lựa chọn lý trí, con nên làm gì?”
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết