Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 87-3
Hai người cũng không đi quá xa, dừng chân ở một ngôi đình nhỏ gần đó. An Nhược Thủy đứng từ xa nhìn liền có thể thấy thân ảnh hai người kia.
Mười phút sau, cả hai còn chưa có ý định trở về, An Nhược Thủy bắt đầu nhàm chán, nhìn nhìn dây chuyền Lạc Huyền Ca đưa cho mình.
Không giống với tượng gỗ lần trước, dây chuyền này nàng không nhìn ra bất cứ dấu vết chế tạo thủ công nào, có lẽ là mấy loại bùa hộ mệnh vớ vẩn Tiểu Lạc bị người lừa mua.
An Nhược Thủy cũng không nghĩ nhiều về nguồn gốc chiếc dây chuyền kia, chỉ cần là Lạc Huyền Ca đưa cho mình, vậy nàng liền cẩn thận cất giữ.
Trong đình, Cố Tầm Tuyết vươn tay hướng về Lạc Huyền Ca: “Hợp tác vui vẻ!”
“À, không phải hợp tác. Tôi chỉ là giúp cô một việc mà thôi.” Lạc Huyền Ca cười khẽ, bất quá vẫn nắm lấy tay nàng.
“Được rồi, cô cũng nên đi bồi ảnh hậu đại nhân. Tôi đi trước, về sau có rảnh sẽ mời cô ăn cơm.” Không biết Cố Tầm Tuyết đã hứa hẹn mời cơm bao nhiêu người, vẫn chưa thấy nàng mời thật lần nào.
Bất quá chiêu này của nàng, Lạc Huyền Ca xem như đã học được, lần trước thử với Hứa Tụ một chút, đúng là có hiệu quả.
Lúc trở lại, Lạc Huyền Ca không trực tiếp đi bộ mà sử dụng khinh công như cũ, tung người nhảy một cái đi tới bên cạnh An Nhược Thủy.
“Xong cả rồi sao?” An Nhược Thủy cũng không hỏi đến nội dung bọn họ trao đổi, nếu như cần phải nói cho nàng, Lạc Huyền Ca nhất định sẽ nói, nếu như chỉ là bí mật giữa Lạc Huyền Ca và Cố Tầm Tuyết, nàng cũng không cần phải biết.
Lạc Huyền Ca cũng không tính nói, vì đã cùng Cố Tìm Tuyết ước định xong xuôi, việc này trời biết đất biết chỉ hai người biết.
“Ừm, đã ổn thỏa rồi. Hiện giờ là đi bái kiến lão tổ tông Cổ Võ sao?” Lạc Huyền Ca nhìn bốn phía, tìm được vị trí từ đường Cổ Võ: “Là nơi đó a.”
An Nhược Thủy khẽ gật đầu, cùng Lạc Huyền Ca tay trong tay đi đến.
Thời điểm tới từ đường Cổ Võ, An Nhược Thủy cung cung kính kính dâng hương, hướng về bài vị ở chủ vị bái lạy.
Lạc Huyền Ca vẫn đứng tại chỗ, nhìn bài vị ở chủ vị, môn phái 800 năm trước xuất hiện, bài vị này... hẳn chỉ là trùng hợp thôi...
“Tiểu Lạc, làm sao vậy?” An Nhược Thủy thấy đối phương nửa ngày không phản ứng, bất an hỏi.
Lạc Huyền Ca lập tức hoàn hồn, nhìn An Nhược Thủy bên cạnh, lại nhìn một chút bài vị ở chủ vị, cười khẽ: “Không sao, đột ngột nhớ tới chuyện lúc trước mà thôi.”
Lạc Huyền Ca hướng về chủ vị chắp tay thi lễ, mà…… tâm tình có chút phức tạp……
“Như vậy không được, em phải……” An Nhược Thủy đang chuẩn bị nói phải quỳ xuống, Lạc Huyền Ca đột nhiên vươn tay đem nàng ôm chặt trong ngực, ngón trỏ đè lên môi nàng, thì thầm: “Suỵt, chúng ta phải đi.”
An Nhược Thủy còn chưa kịp phản ứng liền bị Lạc Huyền Ca đưa ra khỏi từ đường.
Hai người chậm rãi đuổi đến đại sảnh, tộc trưởng cùng bảy đại trưởng lão đều ngồi ngay ngắn ở vị trí mỗi người.
Trịnh Húc mặc trang phục đệ tử Cổ Võ, giờ phút này đang ngồi trên ghế đại đệ tử.
Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đi vào, Trịnh Húc lạnh lùng mở miệng: “Các cô thân là đệ tử Cổ Võ, ở đại hội thi đấu Cổ Võ lại không mặc trang phục Cổ Võ, chỉ bằng vào điểm này đã có thể phạt các cô mười ngày nửa tháng.”
Lạc Huyền Ca bước vào trong đại sảnh, cũng không phản ứng Trịnh Húc, mà là hướng về tộc trưởng ở thượng vị cúi người chắp tay, tiếp đó nói: “Tộc trưởng mạnh khỏe, đệ tử Lạc Huyền Ca mới vào nội môn, chưa nhận trang phục Cổ Võ phát xuống.”
“Ừm, là sơ xuất của trưởng lão nội môn, đi xuống cầm quần áo thay đi.” Tộc Trưởng cũng không trách cứ Lạc Huyền Ca, ngược lại đem chuyện này đẩy đến trên người mấy vị trưởng lão.
Mấy vị trưởng lão giận mà không dám nói gì, chuyện bọn họ cấu kết tổ chức nghiên cứu đã bại lộ ra, hiện giờ chỉ có thể khẩn cầu sau khi Cố Tầm Tuyết lên chức có thể tuân thủ theo quy định ban đầu, trong vòng ba năm sẽ không hạ độc thủ với bọn họ.
Như vậy bọn họ rời khỏi Cổ Võ, cũng còn ba năm tìm kiếm đường lui cho bản thân.
Lạc Huyền Ca bất động thanh sắc quét qua phòng khách, nhìn đến mấy vị trưởng lão sắc mặt tối tăm bất định, trong lòng đại khái biết được nội tình trước mắt của Cổ Võ thế gia.
Đi cùng An Nhược Thủy, được một tiểu đệ tử dẫn đến nơi thay y phục.
An Nhược Thủy vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện tràn đầy cảm giác nghi thức thần bí cổ xưa này, nàng đã đổi xong quần áo, đứng bên ngoài phòng thay đồ chờ Lạc Huyền Ca đi ra.
Khi Lạc Huyền Ca hiện thân trong nháy mắt đó, An Nhược Thủy không nhịn được thấp giọng kinh hô, Lạc Huyền Ca mặc trên người chính là trang phục đệ tử nội môn Cổ Võ, bất quá cũng chỉ trong ngày lễ trọng đại của Cổ Võ mới có thể mặc.
Hiện tại thoạt nhìn Lạc Huyền Ca đúng là cổ nhân không thể nghi ngờ, một thân y phục xứng với khí chất giang hồ, sống sờ sờ một nhân sĩ võ lâm.
“Đẹp chứ?” Giáo Chủ hơi khoe khoang hỏi nàng.
An Nhược Thủy vô cùng chắc chắn, gật gật đầu: “Đẹp!”
“Hắc, kiểu dáng thật sự không tồi.” Lạc Huyền Ca cúi đầu nhìn một chút, năm đó Tuyên Dương rất thích kiểu y phục như vậy.
“Hai vị, ba hồi trống đã gõ. Không tới kịp, có thể xem như thua.”
Lúc này Cố Tầm Tuyết cũng thay xong trang phục đệ tử Cổ Võ, trong ngực ôm một thanh kiếm, đây là vũ khí nàng luyện từ nhỏ, bất quá ngoại trừ trường hợp ở Cổ Võ, thông thường sẽ không tùy ý mang ra ngoài.
Mà những người khác cũng lục tục lấy ra vũ khí của mình, dù hôm nay bọn họ sẽ không lên đài thi đấu nhưng mấy kiểu làm màu này đều nên làm đủ.
Trịnh Húc cầm một chiếc chùy sắt to, mà Lạc Huyền Ca cùng hắn tranh tài, trong tay trống không một vật.
Tộc trưởng đột nhiên vẫy tay nói với Lạc Huyền Ca: “Để thi đấu được công bằng, có thể ở trong tộc tùy ý chọn lựa một loại vũ khí phù hợp.”
“Nắm đấm của tôi chính là vũ khí.” Lạc Huyền Ca cũng không phải tự đại, mà là bản thân phóng hoa ném lá đều có thể đả thương người.
Tộc trưởng bất đắc dĩ gật đầu, dù sao hắn cũng không thể cưỡng chế Lạc Huyền Ca lựa chọn vũ khí.
“Bắt đầu đi!”
Theo tiếng hô của tộc trưởng, Trịnh Húc liền nhảy lên lôi đài.
Lạc Huyền Ca trực tiếp vận dụng khinh công bay lên, dù gì cả thế giới đều đã thông suốt chuyện mình biết khinh công, cũng không phải che giấu nữa.
Sau khi Lạc Huyền Ca lên đó, trên khán đài, một nửa người yêu thích võ thuật đều sôi trào.
Dân mạng cũng bắt đầu sôi nổi phỏng đoán.
Võng hữu 1: Không nghĩ tới Lạc Huyền Ca thật sự xuất chiến.
Võng hữu 2: Trang chủ Cổ Võ đã sớm tuyên bố tin tức, cho dù Lạc Huyền Ca không muốn tới cũng phải bị người ta không trâu bắt chó đi cày.
Võng hữu 3: Ai có thể thắng đây? Không có Cố Tầm Tuyết, trận này không thú vị.
Võng hữu 4: Các thím dự đoán chưa? Mua ai thắng?
Võng hữu 5: Khẳng định là Lạc nhà tôi a, dù chỉ hướng về phía nhan giá trị, tôi táng gia bại sản cũng mua cô ấy thắng.
Võng hữu 6: Đây là võ thuật, mời nhân viên não tàn nhanh chóng rút lui, dù sao các thím chỉ là fan của một cái xác, chúng tôi muốn xem chính là công phu thật sự.
Võng hữu 7: Có tin tức rằng Trịnh Húc ba năm trước, lúc chuẩn bị tranh tài đã uống thuốc, có phải là thật không?
Võng hữu 8: A, Trịnh Húc là bá chủ của cuộc thi quyền vương tranh bá, ngoại hiệu tiểu dã lang. Hắn mà cần uống thuốc? Đừng nói giỡn.
……
Dân mạng bàn tán xôn xao, đám người Giang Ý Hàm cũng bắt đầu lên tiếng ủng hộ Lạc Huyền Ca qua kênh trực tiếp.
Giang Ý Hàm: “Suỵt, nói nhỏ cho các bạn. Trước khi Huyền Ca đi tham gia tranh tài, hỏi tôi có đặt cược cô ấy thắng hay không. Tôi trả lời, không có! A ha ha, kỳ thực đã khiêng cả nửa gia sản vào rồi. Chờ Huyền Ca đánh xong một trận, liền mang tôi lên đỉnh nhân sinh! Các bằng hữu thích Lạc Giáo Chủ chúng tôi, thỉnh đừng do dự ủng hộ cô ấy nha~ Thoạt nhìn Giáo Chủ rất lạnh lùng, nhưng mà nội tâm thật sự rất ấm áp a.”
Các fan hâm mộ cũng bắt đầu chạy tới chỗ Giang Ý Hàm phát biểu quan điểm, nhóm giáo đồ của Lạc Huyền Ca càng là đưa tặng nàng không ít lễ vật.
Giang Ý Hàm liên tục nói không cần: “Hôm nay bạn tốt của tôi, Lạc Huyền Ca lần đầu tham dự đại hội Cổ Võ, làm bằng hữu lại không thể tự mình tới hiện trường ủng hộ, tôi bày tỏ rất đáng tiếc. Chỉ là dùng loại phương pháp này ủng hộ tinh thần Huyền Ca, tôi tin tưởng cô ấy sẽ nhận được sự cổ vũ của mình. Còn có, xin mọi người không cần tặng lễ vật. Bởi hôm nay tôi chân thành tới ủng hộ Huyền Ca, lễ vật này vẫn là nên giữ lại chờ Huyền Ca chiến thắng, đến chỗ cô ấy bày tỏ vui mừng đi.”
Các fan đúng là dừng tặng lễ vật, bất quá vẫn còn một số người kiên trì như cũ, Giang Ý Hàm lại nói vài lần, không có kết quả đành phải than nhẹ một hơi.
Bạch Liễu cũng post trên Weibo một bài dài ủng hộ Lạc Huyền Ca, mà hai người khác trong nhóm nhạc của nàng cũng share tới tấp.
Mạnh Tiểu Manh giờ phút này đang ở cạnh Hứa Như, hai người vừa ăn trưa vừa chú ý Lạc Huyền Ca thi đấu.
Trên đài, Lạc Huyền Ca không hề đặt Trịnh Húc vào trong mắt, bởi vì bất kể thực lực của hắn thế nào, không có nội lực mà đứng trước mặt mình sẽ rất khó tiếp nổi một chiêu.
An Nhược Thủy hồi hộp ngồi bên Cố Tầm Tuyết, ánh mắt vẫn luôn tỏa định trên thân thể Lạc Huyền Ca, chỉ sợ đối phương gặp chuyện ngoài ý muốn.
Lạc Huyền Ca chú ý tới tầm mắt An Nhược Thủy, liền quay đầu lại tặng nàng một ánh mắt, an ủi nàng không cần lo lắng.
Cố Tầm Tuyết biết An Nhược Thủy khẩn trương, suy nghĩ một lúc liền nói với nàng: “Yên tâm. Hôm nay Cổ Võ không phải đầm rồng hang hổ, trận thi đấu này với cô ấy mà nói, là cơ hội để cá chép vượt long môn.”
“Tại sao nhất định phải chọn Tiểu Lạc?!” An Nhược Thủy hạ giọng nghi vấn.
Ánh mắt Cố Tầm Tuyết đột nhiên trở nên sắc bén, trên khán đài đối diện đảo mắt nhìn một vòng, tìm tới vị trí Từ Hạo, liền ở bên cạnh hắn thấy được hai khuôn mặt xa lạ lại bất thiện khác.
An Nhược Thủy phát hiện sát ý của Cố Tầm Tuyết, theo bản năng liền sờ lên dây chuyền trên cổ.
Cố Tìm Tuyết thu hồi tầm mắt nhìn về phía An Nhược Thủy, lơ đãng nhìn đến chiếc vòng đó, nhỏ giọng kinh hô: “Đây là bị thứ gì cắn sao?”
Một điểm đỏ nhỏ bằng hạt đậu, nhìn qua không hề bắt mắt, Cố Tầm Tuyết ở gần nàng cho nên thấy rõ mà thôi.
An Nhược Thủy sờ dây chuyền kia, chỉ cảm thấy một đợt lạnh lẽo, cũng không có cảm giác gì khác.
“Đại khái là núi rừng nhiều ruồi muỗi, bị cái gì cắn đi.” An Nhược Thủy không thèm để ý, bỏ qua. Giờ phút này toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt trên sân đấu, trên người Tiểu Lạc.
“Tới đây!”
Trịnh Húc cảm thấy giờ khắc này bản thân tràn ngập khí lực, không chút sợ hãi quơ chùy sắt trong tay.
Lạc Huyền Ca đứng tại chỗ, chùy sắt nhanh chóng đập tới, lập tức nghiêng người sang, chùy sắt kia trực tiếp nện trên lôi đài, tay Trịnh Húc vì vậy cảm thấy một trận tê dại.
Ngữ khí Lạc Huyền Ca tràn ngập khinh thường: “Chỉ có chút sức lực này?”
Cô cho rằng, chiêu thức không có nội lực thì bất quá chỉ là biểu diễn khoa chân múa tay mà thôi. Cho dù chùy sắt có nặng thế nào, cũng không thắng nổi nội lực mạnh mẽ của mình.
Trịnh Húc bị Lạc Huyền Ca dùng ngôn ngữ vũ nhục, lần thứ hai gắng sức múa may chùy sắt, sau đó dồn lực đánh về phía đối phương.
Lạc Huyền Ca điểm nhẹ mũi chân một cái, bật nhảy dẫm lên bả vai Trịnh Húc.
Chỉ tiếc nơi này không phải giữa sông nước núi rừng, nếu không một thân y phục này của Lạc Huyền Ca, thật sự khiến người ta có một loại ảo giác bước vào giang hồ Đại Minh 800 năm trước.
Lạc Huyền Ca vẫn là lần đầu tiên sử dụng khinh công trong lúc thi tài, bên dưới ồn ào một trận, khán giả xem đến càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
Hai người của tổ chức nghiên cứu bên cạnh Từ Hạo, nở nụ cười tính kế trên mặt. An Nhược Thủy nhìn thấy thầm phát hoảng.
“Trận thứ nhất kết thúc khi nào?” An Nhược Thủy gấp không chờ nổi, hỏi Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết nhìn nén hương đang cháy trước mặt tộc trưởng: “Còn sớm, đừng nóng vội.”