Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
Chương 23
Từ từ tỉnh lại sau cơn ác mộng, Vương Hàn Tuyết lặng thinh nằm trên giường. Thực ra cô không phải không muốn nói, chỉ là cô sợ khi mở miệng, cô sẽ không kìm được mà bật khóc.
Ý thức cô biết rõ Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt sẽ lo lắng, nhưng cô không có cách nào khiến mình thôi nhớ về quá khứ, nỗi ám ảnh cứ thế kéo dài không thể nào xóa bỏ.
Cô bỗng nhiên lại muốn cười, bàn tay nâng lên che gương mặt của chính mình, nhưng cuối cùng… lệ vẫn chảy xuống. Đôi mắt tưởng chừng đã khô cạn nhưng lại tuôn trào nước mắt. Cô hung hắng cắn mu bàn tay của mình, chỉ là âm thanh nghẹn ngào không thể áp chế được, âm thanh tựa như cắt đứt cổ họng mà thoát ra ngoài hòa vào đêm đông ào ào gió thổi.
Hàng ngày ngồi bên cửa sổ, cô luôn vô thức mà nhớ về những chuyện trước kia. Nhớ lúc cô mới gặp Hạ Vũ Minh ở trường trung học bên Anh, cô đã quyết chiến với anh, nhưng cô thua. Sau đó cô gia nhập vào Hội học sinh mà lúc đó anh là Hội trưởng.
Cô ngày ngày đi theo anh, tự nguyện hầu hạ anh. Anh ban đầu luôn làm khó dễ cô, một lòng khiến cô từ bỏ ý định bám lấy anh. Nhưng không biết từ lúc nào, anh luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm, những lúc cô yếu đuối nhất sẽ có anh ở bên. Cô không biết bản thân yêu anh từ khi nào, chỉ biết rằng khi bên anh cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tình yêu chỉ mới nảy nở chưa bao lâu thì cô biết được tin tức động trời. Anh –Vũ Minh cô yêu nhất lại là con trai của kẻ đã hại chết ba cô. Cô không ngờ rằng sẽ có ngày cô lại yêu con trai của kẻ thù. Cô quyết định rời xa anh, anh khi ấy không hề biết gì cả.
Vào một ngày trời mưa to, cô mạo hiểm xông vào địa bàn ngầm của ba anh để sát hại ông ta trả thù cho ba cô. Cô lại không hề biết đó chỉ là cái bẫy mà ông ta đặt ra dành riêng cho cô tự sa đầu vào lưới. Đến khi khẩu súng kia ngắm vào người cô, cô mới nhận ra mình còn quá non nớt, đấu với người đã lăn lộn bao năm trong xã hội, cô chỉ như trứng chọi đá.
Điều duy nhất cô không hối hận là không nói chuyện này cho anh trai cô. Mọi kế hoạch từ xưa đến nay cô luôn giấu anh. Cô biết Vương Nhất Băng cố gắng làm việc để đánh bại công ty kẻ đã giết ba. Cô không giúp gì cho anh nhưng cũng không thể làm hại anh, một mình cô chịu là đủ.
Khi viên đạn kia găm vào ngực cô, cô chợt nghe thấy tiếng hét quen thuộc đã khắc sâu trong trí óc. Hạ Vũ Minh chạy vội đến ôm lấy cô, khoảnh khắc ấy cô thấy mình thật hạnh phúc. Được chết trong vòng tay anh, thì ra cái chết cũng không quá đáng sợ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng. Vương Hàn Tuyết với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, một số lạ gửi cho cô file ghi âm. Nhấn nút mở, âm thanh một người con gái vang lên.
“Hàn Tuyết, Vũ Minh chết đi cô vui sao? Vũ Minh vì cô mà chết, cô vui không?
Hàn Tuyết, tại sao Vũ Minh chết mà cô lại sống mạnh khỏe như thế? Cô có thấy hối hận vì người chết không phải mình hay không?
Hàn Tuyết, cô nên chết đi. Người đáng phải chết là cô. Người đáng phải chết là cô. ”
“AAAAA~ Không. Vũ Minh”
Cô gái nhỏ gương mặt trắng bệch, nước mắt chảy dài hai gò má. Cô không còn sự thản nhiên thường ngày mà trở nên hoảng loạn. Hai cánh tay ôm chặt đầu, cô không ngừng la thét, gào khóc, tiếng khóc đầy đau đớn, tê tâm liệt phế.
Trong đầu cô không ngừng vang lên tiếng nói trong điện thoại. Là cô hại chết Vũ Minh, người phải chết là cô. Là cô đáng chết. Vương Hàn Tuyết không ngừng lắc đầu, cô không ngừng lùi về sau giường, giống như muốn tìm một điểm tựa mà không thấy.
Tiếng khóc của cô kinh động tới Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt ở tầng dưới. Vương Nhất Băng vội mở cửa phòng Vương Hàn Tuyết, hiện trước mắt anh là căn phòng bừa bộn, đồ đạc rơi vỡ khắp nơi, trên chiếc giường hồng phấn, cô gái nhỏ hai tay ôm đầu ngồi sát ở góc giường. Cô đang nói thầm điều gì đó, bước đến gần Vương Nhất Băng mới nghe rõ tiếng của cô.
“Là mình giết Vũ Minh. Mình là người đáng chết. Mình đáng chết.”
Nghe thấy những gì cô nói, Vương Nhất Băng vội đến ôm chặt lấy cô khuyên ngăn: “Bé con, em bình tĩnh. Em không làm gì sai, em không giết Vũ Minh. Nghe thấy anh nói không?”
Hàn Tuyết giờ đây đã mất đi lí trí, cô chỉ biết tự oán trách mình. Cô không nghe thấy lời Vương Nhất Băng, đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại giọng nói trong file ghi âm. Chợt, cô bật dậy, với lấy con dao gọt trái cây trên bàn, trước khi cô kịp làm ra hành động gì thì Trần Tuấn Kiệt đã giữ lấy hai tay cô.
“Tuyết, em làm gì? Em không được tự làm thương mình.”
“Buông ra, để em chết đi. Em đáng chết, em mới là người phải chết.”
“Không ai đáng chết cả. Xin em, Tuyết, hãy bình tĩnh lại đi.”
Kể từ khi có nhận thức, đây là lần đầu tiên anh khóc. Là giọt nước mắt đau xót cho người con gái đáng thương. Là giọt nước mắt hối hận vì khi xưa đã không bảo vệ được cô. Nếu có thể, anh nguyện là người hứng chịu hết những đau khổ này.
Cô gái nhỏ thật lâu giãy giụa trong vòng tay anh. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ngất đi trong hàng nước mắt. Đêm đông, chỉ còn… tuyệt vọng!
Ý thức cô biết rõ Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt sẽ lo lắng, nhưng cô không có cách nào khiến mình thôi nhớ về quá khứ, nỗi ám ảnh cứ thế kéo dài không thể nào xóa bỏ.
Cô bỗng nhiên lại muốn cười, bàn tay nâng lên che gương mặt của chính mình, nhưng cuối cùng… lệ vẫn chảy xuống. Đôi mắt tưởng chừng đã khô cạn nhưng lại tuôn trào nước mắt. Cô hung hắng cắn mu bàn tay của mình, chỉ là âm thanh nghẹn ngào không thể áp chế được, âm thanh tựa như cắt đứt cổ họng mà thoát ra ngoài hòa vào đêm đông ào ào gió thổi.
Hàng ngày ngồi bên cửa sổ, cô luôn vô thức mà nhớ về những chuyện trước kia. Nhớ lúc cô mới gặp Hạ Vũ Minh ở trường trung học bên Anh, cô đã quyết chiến với anh, nhưng cô thua. Sau đó cô gia nhập vào Hội học sinh mà lúc đó anh là Hội trưởng.
Cô ngày ngày đi theo anh, tự nguyện hầu hạ anh. Anh ban đầu luôn làm khó dễ cô, một lòng khiến cô từ bỏ ý định bám lấy anh. Nhưng không biết từ lúc nào, anh luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm, những lúc cô yếu đuối nhất sẽ có anh ở bên. Cô không biết bản thân yêu anh từ khi nào, chỉ biết rằng khi bên anh cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tình yêu chỉ mới nảy nở chưa bao lâu thì cô biết được tin tức động trời. Anh –Vũ Minh cô yêu nhất lại là con trai của kẻ đã hại chết ba cô. Cô không ngờ rằng sẽ có ngày cô lại yêu con trai của kẻ thù. Cô quyết định rời xa anh, anh khi ấy không hề biết gì cả.
Vào một ngày trời mưa to, cô mạo hiểm xông vào địa bàn ngầm của ba anh để sát hại ông ta trả thù cho ba cô. Cô lại không hề biết đó chỉ là cái bẫy mà ông ta đặt ra dành riêng cho cô tự sa đầu vào lưới. Đến khi khẩu súng kia ngắm vào người cô, cô mới nhận ra mình còn quá non nớt, đấu với người đã lăn lộn bao năm trong xã hội, cô chỉ như trứng chọi đá.
Điều duy nhất cô không hối hận là không nói chuyện này cho anh trai cô. Mọi kế hoạch từ xưa đến nay cô luôn giấu anh. Cô biết Vương Nhất Băng cố gắng làm việc để đánh bại công ty kẻ đã giết ba. Cô không giúp gì cho anh nhưng cũng không thể làm hại anh, một mình cô chịu là đủ.
Khi viên đạn kia găm vào ngực cô, cô chợt nghe thấy tiếng hét quen thuộc đã khắc sâu trong trí óc. Hạ Vũ Minh chạy vội đến ôm lấy cô, khoảnh khắc ấy cô thấy mình thật hạnh phúc. Được chết trong vòng tay anh, thì ra cái chết cũng không quá đáng sợ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng. Vương Hàn Tuyết với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, một số lạ gửi cho cô file ghi âm. Nhấn nút mở, âm thanh một người con gái vang lên.
“Hàn Tuyết, Vũ Minh chết đi cô vui sao? Vũ Minh vì cô mà chết, cô vui không?
Hàn Tuyết, tại sao Vũ Minh chết mà cô lại sống mạnh khỏe như thế? Cô có thấy hối hận vì người chết không phải mình hay không?
Hàn Tuyết, cô nên chết đi. Người đáng phải chết là cô. Người đáng phải chết là cô. ”
“AAAAA~ Không. Vũ Minh”
Cô gái nhỏ gương mặt trắng bệch, nước mắt chảy dài hai gò má. Cô không còn sự thản nhiên thường ngày mà trở nên hoảng loạn. Hai cánh tay ôm chặt đầu, cô không ngừng la thét, gào khóc, tiếng khóc đầy đau đớn, tê tâm liệt phế.
Trong đầu cô không ngừng vang lên tiếng nói trong điện thoại. Là cô hại chết Vũ Minh, người phải chết là cô. Là cô đáng chết. Vương Hàn Tuyết không ngừng lắc đầu, cô không ngừng lùi về sau giường, giống như muốn tìm một điểm tựa mà không thấy.
Tiếng khóc của cô kinh động tới Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt ở tầng dưới. Vương Nhất Băng vội mở cửa phòng Vương Hàn Tuyết, hiện trước mắt anh là căn phòng bừa bộn, đồ đạc rơi vỡ khắp nơi, trên chiếc giường hồng phấn, cô gái nhỏ hai tay ôm đầu ngồi sát ở góc giường. Cô đang nói thầm điều gì đó, bước đến gần Vương Nhất Băng mới nghe rõ tiếng của cô.
“Là mình giết Vũ Minh. Mình là người đáng chết. Mình đáng chết.”
Nghe thấy những gì cô nói, Vương Nhất Băng vội đến ôm chặt lấy cô khuyên ngăn: “Bé con, em bình tĩnh. Em không làm gì sai, em không giết Vũ Minh. Nghe thấy anh nói không?”
Hàn Tuyết giờ đây đã mất đi lí trí, cô chỉ biết tự oán trách mình. Cô không nghe thấy lời Vương Nhất Băng, đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại giọng nói trong file ghi âm. Chợt, cô bật dậy, với lấy con dao gọt trái cây trên bàn, trước khi cô kịp làm ra hành động gì thì Trần Tuấn Kiệt đã giữ lấy hai tay cô.
“Tuyết, em làm gì? Em không được tự làm thương mình.”
“Buông ra, để em chết đi. Em đáng chết, em mới là người phải chết.”
“Không ai đáng chết cả. Xin em, Tuyết, hãy bình tĩnh lại đi.”
Kể từ khi có nhận thức, đây là lần đầu tiên anh khóc. Là giọt nước mắt đau xót cho người con gái đáng thương. Là giọt nước mắt hối hận vì khi xưa đã không bảo vệ được cô. Nếu có thể, anh nguyện là người hứng chịu hết những đau khổ này.
Cô gái nhỏ thật lâu giãy giụa trong vòng tay anh. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ngất đi trong hàng nước mắt. Đêm đông, chỉ còn… tuyệt vọng!
Tác giả :
Louis Thùy Trang