Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
Chương 30
Trên đường quay lại thị trấn Sanderson, Casey không dám ngủ nhiều trong đêm đầu tiên vì nàng sợ có chuyện gì xảy ra. Damian cũng vậy. Họ thay phiên canh gác suốt đêm nhưng không có kẻ nào xuất hiện bắt họ phải rời khỏi vùng này để cho thị trưởng tương lai Curruthers được yên
Damian đánh điện về New York. Trong lúc đợi trả lời, anh đặt phòng khách sạn tranh thủ ngủ bù. Còn Casey vẫn tiếp tục công việc. Nàng thơ thẩn rẽ vào một quán rượu ngay trên phố chính, uống một ly tại quầy, sau đó nhập vào hội chơi bài xì
Trông ba người đàn ông có vẻ như chơi cho vui chứ không với mục đích ăn thua. Họ vừa xuống bài vừa đùa giỡn và trò chuyện, và có vẻ mến nàng ngay, như thể bạn cũ, thậm chí còn chòng ghẹo về tuổi tác và khả năng chơi bài của nàng
Ba mươi phút vui vẻ qua đi, khoảng thời gian “khởi động” hợp lý. Rồi Casey làm như vô tình hỏi. “Có ai trong số các ông nghe nói về Jack Curruthers, người đang tranh cử chức thị trưởng tại Culthers không?”
“Không nhiều lắm. Nhưng để làm gì?” John Wescot hỏi
John tự giới thiệu mình là vị nha sĩ duy nhất ở đây và đảm bảo là anh ta có cách nhổ răng không đau nếu Casey ngẫu nhiên cần đến dịch vụ này
“Tôi nghe nói đó là một con gà trống chân vòng kiêng đang cố nhét chân vào đôi giày quá to đối với mình” Bucky Alcott mỉa mai
Bucky làm đầu bếp trong một trang trại chăn nuôi. Nghe đến đây Casey chợt nhớ hôm nay là thứ bảy. Chính thế nên các quán rượu đều đông. Nhân công ở trang trại thường đến thị trấn để thư giãn vào cuối tuần
“Tôi vừa mới ở đó” Casey làm như vô tình nói trong khi vẫn xem xét quân bài trên tay “Nghe nói tay chân ông ta đang thuyết phục nhiều người bỏ phiếu cho ông ta”
“Tại sao tôi chẳng thấy ngạc nhiên về việc đó nhỉ?” Pet Drmmond lắc đầu nhận xét
Pete mới đến miền Tây hai năm nhưng thích nghi với cuộc sống ở đây khá nhanh, thậm chí còn sử dụng tiếng lóng thành thạo như dân địa phương. Anh ta mở một cửa hàng bán súng tại thị trấn Sanderson này
“Vậy anh biết ông JacK?” Casey hỏi Pete
“Không, nhưng tôi đã nhìn thấy khi ông ta đi ngang qua đây trên đường tới Culthers. Một gã đàn ông bé nhỏ cư xử như đang làm chủ thị trấn này. Tôi chưa bao giờ gặp gã nào ngạo mạn như Jack”
“Anh có biết mấy gã làm việc cho ông ta ở Culthers không?”
“Có lẽ là băng nhóm của Jed Paisley” John cau mày. “Bọn họ làm việc một thời gian tại thị trấn Hastings giữa Sanderson và Culthers. Nhưng tôi nghe nói họ kêu nơi đó buồn tẻ nên đã chuyển đi”
“Cậu nói đúng đấy, John. Chị tôi đến đó vài tuần trước kể là có hình Jed cùng một vài gã bạn đang ở Culthers … và mặc complet. Hãy tưởng tượng Jed trong bộ quần áo lịch sự thì thế nào nhỉ?” Pete nói
“Jed Paisley thật sự là người thế nào?” Casey hỏi
“Ồ, người ta đồn rằng Jed từng chỉ huy băng nhóm Ortega, bang New Mexico. Bọn chúng chỉ là mối đe dọa đối với nông dân và nhiều khi giết người chỉ vì thích” Pete trở nên sôi nổi với đề tài này “Nhưng vài năm nay, hắn tỏ ra rất tử tế bằng cách làm việc cho một số trang trại ở vùng quanh đây. Năm ngoái hắn giết một người ngay tại quán rượu này vì lý do rất ngớ ngẩn. Nhưng hắn vẫn thoát khỏi chuyện rắc rối”
Casey tò mò “Vì lý do gì?”
“Theo như tôi được nghe, nạn nhân chỉ vì lòng tốt muốn giúp hắn không bị lúng túng nên đã nói nhỏ là hắn quên cài khuy quần sau khi đi vệ sinh. Nhưng hắn lại cho rằng hành động đó là sự lăng mạ và rút súng bắn chết người kia”
Casey lắc đầu “Hơi dễ động lòng đấy”
“Tất nhiên Jed không phải là loại người dễ chịu. Tất cả bọn tôi đều nhớ khi hắn dừng lại đây” Pete gật đầu nhấn mạnh
“Có lần tôi buộc phải nhổ cho hắn một cái răng” John dẫn chứng. “Cậu biết không, tôi đã sợ toát hết mồ hôi hột vì hắn cứ lăm lăm khẩu súng trong tay”
“Bọn bạn chắc cũng cùng một giuộc như hắn phải không?” Casey hỏi
“Đúng” Pete nói ngay. “Có tất cả năm tên. Trong đó, một hoặc hai tên không đến nỗi quá tệ nhưng cũng sẽ chẳng vừa nếu có chuyện không vừa ý xảy ra. Khi cả năm gã này tụ tập rượu chè với nhau thì chắc chắn sẽ có người bị thương. Còn ông cảnh sát trưởng đáng nguyền rủa lại sợ bọn chúng nên không dám làm gì”
“Bọn chúng đều là những tay súng cừ phải không?” Casey muốn tìm hiểu rõ
“Phải nói là chính xác mới đúng” John nhún vai
“Manson khá nhanh nhẹn” Bucky kể “Một lần tôi thấy hắn biểu diễn cách rút súng khi cố gây ấn tượng với cô nàng Annie và một lần khác khi hắn tán tỉnh cô ta. Nhưng khi John nói, Jed có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào. Một Chúa Nhật, hai đứa trẻ nghịch ngợm vào đúng một ổ ong bắp cày khi hắn đi ngang qua. Bọn trẻ kia sẽ khốn khổ nếu hắn không bắn lũ ong. Mọi người đều nói lũ trẻ đó thật may mắn vì vô sự. Nhưng sự thật là, nếu không kịp bỏ chạy thì hắn cũng đã bắn chết luôn cả hai đứa rồi”
“Ông biết gì về ba gã còn lại?” Casey hỏi tiếp
“Gã trẻ nhất, Jethro, là em trai Jed. Hắn là tên du côn luôn khoác lác, hãnh diện và lợi dụng tiếng tăm xấu xa của thằng anh chứ bản thân hắn thì chẳng có cái quái gì”
“Elroy Bencher luôn thích phô trương cân nặng, cho rằng mình là người có cú đấm bất khả chiến bại” John chen vào “Hắn thường kiếm người đấu với mình một hoặc hai hiệp nhưng quanh vùng này chúng tôi không có nhiều kẻ ngu ngốc. Có lần, một người thử đấu với Elroy và đã bị gãy xương sống và sau đó bị liệt”
“Còn gã cuối cùng?” Casey nhăn mặt
Pete lắc đầu “Không ai biết gì nhiều vê Candiman, điều này khiến gã trở nên nguy hiểm hơn. Gã khá trầm lặng, kín đáo và luôn quan sát”
“Cái tên buồn cười thật” Casey nhận xét
“Đó là do hắn tự đặt cho mình đấy. Lũ bạn chỉ gọi hắn là Candy và khi bọn chúng ngồi lại với nhau, cậu chắc chắn sẽ nhìn thấy một tên thường tung kẹo vào mồm. Tôi chưa từng thấy hắn ngậm cái gì khác ngoài kẹo”
“Tôi lại thích hắn ngồi trên ghế nhổ răng của tôi” John cười khúc khích “nhưng là khi hắn không mang theo súng”
Tất cả cùng cười vui vẻ
“Tại sao cậu lại hỏi về bọn đó, Kid?” Pete chợt hỏi
Casey chỉ giải thích đơn giản “Tôi có một vụ xô xát nho nhỏ với Curruthers và lũ tay chân khi ở thị trán Culthers. Sắp tới có việc phải quay lại đấy nên muốn biết có cần phải lo lắng gì không thôi”
“Tôi sẽ tránh xa bọn người đó, nếu là cậu” John bảo
“Tôi sẽ không quay lại Culthers, nếu tôi là cậu” Bucky phụ họa
“Mừng cho cậu đã thoát khỏi rắc rối đó. Nhưng đừng cố thử vận may của cậu lần thứ hai nhé” Pete nhận xét
Trước khi chia tay, Casey cám ơn nhưng con người tốt bụng này vì lời khuyên chân thành của họ. Nhưng nàng không thể nghe theo họ. Nàng cũng hơi lo về bọn tay chân của Jack. Hơn nữa, bọn chúng không mang súng, có lẽ vì điều đó không tốt cho hình ảnh tranh cử. Bọn chúng có thể nguy hiểm đến mức nào nếu có súng trong tay?
Damian đánh điện về New York. Trong lúc đợi trả lời, anh đặt phòng khách sạn tranh thủ ngủ bù. Còn Casey vẫn tiếp tục công việc. Nàng thơ thẩn rẽ vào một quán rượu ngay trên phố chính, uống một ly tại quầy, sau đó nhập vào hội chơi bài xì
Trông ba người đàn ông có vẻ như chơi cho vui chứ không với mục đích ăn thua. Họ vừa xuống bài vừa đùa giỡn và trò chuyện, và có vẻ mến nàng ngay, như thể bạn cũ, thậm chí còn chòng ghẹo về tuổi tác và khả năng chơi bài của nàng
Ba mươi phút vui vẻ qua đi, khoảng thời gian “khởi động” hợp lý. Rồi Casey làm như vô tình hỏi. “Có ai trong số các ông nghe nói về Jack Curruthers, người đang tranh cử chức thị trưởng tại Culthers không?”
“Không nhiều lắm. Nhưng để làm gì?” John Wescot hỏi
John tự giới thiệu mình là vị nha sĩ duy nhất ở đây và đảm bảo là anh ta có cách nhổ răng không đau nếu Casey ngẫu nhiên cần đến dịch vụ này
“Tôi nghe nói đó là một con gà trống chân vòng kiêng đang cố nhét chân vào đôi giày quá to đối với mình” Bucky Alcott mỉa mai
Bucky làm đầu bếp trong một trang trại chăn nuôi. Nghe đến đây Casey chợt nhớ hôm nay là thứ bảy. Chính thế nên các quán rượu đều đông. Nhân công ở trang trại thường đến thị trấn để thư giãn vào cuối tuần
“Tôi vừa mới ở đó” Casey làm như vô tình nói trong khi vẫn xem xét quân bài trên tay “Nghe nói tay chân ông ta đang thuyết phục nhiều người bỏ phiếu cho ông ta”
“Tại sao tôi chẳng thấy ngạc nhiên về việc đó nhỉ?” Pet Drmmond lắc đầu nhận xét
Pete mới đến miền Tây hai năm nhưng thích nghi với cuộc sống ở đây khá nhanh, thậm chí còn sử dụng tiếng lóng thành thạo như dân địa phương. Anh ta mở một cửa hàng bán súng tại thị trấn Sanderson này
“Vậy anh biết ông JacK?” Casey hỏi Pete
“Không, nhưng tôi đã nhìn thấy khi ông ta đi ngang qua đây trên đường tới Culthers. Một gã đàn ông bé nhỏ cư xử như đang làm chủ thị trấn này. Tôi chưa bao giờ gặp gã nào ngạo mạn như Jack”
“Anh có biết mấy gã làm việc cho ông ta ở Culthers không?”
“Có lẽ là băng nhóm của Jed Paisley” John cau mày. “Bọn họ làm việc một thời gian tại thị trấn Hastings giữa Sanderson và Culthers. Nhưng tôi nghe nói họ kêu nơi đó buồn tẻ nên đã chuyển đi”
“Cậu nói đúng đấy, John. Chị tôi đến đó vài tuần trước kể là có hình Jed cùng một vài gã bạn đang ở Culthers … và mặc complet. Hãy tưởng tượng Jed trong bộ quần áo lịch sự thì thế nào nhỉ?” Pete nói
“Jed Paisley thật sự là người thế nào?” Casey hỏi
“Ồ, người ta đồn rằng Jed từng chỉ huy băng nhóm Ortega, bang New Mexico. Bọn chúng chỉ là mối đe dọa đối với nông dân và nhiều khi giết người chỉ vì thích” Pete trở nên sôi nổi với đề tài này “Nhưng vài năm nay, hắn tỏ ra rất tử tế bằng cách làm việc cho một số trang trại ở vùng quanh đây. Năm ngoái hắn giết một người ngay tại quán rượu này vì lý do rất ngớ ngẩn. Nhưng hắn vẫn thoát khỏi chuyện rắc rối”
Casey tò mò “Vì lý do gì?”
