Anh Hùng
Chương 29: Hận thương thiên
Bên ngoài Bách Khoa viện ngàn km, Hùng đang ngơ ngẩn bước đi không biết về đâu. Nghĩ tới khi chia tay, Vân khóc như muốn ngất đi, ánh mắt thâm tình của Ý, Tuyết nhìn mình khiến lòng Hùng rất khó chịu chỉ muốn tìm nơi phát tiết, hắn ngửa mặt lên trời gào lên:
-Các nàng yên tâm, ca sẽ nhanh chóng đạt tới Võ Thần đỉnh phong võ đạo, đạp phá thương thiên, phá tan vòm trời, ca.....
Bẹp!... Hùng bị đạp bép dí dưới đất thành một cái hố hình người.
Một con trâu đi tới với vẻ nghi hoặc, nó không hiểu được nó đang ăn cỏ tự dưng nghe cái gì kêu gào bên này, nó bèn chạy qua đây xem ai ngờ không thấy gì. Nhìn ngó lên trời một hồi nó bỏ đi.
Nhảy ra khỏi hố Hùng tức giận:
-Chó chết thật, yêu thú ngũ giai coi mình như con kiến dẫm.
Con trâu, Yêu thú ngũ giai, tương đương võ vương nhân loại. Hình thể to lớn màu đen, cao chừng 100 mét, ngoan cố, cứng đầu, đi đường toàn nhìn lên trời. Vũ khí lợi hại nhất của nó chính là cặp sừng, lực sát thương rất khủng khiếp, cho nên đa số cao thủ đại lục săn bắt nó lấy cặp sừng đội lên đầu cho oai.
Hùng rất tức giận đúng là hổ xuống đồnng bằng bị mèo khinh. Mèo, nhớ tới con mèo Hùng càng tức, sắc mèo theo gái bỏ bạn, đã thế hay nói xấu Hùng trước mặt Mộng Hương nữa chứ.
Hùng nghiến răng kèn kẹt bước đi không mục đích.
Năm ngày sau, hắn tới bên ngoài Mê Hồn cốc. Đây là một hiểm địa nổi tiếng Bắc vực, hàng năm bị sương mù bao phủ, nơi đây tràn đầy sát cơ, một cái bất cẩn tùy thời đều có thể vứt bỏ tính mạng. Chưa có ai bước vào đây mà còn sống đi ra ngoài. Không hiểu sao hắn đi nhầm vào đây.
Khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, nổi lên mưa đá, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, được Hỗn Nguyên Quyết cải tạo thân thể, hàn độc bất xâm, Hùng không sợ lạnh lẽo chút nào.
-Sơn cốc này trước kia chưa có tới, nếu tới thì thăm dò một lần!
Đi sâu vào trong chỉ thấy sương mù dày đặc tràn ngập trong khe sâu, tầm nhìn càng ngày càng kém, mơ hồ có cảm giác gió thổi vèo vèo, mưa đá vẫn rơi.
-Có cổ quái! Hùng cảnh giác, biết mình giờ rất yếu hắn không dám làm càn bèn quay lại.
Đi thêm một lúc Hùng dừng lại:
-Vãi! Ca bị lạc đường, chuyện này đồn ra ngoài ca làm sao dám gặp người khác.
Hùng gào lên:
-Có ai ở đây không? Có ai không? Ca cô đơn quá? Ca muốn có người yêu?
Vừa đi vừa gào loạn một lúc lâu. Bỗng thấy một bóng trắng hiện lên trước mặt.
-Quỷ a! Hùng xoay người bỏ chạy
-"Tiểu tử ghê tởm đứng lại cho lão phu". Bóng trắng đuổi theo Hùng.
-Tiền tiền bối tha mạng, vãn bối trên có mẹ già 180 tuổi, dưới có con nhỏ mấy tháng tuổi, nếu vãn bối ngủm ở đây nó gọi thằng hàng xóm là cha mất. Mong tiền bối thương xót!
Hùng cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Bóng trắng thất vọng thở dài:
-Ài! Không lẽ đợi bao nhiêu năm qua chỉ gặp được một thằng dở hơi, nhát như chuột.
-Cái gì? Chuột....
Hùng nổi giận, toả ra khí thế vô thượng:
-Lão đầu tiếp chiêu!
-Hỗn Nguyên Quyết tầng thứ nhất:” Đấu Phá Thiên Hạ”.
Chỉ thấy Hùng lao nhanh về phía linh hồn kia.
Linh hồn đưa tay ra vỗ một cái khiến Hùng lăn ra đất:
- Thần kinh
Hùng bị vỗ nổ đom đóm mắt lăn ra ngất xỉu. Linh hồn nọ vận hồn lực xách Hùng tiền về phía trước.
Tỉnh dậy thấy một mảnh trong sáng. Vẫn là núi, nơi đây khô ráo không có sương mù, mưa đá. Hùng nghi hoặc nhìn xung quanh ở phía tây có một vách đá dựng đứng cao vài ngàn mét,ở dưới là đất bằng, có một tấm bia đá, bia đá vẽ đầy đồ án cổ quái, chưa giống như vẽ, cao chừng trăm mét, rộng hơn 10 mét.Trên bia đá vô số vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
-“Nơi này là? ”Hùng nghi hoặc.
Linh hồn trung niên hiện lên:
- Nơi đây là Mê Hồn cốc, thấy ngươi tố chất thân hoàn mĩ nên lão phu đưa ngươi tới đây tham ngộ Thể Bia.
- Thể Bia! Hùng nghi hoặc.
- Ài!
Lão thở dài hồi ức:
“ lão phu tên Gai, hắn Tên Lê, vẻ ngoài rất giống nhau. Hai vạn năm trước, ta cùng hắn cùng vào học viện Hàng Không học tập, chúng ta đều thích một người tên Quách Phù mà Phù muội thì thích ta. Chúng ta sau khi cùng một chỗ, ta cảm giác được Lê bất bình, còn có khi ta đưa lưng về phía hắn, ánh mắt hắn sau lưng ta ẩn hận ý thật sâu. Chính là, ta còn quá mức lương thiện không thể hoàn toàn rõ ràng một người bị oán hận cùng ghen tị tràn ngập sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào, ta không có trách hắn, ngược lại đối với hắn lòng mang áy náy, khi đó Hàng Không viện có một tấm Bia đá chấn viện Thể Bia. Vài ngàn năm sau ta và hắn đạt tới Võ Quân, ta tham ngộ được tuyệt thế thân pháp trên Thể Bia. Mặc dù tu vi chưa tới Võ Thánh nhưng được chọn làm viện trưởng, hai năm sau, ta kết hôn với Phù muội sinh ra một đứa con gái đặt tên Thu Hằng. Không lâu sau đó Phù muội qua đời. Ngày ấy, là sinh nhật Hằng Nhi hai mươi tuổi, nó càng lớn càng giống Phù muội, không ngờ tên Lê hãm hiếp nó khiến nó tự sát ta biết được liền ý định đánh chết hắn. Hắn quỳ xuống van xin ta nói tình nghĩa anh em mấy nghìn năm. Nhân lúc ta không để ỷ hắn liền đánh nén ta trọng thương gần chết.
Hắn cho ta biết, Phù muội nhận lầm hắn là ta nên để hắn chơi, không có mặt mũi gặp ta muội ấy tự sát. Hận giết con thù giết vợ ta gần như điên lên” Nói tới đây thân hình Gai run rẩy lộ ra hận ý như muốn thiêu đốt cả thiên địa.
-Các nàng yên tâm, ca sẽ nhanh chóng đạt tới Võ Thần đỉnh phong võ đạo, đạp phá thương thiên, phá tan vòm trời, ca.....
Bẹp!... Hùng bị đạp bép dí dưới đất thành một cái hố hình người.
Một con trâu đi tới với vẻ nghi hoặc, nó không hiểu được nó đang ăn cỏ tự dưng nghe cái gì kêu gào bên này, nó bèn chạy qua đây xem ai ngờ không thấy gì. Nhìn ngó lên trời một hồi nó bỏ đi.
Nhảy ra khỏi hố Hùng tức giận:
-Chó chết thật, yêu thú ngũ giai coi mình như con kiến dẫm.
Con trâu, Yêu thú ngũ giai, tương đương võ vương nhân loại. Hình thể to lớn màu đen, cao chừng 100 mét, ngoan cố, cứng đầu, đi đường toàn nhìn lên trời. Vũ khí lợi hại nhất của nó chính là cặp sừng, lực sát thương rất khủng khiếp, cho nên đa số cao thủ đại lục săn bắt nó lấy cặp sừng đội lên đầu cho oai.
Hùng rất tức giận đúng là hổ xuống đồnng bằng bị mèo khinh. Mèo, nhớ tới con mèo Hùng càng tức, sắc mèo theo gái bỏ bạn, đã thế hay nói xấu Hùng trước mặt Mộng Hương nữa chứ.
Hùng nghiến răng kèn kẹt bước đi không mục đích.
Năm ngày sau, hắn tới bên ngoài Mê Hồn cốc. Đây là một hiểm địa nổi tiếng Bắc vực, hàng năm bị sương mù bao phủ, nơi đây tràn đầy sát cơ, một cái bất cẩn tùy thời đều có thể vứt bỏ tính mạng. Chưa có ai bước vào đây mà còn sống đi ra ngoài. Không hiểu sao hắn đi nhầm vào đây.
Khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, nổi lên mưa đá, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, được Hỗn Nguyên Quyết cải tạo thân thể, hàn độc bất xâm, Hùng không sợ lạnh lẽo chút nào.
-Sơn cốc này trước kia chưa có tới, nếu tới thì thăm dò một lần!
Đi sâu vào trong chỉ thấy sương mù dày đặc tràn ngập trong khe sâu, tầm nhìn càng ngày càng kém, mơ hồ có cảm giác gió thổi vèo vèo, mưa đá vẫn rơi.
-Có cổ quái! Hùng cảnh giác, biết mình giờ rất yếu hắn không dám làm càn bèn quay lại.
Đi thêm một lúc Hùng dừng lại:
-Vãi! Ca bị lạc đường, chuyện này đồn ra ngoài ca làm sao dám gặp người khác.
Hùng gào lên:
-Có ai ở đây không? Có ai không? Ca cô đơn quá? Ca muốn có người yêu?
Vừa đi vừa gào loạn một lúc lâu. Bỗng thấy một bóng trắng hiện lên trước mặt.
-Quỷ a! Hùng xoay người bỏ chạy
-"Tiểu tử ghê tởm đứng lại cho lão phu". Bóng trắng đuổi theo Hùng.
-Tiền tiền bối tha mạng, vãn bối trên có mẹ già 180 tuổi, dưới có con nhỏ mấy tháng tuổi, nếu vãn bối ngủm ở đây nó gọi thằng hàng xóm là cha mất. Mong tiền bối thương xót!
Hùng cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Bóng trắng thất vọng thở dài:
-Ài! Không lẽ đợi bao nhiêu năm qua chỉ gặp được một thằng dở hơi, nhát như chuột.
-Cái gì? Chuột....
Hùng nổi giận, toả ra khí thế vô thượng:
-Lão đầu tiếp chiêu!
-Hỗn Nguyên Quyết tầng thứ nhất:” Đấu Phá Thiên Hạ”.
Chỉ thấy Hùng lao nhanh về phía linh hồn kia.
Linh hồn đưa tay ra vỗ một cái khiến Hùng lăn ra đất:
- Thần kinh
Hùng bị vỗ nổ đom đóm mắt lăn ra ngất xỉu. Linh hồn nọ vận hồn lực xách Hùng tiền về phía trước.
Tỉnh dậy thấy một mảnh trong sáng. Vẫn là núi, nơi đây khô ráo không có sương mù, mưa đá. Hùng nghi hoặc nhìn xung quanh ở phía tây có một vách đá dựng đứng cao vài ngàn mét,ở dưới là đất bằng, có một tấm bia đá, bia đá vẽ đầy đồ án cổ quái, chưa giống như vẽ, cao chừng trăm mét, rộng hơn 10 mét.Trên bia đá vô số vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
-“Nơi này là? ”Hùng nghi hoặc.
Linh hồn trung niên hiện lên:
- Nơi đây là Mê Hồn cốc, thấy ngươi tố chất thân hoàn mĩ nên lão phu đưa ngươi tới đây tham ngộ Thể Bia.
- Thể Bia! Hùng nghi hoặc.
- Ài!
Lão thở dài hồi ức:
“ lão phu tên Gai, hắn Tên Lê, vẻ ngoài rất giống nhau. Hai vạn năm trước, ta cùng hắn cùng vào học viện Hàng Không học tập, chúng ta đều thích một người tên Quách Phù mà Phù muội thì thích ta. Chúng ta sau khi cùng một chỗ, ta cảm giác được Lê bất bình, còn có khi ta đưa lưng về phía hắn, ánh mắt hắn sau lưng ta ẩn hận ý thật sâu. Chính là, ta còn quá mức lương thiện không thể hoàn toàn rõ ràng một người bị oán hận cùng ghen tị tràn ngập sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào, ta không có trách hắn, ngược lại đối với hắn lòng mang áy náy, khi đó Hàng Không viện có một tấm Bia đá chấn viện Thể Bia. Vài ngàn năm sau ta và hắn đạt tới Võ Quân, ta tham ngộ được tuyệt thế thân pháp trên Thể Bia. Mặc dù tu vi chưa tới Võ Thánh nhưng được chọn làm viện trưởng, hai năm sau, ta kết hôn với Phù muội sinh ra một đứa con gái đặt tên Thu Hằng. Không lâu sau đó Phù muội qua đời. Ngày ấy, là sinh nhật Hằng Nhi hai mươi tuổi, nó càng lớn càng giống Phù muội, không ngờ tên Lê hãm hiếp nó khiến nó tự sát ta biết được liền ý định đánh chết hắn. Hắn quỳ xuống van xin ta nói tình nghĩa anh em mấy nghìn năm. Nhân lúc ta không để ỷ hắn liền đánh nén ta trọng thương gần chết.
Hắn cho ta biết, Phù muội nhận lầm hắn là ta nên để hắn chơi, không có mặt mũi gặp ta muội ấy tự sát. Hận giết con thù giết vợ ta gần như điên lên” Nói tới đây thân hình Gai run rẩy lộ ra hận ý như muốn thiêu đốt cả thiên địa.
Tác giả :
Gió Thổi Lá Bay