Anh Hùng Thời Loạn
Chương 32: Thân mật cùng bay
Trình Thanh Lam cảm thấy chiều nay là thời khắc lãng mạn nhất, dịu dàng nhất từ khi cô thức tỉnh tới nay. Thậm chí cô có thể chắc chắn, cả đời cô cũng không thể quên buổi chiều này.
Ánh trời chiều trong veo ấm áp buổi đầu thu, người máy rất tận tâm điều chỉnh cường độ ánh sáng trên bề mặt để hai mươi mét vuông bên trong taxi vẫn giữ nguyên màu vàng óng ánh ấm áp. Có lẽ cho rằng Diệp Diễm là người có chức vị, người máy cực kỳ cung kính tận tụy.
Vốn là có hai chiếc ghế dựa êm ái nhưng Diệp Diễm lại đứng dậy ôm lấy Trình Thanh Lam, ngồi xuống ghế của cô, để cô ngồi trên đùi anh. Tư thế vô cùng tự nhiên, cũng không phải chưa từng ôm ấp nhưng Trình Thanh Lam lại đỏ mặt ngay trước mặt người máy. Người máy cực kỳ tận tâm vọt tới, đưa tay điều chỉnh chiều rộng chiếc ghế. Ghế dựa lập tức rộng thêm, đủ không gian cho hai người. Trình Thanh Lam liền giùng giằng muốn xuống khỏi người Diệp Diễm.
Diệp Diễm chỉ liếc nhìn hờ hững nhưng đủ để khiến người máy luống cuống.
Vì vậy người máy nhỏ xinh lại lao đến bên ghế của hai người lần nữa, thử dò xét điều chỉnh ghế trở về chiều rộng cho một người, thậm chí còn hẹp hơn trước. Lúc này Diệp Diễm mới tặng người máy một nụ cười tán dương, người máy khẽ khom người.
Hai cánh tay thon dài của Diệp Diễm ôm chặt cô gái không ngoan ngoãn trong lòng, vùi đầu lên vai cô: “Đừng ngọ nguậy.”
Vì vậy Trình Thanh Lam không dám ngọ nguậy nữa, nhìn chằm chằm về phía người máy đang ngẩng đầu nhìn cô.
Người máy trở về bảng điều khiển, điều chỉnh thành hình thức du ngoạn chậm rãi, vì vậy taxi bay nhẹ nhàng men theo tuyến đường chính của Nam Thành. Taxi bay lướt qua tòa nhà cao chọc trời dành cho người bình dân, thấy muôn màu muôn vẻ trong từng cánh cửa sổ; lướt qua sông Phủ Nam sóng gợn lăn tăn, dòng sông uốn lượn quanh co trong veo có thể nhìn thấy đáy, đó là dòng sông còn trong suốt cuối cùng trên đại lục.
Taxi bay còn lướt qua vườn hoa bãi cỏ mênh mông, bay qua đỉnh núi muôn vàn các loài hoa ở chốn ngoại ô, cho dù ở trên bầu trời cũng có thể cảm nhận được hương thơm trong lành nức mũi. Nhưng người máy lại nói tất cả đều là hình ảnh. Còn có những tòa nhà khổng lồ hoàn toàn trong suốt khiến Trình Thanh Lam không dám nhìn. Nam nữ đang ở trong những căn nhà trong suốt xem phim 4D, ăn cơm, hoặc là XXOO..... Mặc dù đó là tự do của họ.
Ngắm nghía suốt dọc đường, tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của Trình Thanh Lam. Cô trợn trừng mắt, chỉ sợ để lỡ mất một phút một giây.
Nhưng những thứ này đã quá đỗi quen thuộc với Diệp Diễm sinh ra và lớn lên ở Nam Thành. Vì vậy sau khi Diệp lão đại ôm Trình Thanh Lam nghỉ ngơi nửa giờ tỉnh lại, tất cả tâm trí đều tập trung vào cô gái mềm mại trắng noãn trong lòng. Ánh mắt của cô, nụ cười của cô đều rạng rỡ bởi những công trình kiến trúc trên bầu trời, nụ hôn của anh lưu luyến trên lọn tóc, gương mặt và cần cổ của cô. Hương thơm nữ tính khiến anh mê say.
Từ khi phát hiện dấu vết của đám người Hoàng Địch Linh ở biên giới phía Nam vùng đất chết, hai người đã lâu chưa thân mật. Cho dù cuối cùng cũng giành được thắng lợi nhưng Diệp Diễm còn phải bận rộn chỉnh đốn đội ngũ. Hồi đó anh thậm chí dành cả buổi tối để trấn an những binh sĩ mất đi đồng đội, không còn thời gian lưu luyến bên cô.
Vì vậy buổi chiều du ngoạn Nam Thành này là thời gian hiếm hoi hai người được bên nhau, Diệp Diễm ôm cô không nói lời nào, màu mắt tối dần.
