Ảnh Hậu Thành Đôi
Chương 138
"Ngày mai sẽ có buổi ghi hình của chương trình XX, ngày mốt sẽ là lễ công bố phim 《 bích lạc 》, ngày kia sẽ chụp hình cho tạp chí XX vào buổi sáng từ 9g đến 11g, buổi chiều thì có sự kiện khác.
Phương Hồi nhìn vào lịch trình của Hạ Dĩ Đồng, nói, "Lịch trình tạm thời của ba ngày tới là vậy."
Hạ Dĩ Đồng vừa mới tẩy trang, đang ở sân bay chờ để bay đến địa điểm ghi hình tiếp theo, trông cô rất mệt mỏi, Phương Hồi cũng không đành lòng nhìn cô như vậy, nói: "Hay là chị ngủ một lát đi, khi nào đến giờ em gọi chị."
Còn nửa tiếng trước khi lên máy bay, Hạ Dĩ Đồng gật đầu đồng ý, sau đó liền ngáp ngắn ngáp dài, liền kéo mũ áo hoodie lên, ôm hai tay trước ngực rồi ngủ.
Cô để điện thoại di động trên bàn, sau đó dặn dò Phương Hồi: "Có tin nhắn từ Lục lão sư thì gọi chị dậy."
Cô đã nói cho Phương Hồi biết mối quan hệ giữa cô và Lục Ẩm Băng, ban đầu, cô còn tưởng thẳng nữ như Phương Hồi chắc chắn sẽ kích động, cũng may cô ấy vẫn trấn tĩnh, rất nhanh liền hiểu ý, hiểu được vị trí của bản thân, lắng nghe, quan sát mọi thứ nhiều hơn, thậm chí còn ít nói hơn trước.
Có lẽ Lục Ẩm Băng đang bận việc khác, cho đến khi Hạ Dĩ Đồng lên máy bay thì cũng không nhận được tin nhắn từ cô ấy, Hạ Dĩ Đồng liền gửi cho cô một tin "Em đến thành phố X".
Sau đó liền tắt nguồn, ngủ thiếp đi.
Đến khách sạn, cô không hề có chút ấn tượng nào, sáng hôm sau tỉnh dậy sớm, trong di động có vài lịch sử trò chuyện.
11 giờ 50.
Lục Ẩm Băng ——【 Chị vừa trở về thành phố B, khi nào em hạ cánh? 】
11 giờ 53.
Lục Ẩm Băng ——【Chị vừa đi tra, em phải bay hơn 2 tiếng, 12 giờ 40 sẽ hạ cánh, còn có 50 phút nữa, chị tranh thủ đi tắm.
】
0 giờ 50 sáng.
Hạ Dĩ Đồng trả lời——【 Xuống máy bay rồi, em đang trên xe đi đến khách sạn, em buồn ngủ quá.
】
Lục Ẩm Băng ——【em nghỉ ngơi đi.
】
Sau đó...!Sau đó không thấy nhắn gì nữa.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn trên người mình, vẫn là bộ quần áo đi sự kiện vào tối hôm qua, nhất thời cảm thấy bản thân mình đang bốc mùi, tối hôm qua mệt đến mức ngay cả tắm rửa cũng không có.
Cô vội vàng tiến vào phòng tắm, tắm rửa, mặc một bộ quần áo khác, ăn bữa sáng, lúc 9g còn phải đi đến phòng thu của đài phát thanh truyền hình thành phố X.
Trong lúc bữa sáng được đưa lên phòng, cô tranh thủ gọi điện thoại cho Lục Ẩm Băng.
Hai người cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cho nhau về lịch trình bản thân, thế giới lớn như vậy, một người Nam, một người Bắc, thật vất vả mới có dịp chung thành phố, nhưng lại không cùng ngày, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Lục Ẩm Băng nói: "Có phải hay không là chị đang truy đuổi em."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Cũng có thể nói vậy, bất quá là em cảm thấy em truy đuổi chị thì hợp lý hơn, dù sao em cũng theo đuổi nhiều năm như vậy."
Lục Ẩm Băng lại nói: "Cho nên bây giờ đến phiên chị theo đuổi em."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Chị truy em, em truy chị..
sao cũng được mà!
Nhưng không được thấy mặt người đó, quả thực khiến người ta cảm thấy uể oải.
Lục Ẩm Băng nói: "Dịp Tết chị không có bố trí lịch trình, từ 29 đến mùng ba Tết, có 5 ngày ở thành phố B, em thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng thở dài, nói: "Hai ngày trước em vừa mới quay xong video quảng cáo cho bộ phim truyền hình 《 bích lạc 》, sẽ công chiếu vào mùng một Tết."
Lục Ẩm Băng vui vẻ: "Thật không? Video quảng cáo khi nào có? Chị đi xem! Ngày hôm qua lướt Weibo cũng không thấy."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Khoan đã, Lục lão sư, chị có cách hơi xa trọng điểm không vậy.
Lục Ẩm Băng bên kia cười cười, nói: "Được rồi, biết em có kế hoạch chuẩn bị quảng bá rồi, hẳn là năm nay với năm sau không có thời gian rảnh rỗi, không phải là chị sợ nói đến chuyện này rồi khiến em không vui sao?"
Hạ Dĩ Đồng trách móc: "Bây giờ chị nói thì em cũng không vui."
Lục Ẩm Băng nói: "Nhưng nếu chị không nói thì em sẽ nghĩ chị không coi trọng em, không muốn gặp em."
Hạ Dĩ Đồng cả kinh: "Chị, chị..
làm sao có thể hiểu rõ suy nghĩ em như vậy."
Lục Ẩm Băng đắc ý: "Đương nhiên rồi, ai bảo em là bạn gái chị chứ."
Hạ Dĩ Đồng không uống nổi sữa đậu nành nữa: "Bạn gái chị bây giờ không vui."
"Muốn gặp chị?"
"Dạ."
"Không cho." Lục Ẩm Băng cười ra tiếng, cười tới nỗi thở không thông.
Hạ Dĩ Đồng tức giận muốn cúp điện thoại, đương nhiên là cô không nỡ cúp máy, cho nên chỉ nằm sấp trên bàn, một cánh tay gối lên má, bộ dạng mất mát.
Lục Ẩm Băng vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Chị muốn đi trang điểm, nhắn tin đi."
Lúc này quả thật là không muốn nhưng vẫn phải cúp máy.
Hai người đổi qua giao diện WeChat, nói không được mấy câu, Hạ Dĩ Đồng cũng bắt đầu chuẩn bị công tác, vì thế cuộc nói chuyện bị bỏ dở, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn của mỗi người.
Tiết mục là một chương trình talk show nổi tiếng trong nước, người chủ trì rất có kinh nghiệm, fans tại hiện trường nhiệt tình lấy điện thoại ghi hình, cô vừa tới thì tiếng thét chói tai không ngừng.
Chờ cô ngồi xuống, nữ MC liền cười nói: "Xem ra Dĩ Đồng của chúng ta thật sự rất hot, đi đến đâu cũng đều là tiếng thét chói tai của fans."
Hạ Dĩ Đồng lấy micro đeo tai, đeo lên, mỉm cười nói: "Đó là bởi vì khán giả hôm nay đều tốt bụng, còn thân thiện nữa, phải khiến cho tôi ngàn dặm từ xa tới đây, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình."
Cô xoay người, đè lại vạt áo, hơi nghiêng người về phía mọi người: "Cảm ơn những người bạn nhỏ tốt bụng từ xa đến đây, chỉ cần mỗi người ở đây đều thể hiện một chút tình yêu thương, thế giới liền trở nên tốt đẹp.
Vì vậy, các bạn có muốn cho người dẫn chương trình ở đây cảm nhận một chút sự ấm áp, sự nhiệt tình của các bạn hay không?"
Vỗ tay, tiếng thét chói tai.
Người dẫn chương trình đầy kinh nghiệm lập tức đối với khán giả ra vẻ oán trách: "Tôi đây mười năm rồi, chưa bao giờ thấy mọi người đối với tôi nhiệt tình như vậy.
Tôi mặc kệ, tôi còn thấy lạnh nè, tôi vẫn muốn chút ấm áp."
Khán giả bật cười, tiếp tục là tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai.
Hạ Dĩ đồng liền tiến đến ôm người chủ trì một cái: "Bây giờ đủ ấm chưa?"
"Aaaaaaaaaaaaa!" Tiếng hét của fans càng ngày càng lớn, ngay cả thiết bị phát thanh đều chỉ là tiếng vo ve.
Kỹ sư âm thanh phải tháo tai nghe và đặt ra xa.
Người dẫn chương trình: "....."
Khoan khoan, kịch bản tốt nhất cũng không có đoạn này nha.
Người này tự biên tự diễn aaa!! Cô là một phụ nữ đã có gia đình, tuyệt đối sẽ không bị một cô nương hai mấy tuổi này lay động, nhưng cái ôm của cô ấy thật ấm áp, thật khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Cô không phải là chưa từng phỏng vấn qua minh tinh, nhưng sự nhiệt tình một cách tự nhiên như cô ấy, lại khiến cho người khác không cảm thấy chán ghét, rất hiếm thấy người nào như vậy.
Nữ MC cảm thấy nếu mình là một cô nương còn trẻ trung, tầm hai mấy tuổi, chắc cũng ở dưới sân khấu hò hét.
Quay trở lại chủ đề chính, cô là một người dẫn chương trình đầy kinh nghiệm! Làm sao có thể rung động trước một cô nương như này!
Hạ Dĩ Đồng ôm cô một cái, sau đó liền trở về chỗ ngồi, ngược lại thì người chủ trì lại bị thất thần 1s đồng hồ.
Bắt đầu ghi hình dưới bầu không khí vui sướng, thoải mái.
Người dẫn chương trình đều hỏi cô về hành trình mấy năm nay của mình như nào, quá trình cô phấn đấu ra sao, gặp phải khó khăn lớn nhất là gì.
Hạ Dĩ Đồng không nhanh không chậm mà kể lại, hôm nay cô mặc áo màu trắng cổ chữ V, quần jeans, là phong cách quen thuộc, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, cả người đều toát ra vẻ vân đạm phong kinh* (*: bình thản, không màng tới chuyện gì)
"Mục đích của cuộc hành trình này...." Hạ Dĩ Đồng giơ ngón tay vén vài sợi tóc mái dài của mình, lộ ra vành tai trắng, nhỏ nhắn, "Thực ra, khoảng thời gian tôi tiến vào giới giải trí không ngắn, có..."
Người dẫn chương trình nhắc nhở cô: "Sáu năm rưỡi rồi."
"Đúng vậy, là sáu năm rưỡi, chiếm hơn một phần tư cuộc đời của tôi, hiện tại ngẫm lại về con đường trước mắt, có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, tôi thật sự rất cảm kích mỗi khi bản thân mình ngã xuống, bản thân không vì vậy mà dừng bước, tất cả những chuyện đó, đều tạo ra tôi bây giờ."
"Cô có ấn tượng sâu sắc gì nhất mỗi khi mình ngã xuống?"
"Tôi cảm thấy có một chuyện này, tôi nghĩ fans của tôi cũng biết, nhưng chắc hẳn ai cũng xấu hổ khi nhắc tới." Hạ Dĩ Đồng cười.
Máy quay bắt đầu chuyển hướng xuống dưới khán đài, các fans nhìn nhau xì xào, có người bối rối, có người còn đang đoán già đoán non.
Hạ Dĩ Đồng trịnh trọng nói: "Bây giờ tôi rất thất vọng."
Ơ, lại khả năng phát huy tại sân khấu sao, người chủ trì tò mò hỏi: "Vì sao?"
Hạ Dĩ Đồng chỉ vào đám người dưới khán đài, khổ sở đều viết lên khoé miệng, nói: "Fans của tôi đều là fans giả."
Người dẫn chương trình: "Phụt---" cô nghiêng đầu lấy nước uống, "Thực xin lỗi, tôi thất thố."
Fans: "Hahahahahaha."
Hạ Dĩ Đồng tiếp tục chỉ: "Cô xem, bọn họ còn cười nữa kìa." Giống hệt như đứa trẻ đang đi mách má dị đó.
Fans: "Hahahahahaha."
Người dẫn chương trình nhanh chóng duy trì lại đại cục, khoé miệng sắp nhếch đến mang tai rồi: "Đừng cười nữa, còn muốn ghi hình tiết mục này nữa không?"
Fans cao giọng, đặc biệt đồng loại nói: "Không ghi-----"
Lần này Hạ Dĩ Đồng không ồn ào nữa, cô biết làm cho không khí trở nên sinh động, cũng biết khi nào nên dừng lại, phòng thu dù sao cũng là nơi của người dẫn chương trình, làm khách ồn ào quá thì cũng không được.
10s sau, hiện trường rốt cuộc cũng im lặng, tiếp tục phỏng vấn.
"Tôi vừa mới xuất đạo hai năm, quay diễn rất nhiều bộ phim rác, không, phải nói là bốn năm trước mới đúng, đều là những vai phụ, không có chút tiếng tăm nào, hoặc là những vai diễn quần chúng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Những tư liệu đó, tôi nghĩ fans của tôi đều không muốn nhìn lại, bởi vì sẽ làm cay mắt người khác."
"Không, là đặc biệt đáng yêu!!!" Có người hâm mộ ở dưới nói, "Em yêu chị!!!"
Hạ Dĩ Đồng theo tiếng nói nhìn qua, là một cô gái nhỏ nhắn, giọng nói vẫn vang lên: "Em tuyên bố, em là fans của chị."
Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Trừ bỏ những fans như cô bé đó ra, đại đa số fans hẳn là nên xem đó là lịch sử đen tối của tôi.
Bất quá tôi trở về sẽ tự mình xem như vậy."
"Vì sao?"
"Đó là một loại tâm lý kỳ lạ, tôi nhìn thấy người đó, cảm thấy đó không phải là tôi, điều này cũng diễn ra khi mọi người tự xem lại video của mình.
Sau khi quay diễn xong, tôi khách quan mà nghiền ngẫm kỹ thuật diễn xuất ban đầu của mình, thật không giấu gì chị, chị Địch," Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, chính mình cũng không nhịn được cười, "Lúc đó em cảm thấy em diễn khá tốt."
Fans lại thừa cơ, tranh thủ bày tỏ lòng trung thành của mình: "Bọn em cũng cảm thấy vậy!!"
Người dẫn chương trình: "Là cảm giác như vậy thật sao?"
"Vâng." Hạ Dĩ Đồng lấy hai tay che mặt lại, thanh âm truyền ra, nhỏ giọng, "Sau này nhìn lại thì..
đây là đang diễn gì vậy? Thật không để cho mọi người xem cái này."
Người dẫn chương trình: "Vì vậy, em đã tiến bộ bằng cách không ngừng tự nhìn lại quá khứ mà em không muốn nhìn sao?"
Hạ Dĩ Đồng kính nể nhìn cô: "Em nói toàn lộn xộn, còn không bằng một câu của chị.
Em gọi đây là biện pháp trị liệu chấn thương bản thân, nhìn thẳng vào bản thân, xem bản thân mình diễn tệ đến cỡ nào, rồi tự trách móc, chấn chỉnh lại."
Người dẫn chương trình xúc động nói: "Hiện tại trong giới nghệ sĩ không có nhiều người trẻ có thể diễn xuất chân thành như em.
Nói đến diễn xuất, em là từ đoàn phim 《 phá tuyết 》trở về đúng không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Đúng vậy, ngày 9 vừa mới đóng máy."
Người dẫn chương trình: "Mọi người đều biết, Tần Hàn Lâm là một đạo diễn có tiếng, em cảm thấy như nào khi lần đầu tiên tham gia về bộ phim này của đạo diễn Tần?"
Hạ Dĩ Đồng cố định lại micro ở bên tai, điều chỉnh cho thanh âm rõ hơn, chân thành nói: "Rất vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh, đây là một bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi."
Đáy mắt người dẫn chương trình thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, tung ra một câu hỏi: "Trên mạng có tin đồn về mối quan hệ giữa em về Lục Ảnh Hậu bất hoà, vậy sự thật đến tột cùng là như nào đây?"
Hạ Dĩ Đồng: "À."
Người hâm mộ dáng vẻ chờ đợi.
Người dẫn chương trình cũng nhìn cô với vẻ mong đợi..