“Theo như tôi được nghe, nạn nhân chỉ vì lòng tốt muốn giúp hắn không bị lúng túng nên đã nói nhỏ là hắn quên cài khuy quần sau khi đi vệ sinh. Nhưng hắn lại cho rằng hành động đó là sự lăng mạ và rút súng bắn chết người kia”
Casey lắc đầu “Hơi dễ động lòng đấy”
“Tất nhiên Jed không phải là loại người dễ chịu. Tất cả bọn tôi đều nhớ khi hắn dừng lại đây” Pete gật đầu nhấn mạnh
“Có lần tôi buộc phải nhổ cho hắn một cái răng” John dẫn chứng. “Cậu biết không, tôi đã sợ toát hết mồ hôi hột vì hắn cứ lăm lăm khẩu súng trong tay”
“Bọn bạn chắc cũng cùng một giuộc như hắn phải không?” Casey hỏi
“Đúng” Pete nói ngay. “Có tất cả năm tên. Trong đó, một hoặc hai tên không đến nỗi quá tệ nhưng cũng sẽ chẳng vừa nếu có chuyện không vừa ý xảy ra. Khi cả năm gã này tụ tập rượu chè với nhau thì chắc chắn sẽ có người bị thương. Còn ông cảnh sát trưởng đáng nguyền rủa lại sợ bọn chúng nên không dám làm gì”
“Bọn chúng đều là những tay súng cừ phải không?” Casey muốn tìm hiểu rõ
“Phải nói là chính xác mới đúng” John nhún vai
“Manson khá nhanh nhẹn” Bucky kể “Một lần tôi thấy hắn biểu diễn cách rút súng khi cố gây ấn tượng với cô nàng Annie và một lần khác khi hắn tán tỉnh cô ta. Nhưng khi John nói, Jed có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào. Một Chúa Nhật, hai đứa trẻ nghịch ngợm vào đúng một ổ ong bắp cày khi hắn đi ngang qua. Bọn trẻ kia sẽ khốn khổ nếu hắn không bắn lũ ong. Mọi người đều nói lũ trẻ đó thật may mắn vì vô sự. Nhưng sự thật là, nếu không kịp bỏ chạy thì hắn cũng đã bắn chết luôn cả hai đứa rồi”
“Ông biết gì về ba gã còn lại?” Casey hỏi tiếp
“Gã trẻ nhất, Jethro, là em trai Jed. Hắn là tên du côn luôn khoác lác, hãnh diện và lợi dụng tiếng tăm xấu xa của thằng anh chứ bản thân hắn thì chẳng có cái quái gì”
“Elroy Bencher luôn thích phô trương cân nặng, cho rằng mình là người có cú đấm bất khả chiến bại” John chen vào “Hắn thường kiếm người đấu với mình một hoặc hai hiệp nhưng quanh vùng này chúng tôi không có nhiều kẻ ngu ngốc. Có lần, một người thử đấu với Elroy và đã bị gãy xương sống và sau đó bị liệt”
“Còn gã cuối cùng?” Casey nhăn mặt
Pete lắc đầu “Không ai biết gì nhiều vê Candiman, điều này khiến gã trở nên nguy hiểm hơn. Gã khá trầm lặng, kín đáo và luôn quan sát”
“Cái tên buồn cười thật” Casey nhận xét
“Đó là do hắn tự đặt cho mình đấy. Lũ bạn chỉ gọi hắn là Candy và khi bọn chúng ngồi lại với nhau, cậu chắc chắn sẽ nhìn thấy một tên thường tung kẹo vào mồm. Tôi chưa từng thấy hắn ngậm cái gì khác ngoài kẹo”
“Tôi lại thích hắn ngồi trên ghế nhổ răng của tôi” John cười khúc khích “nhưng là khi hắn không mang theo súng”
Tất cả cùng cười vui vẻ
“Tại sao cậu lại hỏi về bọn đó, Kid?” Pete chợt hỏi
Casey chỉ giải thích đơn giản “Tôi có một vụ xô xát nho nhỏ với Curruthers và lũ tay chân khi ở thị trán Culthers. Sắp tới có việc phải quay lại đấy nên muốn biết có cần phải lo lắng gì không thôi”
“Tôi sẽ tránh xa bọn người đó, nếu là cậu” John bảo
“Tôi sẽ không quay lại Culthers, nếu tôi là cậu” Bucky phụ họa
“Mừng cho cậu đã thoát khỏi rắc rối đó. Nhưng đừng cố thử vận may của cậu lần thứ hai nhé” Pete nhận xét
Trước khi chia tay, Casey cám ơn nhưng con người tốt bụng này vì lời khuyên chân thành của họ. Nhưng nàng không thể nghe theo họ. Nàng cũng hơi lo về bọn tay chân của Jack. Hơn nữa, bọn chúng không mang súng, có lẽ vì điều đó không tốt cho hình ảnh tranh cử. Bọn chúng có thể nguy hiểm đến mức nào nếu có súng trong tay?
Tác giả :
Johanna Lindsey