Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 191
Bốn ngày?
Lãnh Tiểu Dã kinh sợ.
đã bốn ngày rồi mà anh vẫn còn mặc bộ quần áo kia, chẳng lẽ anh lúc nào cũng bên cạnh trông chừng cô sao?
Tầm mắt dừng lại chiếc tampon anh tùy tiện đặt cạnh gối, gương mặt cô liền nóng bừng..., chẳng lẽ bốn ngày nay anh đều giúp cô thay cái này...
"Tôi dẫn em đi." Hoàng Phủ Diệu Dương vạch chăn, cẩn thận dời đùi cô qua, mang dép lê vào, sau đó bế ngang cô, đặt vào bồn cầu trong toilet, rồi đưa tampon cho cô, "không được khóa cửa, để phòng ngừa em té xíu, tôi chờ em ở ngoài!"
Lãnh Tiểu Dã khẽ rên lên một tiếng, dĩ nhiên cô không phải muốn đi toilet, chỉ vì cô ngượng ngùng mà thôi.
Rửa tay, xử lý bản thân một chút, cô rửa mắt, tầm mắt lướt nhìn toilet.
Toilet rất lớn, nội thất xa hoa quý gia, nhưng lại không mất đi sự tao nhã.
Dưới vòi sen còn có một chiếc ghế dựa bãi biển lỗi thời.
anh chàng này lười đến vậy sao, lúc tắm còn muốn nằm.
Khoan đã, tên kia vốn không thay quần áo, chẳng lẽ... Cái này là giúp cô tắm sao?
Lãnh Tiểu Dã giật mình, nhún vai một cái, kéo cửa ra.
Nghe được tiếng mở cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay cô, ôm cô trở về giường.
"Đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?"
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nói đến chữ cuối cùng, anh không nhịn được quay mặt sang mộtbên ho một tiếng.
Nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tiều tụy của anh, Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, "Tôi không đói bụng, anh cứ đitắm rồi thay đồ một chút đi."
"Vậy... Uống nước?" anh lại hỏi.
Thẩy vẻ mặt mong mỏi của anh, cô đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đứng dậy, đi ra cửa.
Lát sau, anh mang theo một cái khay trở về, đặt lên đùi cô.
Bên trên chỉ đặt một ly nước, một đĩa hoa quả, cùng hai đĩa thức ăn nhẹ.
"Tôi đã cho người giúp việc chuẩn bị bữa tối và quần áo, em ăn tạm cái này một chút, lát nữa tắm xong tôi sẽ dẫn em đi."
Lãnh Tiểu Dã không thể từ chối, "Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, vươn tay sờ trán cô, đem mặt đến gần, chạm vào đầu cô mộtcái, xác định thân nhiệt không còn tăng lên, anh mới cầm một chiếc áo choàng tắm đi vào toilet.
Trước khi đóng cửa, anh không quên dặn dò cô một tiếng.
"Tôi không khóa cửa, có việc gì em cứ gọi tôi!"
"Được!"
cô đồng ý.
Vừa mới khỏi bệnh, nên chẳng có khẩu vị gì, cô tùy tiện lấy một miếng trái cây, bỏ vào miệng.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy truyền ra từng đợt.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn chiếc rèm hoa văn đẹp đẽ đầu giường, rồi cúi đầu thở dài một hơi.
Đầu tiên là du thuyền, bây giờ lại là phủ Bá tước, như vậy cô càng không có đường chạy khỏi anh.
Lại nói, đã bốn ngày rồi, không biết Annie và Trần Tư Viễn thế nào, cả chiếc thuyền đó, Dạ Phong Dương...
cô nâng tay đè chặt thái dương, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Nhiệm vụ đầu tiên mà đã như vậy, xem ra cô thật sự không thể làm nằm vùng được.
Miếng trái cây trong tay cô vẫn chưa ăn xong, Hoàng Phủ Diệu Dương đã ra khỏi phòng tắm.
Lãnh Tiểu Dã nhìn nhìn, chỉ thấy anh mặc áo ngủ màu xám tro nhạt, râu ria đã được cạo sạch sẽ, mái tóc còn ướt, có vẻ hơi tùy ý.
So với lúc nãy, nhìn anh đã thoải mái hơn nhiều, có chút lộn xộn, nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã, hơn nữa còn lộ ra vài hương vị không nói ra được.
Nhìn anh, Lãnh Tiểu Dã mở miệng, "Mấy ngày nay... Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, ngồi vào cạnh cô, con ngươi màu lam cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô, "Em là của tôi, tôi chăm sóc em là điều đương nhiên."
Lãnh Tiểu Dã há miệng, không biết nói gì cho phải.
"..."
Lãnh Tiểu Dã kinh sợ.
đã bốn ngày rồi mà anh vẫn còn mặc bộ quần áo kia, chẳng lẽ anh lúc nào cũng bên cạnh trông chừng cô sao?
Tầm mắt dừng lại chiếc tampon anh tùy tiện đặt cạnh gối, gương mặt cô liền nóng bừng..., chẳng lẽ bốn ngày nay anh đều giúp cô thay cái này...
"Tôi dẫn em đi." Hoàng Phủ Diệu Dương vạch chăn, cẩn thận dời đùi cô qua, mang dép lê vào, sau đó bế ngang cô, đặt vào bồn cầu trong toilet, rồi đưa tampon cho cô, "không được khóa cửa, để phòng ngừa em té xíu, tôi chờ em ở ngoài!"
Lãnh Tiểu Dã khẽ rên lên một tiếng, dĩ nhiên cô không phải muốn đi toilet, chỉ vì cô ngượng ngùng mà thôi.
Rửa tay, xử lý bản thân một chút, cô rửa mắt, tầm mắt lướt nhìn toilet.
Toilet rất lớn, nội thất xa hoa quý gia, nhưng lại không mất đi sự tao nhã.
Dưới vòi sen còn có một chiếc ghế dựa bãi biển lỗi thời.
anh chàng này lười đến vậy sao, lúc tắm còn muốn nằm.
Khoan đã, tên kia vốn không thay quần áo, chẳng lẽ... Cái này là giúp cô tắm sao?
Lãnh Tiểu Dã giật mình, nhún vai một cái, kéo cửa ra.
Nghe được tiếng mở cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay cô, ôm cô trở về giường.
"Đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?"
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nói đến chữ cuối cùng, anh không nhịn được quay mặt sang mộtbên ho một tiếng.
Nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tiều tụy của anh, Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, "Tôi không đói bụng, anh cứ đitắm rồi thay đồ một chút đi."
"Vậy... Uống nước?" anh lại hỏi.
Thẩy vẻ mặt mong mỏi của anh, cô đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đứng dậy, đi ra cửa.
Lát sau, anh mang theo một cái khay trở về, đặt lên đùi cô.
Bên trên chỉ đặt một ly nước, một đĩa hoa quả, cùng hai đĩa thức ăn nhẹ.
"Tôi đã cho người giúp việc chuẩn bị bữa tối và quần áo, em ăn tạm cái này một chút, lát nữa tắm xong tôi sẽ dẫn em đi."
Lãnh Tiểu Dã không thể từ chối, "Được."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, vươn tay sờ trán cô, đem mặt đến gần, chạm vào đầu cô mộtcái, xác định thân nhiệt không còn tăng lên, anh mới cầm một chiếc áo choàng tắm đi vào toilet.
Trước khi đóng cửa, anh không quên dặn dò cô một tiếng.
"Tôi không khóa cửa, có việc gì em cứ gọi tôi!"
"Được!"
cô đồng ý.
Vừa mới khỏi bệnh, nên chẳng có khẩu vị gì, cô tùy tiện lấy một miếng trái cây, bỏ vào miệng.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy truyền ra từng đợt.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn chiếc rèm hoa văn đẹp đẽ đầu giường, rồi cúi đầu thở dài một hơi.
Đầu tiên là du thuyền, bây giờ lại là phủ Bá tước, như vậy cô càng không có đường chạy khỏi anh.
Lại nói, đã bốn ngày rồi, không biết Annie và Trần Tư Viễn thế nào, cả chiếc thuyền đó, Dạ Phong Dương...
cô nâng tay đè chặt thái dương, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Nhiệm vụ đầu tiên mà đã như vậy, xem ra cô thật sự không thể làm nằm vùng được.
Miếng trái cây trong tay cô vẫn chưa ăn xong, Hoàng Phủ Diệu Dương đã ra khỏi phòng tắm.
Lãnh Tiểu Dã nhìn nhìn, chỉ thấy anh mặc áo ngủ màu xám tro nhạt, râu ria đã được cạo sạch sẽ, mái tóc còn ướt, có vẻ hơi tùy ý.
So với lúc nãy, nhìn anh đã thoải mái hơn nhiều, có chút lộn xộn, nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã, hơn nữa còn lộ ra vài hương vị không nói ra được.
Nhìn anh, Lãnh Tiểu Dã mở miệng, "Mấy ngày nay... Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, ngồi vào cạnh cô, con ngươi màu lam cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô, "Em là của tôi, tôi chăm sóc em là điều đương nhiên."
Lãnh Tiểu Dã há miệng, không biết nói gì cho phải.
"..."
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết