Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 982
An Tuấn Phong gật đầu: "Là bởi vị MC mới nổi kia, tên Giang Ý Hàm. Hai người bọn họ hiện tại quan hệ rất tốt, nghe nói con của MC kia bị bệnh, Tiểu Gia đến bệnh viện giúp đỡ."
"Vậy sao, đứa bé sinh bệnh gì?" An Nhược Thủy cũng rất thích Tiểu Hi, đột nhiên nghe bị bệnh, nàng không khỏi lo lắng.
An Tuấn Phong lắc đầu: "Tiểu Gia không nói cụ thể, bất quá đứa bé kia thật đáng thương, sau khi cha mẹ ly dị liền đi theo mẫu thân. Sau đó mẫu thân bệnh nặng không còn sức lực cũng không có tiền nuôi con, liền đem đứa nhỏ lẫn căn nhà đưa hết cho người họ hàng xa. Kết quả không ngờ gia đình kia cầm nhà, đem Tiểu Hi đi bán. Sau lại gặp phải cha mẹ nuôi không đáng tin cậy, ở trong tiết mục gặp được nữ MC kia coi như nó quá may mắn rồi."
"Cha Tiểu Hi đâu? Hắn lại mặc kệ con mình?" An Nhược Thủy rất tò mò.
An Tuấn Phong lắc đầu: "Nam nhân kia tới ở rể nhà người khác, mẹ ruột không nuôi, còn nghĩ dẫn theo con gái riêng qua đó?"
"Tiểu Hi thật đáng thương, ngày mai em cùng Tiểu Lạc đi xem một chút." An Nhược Thủy vừa nói vừa hỏi Lạc Huyền Ca bên cạnh: "Em có thời gian không?"
"Có." Lạc Giáo Chủ hạ xuống bảo đảm, cho dù không rảnh cũng phải rút ra cho có a.
Tới phòng khách, nơi này đã được An Tuấn Phong sắp xếp xong, nhà cũ ngày thường nhìn thật phục cổ, sửa sang như vậy ngược lại có loại cảm giác thường có người sinh sống.
"Tối nay ở lại đi, Tiểu Lạc, cơm chiều liền giao cho em, làm nhiều một chút, khả năng lát nữa sẽ có thêm người tới." An Tuấn Phong mở miệng.
An đại ca cũng không mời nhiều người, nhưng hắn cảm thấy Lý Điềm hẳn sẽ bất ngờ chạy đến.
Quả nhiên, Lạc Huyền Ca vừa bước vào phòng bếp, Lý Điềm liền mang theo quà tặng đi vào.
Nàng thở hổn hển ngồi lên sô pha, vừa đặt quà xuống vừa hỏi: "An tổng, ngài thật sự lên mạng cẩu lương tìm nửa kia a?"
"Cô im miệng cho tôi!" An Tuấn Phong tiện tay cầm chuối ném đến, Lý Điềm cười hì hì tiếp nhận: "Hắc hắc, An tổng bớt giận bớt giận. Lần trước Nhược Thủy sinh nhật, tôi còn nói nếu anh thật sự không tìm thấy ai, thì cân nhắc tôi một chút. Không ngờ anh... tình nguyện lên mạng cẩu lương cũng không tới tìm cô gái này. Thật đúng là, đả thương trái tim người ta quá mức."
An Tuấn Phong hừ lạnh: "Cùng cô một chỗ? Tôi sợ lâu dài, sẽ đi tìm nam nhân kết hôn."
"Này, thể chất của tôi chỉ tác dụng với nữ. Một đại lão gia như ngài, không hiệu quả!" Lý Điềm lắc đầu nói, sự thực chứng minh hình như đúng là không dùng được với nam. Người ở cạnh nàng hợp thành đối tượng đều là nữ, trong đó nữ minh tinh càng nhiều!
Lúc An Tuấn Phong và Lý Điềm nói giỡn với nhau, An Tuấn Phong mở di động riêng, lập tức chuông vang không ngừng.
Hắn dành thời gian thay bản nhạc ưa thích, xem như nghe nhiều lần.
Thời điểm ba người ở phòng khách tỏ ra có chút nhàm chán, bác Lưu chạy tới, trước sau như một mang theo đặc sản ở quê, còn có khăn choàng cổ tự tay đan đưa tặng An Tuấn Phong.
"Tới, cả hai anh em đều có phần. Không cần giống như hồi nhỏ, nói bà lão này thiên vị."
Bác Lưu cười cười, An Tuấn Phong lại đỏ mặt, trong trí nhớ hắn, khi còn nhỏ đúng là từng nháo trong sinh nhật muội muội, trách cứ bác Lưu thiên vị em mình.
Bác Lưu đặt đồ xuống xong liền vào bếp, cuối cùng đẩy Lạc Huyền Ca ra ngoài.
"Trong này để ta bận rộn làm việc, cháu dạy ta mấy món ăn, hôm nay ta lấy hết ra bêu xấu. Người tới là khách, nhanh ra ngoài ngồi đi."
Bác Lưu nài ép lôi kéo Lạc Huyền Ca rời khỏi phòng bếp.
An Nhược Thủy liếc nhìn lão ca, thấy vẻ mặt hắn không còn tức giận như lúc đầu, nàng lập tức vẫy tay kêu Lạc Huyền Ca đến.
Lạc Giáo Chủ tới gần, ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Lý Điềm trong nháy mắt cảm thấy bị rải cẩu lương đầy mặt.
Lúc này Lý Điềm hồi tưởng những chuyện trong quá khứ, lại trong nháy mắt cảm thấy mặt quá đau, đau đến muốn khóc mà khóc không nổi.
"Ngồi ở chỗ này quá nhàm chán, chi bằng chúng ta chơi trò ‘nói thật lòng, dám mạo hiểm’ (Truth or Dare) đi?” Lý Điềm đề nghị.
An Tuấn Phong cũng thấy có chút nhàm chán, liếc xung quanh một vòng: "Chỉ có bốn người chúng ta, chơi cái gì?"
"Dù gì so với ngồi một chỗ nghe chuông điện thoại cũng thú vị hơn a." Lý Điềm lập tức phản bác, mà An Nhược Thủy cũng cực kỳ tán đồng gật đầu: "Cùng chơi đi. Đại ca ngày thường đều bận rộn, hôm nay thật khó mà nghỉ ngơi một ngày, vẫn nên thả lỏng một chút."
Muội muội đã lên tiếng, muội khống thâm niên sao có thể không nghe, lập tức dọn bàn: "Được, tới chơi thôi."
Lạc Giáo Chủ chưa từng chơi, ở trong trí nhớ nguyên thân cũng không tìm được, cho nên chỉ có thể nhỏ giọng hỏi An Nhược Thủy rốt cuộc chơi thế nào.
An Nhược Thủy vừa giải thích vừa nghĩ thầm, Lạc Huyền Ca có thể dùng nội lực khống chế phương hướng chuyển động hay không.
Lạc Giáo Chủ nghe xong liền tỏ ý đã biết, nhìn vỏ chai rượu trước mặt, cô dẫn đầu giơ tay nói: "Vậy tôi xoay trước nhé."
"Này, đợi một chút!" Lý Điềm giống như nghĩ tới điều gì liền giật mình, đột nhiên ngăn cản: "Chúng ta đổi quy tắc đi."
Thấy ba người kia không có phản ứng gì lớn, đều không hẹn mà cùng chờ câu tiếp theo của mình, Lý Điềm hắng giọng: "Chúng ta đổi cách chơi khác, ai thua sẽ phải nhận điện thoại của An tổng, tám chuyện với đầu dây bên kia. Ai có thể trong vòng mười câu khiến đối phương ngắt cuộc gọi, liền chiến thắng. Người thắng không bị phạt rượu, người thua tự giác."
An Tuấn Phong rất vui vẻ, dù sao hắn đã bị mấy cuộc gọi kia quấy nhiễu cả ngày, hiện giờ có thể để những người khác cũng tới cảm thụ một chút, chưa chắc không thể!
Đặc biệt là Lạc Huyền Ca gia hỏa này, càng nên nghe nhiều mấy cuộc.
Bất quá rất nhanh An Tuấn Phong lại do dự, có rất nhiều người vừa nhấn nghe đã mắng xối xả, nếu muội muội không cẩn thận nhận phải thì làm sao bây giờ? Muội muội có thể buồn phiền không a? Làm muội muội bị người mắng một trận, hắn không tiếp thu nổi a!
Đang chuẩn bị phản bác, An Nhược Thủy đột nhiên cười nói: "Nghe rất thú vị, mau bắt đầu chơi thôi."
"Được, Tiểu Lạc tới trước đi." An Tuấn Phong lên tiếng.
Lạc Huyền Ca nóng lòng muốn thử duỗi tay xoay chai, rất nhanh liền chỉ về phía Lý Điềm, bất kể Lý Điềm khẩn cầu thế nào cũng vô dụng.
"A, sao người đầu tiên lại là tôi chứ." Lý Điềm hô to thất bại, mà An Nhược Thủy cũng đem di động của đại ca đưa tới trên tay Lý Điềm, đếm ba hai một liền phải tiếp một cuộc.
Cuối cùng đã kết nối.
Đối diện cũng không trực tiếp mắng chửi, Lý Điềm ánh mắt khẽ biến, mở miệng nói: "A lô, xin chào! Nơi này là xxxxx, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì?"
Đối diện tựa hồ hít sâu một hơi, đang chuẩn bị chửi ầm lên lại bị nghẹn trở về.
Ngẩn người, Lý Điềm một lần nữa dùng thanh âm hết sức chính phủ hỏi: "Xin chào, có thể nghe được không? A lô?"
"À, tôi... thật ngại quá, không có việc gì. Gọi lộn số gọi lộn số."
Đối phương tựa hồ rất ngượng ngùng, sợ hãi cắt đứt điện thoại.
Lý Điềm thập phần đắc ý đặt di động lên bàn, lại nhìn ba người, chỉ chỉ vào rượu: "Được rồi, có thể uống rồi a."
"Uống thì uống!" An Tuấn Phong dẫn đầu uống cạn một ly, bất quá đang chuẩn bị uống giúp An Nhược Thủy, hắn bỗng nhiên nhớ tới còn có Lạc Huyền Ca kẻ khó ưa kia tồn tại.
Vì thế An đại ca đem chén rượu của An Nhược Thủy tới trước mặt đối phương, chỉ vào ly rượu: "Tửu lượng em gái anh không tốt, em uống đi."
"Dạ." Tửu lượng Lạc Giáo Chủ cũng không cao, ít nhất kiếp trước từng bị Ma Giáo đổ một ly đã gục. Hiện giờ đối diện ly rượu trước mắt này, đáy lòng cô lại không run mà có chút nóng lòng muốn thử. Dù gì trong trí nhớ nguyên thân, tửu lượng của mình cũng rất tốt.
Một ly xuống bụng, Lạc Huyền Ca cũng không có gì không khoẻ, đột nhiên càng thêm hưng phấn, mình tựa hồ không còn một ly đã gục nữa.
"Này, đừng gấp a. Cô còn chưa uống phần của mình đâu." Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị tiếp tục xoay chai, Lý Điềm lập tức ngăn cản.
Lạc Giáo Chủ nhìn ly rượu kia, chậm rãi bưng lên uống một hơi cạn sạch, vì uống quá nhanh nên bị sặc, không khỏi ho khan vài tiếng.
An Nhược Thủy đau lòng rót một ly nước ấm, vỗ vỗ sau lưng giúp Lạc Huyền Ca.
Hai người này nhìn như hỗ động rất bình thường, lại chọc cho hai người khác liên tục kêu mắt không nhìn thấy cái gì.
Rất nhanh Lạc Huyền Ca đã hòa hoãn, nhìn chai rượu trên bàn: "Hiện tại đến ai xoay?"
"Để tôi để tôi." Lý Điềm vừa nói vừa duỗi tay xoay chai chuyển động.
Rất nhanh liền dừng trước mặt Lạc Giáo Chủ, Lý Điềm thập phần vui sướng, vỗ tay nói với Lạc Huyền Ca: "Phong thủy luân lưu chuyển* a, mau nghe điện thoại."
*Chỉ đời người luôn có sự vận động biến hóa, luôn luôn thay đổi. Tương tự như câu vật đổi sao dời.
Điện thoại của An tổng được đưa tới trước mặt, rất nhanh Lạc Huyền Ca liền nghe máy.
"A lô, xin chào!" Giọng Lạc Huyền Ca vô cùng lạnh lẽo, thậm chí mang theo uy nghiêm của Giáo Chủ, nữ sinh đầu dây bên kia ngẩn người một chút, kiểm tra lại dãy số, nàng phát hiện mình không bấm sai.
Nhưng hiện tại chính là không dám nói gì hết, làm sao bây giờ?!
Sốt ruột nhìn bạn cùng phòng, bọn họ liền thúc giục: "Mau nói a."
"Tôi......"
"Chào, xin hỏi cô là ai, tìm tôi có chuyện gì?" Lạc Huyền Ca lại mở miệng lần nữa, giọng điệu càng thanh lãnh hơn, thậm chí còn biểu hiện có chút không kiên nhẫn.
Nữ sinh đối diện ấp úng nói một câu 'xin lỗi, tôi gọi lộn số', liền quyết đoán cúp điện thoại.
Lạc Huyền Ca ngắt di động để lên bàn, lại thấy Lý Điềm cùng An Tuấn Phong đều ngây ngốc ngồi trên sô pha, tựa hồ đang có chút hoài nghi lỗ tai mình.
"Sao vậy?" Lạc Huyền Ca khôi phục bộ dáng ngây thơ cái gì cũng không hiểu, hỏi An Nhược Thủy bên cạnh.
An Nhược Thủy cười khẽ: "Không có gì. Bọn họ thua, mau kêu họ uống."
An tổng cùng Lý Điềm vì mấy câu này của An Nhược Thủy, bốn mắt nhìn nhau, An Tuấn Phong bĩu môi: "Phải rồi, em và hai người bọn anh cùng thua."
"Hả?" An Nhược Thủy nhẹ giọng lầm bầm, cầm ly của mình rất nhanh đã uống hết: "Em uống rồi, đến lượt các anh."
An Tuấn Phong bỗng hối hận, sao lại cùng muội muội đề cập chuyện này chứ, muội muội tửu lượng không cao, hắn là người rõ ràng nhất, vì vậy liền giận dữ trừng mắt nhìn Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ bất đắc dĩ sờ mũi một cái, sao lại là mình sai a?
Lý Điềm cũng rất hào sảng uống cạn, nàng ngược lại không thấy những thứ bia rượu này có thể làm gì, để một mình nàng làm nửa chai cũng không thành vấn đề a. Chỉ cần bụng chứa đủ, uống bao nhiêu tùy người quyết định!
Rất nhanh lại đến Lạc Huyền Ca xoay chai, dừng ở trước mặt An tổng.
An Tuấn Phong bất đắc dĩ thở dài, hắn hôm nay nhận quá nhiều cuộc gọi, không nghĩ tới bây giờ lại phải nhận thêm.
Bất quá quy tắc trò chơi đã định, mà những người kia không ngừng gọi điện thoại tới phiền hắn, chi bằng dùng trò này tìm chút chuyện vui.
Rất nhanh đã kết nối.
Đối phương sau một hồi trầm mặc, hỏi An Tuấn Phong: "Xin hỏi anh là vị 'đại ca ấm áp nhất' trên mạng cẩu lương sao?"
An Tuấn Phong mỉm cười, thật ngoài ý muốn, em gái lễ phép như vậy gọi điện thoại tới, vẫn là người đầu tiên a, tâm tình đều đột nhiên biến tốt.
"Đúng vậy, không sai. Là tôi."
Giọng nói An Tuấn Phong không tệ, rất có đặc trưng phái nam, nghe vào trong tai liền cảm thấy người nọ thực sạch sẽ thực ấm áp.