Ảnh Hậu Thành Đôi
Chương 26
Hạ Dĩ Đồng rất chắc chắn nếu cô mà nói ra bất kỳ mấy điều này thì tiền đồ sẽ trở nên rất đen tối.
Vào phút cuối, cô nhanh trí, nắm lấy cổ tay của Lục Ẩm Băng, làm ra tư thế sắp đánh vào mặt mình, muốn khóc mà không có nước mắt nói: "Lục lão sư, nếu lần sau mà em có nói sai lời thì chị trực tiếp đánh em đi."
Lục Ẩm Băng như con thỏ bị dọa tới hú hồn, lập tức rút tay ra, lộ vẻ hoảng hốt, mở tròn mắt, e lệ thẹn thùng đến nỗi làm người ta muốn ôm vào lòng để yêu thương.
Hạ Dĩ Đồng ngẩn ngơ nhìn: "Chị......"
Lục Ẩm Băng rút tay lại, cho tay ra đằng sau, nói: "Ngươi......!ý dục hà vi?" (Ngươi muốn làm gì?)
Hạ Dĩ Đồng: "Hả?"
Sao tự nhiên lái qua câu thoại cổ đại vậy nè.
Lục Ẩm Băng: "Ta là Lục điện hạ của nước Sở, là con trai của phụ vương ta."
Hạ Dĩ Đồng: "......".
Tìm truyện hay tại ++ TRÙMtru yện.
CO M ++
Lục Ẩm Băng nhìn cô ấy, ngữ khí khôi phục lại bình thường, có chút không vui: "Em chưa học thuộc lời thoại à?"
Hạ Dĩ Đồng: "......Học rồi."
"Vậy tại sao không tiếp lời tôi?"
"......Nhất thời không nghĩ ra được." Hạ Dĩ Đồng nói xin lỗi, một giọt mồ hôi chảy từ cổ cô xuống tới tận lưng.
Tập dợt kiểu bất thình lình này, chỉ chút nữa là cô giơ tay qua ôm cô ấy rồi......!quá là nguy hiểm.
"Vừa hay đang rảnh rỗi, chúng ta tập một đoạn đi, lần này đừng có quên nữa đó."
Hạ Dĩ Đồng tim thắt chặt lại, mặt thì vẫn như thường: "Dạ vâng."
Luyện tập nhiều để phòng bị trước cũng tốt, lỡ như đang ghi hình mà cô để lộ bản tính thật, làm ra những hành động thất lễ, tự mình mất mặt thì không sao, nhưng lỡ kinh động đến Lục Ẩm Băng, cô ấy phát giác thì......!
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô ấy một cái rồi cúi mặt xuống.
Lục Ẩm Băng không có chú ý, nhận lấy chai nước trợ lý C đưa cho, uống một ngụm, nói: "Bắt đầu đi."
"Ngươi......muốn làm gì? Ta là Lục điện hạ của nước Sở, là con trai của phụ vương ta!"
"Ta tất nhiên biết ngươi là Lục điện hạ," cô dùng ánh mắt kinh hoảng lo sợ nhìn Lục Ẩm Băng mà nhưng cố gắng giả bộ bình tĩnh, Hạ Dĩ Đồng gần cô ấy thêm chút nữa, gần như là dán sát môi cô ấy, nói khẽ, "......!Điện hạ của ta."
Lục Ẩm Băng lùi ra sau một đoạn, nói: "Không đúng."
Tim của Hạ Dĩ Đồng đập loạn xạ, mặt bắt đầu nóng lên, trấn tĩnh nói: "Lời thoại là, là vậy mà."
Lục Ẩm Băng nói: "Thần thái, biểu cảm đều không đúng, em nhìn lưu manh quá."
Hạ Dĩ Đồng bị gắn mác là lưu manh: "......"
"Thôi bỏ đi," Lục Ẩm Băng nói, "Bây giờ tôi là Trần Khinh, em là Kinh Tú, tôi thị phạm một lần cho em xem."
"Vâng."
Hạ Dĩ Đồng đọc xong lời thoại của Kinh Tú, Lục Ẩm Băng bắt đầu.
"Ta tất nhiên biết ngươi là Lục điện hạ." Giọng cô ấy cứ như là thiên phú vậy, bình thường nói chuyện ung dung thảnh thơi như đang ca hát, khi diễn Trần Khinh thì lại trong trẻo như ngọc châu rơi xuống, nghe rất êm tai, cũng không biết có phải là vì để diễn mọi vai diễn mà cố ý luyện tập qua không nữa.
Lục Ẩm Băng từ từ tiến sát lại gần, nhưng không có lập tức mở miệng ra nói, mà nhìn cô không chớp mắt, giống như là nhìn thẳng vào tận trái tim cô vậy.
Thế giới xung quanh đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại đôi mắt vừa đen vừa sáng của cô ấy mà thôi.
Hạ Dĩ Đồng như muốn chìm đắm vào trong đôi mắt hơi ươn ướt ấy, đang cố vùng vẫy thì Lục Ẩm Băng thì thầm nói khẽ bên tai cô: "......!Điện hạ của ta."
Dường như có cọng lông vũ nhè nhẹ cọ xát qua, dường như tim của cô không kiểm soát được mà đánh rơi mất một nhịp, tiếp theo đó là vành tai đỏ lên, vô cùng hoảng sợ.
Cô ấy từ khi nào đã dán sát vào tai cô vậy?!
Có thể nói là cực kỳ diễn xuất rất tự nhiên, hoàn toàn theo bản năng.
Như vậy là không lưu manh đó hả? Cô suy nghĩ......!quả thật không lưu manh bằng cô.
Tần Hàn Lâm đứng xem ở gần đó, vỗ tay cười lớn: "Tôi thấy hai người đổi vai cho nhau cũng được đó, xem kìa mặt của Tiểu Hạ đỏ rất tự nhiên kìa, nhìn không ra đó nha, thì ra tài diễn xuất của Tiểu Hạ tốt như vậy, tôi đánh giá thấp em rồi."
Hạ Dĩ Đồng ngượng ngùng cười hai tiếng.
Lục Ẩm Băng biết Hạ Dĩ Đồng không phải do diễn ra đâu, nhưng cô nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái, điều kỳ lạ là không có vạch trần mà quay đầu qua liếc Tần Hàn Lâm: "Ông già, ông thử nói lại lần nữa coi? Bộ ông không cảm thấy có lỗi với 15 kg thịt của tôi hả?"
Tần Hàn Lâm bị hai chữ ông già xỉ nhục rồi, kêu la lên, xoắn tay áo......!nhưng áo lại là tay ngắn, do đó làm ra động tác rút súng rút kiếm ra: "Ngon thì nhào zô."
Lục Ẩm Băng đang mặc trang phục đóng phim, xoắn tay áo lên, để lộ hai cánh tay trắng nõn nà không tì vết, nói: "Chơi luôn!"
Hai người đồng thanh nói: "Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!" ( =))))))))))))
Tần Hàn Lâm: "Đôi hai!"
Lục Ẩm Băng: "King bomb (Đôi joker)! Tôi thắng rồi muahahaha!"
Tần Hàn Lâm: "Thím chơi ăn gian!"
Lục Ẩm Băng: "Chị đây thích vậy."
Tần Hàn Lâm: "Đôi ba!"
Lục Ẩm Băng: "King bomb! Over!"
Tần Hàn Lâm đánh đòn phủ đầu: "King bomb!"
Lục Ẩm Băng không chịu thua: "King bomb!"
Tần Hàn Lâm xù lông lên: "Đệt, một bộ bài sao có hai king bomb được?!"
Lục Ẩm Băng còn xù lông hơn ông ta nữa: "Trong đây có hai bộ bài đó ông! Bùm rồi, ông thua rồi!"
Hạ Dĩ Đồng nhìn tới ngơ ngác, mắt sắp lòi ra ngoài luôn, hai người này đang làm trò gì thế, cô hình như cần phải load não một chút.
Rồi lại nhìn sang trợ lý C mặt vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh, cô bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình có vấn đề không nữa.
Cũng may là xung quanh không có ai khác, không nghe được bọn họ đang nói gì.
Hai người chơi một hồi, mọi người đi trang điểm lại, chỉnh sửa quần áo rồi quay tiếp.
"Action!" Thư ký trường quay dập clapboard rồi chạy ra ngoài.
"Bệ hạ giá đáo......"
Bá quan văn võ quỳ xuống.
Sở vương nói chuyện, đại hoàng tử lên trước, ống kính quay Lục Ẩm Băng, triều đường nhốn nháo lên, Sở Vương phẫn nộ, phái Lục điện hạ đi đến miền Nam cứu trợ, Kinh Tú bất lực nhận lời.
Cả đoạn phim dài quay một hơi đến cuối, Tần Hàn Lâm nói: "Cut, qua."
Mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, cái cảm giác sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng cũng được công nhận đúng là tốt không gì bằng.
Hạ Dĩ Đồng thở phào, cũng thấy vui mừng, nghĩ bụng đoạn này cuối cùng cũng quay xong rồi.
Tần Hàn Lâm: "Được, nhớ cái cảm giác hồi nãy, chúng ta làm lại lần nữa."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Tần Hàn Lâm: "Cut, lần này còn tốt hơn lúc nãy nữa, mọi người làm tốt lắm.
Ánh sáng, tổ A lui ra, chúng ta thử lại lần nữa."
Cảnh này quay đi quay lại hết cả buổi chiều, sau khi thông qua được thì mọi người mệt đến ngồi bẹp xuống đất, ai nấy đều không muốn động đậy.
Đến giờ cơm tối, Lục Ẩm Băng nhốt mình trong phòng nghỉ, Hạ Dĩ Đồng cùng mọi người ăn cơm hộp, cô thấy Tần Hàn Lâm đứng trước máy quay, vừa ăn cơm vừa nhìn vào màn hình, do đó cô cũng muốn qua đó xem.
Tần Hàn Lâm đang xem lại playback, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, kêu một tiếng: "Đến rồi à."
Hạ Dĩ Đồng: "Dạ."
Một cảnh phải quay ít nhất mười mấy lần, cho dù diễn xuất của Lục Ẩm Băng không chê vào đâu được, Tần Hàn Lâm cũng không cho cô ấy chỉ quay một lần.
Tần Hàn Lâm coi lại hết một lần rồi hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Em có nhìn ra được sự khác biệt nào không?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu: "Không, diễn hay hơn chút?" Nhưng Lục Ẩm Băng mỗi lần đều diễn rất tốt mà, phát huy ổn định, còn mấy diễn viên gạo cội kia nữa, chắc không đến nỗi cần Tần Hàn Lâm đi chỉ đạo diễn xuất?
Tần Hàn Lâm cười haha lên.
Hạ Dĩ Đồng bị ông ấy cười, càng thấy càng ngượng ngùng thêm.
Tần Hàn Lâm: "Em nếu mà nhìn ra được thì chẳng phải đã uổng phí công sức làm đạo diễn mấy chục năm nay của tôi hay sao?"
Hạ Dĩ Đồng hiếu kỳ hỏi: "Có khác biệt gì vậy?"
Tần Hàn Lâm ưỡn ngực lên, nói: "Nếu một lần mà qua thì chẳng phải cho thấy tôi chưa đủ trình?"
Hạ Dĩ Đồng: "......"
"Em có tin lời tôi nói không."
"Không tin."
"Tại sao?"
"Đạo diễn Tần không phải là người như vậy."
Tần Hàn Lâm lại cười, ông nhường vị trí trước máy quay cho Hạ Dĩ Đồng, nói: "Nhìn kỹ nữa xem? Có gì khác biệt?"
Hạ Dĩ Đồng chăm chú xem, nói: "Ánh sáng......!màu sắc......âm thanh......ưm......"
"Sao hả?"
"Không biết." Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nói một cách quả quyết.
Tần Hàn Lâm làm vẻ mặt gian như mấy ông chú biến thái, gợi ý nói: "Có phải là càng hay càng đẹp hơn không?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn lại, quả nhiên vậy, liền gật đầu: "Đúng!"
"Thấy chưa!" Tần Hàn Lâm nói, "Tôi nói cho em biết để quay được người đẹp hơn thì cần phải có kỹ xảo hết đó......" nói đến cuối cùng, Tần Hàn Lâm nói, "Em có hứng thú làm đạo diễn không hả, tôi đào tạo em, tôi có nhiều hàng lắm đó."
Biểu cảm nghiêm túc của ông giống như mấy người dán màn hình dạo dưới chân cầu vượt vậy: đi qua lướt qua nhưng đừng bao giờ bỏ qua, 10 đồng một lần, chỉ có tại đây.
Hạ Dĩ Đồng cười gượng: "......Cái đó, em hiện giờ chỉ muốn đóng phim thôi, sau này mới suy nghĩ đến việc dán, à không, đổi nghề làm đạo diễn."
Minh tinh bây giờ phàm những ai đổi nghề làm đạo diễn, ai đổi nghề thì tịt người đó, ra ngoài người ta còn mở miệng kêu đạo diễn này nọ, bộ không biết ngượng miệng hả, cô còn lâu mới nhúng chân vào để cho người ta chê cười, nghĩ đến thôi cũng thấy khó xử rồi.
Hơn nữa ngay đến diễn viên cô còn chưa làm xong, không được đứng núi này trông núi nọ.
Nghe nói người tình đồng giới của đạo diễn Tần là ảnh đế của liên hoan phim Cannes năm xưa, sau khi come out thì rút lui khỏi showbiz chuyển qua làm ăn, tiền kiếm được đều ủng hộ cho Tần Hàn Lâm quay phim, Tần Hàn Lâm cũng rất tài hoa, hai người sống rất hạnh phúc vui vẻ.
Lục Ẩm Băng cũng đã từng nói trong một cuộc phỏng vấn là nếu đóng phim chán rồi thì sẽ suy nghĩ đổi nghề làm đạo diễn, nếu Lục Ẩm Băng muốn quay phim điện ảnh thì cô phải tranh thủ lúc còn trẻ kiếm thật nhiều tiền vào để sau này còn đầu tư cho cô ấy quay phim nữa.
Lý tưởng rất đẹp đẽ, đẹp tới nỗi có chút viễn vông, hão huyền.
Hạ Dĩ Đồng xoa mặt mình, thở ra một hơi, tự cười chế giễu mình, cũng may là Tần Hàn Lâm không có chú ý đến những cử chỉ khác thường của cô, tập trung tinh thần xem playback, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy ông ấy khi thì cau mày, khi thì suy tư, đến cơm cũng không màng ăn, trong lòng cảm khái: người có thể theo đuổi cái đẹp đến cảnh giới như vậy, cũng được tính là hiếm thấy trong nhân gian.
Hai người ngồi xem hồi lâu cũng không nói chuyện, nhân viên đến thu dọn hộp cơm thì đã nguội lạnh.
"Hôm nay khi em và Lục Ẩm Băng tập dợt thì tôi có xem qua, em có thể học cô ấy, nhưng đừng học hết." Giọng Tần Hàn Lâm rất dửng dưng.
Hạ Dĩ Đồng đang xuất thần, bất thình lình nghe được câu này, ngẩng đầu lên: "Hả?"
Tần Hàn Lâm làm hai việc một lúc, nói: "Một bộ phim điện ảnh quan trọng nhất không phải là diễn viên, mà là đạo diễn.
Một đạo diễn tốt có thể hóa đồng nát thành thần kỳ, một đạo diễn cùi bắp thì cho dù có một bộ bài tốt thì cũng đánh thua tan tác, cho dù cho ông ta có một Lâm Thanh Hà thì ông ta chỉ có thể quay ra được Lý Liên Anh mà thôi, chứ không quay ra được Đông Phương Bất Bại."
Hạ Dĩ Đồng tưởng ông còn nói đại loại như "Mỗi người đều có cách diễn xuất của riêng mình, một khi đã mô phỏng người khác thì rất dễ vẽ hổ không thành mà lại thành chó", khi mà nghe đến câu ví von kia thì lại cười phá lên.
Tần Hàn Lâm nói: "Ghi hình chỉ là trung gian, đạo diễn mới là linh hồn của một bộ phim, đạo diễn có tình cảm muốn thổ lộ, cho nên biểu đạt thông qua những người trong ống kính.
Cho nên khi em xem một bộ phim, có thể cảm nhận được đạo diễn thích cái gì, không thích cái gì, em đều có thể trải nghiệm được.
Một đạo diễn khát khao muốn bộc lộ tình cảm thì mới là đạo diễn tốt, ví dụ như Vương Gia Vệ, phim của ông ấy hầu như là phim tình cảm, hoặc là nói về tình cảm một cách ẩn dụ, ông ấy phát huy chuyện tình cảm lên đến đỉnh cao.
Ví dụ như tôi, tất cả những ai xem phim của tôi đều biết, tôi rất nông cạn, tôi thích cái đẹp, thích biểu đạt cái đẹp."
Hạ Dĩ Đồng nhìn ông, lại cảm thấy ông cứ quay đi quay lại nhiều lần vậy, không chỉ là theo đuổi cái đẹp thôi đâu, còn cái gì nữa, trong lòng cô tự nhiên có một cảm giác khó hiểu đang sôi sục.
Cô thành khẩn nói: "Đạo diễn Tần không nông cạn."
Tần Hàn Lâm cười một tiếng: "Tôi kêu em đừng có cái gì cũng học theo Lục Ẩm Băng, do cô ấy chỉ là một trong những diễn viên tôi mượn dùng để biểu đạt tình cảm, em cũng vậy, em có nét đẹp riêng của mình, đừng xóa bỏ nó."
Hạ Dĩ Đồng mơ hồ gật đầu.
Tần Hàn Lâm quay mặt qua, nghiêm túc chưa được 3s thì mặt đầy kỳ vọng nhìn Hạ Dĩ Đồng: "Sao hả sao hả? Người thường tôi không có nói mấy chuyện này đâu đó, có muốn làm đạo diễn không?"
Vừa hay Lục Ẩm Băng cũng vừa độ kiếp xong, chịu đựng qua giờ cơm tối, bước ra khỏi phòng nghỉ.
Cô ấy vừa đi vừa nghiêng đầu qua nói chuyện với trợ lý, lâu lâu còn nhìn xung quanh, cả người như tia nắng buổi sáng xuyên qua khu rừng rậm rạp, đang bừng sáng trong mắt Hạ Dĩ Đồng, thế giới xung quanh đột nhiên rực rỡ sắc màu hẳn lên.
Hạ Dĩ Đồng nhìn rất chăm chú, cong khóe miệng lên nói: "......Làm."