Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc
Chương 11-2
Với một câu nói rất vui mừng thì thật tế vốn chẳng có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của Sở Ngao Dư, là căng thẳng, vui mừng tột độ, kích động, là không kiềm chế được, các kiểu tâm trạng mà không thể chỉ dùng từ ngữ để hình dung.
Đôi môi đào của Hoàng Phủ Tử Y nhẹ nhàng cười, cô rất ưng ý với cách phản ứng của chàng ta, ngây ngô ngốc nghếch, lại thú vị, lại khiến cho người ta có cảm giác an toàn, với lại khi anh ấy vừa nói vừa cười thoát hiện lúm đồng tiền duyên, nhìn nét đáng yêu, cưng quá đi thôi.
“Chúng ta vào đấy thôi, em thấy đói bụng.” Hoàng Phủ Tử Y đáp.
“Được.” Sở Ngao Dư không nỡ buông tay, đôi tai anh đỏ vì ngại.
Quán ăn nhỏ là một quán được mở tại khu vực, nhìn bố cục tổng thể rất hài hòa, với chọn lọc hạn chế độ hội viên, không phải hội viên muốn dùng bữa tại đây cần phải đặt trước, và Hoàng Phủ Tử Y cũng ở trong khu vực nhỏ này, nên thẻ hội viên chắc chắn được trao đến tay cô, với lại bên trong là năm con số tiền cơm, là tặng phẩm khi cô mua nhà.
Trong quán ăn, sảnh lớn dùng để tiếp đón, chỉ có phòng chờ, vốn không hề có nơi ăn, mà nơi đặt tại lầu hai, có Thiên Địa Hoành Hoàng bốn gian,đây cũng có ý ngụ nơi đây tiếp đón nhiều nhất chỉ là bốn bàn khách.
“Cô Hoàng Phủ, bàn cô đặt được chuẩn bị ở gian chữ Hoàng, mời cô lên đó.” người phục vụ cũng đứng đợi trước cửa từ sớm, miệng luôn tươi cười đón tiếp họ.
Nghe đến hai chữ trên lầu, Hoàng Phủ Tử Y bổng khựng lại, nhìn qua Sở Ngao Dư, ít khi lại có chút khó xử và nói: “Mình đổi phòng ăn đi.”
“Được.” Sở Ngao Dư cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã gật đầu đồng ý, ngay cả câu vì sao cũng không hỏi. đối với anh mà nói, chỉ cần Hoàng Phủ Tử Y quyết định, anh đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, vốn không hề quan tâm những nguyên nhân gì khác.
Hai người lúc bấy giờ còn chưa đi vào cửa, nhưng nhân viên phục vụ đã đứng một bên, nghe thấy họ nói, nét mặt khổ sở, lời nói gấp rút: “Sao mà có thể đổi được chứ, cơm canh đã được chuẩn bị xong hết rồi, chẳng hay Cô Hoàng Phủ không ưng ý chỗ nào, cô nói thử ra xem, chúng tôi nhất định sẽ sửa mà.”
“Món ăn chuẩn bị xong rồi ư?” sao tôi không nhớ là mình đã có gọi món trước nhỉ.” Hoàng Phủ Tử Y nhìn qua nhân viên phục vụ, người này cô ấy quen biết, cô ấy cũng chẳng muốn làm khó cô phục vụ, chỉ là lầu hai này… Hoàng Phủ Tử Y nhìn qua những chiếc bánh xe trên giày của Sở Ngao Dư, người này tự mình đi đến nơi hẹn, đi lên tận lầu hai thì lại không tiện, đây cũng là sơ xuất của cô để quên mất vụ này.
“À,đây,đây…” người phục vụ tự phát hiện mình nói lỡ lời, lén lén nhìn qua Sở Ngao Dư, lại bị Sở Ngao Dư nhìn với ánh mắt đầy lạnh lùng khiến cô ấy hoảng sợ toát mồ hôi, nên không dám nói thêm gì nữa.
Cô Hoàng Phủ chưa có chọn món, nhưng Anh Sở đã chọn xong rồi ạ, và lại còn thuê luôn cả căn phòng, nếu như hai vị không dùng cơm nơi đây thì nhóm người chúng tôi xem như tốn công vô ích ạ, thật ra tốn không vô ích cũng không sao, nhưng không dễ khi có ông chủ lớn đến đây một lần, nhưng chưa vào đến trong đã định đi, vậy thật là không sao chứ?
Lúc này Hoàng Phủ Tử Y cũng phản ứng, nhìn nhìn quán, lại nhìn Sở Ngao Dư, bổng nhiên nhớ đến vô số chuyện trùng hợp trước đó, trên thật tế lúc đấy vốn không phải trùng hợp, mà là người đứng trước mặt vì cô ấy mà làm.
Anh quen chủ quán ăn này à? hay là, anh là chủ của nhà hàng này?” Hoàng Phủ Tử Y hỏi một cách khẳng định.
Sở Ngao Dư đỏ mặt. căng thẳng lại phập phồng, rõ ràng là anh chẳng làm gì cả, sao lại lại như mất sổ gạo vậy, chỉ là chưa đợi anh ấy trà lời, thì đã nghe Hoàng Phủ Tử Y nói: Cũng khó trách, khu chợ nhỏ là là tập đoàn Sở Thị phát triển, thì anh mở quán ăn này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, rất bình thường.
Hoàng Phủ Tử Y cũng tốt bụng, Anh nhìn thấy Sở Ngạo Dư khó xử, nên mới an ủi anh vài cau, để tránh Sở Ngạo Dư tìm không ra lí do, nhưng ai mà biết được, sau khi cô dứt lời, Sở Ngạo Dư đỏ cả mặt, nhìn vẻ lại càng đáng yêu.
Hoàng Phủ Tử Y chớp chớp mắt, có chút gì đó không hiểu được tâm tư của Sở Ngao Dư, là ngượng ngùng, hay là mắc cỡ, hoặc chăng lại nóng bừng?
Thật ra Sở Ngao Dư cũng chẳng hiểu được tâm tư của mình, anh chỉ là cảm thấy bông dưng lại có cảm giác khó nói vô cùng, khó gỡ quê.
Câu lạc bộ Sở Hoàng nổi tiếng, tiệm cơm cũng nổi tiếng, phát triển khu chợ nhỏ cũng nổi tiếng, nếu như lúc này vẫn hoài nghi Hoàng Phủ Tử Y hiểu về anh ấy, anh ấy thật sự là quá ngu ngốc, chỉ là, rốt cục thì làm sao Tử Y biết được, chẳng lẽ thân phận của cô ấy bị tiết lộ rồi chăng?
Sở Ngao Dư choáng váng,nhìn chầm chầm vào Hoàng Phủ Tử Y, trong chốc lác cũng chẳng biết phải mở miệng như thế nào.
“Hơ hơ.. … “ nhưng nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y không nhịn được cười lên, vốn ban đầu cô nghĩ rằng anh ngốc, nhưng giờ xem ra, quả thật là đồ ngốc.
Sở Ngao Dư vốn bị làm hồ đồ, nhưng nhìn thấy nụ cười của Hoàng Phủ Tử Y, trong cả khoảnh khắc ấy, Tử Y cười, nụ cười thật đẹp.
Và khi nhìn thấy phản ứng của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y càng thích thú, chàng trai này ngoài ngốc nghếch ra, thật sự khá đáng yêu, vậy phải nên cho là ngốc xít đáng yêu mới đúng.
Đôi môi đào của Hoàng Phủ Tử Y nhẹ nhàng cười, cô rất ưng ý với cách phản ứng của chàng ta, ngây ngô ngốc nghếch, lại thú vị, lại khiến cho người ta có cảm giác an toàn, với lại khi anh ấy vừa nói vừa cười thoát hiện lúm đồng tiền duyên, nhìn nét đáng yêu, cưng quá đi thôi.
“Chúng ta vào đấy thôi, em thấy đói bụng.” Hoàng Phủ Tử Y đáp.
“Được.” Sở Ngao Dư không nỡ buông tay, đôi tai anh đỏ vì ngại.
Quán ăn nhỏ là một quán được mở tại khu vực, nhìn bố cục tổng thể rất hài hòa, với chọn lọc hạn chế độ hội viên, không phải hội viên muốn dùng bữa tại đây cần phải đặt trước, và Hoàng Phủ Tử Y cũng ở trong khu vực nhỏ này, nên thẻ hội viên chắc chắn được trao đến tay cô, với lại bên trong là năm con số tiền cơm, là tặng phẩm khi cô mua nhà.
Trong quán ăn, sảnh lớn dùng để tiếp đón, chỉ có phòng chờ, vốn không hề có nơi ăn, mà nơi đặt tại lầu hai, có Thiên Địa Hoành Hoàng bốn gian,đây cũng có ý ngụ nơi đây tiếp đón nhiều nhất chỉ là bốn bàn khách.
“Cô Hoàng Phủ, bàn cô đặt được chuẩn bị ở gian chữ Hoàng, mời cô lên đó.” người phục vụ cũng đứng đợi trước cửa từ sớm, miệng luôn tươi cười đón tiếp họ.
Nghe đến hai chữ trên lầu, Hoàng Phủ Tử Y bổng khựng lại, nhìn qua Sở Ngao Dư, ít khi lại có chút khó xử và nói: “Mình đổi phòng ăn đi.”
“Được.” Sở Ngao Dư cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã gật đầu đồng ý, ngay cả câu vì sao cũng không hỏi. đối với anh mà nói, chỉ cần Hoàng Phủ Tử Y quyết định, anh đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, vốn không hề quan tâm những nguyên nhân gì khác.
Hai người lúc bấy giờ còn chưa đi vào cửa, nhưng nhân viên phục vụ đã đứng một bên, nghe thấy họ nói, nét mặt khổ sở, lời nói gấp rút: “Sao mà có thể đổi được chứ, cơm canh đã được chuẩn bị xong hết rồi, chẳng hay Cô Hoàng Phủ không ưng ý chỗ nào, cô nói thử ra xem, chúng tôi nhất định sẽ sửa mà.”
“Món ăn chuẩn bị xong rồi ư?” sao tôi không nhớ là mình đã có gọi món trước nhỉ.” Hoàng Phủ Tử Y nhìn qua nhân viên phục vụ, người này cô ấy quen biết, cô ấy cũng chẳng muốn làm khó cô phục vụ, chỉ là lầu hai này… Hoàng Phủ Tử Y nhìn qua những chiếc bánh xe trên giày của Sở Ngao Dư, người này tự mình đi đến nơi hẹn, đi lên tận lầu hai thì lại không tiện, đây cũng là sơ xuất của cô để quên mất vụ này.
“À,đây,đây…” người phục vụ tự phát hiện mình nói lỡ lời, lén lén nhìn qua Sở Ngao Dư, lại bị Sở Ngao Dư nhìn với ánh mắt đầy lạnh lùng khiến cô ấy hoảng sợ toát mồ hôi, nên không dám nói thêm gì nữa.
Cô Hoàng Phủ chưa có chọn món, nhưng Anh Sở đã chọn xong rồi ạ, và lại còn thuê luôn cả căn phòng, nếu như hai vị không dùng cơm nơi đây thì nhóm người chúng tôi xem như tốn công vô ích ạ, thật ra tốn không vô ích cũng không sao, nhưng không dễ khi có ông chủ lớn đến đây một lần, nhưng chưa vào đến trong đã định đi, vậy thật là không sao chứ?
Lúc này Hoàng Phủ Tử Y cũng phản ứng, nhìn nhìn quán, lại nhìn Sở Ngao Dư, bổng nhiên nhớ đến vô số chuyện trùng hợp trước đó, trên thật tế lúc đấy vốn không phải trùng hợp, mà là người đứng trước mặt vì cô ấy mà làm.
Anh quen chủ quán ăn này à? hay là, anh là chủ của nhà hàng này?” Hoàng Phủ Tử Y hỏi một cách khẳng định.
Sở Ngao Dư đỏ mặt. căng thẳng lại phập phồng, rõ ràng là anh chẳng làm gì cả, sao lại lại như mất sổ gạo vậy, chỉ là chưa đợi anh ấy trà lời, thì đã nghe Hoàng Phủ Tử Y nói: Cũng khó trách, khu chợ nhỏ là là tập đoàn Sở Thị phát triển, thì anh mở quán ăn này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, rất bình thường.
Hoàng Phủ Tử Y cũng tốt bụng, Anh nhìn thấy Sở Ngạo Dư khó xử, nên mới an ủi anh vài cau, để tránh Sở Ngạo Dư tìm không ra lí do, nhưng ai mà biết được, sau khi cô dứt lời, Sở Ngạo Dư đỏ cả mặt, nhìn vẻ lại càng đáng yêu.
Hoàng Phủ Tử Y chớp chớp mắt, có chút gì đó không hiểu được tâm tư của Sở Ngao Dư, là ngượng ngùng, hay là mắc cỡ, hoặc chăng lại nóng bừng?
Thật ra Sở Ngao Dư cũng chẳng hiểu được tâm tư của mình, anh chỉ là cảm thấy bông dưng lại có cảm giác khó nói vô cùng, khó gỡ quê.
Câu lạc bộ Sở Hoàng nổi tiếng, tiệm cơm cũng nổi tiếng, phát triển khu chợ nhỏ cũng nổi tiếng, nếu như lúc này vẫn hoài nghi Hoàng Phủ Tử Y hiểu về anh ấy, anh ấy thật sự là quá ngu ngốc, chỉ là, rốt cục thì làm sao Tử Y biết được, chẳng lẽ thân phận của cô ấy bị tiết lộ rồi chăng?
Sở Ngao Dư choáng váng,nhìn chầm chầm vào Hoàng Phủ Tử Y, trong chốc lác cũng chẳng biết phải mở miệng như thế nào.
“Hơ hơ.. … “ nhưng nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y không nhịn được cười lên, vốn ban đầu cô nghĩ rằng anh ngốc, nhưng giờ xem ra, quả thật là đồ ngốc.
Sở Ngao Dư vốn bị làm hồ đồ, nhưng nhìn thấy nụ cười của Hoàng Phủ Tử Y, trong cả khoảnh khắc ấy, Tử Y cười, nụ cười thật đẹp.
Và khi nhìn thấy phản ứng của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y càng thích thú, chàng trai này ngoài ngốc nghếch ra, thật sự khá đáng yêu, vậy phải nên cho là ngốc xít đáng yêu mới đúng.
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo