Anh Hùng
Chương 119: Thúy Vân
Hùng cùng Nguyệt Vũ bước vào một tòa khách sạn, phía trước khác sạn có một đám người của giới này.
Trong đó có một đôi nam nữ khiến hắn ghé mắt liếc nhìn một chút, nam nhân khoảng chừng 27 tuổi, khuôn mặt bình thường, thế nhưng thực lực lại đạt tới Bán Thần.
Mặc dù tu sĩ tuổi thọ rất dài nhưng thân thể vẫn sẽ từ từ già đi, chỉ là thời gian lâu hơn gấp ngàn vạn lần người bình thường.
Thanh niên kia trẻ như vậy mà có thể đạt tới Bán Thần, như vậy trong giới thanh niên thiên tài nhất định là người xuất sắc. Cho dù Mị Châu cũng kém thanh niên này một phần, bên cạnh thanh niên là một cô nương xinh đẹp thân mặc trang phục vàng nhạt, rất có tư thế oai hùng hơn người. Cô nương này bộ dạng vừa tròn 20, tóc đen da trắng, mắt sáng răng trắng, rất là xinh đẹp động lòng người. Vóc người cực cao, so với thanh niên cũng chỉ thấp hơn 2 phân, đặc biệt hai cái đùi ngọc thon dài càng có vẻ khoa trương. Nàng tuy rằng rất đẹp. Thế nhưng chỉ có tu vi Võ Thánh, Võ Thánh ở đây không khác gì con kiến.
Hùng quét mắt liếc nhìn tùy tùng phía sau đôi nam nữ này, năm người tùy tùng đều là cao thủ. Trong đó có hai cao cấp, hai đỉnh Võ Đế, một Bán Thần. Tổng thể đội hình trông có vẻ rất trâu.
Thanh niên kia không phải nhân vật quan trọng trong thế lực siêu cấp, e rằng cũng là đệ tử của mấy lão quái vật hàng đầu. Bằng không không thể có Võ Đế làm tùy tùng.
Hùng chỉ nhìn liếc qua, không quá đặt lực chú ý tới bọn họ quá nhiều, khi chuyển ánh mắt dời khỏi đám người này. Hắn cùng Nguyệt Vũ đi tới khách sạn bên cạnh vị trí thanh niên đang đứng. Hùng quay về phía trong khách sạn hô lớn:
-Ông chủ, cho ta một phòng hảo hạng.
Nguyệt Vũ biết hắn muốn làm gì, cái cổ trắng nõn đỏ ửng. Nàng xấu hổ cúi đầu, vân vê góc áo.
-Xin lỗi khách quan. Vừa mới hết phòng rồi.
Chủ quán tỏ vẻ áy náy nói.
Hùng nhíu nhíu mày, nhưng nhìn bộ dáng ông chủ không giống nói dối. Hắn quay sang Nguyệt Vũ nhẹ giọng, nói:
-Chúng ta đi tìm khách sạn khác!
Nguyệt Vũ gật đầu.
Ngay khi hai người xoay người rời đi, thanh niên kia đi tới, nhìn Hùng cười nói:
- Hai vị dừng bước.
Hùng ngừng lại, nghi hoặc nhìn nam tử thanh niên, nói ra:
- Có chuyện gì?
Nam thanh niên cười cười nói:
- Ta đã đặt bảy phòng hảo hạng, hai vị có thể dùng một phòng của ta.
Hùng trầm mặc nhìn nam thanh niên. Nguyệt Vũ im lặng đứng sát vào Hùng.
Thấy Hùng không nói, nữ tử bên cạnh thanh niên không kiên nhẫn nói:
- Kim Trọng ca ca cho ngươi một phòng, ngươi còn không cảm tạ Kim Trọng ca ca.
Hùng nhìn miệng cô nương kia chúm chím, khẽ cười cười, hắn nhận thấy cô nương này vô cùng tôn sùng thanh niên Kim Trọng.
-Như vậy, xin đa tạ.
Hùng nói, hắn cũng không muốn Nguyệt Vũ phải đi qua đi lại.
Sau đó, Hùng khách sáo vài câu liền dắt Nguyệt Vũ đi tới căn phòng.
Kim Trọng nhìn bóng dáng hai người, quay về phía năm người tùy tùng nói:
- Hạo lão, Văn Lão, thật thiệt thòi cho các ngươi.
Hai lão già Võ Đế cười cười lắc đầu nói:
- Chúng ta không sao!
Lão già Bán Thần - Vương lão, vuốt râu nói ra:
-Thiếu gia thực sự tinh tường, thanh niên này rất đáng để người kết giao.
Cô nương đứng bên cạnh nghe câu này, kinh ngạc nhìn hướng hai người rời đi, lập tức nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, nói:
- Không đẹp trai, phong độ bằng ca ca, thực lực Võ Quân, quá yếu. Cô gái kia không có chút tu vi, ngoài xinh đẹp ra thì không khác gì dân thường. Đâu có gì đáng để các ngươi coi trọng a?
Vương lão cười cười, trong mắt tiểu nha đầu này, e là nam nhân trên đời này không ai có thể vượt qua Kim Trọng thiếu gia.
Kim Trọng nhìn cô nương kia nói:
-Tuy rằng hắn chỉ là Võ Quân. Thế nhưng trong mắt hắn, có cổ khí chất thản nhiên ung dung, không phải người bình thường có thể sở hữu. Hơn nữa, trước mặt chúng ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, điều này không phải người bình thường có thể làm được. Dưới khí tức của chúng ta, nếu như người thường tuyệt đối không thể thản nhiên như vậy.
Nghe câu này, cô nương kia bĩu môi phản đối, kia rõ ràng là ánh mắt háo sắc, dâm tiện mà. Lắc lắc đầu, cô nương không quan tâm chuyện này nữa. Nàng nhìn về phía Kim Trọng, khóe miệng nhếch lên tươi cười, trong mắt nàng ca ca là vô địch, ca ca là mạnh nhất thiên hạ.
Hùng không nghe bọn họ nghị luận, hắn đâu biết, ánh mắt dâm dục muốn ăn Nguyệt Vũ của mình bị hiểu lầm là khí chất ung dung chứ.
Vừa vào trong phòng, Hùng liền ôm chặt lấy thần thể mềm mại của Nguyệt Vũ, điên cuồng xoa nắn, vuốt ve. Như muốn đem nàng dung hợp vào cơ thể mình.
Hùng rất hối hận vì đời trước đã bỏ nàng mà đi. Xa cách mấy thời đại, mới gặp lại nàng, tình cảm trong lòng Hùng bùng cháy, hắn có chút chịu không nổi.
Nguyệt Vũ sợ hãi dãy giụa, nhưng bản năng nàng cảm thấy rất muốn được hắn yêu thương, vuốt ve. Nàng dần dần buông tha chống cự, ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm.
Hai bàn tay Hùng chia nhau vuốt khắp người nàng, từ mái tóc tuyết trắng tới lưng eo mềm mịn, xuống cặp mông tròn vểnh, mềm nhũn lại co dãn kinh người.
Hai người hít thở dồn dập, một đường nghiêng ngả lảo đảo đi tới giường. Hùng hôn từ đôi môi đỏ mọng đến cổ ngọc của Nguyệt Vũ, lại lần đến bộ ngực cao vút, luồn tay vào vuốt ve ngọc nhũ.
Ưm!
Nguyệt Vũ rên nhẹ một tiếng, hơi ưỡn người lên. Đường cong chứ S mê người, phô bày trước mắt Hùng.
Hùng đang muốn cởi quần áo nàng ra, cưỡi ngựa tung hoành.
Cộc cộc cộc!
Nhưng cố tình ngay lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
- Có chuyện gì để sau đi, ta đang bận!
Dục hỏa tuôn trào, Hùng nóng nảy nói.
- Huynh đài, ta muốn mời hai người bữa cơm.
Tiếng nói của Kim Trọng vang lên. Trời vừa tối, hắn liền tới mời Hùng và Nguyệt Vũ cùng dùng cơm.
Có người lạ bên ngoài, dũng khí của Nguyệt Vũ mất sạch, nàng thở hổn hển, năn nỉ nói:
-Ca, chúng ta đi ăn cơm thôi. Muội đói.
-Ừ.
Hùng gật đầu, hắn biết Nguyệt Vũ ngại người khác. Hắn không muốn ép buộc nàng.
Hai người đứng lên chỉnh sửa lại quần áo.
Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
-Tới đây.
Hùng tiếc nuối đi ra mở cửa, cùng Kim Trọng đi xuống nhà ăn.
Hai phút sau, ba người tới một phòng ăn rộng dãi, mùi thức ăn thơm phức khiến Hùng cảm thấy có chút đói bụng.
Kim Trọng dắt hai người tới một bàn tròn như cái mâm lớn, thức ăn bầy đầy bàn. Lúc này, đám người ngồi xuống vây quanh cái bàn kia.
Mọi người giới thiệu sơ qua, rồi cùng nhau dùng bữa. Sau một hồi, Hùng mới biết đám người này thuộc Ngưng Bích Cung. Thanh niên Kim Trọng là đệ nhất thiên tài trong cung. Còn cô nương kia tên Thuý Vân, mấy lão đầu kia gọi là Vương lão, Kim lão, Thụy lão, Hạo lão, Văn lão.
Đám người vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ.
Mấy lão đầu có vẻ trầm mặc, ít nói. Nguyệt Vũ nhỏ nhẹ cắn từng miếng thịt.
Nhìn Nguyệt Vũ mặt mũi còn đỏ nhạt, Thúy Vân biết hai người vừa làm gì, nàng hừ nhẹ. Thúy Vân trừng mắt nhìn Hùng, ngấu nghiến nhai nuốt từng miếng thịt thực kĩ.
Hùng không quan tâm, hắn với Kim Trọng nói chuyện rất vui vẻ.
Kim Trọng quanh co tìm hiểu nguồn gốc của Hùng, nhưng không dò xét được, đành phải bỏ qua. Bất quá, thỉnh thoảng nói chuyện với Hùng, mỗi câu nói của Hùng luôn luôn khiến hắn cảm giác chính mình hiểu được điều gì đó, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu như muốn phi thăng. Điều này khiến Kim Trọng nhìn Hùng với ánh mắt khác lạ.
Kim Trọng thì thầm: “ Không lẽ cảm giác nâng nâng này là yêu hay sao? Thật bay bổng, thật thoải mái.”
Hùng đối với thanh niên này cũng có hảo cảm, Kim Trọng không phải loại ngông cuồng tự đại, cử chỉ hành động rất có lễ độ. Nhưng mà ánh mắt Kim Trọng nhìn mình có gì đó không đúng thì phải! Hùng khó hiểu nghĩ.
Trong đó có một đôi nam nữ khiến hắn ghé mắt liếc nhìn một chút, nam nhân khoảng chừng 27 tuổi, khuôn mặt bình thường, thế nhưng thực lực lại đạt tới Bán Thần.
Mặc dù tu sĩ tuổi thọ rất dài nhưng thân thể vẫn sẽ từ từ già đi, chỉ là thời gian lâu hơn gấp ngàn vạn lần người bình thường.
Thanh niên kia trẻ như vậy mà có thể đạt tới Bán Thần, như vậy trong giới thanh niên thiên tài nhất định là người xuất sắc. Cho dù Mị Châu cũng kém thanh niên này một phần, bên cạnh thanh niên là một cô nương xinh đẹp thân mặc trang phục vàng nhạt, rất có tư thế oai hùng hơn người. Cô nương này bộ dạng vừa tròn 20, tóc đen da trắng, mắt sáng răng trắng, rất là xinh đẹp động lòng người. Vóc người cực cao, so với thanh niên cũng chỉ thấp hơn 2 phân, đặc biệt hai cái đùi ngọc thon dài càng có vẻ khoa trương. Nàng tuy rằng rất đẹp. Thế nhưng chỉ có tu vi Võ Thánh, Võ Thánh ở đây không khác gì con kiến.
Hùng quét mắt liếc nhìn tùy tùng phía sau đôi nam nữ này, năm người tùy tùng đều là cao thủ. Trong đó có hai cao cấp, hai đỉnh Võ Đế, một Bán Thần. Tổng thể đội hình trông có vẻ rất trâu.
Thanh niên kia không phải nhân vật quan trọng trong thế lực siêu cấp, e rằng cũng là đệ tử của mấy lão quái vật hàng đầu. Bằng không không thể có Võ Đế làm tùy tùng.
Hùng chỉ nhìn liếc qua, không quá đặt lực chú ý tới bọn họ quá nhiều, khi chuyển ánh mắt dời khỏi đám người này. Hắn cùng Nguyệt Vũ đi tới khách sạn bên cạnh vị trí thanh niên đang đứng. Hùng quay về phía trong khách sạn hô lớn:
-Ông chủ, cho ta một phòng hảo hạng.
Nguyệt Vũ biết hắn muốn làm gì, cái cổ trắng nõn đỏ ửng. Nàng xấu hổ cúi đầu, vân vê góc áo.
-Xin lỗi khách quan. Vừa mới hết phòng rồi.
Chủ quán tỏ vẻ áy náy nói.
Hùng nhíu nhíu mày, nhưng nhìn bộ dáng ông chủ không giống nói dối. Hắn quay sang Nguyệt Vũ nhẹ giọng, nói:
-Chúng ta đi tìm khách sạn khác!
Nguyệt Vũ gật đầu.
Ngay khi hai người xoay người rời đi, thanh niên kia đi tới, nhìn Hùng cười nói:
- Hai vị dừng bước.
Hùng ngừng lại, nghi hoặc nhìn nam tử thanh niên, nói ra:
- Có chuyện gì?
Nam thanh niên cười cười nói:
- Ta đã đặt bảy phòng hảo hạng, hai vị có thể dùng một phòng của ta.
Hùng trầm mặc nhìn nam thanh niên. Nguyệt Vũ im lặng đứng sát vào Hùng.
Thấy Hùng không nói, nữ tử bên cạnh thanh niên không kiên nhẫn nói:
- Kim Trọng ca ca cho ngươi một phòng, ngươi còn không cảm tạ Kim Trọng ca ca.
Hùng nhìn miệng cô nương kia chúm chím, khẽ cười cười, hắn nhận thấy cô nương này vô cùng tôn sùng thanh niên Kim Trọng.
-Như vậy, xin đa tạ.
Hùng nói, hắn cũng không muốn Nguyệt Vũ phải đi qua đi lại.
Sau đó, Hùng khách sáo vài câu liền dắt Nguyệt Vũ đi tới căn phòng.
Kim Trọng nhìn bóng dáng hai người, quay về phía năm người tùy tùng nói:
- Hạo lão, Văn Lão, thật thiệt thòi cho các ngươi.
Hai lão già Võ Đế cười cười lắc đầu nói:
- Chúng ta không sao!
Lão già Bán Thần - Vương lão, vuốt râu nói ra:
-Thiếu gia thực sự tinh tường, thanh niên này rất đáng để người kết giao.
Cô nương đứng bên cạnh nghe câu này, kinh ngạc nhìn hướng hai người rời đi, lập tức nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, nói:
- Không đẹp trai, phong độ bằng ca ca, thực lực Võ Quân, quá yếu. Cô gái kia không có chút tu vi, ngoài xinh đẹp ra thì không khác gì dân thường. Đâu có gì đáng để các ngươi coi trọng a?
Vương lão cười cười, trong mắt tiểu nha đầu này, e là nam nhân trên đời này không ai có thể vượt qua Kim Trọng thiếu gia.
Kim Trọng nhìn cô nương kia nói:
-Tuy rằng hắn chỉ là Võ Quân. Thế nhưng trong mắt hắn, có cổ khí chất thản nhiên ung dung, không phải người bình thường có thể sở hữu. Hơn nữa, trước mặt chúng ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, điều này không phải người bình thường có thể làm được. Dưới khí tức của chúng ta, nếu như người thường tuyệt đối không thể thản nhiên như vậy.
Nghe câu này, cô nương kia bĩu môi phản đối, kia rõ ràng là ánh mắt háo sắc, dâm tiện mà. Lắc lắc đầu, cô nương không quan tâm chuyện này nữa. Nàng nhìn về phía Kim Trọng, khóe miệng nhếch lên tươi cười, trong mắt nàng ca ca là vô địch, ca ca là mạnh nhất thiên hạ.
Hùng không nghe bọn họ nghị luận, hắn đâu biết, ánh mắt dâm dục muốn ăn Nguyệt Vũ của mình bị hiểu lầm là khí chất ung dung chứ.
Vừa vào trong phòng, Hùng liền ôm chặt lấy thần thể mềm mại của Nguyệt Vũ, điên cuồng xoa nắn, vuốt ve. Như muốn đem nàng dung hợp vào cơ thể mình.
Hùng rất hối hận vì đời trước đã bỏ nàng mà đi. Xa cách mấy thời đại, mới gặp lại nàng, tình cảm trong lòng Hùng bùng cháy, hắn có chút chịu không nổi.
Nguyệt Vũ sợ hãi dãy giụa, nhưng bản năng nàng cảm thấy rất muốn được hắn yêu thương, vuốt ve. Nàng dần dần buông tha chống cự, ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm.
Hai bàn tay Hùng chia nhau vuốt khắp người nàng, từ mái tóc tuyết trắng tới lưng eo mềm mịn, xuống cặp mông tròn vểnh, mềm nhũn lại co dãn kinh người.
Hai người hít thở dồn dập, một đường nghiêng ngả lảo đảo đi tới giường. Hùng hôn từ đôi môi đỏ mọng đến cổ ngọc của Nguyệt Vũ, lại lần đến bộ ngực cao vút, luồn tay vào vuốt ve ngọc nhũ.
Ưm!
Nguyệt Vũ rên nhẹ một tiếng, hơi ưỡn người lên. Đường cong chứ S mê người, phô bày trước mắt Hùng.
Hùng đang muốn cởi quần áo nàng ra, cưỡi ngựa tung hoành.
Cộc cộc cộc!
Nhưng cố tình ngay lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
- Có chuyện gì để sau đi, ta đang bận!
Dục hỏa tuôn trào, Hùng nóng nảy nói.
- Huynh đài, ta muốn mời hai người bữa cơm.
Tiếng nói của Kim Trọng vang lên. Trời vừa tối, hắn liền tới mời Hùng và Nguyệt Vũ cùng dùng cơm.
Có người lạ bên ngoài, dũng khí của Nguyệt Vũ mất sạch, nàng thở hổn hển, năn nỉ nói:
-Ca, chúng ta đi ăn cơm thôi. Muội đói.
-Ừ.
Hùng gật đầu, hắn biết Nguyệt Vũ ngại người khác. Hắn không muốn ép buộc nàng.
Hai người đứng lên chỉnh sửa lại quần áo.
Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
-Tới đây.
Hùng tiếc nuối đi ra mở cửa, cùng Kim Trọng đi xuống nhà ăn.
Hai phút sau, ba người tới một phòng ăn rộng dãi, mùi thức ăn thơm phức khiến Hùng cảm thấy có chút đói bụng.
Kim Trọng dắt hai người tới một bàn tròn như cái mâm lớn, thức ăn bầy đầy bàn. Lúc này, đám người ngồi xuống vây quanh cái bàn kia.
Mọi người giới thiệu sơ qua, rồi cùng nhau dùng bữa. Sau một hồi, Hùng mới biết đám người này thuộc Ngưng Bích Cung. Thanh niên Kim Trọng là đệ nhất thiên tài trong cung. Còn cô nương kia tên Thuý Vân, mấy lão đầu kia gọi là Vương lão, Kim lão, Thụy lão, Hạo lão, Văn lão.
Đám người vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ.
Mấy lão đầu có vẻ trầm mặc, ít nói. Nguyệt Vũ nhỏ nhẹ cắn từng miếng thịt.
Nhìn Nguyệt Vũ mặt mũi còn đỏ nhạt, Thúy Vân biết hai người vừa làm gì, nàng hừ nhẹ. Thúy Vân trừng mắt nhìn Hùng, ngấu nghiến nhai nuốt từng miếng thịt thực kĩ.
Hùng không quan tâm, hắn với Kim Trọng nói chuyện rất vui vẻ.
Kim Trọng quanh co tìm hiểu nguồn gốc của Hùng, nhưng không dò xét được, đành phải bỏ qua. Bất quá, thỉnh thoảng nói chuyện với Hùng, mỗi câu nói của Hùng luôn luôn khiến hắn cảm giác chính mình hiểu được điều gì đó, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu như muốn phi thăng. Điều này khiến Kim Trọng nhìn Hùng với ánh mắt khác lạ.
Kim Trọng thì thầm: “ Không lẽ cảm giác nâng nâng này là yêu hay sao? Thật bay bổng, thật thoải mái.”
Hùng đối với thanh niên này cũng có hảo cảm, Kim Trọng không phải loại ngông cuồng tự đại, cử chỉ hành động rất có lễ độ. Nhưng mà ánh mắt Kim Trọng nhìn mình có gì đó không đúng thì phải! Hùng khó hiểu nghĩ.
Tác giả :
Gió Thổi Lá Bay