Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu
Quyển 2 - Chương 67: Tập kích quân doanh Phong quốc
Sở Hi Du rốt cục đợi đến lúc Tây Nam quân tiến vào biên cảnh Tấn Nam quan.
Bắc Phong có hai người, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của y.
Một trong số đó là Bắc Phong Hộ quốc Nguyên soái. Người này phá hơn mấy vạn đại quân Nam Sở của y, khiến cho Sở Hi Du y trong một đêm binh bại như núi, thua trắng gần như toàn bộ binh lực trong tay, đến nay vẫn còn ở tại biên giới phía Bắc, không thể trở về Nam Sở.
Mà người còn lại chính là Kỷ Mộ Niên.
Nếu không phải là Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du sẽ không thua thảm như vậy.
Trong thời điểm Bắc Phong tập kích quân doanh Kỷ Mộ Niên liền trốn đi, dẫn dụ mình ngàn dặm đuổi theo, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, trong quân Nam Sở như rắn mất đầu, khi Bắc Phong đánh bất ngờ liền binh lính tan rã.
Nếu lúc ấy y có ở trong quân doanh, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi thế cục.
Cho nên so với Hộ quốc tướng quân của Bắc Phong, Sở Hi Du càng hận Kỷ Mộ Niên, nếu không phải người này, bản thân vẫn còn là hoàng tử có thực lực nhất Nam Sở, có được binh lực chống lại Bắc Phong, là người được lựa chọn tốt nhất cho hoàng vị. Mà chính vì người này, một tay đánh nát tất cả kế hoạch của y, khiến cho mấy năm tỉ mỉ chuẩn bị của y thất bại trong gang tấc.
Y triệu tập cận vệ tinh nhuệ, một đường đuổi giết Kỷ Mộ Niên, người này cố tình lại giống như con chuột già, một đường trốn trốn tránh tránh, Sở Hi Du không bắt được người còn không nói, ngược lại còn mất thêm ba cận vệ.
Người nọ rõ ràng đã què chân, lại bị y phế mất võ công, không ngờ xuống tay càng thêm ngoan độc, ba cận vệ bị giết đều là bị Kỷ Mộ Niên dùng đá tảng lớn đập đầu, huyết tương văng đầy.
Bất quá hiện tại, chuyện bắt Kỷ Mộ Niên cũng không còn quan trọng. Mà quan trọng là có người khác xuất hiện.
Hộ quốc tướng quân tuy rằng không thể hấp dẫn cừu hận hơn so với Kỷ Mộ Niên, nhưng mà giết hắn, so với giết Kỷ Mộ Niên lại hiệu quả hơn.
Theo như y đã nhiều ngày quan sát và lời đồn đãi trong dân gian, không khó nhìn ra, Hoàng đế Bắc Phong rõ ràng vô cùng xem trọng vị Hộ quốc tướng quân này. Chung thị là dòng họ mà Bắc Phong kiêng kỵ, Hoàng đế lại ban thưởng, hơn nữa cái tên lại giống như đúc với vị Hiền Phi mà y đã giết ba năm trước đây, trong đó tất nhiên có mờ ám.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng trước kia của Kỷ Mộ Niên, đối với vị Hộ quốc tướng quân này cũng cực kỳ che chở. Nếu giết chết vị tướng quân này, không chỉ có thể ảnh hưởng đến Tây Nam quân, ảnh hưởng đến Long đế tại triều đình, còn có thể kích thích được Kỷ Mộ Niên.
Suy nghĩ xong, Sở Hi Du gọi thị vệ tùy thân Tiểu Vệ sang nói, “Tiểu Vệ, đêm nay ngươi ở trên ngọn đồi phía Bắc cách Hà Lương một dặm đợi lệnh.”
Tiểu Vệ khó hiểu, nhìn thái tử hỏi, “Điện hạ, ngươi đây là…”
Sở Hi Du cười nói, “Đêm nay bản điện hạ muốn đến quân doanh Bắc Phong.”
Tiểu Vệ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, “Điện hạ, tên Kỷ Mộ Niên kia chạy về Tây Nam quân?”
Từ lúc Kỷ Mộ Niên trốn đi, thái tự điện hạ vẫn luôn đuổi theo người này. Kỷ Mộ Niên chạy hướng Đông, thái tử đuổi theo hướng Đông, Kỷ Mộ Niên chạy hướng Tây, thái tử điện hạ tuyệt sẽ không chạy về hướng khác.
“…” Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vệ đầy nét nghi ngờ, Sở Hi Du cố gắng hòa hoãn tính tình của bản thân.
Sau đó, y mới mở miệng nói, “Lần này bản điện hạ muốn đi ám sát Hộ quốc tướng quân của Bắc Phong.”
Tiểu Vệ ‘À’ một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó kinh ngạc nói, “Thái tử điện hạ muốn đi ám sát Hộ quốc tướng quân?”
Không phải đi giết Kỷ Mộ Niên sao?
Sở Hi Du gật đầu nói, “Đúng vậy, bản điện hạ tự đi một mình.”
Trong đầu Tiểu Vệ chuyển một vòng mới hiểu được lời của Sở Hi Du, sau đó mới nói, “Điện hạ, việc này có thể rất nguy hiểm hay không?”
“Nguy hiểm?” Sở Hi Du nghe xong, lạnh lùng cười nói, “Tây Nam quân đại thắng, lại vừa vào kinh tiếp nhận khao thưởng, cao hứng còn không kịp, không có họa ngoại xâm, trong quân phòng bị nhất định lơi lỏng.”
Tiểu Vệ nghe Sở Hi Du nói rất hữu lý, gật gật đầu.
“Huống chi, cao thủ đứng đầu của Bắc Phong đã bị bản điện hạ đâm xuyên xương tỳ bà phế bỏ võ công, trong Tây Nam quân không có người là đối thủ của ta.” Dứt lời, trên mặt Sở Hi Du hiện lên tươi cười, khiến cho người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ.
***
Ban đêm, sườn núi Hà Lương lập lòe mấy ngọn đèn, lúc sáng lúc tối lóe lên không ngừng.
Đại quân nghỉ ngơi hồi phục, ngoại trừ thủ vệ binh lính theo giờ tuần tra bên ngoài, toàn bộ quân doanh đều tĩnh lặng, chỉ là ngẫu nhiên một vài thanh âm đi đường truyền ra từ trong quân doanh, sau đó lại lập tức lâm vào trầm tĩnh.
Đợi cho một đợt lính tuần tra đi qua, một bóng đen từ trong rừng cây bên cạnh quân doanh nhảy ra, bay qua hàng rào bố trí của quân doanh.
Bóng đen không một tiếng động đáp xuống mặt đất, y nấp vào một nơi bí mật gần đó quan sát bố trí trong quân doanh, cuối cùng ấn theo lộ tuyến mà lặng lẽ đi đến một quân trướng.
Căn cứ theo quan sát ở bên ngoài Hà Lương, chỗ quân trướng kia hẳn là chỗ ngủ của Hộ quốc tướng quân.
Sở Hi Du đứng trong bóng tối cách quân trướng khoảng hai trượng quan sát một lúc, quả thật thấy binh lính tuần tra ở chỗ này nhiều hơn so với những chỗ khác.
Y âm thầm mỉm cười, chậm rãi lôi chủy thủ giấu bên trong giày ra.
Đợi cho lính tuần tra đi tuần xong một vòng đi xa, Sở Hi Du nhanh chóng lách mình tiến vào trong trướng.
Trong trướng tối đen một mảnh, trong không khí tràn ngập hương vị Long Tiên, Long Tiên là hương liệu cống phẩm tốt nhất, hiển nhiên có thể thấy được Hoàng đế sủng ái đối với vị tướng quân này thế nào.
Ở bên trong quân trướng, có tiếng người hít thở.
Sở Hi Du nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi bước đến trước giường, mơ hồ có thể thấy được bóng người đang ngủ.
Trong tay mũi nhọn lạnh lẽo giơ lên, Sở Hi Du không chút do dự, giơ chủy thủ trong tay lên, hung hăng đâm vào ngực người đang ngủ!
‘Keng!’
Trong trướng vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau, trong ban đêm yên tĩnh hết sức đột ngột.
Sở Hi Du chỉ cảm thấy lúc chủy thủ của mình đâm tới tựa hồ đụng vào thứ gì, cường ngạnh ngăn trở thế tiến công của y!
Sau đó, y nhìn thấy đôi mắt của người đang nằm trên giường.
Một đôi mắt trong bóng tối cũng dị thường sáng ngời.
Trong lòng Sở Hi Du cả kinh, nháy mắt y xoay chuyển suy nghĩ, chân khí toàn thân phát ra, tập trung vào chủy thủ trong tay.
Đánh lén một kích không thành, lần này y sẽ dùng vũ lực ám sát.
Tướng quân kia võ công không bằng mình, nhất định không qua được một kích của mình.
Nhưng mà chuyện không tưởng lại xảy ra.
Sở Hi Du vừa ngưng tụ chân khí, chỉ qua một lúc, chân khí nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, từ đan điền truyền đến một trận đau đớn.
Sắc mặt y trắng bệch, chủy thủ trong tay hơi hơi nhoáng lên một cái.
Cũng chỉ là thời gian nhoáng lên này, tay của người trên giường liền phát lực, toàn bộ chăn đệm nhấc lên, trong bóng đêm ẩn ẩn thoáng hiện lên lưỡi đao sắc bén, đúng là huyền thuyết bảo đao do Hoàng đế ngự ban.
Động tác vung đao tới nhanh đến kinh người, Sở Hi Du vội vàng nghiêng người né tránh. Người cầm đao tự hồ có đoán trước, sửa thế đao, trước tiên từng bước ngăn chặn động tác của Sở Hi Du.
Trận giao thủ này tốc độ thật sự rất nhanh, Sở Hi Du nghe thấy ‘phập’ một tiếng đao cắm vào trong da thịt, ngực bỗng nhiên đau xót, sau đó từ tâm phế truyền đến cảm giác đau thấu xương cốt, lúc này y mới nghe được, sau khi chủy thủ của mình bị đẩy ra liền ‘keng’ một tiếng rơi xuống mặt đất.
Thế cục nháy mắt đã định.
Trong bóng đêm có người nói với y, “Sở thái tử, Chung Túc đợi ngươi đã lâu.”
@Lời tác giả:
Boss phản diện – Game over.
Về phần Tiểu Kỷ, sẽ không thật sự bị què đâu, sau này bạn ý sẽ được Sở tiểu công đưa đi uống suối Tân Tuyền, fan của Tiểu Kỷ yên tâm nhé:3
Bắc Phong có hai người, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của y.
Một trong số đó là Bắc Phong Hộ quốc Nguyên soái. Người này phá hơn mấy vạn đại quân Nam Sở của y, khiến cho Sở Hi Du y trong một đêm binh bại như núi, thua trắng gần như toàn bộ binh lực trong tay, đến nay vẫn còn ở tại biên giới phía Bắc, không thể trở về Nam Sở.
Mà người còn lại chính là Kỷ Mộ Niên.
Nếu không phải là Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du sẽ không thua thảm như vậy.
Trong thời điểm Bắc Phong tập kích quân doanh Kỷ Mộ Niên liền trốn đi, dẫn dụ mình ngàn dặm đuổi theo, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, trong quân Nam Sở như rắn mất đầu, khi Bắc Phong đánh bất ngờ liền binh lính tan rã.
Nếu lúc ấy y có ở trong quân doanh, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi thế cục.
Cho nên so với Hộ quốc tướng quân của Bắc Phong, Sở Hi Du càng hận Kỷ Mộ Niên, nếu không phải người này, bản thân vẫn còn là hoàng tử có thực lực nhất Nam Sở, có được binh lực chống lại Bắc Phong, là người được lựa chọn tốt nhất cho hoàng vị. Mà chính vì người này, một tay đánh nát tất cả kế hoạch của y, khiến cho mấy năm tỉ mỉ chuẩn bị của y thất bại trong gang tấc.
Y triệu tập cận vệ tinh nhuệ, một đường đuổi giết Kỷ Mộ Niên, người này cố tình lại giống như con chuột già, một đường trốn trốn tránh tránh, Sở Hi Du không bắt được người còn không nói, ngược lại còn mất thêm ba cận vệ.
Người nọ rõ ràng đã què chân, lại bị y phế mất võ công, không ngờ xuống tay càng thêm ngoan độc, ba cận vệ bị giết đều là bị Kỷ Mộ Niên dùng đá tảng lớn đập đầu, huyết tương văng đầy.
Bất quá hiện tại, chuyện bắt Kỷ Mộ Niên cũng không còn quan trọng. Mà quan trọng là có người khác xuất hiện.
Hộ quốc tướng quân tuy rằng không thể hấp dẫn cừu hận hơn so với Kỷ Mộ Niên, nhưng mà giết hắn, so với giết Kỷ Mộ Niên lại hiệu quả hơn.
Theo như y đã nhiều ngày quan sát và lời đồn đãi trong dân gian, không khó nhìn ra, Hoàng đế Bắc Phong rõ ràng vô cùng xem trọng vị Hộ quốc tướng quân này. Chung thị là dòng họ mà Bắc Phong kiêng kỵ, Hoàng đế lại ban thưởng, hơn nữa cái tên lại giống như đúc với vị Hiền Phi mà y đã giết ba năm trước đây, trong đó tất nhiên có mờ ám.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng trước kia của Kỷ Mộ Niên, đối với vị Hộ quốc tướng quân này cũng cực kỳ che chở. Nếu giết chết vị tướng quân này, không chỉ có thể ảnh hưởng đến Tây Nam quân, ảnh hưởng đến Long đế tại triều đình, còn có thể kích thích được Kỷ Mộ Niên.
Suy nghĩ xong, Sở Hi Du gọi thị vệ tùy thân Tiểu Vệ sang nói, “Tiểu Vệ, đêm nay ngươi ở trên ngọn đồi phía Bắc cách Hà Lương một dặm đợi lệnh.”
Tiểu Vệ khó hiểu, nhìn thái tử hỏi, “Điện hạ, ngươi đây là…”
Sở Hi Du cười nói, “Đêm nay bản điện hạ muốn đến quân doanh Bắc Phong.”
Tiểu Vệ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, “Điện hạ, tên Kỷ Mộ Niên kia chạy về Tây Nam quân?”
Từ lúc Kỷ Mộ Niên trốn đi, thái tự điện hạ vẫn luôn đuổi theo người này. Kỷ Mộ Niên chạy hướng Đông, thái tử đuổi theo hướng Đông, Kỷ Mộ Niên chạy hướng Tây, thái tử điện hạ tuyệt sẽ không chạy về hướng khác.
“…” Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vệ đầy nét nghi ngờ, Sở Hi Du cố gắng hòa hoãn tính tình của bản thân.
Sau đó, y mới mở miệng nói, “Lần này bản điện hạ muốn đi ám sát Hộ quốc tướng quân của Bắc Phong.”
Tiểu Vệ ‘À’ một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó kinh ngạc nói, “Thái tử điện hạ muốn đi ám sát Hộ quốc tướng quân?”
Không phải đi giết Kỷ Mộ Niên sao?
Sở Hi Du gật đầu nói, “Đúng vậy, bản điện hạ tự đi một mình.”
Trong đầu Tiểu Vệ chuyển một vòng mới hiểu được lời của Sở Hi Du, sau đó mới nói, “Điện hạ, việc này có thể rất nguy hiểm hay không?”
“Nguy hiểm?” Sở Hi Du nghe xong, lạnh lùng cười nói, “Tây Nam quân đại thắng, lại vừa vào kinh tiếp nhận khao thưởng, cao hứng còn không kịp, không có họa ngoại xâm, trong quân phòng bị nhất định lơi lỏng.”
Tiểu Vệ nghe Sở Hi Du nói rất hữu lý, gật gật đầu.
“Huống chi, cao thủ đứng đầu của Bắc Phong đã bị bản điện hạ đâm xuyên xương tỳ bà phế bỏ võ công, trong Tây Nam quân không có người là đối thủ của ta.” Dứt lời, trên mặt Sở Hi Du hiện lên tươi cười, khiến cho người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ.
***
Ban đêm, sườn núi Hà Lương lập lòe mấy ngọn đèn, lúc sáng lúc tối lóe lên không ngừng.
Đại quân nghỉ ngơi hồi phục, ngoại trừ thủ vệ binh lính theo giờ tuần tra bên ngoài, toàn bộ quân doanh đều tĩnh lặng, chỉ là ngẫu nhiên một vài thanh âm đi đường truyền ra từ trong quân doanh, sau đó lại lập tức lâm vào trầm tĩnh.
Đợi cho một đợt lính tuần tra đi qua, một bóng đen từ trong rừng cây bên cạnh quân doanh nhảy ra, bay qua hàng rào bố trí của quân doanh.
Bóng đen không một tiếng động đáp xuống mặt đất, y nấp vào một nơi bí mật gần đó quan sát bố trí trong quân doanh, cuối cùng ấn theo lộ tuyến mà lặng lẽ đi đến một quân trướng.
Căn cứ theo quan sát ở bên ngoài Hà Lương, chỗ quân trướng kia hẳn là chỗ ngủ của Hộ quốc tướng quân.
Sở Hi Du đứng trong bóng tối cách quân trướng khoảng hai trượng quan sát một lúc, quả thật thấy binh lính tuần tra ở chỗ này nhiều hơn so với những chỗ khác.
Y âm thầm mỉm cười, chậm rãi lôi chủy thủ giấu bên trong giày ra.
Đợi cho lính tuần tra đi tuần xong một vòng đi xa, Sở Hi Du nhanh chóng lách mình tiến vào trong trướng.
Trong trướng tối đen một mảnh, trong không khí tràn ngập hương vị Long Tiên, Long Tiên là hương liệu cống phẩm tốt nhất, hiển nhiên có thể thấy được Hoàng đế sủng ái đối với vị tướng quân này thế nào.
Ở bên trong quân trướng, có tiếng người hít thở.
Sở Hi Du nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi bước đến trước giường, mơ hồ có thể thấy được bóng người đang ngủ.
Trong tay mũi nhọn lạnh lẽo giơ lên, Sở Hi Du không chút do dự, giơ chủy thủ trong tay lên, hung hăng đâm vào ngực người đang ngủ!
‘Keng!’
Trong trướng vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau, trong ban đêm yên tĩnh hết sức đột ngột.
Sở Hi Du chỉ cảm thấy lúc chủy thủ của mình đâm tới tựa hồ đụng vào thứ gì, cường ngạnh ngăn trở thế tiến công của y!
Sau đó, y nhìn thấy đôi mắt của người đang nằm trên giường.
Một đôi mắt trong bóng tối cũng dị thường sáng ngời.
Trong lòng Sở Hi Du cả kinh, nháy mắt y xoay chuyển suy nghĩ, chân khí toàn thân phát ra, tập trung vào chủy thủ trong tay.
Đánh lén một kích không thành, lần này y sẽ dùng vũ lực ám sát.
Tướng quân kia võ công không bằng mình, nhất định không qua được một kích của mình.
Nhưng mà chuyện không tưởng lại xảy ra.
Sở Hi Du vừa ngưng tụ chân khí, chỉ qua một lúc, chân khí nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, từ đan điền truyền đến một trận đau đớn.
Sắc mặt y trắng bệch, chủy thủ trong tay hơi hơi nhoáng lên một cái.
Cũng chỉ là thời gian nhoáng lên này, tay của người trên giường liền phát lực, toàn bộ chăn đệm nhấc lên, trong bóng đêm ẩn ẩn thoáng hiện lên lưỡi đao sắc bén, đúng là huyền thuyết bảo đao do Hoàng đế ngự ban.
Động tác vung đao tới nhanh đến kinh người, Sở Hi Du vội vàng nghiêng người né tránh. Người cầm đao tự hồ có đoán trước, sửa thế đao, trước tiên từng bước ngăn chặn động tác của Sở Hi Du.
Trận giao thủ này tốc độ thật sự rất nhanh, Sở Hi Du nghe thấy ‘phập’ một tiếng đao cắm vào trong da thịt, ngực bỗng nhiên đau xót, sau đó từ tâm phế truyền đến cảm giác đau thấu xương cốt, lúc này y mới nghe được, sau khi chủy thủ của mình bị đẩy ra liền ‘keng’ một tiếng rơi xuống mặt đất.
Thế cục nháy mắt đã định.
Trong bóng đêm có người nói với y, “Sở thái tử, Chung Túc đợi ngươi đã lâu.”
@Lời tác giả:
Boss phản diện – Game over.
Về phần Tiểu Kỷ, sẽ không thật sự bị què đâu, sau này bạn ý sẽ được Sở tiểu công đưa đi uống suối Tân Tuyền, fan của Tiểu Kỷ yên tâm nhé:3
Tác giả :
Ngư Ngư Thuyết