Nhận thấy vòng ôm của anh càng lúc càng chặt, môi anh lưu luyến mãi trên làn da và lọn tóc, Trình Thanh Lam luống cuống. Cô cụp mắt liếc nhìn người máy đứng cách hai người tầm một mét, lặng lẽ nhìn hai người chờ đợi mệnh lệnh, con mắt hình bầu dục chính giữa mặt lấp lánh có hồn. Trình Thanh Lam chợt đỏ bừng mặt, đẩy Diệp Diễm ra: “Còn có người đó!”
Diệp Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực liếc thấy người máy ngẩn ngơ đứng bên thì cau mày. Người máy thấy ánh nhìn chăm chú của Diệp Diễm thì dịch lên trước năm centimet.
Diệp Diễm: “Nhìn mặt trời.”
Người máy sững sờ một lát mới phản ứng với chỉ thị này, xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vật thể bay hình tròn giống mặt trời, không nhúc nhích.
Trình Thanh Lam dở khóc dở cười, định mở miệng kháng nghị thì thân thể chợt nhẹ bỗng, sau lưng đã là ghế dựa êm ái. Mà thân thể cao lớn vững chãi của Diệp Diễm từ từ áp tới.
Trong taxi bay có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, nhưng từ bên ngoài thì lại không thấy bên trong. Diệp Diễm kề sát với thân thể cô ở phía dưới. Người đàn ông quen khống chế cục diện dùng một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia bắt lấy cằm cô rồi hôn nồng nhiệt.
Mỗi lưỡi nóng bỏng quấn quít, trong chiếc taxi bay ấm áp, tĩnh lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở khe khẽ đè nén của hai người. Môi anh rời khỏi cô, vùi sâu vào cổ cô, đầu vai cô, khó kiềm chế nổi mà cắn khiến cô hơi đau.
Hơi thở của Trình Thanh Lam trở nên dồn dập, gương mặt điển trai của anh phóng đại trước mặt cô, hàng mi đen khẽ rung, chạm vào mặt cô. Phản ứng thân thể không thể giả dối, vòng ôm của anh, nụ hôn của anh và cả dục vọng bị đè nén của anh cũng khiến cô hoảng hốt.
Tay anh siết cổ tay cô hơi chặt, làm cô hơi đau. Nhưng anh lại vùi vào cổ áo cô, lưu luyến quên về, còn cô cũng không muốn ngừng lại. Vật cứng nóng rực giữa chân anh chạm vào người cô, đó là sự hấp dẫn khó hiểu, quẫn bách quấn lấy trái tim cô, gần như phá bỏ chút kiên trì còn sót lại.
Nụ hôn của anh lúc này khác hẳn khi hai người mới quen. Khi đó nụ hôn của anh nồng nhiệt gấp gáp, mang theo khát vọng bá đạo muốn quản thúc cô. Mà gần hai tháng qua, đã cùng trải qua thử thách sống chết, anh lại huấn luyện cô từng chút một, mỗi trận chiến đều che chở cô, sự thân mật và quen thuộc giữa hai người đã không còn như xưa.
Vì vậy nụ hôn lúc này của anh đã bớt sự gấp gáp và bá đạo hồi đầu, tăng thêm sự quyến luyến và dịu dàng. Nhưng lại nồng nhiệt hơn, mang theo dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống cô đã đè nén từ lâu.
“Tối nay về cho anh có được không?” Diệp Diễm thở hổn hển, ngước đôi mắt trầm lắng lên, nhìn cô gái trong lòng.
Mắt anh cách cô không đến một tấc, trong mắt Trình Thanh Lam chỉ có màu đen láy đó, cô gần như thốt lên lời bằng lòng.
Trong giây phút cực kỳ nguy cấp này, chợt vang lên giọng nói lễ phép: “Tiên sinh, phu nhân, phía dưới là sân chơi của trẻ em.”
Diệp Diễm cau mày, Trình Thanh Lam ló đầu ra. Người máy vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng vẫn vô cùng tận tụy không quên giải thích cảnh quan dọc đường.
Bị chen ngang, Trình Thanh Lam tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Diệp Diễm, cười nói: “Diệp lão đại, trước em anh có bao nhiêu phụ nữ?”
Diệp Diễm không thích sự phá bĩnh này chút nào, sự đắm đuối trong mắt cô vừa nãy rõ ràng nghĩa là đồng ý. Nhưng không khí đã không còn, ánh mắt cô ấy đã tỉnh táo trở lại, cười rất thoải mái. Diệp Diễm ngồi thẳng dậy, lại ôm cô vào lòng, còn mình thì ngồi xuống ghế.
“Một.” Anh cụp mắt nhìn cô, không kiềm chế được hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Trình Thanh Lam sững sờ.
Một ư?
Nếu như chưa từng có thì dĩ nhiên là tốt nhất; nếu như có hai ba bốn người gì đó thì ở thời đại này cũng không phải khó hiểu. Chỉ mà chỉ một?
Tâm trạng khẽ chùng xuống, theo bản năng liền nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, đôi mắt mang nét khổ sở.
Vốn định hôn lên đôi môi đỏ mọng nhưng lại lệch sang mái tóc, nhìn khuôn mặt chợt cúi gằm của cô, Diệp Diễm vươn tay quay mặt cô về phía mình: “Sao vậy?”
“Là mối tình đầu của anh à?” Trình Thanh Lam cười nói, “Đáng lẽ thời đại này của các anh phải rất cởi mở chứ? Sao anh lại chỉ có một người phụ nữ? Tại sao lại chia tay?” Nếu như chỉ có một người phụ nữ, với tính tình của Diệp Diễm thì hẳn phải rất coi trọng cô ta chứ?
Rõ ràng cô ấy đã tức giận. Mặc dù vẫn cười nhưng mắt lại mở to, khóe miệng khẽ mím, có phần khó chịu. Diệp Diễm chợt bật cười: “Em. . . . . . tức giận bởi vì anh từng có phụ nữ?”
Cô im lặng, khẽ “Hừ" một tiếng.
“Đó là môn sinh lý anh học hồi mười lăm tuổi.” Anh cúi đầu khẽ cắn chóp mũi của cô, “Trường học sẽ sắp xếp cho học sinh quan hệ, chỉ là một môn học.”
Trình Thanh Lam giật mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Diễm, hiểu rằng anh đang nói thật: “Vậy các người, sau hồi mười lăm tuổi, đều. . . . . . đều không phải là. . . . . .”
“Đúng!” Diệp Diễm gật đầu, “Cho nên em nói em là xử nữ. . . . . . Anh cảm thấy thật khó tin.”
Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy sau đó anh không chạm vào người phụ nữ nào khác nữa à?” Thấy anh lắc đầu, cô hỏi tiếp: “Thế còn mấy cô gái trong quân đội, anh cũng chưa chạm vào à?”
Anh tiếp tục lắc đầu.
“Tại sao?” Giọng nói của Trình Thanh Lam hơi chát, “Anh. . . . . . không muốn sao?”
“Có chứ. Nhưng mẹ từng nói......” Ánh mặt Diệp Diễm chợt mờ đi, “Quan hệ như vậy không có ý nghĩa. Anh cũng không thể bởi vì bản thân là bán thú mà sinh hoạt giống động vật.”
Trái tim Trình Thanh Lam chợt mềm nhũn. Hai trăm năm sau, thế kỷ XXIII, sự sinh tồn của loài người cũng trở thành vấn đề khó khăn, khắp nơi đều là những con người đã mất đạo đức luân lý. Vậy mà anh ấy, bán thú đó, lại nghiêm túc coi trọng truyền thống xa xưa nhất.
“Cho nên. . . . . .” Đôi mắt Diệp Diễm tối dần, “Cô gái à, anh thừa nhận anh sắp nhịn không nổi rồi. . . . . .”
Buổi chiều đó Diệp Diễm không tiến thêm bước nào nữa. Chỉ ôm cô đầy thân mật, thỉnh thoảng trao cô vài nụ hôn. Thân thể ấm áp của nhau cũng đủ để khiến trái tim hai người đập thình thịch.
Xế chiều, taxi bay qua công viên giải trí lộ thiên. Chiếc sừng nhọn trên đầu khủng long khổng lồ lướt quay sàn taxi, Trình Thanh Lan sợ hãi thét lên, còn Diệp Diễm nhìn khuôn mặt hoảng hốt của cô mà buồn cười. Anh hớn hở bảo người máy hạ taxi xuống, đưa Trình Thanh Lam đến công viên chơi hơn một giờ. Trình Thanh Lam chưa từng thấy khủng long sống sờ sờ, mặc dù sau này biết được con khủng long này do người tạo nên. Hai người dạo bước trong công viên, các loài chim quý hiếm lần lượt tới đòi tiền boa, vì vậy đã cuỗm mất không ít tiền tín dụng của Diệp Diễm.
Lúc chạng vạng, người máy đưa hai người về bờ sông Phủ Nam, ánh trời chiều phủ trên mặt nước, hai người thưởng thức đồ ăn Trung Quốc tinh xảo ở nhà hàng bên bờ sông. Không phải thức ăn phân tử, không phải thức ăn nén, là bốn món mặn một món canh do người máy đầu bếp tự tay chế biến. Hai người dùng món trong phòng riêng. Xuyên thấu qua vòng bảo vệ trong suốt, người máy hình người xinh đẹp dẻo dai đang nhảy múa trên mặt thảm lông dê bên bờ sông. Cuối cùng, chúng nó lặng lẽ đứng trên mặt thảm, bị những khách trong phòng riêng chọn lựa, các cửa phòng từ từ đóng lại, ngăn cách những tiếng nam nữ đồ mị.
Trời tối dần, Diệp Diễm thanh toán rồi đi tới dắt tay Trình Thanh Lam. Cũng nên trả lại tiền tín dụng vừa mua ngày hôm nay cho chủ cửa hàng rồi trở về vùng đất chết rồi. Còn sáu tiếng nữa thì đến mười hai giờ - thời gian hẹn với Trần Giai Tân, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vì vậy hai người tản bộ bên sông Phủ Nam tĩnh lặng trong bóng đêm. Thế kỷ XXIII, cách giải khuây xa xưa nhất là tản bộ này vẫn được một số người áp dụng. Thỉnh thoảng bắt gặp chàng trai loài người cường tráng và thiếu nữ xinh đẹp, Trình Thanh Lam nhận ra thiếu nữ từng xuất hiện trong vũ điệu đó thì khẽ thở dài.
Cuối cùng hai người đi taxi về con phố vừa mua tiền tín dụng kia. Dọc đường Diệp Diễm chỉ khẽ ôm Trình Thanh Lam, hai người thì thầm với nhau, có khi không cất lên tiếng, Trình Thanh Lam đỏ ửng mặt được Diệp Diễm ôm trong lòng, Diệp Diễm vùi đầu vào vai cô.
Người máy rất yên lặng, bởi vì cả quãng đường Diệp Diễm chỉ thị cho nó nhìn trăng.
Chín giờ, hai người tới nơi, người máy lễ phép cáo biệt, hai người bước trên con phố nhỏ chìm trong đêm tối đó. Diệp Diễm vẫn bình tĩnh, Trình Thanh Lam lại trợn trừng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Nơi này thật sự là con phố hồi sáng sao?
Nếu cô nhớ không lầm, bên con đường hồi sáng là hai dãy tòa nhà bán nguyệt không cao lắm, màu xám xịt tĩnh lặng, có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Nhưng con đường trước mắt này lại được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo bàng bạc, đâu còn kiến trúc bán nguyệt đơn giản nữa, toàn bộ đều là những tòa nhà hình thù kỳ quái, hình tam giác, hình vuông, hình bầu dục. Còn có hình mắt rõ rệt, có hình trái tim, có nơi còn trở thành bến nước, không thấy bóng dáng tòa nhà đâu nữa.
Mà hai người đi dọc theo con đường chẳng biết đã trở nên mềm mại từ lúc nào, từng tòa nhà đều truyền đến tiếng ồn ào thoáng qua, có trầm thấp có quỷ dị, có kinh hãi có sôi nổi. Mà cửa từng gian nhà đều mở toang, hoặc không có cửa. Nam nữ đứng la liệt bên trong bên ngoài, quần áo cực kỳ thiếu vải. Nhìn từ bên ngoài vào có thể thấy những cô gái tóc vàng óng ánh với đường cong đầy đặn uốn éo thân thể quanh ống thép giữa phòng.
Thì ra đây là những quán bar ở thế kỷ XXIII.
Trái tim bé nhỏ của Trình Thanh Lam đập thình thịch cuồng loạn. Cô ngẩng đầu thấy Diệp Diễm bình tĩnh nhìn thẳng về trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự ma quái kì dị xung quanh.
Trên đường dĩ nhiên cũng có đàn ông hoặc phụ nữ nhìn chằm chằm vào họ, nhưng Diệp Diễm vẫn lạnh mặt nghiêm túc, phong thái lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.
Diệp Diễm đi thẳng tới cửa hàng hồi sáng, bây giờ nó đã biến thành một cặp vú trắng. Trong khe vú đưa ra một cái tay, nhận lấy thẻ của Diệp Diễm, sau đó nói: “Cảm ơn đã tới cửa hàng chúng tôi.”
Khắp nơi đều là hình ảnh ăn chơi trác táng, hai người cúi thấp đầu bước nhanh rời đi, họ tựa như người ngoại tộc, vô cùng nổi bật.
Đến một quán bar có vẻ bình thường nhất, Trình Thanh Lam chợt dừng bước. Diệp Diễm quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của cô. Đó là một ngôi nhà màu trắng bạc mang dáng vẻ cổ xưa, tốp năm tốp ba trai xinh gái đẹp đứng trước cửa, ánh mắt mơ hồ lướt qua người đi đường. Trong quán bar là ánh sáng êm dịu màu trắng bạc, mênh mang, không rõ ràng.
Mà ở cửa của quán bar có một hàng chữ trôi nổi trong sắc bạc đó. Trình Thanh Lam ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào hàng chữ, ánh mắt mang nỗi đau âm thầm.
Diệp Diễm cầm chặt tay cô.
Hàng chữ trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hai người đó mang màu đen nghiêm trang, trên con phố hoa lệ này có vẻ cực kỳ vắng lặng cổ xưa. Đó là một con số, viết cực kỳ rõ ràng: 2012.
Ánh trời chiều trong veo ấm áp buổi đầu thu, người máy rất tận tâm điều chỉnh cường độ ánh sáng trên bề mặt để hai mươi mét vuông bên trong taxi vẫn giữ nguyên màu vàng óng ánh ấm áp. Có lẽ cho rằng Diệp Diễm là người có chức vị, người máy cực kỳ cung kính tận tụy.
Vốn là có hai chiếc ghế dựa êm ái nhưng Diệp Diễm lại đứng dậy ôm lấy Trình Thanh Lam, ngồi xuống ghế của cô, để cô ngồi trên đùi anh. Tư thế vô cùng tự nhiên, cũng không phải chưa từng ôm ấp nhưng Trình Thanh Lam lại đỏ mặt ngay trước mặt người máy. Người máy cực kỳ tận tâm vọt tới, đưa tay điều chỉnh chiều rộng chiếc ghế. Ghế dựa lập tức rộng thêm, đủ không gian cho hai người. Trình Thanh Lam liền giùng giằng muốn xuống khỏi người Diệp Diễm.
Diệp Diễm chỉ liếc nhìn hờ hững nhưng đủ để khiến người máy luống cuống.
Vì vậy người máy nhỏ xinh lại lao đến bên ghế của hai người lần nữa, thử dò xét điều chỉnh ghế trở về chiều rộng cho một người, thậm chí còn hẹp hơn trước. Lúc này Diệp Diễm mới tặng người máy một nụ cười tán dương, người máy khẽ khom người.
Hai cánh tay thon dài của Diệp Diễm ôm chặt cô gái không ngoan ngoãn trong lòng, vùi đầu lên vai cô: “Đừng ngọ nguậy.”
Vì vậy Trình Thanh Lam không dám ngọ nguậy nữa, nhìn chằm chằm về phía người máy đang ngẩng đầu nhìn cô.
Người máy trở về bảng điều khiển, điều chỉnh thành hình thức du ngoạn chậm rãi, vì vậy taxi bay nhẹ nhàng men theo tuyến đường chính của Nam Thành. Taxi bay lướt qua tòa nhà cao chọc trời dành cho người bình dân, thấy muôn màu muôn vẻ trong từng cánh cửa sổ; lướt qua sông Phủ Nam sóng gợn lăn tăn, dòng sông uốn lượn quanh co trong veo có thể nhìn thấy đáy, đó là dòng sông còn trong suốt cuối cùng trên đại lục.
Taxi bay còn lướt qua vườn hoa bãi cỏ mênh mông, bay qua đỉnh núi muôn vàn các loài hoa ở chốn ngoại ô, cho dù ở trên bầu trời cũng có thể cảm nhận được hương thơm trong lành nức mũi. Nhưng người máy lại nói tất cả đều là hình ảnh. Còn có những tòa nhà khổng lồ hoàn toàn trong suốt khiến Trình Thanh Lam không dám nhìn. Nam nữ đang ở trong những căn nhà trong suốt xem phim 4D, ăn cơm, hoặc là XXOO..... Mặc dù đó là tự do của họ.
Ngắm nghía suốt dọc đường, tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của Trình Thanh Lam. Cô trợn trừng mắt, chỉ sợ để lỡ mất một phút một giây.
Nhưng những thứ này đã quá đỗi quen thuộc với Diệp Diễm sinh ra và lớn lên ở Nam Thành. Vì vậy sau khi Diệp lão đại ôm Trình Thanh Lam nghỉ ngơi nửa giờ tỉnh lại, tất cả tâm trí đều tập trung vào cô gái mềm mại trắng noãn trong lòng. Ánh mắt của cô, nụ cười của cô đều rạng rỡ bởi những công trình kiến trúc trên bầu trời, nụ hôn của anh lưu luyến trên lọn tóc, gương mặt và cần cổ của cô. Hương thơm nữ tính khiến anh mê say.
Từ khi phát hiện dấu vết của đám người Hoàng Địch Linh ở biên giới phía Nam vùng đất chết, hai người đã lâu chưa thân mật. Cho dù cuối cùng cũng giành được thắng lợi nhưng Diệp Diễm còn phải bận rộn chỉnh đốn đội ngũ. Hồi đó anh thậm chí dành cả buổi tối để trấn an những binh sĩ mất đi đồng đội, không còn thời gian lưu luyến bên cô.
Vì vậy buổi chiều du ngoạn Nam Thành này là thời gian hiếm hoi hai người được bên nhau, Diệp Diễm ôm cô không nói lời nào, màu mắt tối dần.
Nhận thấy vòng ôm của anh càng lúc càng chặt, môi anh lưu luyến mãi trên làn da và lọn tóc, Trình Thanh Lam luống cuống. Cô cụp mắt liếc nhìn người máy đứng cách hai người tầm một mét, lặng lẽ nhìn hai người chờ đợi mệnh lệnh, con mắt hình bầu dục chính giữa mặt lấp lánh có hồn. Trình Thanh Lam chợt đỏ bừng mặt, đẩy Diệp Diễm ra: “Còn có người đó!”
Diệp Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực liếc thấy người máy ngẩn ngơ đứng bên thì cau mày. Người máy thấy ánh nhìn chăm chú của Diệp Diễm thì dịch lên trước năm centimet.
Diệp Diễm: “Nhìn mặt trời.”
Người máy sững sờ một lát mới phản ứng với chỉ thị này, xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vật thể bay hình tròn giống mặt trời, không nhúc nhích.
Trình Thanh Lam dở khóc dở cười, định mở miệng kháng nghị thì thân thể chợt nhẹ bỗng, sau lưng đã là ghế dựa êm ái. Mà thân thể cao lớn vững chãi của Diệp Diễm từ từ áp tới.
Trong taxi bay có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, nhưng từ bên ngoài thì lại không thấy bên trong. Diệp Diễm kề sát với thân thể cô ở phía dưới. Người đàn ông quen khống chế cục diện dùng một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia bắt lấy cằm cô rồi hôn nồng nhiệt.
Mỗi lưỡi nóng bỏng quấn quít, trong chiếc taxi bay ấm áp, tĩnh lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở khe khẽ đè nén của hai người. Môi anh rời khỏi cô, vùi sâu vào cổ cô, đầu vai cô, khó kiềm chế nổi mà cắn khiến cô hơi đau.
Hơi thở của Trình Thanh Lam trở nên dồn dập, gương mặt điển trai của anh phóng đại trước mặt cô, hàng mi đen khẽ rung, chạm vào mặt cô. Phản ứng thân thể không thể giả dối, vòng ôm của anh, nụ hôn của anh và cả dục vọng bị đè nén của anh cũng khiến cô hoảng hốt.
Tay anh siết cổ tay cô hơi chặt, làm cô hơi đau. Nhưng anh lại vùi vào cổ áo cô, lưu luyến quên về, còn cô cũng không muốn ngừng lại. Vật cứng nóng rực giữa chân anh chạm vào người cô, đó là sự hấp dẫn khó hiểu, quẫn bách quấn lấy trái tim cô, gần như phá bỏ chút kiên trì còn sót lại.
Nụ hôn của anh lúc này khác hẳn khi hai người mới quen. Khi đó nụ hôn của anh nồng nhiệt gấp gáp, mang theo khát vọng bá đạo muốn quản thúc cô. Mà gần hai tháng qua, đã cùng trải qua thử thách sống chết, anh lại huấn luyện cô từng chút một, mỗi trận chiến đều che chở cô, sự thân mật và quen thuộc giữa hai người đã không còn như xưa.
Vì vậy nụ hôn lúc này của anh đã bớt sự gấp gáp và bá đạo hồi đầu, tăng thêm sự quyến luyến và dịu dàng. Nhưng lại nồng nhiệt hơn, mang theo dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống cô đã đè nén từ lâu.
“Tối nay về cho anh có được không?” Diệp Diễm thở hổn hển, ngước đôi mắt trầm lắng lên, nhìn cô gái trong lòng.
Mắt anh cách cô không đến một tấc, trong mắt Trình Thanh Lam chỉ có màu đen láy đó, cô gần như thốt lên lời bằng lòng.
Trong giây phút cực kỳ nguy cấp này, chợt vang lên giọng nói lễ phép: “Tiên sinh, phu nhân, phía dưới là sân chơi của trẻ em.”
Diệp Diễm cau mày, Trình Thanh Lam ló đầu ra. Người máy vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng vẫn vô cùng tận tụy không quên giải thích cảnh quan dọc đường.
Bị chen ngang, Trình Thanh Lam tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Diệp Diễm, cười nói: “Diệp lão đại, trước em anh có bao nhiêu phụ nữ?”
Diệp Diễm không thích sự phá bĩnh này chút nào, sự đắm đuối trong mắt cô vừa nãy rõ ràng nghĩa là đồng ý. Nhưng không khí đã không còn, ánh mắt cô ấy đã tỉnh táo trở lại, cười rất thoải mái. Diệp Diễm ngồi thẳng dậy, lại ôm cô vào lòng, còn mình thì ngồi xuống ghế.
“Một.” Anh cụp mắt nhìn cô, không kiềm chế được hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Trình Thanh Lam sững sờ.
Một ư?
Nếu như chưa từng có thì dĩ nhiên là tốt nhất; nếu như có hai ba bốn người gì đó thì ở thời đại này cũng không phải khó hiểu. Chỉ mà chỉ một?
Tâm trạng khẽ chùng xuống, theo bản năng liền nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, đôi mắt mang nét khổ sở.
Vốn định hôn lên đôi môi đỏ mọng nhưng lại lệch sang mái tóc, nhìn khuôn mặt chợt cúi gằm của cô, Diệp Diễm vươn tay quay mặt cô về phía mình: “Sao vậy?”
“Là mối tình đầu của anh à?” Trình Thanh Lam cười nói, “Đáng lẽ thời đại này của các anh phải rất cởi mở chứ? Sao anh lại chỉ có một người phụ nữ? Tại sao lại chia tay?” Nếu như chỉ có một người phụ nữ, với tính tình của Diệp Diễm thì hẳn phải rất coi trọng cô ta chứ?
Rõ ràng cô ấy đã tức giận. Mặc dù vẫn cười nhưng mắt lại mở to, khóe miệng khẽ mím, có phần khó chịu. Diệp Diễm chợt bật cười: “Em. . . . . . tức giận bởi vì anh từng có phụ nữ?”
Cô im lặng, khẽ “Hừ" một tiếng.
“Đó là môn sinh lý anh học hồi mười lăm tuổi.” Anh cúi đầu khẽ cắn chóp mũi của cô, “Trường học sẽ sắp xếp cho học sinh quan hệ, chỉ là một môn học.”
Trình Thanh Lam giật mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Diễm, hiểu rằng anh đang nói thật: “Vậy các người, sau hồi mười lăm tuổi, đều. . . . . . đều không phải là. . . . . .”
“Đúng!” Diệp Diễm gật đầu, “Cho nên em nói em là xử nữ. . . . . . Anh cảm thấy thật khó tin.”
Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy sau đó anh không chạm vào người phụ nữ nào khác nữa à?” Thấy anh lắc đầu, cô hỏi tiếp: “Thế còn mấy cô gái trong quân đội, anh cũng chưa chạm vào à?”
Anh tiếp tục lắc đầu.
“Tại sao?” Giọng nói của Trình Thanh Lam hơi chát, “Anh. . . . . . không muốn sao?”
“Có chứ. Nhưng mẹ từng nói......” Ánh mặt Diệp Diễm chợt mờ đi, “Quan hệ như vậy không có ý nghĩa. Anh cũng không thể bởi vì bản thân là bán thú mà sinh hoạt giống động vật.”
Trái tim Trình Thanh Lam chợt mềm nhũn. Hai trăm năm sau, thế kỷ XXIII, sự sinh tồn của loài người cũng trở thành vấn đề khó khăn, khắp nơi đều là những con người đã mất đạo đức luân lý. Vậy mà anh ấy, bán thú đó, lại nghiêm túc coi trọng truyền thống xa xưa nhất.
“Cho nên. . . . . .” Đôi mắt Diệp Diễm tối dần, “Cô gái à, anh thừa nhận anh sắp nhịn không nổi rồi. . . . . .”
Buổi chiều đó Diệp Diễm không tiến thêm bước nào nữa. Chỉ ôm cô đầy thân mật, thỉnh thoảng trao cô vài nụ hôn. Thân thể ấm áp của nhau cũng đủ để khiến trái tim hai người đập thình thịch.
Xế chiều, taxi bay qua công viên giải trí lộ thiên. Chiếc sừng nhọn trên đầu khủng long khổng lồ lướt quay sàn taxi, Trình Thanh Lan sợ hãi thét lên, còn Diệp Diễm nhìn khuôn mặt hoảng hốt của cô mà buồn cười. Anh hớn hở bảo người máy hạ taxi xuống, đưa Trình Thanh Lam đến công viên chơi hơn một giờ. Trình Thanh Lam chưa từng thấy khủng long sống sờ sờ, mặc dù sau này biết được con khủng long này do người tạo nên. Hai người dạo bước trong công viên, các loài chim quý hiếm lần lượt tới đòi tiền boa, vì vậy đã cuỗm mất không ít tiền tín dụng của Diệp Diễm.
Lúc chạng vạng, người máy đưa hai người về bờ sông Phủ Nam, ánh trời chiều phủ trên mặt nước, hai người thưởng thức đồ ăn Trung Quốc tinh xảo ở nhà hàng bên bờ sông. Không phải thức ăn phân tử, không phải thức ăn nén, là bốn món mặn một món canh do người máy đầu bếp tự tay chế biến. Hai người dùng món trong phòng riêng. Xuyên thấu qua vòng bảo vệ trong suốt, người máy hình người xinh đẹp dẻo dai đang nhảy múa trên mặt thảm lông dê bên bờ sông. Cuối cùng, chúng nó lặng lẽ đứng trên mặt thảm, bị những khách trong phòng riêng chọn lựa, các cửa phòng từ từ đóng lại, ngăn cách những tiếng nam nữ đồ mị.
Trời tối dần, Diệp Diễm thanh toán rồi đi tới dắt tay Trình Thanh Lam. Cũng nên trả lại tiền tín dụng vừa mua ngày hôm nay cho chủ cửa hàng rồi trở về vùng đất chết rồi. Còn sáu tiếng nữa thì đến mười hai giờ - thời gian hẹn với Trần Giai Tân, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vì vậy hai người tản bộ bên sông Phủ Nam tĩnh lặng trong bóng đêm. Thế kỷ XXIII, cách giải khuây xa xưa nhất là tản bộ này vẫn được một số người áp dụng. Thỉnh thoảng bắt gặp chàng trai loài người cường tráng và thiếu nữ xinh đẹp, Trình Thanh Lam nhận ra thiếu nữ từng xuất hiện trong vũ điệu đó thì khẽ thở dài.
Cuối cùng hai người đi taxi về con phố vừa mua tiền tín dụng kia. Dọc đường Diệp Diễm chỉ khẽ ôm Trình Thanh Lam, hai người thì thầm với nhau, có khi không cất lên tiếng, Trình Thanh Lam đỏ ửng mặt được Diệp Diễm ôm trong lòng, Diệp Diễm vùi đầu vào vai cô.
Người máy rất yên lặng, bởi vì cả quãng đường Diệp Diễm chỉ thị cho nó nhìn trăng.
Chín giờ, hai người tới nơi, người máy lễ phép cáo biệt, hai người bước trên con phố nhỏ chìm trong đêm tối đó. Diệp Diễm vẫn bình tĩnh, Trình Thanh Lam lại trợn trừng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Nơi này thật sự là con phố hồi sáng sao?
Nếu cô nhớ không lầm, bên con đường hồi sáng là hai dãy tòa nhà bán nguyệt không cao lắm, màu xám xịt tĩnh lặng, có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Nhưng con đường trước mắt này lại được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo bàng bạc, đâu còn kiến trúc bán nguyệt đơn giản nữa, toàn bộ đều là những tòa nhà hình thù kỳ quái, hình tam giác, hình vuông, hình bầu dục. Còn có hình mắt rõ rệt, có hình trái tim, có nơi còn trở thành bến nước, không thấy bóng dáng tòa nhà đâu nữa.
Mà hai người đi dọc theo con đường chẳng biết đã trở nên mềm mại từ lúc nào, từng tòa nhà đều truyền đến tiếng ồn ào thoáng qua, có trầm thấp có quỷ dị, có kinh hãi có sôi nổi. Mà cửa từng gian nhà đều mở toang, hoặc không có cửa. Nam nữ đứng la liệt bên trong bên ngoài, quần áo cực kỳ thiếu vải. Nhìn từ bên ngoài vào có thể thấy những cô gái tóc vàng óng ánh với đường cong đầy đặn uốn éo thân thể quanh ống thép giữa phòng.
Thì ra đây là những quán bar ở thế kỷ XXIII.
Trái tim bé nhỏ của Trình Thanh Lam đập thình thịch cuồng loạn. Cô ngẩng đầu thấy Diệp Diễm bình tĩnh nhìn thẳng về trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự ma quái kì dị xung quanh.
Trên đường dĩ nhiên cũng có đàn ông hoặc phụ nữ nhìn chằm chằm vào họ, nhưng Diệp Diễm vẫn lạnh mặt nghiêm túc, phong thái lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.
Diệp Diễm đi thẳng tới cửa hàng hồi sáng, bây giờ nó đã biến thành một cặp vú trắng. Trong khe vú đưa ra một cái tay, nhận lấy thẻ của Diệp Diễm, sau đó nói: “Cảm ơn đã tới cửa hàng chúng tôi.”
Khắp nơi đều là hình ảnh ăn chơi trác táng, hai người cúi thấp đầu bước nhanh rời đi, họ tựa như người ngoại tộc, vô cùng nổi bật.
Đến một quán bar có vẻ bình thường nhất, Trình Thanh Lam chợt dừng bước. Diệp Diễm quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của cô. Đó là một ngôi nhà màu trắng bạc mang dáng vẻ cổ xưa, tốp năm tốp ba trai xinh gái đẹp đứng trước cửa, ánh mắt mơ hồ lướt qua người đi đường. Trong quán bar là ánh sáng êm dịu màu trắng bạc, mênh mang, không rõ ràng.
Mà ở cửa của quán bar có một hàng chữ trôi nổi trong sắc bạc đó. Trình Thanh Lam ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào hàng chữ, ánh mắt mang nỗi đau âm thầm.
Diệp Diễm cầm chặt tay cô.
Hàng chữ trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hai người đó mang màu đen nghiêm trang, trên con phố hoa lệ này có vẻ cực kỳ vắng lặng cổ xưa. Đó là một con số, viết cực kỳ rõ ràng: 2012.
Tác giả :
Đinh Mặc