Anh Là Đồ Xấu Xa!
Chương 6
Thời tiết ngày càng trở nên khắc nhiệt hơn, càng về chiều tối lại càng rét buốt, vậy mà bé con kia bắt cậu đợi tới cóng cả người dưới cổng, lỡ cả chuyến xe buýt chuyến sớm rồi... bé con này gan to rồi đi!
'' em xin lỗi! để anh đứng đợi!''
Khải bực mình cốc cho bé con kia một cái vào đầu, cũng không đau lắm chỉ hơi.... nhức nhức thôi!
'' hic.... em bị mất bút nên mới đợi để làm nốt bài kiểm tra thôi ạ!''
'' Trình bày nhiều! đi về! lỡ cả chuyến xe rồi đây này, trời thì tối!''
Khải bực bội túm bé con lôi đi, nhà cũng chẳng phải gần, không bực cũng không được, đấy là còn may có lí do xứng đáng chứ không thì nay Như xì đòn no,. Như lon ton chạy sau anh, biết anh bực rồi nên chỉ biết lôi kẹo ra: '' anh ăn kẹo nha!''
'' không!''
'' anh ăn bánh nha!''
'' không!''
'' vậy anh ăn gì ạ?''
'' đã bảo là không rồi! sao hỏi nhiều thế hả?''
''...''
Khải đi phía trước, một lúc sau không nghe tiếng gì liền quay lại, thấy bé con kia vừa đi vừa dụi dụi mắt, cậu nhíu mày:'' lại sao thế?''
Như mếu máo nhìn lên, Khải cũng bó tay, đấy! mới thế đã khóc nhè rồi...
'' huhu em chỉ muốn anh bớt giận thôi mà!''
'' được rồi được rồi! hết giận được chưa? thế có định về không? hay cho đứng đấy để ông ba bị bắt nhé?''
Như sụt sùi vội chạy lại túm quai cặp anh lon ton đi theo, mãi tới mịt mù hai anh em mới về tới nhà, làm bố mẹ lo quá, cứ đứng cổng đợi con, thấy hai đứa nheo nhóc đi bộ về liền mừng quýnh. Vì là thi xong rồi nên hai anh em tối đến được một trận thả ga, Như ngồi gật gù trong phòng vì cơn buồn ngủ kéo tới thì thấy anh đi vào.
'' đi chơi không?''
'' dạ?''
Khải nhíu mặt nhìn gương mặt đờ đẫn của bé con kia:'' đi chơi không? tai lại chưa ngoáy à?''
'' dạ chơi gì ạ?''
Khải khoanh tay vẫn đứng cửa:'' không đi thì thôi! mà có ăn bánh không? bố có mang một đĩa lên cho đấy!''
'' có ạ!''
Như dụi dụi mắt, lững thững bước sang phòng anh, cả hai leo lên giường quấn chăn bông cho ấm rồi gặm bánh, Khải bật ti vi lên xem có gì hay không... kết quả thì trên tivi toàn chiếu phim kiếm hiệp, anh nọ cầm dao đánh chém nhau với anh kia, rồi anh này đỡ cô này rớt cầu rớt sông rớt núi vô cùng tình cảm, rồi lại võ công bùm chíu vì va chạm hai bang phe phái, Khải với Như mắt tròn mắt dẹp mà xem...
'' Tướng công... cuối cùng chúng ta cũng đã được ở bên cạnh nhau rồi!''
''...''
'' từ nay ta sẽ dành quãng đời còn lại của mình để lo cho nàng!''
''...''
Khải ăn miếng bánh suýt nghẹn vội tắ bụp tivi quay sang nhìn bộ dạng ngơ ngác bên cạnh: '' chơi game không?''
'' vâng ạ!''
Hai anh em đánh nhau ầm ầm trên cái màn hình, Như không biết chơi nên toàn bị anh quăng vật tứ tung luôn ý, nhấn nhảy lên thì nó lại nằm xuống, chẳng biết kiểu gì, liền bị anh đá cho một cước chí mạng, màn hình bất giác hiển thị một hàng chữ đỏ chót: '' K.O''
Khải ngán ngẩm quay sang, chính là ban nãy cả hai đã ra điều kiện người thua nhất định sẽ bị phạt đi, Như thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vô cùng nghiêm túc ngay ngắn ngồi chịu phạt..
'' thua bao nhiêu ván?''
'' 10 ạ!''
'' nghe kĩ đây này!''
'' dạ!''
'' 1- không được thân thiết với bất kì một người con trai nào hết!''
'' anh thì sao ạ?''
Khải cau mày:'' chưa nói hết! ngoại trừ tôi ra!''
'' 2- bảo gì ghe nấy cấm hỏi nhiều!''
''...''
'' 3- không được cách xa quá mười mét!''
Như tròn xoe mắt nghĩ ngợi tính toán: '' chẳng phải phòng học của em cách phòng học anh từng ấy sao? khéo hơn rồi ấy!''
'' lại thèm đòn à?''
Như lắc đầu nguầy nguậy lại chăm chú nghe anh nói tiếp.
'' 4- mỗi sáng dậy đều phải qua đánh thức tôi!''
'' 5- sau khi dậy là phải thơm vào đây!''
Như thấy anh chỉ vào má, cũng chẳng nghi ngờ gì chỉ gật đầu cái rụp mặc dù biết nó có chút kì quặc đi! vì bé con vẫn nghi anh ghét mình lắm a~~
'' xong! tạm thế nhé! cho cô cái này!''
Như mắt sáng như sao nhìn chiếc móc khóa anh đưa nhưng cũng chẳng biết phải treo vào đâu. Khải biết tỏng bé con này nghĩ gì liền khoanh tay trước ngực nói:'' móc vào cặp ấy chứ móc đâu! để làm mất thì tôi sẽ thịt cô!''
Như nhìn mặt đại ma vương của anh vội ngoan ngoãn gật muốn gãy cả cổ, mà còn chưa biết anh đi mua lúc nào ấy.
'' hai đứa! mai cả nhà chúng ta đi chơi nhé!''
Như quay ra phía cửa nói:'' đi đâu thế ạ?''
'' con muốn đi công viên giải trí không?''
Khải nằm phịch xuống chùm chăn kín mít:'' không muốn!''
Bố bất lực thở dài, mẹ vỗ vỗ vai mấy cái lại vẫy Như ra nói thì thầm gì đó rồi cả hai người đều đi ra ngoài hết, Như quay trở lại cũng nằm phịch xuống cạnh anh mà thở dài coi bộ nản lắm, chẳng khác nào một bà lão già nua: '' em ngủ đây nhé!''
''...''
'' anh bảo không cách quá mười mét thì mai em cũng sẽ không được đi chơi luôn ấy! buồn lắm! em chẳng mấy khi được mẹ cho đi chơi đâu cả''
''...''
'' anh đi cùng em đi nha! cả nhà chúng ta lâu lâu mới có dịp vậy mà.... em thương anh nhất trên đời luôn đó! anh lúc nào cũng mắng em, cốc em nhưng em biết anh luôn quan tâm tới em mà ~~ nên anh thương em... đi chơi cùng em nha!''
'' điều kiện?''
'' dạ dạ dạ!''
Khải không nói gì nữa, Như cũng im lặng kéo chăn lên, gì cũng có mùi của anh, thơm lắm ý, bé con nằm lúc cũng vật ra ngủ mất tiêu, bên này thì có ai đó vẫn hớn hở nãy giờ sau khi được rót vào tai mấy câu ngọt sớt kia..
Sáng hôm sau....
Như dụi dụi mắt ngồi dậy được một lúc, Khải cũng bị tỉnh mà ngồi dậy theo, đang định chui xuống giường thì bị anh tóm lại:'' trốn hả?''
Như dụi dụi mắt vươn tới thơm chụt lên má anh một cái rồi chạy đi đánh răng rửa mặt, Khải được thế hớn hở cả ngày, lên lớp cũng tủm tỉm cười khiến cho mấy bạn nữ xung quanh điêu đứng vì bộ dạng cậu lúc nào cũng trông như khó ở hết ý.
'' có chuyện gì vui sao?''
'' ừ!''
'' thấy cậu cười nửa buổi rồi đó! kể cho tớ nghe với!''
Khải lắc nhẹ đầu nói:'' trưa rồi! cậu cũng mau về bàn ăn trưa đi!''
Khải nói xong liền lôi hộp cơm ra, vừa ăn được một thìa liền nghe tiếng nói dễ thương quen thuộc của ai đó ngay phía ngoài..
'' Cô Hương gửi tài liệu ạ!''
Anh lớp trưởng lúc trước còn đang hớn hở chạy ra nhận thì đã bị Khải túm lấy trước, Như bị đuổi về thẳng tắp, cậu đưa xấp tài liệu cho lớp trưởng nghiêm túc nói: '' cầm đi!''
''.....''