Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 256
"Bá tước tiên sinh?" Nhìn thấy Hoàng Phủ diệu Dương quay đầu bước đi, người phụ trách tại Thượng Hải vội vàng đuổi theo, "Ngài... đi ngay sao?!"
Vì tiếp đón vị này, mà cả đêm ông ta không ngủ được, nhà hàng, khách sạn... Các loại ông ta đều đãchuẩn bị xong rồi.
Biết anh là người khó hầu hạ, ông ta đã rải hoa khắp giường ngủ, cũng đã rầu rỉ rất lâu.
Bây giờ, vị này thậm chí còn chưa tới khách sạn, mà đã muốn đi rồi sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới ông ta, lão quản gia vội vàng ngăn lại.
"Ngài... Xin dừng bước."
Bây giờ tâm trạng của Hoàng Phủ Diệu Dương không rãnh rỗi ngeh lời đối thoại nhàm chán đó.
Người phụ trách không cam lòng dừng lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương không ngừng sải bước, nghĩ một hồi, ông ta vội đuổi theo.
"Bá tước tiên sinh, để tôi tiễn ngài, để tôi tiễn ngài!"
Chi nhánh công ty đã mở nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đại boss tới đây, ngây ngốc mấy phút, người phụ trách không dám thất lễ thêm.
Kết quả, công ty chắc sẽ bị sập đổ mất thôi.
Vị đại boss không thèm quay đầu liếc nhìn một cái, ngồi vào chỗ, chờ đợi sơ trưởng và sân bay trao đổi thời gian, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bút viết, viết ba chữ ----- Lãnh Tiểu Dã.
Sau đó, anh nói ít làm nhiều, quăng tờ giấy lên.
Lãnh?!
Tài liệu bí mật như vậy, thận phận của "Lãnh Tiểu Dã" không tra được chắc hẳn không bình thường.
"Trung tâm cao ốc Bắc Kinh... "Lãnh" trong lạnh sao?"
"Tôi lập tức giúp ngài tra lại một chút!" Người trợ lý bên cạnh ở máy tính ra, điều tra cơ sở dữ liệu, tìm kiếm tài liệu, một lát sau, hắn quay đầu lại, đặt máy tính trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, tìm được rồi!"
Có chút tư liệu, người thường không tra được, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương thì ngược lại.
Vì anh không chỉ là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, mà còn là bá tước tiên sinh nước A, nên thông tin của anh có đầy trên mạng.
Màn hình máy tính, hiện lên một tấm hình.
Trong tấm ảnh, một ông cụ mặc quân trang, mái tóc đã hoa râm, nhưng tinh thân vẫn khóe mạnh.
Dưới tấm ảnh, chính là tài liệu về cuộc đời ông.
Ở cột tên chỉ viết hai chữ "Lãnh Lân".
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua, tới cột quan hệ gia đình, anh liền dừng tay.
trên tài liệu, viết rất rõ ràng.
"Lãnh Lân có tổng cộng hai người con trai
Con cả tên Lãnh Tử Mặc, tổng giám đốc tiền nhiệm của Đế Thị, con trai là Lạc Tuấn, con gái là Lãnh Nhiên.
Con thứ là Lãnh Tử Duệ, thượng tướng, cũng có một trai một gái, con trai là Lãnh Tiểu Tà, Lãnh Tiểu Dã là con gái."
Nhìn tới cái tên cuối cùng, mi mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ giật, sau đó, anh dời chuột, nhẹ nhàng nhấn vào tên Lãnh Tiểu Dã.
Màn hình tự động chuyển tới trang web tài liệu Lãnh Tiểu Dã.
Trong tấm ảnh, một cô gái bộ dạng chừng mười bốn mười lăm tuổi, cột tóc đuôi ngựa, vẫn còn ý hệt như một đứa trẻ, trong người lại ôm khu khu khẩu súng bắn tỉa.
Ghé vào bụi cỏ, cảnh giác nhìn bốn phía.
Mặc dù chỉ nhìn sơ qua, hơn nữa còn rất khác bây giờ, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương đã nhanh chóng nhận ra, cô bé trong tấm ảnh, chính là trứng thúi nhỏ mà anh đã bay hơn nửa Trái Đất để tới tìm cô ----- Lãnh Tiểu Dã.
đã mấy chục tiếng rồi, bây giờ Hoàng Phủ Diệu Dương lại khẽ giơ môi cười, thậm chí còn hưng phấn nóira câu tục ngữ Trung Quốc.
Vì tiếp đón vị này, mà cả đêm ông ta không ngủ được, nhà hàng, khách sạn... Các loại ông ta đều đãchuẩn bị xong rồi.
Biết anh là người khó hầu hạ, ông ta đã rải hoa khắp giường ngủ, cũng đã rầu rỉ rất lâu.
Bây giờ, vị này thậm chí còn chưa tới khách sạn, mà đã muốn đi rồi sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới ông ta, lão quản gia vội vàng ngăn lại.
"Ngài... Xin dừng bước."
Bây giờ tâm trạng của Hoàng Phủ Diệu Dương không rãnh rỗi ngeh lời đối thoại nhàm chán đó.
Người phụ trách không cam lòng dừng lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương không ngừng sải bước, nghĩ một hồi, ông ta vội đuổi theo.
"Bá tước tiên sinh, để tôi tiễn ngài, để tôi tiễn ngài!"
Chi nhánh công ty đã mở nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đại boss tới đây, ngây ngốc mấy phút, người phụ trách không dám thất lễ thêm.
Kết quả, công ty chắc sẽ bị sập đổ mất thôi.
Vị đại boss không thèm quay đầu liếc nhìn một cái, ngồi vào chỗ, chờ đợi sơ trưởng và sân bay trao đổi thời gian, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bút viết, viết ba chữ ----- Lãnh Tiểu Dã.
Sau đó, anh nói ít làm nhiều, quăng tờ giấy lên.
Lãnh?!
Tài liệu bí mật như vậy, thận phận của "Lãnh Tiểu Dã" không tra được chắc hẳn không bình thường.
"Trung tâm cao ốc Bắc Kinh... "Lãnh" trong lạnh sao?"
"Tôi lập tức giúp ngài tra lại một chút!" Người trợ lý bên cạnh ở máy tính ra, điều tra cơ sở dữ liệu, tìm kiếm tài liệu, một lát sau, hắn quay đầu lại, đặt máy tính trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, tìm được rồi!"
Có chút tư liệu, người thường không tra được, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương thì ngược lại.
Vì anh không chỉ là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, mà còn là bá tước tiên sinh nước A, nên thông tin của anh có đầy trên mạng.
Màn hình máy tính, hiện lên một tấm hình.
Trong tấm ảnh, một ông cụ mặc quân trang, mái tóc đã hoa râm, nhưng tinh thân vẫn khóe mạnh.
Dưới tấm ảnh, chính là tài liệu về cuộc đời ông.
Ở cột tên chỉ viết hai chữ "Lãnh Lân".
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua, tới cột quan hệ gia đình, anh liền dừng tay.
trên tài liệu, viết rất rõ ràng.
"Lãnh Lân có tổng cộng hai người con trai
Con cả tên Lãnh Tử Mặc, tổng giám đốc tiền nhiệm của Đế Thị, con trai là Lạc Tuấn, con gái là Lãnh Nhiên.
Con thứ là Lãnh Tử Duệ, thượng tướng, cũng có một trai một gái, con trai là Lãnh Tiểu Tà, Lãnh Tiểu Dã là con gái."
Nhìn tới cái tên cuối cùng, mi mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ giật, sau đó, anh dời chuột, nhẹ nhàng nhấn vào tên Lãnh Tiểu Dã.
Màn hình tự động chuyển tới trang web tài liệu Lãnh Tiểu Dã.
Trong tấm ảnh, một cô gái bộ dạng chừng mười bốn mười lăm tuổi, cột tóc đuôi ngựa, vẫn còn ý hệt như một đứa trẻ, trong người lại ôm khu khu khẩu súng bắn tỉa.
Ghé vào bụi cỏ, cảnh giác nhìn bốn phía.
Mặc dù chỉ nhìn sơ qua, hơn nữa còn rất khác bây giờ, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương đã nhanh chóng nhận ra, cô bé trong tấm ảnh, chính là trứng thúi nhỏ mà anh đã bay hơn nửa Trái Đất để tới tìm cô ----- Lãnh Tiểu Dã.
đã mấy chục tiếng rồi, bây giờ Hoàng Phủ Diệu Dương lại khẽ giơ môi cười, thậm chí còn hưng phấn nóira câu tục ngữ Trung Quốc.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết