Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc
Chương 56-1: Ở bên nhau đi (1)
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Im lặng một lúc lâu, Hoàng Phủ Tử Y không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Ngao Dư, quyền quyết định hoàn toàn giao vào tay anh. Mà sắc mặt Sở Ngao Dư lúc đỏ lúc trắng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác trong lòng nghiêng trời lệch đất, trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào mở miệng, càng không có khả năng có thể cho Hoàng Phủ Tử Y đáp án gì.
Lý trí nói cho Sở Ngao Dư biết anh nên cự tuyệt, nhưng tình cảm lại làm anh không có cách nào mở miệng cự tuyệt, dù sao người phụ nữ trước mặt này chính là sự tồn tại mà anh mong chờ trong nhiều năm, thậm chí là tinh thần, là tín ngưỡng của anh, nếu như thật sự có thể ở bên nhau... Có chết anh cũng cam nguyện!
Hai luồng suy nghĩ giãy dụa không ngừng nghỉ trong đầu Sở Ngao Dư, sau cùng anh chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại, không đợi anh nghĩ được về sau nên làm như thế nào, thân thể liền bị một cổ đau đớn xâm chiếm! Bệnh của Sở Ngao Dư lại phát tác!
"A..." Sở Ngao Dư thống khổ nhíu mày, thân thể co lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch
Hoàng Phủ Tử Y cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lúc này cũng kịp phản ứng lại, cũng không để ý tới thứ tình cảm nam nữ này nữa, vội vàng hỏi: "Thế nào, lại đau sao?"
Sở Ngao Dư đã đau đến mức không có cách nào mở miệng nói chuyện, anh sợ nếu chính mình mở miệng sẽ nhịn không được kêu lên đau đớn, cho nên cố gắng cắn chặt hàm răng, ẩn nhẫn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nếu có thể, anh thật không hy vọng để cho Tử Y nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình, nhưng cùng lúc lại cũng nghĩ đến, Tủ Y nhìn thấy liền nhìn thấy đi, nhìn thấy về sau liền sẽ rõ ràng, căn bản anh không xứng với cô, ngay cả một thân thể khỏe mạnh anh cũng không có, vậy có tư cách gì để xứng đôi với một Tử Y hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, còn về chuyện ở bên nhau kia, liền xem như chưa từng nói ra đi.
Không nghe được đáp án, Hoàng Phủ Tử Y cũng không thèm để ý, trong lúc vô tình ánh mắt đảo qua bóng dáng của Tiểu Ngao Ô, ánh mắt cô sáng lên, có chút mong đợi hỏi: "Ta có thể mua được thuốc trị liệu cho Sở Ngao Dư từ trong trung tâm thương mại của hệ thống không?"
Bây giờ Hoàng Phủ Tử Y chỉ có hơn một nghìn vạn giá trị nổi tiếng, đồng thời cũng mới chỉ tăng lên một cấp quyền hạn, cho nên một mực cũng chưa từng đi mấy quầy hàng của các ký chủ khác mua sắm đồ vật, nhưng nếu như ở mấy quầy hàng của ký chủ đó có thuốc trị bệnh cho Sở Ngao Dư, có lẽ cô cũng không cần đợi đến cấp năm hay cấp sáu mới đến trung tâm thương mại của hệ thống mua sắm.
"Chuyện này người ta cũng không rõ lắm, ngài có thể nói chuyện với mấy vị ký chủ khác, điều kiện tiên quyết để có thể thực hiện giao dịch là ngài nhất định phải mở ra chức năng không gian cất trữ, lại thêm phí giao dịch, ngài phải cần ít nhất hai ngàn vạn giá trị nổi tiếng, đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết để có được thuốc." Tiểu Ngao Ô không rõ ràng lắc đầu, thuận tiện còn không keo kiệt nhắc nhở Hoàng Phủ Tử Y một câu.
Hoàng Phủ Tử Y chau mày, sắc mặt không thể đẹp hơn so với Sở Ngao Dư là bao, nhưng có tức giận đến mấy cũng không thay đổi được sự thật bây giờ cô thật sự rất nghèo, giá trị nổi tiếng ơi giá trị nổi tiếng, làm sao để có thể có được nhiều hơn đây?
Đại não Hoàng Phủ Tử Y vận chuyển nhanh chóng, ánh mắt lại chăm chú nhìn Sở Ngao Dư, có lo âu và bất đắc dĩ, cũng sinh ra một số ý nghĩ khác lạ. Kỳ thật nếu muốn có nhiều hơn giá trị nổi tiếng cũng không tính là chuyện quá khó khăn, ngoại trừ tác phẩm của bản thân, scandal cũng là một đường tắt thật tốt, mà trước mắt, cô liền có một chuyện rất phù hợp để tạo thành scandal.
Sau khoảng ba đến năm phút đồng hồ, Hoàng Phủ Tử Y một mực yên lặng làm bạn bên cạnh Sở Ngao Dư, cô nhẹ nhàng nắm tay Sở Ngao Dư, cùng anh vượt qua cơn đau không biết là lần thứ mấy, mãi đến lúc Sở Ngao Dư thở ra một hơi, giọng nói mang theo mệt mỏi mở miệng nói: "Cảm ơn, anh không sao, để em phải lo lắng."
Im lặng một lúc lâu, Hoàng Phủ Tử Y không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Ngao Dư, quyền quyết định hoàn toàn giao vào tay anh. Mà sắc mặt Sở Ngao Dư lúc đỏ lúc trắng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác trong lòng nghiêng trời lệch đất, trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào mở miệng, càng không có khả năng có thể cho Hoàng Phủ Tử Y đáp án gì.
Lý trí nói cho Sở Ngao Dư biết anh nên cự tuyệt, nhưng tình cảm lại làm anh không có cách nào mở miệng cự tuyệt, dù sao người phụ nữ trước mặt này chính là sự tồn tại mà anh mong chờ trong nhiều năm, thậm chí là tinh thần, là tín ngưỡng của anh, nếu như thật sự có thể ở bên nhau... Có chết anh cũng cam nguyện!
Hai luồng suy nghĩ giãy dụa không ngừng nghỉ trong đầu Sở Ngao Dư, sau cùng anh chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại, không đợi anh nghĩ được về sau nên làm như thế nào, thân thể liền bị một cổ đau đớn xâm chiếm! Bệnh của Sở Ngao Dư lại phát tác!
"A..." Sở Ngao Dư thống khổ nhíu mày, thân thể co lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch
Hoàng Phủ Tử Y cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lúc này cũng kịp phản ứng lại, cũng không để ý tới thứ tình cảm nam nữ này nữa, vội vàng hỏi: "Thế nào, lại đau sao?"
Sở Ngao Dư đã đau đến mức không có cách nào mở miệng nói chuyện, anh sợ nếu chính mình mở miệng sẽ nhịn không được kêu lên đau đớn, cho nên cố gắng cắn chặt hàm răng, ẩn nhẫn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nếu có thể, anh thật không hy vọng để cho Tử Y nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình, nhưng cùng lúc lại cũng nghĩ đến, Tủ Y nhìn thấy liền nhìn thấy đi, nhìn thấy về sau liền sẽ rõ ràng, căn bản anh không xứng với cô, ngay cả một thân thể khỏe mạnh anh cũng không có, vậy có tư cách gì để xứng đôi với một Tử Y hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, còn về chuyện ở bên nhau kia, liền xem như chưa từng nói ra đi.
Không nghe được đáp án, Hoàng Phủ Tử Y cũng không thèm để ý, trong lúc vô tình ánh mắt đảo qua bóng dáng của Tiểu Ngao Ô, ánh mắt cô sáng lên, có chút mong đợi hỏi: "Ta có thể mua được thuốc trị liệu cho Sở Ngao Dư từ trong trung tâm thương mại của hệ thống không?"
Bây giờ Hoàng Phủ Tử Y chỉ có hơn một nghìn vạn giá trị nổi tiếng, đồng thời cũng mới chỉ tăng lên một cấp quyền hạn, cho nên một mực cũng chưa từng đi mấy quầy hàng của các ký chủ khác mua sắm đồ vật, nhưng nếu như ở mấy quầy hàng của ký chủ đó có thuốc trị bệnh cho Sở Ngao Dư, có lẽ cô cũng không cần đợi đến cấp năm hay cấp sáu mới đến trung tâm thương mại của hệ thống mua sắm.
"Chuyện này người ta cũng không rõ lắm, ngài có thể nói chuyện với mấy vị ký chủ khác, điều kiện tiên quyết để có thể thực hiện giao dịch là ngài nhất định phải mở ra chức năng không gian cất trữ, lại thêm phí giao dịch, ngài phải cần ít nhất hai ngàn vạn giá trị nổi tiếng, đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết để có được thuốc." Tiểu Ngao Ô không rõ ràng lắc đầu, thuận tiện còn không keo kiệt nhắc nhở Hoàng Phủ Tử Y một câu.
Hoàng Phủ Tử Y chau mày, sắc mặt không thể đẹp hơn so với Sở Ngao Dư là bao, nhưng có tức giận đến mấy cũng không thay đổi được sự thật bây giờ cô thật sự rất nghèo, giá trị nổi tiếng ơi giá trị nổi tiếng, làm sao để có thể có được nhiều hơn đây?
Đại não Hoàng Phủ Tử Y vận chuyển nhanh chóng, ánh mắt lại chăm chú nhìn Sở Ngao Dư, có lo âu và bất đắc dĩ, cũng sinh ra một số ý nghĩ khác lạ. Kỳ thật nếu muốn có nhiều hơn giá trị nổi tiếng cũng không tính là chuyện quá khó khăn, ngoại trừ tác phẩm của bản thân, scandal cũng là một đường tắt thật tốt, mà trước mắt, cô liền có một chuyện rất phù hợp để tạo thành scandal.
Sau khoảng ba đến năm phút đồng hồ, Hoàng Phủ Tử Y một mực yên lặng làm bạn bên cạnh Sở Ngao Dư, cô nhẹ nhàng nắm tay Sở Ngao Dư, cùng anh vượt qua cơn đau không biết là lần thứ mấy, mãi đến lúc Sở Ngao Dư thở ra một hơi, giọng nói mang theo mệt mỏi mở miệng nói: "Cảm ơn, anh không sao, để em phải lo lắng."
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo