Anh Hùng Thời Loạn
Chương 5: Thân mật
Trình Thanh Lam chỉ có cảm giác mặt mình nóng đến độ muốn chảy nước, đành phải cúi gằm, nhìn chằm chằm vào giữa ngực mình. Tiếc rằng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy ngón tay người đàn ông, lướt qua lướt lại trên ngực cô. Điều này làm cho toàn thân cô run nhẹ không ngừng. Nhưng cô vẫn cúi thấp đầu, dĩ nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Nhất. Cũng không biết lúc này, trong mắt Đinh Nhất hoàn toàn là vẻ đẹp sống động của cô.
Đinh Nhất bôi thuốc mỡ cho cô, rồi dán băng dính và quấn băng vải lên ngực phải cô một cách máy móc. Anh vốn biết màu da cô rất đẹp, nhưng không biết ngực cô còn trắng nõn mềm mại hơn cả đùi. Bây giờ cô đang nằm trên giường anh, nửa người trên để trần. Làn da cô còn trắng hơn drap giường. Màu đỏ điểm tô trên ngực, lại có vẻ run rẩy non nớt. Mà điểm chết người chính là, nửa người trên bóng loáng như gốm sứ của cô, trên cổ, cổ tay, còn mang theo vòng kim loại lớn bằng ngón cái. Vẻ lạnh lẽo vô tình của kim loại màu đen, càng tôn lên sự mềm mại nõn nà của cô. Khiến người ta khó kiềm chế muốn chiếm lấy vẻ nõn nà đó trong lòng bàn tay.
Mấy phút sau, Đinh Nhất ném thuốc mỡ, băng vải, băng dính còn lại qua một bên: “Xong rồi.”
Mặt Trình Thanh Lam đã đỏ rực, vội vàng vươn tay phải ra túm lấy áo.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Đinh Nhất đã không còn ý cười. Anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Đầu anh từ từ cúi xuống, kề sát lấy cô, hơi thở của anh gần như phả hết lên mặt cô.
“Tôi có thể. . . . . . " Yết hầu của anh di chuyển, “Hôn một cái không?” Anh nhìn chằm chằm vào nửa người trên của cô.
Trình Thanh Lam lập tức cứng người, anh ta muốn, hôn một cái ư?
“Một chút thôi.” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực trái đang để trần của cô. Đôi tay cứng cáp mạnh mẽ giữ chặt hai tay cô trên giường. Anh bao cô lại trong phạm vi của mình, “Bảy tám năm nay tôi không chạm đến phụ nữ rồi. Cho tôi hôn một chút có được không?”
Trình Thanh Lam chỉ nghe thấy tim mình đập như sấm giật. Thế nhưng không biết nói gì cho phải! Nếu lúc bình thường, có người đàn ông nào muốn sàm sỡ, nhất định cô sẽ cho một cái bạt tai rồi chửi ầm lên! Nhưng người đàn ông này, người đàn ông đẹp trai vô cùng này. Anh ta vừa mới cứu cô ra khỏi động quỷ. Anh ta chăm sóc cô dịu dàng vô điều kiện. Anh hài hước và hào hoa. Lúc này, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngực cô, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo. Câu hỏi say đắm tựa như mê muội, tôi có thể hôn một chút, chỉ hôn một chút thôi.
Cô biết anh ta chỉ nảy sinh ham muốn nhất thời, nhưng cô không thể từ chối. Cô lại không thể từ chối! Cô nên từ chối anh ta thế nào đây? Nói không được ư? Nhưng ánh mắt của anh ta lại tự nhiên tha thiết, giống như cô mới là người có ý nghĩ xấu xa?
Coi sự yên lặng cô là đồng ý. Màu mắt Đinh Nhất càng sẫm lại. Anh chợt cúi thấp đầu, cắn lên điểm đỏ hồng trên ngực phải của cô. Trình Thanh Lam có cảm giác ngực mình nóng lên. Anh đã bắt đầu cắn nuốt nhẹ nhàng, dọc theo điểm đỏ vểnh cao kia, và không nhịn được lại lướt theo làn da trắng nõn xung quanh.
Cảm giác vừa mềm vừa tê từ ngực truyền đến khắp người. Trình Thanh Lam chợt cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Thậm chí giữa hai chân cô còn hơi khó chịu. Kỹ thuật của anh ta rất tốt, chỉ nhẹ nhàng trêu đùa trên ngực đã khiến cho cô có ham muốn xa lạ.
“A. . . . .” Hàm răng của Trình Thanh Lam rít ra tiếng than nhẹ. Động tác của Đinh Nhất vùi đầu trước ngực cô càng mãnh liệt hơn. Khiến cho cô rên rỉ liên tục.
“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . .” Cô khẽ kháng nghị, Đinh Nhất lại gần như không nghe thấy. Đôi bàn tay rời khỏi vòng eo cô, vươn ra muốn cởi chiếc quần soóc của cô, nhưng không thể cởi bỏ được.
Anh kề sát vào thân cô. Cho dù cách lớp quần soóc, Trình Thanh Lam vẫn có thể cảm thấy vật cứng căng cứng giữa hai chân anh. Đầu óc đang mê loạn của cô nhất thời tỉnh táo hơn chút.
“Em. . . . . . . Cởi quần ra. . . . . . . " Đinh Nhất cắn mút ngực cô, thì thào nói nhỏ. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Ánh mắt kia vô cùng sốt ruột, vô cùng khát khao, khiến cho cô gần như bị thôi miên.
Sau đấu tranh trong phút chốc, Trình Thanh Lam lập tức lấy lại ý thức. Tuy anh là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng họ chưa quen nhau tới một ngày! Không thể, không thể làm như thế!
Cô cố gắng muốn đẩy Đinh Nhất ra. Đinh Nhất lại dùng một tay tóm chặt lấy hai tay của cô, cố định trên đầu cô: “Đừng giãy dụa, đừng từ chối. . . . . .Tôi sẽ khiến em cực kỳ dễ chịu. . . . . Cởi quần đi em, cởi ra. . . . .”
Giọng nói của anh như mê hoặc. Trình Thanh Lam bỗng nhắm chặt mắt lại, gằn từng tiếng quát lên: “TÔI KHÔNG MUỐN!”
Động tác của Đinh Nhất chợt dừng lại, giống như vừa hồi tỉnh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam từ trên cao: “Em không dễ chịu sao?”
“Không! Đinh Nhất! Anh nói chỉ hôn một chút mà.” Trình Thanh Lam nói với giọng run rẩy, “Chúng ta chỉ mới quen nhau một ngày. Chúng ta lại chẳng phải người yêu!”
Đinh Nhất buông hai tay của cô ra, sắc mặt có phần áy náy: “Xin lỗi, tôi thấy em cũng rất dễ chịu, tưởng rằng em cũng muốn. Cho nên không dừng lại. . . . . . Em, chẳng lẽ chưa làm bao giờ sao?” Ánh mắt anh nhìn Trình Thanh Lam có vẻ không tin lắm.
Trình Thanh Lam gật đầu xấu hổ. Được rồi, cô là người nghiêm túc với cuộc sống. Mọi thứ trong cuộc sống đều phải diễn ra theo từng bước. Cho nên cô vốn chuẩn bị sau khi tìm được bạn trai thích hợp, sẽ phát triển theo từng giai đoạn. Cuộc sống vốn là một kế hoạch hợp lý, để đạt đến phúc lợi tối đa. Cô đã chia tay với bạn trai từng hẹn hò thời đại học. Bởi vì tính cách không hợp nhau. Hồi còn qua lại, không phải là hai người không có địa điểm và thời gian thích hợp. Nhưng với ý chí kiên cường, cô luôn dừng lại ở thời điểm cuối cùng. Sau khi tốt nghiệp vì quá bận rộn, cô càng hiếm có thời gian yêu đương.
“Vậy em thấy tôi không được sao?” Đinh Nhất nhìn cô nhanh chóng mặc áo lại, hỏi rất nghiêm túc.
Động tác của Trình Thanh Lam ngừng lại: “Không phải. . . . . . Nhưng tôi vừa mới tới đây, không thể gấp rút như vậy. Huống chi chúng ta cũng không phải quan hệ đó. . . . . .”
“Quan hệ gì cơ? Là người yêu thì có thể làm ư?” Đinh Nhất ngồi ở bên giường, ngẩng mặt lên nhìn cô. Mùi hương trên người cô thơm ngát, khiến anh hưng phấn vô cùng, “Suy nghĩ của em sao lại lỗi thời như vậy!”
“Ừm. Phải là người yêu sâu đậm mới có thể.” Trình Thanh Lam gật đầu, “Tôi lỗi thời thế đấy. Tôi là người của hai trăm năm trước mà! Huống chi tôi còn chưa rõ về lai lịch của tôi. Tôi không có tâm tư để làm những chuyện này.”
Anh gật đầu, nhìn khuôn mặt chưa hết đỏ của cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Được! Cô gái lỗi thời, tôi nghe em. Vậy sau này, chúng ta sẽ trở thành người yêu, thế nào?”
Trình Thanh Lam thật sự muốn đào một cái hố rồi lấp mình xuống luôn. Đây chính là tự chui đầu vào rọ điển hình. Cô thừa nhận mặt mũi mình dễ coi, dáng người cũng chuẩn, tính tình cũng tốt. Nhưng mà ở thế kỷ XXI, cũng không có chuyện vừa gặp gỡ đã khiến cho anh chàng đẹp trai thế bị sét đánh. Có lẽ anh ta cũng có cảm tình với mình, nhưng nhất định là vì ham muốn nhiều hơn.
Lần đầu tiên của cô, cô chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng trao thân như thế.
Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, như chắc chắn sẽ ăn được cô. Cô lại bình tĩnh, xua tay: “Từ từ thôi.” Không nói “Được”, cũng không nói là “Không được”. Rồi cô nói tiếp: “Năm 2010 của chúng tôi, phần đông mọi người vẫn rất truyền thống. Nên tình cảm đến mức độ nhất định, mới có thể tiến tới tình trạng thân mật.” Thấy anh cười cười không nói năng gì cả, cô đành phải lảng sang chuyện khác: “Đinh Nhất, hôn cũng hôn rồi, bây giờ tôi rất muốn biết vị trí hiện tại rốt cuộc là năm bao nhiêu, đây là đâu? Rốt cuộc hai trăm năm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Nhất đứng lên, cài lại thắt lưng bên hông, quần vẫn nhô lên cái lều nhỏ. Khiến Trình Thanh Lam không dám liếc mắt xuống dưới. Nhưng anh ta cũng không để ý hay lúng túng. Như thể chuyện thân mật vừa nãy của hai người là lẽ đương nhiên. Có lẽ quan niệm quan hệ nam nữ của con người hai trăm năm sau phóng khoáng tùy tiện như vậy!
Anh cầm hai cốc nước, đưa cho Trình Thanh Lam một cốc. Anh uống một hớp rồi mới nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ là năm 2235.”
“Gần trăm năm nay chiến tranh rất nhiều, không phải là chiến tranh giữa đại lục, mà là chiến tranh giữa người hành tinh Hackley và người máy.”
“Hành tinh Hack. . . . . . ley?” Trình Thanh Lam nói xen vào, “Người ngoài hành tinh?”
“Đúng, đối với người Địa Cầu mà nói, bọn họ là người ngoài hành tinh. Đến từ Siêu Tân Tinh (*) thuộc chòm sao Volans β.” Mắt Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời chiều ngoài cửa sổ. Chiếc lều giữa hai chân đã nhỏ lại không ít. Trình Thanh Lam thầm cảm thấy may mắn. Anh ta là một quân tử, nếu không thì ở đây anh ta thật sự muốn làm gì mình cũng được . Nhưng anh ta không làm vậy, anh ta đã dừng lại.
* Siêu tân tinh, hay siêu sao mới, là một số loại vụ nổ của sao tạo nên các vật thể rất sáng chủ yếu gồm plasma bùng lên trong một thời gian ngắn, cấp sao biểu kiến tăng lên đột ngột hàng tỉ lần, rồi giảm dần trong vài tuần hay vài tháng.
“Rất nhiều vùng đất đã rơi vào tay kẻ địch. Vì tất cả vệ tinh đã bị phá hủy nên đại lục bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Còn bây giờ chúng ta đang ở một đảo biệt lập ở phía nam Thái Bình Dương, do loài người thống trị. Người thống trị là Cố tướng quân.” Đinh Nhất cười, “Còn về phần những người ở vùng đất khác sống hay chết thì không ai biết. Hai năm trước Cố tướng quân đã dẫn dắt quân đội loài người, người máy, người nhân bản liên hợp tác chiến, giết sạch bọn người hành tinh Hackley xâm lược ở đảo này. Anh ta cũng bị thương nặng, bây giờ có lẽ không còn sức để quan tâm đến tình hình ở các vùng đất khác nữa.”
“Cố tướng quân đó, là anh hùng và thủ lĩnh của loài người sao?” Trình Thanh Lam hỏi.
“Anh hùng sao?” Đinh Nhất cười, chỉ về phía Bắc, “Em nghe kỹ xem, có tiếng động gì không?”
Trình Thanh Lam nghiêng tai lắng nghe, mang máng như ở nơi xa xôi vọng đến tiếng hú dài trầm thấp. Hoặc có lẽ đó là tiếng gió. Cô cũng không rõ nữa.
“Đó là vùng đất của Zombie.” Trên mặt Đinh Nhất không còn vẻ tươi cười, lại chỉ về phía nam, “Nghe đằng này nữa.”
Vọng tới từ phía nam là vài âm thamh hỗn loạn trầm thấp, giống như là tiếng lạch cạch của máy móc, hoặc là tiếng gầm rú.
“Phía bắc cũng là vùng đất Zombie. Hai năm trước Cố tướng quân tiêu diệt người của hành tinh Hackley. Nhưng cũng bởi vì ô nhiễm do chiến tranh nên đã tạo ra mấy vạn người biến dị thành Zombie ở Bắc Thành. Phía nam, được gọi là ‘thành phố vương giả’, vua của những vị vua. Cố tướng quân mang theo quân đội ẩn náu ở đó. Dựng lên hàng rào điện cao thế cao năm mươi mét. Bảo vệ loài người còn lại ở Nam Thành. Nghe nói nơi đó cất giữ khoa học kỹ thuật và lực lượng quân sự đỉnh cao nhất của loài người. Nhưng anh ta không giết được Zombie. Dù sao bọn chúng cũng từng là con người. Cho nên hai năm rồi, đại lục vẫn bị phân chia thành hai vùng. Đây chính hỗn loạn mà Cố tướng quân còn để lại.”
Càng nghe, chân mày Trình Thanh Lam càng nhíu chặt. Không xui xẻo như vậy chứ, cô lại xuyên không tới khu vực nguy hiểm nhất đại lục này ư?
Đinh Nhất thấy vẻ mặt của cô, lại cười tán thành: “Có lẽ em đã nghĩ ra rồi. Nơi đây, vùng đất chết, dải đất hẹp nối dài giữa hai miền Nam Bắc. Đây là nơi tụ tập của những con người, người máy, người nhân bản, bán Zombie còn sống sót mà Cố tướng quân không kịp mang đi trong lúc rút về phương Nam. Tôi đoán chừng tổng cộng vùng đất chết này còn có mấy ngàn binh lực. Giữa chúng ta và vùng đất Zombie, chỉ có bức tường rào cao mười mét xây vội vàng. Thường xuyên có Zombie vượt qua tường rào tấn công chúng ta. Giữa chúng ta và Nam Thành, lại có lưới điện cao áp phòng hộ cao năm mươi mét. Nam Thành tuyệt đối không cho phép những kẽ đã bị nhiễm bẩn ở nơi này vào trong đó.”
Anh nhìn Trình Thanh Lam, gằn từng chữ một: “Cho nên, đây là vùng đất bị chính phủ loài người vứt bỏ. Là nơi nguy hiểm nhất: Vùng đất chết.”
Lòng Trình Thanh Lam dần trùng xuống, cô nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: “Vùng đất chết này, chỉ có quân nhân, không có người bình thường sao?”
Đinh Nhất nhìn cô: “Lúc Cố tướng quân rút về phía Nam, còn có một hai vạn người không kịp bỏ chạy. Nhưng hai năm qua, những người còn sống sót ở đây nhất định là kẻ mạnh. Còn kẻ yếu, hoặc là trở thành thức ăn cho kẻ mạnh, hoặc đã biến thành Zombie.”
Thấy sắc mặt càng ngày càng trắng của cô, Đinh Nhất khoanh tay, nói vô cùng hứng thú: “Cho nên, công chúa của tôi! Em là giống loài yếu ớt nhất, ngon lành nhất, khiến người ta muốn đoạt lấy nhất trên vùng đất chết này!”
Đinh Nhất bôi thuốc mỡ cho cô, rồi dán băng dính và quấn băng vải lên ngực phải cô một cách máy móc. Anh vốn biết màu da cô rất đẹp, nhưng không biết ngực cô còn trắng nõn mềm mại hơn cả đùi. Bây giờ cô đang nằm trên giường anh, nửa người trên để trần. Làn da cô còn trắng hơn drap giường. Màu đỏ điểm tô trên ngực, lại có vẻ run rẩy non nớt. Mà điểm chết người chính là, nửa người trên bóng loáng như gốm sứ của cô, trên cổ, cổ tay, còn mang theo vòng kim loại lớn bằng ngón cái. Vẻ lạnh lẽo vô tình của kim loại màu đen, càng tôn lên sự mềm mại nõn nà của cô. Khiến người ta khó kiềm chế muốn chiếm lấy vẻ nõn nà đó trong lòng bàn tay.
Mấy phút sau, Đinh Nhất ném thuốc mỡ, băng vải, băng dính còn lại qua một bên: “Xong rồi.”
Mặt Trình Thanh Lam đã đỏ rực, vội vàng vươn tay phải ra túm lấy áo.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Đinh Nhất đã không còn ý cười. Anh nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Đầu anh từ từ cúi xuống, kề sát lấy cô, hơi thở của anh gần như phả hết lên mặt cô.
“Tôi có thể. . . . . . " Yết hầu của anh di chuyển, “Hôn một cái không?” Anh nhìn chằm chằm vào nửa người trên của cô.
Trình Thanh Lam lập tức cứng người, anh ta muốn, hôn một cái ư?
“Một chút thôi.” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực trái đang để trần của cô. Đôi tay cứng cáp mạnh mẽ giữ chặt hai tay cô trên giường. Anh bao cô lại trong phạm vi của mình, “Bảy tám năm nay tôi không chạm đến phụ nữ rồi. Cho tôi hôn một chút có được không?”
Trình Thanh Lam chỉ nghe thấy tim mình đập như sấm giật. Thế nhưng không biết nói gì cho phải! Nếu lúc bình thường, có người đàn ông nào muốn sàm sỡ, nhất định cô sẽ cho một cái bạt tai rồi chửi ầm lên! Nhưng người đàn ông này, người đàn ông đẹp trai vô cùng này. Anh ta vừa mới cứu cô ra khỏi động quỷ. Anh ta chăm sóc cô dịu dàng vô điều kiện. Anh hài hước và hào hoa. Lúc này, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngực cô, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo. Câu hỏi say đắm tựa như mê muội, tôi có thể hôn một chút, chỉ hôn một chút thôi.
Cô biết anh ta chỉ nảy sinh ham muốn nhất thời, nhưng cô không thể từ chối. Cô lại không thể từ chối! Cô nên từ chối anh ta thế nào đây? Nói không được ư? Nhưng ánh mắt của anh ta lại tự nhiên tha thiết, giống như cô mới là người có ý nghĩ xấu xa?
Coi sự yên lặng cô là đồng ý. Màu mắt Đinh Nhất càng sẫm lại. Anh chợt cúi thấp đầu, cắn lên điểm đỏ hồng trên ngực phải của cô. Trình Thanh Lam có cảm giác ngực mình nóng lên. Anh đã bắt đầu cắn nuốt nhẹ nhàng, dọc theo điểm đỏ vểnh cao kia, và không nhịn được lại lướt theo làn da trắng nõn xung quanh.
Cảm giác vừa mềm vừa tê từ ngực truyền đến khắp người. Trình Thanh Lam chợt cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Thậm chí giữa hai chân cô còn hơi khó chịu. Kỹ thuật của anh ta rất tốt, chỉ nhẹ nhàng trêu đùa trên ngực đã khiến cho cô có ham muốn xa lạ.
“A. . . . .” Hàm răng của Trình Thanh Lam rít ra tiếng than nhẹ. Động tác của Đinh Nhất vùi đầu trước ngực cô càng mãnh liệt hơn. Khiến cho cô rên rỉ liên tục.
“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . .” Cô khẽ kháng nghị, Đinh Nhất lại gần như không nghe thấy. Đôi bàn tay rời khỏi vòng eo cô, vươn ra muốn cởi chiếc quần soóc của cô, nhưng không thể cởi bỏ được.
Anh kề sát vào thân cô. Cho dù cách lớp quần soóc, Trình Thanh Lam vẫn có thể cảm thấy vật cứng căng cứng giữa hai chân anh. Đầu óc đang mê loạn của cô nhất thời tỉnh táo hơn chút.
“Em. . . . . . . Cởi quần ra. . . . . . . " Đinh Nhất cắn mút ngực cô, thì thào nói nhỏ. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Ánh mắt kia vô cùng sốt ruột, vô cùng khát khao, khiến cho cô gần như bị thôi miên.
Sau đấu tranh trong phút chốc, Trình Thanh Lam lập tức lấy lại ý thức. Tuy anh là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng họ chưa quen nhau tới một ngày! Không thể, không thể làm như thế!
Cô cố gắng muốn đẩy Đinh Nhất ra. Đinh Nhất lại dùng một tay tóm chặt lấy hai tay của cô, cố định trên đầu cô: “Đừng giãy dụa, đừng từ chối. . . . . .Tôi sẽ khiến em cực kỳ dễ chịu. . . . . Cởi quần đi em, cởi ra. . . . .”
Giọng nói của anh như mê hoặc. Trình Thanh Lam bỗng nhắm chặt mắt lại, gằn từng tiếng quát lên: “TÔI KHÔNG MUỐN!”
Động tác của Đinh Nhất chợt dừng lại, giống như vừa hồi tỉnh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam từ trên cao: “Em không dễ chịu sao?”
“Không! Đinh Nhất! Anh nói chỉ hôn một chút mà.” Trình Thanh Lam nói với giọng run rẩy, “Chúng ta chỉ mới quen nhau một ngày. Chúng ta lại chẳng phải người yêu!”
Đinh Nhất buông hai tay của cô ra, sắc mặt có phần áy náy: “Xin lỗi, tôi thấy em cũng rất dễ chịu, tưởng rằng em cũng muốn. Cho nên không dừng lại. . . . . . Em, chẳng lẽ chưa làm bao giờ sao?” Ánh mắt anh nhìn Trình Thanh Lam có vẻ không tin lắm.
Trình Thanh Lam gật đầu xấu hổ. Được rồi, cô là người nghiêm túc với cuộc sống. Mọi thứ trong cuộc sống đều phải diễn ra theo từng bước. Cho nên cô vốn chuẩn bị sau khi tìm được bạn trai thích hợp, sẽ phát triển theo từng giai đoạn. Cuộc sống vốn là một kế hoạch hợp lý, để đạt đến phúc lợi tối đa. Cô đã chia tay với bạn trai từng hẹn hò thời đại học. Bởi vì tính cách không hợp nhau. Hồi còn qua lại, không phải là hai người không có địa điểm và thời gian thích hợp. Nhưng với ý chí kiên cường, cô luôn dừng lại ở thời điểm cuối cùng. Sau khi tốt nghiệp vì quá bận rộn, cô càng hiếm có thời gian yêu đương.
“Vậy em thấy tôi không được sao?” Đinh Nhất nhìn cô nhanh chóng mặc áo lại, hỏi rất nghiêm túc.
Động tác của Trình Thanh Lam ngừng lại: “Không phải. . . . . . Nhưng tôi vừa mới tới đây, không thể gấp rút như vậy. Huống chi chúng ta cũng không phải quan hệ đó. . . . . .”
“Quan hệ gì cơ? Là người yêu thì có thể làm ư?” Đinh Nhất ngồi ở bên giường, ngẩng mặt lên nhìn cô. Mùi hương trên người cô thơm ngát, khiến anh hưng phấn vô cùng, “Suy nghĩ của em sao lại lỗi thời như vậy!”
“Ừm. Phải là người yêu sâu đậm mới có thể.” Trình Thanh Lam gật đầu, “Tôi lỗi thời thế đấy. Tôi là người của hai trăm năm trước mà! Huống chi tôi còn chưa rõ về lai lịch của tôi. Tôi không có tâm tư để làm những chuyện này.”
Anh gật đầu, nhìn khuôn mặt chưa hết đỏ của cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Được! Cô gái lỗi thời, tôi nghe em. Vậy sau này, chúng ta sẽ trở thành người yêu, thế nào?”
Trình Thanh Lam thật sự muốn đào một cái hố rồi lấp mình xuống luôn. Đây chính là tự chui đầu vào rọ điển hình. Cô thừa nhận mặt mũi mình dễ coi, dáng người cũng chuẩn, tính tình cũng tốt. Nhưng mà ở thế kỷ XXI, cũng không có chuyện vừa gặp gỡ đã khiến cho anh chàng đẹp trai thế bị sét đánh. Có lẽ anh ta cũng có cảm tình với mình, nhưng nhất định là vì ham muốn nhiều hơn.
Lần đầu tiên của cô, cô chưa từng nghĩ sẽ dễ dàng trao thân như thế.
Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, như chắc chắn sẽ ăn được cô. Cô lại bình tĩnh, xua tay: “Từ từ thôi.” Không nói “Được”, cũng không nói là “Không được”. Rồi cô nói tiếp: “Năm 2010 của chúng tôi, phần đông mọi người vẫn rất truyền thống. Nên tình cảm đến mức độ nhất định, mới có thể tiến tới tình trạng thân mật.” Thấy anh cười cười không nói năng gì cả, cô đành phải lảng sang chuyện khác: “Đinh Nhất, hôn cũng hôn rồi, bây giờ tôi rất muốn biết vị trí hiện tại rốt cuộc là năm bao nhiêu, đây là đâu? Rốt cuộc hai trăm năm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Nhất đứng lên, cài lại thắt lưng bên hông, quần vẫn nhô lên cái lều nhỏ. Khiến Trình Thanh Lam không dám liếc mắt xuống dưới. Nhưng anh ta cũng không để ý hay lúng túng. Như thể chuyện thân mật vừa nãy của hai người là lẽ đương nhiên. Có lẽ quan niệm quan hệ nam nữ của con người hai trăm năm sau phóng khoáng tùy tiện như vậy!
Anh cầm hai cốc nước, đưa cho Trình Thanh Lam một cốc. Anh uống một hớp rồi mới nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ là năm 2235.”
“Gần trăm năm nay chiến tranh rất nhiều, không phải là chiến tranh giữa đại lục, mà là chiến tranh giữa người hành tinh Hackley và người máy.”
“Hành tinh Hack. . . . . . ley?” Trình Thanh Lam nói xen vào, “Người ngoài hành tinh?”
“Đúng, đối với người Địa Cầu mà nói, bọn họ là người ngoài hành tinh. Đến từ Siêu Tân Tinh (*) thuộc chòm sao Volans β.” Mắt Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời chiều ngoài cửa sổ. Chiếc lều giữa hai chân đã nhỏ lại không ít. Trình Thanh Lam thầm cảm thấy may mắn. Anh ta là một quân tử, nếu không thì ở đây anh ta thật sự muốn làm gì mình cũng được . Nhưng anh ta không làm vậy, anh ta đã dừng lại.
* Siêu tân tinh, hay siêu sao mới, là một số loại vụ nổ của sao tạo nên các vật thể rất sáng chủ yếu gồm plasma bùng lên trong một thời gian ngắn, cấp sao biểu kiến tăng lên đột ngột hàng tỉ lần, rồi giảm dần trong vài tuần hay vài tháng.
“Rất nhiều vùng đất đã rơi vào tay kẻ địch. Vì tất cả vệ tinh đã bị phá hủy nên đại lục bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Còn bây giờ chúng ta đang ở một đảo biệt lập ở phía nam Thái Bình Dương, do loài người thống trị. Người thống trị là Cố tướng quân.” Đinh Nhất cười, “Còn về phần những người ở vùng đất khác sống hay chết thì không ai biết. Hai năm trước Cố tướng quân đã dẫn dắt quân đội loài người, người máy, người nhân bản liên hợp tác chiến, giết sạch bọn người hành tinh Hackley xâm lược ở đảo này. Anh ta cũng bị thương nặng, bây giờ có lẽ không còn sức để quan tâm đến tình hình ở các vùng đất khác nữa.”
“Cố tướng quân đó, là anh hùng và thủ lĩnh của loài người sao?” Trình Thanh Lam hỏi.
“Anh hùng sao?” Đinh Nhất cười, chỉ về phía Bắc, “Em nghe kỹ xem, có tiếng động gì không?”
Trình Thanh Lam nghiêng tai lắng nghe, mang máng như ở nơi xa xôi vọng đến tiếng hú dài trầm thấp. Hoặc có lẽ đó là tiếng gió. Cô cũng không rõ nữa.
“Đó là vùng đất của Zombie.” Trên mặt Đinh Nhất không còn vẻ tươi cười, lại chỉ về phía nam, “Nghe đằng này nữa.”
Vọng tới từ phía nam là vài âm thamh hỗn loạn trầm thấp, giống như là tiếng lạch cạch của máy móc, hoặc là tiếng gầm rú.
“Phía bắc cũng là vùng đất Zombie. Hai năm trước Cố tướng quân tiêu diệt người của hành tinh Hackley. Nhưng cũng bởi vì ô nhiễm do chiến tranh nên đã tạo ra mấy vạn người biến dị thành Zombie ở Bắc Thành. Phía nam, được gọi là ‘thành phố vương giả’, vua của những vị vua. Cố tướng quân mang theo quân đội ẩn náu ở đó. Dựng lên hàng rào điện cao thế cao năm mươi mét. Bảo vệ loài người còn lại ở Nam Thành. Nghe nói nơi đó cất giữ khoa học kỹ thuật và lực lượng quân sự đỉnh cao nhất của loài người. Nhưng anh ta không giết được Zombie. Dù sao bọn chúng cũng từng là con người. Cho nên hai năm rồi, đại lục vẫn bị phân chia thành hai vùng. Đây chính hỗn loạn mà Cố tướng quân còn để lại.”
Càng nghe, chân mày Trình Thanh Lam càng nhíu chặt. Không xui xẻo như vậy chứ, cô lại xuyên không tới khu vực nguy hiểm nhất đại lục này ư?
Đinh Nhất thấy vẻ mặt của cô, lại cười tán thành: “Có lẽ em đã nghĩ ra rồi. Nơi đây, vùng đất chết, dải đất hẹp nối dài giữa hai miền Nam Bắc. Đây là nơi tụ tập của những con người, người máy, người nhân bản, bán Zombie còn sống sót mà Cố tướng quân không kịp mang đi trong lúc rút về phương Nam. Tôi đoán chừng tổng cộng vùng đất chết này còn có mấy ngàn binh lực. Giữa chúng ta và vùng đất Zombie, chỉ có bức tường rào cao mười mét xây vội vàng. Thường xuyên có Zombie vượt qua tường rào tấn công chúng ta. Giữa chúng ta và Nam Thành, lại có lưới điện cao áp phòng hộ cao năm mươi mét. Nam Thành tuyệt đối không cho phép những kẽ đã bị nhiễm bẩn ở nơi này vào trong đó.”
Anh nhìn Trình Thanh Lam, gằn từng chữ một: “Cho nên, đây là vùng đất bị chính phủ loài người vứt bỏ. Là nơi nguy hiểm nhất: Vùng đất chết.”
Lòng Trình Thanh Lam dần trùng xuống, cô nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: “Vùng đất chết này, chỉ có quân nhân, không có người bình thường sao?”
Đinh Nhất nhìn cô: “Lúc Cố tướng quân rút về phía Nam, còn có một hai vạn người không kịp bỏ chạy. Nhưng hai năm qua, những người còn sống sót ở đây nhất định là kẻ mạnh. Còn kẻ yếu, hoặc là trở thành thức ăn cho kẻ mạnh, hoặc đã biến thành Zombie.”
Thấy sắc mặt càng ngày càng trắng của cô, Đinh Nhất khoanh tay, nói vô cùng hứng thú: “Cho nên, công chúa của tôi! Em là giống loài yếu ớt nhất, ngon lành nhất, khiến người ta muốn đoạt lấy nhất trên vùng đất chết này!”
Tác giả :
Đinh Mặc