Ảnh Hậu Thành Đôi
Chương 30
Sau khi Hạ Dĩ Đồng rơi xuống nước, ống kính quay được hai cái tay đang vùng vẫy, Tần Hàn Lâm: "Cut."
Nhân viên công tác đang lặn dưới nước lập tức bơi qua đó kéo cô vào, Hạ Dĩ Đồng tuy biết bơi nhưng khi té xuống quá đột ngột, vẫn bị sặc vài ngụm nước.
Cô xua tay với nhân viên công tác, tự mình bơi vào bờ, ngồi trên bệ đá, vắt nước trên quần áo.
Tần Hàn Lâm vẫn còn trên thủy tạ, từ xa nhìn xuống, Hạ Dĩ Đồng làm động tác không sao, sau đó thấp thỏm đợi Tần Hàn Lâm nói chuyện, là quay lại hay là qua đây.
Cô lại nhìn sang Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đang cùng Tần Hàn Lâm xem lại playback, không có chú ý đến bên này.
Tần Hàn Lâm nói: "Ánh mắt khi rơi xuống không đúng, hoảng sợ chiếm nhiều quá."
Lục Ẩm Băng: "Tôi thì lại cảm thấy diễn theo bản năng, là ai rơi xuống nước cũng sợ hãi mà?"
"Nhưng cô ấy không phải người bình thường."
"Hay là quay bù cận cảnh? Quần áo ướt hết rồi hôm nay cũng không thể nhảy xuống lần nữa."
"Ai nói không thể nhảy xuống nữa, hai người đều phải quay lại"
"Tôi?"
"Lúc nãy không rõ ràng lắm, ánh mắt của thím khi nhìn cô ấy phải tràn đầy vẻ vô tội và nôn nóng, giống như là không cẩn thận đẩy cô ấy xuống thật vậy á, đóng kịch là phải đóng cho trót."
Lục Ẩm Băng cười nhẹ: "Được thôi."
Tần Hàn Lâm: "Thím quay lại trước, để tôi xem xem cảnh nào hay hơn."
Tần Hàn Lâm cầm điện thoại vô tuyến: "Tạo hình, thổi khô tóc và quần áo cho Hạ lão sư, sau đó quay bù lại.
Chú ý, chuẩn bị dây cáp."
Nhân viên công tác đang cầm điện thoại vô tuyến đứng bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, cô vừa nghe lời Tần Hàn Lâm nói là biết lại NG nữa rồi.
"Action!"
Thư ký trường quay dập clapboard, Tần Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lục Ẩm Băng quay bù ánh mắt trước, nên rất nhanh là qua.
Hạ Dĩ Đồng thì đeo dây cáp, đầu trên không trung nằm ngửa hướng xuống nhìn Lục Ẩm Băng, ống kính tiếp theo đó là quay cận cảnh ánh mắt: 3 phần bất ngờ, 3 phần hoảng sợ, 3 phần cười đắc ý không ngoài dự đoán và 1 phần cuối cùng là ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp, có chút ái mộ.
Quay hết ba lần mới thành công.
Lần cuối cùng Tần Hàn Lâm gần như là vỗ tay khen hay, diễn giống y như thật, cái phần ái mộ này con bé rốt cuộc sao nghĩ ra được vậy, không lẽ thành tinh rồi hả? Sao lại biết trong lòng ông đang nghĩ gì được!
Lục Ẩm Băng xem xong playback, thần sắc kỳ lạ nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng như không có chuyện gì nhìn vào ánh mắt Lục Ẩm Băng, bộ dạng như đang nói chị đừng có mà không tin, em diễn được thật đó, diễn xuất của em tuyệt vời vậy đó.
Đạo diễn Tần lại cho bọn họ diễn lại cảnh rơi xuống hồ, động tác đẩy xuống nước thay đổi một chút, đổi thành Kinh Tú bước chân không vững, lại vừa hay đứng ở lan can, ngã ngửa ra sau, Trần Khinh ở trước mặt là do cô trong lúc hoảng loạn vô ý kéo theo, kết quả là Trần Khinh té lộn đầu xuống nước, còn cô thì may mắn ở trên bờ.
