Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 27
Đoán được ý đồ của anh, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng mở mắt liếc một cái, lấy tay đẩy anh ra.
Nhìn mắt cô không có vẻ buồn ngủ, đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi co lại.
Xem ra, cô đã tỉnh từ lâu rồi.
cô tỉnh, nhưng tại sao không ra tay với anh?
Mèo hoàng nhỏ không nghe lời này, đã rút kinh nghiệm từ những lần trước sao?!
Ục ục!
Bụng Lãnh Tiểu Dã lại bắt đầu kháng nghị.
"Đói bụng?" anh hỏi.
"Vô nghĩa! Nếu anh đã no rồi thì có thể phát ra âm thanh này sao?" cô tức giận đáp.
Biểu hiện cô lúc này không tệ, nên lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không so đo, châm chọc cô, đem tay ấn xuống một cái nút cạnh bàn, cao giọng mở miệng.
"Bữa sáng!"
một âm thanh nhỏ vang lên từ cái nút, giọng nói của quản gia ngay lập tức tryền đến.
"Đước, sẽ có ngay lập tức, thưa tiên sinh!"
Mượn cơ hội này, Lãnh Tiểu Dã như một con cá nhỏ từ lòng anh chạy thoát ra ngoài, tới sát giường cômới chịu dừng lại.
Đem chăn bọc thân thể lại, tách xa anh ra, cô lần nữa mở miệng.
"Quần áo."
Hoàng Phủ Diệu Dương nằm nghiêng giữa chiếc giường, ánh mắt dừng lại dầu hôn trên vai cô, "Đây không phải là thái độ mà sủng vật nên đối đãi với chủ nhân."
Sủng vật?
Lãnh Tiểu Dã liêc mắt một cái, loại đầu óc bị lừa đá này, qủa thực không thể thông đồng được.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay đến chỗ cô, Lãnh Tiểu Dã đề phòng chuẩn bị phản kích, nhưng tay anh chỉ giữ chặt chăn, kéo lên trên, đem bờ vai hơi lộ ra của cô che phủ lại.
Thậm chí còn đem chăn nhét xuống dưới hàm cô.
"Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra, lão quản gia cầm bữa sáng bước vào, hơi cúi mình, không chớp mắt nhìn vào đầu giường.
"Tiên sinh, đây là bữa sang."
Ngữ điệu nhẹ nhàng, mí mắt lão quản gia chưa nâng lên, liền lập tức lui ra ngoài.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa, cơ hồ còn có hương vị của sô cô la.
Lãnh Tiểu Dã không tự chủ khịt khịt mũi, thơm quá!
Nhìn khuôn mặt cô, Hoàng Phủ Diệu Dương chống đỡ dậy, dựa vào đầu giường, vươn tay cầm lấy chiếc khay, đặt lên chân mình.
Dùng khăn ướt xoa xoa ngón tay, anh nhẹ nhàng vỗ chỗ trống bên cạnh.
"Lại đây!"
Thái độ của anh là như thế nào, thực sự xem cô là sủng vật sao?
Nhìn mắt cô không có vẻ buồn ngủ, đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi co lại.
Xem ra, cô đã tỉnh từ lâu rồi.
cô tỉnh, nhưng tại sao không ra tay với anh?
Mèo hoàng nhỏ không nghe lời này, đã rút kinh nghiệm từ những lần trước sao?!
Ục ục!
Bụng Lãnh Tiểu Dã lại bắt đầu kháng nghị.
"Đói bụng?" anh hỏi.
"Vô nghĩa! Nếu anh đã no rồi thì có thể phát ra âm thanh này sao?" cô tức giận đáp.
Biểu hiện cô lúc này không tệ, nên lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không so đo, châm chọc cô, đem tay ấn xuống một cái nút cạnh bàn, cao giọng mở miệng.
"Bữa sáng!"
một âm thanh nhỏ vang lên từ cái nút, giọng nói của quản gia ngay lập tức tryền đến.
"Đước, sẽ có ngay lập tức, thưa tiên sinh!"
Mượn cơ hội này, Lãnh Tiểu Dã như một con cá nhỏ từ lòng anh chạy thoát ra ngoài, tới sát giường cômới chịu dừng lại.
Đem chăn bọc thân thể lại, tách xa anh ra, cô lần nữa mở miệng.
"Quần áo."
Hoàng Phủ Diệu Dương nằm nghiêng giữa chiếc giường, ánh mắt dừng lại dầu hôn trên vai cô, "Đây không phải là thái độ mà sủng vật nên đối đãi với chủ nhân."
Sủng vật?
Lãnh Tiểu Dã liêc mắt một cái, loại đầu óc bị lừa đá này, qủa thực không thể thông đồng được.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay đến chỗ cô, Lãnh Tiểu Dã đề phòng chuẩn bị phản kích, nhưng tay anh chỉ giữ chặt chăn, kéo lên trên, đem bờ vai hơi lộ ra của cô che phủ lại.
Thậm chí còn đem chăn nhét xuống dưới hàm cô.
"Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra, lão quản gia cầm bữa sáng bước vào, hơi cúi mình, không chớp mắt nhìn vào đầu giường.
"Tiên sinh, đây là bữa sang."
Ngữ điệu nhẹ nhàng, mí mắt lão quản gia chưa nâng lên, liền lập tức lui ra ngoài.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa, cơ hồ còn có hương vị của sô cô la.
Lãnh Tiểu Dã không tự chủ khịt khịt mũi, thơm quá!
Nhìn khuôn mặt cô, Hoàng Phủ Diệu Dương chống đỡ dậy, dựa vào đầu giường, vươn tay cầm lấy chiếc khay, đặt lên chân mình.
Dùng khăn ướt xoa xoa ngón tay, anh nhẹ nhàng vỗ chỗ trống bên cạnh.
"Lại đây!"
Thái độ của anh là như thế nào, thực sự xem cô là sủng vật sao?
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết