Anh Hùng Thời Loạn
Chương 56: Đợt tấn công đầu tiên
Gió thu xào xạc, bầu trời vẫn xám xịt như trước, không thấy chút ánh nắng nào. Đối với những người dân bình thường ở Nam Thành mà nói, đây chỉ là một buổi chiều bình thường.
Mặt đất, không trung, xe buýt, tàu điện và máy bay tư nhân lao vút qua; những tòa nhà với kiến trúc cường điệu phong phú đều lặng yên đứng sừng sững, khiến thành thị bao phủ bởi màu xám quạnh quẽ. Giữa ban ngày, những cậu ấm nhà giàu vẫn trầm mê trong thân thể tinh xảo của người máy nữ tại khu nhà cao cấp của mình. Những nam thanh nữ tú không tìm thấy lý tưởng cho mình thì lõa thể ăn uống sinh hoạt trong tòa nhà trong suốt. Người máy nô lệ kiệm lời đang giám thị dây chuyền sản xuất vũ khí tự động trong công xưởng.
Buổi trưa, mười hai giờ đúng, sự yên bình và tĩnh lặng kéo dài hai năm ở Nam Thành đã bị một giọng nói lạnh tanh vô tình phá vỡ.
Tất cả màn hình ngoài trời hoặc trong nhà người dân, tất cả thiết bị thông tin trí năng hóa dùng trong quân sự hay dân sự, tất cả tòa nhà hoặc người máy có trang bị máy cảm biến nano đều đồng thời hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông còn trẻ, hoặc vang lên giọng nói của anh.
Khuôn mặt của anh ta cực kỳ điển trai lạnh lùng; làn da, mắt và môi đều có màu xanh đã chứng thực lời đồn về vẻ ngoài của người thống trị tối cao. Mặc dù đây là lần đầu tiên con người thần bí này xuất hiện trước mặt toàn dân.
“Hỡi những người dân của đại lục, tôi là Cố Đồng.” Những lời này vừa vang lên, những con người rải rác khắp mọi ngóc ngách ở Nam Thành đều không hẹn mà cùng ngừng thở.
“Hòa bình sẽ không còn nữa. Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng nay, tôi đã nhận được lời tuyên chiến của người máy Tây Đại Lục.”
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, mọi người vỡ òa trong nỗi kinh sợ. Có người lập tức gào lên: “Chiến tranh! Chúng tôi muốn chiến tranh! Giết sạch những tên phản bội này đi!”
Nhưng cũng có người lập tức rơi nước mắt: “Không! Chiến tranh đáng ghê tởm!”
Những người lớn tuổi vẫn còn nhớ như in bước ngoặt suy bại của xã hội loài người, bắt đầu từ cuộc chiến tranh đầu tiên với người máy phản bội vào năm mươi năm trước. Mà hôm nay, người máy lại ngóc đầu trở lại!
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Người đàn ông trong màn hình không hề tức giận, cũng không trợn tròn mắt. Đôi mắt xanh của anh bình tĩnh không một gợn sóng. Nhưng bởi vì quá bình tĩnh lại khiến mọi người cảm thấy sự kiên nghị trong ánh mắt đó ẩn chứa nỗi bi thương.
“Tôi, và đội quân của mình sẽ đánh bại quân đội người máy, bằng máu tươi và ý chí của chúng tôi.” Cố Đồng nói chậm rãi. “Mặc dù Đế Quốc đã bị tiêu diệt, nhưng lời hứa của quân đội dành cho con dân Đế Quốc không bao giờ thay đổi.”
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Sau một lúc lâu, bỗng vang lên tiếng hoan hô ngất trời.
“Muôn năm! Muôn năm!” “Đế Quốc muôn năm! Cố tướng quân muôn năm!”
Tin tức hai bờ đại lục tuyên chiến lập tức lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của mọi người. Khác hẳn với vẻ hăm hở của dân thường, chính khách, quý tộc, các thương gia đều lo sợ bất an. Vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu bắt đầu tràn ngập không khí kỳ dị. Trong các cuộc giao dịch, những chiếc máy bay dân dụng có thể bay khắp sáu đại lục có số lượng hiếm hoi đó được bán với giá trên trời. Mặc dù mọi người không biết những đại lục ngoài hai đại lục Đông Tây bị giống loài gì thống trị. Hễ những người có đầy đủ tiền tài quyền lực đều bắt đầu chuẩn bị chạy trốn sau khi Nam Thành thua trận.
Tuy vậy bên Cố Đồng, nào có nhàn hạ bận tâm tới những suy nghĩ hèn mọn này.
————————————————
Tại căn hầm cơ mật ở tầng ba dưới lòng đất, dinh thự Cố tướng quân.
Không có đèn, bức tường kim loại màu bạc tản ra ánh sáng trắng dìu dịu, khiến cả gian phòng sáng trưng.
Cố Đồng không hề chểnh mảng công việc, ngồi vị trí chủ trì của chiếc bàn hội nghị hình bầu dục. Diệp Diễm ngồi cạnh anh. Sau đó là Gebhuza, Thư Bình Nam, và những nhân vật nòng cốt có quyền khống chế Nam Thành.
Thư Bình Nam trình bày vắn tắt chiến lược của người máy, cuối cùng tổng kết: “Bước đi đầu tiên mà kẻ địch có thể thực hiện chính là phát động chiến tranh thông tin. Khả năng phá hoại hệ thống thông tin của chúng vốn mạnh hơn loài người, những năm nay kỹ thuật của chúng càng phát triển tới mức không biết đường nào mà lần.”
“Cho nên?” Đại úy Hà Khâm Du cất giọng hỏi. Mặc dù anh ta từng phạm sai lầm, nhưng vẫn là tướng lĩnh cấp cao có kinh nghiệm chiến đấu với người máy phong phú hiếm có trong quân đội.
“Nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, mạng lưới thông tin của chúng ta, hệ thống điều khiển trí năng hóa và cả hệ thống điều khiển thành phố sẽ gặp nguy hiểm khồn lường!” Thư Bình Nam buông tay.
“Có thể giữ vững trong bao lâu?” Cố Đồng hỏi.
“Nhiều lắm là một ngày.” Ngồi ở vị trí cuối cùng, người máy duy nhất trả lời. Thân thể kim loại đen nhánh, con ngươi đỏ ngầu toát lên vẻ lạnh lẽo, cũng chính là người máy cứu sống Trình Thanh Lam hôm đó. Hắn cũng là người đứng đầu về khoa học kỹ thuật trong quân đội.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng.
“Vera, chúng ta đưa vào nhiều tài nguyên để xây dựng hệ thống phòng ngự như vậy, mà chỉ có thể ngăn cản hai mươi tư giờ thôi sao?” Cấp dưới của Cố Đồng, người của bộ nội vụ là một người đàn ông hai mươi bốn tuổi chững chạc, khó hiểu hỏi.
Người máy Vera trả lời không chút tình cảm: “Mười năm trước, người máy đánh lén Đông Đại Lục, hệ thống phòng ngự của loài người bị sập trong vòng năm tiếng.” Có nghĩa là, bây giờ có thể chống đỡ hai mươi tư giờ đã tốt lắm rồi.
Diệp Diễm bỗng lên tiếng: “Bất kỳ người máy nào cũng dựa vào chip điều khiển. Chúng ta có thể ra tay từ đây không?”
Diệp Diễm và Gebhuza đều xuất hiện lần đầu ở hội nghị nòng cốt của Nam Thành. Mấy thủ hạ của Cố Đồng biết thân phận của họ, tâm trạng hơi phức tạp. Bây giờ nghe anh nói như vậy, Thư Bình Nam liếc nhìn Cố Đồng, lập tức uyển chuyển tranh quyền nói trước: “Về lý là như vậy, nhưng kỹ thuật của chúng ta chưa đến mức đó...”
Vera ở bên không hề nể tình, hắn lẳng lặng nói: “Chip của mỗi người máy đều có mã hóa đặc biệt, phòng ngừa sự tấn công của chúng đã khó lắm rồi. Nếu cậu còn muốn thông qua thiết bị thông tin, thì hoàn toàn không có khả năng khống chế được chúng.”
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Diễm, phản ứng của Hà Khâm Du là rõ ràng nhất, nở nụ cười mỉa mai.
Diệp Diễm lại nhìn Cố Đồng, nói: “Tôi cũng không am hiểm lắm về lĩnh vực kỹ thuật thông tin. Nhưng, dù hệ thống chip có tinh vi hơn nữa, cũng phải truyền mệnh lệnh qua mạng lưới thông tin trong thân thể. Có thể phá hỏng mạng lưới thông tin trong thân thể người máy không?”
Cố Đồng khẽ nhướng mày.
“Ví dụ như...” Diệp Diễm trầm ngâm, “Chúng ta có thể phá hỏng thần kinh cảm biến nano và mạch điện nano trong thân thể chúng. Dùng thuốc sinh hóa có được không? Hoặc là...” Anh nhìn Gebhuza, “Kỹ thuật khống chế sóng điện não sinh vật?”
Đôi mắt đỏ ngầu của Vera chợt sáng ngời, Thư Bình Nam hơi ngẩn ra, mặt Gebhuza trầm lặng. Những người khác cũng lâm vào trầm tư.
Cố Đồng lại liếc mắt nhìn Gebhuza: “Hoàng tử, tôi vô cùng kính nể kỹ thuật khống chế sóng điện não của anh.” Vera bỗng ngước mắt nhìn Gebhuza vẫn luôn im lặng.
Gebhuza lắc đầu: “Tôi chỉ có thể đưa ra những mệnh lệnh cơ bản cho Zombie. Nhưng thuốc cải tạo của các người lại làm cho Zombie khôi phục năng lực tư duy cơ bản. Điểm này, tôi không làm được.”
Vera lại lắc đầu: “Nhưng nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, chúng ta có tự vệ cũng không đủ, hoàn toàn không thể tấn công người máy bằng sinh hóa và sóng điện não từ khoảng cách xa như vậy.”
Diệp Diễm và Cố Đồng liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười.
“Nếu chúng ta không phòng thủ thì sao?” Diệp Diễm hỏi ngược lại, tất cả mọi người đều chấn động, không phòng thủ ư?
Cố Đồng tiếp lời: “Nếu chúng ta bỏ qua tất cả hệ thống thông tin dân sự và hệ thống phòng thủ cơ bản của quân đội, tập trung tất cả kỹ sư, chỉ duy trì hệ thống chỉ huy và hệ thống vận chuyển vũ khí quan trọng nhất, có phải dễ dàng hơn nhiều không?”
Vera ngừng hai giây, đáp lời: “Vâng.” Người tinh thông chiến tranh thông tin như hắn lập tức hiểu được, kinh hãi nhìn Cố Đồng và Diệp Diễm.
Diệp Diễm gật đầu: “Đúng. Chúng ta phải trả giá bằng sự sụp đổ đến 90% của hệ thống thông tin, để tín hiệu tấn công của chúng xâm nhập, cùng lúc đó, phục chế tín hiệu của chúng, che giấu đạn đạo nano chứa thuốc sinh hóa có tính ăn mòn, từ đó đột phá hệ thống phòng ngự của chúng, tấn công đội quân của chúng trên quy mô lớn!”
Cố Đồng nói: “Chúng ta không đề cao phòng thủ. Chúng ta tấn công!”
Gebhuza nói tiếp: “Còn có thể đưa máy cảm biến sóng điện từ nano vào trong đạn đạo, tự động tìm kiếm chip tín hiệu, đề cao độ chính xác của đòn tấn công!”
“Thiên tài! Đây là ý tưởng thiên tài!” Thư Bình Nam là người đầu tiên hiểu rõ, hai tướng lĩnh cấp cao khác trong quân đội và Hà Khâm Du cũng phải gật đầu rối rít. Hai người giữ vị trí chủ đạo trong bộ nội vụ mặc dù không hiểu chi tiết kỹ thuật, nhưng cũng hiểu đại khái về chiến thuật này.
Thay đổi lịch sử của chiến tranh thông tin: Bước đầu tiên, cho dừng 90% hệ thống chống cự và phòng ngự, dụ tín hiệu tấn công của kẻ địch xâm nhập. Bước thứ hai, phục chế tín hiệu mã hóa thông tin của kẻ địch, che giấu đạn đạo chứa thuốc sinh hóa đột phá phòng tuyến của chúng, chủ động tấn công!
Sống lại sau khi bị đưa vào chỗ chết, phản đòn mà tấn công!
Kết quả sẽ ra sao đây? Không biết. Nhưng chung quy lại thành công đã không thể nghi ngờ. Vera và Gebhuza lập tức bắt tay vào chuẩn bị; hai người ở bộ nội vụ và ba tướng lĩnh cao cấp trong quân đội lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh, tránh cho hệ thống thông tin tê liệt khiến dân thường và quân đội hỗn loạn.
Trong phòng cơ mật chỉ còn lại hai anh em Cố thị.
“Anh trai...” Vẻ nghiêm trúc trầm tĩnh vừa nãy của Cố Đồng chợt biến mất, đôi mắt xanh lóng lánh ánh cười, “Anh vẫn tài giỏi như năm đó.”
Nhạy bén, bình tĩnh, khả năng chỉ huy vượt trội cùng ý chí kiên cường hơn sắt đá, anh đúng là người có khiếu lãnh đạo bẩm sinh.
Diệp Diễm nhìn em trai mình, cũng cười: “A Đồng, anh không bằng cậu.”
Cố Đồng lắc đầu: “Sau khi biết anh còn sống, có lúc em còn nghĩ, hai năm trước nếu anh chỉ huy cuộc chiến với người Hackley, có lẽ kết cục đã không như vậy. Có lẽ chúng ta không cần trả cái giá thê thảm bằng vài trăm nghìn người biến thành Zombie.”
Diệp Diễm không lên tiếng, mãi sau mới nói: “A Đồng, cậu đã làm rất tốt rồi. Mẹ ở trên trời có linh nếu biết được, nhất định sẽ tự hào về cậu.”
Đôi mắt xanh của Cố Đồng trầm xuống: “Cuối cùng anh đã trở về Nam Thành, chắc mẹ vui lắm.” Nhưng lại nói, “Anh yên tâm đi, Hình Tùng không giết thủ hạ của mình, chị dâu nhất định không sao đâu.”
Sắc mặt của Diệp Diễm cứng đờ, trước mặt em trai không hề ngụy trang vẻ buồn rầu trong mắt, khẽ nói: “Đúng, cô ấy nhất định không sao.”
————————————————
Chiến tranh thông tin của Tây Đại Lục quả nhiên tới rất nhanh.
Một giờ chiều, Cố Đồng nhận được báo cáo cơ mật từ các nơi: Hệ thống thông tin bị hacker tấn công, các kỹ sư ra sức bảo vệ, nhưng tình thế vô cùng nguy ngập!
Người máy tấn công luân phiên!
Bộ chỉ huy tối cao ở dinh thự Cố Đồng, bắt đầu vận hành với cường độ cao, chỉ huy cả quân đội và lực lượng khoa học kỹ thuật, dựa theo chiến lược trước đó, mau chóng thực thi chiến thuật.
Ban đêm, sau chống cự giả bộ, phần lớn hệ thống tin tức ở Nam Thành đã lâm vào tê liệt. Mà đòn tấn công đạn đạo sinh hóa của Vera đã theo mệnh lệnh phức tạp của hắn mà sắp xếp thành trận địa dày đặc. Tất cả kỹ sư đã thành công phục chế tín hiệu tấn công của quân địch, lặng lẽ phản hồi lại tín hiệu theo sự tấn công luân phiên của kẻ địch, che giấu đạn đạo ẩn mình tập kích bất ngờ về phía Tây Đại Lục.
Mặc dù Diệp Diễm đưa ra chiến lược đánh lén, nhưng anh cũng không tinh thông kỹ thuật thông tin, cầm bao thuốc lá, đi tới sân cỏ trồng cây cảnh.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Gebhuza cũng đứng ở hành lang gấp khúc cũ kỹ, nhìn phía tây suy nghĩ đến mất hồn. Diệp Diễm châm thuốc, hít sâu một hơi, tựa ở đầu bên kia của hành lang, lẳng lặng nhả khói thuốc.
Gebhuza chậm rãi quay đầu lại, cất tiếng hỏi: “Cô ấy mang thai con của tôi?”
Diệp Diễm nghe vậy, ném điếu thuốc xuống dưới đất, bước qua. Đôi mắt đen của hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Diệp Diễm đột nhiên nâng cánh tay phải, đấm mạnh lên mặt Gebhuza!
Gebhuza không trốn không tránh, gương mặt bị lực đánh mãnh liệt của Diệp Diễm làm cho quay sang một bên. Anh nhổ máu ra, chậm rãi quay lại, vẫn nhìn Diệp Diễm.
Má phải màu mạch đã sưng vù, thế nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nói: “Cú đấm này là tôi nợ anh.”
Diệp Diễm hơi ngẩn ra, Gebhuza đột nhiên vung tay, đấm lên mặt Diệp Diễm! Diệp Diễm cũng bị đánh tới mức mặt quay sang bên như trước, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt chợt xanh tím sưng đau.
Thế nhưng anh vẫn âm trầm, đôi mắt đen thẫm tức giận nhìn Gebhuza.
“Cú đấm này, là anh nợ tôi.” Gebhuza nói, “Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không để cô ấy bị người máy bắt đi! Còn có... con trai của tôi!”
Sắc mặt của Diệp Diễm cực kỳ khó coi, gằn từng chữ một: “Geb-Hu-Za!”
Gebhuza lại cười: “Cái tên Gebhuza... Khi tôi khôi phục hình dáng vốn dĩ và thân phận của mình, khống chế quân đội Zombie, tôi cho rằng tôi đã sống lại. Nhưng...”
“Cho đến khi cô ấy chết trên tay tôi.” Gebhuza nói, “Tôi mới biết được, thật ra thì tôi đã chết.”
Giọng anh mang ý cười, nhưng vô cùng đau thương. Trong lòng Diệp Diễm bỗng hiện hiện lên hình ảnh Trình Thanh Lam bị bắt đi, khuôn mặt tái nhợt và dòng máu đỏ tím chậm rãi xuống bắp đùi mà cảm thấy đau xót.
Nhưng Gebhuza lại lẩm bẩm, nói bằng giọng điệu khiêu khích hài hước của riêng mình Đinh Nhất: “Diệp Diễm, nếu bây giờ tôi cứu cô ấy về, có làm nổi bật lên sự vô năng của anh không nhỉ?”
Diệp Diễm lấy lại tinh thần, lửa giận trong mắt đã thu lại, chỉ còn vẻ hờ hững: “Không cứu được cô ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?”
Không cứu được cô ấy, chẳng phải tôi sẽ trở thành cái xác không hồn sao? Còn quan tâm tới điều gì nữa?
——————————————————
Hai người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo cố chấp, đang lặng lẽ giằng co ở Nam Thành, rồi lại hợp tác mật thiết. Mưu lược của Diệp Diễm, khả năng khoa học kỹ thuật của Gebhuza.
Mà ở Tây Đại Lục cách xa bốn nghìn cây số, tại dinh thự nguy nga tráng lệ tựa như ảo mộng, Trình Thanh Lam dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là sờ bụng mình.
Không hề khóc lóc, cũng không khó chịu. Tứ chi và trái tim cô đều chết lặng, nhưng lại cất một tiếng thở dài như một người đã có tuổi. Tiếng rất khẽ nhưng hơi thở lại nặng nề.
“Thanh Lam, cô đã trở lại rồi.” Đôi mắt xa lạ ấm áp đang nhìn cô.
Khi thấy cô thở dài, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú bỗng ướt nhòa.
Mặt đất, không trung, xe buýt, tàu điện và máy bay tư nhân lao vút qua; những tòa nhà với kiến trúc cường điệu phong phú đều lặng yên đứng sừng sững, khiến thành thị bao phủ bởi màu xám quạnh quẽ. Giữa ban ngày, những cậu ấm nhà giàu vẫn trầm mê trong thân thể tinh xảo của người máy nữ tại khu nhà cao cấp của mình. Những nam thanh nữ tú không tìm thấy lý tưởng cho mình thì lõa thể ăn uống sinh hoạt trong tòa nhà trong suốt. Người máy nô lệ kiệm lời đang giám thị dây chuyền sản xuất vũ khí tự động trong công xưởng.
Buổi trưa, mười hai giờ đúng, sự yên bình và tĩnh lặng kéo dài hai năm ở Nam Thành đã bị một giọng nói lạnh tanh vô tình phá vỡ.
Tất cả màn hình ngoài trời hoặc trong nhà người dân, tất cả thiết bị thông tin trí năng hóa dùng trong quân sự hay dân sự, tất cả tòa nhà hoặc người máy có trang bị máy cảm biến nano đều đồng thời hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông còn trẻ, hoặc vang lên giọng nói của anh.
Khuôn mặt của anh ta cực kỳ điển trai lạnh lùng; làn da, mắt và môi đều có màu xanh đã chứng thực lời đồn về vẻ ngoài của người thống trị tối cao. Mặc dù đây là lần đầu tiên con người thần bí này xuất hiện trước mặt toàn dân.
“Hỡi những người dân của đại lục, tôi là Cố Đồng.” Những lời này vừa vang lên, những con người rải rác khắp mọi ngóc ngách ở Nam Thành đều không hẹn mà cùng ngừng thở.
“Hòa bình sẽ không còn nữa. Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng nay, tôi đã nhận được lời tuyên chiến của người máy Tây Đại Lục.”
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, mọi người vỡ òa trong nỗi kinh sợ. Có người lập tức gào lên: “Chiến tranh! Chúng tôi muốn chiến tranh! Giết sạch những tên phản bội này đi!”
Nhưng cũng có người lập tức rơi nước mắt: “Không! Chiến tranh đáng ghê tởm!”
Những người lớn tuổi vẫn còn nhớ như in bước ngoặt suy bại của xã hội loài người, bắt đầu từ cuộc chiến tranh đầu tiên với người máy phản bội vào năm mươi năm trước. Mà hôm nay, người máy lại ngóc đầu trở lại!
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Người đàn ông trong màn hình không hề tức giận, cũng không trợn tròn mắt. Đôi mắt xanh của anh bình tĩnh không một gợn sóng. Nhưng bởi vì quá bình tĩnh lại khiến mọi người cảm thấy sự kiên nghị trong ánh mắt đó ẩn chứa nỗi bi thương.
“Tôi, và đội quân của mình sẽ đánh bại quân đội người máy, bằng máu tươi và ý chí của chúng tôi.” Cố Đồng nói chậm rãi. “Mặc dù Đế Quốc đã bị tiêu diệt, nhưng lời hứa của quân đội dành cho con dân Đế Quốc không bao giờ thay đổi.”
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Sau một lúc lâu, bỗng vang lên tiếng hoan hô ngất trời.
“Muôn năm! Muôn năm!” “Đế Quốc muôn năm! Cố tướng quân muôn năm!”
Tin tức hai bờ đại lục tuyên chiến lập tức lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của mọi người. Khác hẳn với vẻ hăm hở của dân thường, chính khách, quý tộc, các thương gia đều lo sợ bất an. Vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu bắt đầu tràn ngập không khí kỳ dị. Trong các cuộc giao dịch, những chiếc máy bay dân dụng có thể bay khắp sáu đại lục có số lượng hiếm hoi đó được bán với giá trên trời. Mặc dù mọi người không biết những đại lục ngoài hai đại lục Đông Tây bị giống loài gì thống trị. Hễ những người có đầy đủ tiền tài quyền lực đều bắt đầu chuẩn bị chạy trốn sau khi Nam Thành thua trận.
Tuy vậy bên Cố Đồng, nào có nhàn hạ bận tâm tới những suy nghĩ hèn mọn này.
————————————————
Tại căn hầm cơ mật ở tầng ba dưới lòng đất, dinh thự Cố tướng quân.
Không có đèn, bức tường kim loại màu bạc tản ra ánh sáng trắng dìu dịu, khiến cả gian phòng sáng trưng.
Cố Đồng không hề chểnh mảng công việc, ngồi vị trí chủ trì của chiếc bàn hội nghị hình bầu dục. Diệp Diễm ngồi cạnh anh. Sau đó là Gebhuza, Thư Bình Nam, và những nhân vật nòng cốt có quyền khống chế Nam Thành.
Thư Bình Nam trình bày vắn tắt chiến lược của người máy, cuối cùng tổng kết: “Bước đi đầu tiên mà kẻ địch có thể thực hiện chính là phát động chiến tranh thông tin. Khả năng phá hoại hệ thống thông tin của chúng vốn mạnh hơn loài người, những năm nay kỹ thuật của chúng càng phát triển tới mức không biết đường nào mà lần.”
“Cho nên?” Đại úy Hà Khâm Du cất giọng hỏi. Mặc dù anh ta từng phạm sai lầm, nhưng vẫn là tướng lĩnh cấp cao có kinh nghiệm chiến đấu với người máy phong phú hiếm có trong quân đội.
“Nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, mạng lưới thông tin của chúng ta, hệ thống điều khiển trí năng hóa và cả hệ thống điều khiển thành phố sẽ gặp nguy hiểm khồn lường!” Thư Bình Nam buông tay.
“Có thể giữ vững trong bao lâu?” Cố Đồng hỏi.
“Nhiều lắm là một ngày.” Ngồi ở vị trí cuối cùng, người máy duy nhất trả lời. Thân thể kim loại đen nhánh, con ngươi đỏ ngầu toát lên vẻ lạnh lẽo, cũng chính là người máy cứu sống Trình Thanh Lam hôm đó. Hắn cũng là người đứng đầu về khoa học kỹ thuật trong quân đội.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng.
“Vera, chúng ta đưa vào nhiều tài nguyên để xây dựng hệ thống phòng ngự như vậy, mà chỉ có thể ngăn cản hai mươi tư giờ thôi sao?” Cấp dưới của Cố Đồng, người của bộ nội vụ là một người đàn ông hai mươi bốn tuổi chững chạc, khó hiểu hỏi.
Người máy Vera trả lời không chút tình cảm: “Mười năm trước, người máy đánh lén Đông Đại Lục, hệ thống phòng ngự của loài người bị sập trong vòng năm tiếng.” Có nghĩa là, bây giờ có thể chống đỡ hai mươi tư giờ đã tốt lắm rồi.
Diệp Diễm bỗng lên tiếng: “Bất kỳ người máy nào cũng dựa vào chip điều khiển. Chúng ta có thể ra tay từ đây không?”
Diệp Diễm và Gebhuza đều xuất hiện lần đầu ở hội nghị nòng cốt của Nam Thành. Mấy thủ hạ của Cố Đồng biết thân phận của họ, tâm trạng hơi phức tạp. Bây giờ nghe anh nói như vậy, Thư Bình Nam liếc nhìn Cố Đồng, lập tức uyển chuyển tranh quyền nói trước: “Về lý là như vậy, nhưng kỹ thuật của chúng ta chưa đến mức đó...”
Vera ở bên không hề nể tình, hắn lẳng lặng nói: “Chip của mỗi người máy đều có mã hóa đặc biệt, phòng ngừa sự tấn công của chúng đã khó lắm rồi. Nếu cậu còn muốn thông qua thiết bị thông tin, thì hoàn toàn không có khả năng khống chế được chúng.”
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Diễm, phản ứng của Hà Khâm Du là rõ ràng nhất, nở nụ cười mỉa mai.
Diệp Diễm lại nhìn Cố Đồng, nói: “Tôi cũng không am hiểm lắm về lĩnh vực kỹ thuật thông tin. Nhưng, dù hệ thống chip có tinh vi hơn nữa, cũng phải truyền mệnh lệnh qua mạng lưới thông tin trong thân thể. Có thể phá hỏng mạng lưới thông tin trong thân thể người máy không?”
Cố Đồng khẽ nhướng mày.
“Ví dụ như...” Diệp Diễm trầm ngâm, “Chúng ta có thể phá hỏng thần kinh cảm biến nano và mạch điện nano trong thân thể chúng. Dùng thuốc sinh hóa có được không? Hoặc là...” Anh nhìn Gebhuza, “Kỹ thuật khống chế sóng điện não sinh vật?”
Đôi mắt đỏ ngầu của Vera chợt sáng ngời, Thư Bình Nam hơi ngẩn ra, mặt Gebhuza trầm lặng. Những người khác cũng lâm vào trầm tư.
Cố Đồng lại liếc mắt nhìn Gebhuza: “Hoàng tử, tôi vô cùng kính nể kỹ thuật khống chế sóng điện não của anh.” Vera bỗng ngước mắt nhìn Gebhuza vẫn luôn im lặng.
Gebhuza lắc đầu: “Tôi chỉ có thể đưa ra những mệnh lệnh cơ bản cho Zombie. Nhưng thuốc cải tạo của các người lại làm cho Zombie khôi phục năng lực tư duy cơ bản. Điểm này, tôi không làm được.”
Vera lại lắc đầu: “Nhưng nếu chúng phát động chiến tranh thông tin, chúng ta có tự vệ cũng không đủ, hoàn toàn không thể tấn công người máy bằng sinh hóa và sóng điện não từ khoảng cách xa như vậy.”
Diệp Diễm và Cố Đồng liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười.
“Nếu chúng ta không phòng thủ thì sao?” Diệp Diễm hỏi ngược lại, tất cả mọi người đều chấn động, không phòng thủ ư?
Cố Đồng tiếp lời: “Nếu chúng ta bỏ qua tất cả hệ thống thông tin dân sự và hệ thống phòng thủ cơ bản của quân đội, tập trung tất cả kỹ sư, chỉ duy trì hệ thống chỉ huy và hệ thống vận chuyển vũ khí quan trọng nhất, có phải dễ dàng hơn nhiều không?”
Vera ngừng hai giây, đáp lời: “Vâng.” Người tinh thông chiến tranh thông tin như hắn lập tức hiểu được, kinh hãi nhìn Cố Đồng và Diệp Diễm.
Diệp Diễm gật đầu: “Đúng. Chúng ta phải trả giá bằng sự sụp đổ đến 90% của hệ thống thông tin, để tín hiệu tấn công của chúng xâm nhập, cùng lúc đó, phục chế tín hiệu của chúng, che giấu đạn đạo nano chứa thuốc sinh hóa có tính ăn mòn, từ đó đột phá hệ thống phòng ngự của chúng, tấn công đội quân của chúng trên quy mô lớn!”
Cố Đồng nói: “Chúng ta không đề cao phòng thủ. Chúng ta tấn công!”
Gebhuza nói tiếp: “Còn có thể đưa máy cảm biến sóng điện từ nano vào trong đạn đạo, tự động tìm kiếm chip tín hiệu, đề cao độ chính xác của đòn tấn công!”
“Thiên tài! Đây là ý tưởng thiên tài!” Thư Bình Nam là người đầu tiên hiểu rõ, hai tướng lĩnh cấp cao khác trong quân đội và Hà Khâm Du cũng phải gật đầu rối rít. Hai người giữ vị trí chủ đạo trong bộ nội vụ mặc dù không hiểu chi tiết kỹ thuật, nhưng cũng hiểu đại khái về chiến thuật này.
Thay đổi lịch sử của chiến tranh thông tin: Bước đầu tiên, cho dừng 90% hệ thống chống cự và phòng ngự, dụ tín hiệu tấn công của kẻ địch xâm nhập. Bước thứ hai, phục chế tín hiệu mã hóa thông tin của kẻ địch, che giấu đạn đạo chứa thuốc sinh hóa đột phá phòng tuyến của chúng, chủ động tấn công!
Sống lại sau khi bị đưa vào chỗ chết, phản đòn mà tấn công!
Kết quả sẽ ra sao đây? Không biết. Nhưng chung quy lại thành công đã không thể nghi ngờ. Vera và Gebhuza lập tức bắt tay vào chuẩn bị; hai người ở bộ nội vụ và ba tướng lĩnh cao cấp trong quân đội lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh, tránh cho hệ thống thông tin tê liệt khiến dân thường và quân đội hỗn loạn.
Trong phòng cơ mật chỉ còn lại hai anh em Cố thị.
“Anh trai...” Vẻ nghiêm trúc trầm tĩnh vừa nãy của Cố Đồng chợt biến mất, đôi mắt xanh lóng lánh ánh cười, “Anh vẫn tài giỏi như năm đó.”
Nhạy bén, bình tĩnh, khả năng chỉ huy vượt trội cùng ý chí kiên cường hơn sắt đá, anh đúng là người có khiếu lãnh đạo bẩm sinh.
Diệp Diễm nhìn em trai mình, cũng cười: “A Đồng, anh không bằng cậu.”
Cố Đồng lắc đầu: “Sau khi biết anh còn sống, có lúc em còn nghĩ, hai năm trước nếu anh chỉ huy cuộc chiến với người Hackley, có lẽ kết cục đã không như vậy. Có lẽ chúng ta không cần trả cái giá thê thảm bằng vài trăm nghìn người biến thành Zombie.”
Diệp Diễm không lên tiếng, mãi sau mới nói: “A Đồng, cậu đã làm rất tốt rồi. Mẹ ở trên trời có linh nếu biết được, nhất định sẽ tự hào về cậu.”
Đôi mắt xanh của Cố Đồng trầm xuống: “Cuối cùng anh đã trở về Nam Thành, chắc mẹ vui lắm.” Nhưng lại nói, “Anh yên tâm đi, Hình Tùng không giết thủ hạ của mình, chị dâu nhất định không sao đâu.”
Sắc mặt của Diệp Diễm cứng đờ, trước mặt em trai không hề ngụy trang vẻ buồn rầu trong mắt, khẽ nói: “Đúng, cô ấy nhất định không sao.”
————————————————
Chiến tranh thông tin của Tây Đại Lục quả nhiên tới rất nhanh.
Một giờ chiều, Cố Đồng nhận được báo cáo cơ mật từ các nơi: Hệ thống thông tin bị hacker tấn công, các kỹ sư ra sức bảo vệ, nhưng tình thế vô cùng nguy ngập!
Người máy tấn công luân phiên!
Bộ chỉ huy tối cao ở dinh thự Cố Đồng, bắt đầu vận hành với cường độ cao, chỉ huy cả quân đội và lực lượng khoa học kỹ thuật, dựa theo chiến lược trước đó, mau chóng thực thi chiến thuật.
Ban đêm, sau chống cự giả bộ, phần lớn hệ thống tin tức ở Nam Thành đã lâm vào tê liệt. Mà đòn tấn công đạn đạo sinh hóa của Vera đã theo mệnh lệnh phức tạp của hắn mà sắp xếp thành trận địa dày đặc. Tất cả kỹ sư đã thành công phục chế tín hiệu tấn công của quân địch, lặng lẽ phản hồi lại tín hiệu theo sự tấn công luân phiên của kẻ địch, che giấu đạn đạo ẩn mình tập kích bất ngờ về phía Tây Đại Lục.
Mặc dù Diệp Diễm đưa ra chiến lược đánh lén, nhưng anh cũng không tinh thông kỹ thuật thông tin, cầm bao thuốc lá, đi tới sân cỏ trồng cây cảnh.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Gebhuza cũng đứng ở hành lang gấp khúc cũ kỹ, nhìn phía tây suy nghĩ đến mất hồn. Diệp Diễm châm thuốc, hít sâu một hơi, tựa ở đầu bên kia của hành lang, lẳng lặng nhả khói thuốc.
Gebhuza chậm rãi quay đầu lại, cất tiếng hỏi: “Cô ấy mang thai con của tôi?”
Diệp Diễm nghe vậy, ném điếu thuốc xuống dưới đất, bước qua. Đôi mắt đen của hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Diệp Diễm đột nhiên nâng cánh tay phải, đấm mạnh lên mặt Gebhuza!
Gebhuza không trốn không tránh, gương mặt bị lực đánh mãnh liệt của Diệp Diễm làm cho quay sang một bên. Anh nhổ máu ra, chậm rãi quay lại, vẫn nhìn Diệp Diễm.
Má phải màu mạch đã sưng vù, thế nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nói: “Cú đấm này là tôi nợ anh.”
Diệp Diễm hơi ngẩn ra, Gebhuza đột nhiên vung tay, đấm lên mặt Diệp Diễm! Diệp Diễm cũng bị đánh tới mức mặt quay sang bên như trước, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt chợt xanh tím sưng đau.
Thế nhưng anh vẫn âm trầm, đôi mắt đen thẫm tức giận nhìn Gebhuza.
“Cú đấm này, là anh nợ tôi.” Gebhuza nói, “Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không để cô ấy bị người máy bắt đi! Còn có... con trai của tôi!”
Sắc mặt của Diệp Diễm cực kỳ khó coi, gằn từng chữ một: “Geb-Hu-Za!”
Gebhuza lại cười: “Cái tên Gebhuza... Khi tôi khôi phục hình dáng vốn dĩ và thân phận của mình, khống chế quân đội Zombie, tôi cho rằng tôi đã sống lại. Nhưng...”
“Cho đến khi cô ấy chết trên tay tôi.” Gebhuza nói, “Tôi mới biết được, thật ra thì tôi đã chết.”
Giọng anh mang ý cười, nhưng vô cùng đau thương. Trong lòng Diệp Diễm bỗng hiện hiện lên hình ảnh Trình Thanh Lam bị bắt đi, khuôn mặt tái nhợt và dòng máu đỏ tím chậm rãi xuống bắp đùi mà cảm thấy đau xót.
Nhưng Gebhuza lại lẩm bẩm, nói bằng giọng điệu khiêu khích hài hước của riêng mình Đinh Nhất: “Diệp Diễm, nếu bây giờ tôi cứu cô ấy về, có làm nổi bật lên sự vô năng của anh không nhỉ?”
Diệp Diễm lấy lại tinh thần, lửa giận trong mắt đã thu lại, chỉ còn vẻ hờ hững: “Không cứu được cô ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?”
Không cứu được cô ấy, chẳng phải tôi sẽ trở thành cái xác không hồn sao? Còn quan tâm tới điều gì nữa?
——————————————————
Hai người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo cố chấp, đang lặng lẽ giằng co ở Nam Thành, rồi lại hợp tác mật thiết. Mưu lược của Diệp Diễm, khả năng khoa học kỹ thuật của Gebhuza.
Mà ở Tây Đại Lục cách xa bốn nghìn cây số, tại dinh thự nguy nga tráng lệ tựa như ảo mộng, Trình Thanh Lam dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là sờ bụng mình.
Không hề khóc lóc, cũng không khó chịu. Tứ chi và trái tim cô đều chết lặng, nhưng lại cất một tiếng thở dài như một người đã có tuổi. Tiếng rất khẽ nhưng hơi thở lại nặng nề.
“Thanh Lam, cô đã trở lại rồi.” Đôi mắt xa lạ ấm áp đang nhìn cô.
Khi thấy cô thở dài, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú bỗng ướt nhòa.
Tác giả :
Đinh Mặc