"Trần......" hai tay cô trong không trung quẹt thành một đường vòng cung, Trần Khinh rơi tùm xuống nước.
Tần Hàn Lâm: "Cut, qua."
Hạ Dĩ Đồng lại biến thành con chuột lột, ngoi ra khỏi mặt nước, miệng cứ thổi bong bóng, cô quạt hai cánh tay bơi vào bờ, trên người vẫn còn đeo dây cáp.
Trước mặt xuất hiện đôi ủng màu bạc thêu chỉ vàng, còn có một bàn tay trắng trẻo, mạnh mẽ giơ ra.
Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, mím chặt môi lại, mới không để lộ biểu cảm vui mừng đến phát điên của mình.
Cô giống như cô vợ nhỏ vậy đặt tay vào lòng bàn tay của Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng dùng lực kéo một cái, chân Hạ Dĩ Đồng dẫm lên cục đá bên bờ trèo lên.
Tóc cô đồng thời cũng dính một cọng rong rêu, khi Lục Ẩm Băng lấy xuống cho cô xem, Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng: Cũng may là tóc giả.
Cảnh này coi như tạm qua rồi.
Hạ Dĩ Đồng thở phào.
"Nghe nói nước trong hồ này lâu lâu cũng trở thành ngũ cốc luân hồi đạo trường của một số người đó." Lục Ẩm Băng đột nhiên nói, "Em lúc nãy không phải đã uống mấy ngụm rồi hả?"(ngũ cốc luân hồi hình như là chỗ người ta hay trút bầu tâm sự =))))
"Hả? Đạo trường?" Hạ Dĩ Đồng bị sặc nước đến hư não rồi, bộ não nhất thời không hoạt động được, "Có người đắc đạo thành tiên rồi hả?"
Lục Ẩm Băng khó khăn lắm mới nói đùa một câu mà không ai hưởng ứng: "......"
Đừng nói là con bé lúc trước đóng phim tiên hiệp nhiều quá đến lú luôn rồi nha?
Lục Ẩm Băng lặng lẽ nghiêng đầu qua, không muốn nói chuyện với cô ấy.
"Lục lão sư."
"......" Giả bộ không nghe thấy.
"......!Em hiểu ý chị nói rồi."
Lục Ẩm Băng quay đầu qua, nhìn vào mắt Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng xin lỗi nói: "Chuyện cười này hơi bị cũ, cho nên em nhất thời không nghĩ ra." Hơn nữa cũng chả buồn cười chút nào, câu sau Hạ Dĩ Đồng không dám nói ra.
"......" Lục Ẩm Băng đứng dậy, mặt không biểu cảm đi lên thủy tạ.
Được rồi được rồi, biết mấy người trẻ trâu rồi, người già như chị đây nói chuyện cười đúng là làm cho mấy người thiệt thòi chết hết 100 triệu tế bào não mới nhớ ra được mà!
"Lục lão sư!" Hạ Dĩ Đồng bỏ mặc Phương Hồi đang cầm khăn lau khô tóc cho cô, chạy như tên bắn qua đó.
Lục Ẩm Băng cao giọng nói: "Đạo diễn Tần, giờ bắt đầu được chưa?"
Hạ Dĩ Đồng nghe nói đến quay phim, chỉ còn cách dừng bước chân lại, cúi đầu lủi thủi quay về chỗ ngồi.
Tầm nhìn chỗ ngồi của cô cũng rất rộng, do đó chuyên tâm xem Lục Ẩm Băng quay cảnh hô cứu tiếp theo.
......!
Một cảnh rơi xuống nước mà quay đi quay lại hết cả buổi sáng, Hạ Dĩ Đồng hôm nay là lần đầu tiên mặc trang phục đóng phim đứng dưới ánh mặt trời cũng cảm nhận được sự gay gắt của ánh nắng, mồ hôi cứ chảy xuống cổ và cánh tay, như là muốn lên men trong bộ quần áo dày cộm này vậy, hễ một chút là mồ hôi nhễ nhại.
Có bóng cây, có thủy tạ, máy móc được dùng vải che đậy lại, diễn viên và nhân viên công tác đều cầm cơm hộp chen chúc ở nơi có bóng râm, ngay đến cả bóng râm của một tảng đá to cũng không buông tha.
Hạ Dĩ Đồng cởi trang phục ra, mặc áo ngắn tay ngồi dưới bóng cây, vừa cười vừa ăn cơm, vốn dĩ trưa hè nóng nực vậy sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng cũng không bì được với sắc đẹp mê hồn ở đằng xa kia.
Sắc đẹp hôm nay thấy cơm hộp sao lại không chạy ta?
Lục Ẩm Băng thật ra cũng rất muốn chạy, nhưng địa điểm quay phim hôm nay khác với hôm qua, ở đây không có phòng nghỉ, cô càng không muốn đi về đó dưới cái nắng gay gắt như này, chi bằng cố nhịn một chút, là một dũng sĩ thật sự, phải dám đối mặt với cái bụng đang kêu ọt ọt, là phải dám nhìn thẳng vào hộp cơm của người ta.
Lục Ẩm Băng ngồi quay lưng lại với đoàn phim, ngồi dưới bóng cây đằng xa gặm cải xanh nhúng nước lạnh và thịt hoàn toàn không có mùi vị gì của cô, nhắm mắt lại lẩm bẩm:
"Đây không phải là cải xanh đây không phải là cải xanh, đây là thịt kho đây là thịt kho."
"Đây không phải là dưa leo đây không phải là dưa leo, đây là gà quay lá sen đây là gà quay lá sen."
( =))))))))))))
......!
"Đây không phải là nước lạnh đây không phải là nước lạnh, đây là canh gà ác tiềm đây là canh gà ác tiềm."
Tiểu Tây ở bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng.
Cô tận mắt chứng kiến Lục Ẩm Băng giảm cân đó, sức ăn của Lục Ẩm Băng so với phụ nữ bình thường cũng được xem là nhiều, nhưng cô ấy rất thích tập gym, cho nên thân hình mới duy trì được tỷ lệ đẹp vậy.
Bây giờ mỗi bữa đều không được ăn no, càng không được đi tập gym, đường cong vốn có mất hết rồi, đặc biệt là......!
Ánh mắt của cô men theo cái cổ của Lục Ẩm Băng nhìn xuống dưới, trong lòng thở dài: Cũng không biết quay xong phim có thể bồi dưỡng lại như cũ không nữa.
Hai miếng trái cây tráng miệng sau bữa ăn là thức ăn có mùi vị duy nhất, Lục Ẩm Băng dùng lưỡi vừa liếm vừa ăn đến 10 phút, cái bộ dạng đó y như là chục kiếp chưa thấy qua được đồ ăn vậy.
Đợi khi cô ăn xong thì bên đoàn phim đã ăn xong từ sớm rồi, ai ai cũng đi tìm chỗ ngủ trưa, có người dựa vào cây, có người trải đại miếng vải trên cỏ co ro nằm ngủ—— không dám nằm giang tay giang chân ra, nếu chiếm nhiều chỗ quá thì người khác không có chỗ ngủ, có người thì ngồi ngủ gà ngủ gật, ánh mặt trời xuyên qua các tán cây vẫn gay gắt chiếu rọi xuống, tiếng ve kêu cho dù có ồn ào thì cũng khôn chống đỡ nổi cơn buồn ngủ vì đã làm việc hết cả suốt buổi sáng.
Cuối cùng tất cả mọi người cũng đã nằm ngủ hết rồi.
Phương Hồi thấy Hạ Dĩ Đồng nhìn tới nhìn lui, hỏi: "Hạ lão sư, tụi mình đi về ngủ hay là ngủ ở đây? Em có đem theo khăn trải dùng cho picnic, hay là chị ngủ đỡ trước đi?"
"Ừm ừm ừm." Hạ Dĩ Đồng miệng thì đồng ý mà người thì chả có lay động gì.
Phương Hồi: "Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng không động đậy, miệng nói: "Được, giờ ngủ liền."
Phương Hồi: "......"
Vậy chị cũng đừng nhìn nữa, ngủ đi.
Trải khăn xong, Phương Hồi nửa quỳ trên đó, đợi Hạ Dĩ Đồng ngủ trưa.
"Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng lần này không nhìn tới nhìn lui nữa, chống cằm nhìn vào một chỗ, mặt rất vui vẻ, nói: "Biết rồi, ngủ nè."
Cùng một đoạn đối thoại mà đã nói đến ba lần, hai mí mắt của Phương Hồi đang đánh lộn với nhau, không biết Hạ Dĩ Đồng lấy đâu ra nhiều tinh thần vậy nữa.
Nhưng cô ấy không ngủ, Phương Hồi cũng không thể ngủ trước được, cứ luôn cảm thấy sẽ có việc để làm bất kỳ lúc nào.
Hạ Dĩ Đồng khiêm tốn, không có giống như trợ lý của Lục Ẩm Băng xếp thành hàng dài, chạy show cũng phải mang theo 4, 5 trợ lý, Hạ Dĩ Đồng chỉ có mình cô là trợ lý thôi, lúc trước chạy show Phương Hồi đi theo bận rộn tới không có thời gian đi toilet luôn, khi không bận gì thì cũng phải đợi lệnh bất cứ lúc nào, Hạ Dĩ Đồng không ngủ thì Phương Hồi ngủ không được, đây cũng là phản xạ có điều kiện rồi.
Phương Hồi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy, vừa hay là hướng có Lục Ẩm Băng, hiếu kỳ hỏi: "Hạ lão sư? Chị đang nhìn Lục ảnh hậu hả?"
"Ngủ nè!" Hạ Dĩ Đồng trực tiếp ngã người ra sau, nhắm mắt lại.
Câu nói này linh nghiệm hơn bất kỳ thứ gì, nếu như có cái chăn, chắc chắn Hạ Dĩ Đồng sẽ giống như một con chuột chũi chui vào đó, Phương Hồi nhìn cô ấy như vậy thấy buồn cười, một Hạ Dĩ Đồng điềm đạm ngày càng ấu trĩ rồi, nhưng càng phù hợp với tuổi tác của cô ấy hơn.
Một lát sau, nụ cười trong mắt dần dần biến mất, nhớ lại lời dặn của Tô Hàn: nếu như biểu hiện của cô ấy quá rõ ràng, chắc chắn sẽ bị người ta chú ý đến, chị bận quá không thể cứ đi theo cô ấy được, em thường xuyên bên cạnh cô ấy, phải nhớ nhắc nhở một chút.
Sự kinh ngạc lúc trước khi nghe Hạ Dĩ Đồng có tâm tư khác thường với Lục Ẩm Băng đã qua rồi, giờ chỉ còn lại sự cảnh giác đối với xung quanh và sự chúc phúc cho Hạ Dĩ Đồng.
Cô nhìn về phía Lục Ẩm Băng một cái, rồi nằm ngủ bên cạnh Hạ Dĩ Đồng.
Buổi chiều tiếp tục quay cảnh của buổi sáng, Hạ Dĩ Đồng rơi xuống nước lần thứ 4, không biết sao lại nghĩ đến câu nói đùa cũ rích của Lục Ẩm Băng, tự nhiên lại cảm thấy trong nước có mùi gì đó.
—— Nghe nói nước trong hồ này lâu lâu cũng trở thành ngũ cốc luân hồi đạo trường của một số người đó.
Thư ký trường quay: "Action!"
Hạ Dĩ Đồng cau mày chui ra khỏi nước.
Tần Hàn Lâm: "......!Cut, NG!"