Anh Hãy Nói Yêu Em
Chương 4: Bực tức
— Phòng nghỉ. ——
Quân Dạ Thành dẫn Trần Ngọc Linh đến thẳng phòng nghỉ. Căn phòng này được dành riêng cho nhóm Ngũ Đại Hoàng Tử.
Lúc này bên trong đang có ba người con trai nhàn nhã ngồi trên sô-pha.
Ngọc Linh vừa nhìn không khỏi thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại. Không dấu vết quan sát ba người
Tam Hoàng Tử Hoàng Văn Tuấn thì kinh ngạc khi thấy cô, nhưng không có vẻ là không biết cô. Nói vậy người này chẳng lẽ quen cô, nhưng cô đâu quen hắn. Thật kì lạ.
Tứ Hoàng Tử Lê Thuấn và Ngũ Hoàng Tử Lý Huyền khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc. Xem ra họ không biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Thu hết cảm xúc của ba người vào mắt. Cô càng thấy khó hiểu. Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây.
– Cô tên gì. – Quân Dạ Thành bước vào phòng ngồi xuống sô-pha, nhìn Trần Ngọc Linh hỏi.
– Tôi tên Trần Thị Ngọc Linh. – Ngọc Linh nhàn nhạt nhìn Quân Dạ Thành nói.
– Tên đẹp đó, mau ngồi đi. Sau đó nói chuyện. – Hoàng Văn Tuấn cười hướng Ngọc Linh nói.
– Cảm ơn. – Ngọc Linh lạnh nhạt đáp. Sau đó lựa chỗ trống cách xa bốn người mà ngồi.
– Ai đây. Sao đại ca lại dẫn một cô gái như vậy về? – Lê Thuấn ở một bên khó hiểu nói. Quân Dạ Thành xưa nay lạnh lùng, ít khi chú ý đến người khác, sao hôm nay lại chủ động đưa người về.
Lý Huyền thì dùng ánh mắt mang tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Ngọc Linh. Khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Quân Dạ Thành nghe Lê Thuấn hỏi liền trả về một ánh mắt ý nói: Cô ta chính là cô gái tam đệ nói.
Lê Thuấn hiểu rõ nhìn Trần Ngọc Linh, cảm thấy khó hiểu. Vẻ ngoài không xinh đẹp, cũng không có gì đặc biệt sao nhị ca Châu Tử Lâm có thể chú ý cô ta chứ.
– Cô ta từ giờ là nha hoàn của tôi. – Quân Dạ Thành liếc nhìn Hoàng Văn Tuấn, Lê Thuấn và Lý Huyền lạnh lùng nói.
Hoàng Văn Tuấn, Lê Thuấn và Lý Huyền nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Quân Dạ Thành. Nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Quân Dạ Thành liền nói. – Tuỳ huynh.
– Ủa, sao mọi người đều ở đây hết vậy. Nga… cô cũng ở đây, thật có duyên. – Châu Tử Lâm từ bên ngoài đi vào, ngoài ý muốn thấy Ngọc Linh, chỉ hơi sửng sốt liền nở nụ cười nói.
– Chào. – Ngọc Linh lạnh lùng nhìn Châu Tử Lâm, lạnh nhạt đáp.
– Nha hoàn mới của tôi đó, thấy sao? – Quân Dạ Thành nhìn Châu Tử Lâm không hảo ý nói.
– Hiểu rồi. – Châu Tử Lâm nghe vậy xửng sốt. Hắn bỏ lỡ gì sao. Nhìn Ngọc Linh rồi nhìn Quân Dạ Thành. Rất nhanh thu hồi cảm xúc, không để ý nói. Tiến tới ngồi đối diện với Trần Ngọc Linh.
Quân Dạ Thành hồ nghi nhìn Châu Tử Lâm. Rồi nhìn Hoàng Văn Tuấn. Chuyện này là sao, xử ánh mắt ý nói: Dường như Lâm không mấy để ý.
Hoàng Văn Tuấn nhún vai trả ánh mắt ý nói: Sao đệ biết.
Ngọc Linh nhìn năm người trò chuyện với nhau mà càng thấy mơ hồ. Chuyện gì đây? Sao cả năm hoàng tử đều tập trung đến đây làm gì. Cô chỉ là lỡ làm đổ ly ca cao lên người đại hoàng tử thôi mà, có cần hành hạ cô thế không. Nếu để đám fan của năm người này biết, chỉ e cô sẽ không còn ngày bình yên.
Rốt cuộc cô đã phạm phải tội ác tày trời gì mà khiến cho ông trời trừng phạt cô như vậy? Cô không giết người phóng hỏa, cũng chưa bao giờ làm hại ai.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
********
Lớp 12B2
– Mẹ có sao không, đám người đó có ức hiếp mẹ không? – Mai Liên vừa thấy Ngọc Linh trở về lớp liền kéo Trần Ngọc Linh lại, kiểm tra từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi.
– Cậu có sao không? – Đông Phương Phong lo lắng hỏi.
– Không sao, chỉ là Linh phải làm nha hoàn một tháng cho Đại hoàng tử. – Ngọc Linh cười nhẹ nói.
– Cái gì… thật quá đáng. Mẹ sao có thể làm nha hoàn cho người ta được. Để con tìm bọn họ hỏi cho ra lẻ. – Mai Liên phẫn nộ nói. Có ý gì, mẹ cô làm sao có thể hạ mình làm nha hoàn cho bọn họ được. Nực cười, hoàng tử thì sao, cũng không là gì. Trước kia cô chỉ là thưởng thức bọn họ, nay chính là chán ghét. Làm hoàng tử thì ngon lắm sao, đều là một lũ công tử bột, chỉ nhờ vào tiền của cha mẹ mà sống, có tư cách gì quyết định số phận người khác. Cứ đợi đó, cô nhất định phải hỏi cho ra lẻ.
– Bọn khốn. Để tôi đi tìm bọn nó. – Đông Phương Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Đáy mắt hiện ánh sáng lạnh. Dứt lời liền tính tìm người tính sổ.
– Được rồi, hai người đừng tìm họ tính sổ làm gì. Dù sao mấy người đó gia thế còn đó, đâu phải chúng ta có thể chọc được. Không khéo lại gặp rắc rối. Một tháng thôi mà, cũng không có gì ghê gớm. – Ngọc Linh vội kéo hai người lại, một bên nói.
– Nhưng mà… Chẳng lẽ lại cứ để họ ức hiếp như vậy. Cũng chỉ là làm bẩn một cái áo thôi mà, có bao nhiêu đâu. Rõ ràng là gây sự. – Mai Liên căm phẫn nói. Đúng là một lũ nhỏ mọn.
– Linh, cậu quá hiền lành. – Đông Phương Phong thở dài bất đắc dĩ nói.
– Thôi mà, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. – Ngọc Linh cười nói.
Mai Liên và Đông Phương Phong chỉ còn cách nhẫn nhịn. Nhưng trong lòng vẫn như cũ tức giận.
Mai Liên không có có bối phận đặc biệt gì, ba mẹ cũng chỉ làm công ăn lương, nếu đối đầu với mấy người đó thì chỉ gây rắc rối cho ba mẹ.
Đông Phương Phong thì chỉ trầm mặc không biết nghĩ gì.
– Xem ai nè, hóa ra là một đám ăn xin. – Một giọng nữ đầy chua ngoa vang lên.
Ngọc Linh nghe tiếng thì không khỏi nhíu mày. Lạnh lùng nhìn nữ sinh.
– Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một con tắc kè hoa. – Mai Liên một bụng oán khí không chỗ phát tiết. Lúc này lại thấy nữ sinh dở giọng chua ngoa liền đem một bụng oán khí nói.
– Mày… Đồ nghèo nàn, mày giỏi lắm sao. Ăn xin còn bị đặc vào đây học. Tụi bay đúng là không biết xấu hổ. – Nữ sinh khinh thường nói. Cô đường đường là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, vậy mà lại phải học chung với đám này, quả là xỉ nhục mà.
– Mã Như Ngọc, cô đừng ức hiếp người quá đáng. Ích nhất bọn tôi vào đây nhờ thực học chân chính. Còn như cô… chỉ là nhờ vào cha mẹ lo lót để vào trường học. Cô có tư cách gì nói tụi tôi. Tắc kè hoa mãi mãi cũng không thể lột xác. – Mai Liên khinh bỉ nhìn Mã Như Ngọc. Con tắc kè hoa này quả thật ngu không gì bằng, không thấy cô đang bực mình hay sao mà còn vác mặt đến đây ăn chửi, đúng là đồ khùng.
– Cô… hừ… – Mã Như Ngọc tức quá không biết nói gì. Đành tức giận rời đi.
– Xí… đồ điên. – Mai Liên liếc mắt nhìn Mã Như Ngọc rời đi. Thấp chú mắng. Đúng là đồ điên.
– Được rồi, xem như nghe hát đi. Tức giận làm gì hại cái thân. – Ngọc Linh vỗ vỗ vai Mai Liên cười nói.
– Linh nói đúng, đừng để ý con đó nữa. – Đông Phương Phong phụ hoạ nói.
– Con không tức con đó, mà là tức đám hoàng tử kia kìa. Mẹ, chẳng lẽ phải hạ mình làm nha hoàn thật sao? – Mai Liên căm phẫn.
– Đành vậy thôi. Chứ biết sao giờ. – Ngọc Linh ảo não.
Nguyễn Mai Liên cũng biết không thể làm gì, cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
– Vào lớp rồi kìa, mau vào thôi. – Đông Phương Phong lạnh nhạt nói, đáy mắt ám trầm như nghĩ đến điều gì.
Ngọc Linh và N Mai Liên đáp ứng một tiếng, cả ba người liền trở về lớp.
Tại một chỗ gần đó.
Mã Như Ngọc đợi cho ba người rời đi mới đi ra. Vẻ mặt như suy nghĩ.
– Chuyện này đáng ngờ thật. Tại sao vậy?
Cô vốn là nghe nói Ngọc Linh đắc tội với đại hoàng tử, lúc này mới tò mò đến xem thực hư. Không ngờ lại nghe được chuyện này, thật ngoài ý muốn.
Tuy nhiên nghĩ mãi cũng không ra. Cũng chỉ là làm đổ một ly ca cao lên người thôi mà, có cần phạt nặng vậy không. Thật khó hiểu.
Ôm một bụng nghi vấn không lời giải đáp, cô từ từ trở về lớp.
– Xem ra cần phải tìm hiểu kĩ mới được.
*********
Biệt thự Dạ Hoa
Đêm mười lăm, mặt trăng tròn vằng vặt tỏa sáng trên bầu trời chiếu sáng nhân gian.
Đêm thanh tịnh lạnh lẽo, tịch mịch.
Ánh trăng bàn bạc bao phủ cả toà biệt thự hiển lộ sự trong trẻo lạnh lùng.
Bên trong căn phòng xa hoa.
Quân Dạ Thành ngồi trên sô-pha, tay trái cầm một sợi dây chuyền vàng. Ngón tay vuốt ve mặt dây chuyền hình bông hoa, chốc lát lại thở dài, miệng lẩm bẩm nói, mang theo vô hạn bi thương cùng tưởng niệm, thật sâu áy náy và tự trách. – Lan Tuyết, rốt cuộc em ở đâu. Mười năm, vẻn vẹn mười năm, đều tại anh, nếu không phải anh vô dụng cũng sẽ không để lạc mất em. – Thế gian rộng lớn, anh biết tìm em ở đâu.
**** Hồi Ức Mười Năm Trước ****
Hắn Quân Dạ Thành lúc đó chỉ mới mười tuổi. Sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, được cha mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, gia đình hoà thuận vui vẻ, đúng chuẩn một gia đình mẩu mực. Nhưng có ai biết được đằng sau cái thứ được coi là hạnh phúc là một mặt thế nào?
Hắn cũng từng nghĩ rằng gia đình của hắn rất tốt đẹp hoàn mĩ, nhưng trớ trêu thay lại khiến hắn chứng kiến được một sự thật tàn nhẫn.
Năm đó hắn mười tuổi.
Hôm đó hắn có hẹn với đám bạn cùng nhau chơi chung, nhưng giữa đường lại quên một thứ. Vì vậy hắn vội trở về nhà âm thầm lấy đồ. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của ba, chợt hắn nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất. Hắn lật đật chạy lại xem là chuyện gì xảy ra.
Thông qua khe hở, hắn nhìn thấy ba má đang lớn tiếng với nhau.
Tuy hắn tuổi nhỏ nhưng so với đám bạn cùng lứa thì hắn thông minh hơn nhiều.
Cũng vì vậy, hắn chỉ nghe một hồi liền hiểu rõ hết thảy.
Hoá ra hạnh phúc gia đình bao năm qua hắn thấy đều là giả.
Má hắn từ lâu đã phản bội ba, ngoại tình cùng người đàn ông khác.
Vậy mà ba hắn còn ngốc nghếch lấy hắn ra làm lý do níu kéo má hắn ở lại. Cho dù chỉ là tạo nên một gia đình hạnh phúc giả tạo cũng được.
Nhưng nay người đàn ông bên ngoài của má hắn lại muốn cùng bà ra nước ngoài sống nên muốn từ bỏ tất cả, kể cả hắn để cùng người đàn ông đó rời đi.
Ba hắn nghe vậy kịch liệt phản đối, nhất quyết muốn bà ở lại, cho dù là khóc lóc hèn hạ cầu xin ba hắn cũng làm. Nhưng cho dù vậy má hắn vẫn là nhất quyết buông tay rời đi.
Hắn lặng lẽ nhìn má hắn rời đi, nhìn ba hắn thương tâm rơi lệ mà cảm thấy đắng lòng.
Hắn không thể tin được cái gia đình từng là niềm hạnh phúc của hắn lại cứ như vậy tan rã.
Giữa đêm tối hắn một mình chạy ra ngoài.
Mưa… mưa rơi nặng hạt, nhìn không rõ đường đi. Hắn cũng không còn phân ra đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.
Hắn hận má tại sao lại muốn rời đi, ghét ba sao lại nhu nhược như vậy. Vì một người bạc tình có đáng không.
Hắn co người chui rúc trong một góc nhỏ. Mặc cho nước mưa lạnh lẽo không ngừng tạt vào người, gió đêm mang theo hơi nước khiến hắn lạnh cả người. Hắn cuộn mình lại chui rúc trong góc, hai tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo, tinh thần vẫn chưa cách nào bình phục sau cú sốc.
– Cậu sao vậy. Ở đó lạnh lắm, ra đây đi, để tớ sưởi ấm cho cậu. – Thanh âm êm tai ôn nhu vang lên trên đầu hắn.
Hắn ngạc nhiên theo tiếng nhìn lại, nhờ vào ánh sáng đèn đường hắn nhận ra đó là một bé gái cùng tuổi với hắn.
Cô bé nở nụ cười ấm áp nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng trong sáng.
– Cậu không nghe tớ nói sao. Tớ giúp cậu sưởi ấm. Tớ từ nhỏ đã không có má, má tớ theo người khác rời ba và tớ. Mỗi lần tớ lạnh, ba đều là ôm tớ, những lúc vậy tớ đều thấy rất ấm áp, không còn thấy lạnh nữa. – Cô bé ánh mắt ảm đạm, trong phút chốc liền sáng nhìn hắn ngây thơ dịu dàng nói.
Hắn ngơ ngác cứ thế nhìn cô bé. Cô bé cũng giống hắn, má đều ngoại tình. Bất giác hắn cảm thấy mũi ê ẩm, khoé mắt hồng hồng. Không tự chủ gật đầu.
Cô bé nhận thấy hắn gật đầu liền tiến tới ôm lấy hắn nhẹ giọng an ủi. – Đừng buồn, mọi chuyện sẽ qua thôi.
Hắn im lặng không nói gì. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Một lúc sau, hắn mới buồn buồn nói. – Cậu tên gì? Mình tên Quân Dạ Thành.
– Tớ tên Lạc Lan Tuyết. – Cô bé nhẹ đáp.
Hắn nghe vậy thầm nghĩ cái tên rất hay. Hắn sẽ nhớ cái tên này.
Đó chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Sau này tìm hiểu, hắn mới biết cô bé là con gái của Chủ Tịch Lạc Tân thuộc Tập Đoàn Tuyết Thần.
Ba cô bé và ba hắn cũng có giao tình vài năm. Hắn nhân cơ hội tìm cách tiếp cận cô bé. Rất nhanh hai người dần trở thành đôi bạn thân.
Cứ nghĩ hai người sẽ trôi qua như vậy mãi cho đến một ngày.
Hôm đó ba hắn, ba cô, hắn và cô. Bốn người cùng đến công viên chơi. Hắn dắt cô chạy vào sâu bên trong bỏ ngoài tai lời ba hắn dặn không được chạy lung tung kẻo lạc đường. Bởi vì hắn nghĩ hắn biết rất rõ nơi này, hắn từng vô số lần một mình đến đây chơi nên không có gì phải lo.
Cũng chính vì sự tự phụ này khiến hắn hối hận suốt bao năm qua.
Cô bé ngó đông ngó tây dáo dát nhìn xung quanh tỏ vẻ hứng thú. Nhìn thấy có chỗ bán kem lập tức giật tay áo hắn đòi mua. – Thành, tớ muốn ăn kem.
– Ăn kem nhiều không tốt cho cổ họng đâu. – Hắn lắc đầu nhìn cô bé nói.
– Không quan hệ, cổ họng tớ rất tốt, tớ muốn ăn. – Cô bé kiên quyết nói.
– Thôi được rồi, cậu đứng đây đợi không được đi đâu. Tớ mua rồi về liền. – Hắn chịu thua không cưỡng lại được ánh mắt của cô đành căn dặn nói.
– Được. – Cô bé vui vẻ nói. Tốt quá, sắp được ăn kem.
Hắn nhìn cô bé, lại căn dặn vài lần mới chạy đi mua kem.
Khi quay trở lại, trên tay cầm hai cây kem sô-cô-la, muốn tìm cô bé nhưng lại phát hiện cô bé biến mất.
Hắn hoảng hốt vứt xuống hai cây kem, chạy đi tìm cô bé. Nhưng cho dù thế nào cũng tìm không ra.
Hắn báo cho ba cô bé và ba hắn hay để cùng đi tìm nhưng vô vọng, cứ như cô đã bốc hơi vậy. Cho dù ra sao cũng tìm không ra.
Kể từ đó hắn luôn dằn vặt bản thân, sống trong đau khổ. Hắn chưa bao giờ ngừng tìm cô. Nhưng cũng chưa bao giờ thu được tin tức gì cả.
**** Hiện Tại *****
Thu hồi kí ức, hắn nhìn mặt dây chuyền lẳng lặng thở dài.
Sợi dây chuyền này là của cô tặng hắn, hắn cũng tặng lại cô một vật.
Vật còn nhưng người không thấy đâu.
Hắn phải làm sao mới tìm thấy được cô.
Lan Tuyết, rốt cuộc em đang ở đâu?
Em sống có tốt không?
Có nhớ đến anh?
Xin lỗi, thực xin lỗi em rất nhiều.
Quân Dạ Thành dẫn Trần Ngọc Linh đến thẳng phòng nghỉ. Căn phòng này được dành riêng cho nhóm Ngũ Đại Hoàng Tử.
Lúc này bên trong đang có ba người con trai nhàn nhã ngồi trên sô-pha.
Ngọc Linh vừa nhìn không khỏi thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại. Không dấu vết quan sát ba người
Tam Hoàng Tử Hoàng Văn Tuấn thì kinh ngạc khi thấy cô, nhưng không có vẻ là không biết cô. Nói vậy người này chẳng lẽ quen cô, nhưng cô đâu quen hắn. Thật kì lạ.
Tứ Hoàng Tử Lê Thuấn và Ngũ Hoàng Tử Lý Huyền khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc. Xem ra họ không biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Thu hết cảm xúc của ba người vào mắt. Cô càng thấy khó hiểu. Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây.
– Cô tên gì. – Quân Dạ Thành bước vào phòng ngồi xuống sô-pha, nhìn Trần Ngọc Linh hỏi.
– Tôi tên Trần Thị Ngọc Linh. – Ngọc Linh nhàn nhạt nhìn Quân Dạ Thành nói.
– Tên đẹp đó, mau ngồi đi. Sau đó nói chuyện. – Hoàng Văn Tuấn cười hướng Ngọc Linh nói.
– Cảm ơn. – Ngọc Linh lạnh nhạt đáp. Sau đó lựa chỗ trống cách xa bốn người mà ngồi.
– Ai đây. Sao đại ca lại dẫn một cô gái như vậy về? – Lê Thuấn ở một bên khó hiểu nói. Quân Dạ Thành xưa nay lạnh lùng, ít khi chú ý đến người khác, sao hôm nay lại chủ động đưa người về.
Lý Huyền thì dùng ánh mắt mang tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Ngọc Linh. Khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Quân Dạ Thành nghe Lê Thuấn hỏi liền trả về một ánh mắt ý nói: Cô ta chính là cô gái tam đệ nói.
Lê Thuấn hiểu rõ nhìn Trần Ngọc Linh, cảm thấy khó hiểu. Vẻ ngoài không xinh đẹp, cũng không có gì đặc biệt sao nhị ca Châu Tử Lâm có thể chú ý cô ta chứ.
– Cô ta từ giờ là nha hoàn của tôi. – Quân Dạ Thành liếc nhìn Hoàng Văn Tuấn, Lê Thuấn và Lý Huyền lạnh lùng nói.
Hoàng Văn Tuấn, Lê Thuấn và Lý Huyền nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Quân Dạ Thành. Nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Quân Dạ Thành liền nói. – Tuỳ huynh.
– Ủa, sao mọi người đều ở đây hết vậy. Nga… cô cũng ở đây, thật có duyên. – Châu Tử Lâm từ bên ngoài đi vào, ngoài ý muốn thấy Ngọc Linh, chỉ hơi sửng sốt liền nở nụ cười nói.
– Chào. – Ngọc Linh lạnh lùng nhìn Châu Tử Lâm, lạnh nhạt đáp.
– Nha hoàn mới của tôi đó, thấy sao? – Quân Dạ Thành nhìn Châu Tử Lâm không hảo ý nói.
– Hiểu rồi. – Châu Tử Lâm nghe vậy xửng sốt. Hắn bỏ lỡ gì sao. Nhìn Ngọc Linh rồi nhìn Quân Dạ Thành. Rất nhanh thu hồi cảm xúc, không để ý nói. Tiến tới ngồi đối diện với Trần Ngọc Linh.
Quân Dạ Thành hồ nghi nhìn Châu Tử Lâm. Rồi nhìn Hoàng Văn Tuấn. Chuyện này là sao, xử ánh mắt ý nói: Dường như Lâm không mấy để ý.
Hoàng Văn Tuấn nhún vai trả ánh mắt ý nói: Sao đệ biết.
Ngọc Linh nhìn năm người trò chuyện với nhau mà càng thấy mơ hồ. Chuyện gì đây? Sao cả năm hoàng tử đều tập trung đến đây làm gì. Cô chỉ là lỡ làm đổ ly ca cao lên người đại hoàng tử thôi mà, có cần hành hạ cô thế không. Nếu để đám fan của năm người này biết, chỉ e cô sẽ không còn ngày bình yên.
Rốt cuộc cô đã phạm phải tội ác tày trời gì mà khiến cho ông trời trừng phạt cô như vậy? Cô không giết người phóng hỏa, cũng chưa bao giờ làm hại ai.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
********
Lớp 12B2
– Mẹ có sao không, đám người đó có ức hiếp mẹ không? – Mai Liên vừa thấy Ngọc Linh trở về lớp liền kéo Trần Ngọc Linh lại, kiểm tra từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi.
– Cậu có sao không? – Đông Phương Phong lo lắng hỏi.
– Không sao, chỉ là Linh phải làm nha hoàn một tháng cho Đại hoàng tử. – Ngọc Linh cười nhẹ nói.
– Cái gì… thật quá đáng. Mẹ sao có thể làm nha hoàn cho người ta được. Để con tìm bọn họ hỏi cho ra lẻ. – Mai Liên phẫn nộ nói. Có ý gì, mẹ cô làm sao có thể hạ mình làm nha hoàn cho bọn họ được. Nực cười, hoàng tử thì sao, cũng không là gì. Trước kia cô chỉ là thưởng thức bọn họ, nay chính là chán ghét. Làm hoàng tử thì ngon lắm sao, đều là một lũ công tử bột, chỉ nhờ vào tiền của cha mẹ mà sống, có tư cách gì quyết định số phận người khác. Cứ đợi đó, cô nhất định phải hỏi cho ra lẻ.
– Bọn khốn. Để tôi đi tìm bọn nó. – Đông Phương Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Đáy mắt hiện ánh sáng lạnh. Dứt lời liền tính tìm người tính sổ.
– Được rồi, hai người đừng tìm họ tính sổ làm gì. Dù sao mấy người đó gia thế còn đó, đâu phải chúng ta có thể chọc được. Không khéo lại gặp rắc rối. Một tháng thôi mà, cũng không có gì ghê gớm. – Ngọc Linh vội kéo hai người lại, một bên nói.
– Nhưng mà… Chẳng lẽ lại cứ để họ ức hiếp như vậy. Cũng chỉ là làm bẩn một cái áo thôi mà, có bao nhiêu đâu. Rõ ràng là gây sự. – Mai Liên căm phẫn nói. Đúng là một lũ nhỏ mọn.
– Linh, cậu quá hiền lành. – Đông Phương Phong thở dài bất đắc dĩ nói.
– Thôi mà, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. – Ngọc Linh cười nói.
Mai Liên và Đông Phương Phong chỉ còn cách nhẫn nhịn. Nhưng trong lòng vẫn như cũ tức giận.
Mai Liên không có có bối phận đặc biệt gì, ba mẹ cũng chỉ làm công ăn lương, nếu đối đầu với mấy người đó thì chỉ gây rắc rối cho ba mẹ.
Đông Phương Phong thì chỉ trầm mặc không biết nghĩ gì.
– Xem ai nè, hóa ra là một đám ăn xin. – Một giọng nữ đầy chua ngoa vang lên.
Ngọc Linh nghe tiếng thì không khỏi nhíu mày. Lạnh lùng nhìn nữ sinh.
– Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một con tắc kè hoa. – Mai Liên một bụng oán khí không chỗ phát tiết. Lúc này lại thấy nữ sinh dở giọng chua ngoa liền đem một bụng oán khí nói.
– Mày… Đồ nghèo nàn, mày giỏi lắm sao. Ăn xin còn bị đặc vào đây học. Tụi bay đúng là không biết xấu hổ. – Nữ sinh khinh thường nói. Cô đường đường là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, vậy mà lại phải học chung với đám này, quả là xỉ nhục mà.
– Mã Như Ngọc, cô đừng ức hiếp người quá đáng. Ích nhất bọn tôi vào đây nhờ thực học chân chính. Còn như cô… chỉ là nhờ vào cha mẹ lo lót để vào trường học. Cô có tư cách gì nói tụi tôi. Tắc kè hoa mãi mãi cũng không thể lột xác. – Mai Liên khinh bỉ nhìn Mã Như Ngọc. Con tắc kè hoa này quả thật ngu không gì bằng, không thấy cô đang bực mình hay sao mà còn vác mặt đến đây ăn chửi, đúng là đồ khùng.
– Cô… hừ… – Mã Như Ngọc tức quá không biết nói gì. Đành tức giận rời đi.
– Xí… đồ điên. – Mai Liên liếc mắt nhìn Mã Như Ngọc rời đi. Thấp chú mắng. Đúng là đồ điên.
– Được rồi, xem như nghe hát đi. Tức giận làm gì hại cái thân. – Ngọc Linh vỗ vỗ vai Mai Liên cười nói.
– Linh nói đúng, đừng để ý con đó nữa. – Đông Phương Phong phụ hoạ nói.
– Con không tức con đó, mà là tức đám hoàng tử kia kìa. Mẹ, chẳng lẽ phải hạ mình làm nha hoàn thật sao? – Mai Liên căm phẫn.
– Đành vậy thôi. Chứ biết sao giờ. – Ngọc Linh ảo não.
Nguyễn Mai Liên cũng biết không thể làm gì, cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
– Vào lớp rồi kìa, mau vào thôi. – Đông Phương Phong lạnh nhạt nói, đáy mắt ám trầm như nghĩ đến điều gì.
Ngọc Linh và N Mai Liên đáp ứng một tiếng, cả ba người liền trở về lớp.
Tại một chỗ gần đó.
Mã Như Ngọc đợi cho ba người rời đi mới đi ra. Vẻ mặt như suy nghĩ.
– Chuyện này đáng ngờ thật. Tại sao vậy?
Cô vốn là nghe nói Ngọc Linh đắc tội với đại hoàng tử, lúc này mới tò mò đến xem thực hư. Không ngờ lại nghe được chuyện này, thật ngoài ý muốn.
Tuy nhiên nghĩ mãi cũng không ra. Cũng chỉ là làm đổ một ly ca cao lên người thôi mà, có cần phạt nặng vậy không. Thật khó hiểu.
Ôm một bụng nghi vấn không lời giải đáp, cô từ từ trở về lớp.
– Xem ra cần phải tìm hiểu kĩ mới được.
*********
Biệt thự Dạ Hoa
Đêm mười lăm, mặt trăng tròn vằng vặt tỏa sáng trên bầu trời chiếu sáng nhân gian.
Đêm thanh tịnh lạnh lẽo, tịch mịch.
Ánh trăng bàn bạc bao phủ cả toà biệt thự hiển lộ sự trong trẻo lạnh lùng.
Bên trong căn phòng xa hoa.
Quân Dạ Thành ngồi trên sô-pha, tay trái cầm một sợi dây chuyền vàng. Ngón tay vuốt ve mặt dây chuyền hình bông hoa, chốc lát lại thở dài, miệng lẩm bẩm nói, mang theo vô hạn bi thương cùng tưởng niệm, thật sâu áy náy và tự trách. – Lan Tuyết, rốt cuộc em ở đâu. Mười năm, vẻn vẹn mười năm, đều tại anh, nếu không phải anh vô dụng cũng sẽ không để lạc mất em. – Thế gian rộng lớn, anh biết tìm em ở đâu.
**** Hồi Ức Mười Năm Trước ****
Hắn Quân Dạ Thành lúc đó chỉ mới mười tuổi. Sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, được cha mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, gia đình hoà thuận vui vẻ, đúng chuẩn một gia đình mẩu mực. Nhưng có ai biết được đằng sau cái thứ được coi là hạnh phúc là một mặt thế nào?
Hắn cũng từng nghĩ rằng gia đình của hắn rất tốt đẹp hoàn mĩ, nhưng trớ trêu thay lại khiến hắn chứng kiến được một sự thật tàn nhẫn.
Năm đó hắn mười tuổi.
Hôm đó hắn có hẹn với đám bạn cùng nhau chơi chung, nhưng giữa đường lại quên một thứ. Vì vậy hắn vội trở về nhà âm thầm lấy đồ. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của ba, chợt hắn nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất. Hắn lật đật chạy lại xem là chuyện gì xảy ra.
Thông qua khe hở, hắn nhìn thấy ba má đang lớn tiếng với nhau.
Tuy hắn tuổi nhỏ nhưng so với đám bạn cùng lứa thì hắn thông minh hơn nhiều.
Cũng vì vậy, hắn chỉ nghe một hồi liền hiểu rõ hết thảy.
Hoá ra hạnh phúc gia đình bao năm qua hắn thấy đều là giả.
Má hắn từ lâu đã phản bội ba, ngoại tình cùng người đàn ông khác.
Vậy mà ba hắn còn ngốc nghếch lấy hắn ra làm lý do níu kéo má hắn ở lại. Cho dù chỉ là tạo nên một gia đình hạnh phúc giả tạo cũng được.
Nhưng nay người đàn ông bên ngoài của má hắn lại muốn cùng bà ra nước ngoài sống nên muốn từ bỏ tất cả, kể cả hắn để cùng người đàn ông đó rời đi.
Ba hắn nghe vậy kịch liệt phản đối, nhất quyết muốn bà ở lại, cho dù là khóc lóc hèn hạ cầu xin ba hắn cũng làm. Nhưng cho dù vậy má hắn vẫn là nhất quyết buông tay rời đi.
Hắn lặng lẽ nhìn má hắn rời đi, nhìn ba hắn thương tâm rơi lệ mà cảm thấy đắng lòng.
Hắn không thể tin được cái gia đình từng là niềm hạnh phúc của hắn lại cứ như vậy tan rã.
Giữa đêm tối hắn một mình chạy ra ngoài.
Mưa… mưa rơi nặng hạt, nhìn không rõ đường đi. Hắn cũng không còn phân ra đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.
Hắn hận má tại sao lại muốn rời đi, ghét ba sao lại nhu nhược như vậy. Vì một người bạc tình có đáng không.
Hắn co người chui rúc trong một góc nhỏ. Mặc cho nước mưa lạnh lẽo không ngừng tạt vào người, gió đêm mang theo hơi nước khiến hắn lạnh cả người. Hắn cuộn mình lại chui rúc trong góc, hai tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo, tinh thần vẫn chưa cách nào bình phục sau cú sốc.
– Cậu sao vậy. Ở đó lạnh lắm, ra đây đi, để tớ sưởi ấm cho cậu. – Thanh âm êm tai ôn nhu vang lên trên đầu hắn.
Hắn ngạc nhiên theo tiếng nhìn lại, nhờ vào ánh sáng đèn đường hắn nhận ra đó là một bé gái cùng tuổi với hắn.
Cô bé nở nụ cười ấm áp nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng trong sáng.
– Cậu không nghe tớ nói sao. Tớ giúp cậu sưởi ấm. Tớ từ nhỏ đã không có má, má tớ theo người khác rời ba và tớ. Mỗi lần tớ lạnh, ba đều là ôm tớ, những lúc vậy tớ đều thấy rất ấm áp, không còn thấy lạnh nữa. – Cô bé ánh mắt ảm đạm, trong phút chốc liền sáng nhìn hắn ngây thơ dịu dàng nói.
Hắn ngơ ngác cứ thế nhìn cô bé. Cô bé cũng giống hắn, má đều ngoại tình. Bất giác hắn cảm thấy mũi ê ẩm, khoé mắt hồng hồng. Không tự chủ gật đầu.
Cô bé nhận thấy hắn gật đầu liền tiến tới ôm lấy hắn nhẹ giọng an ủi. – Đừng buồn, mọi chuyện sẽ qua thôi.
Hắn im lặng không nói gì. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Một lúc sau, hắn mới buồn buồn nói. – Cậu tên gì? Mình tên Quân Dạ Thành.
– Tớ tên Lạc Lan Tuyết. – Cô bé nhẹ đáp.
Hắn nghe vậy thầm nghĩ cái tên rất hay. Hắn sẽ nhớ cái tên này.
Đó chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Sau này tìm hiểu, hắn mới biết cô bé là con gái của Chủ Tịch Lạc Tân thuộc Tập Đoàn Tuyết Thần.
Ba cô bé và ba hắn cũng có giao tình vài năm. Hắn nhân cơ hội tìm cách tiếp cận cô bé. Rất nhanh hai người dần trở thành đôi bạn thân.
Cứ nghĩ hai người sẽ trôi qua như vậy mãi cho đến một ngày.
Hôm đó ba hắn, ba cô, hắn và cô. Bốn người cùng đến công viên chơi. Hắn dắt cô chạy vào sâu bên trong bỏ ngoài tai lời ba hắn dặn không được chạy lung tung kẻo lạc đường. Bởi vì hắn nghĩ hắn biết rất rõ nơi này, hắn từng vô số lần một mình đến đây chơi nên không có gì phải lo.
Cũng chính vì sự tự phụ này khiến hắn hối hận suốt bao năm qua.
Cô bé ngó đông ngó tây dáo dát nhìn xung quanh tỏ vẻ hứng thú. Nhìn thấy có chỗ bán kem lập tức giật tay áo hắn đòi mua. – Thành, tớ muốn ăn kem.
– Ăn kem nhiều không tốt cho cổ họng đâu. – Hắn lắc đầu nhìn cô bé nói.
– Không quan hệ, cổ họng tớ rất tốt, tớ muốn ăn. – Cô bé kiên quyết nói.
– Thôi được rồi, cậu đứng đây đợi không được đi đâu. Tớ mua rồi về liền. – Hắn chịu thua không cưỡng lại được ánh mắt của cô đành căn dặn nói.
– Được. – Cô bé vui vẻ nói. Tốt quá, sắp được ăn kem.
Hắn nhìn cô bé, lại căn dặn vài lần mới chạy đi mua kem.
Khi quay trở lại, trên tay cầm hai cây kem sô-cô-la, muốn tìm cô bé nhưng lại phát hiện cô bé biến mất.
Hắn hoảng hốt vứt xuống hai cây kem, chạy đi tìm cô bé. Nhưng cho dù thế nào cũng tìm không ra.
Hắn báo cho ba cô bé và ba hắn hay để cùng đi tìm nhưng vô vọng, cứ như cô đã bốc hơi vậy. Cho dù ra sao cũng tìm không ra.
Kể từ đó hắn luôn dằn vặt bản thân, sống trong đau khổ. Hắn chưa bao giờ ngừng tìm cô. Nhưng cũng chưa bao giờ thu được tin tức gì cả.
**** Hiện Tại *****
Thu hồi kí ức, hắn nhìn mặt dây chuyền lẳng lặng thở dài.
Sợi dây chuyền này là của cô tặng hắn, hắn cũng tặng lại cô một vật.
Vật còn nhưng người không thấy đâu.
Hắn phải làm sao mới tìm thấy được cô.
Lan Tuyết, rốt cuộc em đang ở đâu?
Em sống có tốt không?
Có nhớ đến anh?
Xin lỗi, thực xin lỗi em rất nhiều.
Tác giả :
Giáng Thiên Tuyết