Anh Là Hạnh Phúc Của Em Phải Không
Chương 3
Biên tập: Namichan
Kế tiếp, hai người lại không liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, ai cũng muốn gọi điện thoại cho đối phương, nhưng đều không dám. Dường như chỉ cần mở miệng một cái, là sẽ bại trận ngay trước mặt người kia.
Hai người, ai cũng đang trốn tránh.
Người khua lên dũng khí trước chính là Lâm Nhược Nhiên, cậu ôm một loại tâm tình giống như đang ở trên pháp trường, mãnh liệt cầm lấy ống nghe điện thoại.
Duỗi đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao, không còn đường lui nữa rồi! Nếu như bị cự tuyệt, vậy thì hôm nào đó lôi kéo một đám cấp dưới, đến nhà Phương Triển Nhan uống rượu, tiện thể “đùa giỡn” cậu sinh viên người yêu bé nhỏ của cậu ta. (hai bé nì là nhân vật chính trong “Hắn là kẻ nhát gan” đó >.< ) Âu Dương Vân Thiên nhận được điện thoại, đang bị mớ công việc trên bàn khiến cho nhức đầu, nghe được giọng nói của Lâm Nhược Nhiên, tâm tình anh trở nên thật tốt. “Cuối tuần này tôi muốn đi dạo phố với cậu.” Sau mấy câu chào hỏi thông thường, Lâm Nhược Nhiên trực tiếp hỏi thẳng một câu này. Âu Dương Vân Thiên sửng sốt: “Hửm? Đi dạo phố?” “Đúng, có đi hay không?” Ở bên kia điện thoại, Lâm Nhược Nhiên vừa trông chờ vừa hung hăng nghiêm mặt hỏi. “Được!” Vẻ mặt Lâm Nhược Nhiên thay đổi, không biết làm sao lại hỏi ngược lại: “Cậu đi?” “Đúng vậy, đi ra ngoài một chút cũng được mà, gần đây khí trời rất tốt.” “Tôi… Tôi đến đón cậu nha!” Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới lần hẹn trước là Âu Dương Vân Thiên tới cục cảnh sát đón mình, lần này mình muốn đổi lại, đến đón cậu ta. Âu Dương Vân Thiên không có cự tuyệt: “Được, nhà tôi ở đường Trữ Tĩnh…” Sau khi nói địa chỉ cho Lâm Nhược Nhiên, cũng không có gì bất ngờ khi nghe cậu trả lời: “Tôi muốn đến nhà cậu xem một chút.” “Ừ, đến đây đi!” Đầu điện thoại bên này, Lâm Nhược Nhiên cơ hồ muốn nhảy dựng lên, không nghĩ tới có thể tiến dần từng bước một cách dễ dàng như vậy. Hừ! Lần này nhất định phải đến nhà Vân Thiên quan sát thật kỹ! Sau khi đặt ống nghe xuống, hai người không hẹn mà cùng nhìn cái điện thoại rồi cười ngây ngô. *** Sáng sớm thứ bảy, Lâm Nhược Nhiên lái xe tới nhà Âu Dương Vân Thiên, sau khi chuông cửa vang lên, lập tức có người ra mở cửa. Nhìn thấy Âu Dương Vân Thiên mặc một chiếc áo sơ mi vừa người, quần tây là thẳng, chỉ cần khoác thêm một cái áo vest nữa là lập tức có thể lập tức lên tòa án rồi; Lâm Nhược Nhiên cười thầm trong lòng. Tên đàn ông chỉ biết mặc đồng phục! Lâm Nhược Nhiên ăn mặc rất tùy hứng, áo T-shirt oversize, quần jean, giày thể thao. Mặc dù hai người bằng tuổi nhau, nhưng nhìn bề ngoài rõ ràng Lâm Nhược Nhiên trẻ hơn Âu Dương Vân Thiên rất nhiều. Mời khách vào nhà, Âu Dương Vân Thiên hỏi: “Cậu muốn uống gì không?” “Nước trái cây đi.” Mang một ly nước chanh ra cho Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên để cho cậu tùy ý quan sát khắp nơi trong ngôi nhà của mình. Nhà của Âu Dương rõ ràng lớn hơn nhà của Lâm Nhược Nhiên rất nhiều. Hừ! Phúc lợi ở viện kiểm sát tốt như vậy sao! Cảnh sát bọn tôi luôn ở ngoài tiền tuyến, trực tiếp đối mặt với tội phạm, kết quả là cái đám suốt ngày ngồi sau bàn giấy trong phòng đầy đủ điều hòa lại kiếm được nhiều tiền hơn! Căn hộ của Âu Dương Vân Thiên nằm trong một tòa nhà lớn trên đường Trữ Tĩnh, ở trên tầng rất cao, là loại căn hộ hai phòng điển hình, phòng khách thông với phòng bếp, thoạt nhìn tương đối rộng rãi. Giấy dán tường mỏng màu vàng nhạt, sàn nhà được lát gỗ nâu trầm. Một chiếc ghế sofa cũng có màu vàng nhạt được đặt trong một góc phòng khách, ngồi lên rất thoải mái. Phía đối diện là chiếc TV LCD 42inch, còn có một dàn thiết bị âm thanh hoành tráng, cùng một đống CD được xếp ngay ngắn ở trên kệ. Người này thật là biết hưởng thụ. Thư phòng được bày biện đúng chất một phòng làm việc, ngoại trừ máy tính, còn có máy in và một số thiết bị khác. Lâm Nhược Nhiên đi tới phòng ngủ của Âu Dương, đây là chỗ mà cậu muốn xem nhất. Phòng ngủ của Âu Dương khá giống với phòng của cậu, đều có một chiếc giường kingsize, cùng một chiếc tủ treo quần áo dựng đứng dựa vào tường. Quay đầu lại nhìn Âu Dương một cái, Lâm Nhược Nhiên bước vào trong phòng ngủ, bộ dạng giống như chó săn lục lọi tìm kiếm một phen, cậu không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Ừm, xem ra là Âu Dương sống một mình. Đưa tay kéo chiếc tủ treo quần áo, Lâm Nhược Nhiên không hề ngạc nhiên chút nào, tất cả âu phục của Âu Dương Vân Thiên đều có màu xanh đen, áo sơ mi được treo móc chỉnh tề, cũng chỉ có ba màu xanh trắng đen thôi. Chậc, quả nhiên là tên đàn ông cứng nhắc mà. Ở một góc nhỏ trong tủ quần áo, Lâm Nhược Nhiên trông thấy một chiếc bàn là. Oa, không nghĩ tới kiểm sát trưởng Âu Dương còn biết làm việc nhà nha. Cuối cùng, Lâm Nhược Nhiên lại duỗi người ngó vào phòng tắm nhà Âu Dương một cái: phòng được lát gạch men sứ trắng tinh, vòi nước bằng kim loại màu bạc, đồ dùng cùng các loại xà phòng sữa tắm được xếp ngay ngắn trên kệ. Cậu ta có bồn tắm! Lâm Nhược Nhiên nhìn đến cái bồn tắm trắng tinh hình bầu dục bự tổ chảng kia, trong lòng lại bắt đầu tưởng tượng đến thân thể của người đàn ông đang ngâm mình trong bồn đầy bọt trắng xóa, phải dùng sức nhéo mình một cái thật mạnh mới có thể ngừng lại. Thấy Lâm Nhược Nhiên đã trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Âu Dương Vân Thiên hỏi: “Cậu thấy nhà tôi thế nào?” “Ưm, cũng không tệ lắm.” Lâm Nhược Nhiên lại hỏi: “Cậu ở một mình à? Bác trai, bác gái đâu rồi?” “Hai người về quê ở miền Nam sống rồi, bố mẹ tôi thích nơi đó.” Lâm Nhược Nhiên “Ừm” một tiếng: “Thế thì giống tôi rồi, bây giờ cũng đang sống một mình ở Hương Đảo.” “Nếu như còn muốn đi dạo phố, thì giờ chúng ta đi được rồi đó.” Lâm Nhược Nhiên trừng to hai mắt, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ quan trọng nhất của ngày hôm nay là đi dạo phố, nhưng mà ngồi trên cái ghế sofa nhà Âu Dương thoải mái quá ih, cậu có chút không muốn đi. Dừng xe ở bãi đỗ xe 24h phía ngoài khu thương mại, hai người cùng nhau bước vào. “Cậu muốn mua thứ gì không?” Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: “Đi xem một chút đã.” Hai người đàn ông cao lớn sánh vai đi dạo trong khu thương mại, lại có ngoại hình bắt mắt như người mẫu, nên đương nhiên là thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Nhìn trộm Âu Dương Vân Thiên bên cạnh một chút, Lâm Nhược Nhiên cảm thấy có chút đắc ý: cậu ta vẫn rất đẹp trai, mặc dù vẻ mặt quá nghiêm túc có chút dọa người, bất quá lại rất rất đáng tin. Vừa tản bộ vừa xem hàng, hai người thỉnh thoảng dừng lại một chút, xem xét những hàng hóa được bày biện trong các tủ kính. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy, trên người Âu Dương Vân Thiên phảng phất một loại khí chất chỉ mỗi mình cậu ta có, mạnh mẽ như ánh mặt trời, rất đặc thù. Nhìn tủ kính, ánh mắt Âu Dương toát ra một tia tò mò khiến cho người ta cảm thấy động tâm, không ngờ cái tên núi băng này mà cũng có lúc đáng yêu như thế. Chỉ lo nhìn lén Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên không có chú ý tới những người xung quanh, thiếu chút nữa là đụng phải một người đang vội vã đi về hướng ngược lại. Âu Dương Vân Thiên tay mắt lanh lẹ, kéo Lâm Nhược Nhiên về phía mình. “Cậu cẩn thận một chút chứ!” “Nhiều người quá đi.” Lâm Nhược Nhiên che dấu nụ cười trộm. “Chủ nhật mà.” Tiếp tục đi về phía trước, Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát hiện, nhờ vừa rồi Âu Dương kéo cậu lại, không biết làm sao, tay của cậu vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Âu Dương Vân Thiên. Lâm Nhược Nhiên sợ hết hồn, vội vàng nhìn lén vẻ mặt của Âu Dương Vân Thiên. Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, giống như là hai người căn bản không có nắm tay nhau, thỉnh thoảng vẫn chú ý đến những mặt hàng được bày biện đẹp mắt trong các tủ kính. Gương mặt Lâm Nhược Nhiên thoáng phiếm hồng, cánh tay cứng ngắc, mí mắt nhảy không ngừng. Chỉ mải suy nghĩ đến việc ‘nắm tay’, lại một lần nữa Lâm Nhược Nhiên suýt đụng vào người đi đường. Lần này, Âu Dương Vân Thiên kéo cậu đến bên cạnh mình: “Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì thế?” Lâm Nhược Nhiên ú ớ: “Không… Không có gì đâu.” “Cậu thật đúng là khiến người ta không thể yên tâm được mà!” Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng kêu to: nói nhảm, cậu cứ nắm tay tôi như vậy, tôi có thể yên tâm được sao? Bị nắm tay tiếp tục đi dạo phố, Lâm Nhược Nhiên không dám nhìn đông nhìn tây nữa, hơi hơi cúi đầu, ngoan ngoãn đi bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, có thể cảm nhận được ngón tay thon dài của Âu Dương, bàn tay rất lớn lại mạnh mẽ. Chậm rãi tản bộ, ánh mắt của hai người bị một cô bé đi ngang qua hấp dẫn. Cô bé mang theo một chiếc ***g tre, bên trong là một chú thỏ lông màu vàng óng ánh có đôi tai dài ơi là dài. “Nhìn kìa, con thỏ nè!” Lâm Nhược Nhiên mừng rỡ kêu lên. “Ừm, đáng yêu quá. Chắc là do hôm nay khí trời rất tốt, mang nó đi ra ngoài dạo phố ấy mà.” Nghe được những lời này của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên liếc nhìn bàn tay mình đang được người kia nắm chặt, trong lòng lại nghĩ thầm. Aizzz, chắc là không phải đâu… Vân Thiên coi mình như thú cưng sao? Khí trời tốt, mang đi dạo phố… Không thể nào… Đi dạo một hồi, hai người không vừa ý thứ gì, tìm một quán trà nhỏ, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ. Gọi một ít bánh sủi cảo nhân tôm thơm ngon, Âu Dương Vân Thiên thấy Lâm Nhược Nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết tại sao, mỗi lần ở chung một chỗ với Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, chắc là do đã quen biết từ nhỏ, điểm tốt xấu của người kia đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra, lại có một loại cảm giác yên bình khó có thể hình dung. Từ trong đáy lòng Âu Dương Vân Thiên âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may là lần họp lớp vừa rồi mình có đi, cho nên lại có thể đến gần Lâm Nhược Nhiên một lần nữa. Rót thêm một chén trà cho Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên chợt nhớ tới con thỏ đáng yêu mà hai người vừa trông thấy. “Cậu còn nhớ năm lớp 4 bọn mình có nuôi một con thỏ không?” “Đương nhiên là nhớ chứ.” Lâm Nhược Nhiên trả lời ngay. “Con thỏ ấy cũng rất đáng yêu.” Cái đề tài này vừa mới được khơi ra, Lâm Nhược Nhiên liền không tự chủ được mà nói liên hồi. “Đúng vậy, là một con thỏ lông xám mập ú, chỉ cần có người gọi là nó lại chạy tới.” “Vốn là thầy giáo nói nuôi nó để chúng ta quan sát trong một tháng, viết xong bản thu hoạch là được rồi. Cuối cùng chẳng ai nỡ bán nó đi, vẫn tiếp tục nuôi.” ‘Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Nhược Nhiên gật đầu lia lịa, “Vì chuyện này mà cả lũ bị thầy tổng giám thị mắng cho một trận, cũng may là cuối cùng con thỏ được giữ lại.” “Hình như chiếc ***g tre là do lớp trưởng mang từ nhà cậu ta đến.” “Không phải đâu, là của Vương bé bự, ***g tre là do cha cậu ta làm cho đấy. Tất cả mọi người có món ngon đều mang cho thỏ ăn, lần nào cũng là tiểu Mẫn mang nhiều nhất.” Lâm Nhược Nhiên phản bác. Âu Dương Vân Thiên trong lòng cười thầm, sao mình lại không nhớ rõ cơ chứ. “Khi đó chúng ta mới biết được, thật ra thì thỏ không thích ăn cà rốt.” Âu Dương Vân Thiên nhớ lại chuyện năm đó. “Đúng vậy, chúng ta đều bị sách giáo khoa lừa rồi. Tôi thấy rõ ràng cà rốt khó ăn như vậy, thỏ làm sao thích được chứ.” Nhiều lúc nói chuyện Lâm Nhược Nhiên thường có thói quen bĩu môi một cái, Âu Dương Vân Thiên cười thầm. Cậu ấy thật sự rất đáng yêu, tuy là người đàn ông được xưng là lão đại ở cục cảnh sát, nhưng tính tình vẫn còn có chút trẻ con. Nói liến thoắng một hồi, Lâm Nhược Nhiên ngó chừng Âu Dương Vân Thiên, lại bắt đầu lên án: “Còn nữa, mấy người các cậu tự dưng lại cho thỏ uống nước, rõ ràng thầy giáo đã nói thỏ không cần uống, mà các cậu còn dám cho. Kết quả con thỏ nhỏ bị tiêu chảy, đều là do các cậu hại nó chết đó.” Âu Dương Vân Thiên cả kinh, vội vàng ngụy biện: “Không, không phải tớ, là tiểu Mã, còn có lớp phó nữa.” Lâm Nhược Nhiên lườm Âu Dương Vân Thiên: “Thiếu gia, rõ ràng là cậu cũng có phần nhá.” Âu Dương Vân Thiên nhướng mày, lộ ra mấy phần lúng túng: “Đó là bởi vì… Nó chưa từng uống nước, mà nếu con người không uống nước thì sẽ chết, cho nên bọn tớ mới nghĩ nên cho nó uống chút nước.” Lâm Nhược Nhiên trách móc: “Trong thức ăn cũng có nước mà.” “Lúc ấy bọn tớ nghĩ như thế không đủ, với lại, chó mèo cũng uống nước, cho nên…” Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng: “Con thỏ nhỏ đáng yêu như thế, lại bị các cậu hại cho… Hừ!” Nhìn Lâm Nhược Nhiên, thanh âm của Âu Dương Vân Thiên trầm xuống, phảng phất như chạm vào đáy lòng của cậu: “Tôi còn nhớ khi đó, cậu rất đau lòng, khóc rất nhiều, thật sự xin lỗi.” Lâm Nhược Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại dời đi chỗ khác, bướng bỉnh cắn chặt khóe môi. Âu Dương Vân Thiên còn nhớ rất rõ, khi đó Lâm Nhược Nhiên khóc vô cùng thương tâm, cậu ngồi bệt xuống bãi cỏ, khóc oa oa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Thấy vậy mình vừa áy náy vừa đau lòng, ôm lấy cậu cố gắng dỗ dành, không ngừng nói xin lỗi, cậu vẫn cứ khóc rồi lại khóc, đến mức đôi mắt hồng hồng, giống như là một con thỏ nhỏ vậy. Nhưng cho dù cậu ấy rất đau lòng, vẫn không trách cứ mình một câu nào. Người khiến cậu ấy tổn thương… Cũng là mình. Quen biết nhau lâu như vậy, cả thảy có hai lần anh khiến cho cậu phải khóc, một lần là bởi vì con thỏ, còn lần kia là… Dường như Lâm Nhược Nhiên hiểu được Âu Dương Vân Thiên đang nghĩ gì, cậu đột nhiên đứng lên: “Tôi phải về rồi!” Không còn cách nào có thể đối mặt với nhau nữa, Lâm Nhược Nhiên chỉ muốn trốn nhanh về nhà. Âu Dương Vân Thiên cũng đứng lên, dịu dàng nói: “Tôi đưa cậu về nhé.” “Tôi không cần!” “Để tôi đưa cậu về.” Rời khỏi quán trà, Lâm Nhược Nhiên vội vã chạy đến bãi đỗ xe, không chú ý tới phía sau có hai cậu thiếu niên trượt patin đang lao nhanh về phía mình. Âu Dương Vân Thiên một tay nắm lấy Lâm Nhược Nhiên kéo vào trong ngực, suýt chút nữa thì cậu va vào hai cậu nhóc kia. Một trong hai thiếu niên tiếp tục trượt về phía trước, một cậu quay người lại, giơ tay lên trán hướng về phía hay người: “Ông chú, thật xin lỗi!” Sau đó nhẹ nhàng xoay người một cái, rất nhanh biến mất ở trong dòng người tấp nập. Ông chú! Lâm Nhược Nhiên kinh hãi mở to hai mắt, nhìn Âu Dương Vân Thiên bên cạnh một chút, rồi lại ngó nhìn mình, trong lòng tà ác nghĩ: “Dám gọi tôi là ông chú! Tôi mà già như vậy à! Không đúng, chắc chắn không phải là gọi mình, nhất định là gọi cậu ta!” Lúc này Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát hiện cả người mình đang được Âu Dương Vân Thiên ôm gọn trong ***g ngực, thân thể cậu chợt cứng ngắc lại, muốn động nhưng lại không dám động. Lâm Nhược Nhiên từ từ quay mặt sang nhìn Âu Dương Vân Thiên, cặp mắt đen sâu thẳm kia cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt của Âu Dương trong suốt mà thâm thúy, mang theo một cỗ khí thế không nói nên lời, còn có một chút đắc ý lẫn kiên định. Dường như ánh mắt của Âu Dương Vân Thiên phảng phất một loại ma tính, có thể hòa tan Lâm Nhược Nhiên, khiến cho cả người cậu vô lực, theo bản năng muốn bổ nhào vào trong ngực Âu Dương. Không được, không được, thật là đáng sợ! Cứ nhào tới như vậy, thì còn chút thể diện nào nữa chứ! Hôm nay bị Vân Thiên dắt tay, lại còn ôm nữa, chẳng phải đậu hũ bị cậu ta ăn sạch rồi à, thật là mất mặt, không dám nhìn cậu ta nữa đâu! Lâm Nhược Nhiên nhỏ giọng quát: “Buông tay ra! Ngu ngốc!” Âu Dương Vân Thiên buông cánh tay đang ôm lấy Lâm Nhược Nhiên ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu. Lâm Nhược Nhiên cúi đầu, vội vàng nhấc chân đi về phía trước, đi được mấy bước thì phát hiện Âu Dương Vân Thiên không có theo sau, thì quay đầu lại quát: “Nhanh lên một chút đi! Cậu định mọc rễ ở đó luôn à!” Âu Dương Vân Thiên không nhanh không chậm đi theo Lâm Nhược Nhiên. *** Về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên nhào tới trước bàn đọc sách, lấy cuốn nhật ký ra, lại bắt đầu viết. Ngày 17 tháng 6, trời đẹp. Hôm nay là lần đầu tiên mình đến nhà Vân Thiên… Mình cùng Vân Thiên cùng nhau đi dạo phố, lần đầu tiên dắt tay… Dừng bút lại, Lâm Nhược Nhiên cắn bút suy tư. Đây không hẳn là lần đầu tiên dắt tay, trước kia từng dắt qua rất nhiều lần, nhưng kể từ sau khi tách ra, qua nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là lần đầu tiên đi! Lâm Nhược Nhiên cúi đầu, tiếp tục viết, viết xong thì cầm bút dựa vào ghế, vừa xoay tới xoay lui, vừa nghĩ đến những tâm sự trong lòng. Vân Thiên có ý gì đây? Hôm nay cậu ta… Rất mạnh dạn nha, chắc không phải… cậu ta cũng có ý với mình chứ? Rất có khả năng này, rõ ràng đối với tôi cũng có chút ý tứ, đừng tưởng là tôi không biết! Không có ý gì với tôi sao lại dắt tay tôi, tay của đàn ông là có thể tùy tiện dắt như vậy chắc? Đã dắt rồi thì phải bắt cậu chịu trách nhiệm mới được! Nếu như đang ở thời cổ đại thì tốt rồi, chỉ cần tiếp xúc như vậy là đã đủ để bắt cậu ta chịu trách nhiệm với mình. Chậc, bàn tay của Âu Dương rất to, cảm giác thật an toàn, nếu có thể được đôi tay này làm nhiều chuyện hơn thì tuyệt, ví dụ như ôm rồi bế, còn có… làm những chuyện ấy ấy nữa. ( =)) ôi trí tưởng tượng của ẻm thật siêu phàm nha~ ) Nghĩ tới đây, Lâm Nhược Nhiên cười hí hí, đôi mắt to cong cong, dường như lập tức có thể biến thành hồ ly vậy. Bị những ảo tưởng của mình khiến cho gương mặt nóng bừng, lúc này mới gấp cuốn nhật ký lại, cất cẩn thận trong ngăn kéo, đánh răng, tắm, rồi trực tiếp lên giường ngủ. . . Âu Dương Vân Thiên có một đêm không ngủ được, nằm ì ở trên giường, nhìn chằm chằm bàn tay của mình. Dắt được tay của Nhược Nhiên rồi, còn ôm cậu ấy nữa, cảm giác… dường như có một dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua vậy. Ôn lại chuyện cũ thân thiết hồi tiểu học, Nhược Nhiên không phản kháng, vốn tưởng rằng dắt tay như thế thì sẽ bị cậu ấy hất ra, cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị cậu ấy nắm đầu mắng mỏ một trận, kết quả lại không có. Cậu ấy có lén nhìn nét mặt của mình, phát hiện vẻ mặt dường như không biết đang dắt tay của mình, thì cậu ấy liền ngoan ngoãn để cho mình dắt. Đôi tay kia, đã hoàn toàn không giống với hồi tiểu học nữa rồi. Là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, vừa dày vừa có lực, hơn nữa lòng bàn tay cùng ngón giữa đều có vết chai, là do huấn luyện cùng sử dụng súng sao? Chắc là vậy. Lúc ôm lấy Lâm Nhược Nhiên, cảm giác bờ vai thon gầy mà rắn chắc, khiến mình thật không cách nào hình dung ra được, một bờ vai như vậy lại là cao thủ sanda của cục cảnh sát. Nghĩ đến đây, Âu Dương Vân Thiên bắt đầu cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên. Không được, không thể nghĩ tiếp được nữa, còn nghĩ nữa thì mình sẽ phạm tội mất. Kéo góc chăn, cảm giác gương mặt mình bởi vì kích động mà nóng bừng, Âu Dương Vân Thiên kéo chăn ra một chút, để cho không khí lành lạnh ban đêm bủa vây lấy mình. *** Hai ngày sau, Lâm Nhược Nhiên nhận được một gói quà. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy kỳ quái, sao lại có lễ vật gửi đến cục cảnh sát cơ chứ. Bày ra bộ dạng kỳ quái ngoài Lâm Nhược Nhiên ra còn có đám cấp dưới của cậu, ánh mắt mọi người không ngừng lóe sáng nhìn chằm chằm hộp quà được gói bằng giấy màu xanh lấp lánh, còn có một cái nơ lụa nho nhỏ. Các đội viên trong đội đặc công dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau, cái thứ đậm chất nữ tính như vậy, chẳng lẽ… lão hồ ly đổi tính, kết giao với phụ nữ rồi sao? Lâm Nhược Nhiên nghiêm mặt, nhướng mày trừng đám cấp dưới. Đám thỏ nhỏ chết toi kia, đang hoàng chút đi, còn suy đoán lung tung nữa là ông đem từng đôi ra YY đó… Phát hiện Lâm Nhược Nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm, đám cấp dưới rụt cổ lại, ngoan ngoãn tản ra. Ngồi ở trước bàn làm việc, Lâm Nhược Nhiên mở hộp quà ra, bên trong là —— một con thỏ nhỏ lông trắng muốt. Nhìn con thú bông lớn cỡ bàn tay, Lâm Nhược Nhiên biết là ai tặng rồi. Âu Dương Vân Thiên! Cậu dám tặng cái thứ này cho tôi, một gã đàn ông 35 tuổi, còn chơi thú bông cái gì chứ! Cậu có bệnh à! Hay là cho rằng tôi có bệnh! Tôi thấy cậu bệnh rồi đó, hơn nữa còn không nhẹ đâu! Lập tức muốn cầm con thỏ nhỏ lên hung hăng ném vào thùng rác, Lâm Nhược Nhiên giơ tay lên, nhưng rồi lại hạ xuống. Trong lòng bàn tay là một cảm giác thật mềm mại, vuốt ve con thỏ này thật thích. Lâm Nhược Nhiên cầm con thỏ lên nhìn kỹ, là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình, có thể đặt nó ngồi lên bàn, bộ dạng rất đáng yêu, đôi tai dài ơi là dài, đôi mắt là hai cái khuy màu đỏ, trên mặt có ba chòm râu bằng sợi cước, không có miệng, nhưng dễ thương giống như đang cười vậy. Lâm Nhược Nhiên lấy tay gãi gãi con thỏ, búng búng cái lỗ mũi, rồi lại chọt chọt vào cái bụng của nó. Con thỏ nhồi bông không có bất kỳ chút phản kháng nào, mặc cho Lâm Nhược Nhiên bắt nạt. Nhéo nhéo đôi tai thỏ, Lâm Nhược Nhiên nghĩ: Vân Thiên không phải là muốn dùng con thỏ này để tạ lỗi chứ, bởi vì hôm đó có nói đến chuyện kia. Được rồi, con thỏ này tôi sẽ nhận, nhưng còn một chuyện nữa, Vân Thiên sẽ nhận lỗi thế nào đây? Rốt cuộc cậu ta đang tính toán thế nào? Làm bạn bè bình thường sao? Hay là… Nhìn con thỏ trong tay, Lâm Nhược Nhiên đem giấy bọc cùng cái hộp ném vào thùng rác, rồi tìm một cái túi giấy thật dày cất con thỏ vào, vê chặt miệng túi, kiểm tra một phen, nhất định không để cho người khác nhìn ra bên trong là vật gì. Lúc cầm lấy cái túi đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Nhược Nhiên cố ý không nhìn tới ánh mắt hóng hớt của đám cấp dưới đang nhìn sang, ngẩng đầu lên nghênh ngang rời đi. Đám thỏ nhỏ chết toi kia, cứ đoán đi, đến tết năm sau các cậu cũng đừng mơ đoán được bên trong là cái gì. *** Mới đầu con thỏ lông nhung mềm mượt này được Lâm Nhược Nhiên đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó lại chuyển đến bên gối, cứ mỗi lúc không ngủ được là Lâm Nhược Nhiên lại lôi nó ra ngắm. Món quà này đã cho Lâm Nhược Nhiên một cái cớ tuyệt hảo để hẹn gặp, lại đến Chủ nhật, cậu gọi điện thoại cho Âu Dương Vân Thiên. “Hôm nay?” “Đúng vậy! Cậu bận rồi sao?” “Không có, có thể tan việc đúng giờ.” Nghe được trả lời như vậy, Lâm Nhược Nhiên trong lòng thật cao hứng: “Chúng ta đi xem phim được không? Coi như tôi đáp lễ con thỏ vậy.” Âu Dương Vân Thiên ừm một tiếng: “Đi chỗ nào xem đây? Lâu lắm rồi tôi không đến rạp xem phim!” Lâm Nhược Nhiên cũng thật lâu không có vào rạp chiếu bóng rồi, cậu suy nghĩ một chút, rồi nói ra tên của một rạp. “A, nơi ấy rất gần viện kiểm sát đó.” “Ừ, vậy cậu tới đây đi!” Đặt điện thoại xuống, Lâm Nhược Nhiên vui vẻ đan chéo tay, ngồi ở trên ghế lắc tới lắc lui. Oa! Đi xem phim với Vân Thiên nha! Đến 5 giờ rưỡi, Lâm Nhược Nhiên đi tới viện kiểm sát cấp cao thành phố. Âu Dương Vân Thiên không thể tan việc đúng giờ rồi, anh bị một phần công văn quấn lấy, vẫn đang họp ở trong phòng. Nghe nói có một người bạn đến tìm kiểm sát trưởng Âu Dương, Ôn Thiên Thiên là người đầu tiên chạy tới nhìn. Lúc cô nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, không phải là một cô gái như trong tưởng tượng của mình, mà là một người đàn ông xa lạ. Mượn cơ hội thay người rót nước, Ôn Thiên Thiên bắt chuyện với Lâm Nhược Nhiên. “Xin hỏi anh là thế nào với Âu Dương?” Nhìn cô gái có mái tóc dài trước mặt, Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng nhanh chóng phán đoán rất có thể cô ta có quan hệ với Âu Dương Vân Thiên. Trên mặt bất động thanh sắc, Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Tôi là bạn học cũ của anh ta, tên là Lâm Nhược Nhiên.” Ôn Thiên Thiên lộ ra vẻ mặt ‘à bây giờ thì em đã hiểu’: “Ah…” “Xin hỏi cô là…” Ôn Thiên Thiên sảng khoái đáp: “Tôi là thư ký, tên Ôn Thiên Thiên, là đồng nghiệp của Âu Dương.” “Vậy nhất định là cô rất hiểu cậu ấy.” Ôn Thiên Thiên gật đầu: “Đúng vậy.” Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng hừ một tiếng: tôi mới là người hiểu rõ cậu ta nhất! Thừa dịp Lâm Nhược Nhiên đang uống nước, Ôn Thiên Thiên trên dưới đánh giá cậu một chút. Chậc, vóc dáng rất cao, vóc người không tệ, thắt lưng thon nhỏ chân lại dài, tướng mạo thật đúng là thanh tú. Lâm Nhược Nhiên có một mái tóc đen mềm mại, vẻ bề ngoài trẻ hơn một chút so với tuổi thật, bởi vì huấn luyện mà cơ thể xinh đẹp có một làn da nâu nhạt. Dưới đôi mày rậm là một đôi mắt rất to, sóng mắt hoa đào điển hình, thoạt nhìn lúc nào cũng long lanh nước, con ngươi lớn đen lay láy, lông mi vừa cong vừa dài biết bao cô gái ước ao mà không được. Đôi môi hồng nhạt, chiếc cằm tinh tế, cảm thấy thế nào cũng là một người đàn ông đẹp trai sở hữu một giọng nói ngọt ngào. Ôn Thiên Thiên nhìn, ngắm, sắc mặt không khỏi phiếm hồng. Chỉ có người trong cục cảnh sát mới biết được, Lâm Nhược Nhiên là một lão hồ ly hủ nam giảo hoạt đáng sợ tới cỡ nào. “Thiên Thiên này!” Chỉ vừa mới quen, Lâm Nhược Nhiên đã gọi tên người ta rất thân mật, “Ở viện kiểm sát, nhất định Âu Dương thường xuyên dọa cho người ta sợ phải không?” Ôn Thiên Thiên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đó! Lúc anh ta vừa mới tới, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đáng sợ. Âu Dương nha, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy anh ta cười qua lần nào, nhiều nhất chỉ là nhếch nhếch khóe miệng, lúc nào cũng trưng ra một bộ dáng nghiêm trang nghiêm túc, rất nhiều người sau lưng gọi anh ta là『 mặt bài tú-lơ-khơ 』.” Lâm Nhược Nhiên phì cười, phụ họa: “Đúng vậy. Bạn học cũ cũng đều gọi cậu ta như thế.” Ôn Thiên Thiên nhận được sự đồng tình, bắt đầu mở cái loa phát thanh: “Âu Dương có vóc dáng cao, đi trong viện kiểm sát rất nổi bật, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, đừng nói đến bọn tội phạm, ngay cả đám luật sư cũng rất sợ anh ta. Trên người Âu Dương có một loại khí chất lạnh như băng, đi tới đâu thì đóng băng nơi đó, anh ta mà lên pháp đình (là lên tòa xử án ấy) thì không kẻ nào dám cười luôn ấy chứ.” Lâm Nhược Nhiên vừa nghe vừa cười thầm, sau đó lại còn phụ họa: “Đúng vậy! Bất quá nếu như vậy, trật tự ở tòa án nhất định không tệ nha.” “Nói cũng đúng, tất cả mọi người đều nói chỉ cần có Âu Dương, thì không ai dám phạm tội, chưa kịp động thủ thì đã bị chết rét rồi.” Hai người phá lên cười. “Đúng vậy, chuẩn không cần chỉnh luôn.” Ôn Thiên Thiên lại nói đến mặt tốt của Âu Dương Vân Thiên: “Mặc dù Âu Dương nghiêm túc một chút, nhưng đối với mọi chuyện lại rất chăm chỉ, là người điển hình của chủ nghĩa hoàn mỹ đó. Anh ta đặt ra những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với mình, đối với chúng tôi cũng thế. Mặc dù có lúc cũng cảm thấy cực khổ chết đi được, nhưng mà đi theo anh ta là có thể học được không ít kiến thức, đối với mỗi người cũng là một loại rèn luyện. Âu Dương là tiến sĩ, học thức uyên bác, kiến thức chuyên môn cùng kỹ năng tương đối xuất chúng, vào viện kiểm sát không bao lâu thì được thăng chức bởi biểu hiện rất tốt, tất cả mọi người đều nói anh ta tiền đồ vô lượng.” Lâm Nhược Nhiên gật đầu, từ nhỏ Âu Dương đã là một cậu bé thông minh hơn người, khi đó mình cũng đã biết cậu ta nhất định sẽ là một người đàn ông thành đạt. “Hơn nữa”, Ôn Thiên Thiên lại nói tiếp, “Tuy bề ngoài của Âu Dương rất lạnh lùng hà khắc, nhưng thật ra là một người rất dịu dàng biết quan tâm người khác, sau khi hiểu rõ thì sẽ phát hiện chẳng qua anh ta có vẻ ngoài đáng sợ một chút thôi, chứ tính tình thì rất tốt. Nhất định là anh cũng biết, đúng không?” Lâm Nhược Nhiên gật đầu. Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, Lâm Nhược Nhiên từng chút từng chút nghe được những chuyện mà mình muốn biết về Âu Dương qua Ôn Thiên Thiên, thì Âu Dương cũng đã họp xong rồi. Hai người đang nói chuyện chợt nhìn thấy Âu Dương, Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Chúng tôi đang nói về cậu này!” Ôn Thiên Thiên cũng cười nói: “Âu Dương, anh thật là vô tình nha, có bạn học cũ đẹp trai như vậy mà không thèm giới thiệu cho đồng nghiệp gì cả. Có bạn đẹp trai là không được giấu nhá.” Nhìn Lâm Nhược Nhiên đắc ý nở một nụ cười giảo hoạt, Âu Dương Vân Thiên có chút dở khóc dở cười. Thấy Âu Dương Vân Thiên trở về phòng làm việc cất mớ tài liệu, Lâm Nhược Nhiên tiếp tục hàn huyên với Ôn Thiên Thiên, “Thật ra thì Âu Dương cũng có lúc lúng túng đó, chỉ cần tiếp xúc một thời gian dài là có thể phát hiện ngay.” Ôn Thiên Thiên vừa nghe, gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đấy, bởi vì bình thường Âu Dương có thói quen nghiêm túc, những lúc lúng túng như vậy, sẽ cảm thấy anh ta đặc biệt đáng yêu.” “Lúc nói chuyện với phụ nữ cũng sẽ lúng túng nữa.” Vừa nghe Lâm Nhược Nhiên nói như vậy, Ôn Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn: “Anh cũng biết sao?” Lâm Nhược Nhiên lộ ra một nụ cười “Đương nhiên”. Ôn Thiên Thiên ngồi ở trên ghế, ngó nghiêng xung quanh, rồi nhướn người ra phía trước, nháy mắt nói nhỏ với Lâm Nhược Nhiên: “Tôi còn nhớ lúc Âu Dương vừa mới vào viện kiểm sát, cấp trên có giới thiệu bạn gái cho anh ta đó.” Lâm Nhược Nhiên giật mình. Quả nhiên đã có người từng giới thiệu bạn gái cho cậu ta, mình đoán đúng mà! Hừ! Ở cái viện kiểm sát này, xử lý cho tốt các vụ án là được rồi, sao lại có nhiều người thích chõ mõm vào chuyện của người khác như vậy chứ! Ôn Thiên Thiên cho rằng Lâm Nhược Nhiên cũng biết những chuyện đó, mặt mày hớn hở bắt đầu nói về những chuyện thú vị của Âu Dương năm đó. Đang nói hăng hái, Âu Dương Vân Thiên đi tới, nghe được nội dung hai người nói chuyện, lập tức lộ ra một vẻ mặt mắc cỡ, lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện. Đương nhiên Lâm Nhược Nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng của Âu Dương Vân Thiên, cậu xảo quyệt lôi kéo chủ đề nói chuyện, dụ dỗ Ôn Thiên Thiên nói tiếp. Ôn Thiên Thiên cũng không để ý đến ánh mắt uy hiếp của Âu Dương Vân Thiên, vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Âu Dương Vân Thiên mấy bận chen vào hòng ngừng chủ đề này lại, thì bị ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên cùng Ôn Thiên Thiên khiến cho nuốt trở về trong họng. Kế tiếp, Ôn Thiên Thiên đem ba “thiên tình sử” của Âu Dương mà cô biết ra kể cặn kẽ cho Lâm Nhược Nhiên, cái nào cũng giống nhau một cách triệt để, bao gồm giới thiệu, gặp gỡ rồi không lâu sau đều có kết cục là không bệnh mà chết. Lâm Nhược Nhiên vừa nghe vừa cười: “Ha ha, ha ha ha…” Sắc mặt Âu Dương Vân Thiên vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi lại đỏ. Nói đến cuối cùng, Ôn Thiên Thiên cười nói với Âu Dương Vân Thiên: “Kiểm sát trưởng Âu Dương, anh nên học tập bạn học cũ nhiều đó. Phải cười nhiều như thế thì phụ nữ mới thích, đừng quá nghiêm túc như vậy.” Lâm Nhược Nhiên ở một bên hỏi: “Gần đây Âu Dương có gặp gỡ với người nào nữa không?” Nghe được cái vấn đề này, Ôn Thiên Thiên lại trở nên hăng hái, liếc Âu Dương Vân Thiên một cái, sau đó nói với Lâm Nhược Nhiên: “Chuyện này à… Tôi đoán là có đấy. Mấy hôm trước mới nghe được Âu Dương gọi điện thoại hẹn ai đó ăn cơm, sau đó lại thấy có đôi khi anh ấy rất vui vẻ, có đôi khi lại ngẩn người, bộ dạng rất giống như đang yêu vậy.” Vừa nói, Ôn Thiên Thiên vừa nhìn Âu Dương Vân Thiên: “Kiểm sát trưởng Âu Dương lại không thành thật rồi, cái gì cũng không chịu nói, giữ bí mật thật giỏi nha, chẳng hỏi được chút gì cả. Anh không nên như vậy chứ, có người yêu là phải báo cho mọi người, để chúng tôi khỏi lo lắng cho anh nữa.” Nghe được lời cuối cùng của Ôn Thiên Thiên, Âu Dương Vân Thiên cùng Lâm Nhược Nhiên đều có chút ngượng ngùng. Âu Dương Vân Thiên xoay mặt ra hướng khác, xấu hổ hừ lạnh một tiếng. Trước khi đi, Ôn Thiên Thiên vỗ bả vai Âu Dương Vân Thiên: “Âu Dương, cố gắng lên. Nhược Nhiên cũng phải giúp Âu Dương đó. Dù sao thì cuối cùng người thích hợp với anh chắc chắn cũng sẽ xuất hiện, lúc bình thường phải cười nhiều hơn mới tốt nha… Bất quá cho dù người kia vẫn không xuất hiện, anh cũng không cần quá lo lắng, Âu Dương anh là một người đàn ông rất có mị lực, trong viện kiểm sát có rất nhiều người thích anh, nói ví dụ như tôi, người ta thầm mến anh đã rất lâu rồi nè, ha ha ha ha…” Lưu lại một chuỗi tiếng cười, Ôn Thiên Thiên rời đi. Lúc này Âu Dương Vân Thiên mới ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Nhược Nhiên đang chớp mắt nhìn mình, lập tức lại cúi đầu. “Không tệ nha, có người thầm mến nữa cơ đấy.” Âu Dương Vân Thiên vội vàng giải thích: “Không phải đâu, cô ấy đùa mà.” Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Cùng nhau xem phim chiếu lúc bảy giờ, rồi cùng nhau đi ăn tối. Lâm Nhược Nhiên vẫn trầm mặc, cậu đang hồi tưởng đến những lời nói của Ôn Thiên Thiên. Thấy Lâm Nhược Nhiên như vậy, Âu Dương Vân Thiên khẩn trương lên, sợ cậu có chỗ hiểu lầm. Đưa Lâm Nhược Nhiên về đến nhà, Âu Dương Vân Thiên ngập ngừng nói: “Tôi… Không có ai thầm mến tôi đâu…” Lâm Nhược Nhiên lườm Âu Dương Vân Thiên một cái, trong ánh mắt mang theo một nỗi niềm nói không nên lời, nhìn Âu Dương Vân Thiên mà tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc: “Tôi không có thầm mến cậu, cậu giải thích với tôi làm gì.” Phảng phất như bị đả kích một trận, Âu Dương Vân Thiên cúi đầu. Về đến nhà, lúc Lâm Nhược Nhiên viết nhật ký, vẫn còn rất hưng phấn. Vân Thiên nói “Không có người nào thích hợp với tôi cả”, trực giác nói cho Lâm Nhược Nhiên biết, những lời này không hoàn toàn đúng, Âu Dương Vân Thiên là đang đợi một ai đó, mà chính cậu trong nhiều năm như vậy, cũng đang chờ một người. Chúng ta đều là người hiểu rõ đối phương nhất, biết rõ nhất người trong tim của nhau, tất cả lai lịch cùng tính tình của đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi còn bé không chịu làm bài tập làm văn bị thầy giáo phạt đứng, trong giờ mỹ thuật trộm bức tranh con rùa; trong đại hội thể dục thể thao môn điền kinh xếp thứ nhất từ dưới lên, giận đến mức khóc lớn trước mặt mọi người; trong buổi tiệc tối ở trường, lúc biểu diễn bài nhảy thì bị tụt quần… Cùng đi thả diều, cùng nhau trêu chọc những con mèo nhỏ trong cửa hàng thú cưng gần trường; cùng nhau trèo cây, mỗi ngày cùng nhau đi học, tan học dắt tay nhau về nhà… Chia nhau đồ ăn, cùng đi xem phim, cùng ăn kẹo bông, nghe nhạc phát ra từ quán kem gần trường… Nhìn ngắm Vân Thiên luyện bóng, lúc cậu ấy nghỉ ngơi thì mang nước đến, ngửi thấy được hương vị mồ hôi trên người cậu ấy… Tất cả những hồi ức ấy, còn in thật sâu thật rõ ràng và sinh động trong tâm trí của Lâm Nhược Nhiên, nhiều năm như vậy cũng chẳng phai nhòa. Đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, Lâm Nhược Nhiên nắm bút, vùi mặt trong lòng bàn tay. Thì ra là, mình thích Âu Dương Vân Thiên, thích sâu đậm như vậy, yêu đến si mê, hết thảy những ký ức về cậu ấy, vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ chẳng thể nào quên. Vậy cậu thì sao? Có khi nào cậu cũng nhớ hết thảy những ký ức về tôi như tôi nhớ cậu không, hay là… Ngồi lặng người thật lâu, Lâm Nhược Nhiên mới chỉnh đốn lại thật tốt tâm tình của mình. Hiện tại Âu Dương không có gặp gỡ bất kỳ người nào, chuyện này đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều cậu ấy xuất sắc như vậy, lại là tiến sĩ luật học, còn là kiểm sát trưởng nữa, tương lai xán lạn… Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới Ôn Thiên Thiên, nhìn ra được bọn họ không có gì, chắc chắn không thể tiến triển, nhưng mà trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô thầm mến cậu ta đã lâu, tôi đây mới gọi là lâu ấy! Lúc tôi thầm mến cậu ta còn không biết cô đang bú sữa mẹ ở cái xó xỉnh nào! Muốn tranh giành với tôi à! Con cọp không phát uy, cô đừng coi là HelloKitty! Con lừa nhỏ không nói một lời nào, cô đừng cho là Snoopy! Không cho cô thầm mến cậu ấy! Chỉ có tôi mới được thầm mến Vân Thiên thôi! Nghĩ đến chuyện này lại lan sang chuyện khác, trong miệng tan chảy vị hoa quả ngọt dịu, khiến cho trí tưởng tượng của Lâm Nhược Nhiên lại càng bay cao bay xa. Đôi môi của Âu Dương, không biết sẽ có vị đạo như thế nào nhỉ, có phải cũng như mứt việt quất không? Thoạt nhìn có màu đỏ hồng, rất trơn bóng, có chút cảm giác như hoa quả đông lạnh, nếu như liếm nó…. Rồi cắn một ngụm… Phát hiện ra mình lại bắt đầu không tự chủ được mà ảo tưởng đến đôi môi của Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên buông cái muỗng xuống. Bất tri bất giác đã ăn hết phân nửa lọ, nhìn lọ mứt trong tay, Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới ngày mai sau khi tan việc sẽ ghé qua cửa hàng, mua thêm ít lọ về ăn dần. Kể từ khi gặp lại Âu Dương Vân Thiên, lượng mứt hoa quả tiêu hao rõ ràng ngày một nhiều thêm. Mang theo tâm tình còn có chút khó chịu, Lâm Nhược Nhiên đi uống nước, hưởng thụ vị ngọt trong miệng, thầm nghĩ chắc là phải đi đánh răng lần nữa rồi.
Kế tiếp, hai người lại không liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, ai cũng muốn gọi điện thoại cho đối phương, nhưng đều không dám. Dường như chỉ cần mở miệng một cái, là sẽ bại trận ngay trước mặt người kia.
Hai người, ai cũng đang trốn tránh.
Người khua lên dũng khí trước chính là Lâm Nhược Nhiên, cậu ôm một loại tâm tình giống như đang ở trên pháp trường, mãnh liệt cầm lấy ống nghe điện thoại.
Duỗi đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao, không còn đường lui nữa rồi! Nếu như bị cự tuyệt, vậy thì hôm nào đó lôi kéo một đám cấp dưới, đến nhà Phương Triển Nhan uống rượu, tiện thể “đùa giỡn” cậu sinh viên người yêu bé nhỏ của cậu ta. (hai bé nì là nhân vật chính trong “Hắn là kẻ nhát gan” đó >.< ) Âu Dương Vân Thiên nhận được điện thoại, đang bị mớ công việc trên bàn khiến cho nhức đầu, nghe được giọng nói của Lâm Nhược Nhiên, tâm tình anh trở nên thật tốt. “Cuối tuần này tôi muốn đi dạo phố với cậu.” Sau mấy câu chào hỏi thông thường, Lâm Nhược Nhiên trực tiếp hỏi thẳng một câu này. Âu Dương Vân Thiên sửng sốt: “Hửm? Đi dạo phố?” “Đúng, có đi hay không?” Ở bên kia điện thoại, Lâm Nhược Nhiên vừa trông chờ vừa hung hăng nghiêm mặt hỏi. “Được!” Vẻ mặt Lâm Nhược Nhiên thay đổi, không biết làm sao lại hỏi ngược lại: “Cậu đi?” “Đúng vậy, đi ra ngoài một chút cũng được mà, gần đây khí trời rất tốt.” “Tôi… Tôi đến đón cậu nha!” Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới lần hẹn trước là Âu Dương Vân Thiên tới cục cảnh sát đón mình, lần này mình muốn đổi lại, đến đón cậu ta. Âu Dương Vân Thiên không có cự tuyệt: “Được, nhà tôi ở đường Trữ Tĩnh…” Sau khi nói địa chỉ cho Lâm Nhược Nhiên, cũng không có gì bất ngờ khi nghe cậu trả lời: “Tôi muốn đến nhà cậu xem một chút.” “Ừ, đến đây đi!” Đầu điện thoại bên này, Lâm Nhược Nhiên cơ hồ muốn nhảy dựng lên, không nghĩ tới có thể tiến dần từng bước một cách dễ dàng như vậy. Hừ! Lần này nhất định phải đến nhà Vân Thiên quan sát thật kỹ! Sau khi đặt ống nghe xuống, hai người không hẹn mà cùng nhìn cái điện thoại rồi cười ngây ngô. *** Sáng sớm thứ bảy, Lâm Nhược Nhiên lái xe tới nhà Âu Dương Vân Thiên, sau khi chuông cửa vang lên, lập tức có người ra mở cửa. Nhìn thấy Âu Dương Vân Thiên mặc một chiếc áo sơ mi vừa người, quần tây là thẳng, chỉ cần khoác thêm một cái áo vest nữa là lập tức có thể lập tức lên tòa án rồi; Lâm Nhược Nhiên cười thầm trong lòng. Tên đàn ông chỉ biết mặc đồng phục! Lâm Nhược Nhiên ăn mặc rất tùy hứng, áo T-shirt oversize, quần jean, giày thể thao. Mặc dù hai người bằng tuổi nhau, nhưng nhìn bề ngoài rõ ràng Lâm Nhược Nhiên trẻ hơn Âu Dương Vân Thiên rất nhiều. Mời khách vào nhà, Âu Dương Vân Thiên hỏi: “Cậu muốn uống gì không?” “Nước trái cây đi.” Mang một ly nước chanh ra cho Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên để cho cậu tùy ý quan sát khắp nơi trong ngôi nhà của mình. Nhà của Âu Dương rõ ràng lớn hơn nhà của Lâm Nhược Nhiên rất nhiều. Hừ! Phúc lợi ở viện kiểm sát tốt như vậy sao! Cảnh sát bọn tôi luôn ở ngoài tiền tuyến, trực tiếp đối mặt với tội phạm, kết quả là cái đám suốt ngày ngồi sau bàn giấy trong phòng đầy đủ điều hòa lại kiếm được nhiều tiền hơn! Căn hộ của Âu Dương Vân Thiên nằm trong một tòa nhà lớn trên đường Trữ Tĩnh, ở trên tầng rất cao, là loại căn hộ hai phòng điển hình, phòng khách thông với phòng bếp, thoạt nhìn tương đối rộng rãi. Giấy dán tường mỏng màu vàng nhạt, sàn nhà được lát gỗ nâu trầm. Một chiếc ghế sofa cũng có màu vàng nhạt được đặt trong một góc phòng khách, ngồi lên rất thoải mái. Phía đối diện là chiếc TV LCD 42inch, còn có một dàn thiết bị âm thanh hoành tráng, cùng một đống CD được xếp ngay ngắn ở trên kệ. Người này thật là biết hưởng thụ. Thư phòng được bày biện đúng chất một phòng làm việc, ngoại trừ máy tính, còn có máy in và một số thiết bị khác. Lâm Nhược Nhiên đi tới phòng ngủ của Âu Dương, đây là chỗ mà cậu muốn xem nhất. Phòng ngủ của Âu Dương khá giống với phòng của cậu, đều có một chiếc giường kingsize, cùng một chiếc tủ treo quần áo dựng đứng dựa vào tường. Quay đầu lại nhìn Âu Dương một cái, Lâm Nhược Nhiên bước vào trong phòng ngủ, bộ dạng giống như chó săn lục lọi tìm kiếm một phen, cậu không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Ừm, xem ra là Âu Dương sống một mình. Đưa tay kéo chiếc tủ treo quần áo, Lâm Nhược Nhiên không hề ngạc nhiên chút nào, tất cả âu phục của Âu Dương Vân Thiên đều có màu xanh đen, áo sơ mi được treo móc chỉnh tề, cũng chỉ có ba màu xanh trắng đen thôi. Chậc, quả nhiên là tên đàn ông cứng nhắc mà. Ở một góc nhỏ trong tủ quần áo, Lâm Nhược Nhiên trông thấy một chiếc bàn là. Oa, không nghĩ tới kiểm sát trưởng Âu Dương còn biết làm việc nhà nha. Cuối cùng, Lâm Nhược Nhiên lại duỗi người ngó vào phòng tắm nhà Âu Dương một cái: phòng được lát gạch men sứ trắng tinh, vòi nước bằng kim loại màu bạc, đồ dùng cùng các loại xà phòng sữa tắm được xếp ngay ngắn trên kệ. Cậu ta có bồn tắm! Lâm Nhược Nhiên nhìn đến cái bồn tắm trắng tinh hình bầu dục bự tổ chảng kia, trong lòng lại bắt đầu tưởng tượng đến thân thể của người đàn ông đang ngâm mình trong bồn đầy bọt trắng xóa, phải dùng sức nhéo mình một cái thật mạnh mới có thể ngừng lại. Thấy Lâm Nhược Nhiên đã trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Âu Dương Vân Thiên hỏi: “Cậu thấy nhà tôi thế nào?” “Ưm, cũng không tệ lắm.” Lâm Nhược Nhiên lại hỏi: “Cậu ở một mình à? Bác trai, bác gái đâu rồi?” “Hai người về quê ở miền Nam sống rồi, bố mẹ tôi thích nơi đó.” Lâm Nhược Nhiên “Ừm” một tiếng: “Thế thì giống tôi rồi, bây giờ cũng đang sống một mình ở Hương Đảo.” “Nếu như còn muốn đi dạo phố, thì giờ chúng ta đi được rồi đó.” Lâm Nhược Nhiên trừng to hai mắt, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ quan trọng nhất của ngày hôm nay là đi dạo phố, nhưng mà ngồi trên cái ghế sofa nhà Âu Dương thoải mái quá ih, cậu có chút không muốn đi. Dừng xe ở bãi đỗ xe 24h phía ngoài khu thương mại, hai người cùng nhau bước vào. “Cậu muốn mua thứ gì không?” Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: “Đi xem một chút đã.” Hai người đàn ông cao lớn sánh vai đi dạo trong khu thương mại, lại có ngoại hình bắt mắt như người mẫu, nên đương nhiên là thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Nhìn trộm Âu Dương Vân Thiên bên cạnh một chút, Lâm Nhược Nhiên cảm thấy có chút đắc ý: cậu ta vẫn rất đẹp trai, mặc dù vẻ mặt quá nghiêm túc có chút dọa người, bất quá lại rất rất đáng tin. Vừa tản bộ vừa xem hàng, hai người thỉnh thoảng dừng lại một chút, xem xét những hàng hóa được bày biện trong các tủ kính. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy, trên người Âu Dương Vân Thiên phảng phất một loại khí chất chỉ mỗi mình cậu ta có, mạnh mẽ như ánh mặt trời, rất đặc thù. Nhìn tủ kính, ánh mắt Âu Dương toát ra một tia tò mò khiến cho người ta cảm thấy động tâm, không ngờ cái tên núi băng này mà cũng có lúc đáng yêu như thế. Chỉ lo nhìn lén Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên không có chú ý tới những người xung quanh, thiếu chút nữa là đụng phải một người đang vội vã đi về hướng ngược lại. Âu Dương Vân Thiên tay mắt lanh lẹ, kéo Lâm Nhược Nhiên về phía mình. “Cậu cẩn thận một chút chứ!” “Nhiều người quá đi.” Lâm Nhược Nhiên che dấu nụ cười trộm. “Chủ nhật mà.” Tiếp tục đi về phía trước, Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát hiện, nhờ vừa rồi Âu Dương kéo cậu lại, không biết làm sao, tay của cậu vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Âu Dương Vân Thiên. Lâm Nhược Nhiên sợ hết hồn, vội vàng nhìn lén vẻ mặt của Âu Dương Vân Thiên. Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, giống như là hai người căn bản không có nắm tay nhau, thỉnh thoảng vẫn chú ý đến những mặt hàng được bày biện đẹp mắt trong các tủ kính. Gương mặt Lâm Nhược Nhiên thoáng phiếm hồng, cánh tay cứng ngắc, mí mắt nhảy không ngừng. Chỉ mải suy nghĩ đến việc ‘nắm tay’, lại một lần nữa Lâm Nhược Nhiên suýt đụng vào người đi đường. Lần này, Âu Dương Vân Thiên kéo cậu đến bên cạnh mình: “Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì thế?” Lâm Nhược Nhiên ú ớ: “Không… Không có gì đâu.” “Cậu thật đúng là khiến người ta không thể yên tâm được mà!” Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng kêu to: nói nhảm, cậu cứ nắm tay tôi như vậy, tôi có thể yên tâm được sao? Bị nắm tay tiếp tục đi dạo phố, Lâm Nhược Nhiên không dám nhìn đông nhìn tây nữa, hơi hơi cúi đầu, ngoan ngoãn đi bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, có thể cảm nhận được ngón tay thon dài của Âu Dương, bàn tay rất lớn lại mạnh mẽ. Chậm rãi tản bộ, ánh mắt của hai người bị một cô bé đi ngang qua hấp dẫn. Cô bé mang theo một chiếc ***g tre, bên trong là một chú thỏ lông màu vàng óng ánh có đôi tai dài ơi là dài. “Nhìn kìa, con thỏ nè!” Lâm Nhược Nhiên mừng rỡ kêu lên. “Ừm, đáng yêu quá. Chắc là do hôm nay khí trời rất tốt, mang nó đi ra ngoài dạo phố ấy mà.” Nghe được những lời này của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên liếc nhìn bàn tay mình đang được người kia nắm chặt, trong lòng lại nghĩ thầm. Aizzz, chắc là không phải đâu… Vân Thiên coi mình như thú cưng sao? Khí trời tốt, mang đi dạo phố… Không thể nào… Đi dạo một hồi, hai người không vừa ý thứ gì, tìm một quán trà nhỏ, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ. Gọi một ít bánh sủi cảo nhân tôm thơm ngon, Âu Dương Vân Thiên thấy Lâm Nhược Nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết tại sao, mỗi lần ở chung một chỗ với Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, chắc là do đã quen biết từ nhỏ, điểm tốt xấu của người kia đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra, lại có một loại cảm giác yên bình khó có thể hình dung. Từ trong đáy lòng Âu Dương Vân Thiên âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may là lần họp lớp vừa rồi mình có đi, cho nên lại có thể đến gần Lâm Nhược Nhiên một lần nữa. Rót thêm một chén trà cho Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên chợt nhớ tới con thỏ đáng yêu mà hai người vừa trông thấy. “Cậu còn nhớ năm lớp 4 bọn mình có nuôi một con thỏ không?” “Đương nhiên là nhớ chứ.” Lâm Nhược Nhiên trả lời ngay. “Con thỏ ấy cũng rất đáng yêu.” Cái đề tài này vừa mới được khơi ra, Lâm Nhược Nhiên liền không tự chủ được mà nói liên hồi. “Đúng vậy, là một con thỏ lông xám mập ú, chỉ cần có người gọi là nó lại chạy tới.” “Vốn là thầy giáo nói nuôi nó để chúng ta quan sát trong một tháng, viết xong bản thu hoạch là được rồi. Cuối cùng chẳng ai nỡ bán nó đi, vẫn tiếp tục nuôi.” ‘Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Nhược Nhiên gật đầu lia lịa, “Vì chuyện này mà cả lũ bị thầy tổng giám thị mắng cho một trận, cũng may là cuối cùng con thỏ được giữ lại.” “Hình như chiếc ***g tre là do lớp trưởng mang từ nhà cậu ta đến.” “Không phải đâu, là của Vương bé bự, ***g tre là do cha cậu ta làm cho đấy. Tất cả mọi người có món ngon đều mang cho thỏ ăn, lần nào cũng là tiểu Mẫn mang nhiều nhất.” Lâm Nhược Nhiên phản bác. Âu Dương Vân Thiên trong lòng cười thầm, sao mình lại không nhớ rõ cơ chứ. “Khi đó chúng ta mới biết được, thật ra thì thỏ không thích ăn cà rốt.” Âu Dương Vân Thiên nhớ lại chuyện năm đó. “Đúng vậy, chúng ta đều bị sách giáo khoa lừa rồi. Tôi thấy rõ ràng cà rốt khó ăn như vậy, thỏ làm sao thích được chứ.” Nhiều lúc nói chuyện Lâm Nhược Nhiên thường có thói quen bĩu môi một cái, Âu Dương Vân Thiên cười thầm. Cậu ấy thật sự rất đáng yêu, tuy là người đàn ông được xưng là lão đại ở cục cảnh sát, nhưng tính tình vẫn còn có chút trẻ con. Nói liến thoắng một hồi, Lâm Nhược Nhiên ngó chừng Âu Dương Vân Thiên, lại bắt đầu lên án: “Còn nữa, mấy người các cậu tự dưng lại cho thỏ uống nước, rõ ràng thầy giáo đã nói thỏ không cần uống, mà các cậu còn dám cho. Kết quả con thỏ nhỏ bị tiêu chảy, đều là do các cậu hại nó chết đó.” Âu Dương Vân Thiên cả kinh, vội vàng ngụy biện: “Không, không phải tớ, là tiểu Mã, còn có lớp phó nữa.” Lâm Nhược Nhiên lườm Âu Dương Vân Thiên: “Thiếu gia, rõ ràng là cậu cũng có phần nhá.” Âu Dương Vân Thiên nhướng mày, lộ ra mấy phần lúng túng: “Đó là bởi vì… Nó chưa từng uống nước, mà nếu con người không uống nước thì sẽ chết, cho nên bọn tớ mới nghĩ nên cho nó uống chút nước.” Lâm Nhược Nhiên trách móc: “Trong thức ăn cũng có nước mà.” “Lúc ấy bọn tớ nghĩ như thế không đủ, với lại, chó mèo cũng uống nước, cho nên…” Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng: “Con thỏ nhỏ đáng yêu như thế, lại bị các cậu hại cho… Hừ!” Nhìn Lâm Nhược Nhiên, thanh âm của Âu Dương Vân Thiên trầm xuống, phảng phất như chạm vào đáy lòng của cậu: “Tôi còn nhớ khi đó, cậu rất đau lòng, khóc rất nhiều, thật sự xin lỗi.” Lâm Nhược Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại dời đi chỗ khác, bướng bỉnh cắn chặt khóe môi. Âu Dương Vân Thiên còn nhớ rất rõ, khi đó Lâm Nhược Nhiên khóc vô cùng thương tâm, cậu ngồi bệt xuống bãi cỏ, khóc oa oa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Thấy vậy mình vừa áy náy vừa đau lòng, ôm lấy cậu cố gắng dỗ dành, không ngừng nói xin lỗi, cậu vẫn cứ khóc rồi lại khóc, đến mức đôi mắt hồng hồng, giống như là một con thỏ nhỏ vậy. Nhưng cho dù cậu ấy rất đau lòng, vẫn không trách cứ mình một câu nào. Người khiến cậu ấy tổn thương… Cũng là mình. Quen biết nhau lâu như vậy, cả thảy có hai lần anh khiến cho cậu phải khóc, một lần là bởi vì con thỏ, còn lần kia là… Dường như Lâm Nhược Nhiên hiểu được Âu Dương Vân Thiên đang nghĩ gì, cậu đột nhiên đứng lên: “Tôi phải về rồi!” Không còn cách nào có thể đối mặt với nhau nữa, Lâm Nhược Nhiên chỉ muốn trốn nhanh về nhà. Âu Dương Vân Thiên cũng đứng lên, dịu dàng nói: “Tôi đưa cậu về nhé.” “Tôi không cần!” “Để tôi đưa cậu về.” Rời khỏi quán trà, Lâm Nhược Nhiên vội vã chạy đến bãi đỗ xe, không chú ý tới phía sau có hai cậu thiếu niên trượt patin đang lao nhanh về phía mình. Âu Dương Vân Thiên một tay nắm lấy Lâm Nhược Nhiên kéo vào trong ngực, suýt chút nữa thì cậu va vào hai cậu nhóc kia. Một trong hai thiếu niên tiếp tục trượt về phía trước, một cậu quay người lại, giơ tay lên trán hướng về phía hay người: “Ông chú, thật xin lỗi!” Sau đó nhẹ nhàng xoay người một cái, rất nhanh biến mất ở trong dòng người tấp nập. Ông chú! Lâm Nhược Nhiên kinh hãi mở to hai mắt, nhìn Âu Dương Vân Thiên bên cạnh một chút, rồi lại ngó nhìn mình, trong lòng tà ác nghĩ: “Dám gọi tôi là ông chú! Tôi mà già như vậy à! Không đúng, chắc chắn không phải là gọi mình, nhất định là gọi cậu ta!” Lúc này Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát hiện cả người mình đang được Âu Dương Vân Thiên ôm gọn trong ***g ngực, thân thể cậu chợt cứng ngắc lại, muốn động nhưng lại không dám động. Lâm Nhược Nhiên từ từ quay mặt sang nhìn Âu Dương Vân Thiên, cặp mắt đen sâu thẳm kia cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt của Âu Dương trong suốt mà thâm thúy, mang theo một cỗ khí thế không nói nên lời, còn có một chút đắc ý lẫn kiên định. Dường như ánh mắt của Âu Dương Vân Thiên phảng phất một loại ma tính, có thể hòa tan Lâm Nhược Nhiên, khiến cho cả người cậu vô lực, theo bản năng muốn bổ nhào vào trong ngực Âu Dương. Không được, không được, thật là đáng sợ! Cứ nhào tới như vậy, thì còn chút thể diện nào nữa chứ! Hôm nay bị Vân Thiên dắt tay, lại còn ôm nữa, chẳng phải đậu hũ bị cậu ta ăn sạch rồi à, thật là mất mặt, không dám nhìn cậu ta nữa đâu! Lâm Nhược Nhiên nhỏ giọng quát: “Buông tay ra! Ngu ngốc!” Âu Dương Vân Thiên buông cánh tay đang ôm lấy Lâm Nhược Nhiên ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu. Lâm Nhược Nhiên cúi đầu, vội vàng nhấc chân đi về phía trước, đi được mấy bước thì phát hiện Âu Dương Vân Thiên không có theo sau, thì quay đầu lại quát: “Nhanh lên một chút đi! Cậu định mọc rễ ở đó luôn à!” Âu Dương Vân Thiên không nhanh không chậm đi theo Lâm Nhược Nhiên. *** Về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên nhào tới trước bàn đọc sách, lấy cuốn nhật ký ra, lại bắt đầu viết. Ngày 17 tháng 6, trời đẹp. Hôm nay là lần đầu tiên mình đến nhà Vân Thiên… Mình cùng Vân Thiên cùng nhau đi dạo phố, lần đầu tiên dắt tay… Dừng bút lại, Lâm Nhược Nhiên cắn bút suy tư. Đây không hẳn là lần đầu tiên dắt tay, trước kia từng dắt qua rất nhiều lần, nhưng kể từ sau khi tách ra, qua nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là lần đầu tiên đi! Lâm Nhược Nhiên cúi đầu, tiếp tục viết, viết xong thì cầm bút dựa vào ghế, vừa xoay tới xoay lui, vừa nghĩ đến những tâm sự trong lòng. Vân Thiên có ý gì đây? Hôm nay cậu ta… Rất mạnh dạn nha, chắc không phải… cậu ta cũng có ý với mình chứ? Rất có khả năng này, rõ ràng đối với tôi cũng có chút ý tứ, đừng tưởng là tôi không biết! Không có ý gì với tôi sao lại dắt tay tôi, tay của đàn ông là có thể tùy tiện dắt như vậy chắc? Đã dắt rồi thì phải bắt cậu chịu trách nhiệm mới được! Nếu như đang ở thời cổ đại thì tốt rồi, chỉ cần tiếp xúc như vậy là đã đủ để bắt cậu ta chịu trách nhiệm với mình. Chậc, bàn tay của Âu Dương rất to, cảm giác thật an toàn, nếu có thể được đôi tay này làm nhiều chuyện hơn thì tuyệt, ví dụ như ôm rồi bế, còn có… làm những chuyện ấy ấy nữa. ( =)) ôi trí tưởng tượng của ẻm thật siêu phàm nha~ ) Nghĩ tới đây, Lâm Nhược Nhiên cười hí hí, đôi mắt to cong cong, dường như lập tức có thể biến thành hồ ly vậy. Bị những ảo tưởng của mình khiến cho gương mặt nóng bừng, lúc này mới gấp cuốn nhật ký lại, cất cẩn thận trong ngăn kéo, đánh răng, tắm, rồi trực tiếp lên giường ngủ. . . Âu Dương Vân Thiên có một đêm không ngủ được, nằm ì ở trên giường, nhìn chằm chằm bàn tay của mình. Dắt được tay của Nhược Nhiên rồi, còn ôm cậu ấy nữa, cảm giác… dường như có một dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua vậy. Ôn lại chuyện cũ thân thiết hồi tiểu học, Nhược Nhiên không phản kháng, vốn tưởng rằng dắt tay như thế thì sẽ bị cậu ấy hất ra, cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị cậu ấy nắm đầu mắng mỏ một trận, kết quả lại không có. Cậu ấy có lén nhìn nét mặt của mình, phát hiện vẻ mặt dường như không biết đang dắt tay của mình, thì cậu ấy liền ngoan ngoãn để cho mình dắt. Đôi tay kia, đã hoàn toàn không giống với hồi tiểu học nữa rồi. Là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, vừa dày vừa có lực, hơn nữa lòng bàn tay cùng ngón giữa đều có vết chai, là do huấn luyện cùng sử dụng súng sao? Chắc là vậy. Lúc ôm lấy Lâm Nhược Nhiên, cảm giác bờ vai thon gầy mà rắn chắc, khiến mình thật không cách nào hình dung ra được, một bờ vai như vậy lại là cao thủ sanda của cục cảnh sát. Nghĩ đến đây, Âu Dương Vân Thiên bắt đầu cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên. Không được, không thể nghĩ tiếp được nữa, còn nghĩ nữa thì mình sẽ phạm tội mất. Kéo góc chăn, cảm giác gương mặt mình bởi vì kích động mà nóng bừng, Âu Dương Vân Thiên kéo chăn ra một chút, để cho không khí lành lạnh ban đêm bủa vây lấy mình. *** Hai ngày sau, Lâm Nhược Nhiên nhận được một gói quà. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy kỳ quái, sao lại có lễ vật gửi đến cục cảnh sát cơ chứ. Bày ra bộ dạng kỳ quái ngoài Lâm Nhược Nhiên ra còn có đám cấp dưới của cậu, ánh mắt mọi người không ngừng lóe sáng nhìn chằm chằm hộp quà được gói bằng giấy màu xanh lấp lánh, còn có một cái nơ lụa nho nhỏ. Các đội viên trong đội đặc công dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau, cái thứ đậm chất nữ tính như vậy, chẳng lẽ… lão hồ ly đổi tính, kết giao với phụ nữ rồi sao? Lâm Nhược Nhiên nghiêm mặt, nhướng mày trừng đám cấp dưới. Đám thỏ nhỏ chết toi kia, đang hoàng chút đi, còn suy đoán lung tung nữa là ông đem từng đôi ra YY đó… Phát hiện Lâm Nhược Nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm, đám cấp dưới rụt cổ lại, ngoan ngoãn tản ra. Ngồi ở trước bàn làm việc, Lâm Nhược Nhiên mở hộp quà ra, bên trong là —— một con thỏ nhỏ lông trắng muốt. Nhìn con thú bông lớn cỡ bàn tay, Lâm Nhược Nhiên biết là ai tặng rồi. Âu Dương Vân Thiên! Cậu dám tặng cái thứ này cho tôi, một gã đàn ông 35 tuổi, còn chơi thú bông cái gì chứ! Cậu có bệnh à! Hay là cho rằng tôi có bệnh! Tôi thấy cậu bệnh rồi đó, hơn nữa còn không nhẹ đâu! Lập tức muốn cầm con thỏ nhỏ lên hung hăng ném vào thùng rác, Lâm Nhược Nhiên giơ tay lên, nhưng rồi lại hạ xuống. Trong lòng bàn tay là một cảm giác thật mềm mại, vuốt ve con thỏ này thật thích. Lâm Nhược Nhiên cầm con thỏ lên nhìn kỹ, là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình, có thể đặt nó ngồi lên bàn, bộ dạng rất đáng yêu, đôi tai dài ơi là dài, đôi mắt là hai cái khuy màu đỏ, trên mặt có ba chòm râu bằng sợi cước, không có miệng, nhưng dễ thương giống như đang cười vậy. Lâm Nhược Nhiên lấy tay gãi gãi con thỏ, búng búng cái lỗ mũi, rồi lại chọt chọt vào cái bụng của nó. Con thỏ nhồi bông không có bất kỳ chút phản kháng nào, mặc cho Lâm Nhược Nhiên bắt nạt. Nhéo nhéo đôi tai thỏ, Lâm Nhược Nhiên nghĩ: Vân Thiên không phải là muốn dùng con thỏ này để tạ lỗi chứ, bởi vì hôm đó có nói đến chuyện kia. Được rồi, con thỏ này tôi sẽ nhận, nhưng còn một chuyện nữa, Vân Thiên sẽ nhận lỗi thế nào đây? Rốt cuộc cậu ta đang tính toán thế nào? Làm bạn bè bình thường sao? Hay là… Nhìn con thỏ trong tay, Lâm Nhược Nhiên đem giấy bọc cùng cái hộp ném vào thùng rác, rồi tìm một cái túi giấy thật dày cất con thỏ vào, vê chặt miệng túi, kiểm tra một phen, nhất định không để cho người khác nhìn ra bên trong là vật gì. Lúc cầm lấy cái túi đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Nhược Nhiên cố ý không nhìn tới ánh mắt hóng hớt của đám cấp dưới đang nhìn sang, ngẩng đầu lên nghênh ngang rời đi. Đám thỏ nhỏ chết toi kia, cứ đoán đi, đến tết năm sau các cậu cũng đừng mơ đoán được bên trong là cái gì. *** Mới đầu con thỏ lông nhung mềm mượt này được Lâm Nhược Nhiên đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó lại chuyển đến bên gối, cứ mỗi lúc không ngủ được là Lâm Nhược Nhiên lại lôi nó ra ngắm. Món quà này đã cho Lâm Nhược Nhiên một cái cớ tuyệt hảo để hẹn gặp, lại đến Chủ nhật, cậu gọi điện thoại cho Âu Dương Vân Thiên. “Hôm nay?” “Đúng vậy! Cậu bận rồi sao?” “Không có, có thể tan việc đúng giờ.” Nghe được trả lời như vậy, Lâm Nhược Nhiên trong lòng thật cao hứng: “Chúng ta đi xem phim được không? Coi như tôi đáp lễ con thỏ vậy.” Âu Dương Vân Thiên ừm một tiếng: “Đi chỗ nào xem đây? Lâu lắm rồi tôi không đến rạp xem phim!” Lâm Nhược Nhiên cũng thật lâu không có vào rạp chiếu bóng rồi, cậu suy nghĩ một chút, rồi nói ra tên của một rạp. “A, nơi ấy rất gần viện kiểm sát đó.” “Ừ, vậy cậu tới đây đi!” Đặt điện thoại xuống, Lâm Nhược Nhiên vui vẻ đan chéo tay, ngồi ở trên ghế lắc tới lắc lui. Oa! Đi xem phim với Vân Thiên nha! Đến 5 giờ rưỡi, Lâm Nhược Nhiên đi tới viện kiểm sát cấp cao thành phố. Âu Dương Vân Thiên không thể tan việc đúng giờ rồi, anh bị một phần công văn quấn lấy, vẫn đang họp ở trong phòng. Nghe nói có một người bạn đến tìm kiểm sát trưởng Âu Dương, Ôn Thiên Thiên là người đầu tiên chạy tới nhìn. Lúc cô nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, không phải là một cô gái như trong tưởng tượng của mình, mà là một người đàn ông xa lạ. Mượn cơ hội thay người rót nước, Ôn Thiên Thiên bắt chuyện với Lâm Nhược Nhiên. “Xin hỏi anh là thế nào với Âu Dương?” Nhìn cô gái có mái tóc dài trước mặt, Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng nhanh chóng phán đoán rất có thể cô ta có quan hệ với Âu Dương Vân Thiên. Trên mặt bất động thanh sắc, Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Tôi là bạn học cũ của anh ta, tên là Lâm Nhược Nhiên.” Ôn Thiên Thiên lộ ra vẻ mặt ‘à bây giờ thì em đã hiểu’: “Ah…” “Xin hỏi cô là…” Ôn Thiên Thiên sảng khoái đáp: “Tôi là thư ký, tên Ôn Thiên Thiên, là đồng nghiệp của Âu Dương.” “Vậy nhất định là cô rất hiểu cậu ấy.” Ôn Thiên Thiên gật đầu: “Đúng vậy.” Lâm Nhược Nhiên ở trong lòng hừ một tiếng: tôi mới là người hiểu rõ cậu ta nhất! Thừa dịp Lâm Nhược Nhiên đang uống nước, Ôn Thiên Thiên trên dưới đánh giá cậu một chút. Chậc, vóc dáng rất cao, vóc người không tệ, thắt lưng thon nhỏ chân lại dài, tướng mạo thật đúng là thanh tú. Lâm Nhược Nhiên có một mái tóc đen mềm mại, vẻ bề ngoài trẻ hơn một chút so với tuổi thật, bởi vì huấn luyện mà cơ thể xinh đẹp có một làn da nâu nhạt. Dưới đôi mày rậm là một đôi mắt rất to, sóng mắt hoa đào điển hình, thoạt nhìn lúc nào cũng long lanh nước, con ngươi lớn đen lay láy, lông mi vừa cong vừa dài biết bao cô gái ước ao mà không được. Đôi môi hồng nhạt, chiếc cằm tinh tế, cảm thấy thế nào cũng là một người đàn ông đẹp trai sở hữu một giọng nói ngọt ngào. Ôn Thiên Thiên nhìn, ngắm, sắc mặt không khỏi phiếm hồng. Chỉ có người trong cục cảnh sát mới biết được, Lâm Nhược Nhiên là một lão hồ ly hủ nam giảo hoạt đáng sợ tới cỡ nào. “Thiên Thiên này!” Chỉ vừa mới quen, Lâm Nhược Nhiên đã gọi tên người ta rất thân mật, “Ở viện kiểm sát, nhất định Âu Dương thường xuyên dọa cho người ta sợ phải không?” Ôn Thiên Thiên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đó! Lúc anh ta vừa mới tới, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đáng sợ. Âu Dương nha, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy anh ta cười qua lần nào, nhiều nhất chỉ là nhếch nhếch khóe miệng, lúc nào cũng trưng ra một bộ dáng nghiêm trang nghiêm túc, rất nhiều người sau lưng gọi anh ta là『 mặt bài tú-lơ-khơ 』.” Lâm Nhược Nhiên phì cười, phụ họa: “Đúng vậy. Bạn học cũ cũng đều gọi cậu ta như thế.” Ôn Thiên Thiên nhận được sự đồng tình, bắt đầu mở cái loa phát thanh: “Âu Dương có vóc dáng cao, đi trong viện kiểm sát rất nổi bật, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, đừng nói đến bọn tội phạm, ngay cả đám luật sư cũng rất sợ anh ta. Trên người Âu Dương có một loại khí chất lạnh như băng, đi tới đâu thì đóng băng nơi đó, anh ta mà lên pháp đình (là lên tòa xử án ấy) thì không kẻ nào dám cười luôn ấy chứ.” Lâm Nhược Nhiên vừa nghe vừa cười thầm, sau đó lại còn phụ họa: “Đúng vậy! Bất quá nếu như vậy, trật tự ở tòa án nhất định không tệ nha.” “Nói cũng đúng, tất cả mọi người đều nói chỉ cần có Âu Dương, thì không ai dám phạm tội, chưa kịp động thủ thì đã bị chết rét rồi.” Hai người phá lên cười. “Đúng vậy, chuẩn không cần chỉnh luôn.” Ôn Thiên Thiên lại nói đến mặt tốt của Âu Dương Vân Thiên: “Mặc dù Âu Dương nghiêm túc một chút, nhưng đối với mọi chuyện lại rất chăm chỉ, là người điển hình của chủ nghĩa hoàn mỹ đó. Anh ta đặt ra những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với mình, đối với chúng tôi cũng thế. Mặc dù có lúc cũng cảm thấy cực khổ chết đi được, nhưng mà đi theo anh ta là có thể học được không ít kiến thức, đối với mỗi người cũng là một loại rèn luyện. Âu Dương là tiến sĩ, học thức uyên bác, kiến thức chuyên môn cùng kỹ năng tương đối xuất chúng, vào viện kiểm sát không bao lâu thì được thăng chức bởi biểu hiện rất tốt, tất cả mọi người đều nói anh ta tiền đồ vô lượng.” Lâm Nhược Nhiên gật đầu, từ nhỏ Âu Dương đã là một cậu bé thông minh hơn người, khi đó mình cũng đã biết cậu ta nhất định sẽ là một người đàn ông thành đạt. “Hơn nữa”, Ôn Thiên Thiên lại nói tiếp, “Tuy bề ngoài của Âu Dương rất lạnh lùng hà khắc, nhưng thật ra là một người rất dịu dàng biết quan tâm người khác, sau khi hiểu rõ thì sẽ phát hiện chẳng qua anh ta có vẻ ngoài đáng sợ một chút thôi, chứ tính tình thì rất tốt. Nhất định là anh cũng biết, đúng không?” Lâm Nhược Nhiên gật đầu. Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, Lâm Nhược Nhiên từng chút từng chút nghe được những chuyện mà mình muốn biết về Âu Dương qua Ôn Thiên Thiên, thì Âu Dương cũng đã họp xong rồi. Hai người đang nói chuyện chợt nhìn thấy Âu Dương, Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Chúng tôi đang nói về cậu này!” Ôn Thiên Thiên cũng cười nói: “Âu Dương, anh thật là vô tình nha, có bạn học cũ đẹp trai như vậy mà không thèm giới thiệu cho đồng nghiệp gì cả. Có bạn đẹp trai là không được giấu nhá.” Nhìn Lâm Nhược Nhiên đắc ý nở một nụ cười giảo hoạt, Âu Dương Vân Thiên có chút dở khóc dở cười. Thấy Âu Dương Vân Thiên trở về phòng làm việc cất mớ tài liệu, Lâm Nhược Nhiên tiếp tục hàn huyên với Ôn Thiên Thiên, “Thật ra thì Âu Dương cũng có lúc lúng túng đó, chỉ cần tiếp xúc một thời gian dài là có thể phát hiện ngay.” Ôn Thiên Thiên vừa nghe, gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đấy, bởi vì bình thường Âu Dương có thói quen nghiêm túc, những lúc lúng túng như vậy, sẽ cảm thấy anh ta đặc biệt đáng yêu.” “Lúc nói chuyện với phụ nữ cũng sẽ lúng túng nữa.” Vừa nghe Lâm Nhược Nhiên nói như vậy, Ôn Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn: “Anh cũng biết sao?” Lâm Nhược Nhiên lộ ra một nụ cười “Đương nhiên”. Ôn Thiên Thiên ngồi ở trên ghế, ngó nghiêng xung quanh, rồi nhướn người ra phía trước, nháy mắt nói nhỏ với Lâm Nhược Nhiên: “Tôi còn nhớ lúc Âu Dương vừa mới vào viện kiểm sát, cấp trên có giới thiệu bạn gái cho anh ta đó.” Lâm Nhược Nhiên giật mình. Quả nhiên đã có người từng giới thiệu bạn gái cho cậu ta, mình đoán đúng mà! Hừ! Ở cái viện kiểm sát này, xử lý cho tốt các vụ án là được rồi, sao lại có nhiều người thích chõ mõm vào chuyện của người khác như vậy chứ! Ôn Thiên Thiên cho rằng Lâm Nhược Nhiên cũng biết những chuyện đó, mặt mày hớn hở bắt đầu nói về những chuyện thú vị của Âu Dương năm đó. Đang nói hăng hái, Âu Dương Vân Thiên đi tới, nghe được nội dung hai người nói chuyện, lập tức lộ ra một vẻ mặt mắc cỡ, lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện. Đương nhiên Lâm Nhược Nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng của Âu Dương Vân Thiên, cậu xảo quyệt lôi kéo chủ đề nói chuyện, dụ dỗ Ôn Thiên Thiên nói tiếp. Ôn Thiên Thiên cũng không để ý đến ánh mắt uy hiếp của Âu Dương Vân Thiên, vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Âu Dương Vân Thiên mấy bận chen vào hòng ngừng chủ đề này lại, thì bị ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên cùng Ôn Thiên Thiên khiến cho nuốt trở về trong họng. Kế tiếp, Ôn Thiên Thiên đem ba “thiên tình sử” của Âu Dương mà cô biết ra kể cặn kẽ cho Lâm Nhược Nhiên, cái nào cũng giống nhau một cách triệt để, bao gồm giới thiệu, gặp gỡ rồi không lâu sau đều có kết cục là không bệnh mà chết. Lâm Nhược Nhiên vừa nghe vừa cười: “Ha ha, ha ha ha…” Sắc mặt Âu Dương Vân Thiên vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi lại đỏ. Nói đến cuối cùng, Ôn Thiên Thiên cười nói với Âu Dương Vân Thiên: “Kiểm sát trưởng Âu Dương, anh nên học tập bạn học cũ nhiều đó. Phải cười nhiều như thế thì phụ nữ mới thích, đừng quá nghiêm túc như vậy.” Lâm Nhược Nhiên ở một bên hỏi: “Gần đây Âu Dương có gặp gỡ với người nào nữa không?” Nghe được cái vấn đề này, Ôn Thiên Thiên lại trở nên hăng hái, liếc Âu Dương Vân Thiên một cái, sau đó nói với Lâm Nhược Nhiên: “Chuyện này à… Tôi đoán là có đấy. Mấy hôm trước mới nghe được Âu Dương gọi điện thoại hẹn ai đó ăn cơm, sau đó lại thấy có đôi khi anh ấy rất vui vẻ, có đôi khi lại ngẩn người, bộ dạng rất giống như đang yêu vậy.” Vừa nói, Ôn Thiên Thiên vừa nhìn Âu Dương Vân Thiên: “Kiểm sát trưởng Âu Dương lại không thành thật rồi, cái gì cũng không chịu nói, giữ bí mật thật giỏi nha, chẳng hỏi được chút gì cả. Anh không nên như vậy chứ, có người yêu là phải báo cho mọi người, để chúng tôi khỏi lo lắng cho anh nữa.” Nghe được lời cuối cùng của Ôn Thiên Thiên, Âu Dương Vân Thiên cùng Lâm Nhược Nhiên đều có chút ngượng ngùng. Âu Dương Vân Thiên xoay mặt ra hướng khác, xấu hổ hừ lạnh một tiếng. Trước khi đi, Ôn Thiên Thiên vỗ bả vai Âu Dương Vân Thiên: “Âu Dương, cố gắng lên. Nhược Nhiên cũng phải giúp Âu Dương đó. Dù sao thì cuối cùng người thích hợp với anh chắc chắn cũng sẽ xuất hiện, lúc bình thường phải cười nhiều hơn mới tốt nha… Bất quá cho dù người kia vẫn không xuất hiện, anh cũng không cần quá lo lắng, Âu Dương anh là một người đàn ông rất có mị lực, trong viện kiểm sát có rất nhiều người thích anh, nói ví dụ như tôi, người ta thầm mến anh đã rất lâu rồi nè, ha ha ha ha…” Lưu lại một chuỗi tiếng cười, Ôn Thiên Thiên rời đi. Lúc này Âu Dương Vân Thiên mới ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Nhược Nhiên đang chớp mắt nhìn mình, lập tức lại cúi đầu. “Không tệ nha, có người thầm mến nữa cơ đấy.” Âu Dương Vân Thiên vội vàng giải thích: “Không phải đâu, cô ấy đùa mà.” Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Cùng nhau xem phim chiếu lúc bảy giờ, rồi cùng nhau đi ăn tối. Lâm Nhược Nhiên vẫn trầm mặc, cậu đang hồi tưởng đến những lời nói của Ôn Thiên Thiên. Thấy Lâm Nhược Nhiên như vậy, Âu Dương Vân Thiên khẩn trương lên, sợ cậu có chỗ hiểu lầm. Đưa Lâm Nhược Nhiên về đến nhà, Âu Dương Vân Thiên ngập ngừng nói: “Tôi… Không có ai thầm mến tôi đâu…” Lâm Nhược Nhiên lườm Âu Dương Vân Thiên một cái, trong ánh mắt mang theo một nỗi niềm nói không nên lời, nhìn Âu Dương Vân Thiên mà tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc: “Tôi không có thầm mến cậu, cậu giải thích với tôi làm gì.” Phảng phất như bị đả kích một trận, Âu Dương Vân Thiên cúi đầu. Về đến nhà, lúc Lâm Nhược Nhiên viết nhật ký, vẫn còn rất hưng phấn. Vân Thiên nói “Không có người nào thích hợp với tôi cả”, trực giác nói cho Lâm Nhược Nhiên biết, những lời này không hoàn toàn đúng, Âu Dương Vân Thiên là đang đợi một ai đó, mà chính cậu trong nhiều năm như vậy, cũng đang chờ một người. Chúng ta đều là người hiểu rõ đối phương nhất, biết rõ nhất người trong tim của nhau, tất cả lai lịch cùng tính tình của đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi còn bé không chịu làm bài tập làm văn bị thầy giáo phạt đứng, trong giờ mỹ thuật trộm bức tranh con rùa; trong đại hội thể dục thể thao môn điền kinh xếp thứ nhất từ dưới lên, giận đến mức khóc lớn trước mặt mọi người; trong buổi tiệc tối ở trường, lúc biểu diễn bài nhảy thì bị tụt quần… Cùng đi thả diều, cùng nhau trêu chọc những con mèo nhỏ trong cửa hàng thú cưng gần trường; cùng nhau trèo cây, mỗi ngày cùng nhau đi học, tan học dắt tay nhau về nhà… Chia nhau đồ ăn, cùng đi xem phim, cùng ăn kẹo bông, nghe nhạc phát ra từ quán kem gần trường… Nhìn ngắm Vân Thiên luyện bóng, lúc cậu ấy nghỉ ngơi thì mang nước đến, ngửi thấy được hương vị mồ hôi trên người cậu ấy… Tất cả những hồi ức ấy, còn in thật sâu thật rõ ràng và sinh động trong tâm trí của Lâm Nhược Nhiên, nhiều năm như vậy cũng chẳng phai nhòa. Đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, Lâm Nhược Nhiên nắm bút, vùi mặt trong lòng bàn tay. Thì ra là, mình thích Âu Dương Vân Thiên, thích sâu đậm như vậy, yêu đến si mê, hết thảy những ký ức về cậu ấy, vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ chẳng thể nào quên. Vậy cậu thì sao? Có khi nào cậu cũng nhớ hết thảy những ký ức về tôi như tôi nhớ cậu không, hay là… Ngồi lặng người thật lâu, Lâm Nhược Nhiên mới chỉnh đốn lại thật tốt tâm tình của mình. Hiện tại Âu Dương không có gặp gỡ bất kỳ người nào, chuyện này đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều cậu ấy xuất sắc như vậy, lại là tiến sĩ luật học, còn là kiểm sát trưởng nữa, tương lai xán lạn… Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới Ôn Thiên Thiên, nhìn ra được bọn họ không có gì, chắc chắn không thể tiến triển, nhưng mà trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô thầm mến cậu ta đã lâu, tôi đây mới gọi là lâu ấy! Lúc tôi thầm mến cậu ta còn không biết cô đang bú sữa mẹ ở cái xó xỉnh nào! Muốn tranh giành với tôi à! Con cọp không phát uy, cô đừng coi là HelloKitty! Con lừa nhỏ không nói một lời nào, cô đừng cho là Snoopy! Không cho cô thầm mến cậu ấy! Chỉ có tôi mới được thầm mến Vân Thiên thôi! Nghĩ đến chuyện này lại lan sang chuyện khác, trong miệng tan chảy vị hoa quả ngọt dịu, khiến cho trí tưởng tượng của Lâm Nhược Nhiên lại càng bay cao bay xa. Đôi môi của Âu Dương, không biết sẽ có vị đạo như thế nào nhỉ, có phải cũng như mứt việt quất không? Thoạt nhìn có màu đỏ hồng, rất trơn bóng, có chút cảm giác như hoa quả đông lạnh, nếu như liếm nó…. Rồi cắn một ngụm… Phát hiện ra mình lại bắt đầu không tự chủ được mà ảo tưởng đến đôi môi của Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên buông cái muỗng xuống. Bất tri bất giác đã ăn hết phân nửa lọ, nhìn lọ mứt trong tay, Lâm Nhược Nhiên nghĩ tới ngày mai sau khi tan việc sẽ ghé qua cửa hàng, mua thêm ít lọ về ăn dần. Kể từ khi gặp lại Âu Dương Vân Thiên, lượng mứt hoa quả tiêu hao rõ ràng ngày một nhiều thêm. Mang theo tâm tình còn có chút khó chịu, Lâm Nhược Nhiên đi uống nước, hưởng thụ vị ngọt trong miệng, thầm nghĩ chắc là phải đi đánh răng lần nữa rồi.
Tác giả :
Lâm Tử Tự