Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 105-3
Chờ Lạc Huyền Ca về lại đoàn phim, An Nhược Thủy bên này cũng bắt đầu khẩn trương quay chụp.
"Nha đầu, nhìn chằm chằm như vậy, có phải cũng muốn vào giới?" Lý Điềm nhìn vị nữ bảo tiêu lúc trước cùng Cố Tầm Tuyết trò chuyện rất hợp đi tới, nàng xoa tay muốn đem người quẹo vào nghề. Dẫu sao dáng vẻ này, dung mạo này, còn có tính cách này, nghĩ không hot cũng khó a.
Huống chi đối phương còn biết công phu, về sau đường diễn cũng rộng mở.
Nữ bảo tiêu đỏ mặt liên tục xua tay lắc đầu: "Không không không, tôi ước mơ trở thành quyền vương như tiền bối. Không muốn đi quay phim."
"..." Lý Điềm cực kì tiếc hận lắc đầu, những người này rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, tại sao nhất quyết phải dựa thực lực? Khó hiểu khó hiểu.
Nữ bảo tiêu chần chừ một chút, tựa hồ có lời muốn nói với Lý Điềm, nhưng lại ngại gì đó chậm chạp không mở miệng được.
Lý Điềm phát giác, nhướn mi nói: "Có gì muốn hỏi cứ việc nói thẳng!"
"Kỳ thực tôi có chút nghĩ không ra, điều kiện của cô tốt như vậy, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy. Ở trong giới tài nguyên cũng nhiều, tại sao không xuất đạo a? Nếu cô đi làm minh tinh, nhất định có thể nổi tiếng a." Một câu này làm Lý Điềm sửng sốt tại chỗ.
Nhiều năm như vậy, nàng nghĩ tới vô số phương pháp kiếm tiền, vậy mà không hề nghĩ tới tự mình xuất đạo, chuyện này......
"Tôi thật bội phục cô, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, còn cố tình muốn dựa bản lĩnh. Thật lợi hại." Nữ bảo tiêu lại một lần nữa trát tâm Lý Điềm.
Bởi vậy mấy năm qua, nàng đã bỏ lỡ cái gì a?
Có nhân mạch có tài nguyên hiểu biết công việc tình huống, dáng vẻ coi như không tồi, cho dù không làm diễn viên, giống như Giang Ý Hàm đi đường làm show, nàng hiện tại hẳn cũng đã có thể trộn lẫn thành nhất tỷ trong giới rồi!
"Lý tỷ? Cô làm sao vậy?" Nữ bảo tiêu có chút kinh ngạc, sẽ không bởi vì bản thân cự tuyệt nàng, làm hại Lý Điềm đả kích quá lớn mà shock tinh thần đi?
Lý Điềm đột ngột nắm tay nữ bảo tiêu: "Cô nói đúng! Thật là quá đúng! Tôi quyết định, về sau tôi muốn đổi cách sống khác!"
"???"Nữ bảo tiêu không hiểu gì, lại nhìn Lý Điềm biểu tình cảm kích đầy mặt, không rõ nguyên do gật gật đầu: "Sống được thì tốt, sống được thì tốt."
Sau đó Lý Điềm dạo một vòng showbiz, đến khi mệt không thở nổi, rốt cuộc mới hiểu câu nói của nha đầu kia là ý tứ gì. Buổi tối hôm đó nằm ở trong lòng Hứa Tụ khóc hai tiếng đồng hồ: "Tôi sống không tốt sao? Vì cái gì phải vào trong giới tìm chỗ chết, hu hu hu~ Tôi có phải là nghệ sĩ phế nhất em từng mang hay không."
Hứa Tụ: "Ừm, chị là duy nhất của em."
Chuyện phía sau tạm thời không đề cập nữa, hiện tại Lý Điềm hào hứng bắt đầu lên kế hoạch con đường mới của nàng, lưu lại một mình nữ bảo tiêu đứng tại chỗ xem An Nhược Thủy diễn.
Nhân vật An Nhược Thủy nhận diễn mức độ rất khó, là người có bệnh lý tâm thần vô cùng yếu ớt, cảnh diễn đầu tiên là nàng theo đoàn tới nơi này du lịch.
Vốn dĩ mọi người đều đang tốt đẹp, nhưng mà nàng đột nhiên nhớ tới đoạn chuyện cũ bị niêm phong ở chỗ sâu ký ức.
Sau đó những màn còn lại, đều lấy phương thức hồi tưởng để hoàn thành.
Diễn viên nhí là cháu ngoại của Giang Đạo, nha đầu này bốn tuổi đã bị Giang Đạo ném vào đoàn phim đóng vài vai khách mời, hiện tại sáu tuổi cũng coi như là một sao nhí rất được showbiz tán dương.
Người ta đều nói đùa, có thể là Tiểu Hứa Như thứ hai xuất hiện rồi.
Giang Nghiên giờ phút này nghe ông ngoại giải thích, nửa biết nửa hiểu học thuộc lời thoại, thời điểm tình cờ đọc sai còn sẽ liếc mắt nhìn An Nhược Thủy.
Mà người trong giới đều biết, bạn nhỏ Giang Nghiên là fan ruột của An Nhược Thủy, bốn tuổi năm ấy còn tuyên bố về sau phải gả cho nữ thần. Bây giờ thấy nữ thần, trình độ khẩn trương cũng theo thời gian mà tăng lên.
An Nhược Thủy ở thời điểm đứa trẻ nhìn về phía mình, hiếm có tỏa ra một nụ cười nhàn nhạt.
Giang Nghiên nhìn thấy nụ cười này lập tức cõi lòng nở hoa, Giang Đạo dở khóc dở cười nhéo má cô bé: "Nghiêm túc nhớ lời kịch. Cẩn thận chờ một hồi diễn không tốt, An An tỷ của cháu sẽ tức giận a."
Tiểu Nghiên ha hả cười, đáp ứng nói nhất định sẽ nhớ kỹ, quay phim thật giỏi để An An tỷ thích mình.
Nghe Tiểu Nghiên nói xong, mọi người ở đây đều cười liên tục.
Chờ Tiểu Nghiên nhớ kỹ lời kịch, An Nhược Thủy cũng rất nhanh nhập diễn.
Trận này quay cảnh một đôi vợ chồng trong đoàn du lịch mang theo đứa nhỏ khả ái, ở nhờ trong thôn, ngày hôm sau phát hiện không thấy đứa trẻ nữa.
Mà nhân vật An Nhược Thủy diễn, cũng bởi một màn này liền nhớ lại bản thân khi còn bé.
Tuy vai diễn 'Tiểu An Nhược Thủy' trong cảnh hồi tưởng là do Tiểu Nghiên tới diễn, nhưng màn diễn của đứa bé khả ái chỉ cần dùng một bối cảnh là được.
Mặc dù người trong thôn còn có việc nhà nông nhưng đối với loại chuyện đóng phim mới mẻ này cũng thật tò mò, không ít người ôm hài tử sang xem, cũng không ít lão gia buông cuốc xuống cầm ly nước vây lại.
Nhân viên công tác vừa giữ gìn trật tự, vừa đề phòng thôn dân nơi này, không phải bọn họ đối với những người này quá không thân thiện, mà là những người này nhìn thì không có gì nguy hại, thật thà hiền lành, nhưng địa phương này lại thật sự là một cái hố bẫy người.
Thời điểm bọn họ nhẫn tâm, người so với súc sinh còn không bằng, dù sao súc sinh chết còn có thể làm thịt ăn, nữ nhân mua về chết thì phải tốn sức gánh ra sau núi đào huyệt mai táng.
Lúc trước, An Nhược Thủy đóng phim cũng có người vây xem nhưng lại không khẩn trương giống hiện giờ, bởi nàng biết một bộ phận những người này thậm chí đại đa số, đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, khiến tâm nàng không bình tĩnh nổi.
Rất nhanh Cố Tầm Tuyết phát hiện An Nhược Thủy khẩn trương, nàng cầm kiếm lên đi tới chỗ nhiều thôn dân nhất, rút kiếm ra, tiện tay cắm kiếm trên mặt đất, cứ như vậy ở yên tại chỗ hướng về thanh kiếm kia bắt đầu đả tọa.
Đám hộ vệ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao An Nhược Thủy đem nhiều người như vậy tới quay, đã có không ít kẻ ở sau lưng bàn tán, cho nên giờ phút này bất kể thôn dân chen chúc thế nào, nếu không làm trở ngại cảnh quay không làm ra chuyện bất lợi cho An Nhược Thủy, bọn họ cũng sẽ không có động tác gì.
Mà Cố Tầm Tuyết thì khác, nàng là đệ tử Cổ Võ, rút kiếm ngồi tĩnh tọa sẽ không ai nói gì thêm, ngược lại có một loại cảm giác thưởng thức phong thái hiệp nghĩa.
An Nhược Thủy bớt đi không ít khẩn trương, bất quá màn diễn này đích xác cũng cần dùng đến khẩn trương, dù sao vẫn là tiến vào một hoàn cảnh xa lạ.
Nam chính Vương Cao Nghị lúc này tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Này, cô là người ở đâu?"
"Người trong lòng anh." Thiếu nữ mang khí thế phản nghịch cười đểu, nói ra lời đùa giỡn mà mặt không đỏ tim không loạn.
Vương Cao Nghị sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu nữ hài bây giờ, đều phóng túng như vậy sao?"
"Tôi không còn nhỏ nữa." An Nhược Thủy nhướn mày, sau đó lơ đãng liếc nhìn cần cổ Vương Cao Nghị, nàng cười nói: "Cãi nhau với bạn gái phải không. Anh đây là ra ngoài giải sầu?"
Trong mắt Vương Cao Nghị tràn ngập kinh ngạc, ngay sau đó hỏi: "Làm sao cô biết?"
"Anh tựa hồ nghĩ rất thoáng, người bình thường đề cập tới loại chuyện này, không thể nào không có nửa điểm thương tâm buồn bực như anh, mà anh lại có cảm giác hưng phấn khi gặp được điều mới mẻ. Anh đối với bạn gái, sợ là không còn tình cảm nữa." An Nhược Thủy vừa nói, vừa dạo nhìn mấy căn nhà trước mặt, tựa hồ nàng là khách thuê chuyên tâm xem phòng trọ, mà vị bên cạnh thì giống như tiểu ca cho thuê phòng đi theo nàng.
Vương Cao Nghị cười lạnh: "Là bạn gái cũ, vốn cũng không có tình cảm gì. Quen biết do xem mắt, hiện tại quấn lấy tôi không bỏ, tôi không còn biện pháp đành từ chức sau đó ra ngoài giải sầu."
Rất nhanh Vương Cao Nghị hưng phấn hỏi: "Bất quá, làm sao cô biết?"
"Lý do tôi biết được, anh rất hiếu kì?" An Nhược Thủy đột nhiên lạnh mặt.
Vương Cao Nghị ngẩn người, bất quá tinh thần vẫn ổn định, cười khẽ: "Tôi chỉ là tò mò, dù sao chuyện tôi cãi nhau với bạn gái cũ, cũng không viết trên mặt."
"Cũng chưa chắc." Ánh mắt An Nhược Thủy sắc bén đảo qua, gắt gao nhìn chằm chằm cổ Vương Cao Nghị, tựa hồ muốn cầm dao rạch cổ họng hắn, cẩn thận xem xét máu tươi chảy ra thế nào.
Vương Cao Nghị bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, may mà lúc này có đồng bạn khác tới, để hắn thoát thân khỏi sợ hãi.
"Tốt! Ngừng, trước dừng một chút."
Giang Đạo giống như cũng không hài lòng, đi về phía Vương Cao Nghị cùng An Nhược Thủy nói: "Cảnh vừa rồi có phải là sợ hãi hơi quá? Mặc dù ánh mắt đối phương để cậu cảm giác được sợ hãi, nhưng Lưu công tử trong kịch bản là lãng tử quen thuộc tình trường, nữ nhân sẽ không dễ dàng dọa được hắn."
Vương Cao Nghị ha hả cười hai tiếng không có phản bác, vừa rồi hắn là bị An Nhược Thủy mang nhập diễn, ánh mắt An Nhược Thủy đưa tới đâu chỉ là kinh khủng, nếu không phải có tự giác thân là diễn viên chuyên nghiệp nhiều năm khống chế thân thể, có khả năng hắn đã trực tiếp động thân chạy đi mấy bước, cách xa nàng rồi.
Mà Giang Đạo lại phát hiện An Nhược Thủy đứng một bên trầm mặc không nói, tuy ngày thường nàng cũng rất lạnh, để người cảm thấy một loại cảm giác băng sơn, nhưng giờ phút này lại là một loại cảm giác lạnh băng như lưỡi dao dán vào trên cổ.
Giang Đạo không khỏi rùng mình, sau đó ho khan hai tiếng nói với nàng: "Nhược Thủy a, thả lỏng thả lỏng."