Anh Hận Anh Yêu Em
Chương 39
“Muộn thế này rồi liệu còn tiệm ăn nào mở cửa không?” Hình Dục lo lắng, nếu như ở nhà cô có thể làm cho Hình Khải ngay một bàn đầy thức ăn, nhưng tình hình hiện nay, cô cũng không thể đi xa quá, nếu không Hình Phục Quốc sẽ phát hiện ra hành động khác thường của cô.
Một cơn gió lạnh ùa vào cổ Hình Khải, anh rùng mình, vội đuổi Hình Dục về: “Em về trước đi.”
“Anh sẽ ở đâu, có mang tiền không?” Hình Dục thấy Hình Khải thậm chí còn không cả mang theo hành lý, thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.
Hình Khải sờ sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền, anh vội mở ra xem, trong ví còn 300 tệ tiền mặt, ở trường chẳng có chỗ mà tiêu tiền nên anh chỉ mang theo một ít để làm lộ phí, ai ngờ lại gặp phải vấn đề hóc búa thế này.
Hình Dục thấy anh đứng ngẩn người nhìn ví tiền, cô vội vàng lấy hết tiền trong túi áo đưa cho anh, thậm chí còn đưa luôn cả mấy đồng tiền lẻ, Hình Khải vì thể diện nên kiên quyết không nhận, hồi nhỏ thì được chứ giờ đã lớn rồi, cầm tiền của phụ nữ bỏng tay lắm. Có điều anh rất băn khoăn, tại sao những lúc nhếch nhác nhất của anh luôn bị Hình Dục chứng kiến từ đầu đến cuối chứ?
“Không sao đâu, trong ví anh còn có thẻ.” Hình Khải khua khua ví tiền, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời em vẫn chưa ngủ đâu.”
Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo khoác, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Hình Khải.
“Anh mặc vào đi, em chạy hai bước là về tới nhà rồi.” Nói rồi cô quay người bỏ chạy, Hình Khải có nhà không thể về còn cô phải nhanh chóng quay lại thu dọn bát đĩa trong phòng đọc sách của Hình Phục Quốc.
Thấy một chiếc taxi vừa hay chạy tới, Hình Dục vội vàng đưa tay lên vẫy, theo quán tính, bánh xe dừng ngay trước mặt Hình Khải, Hình Dục vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời đang âm mấy độ đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, mở cửa lên xe, khi xe lăn bánh anh quay đầu lại nhìn Hình Dục, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa xoa hai tay vào nhau cho ấm vừa nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.
“Tăng tốc, đến đầu đường rẽ luôn.” Hình Khải dứt khoát rời đi. Dường như anh đã nhận ra rằng, Hình Dục chính là kiểu phụ nữ ấy, khi bạn có thời gian chòng ghẹo trêu đùa cô thì hãy dành thời gian đó mà lên kế hoạch cho bước tiếp theo, nếu không sẽ khiến đám huynh đệ chê cười là không bằng cả đứa con gái.
Hình Khải quay đầu lại, ngón tay vô tình chạm vào túi áo khiến những tiếng kêu loảng xoảng vang lên, anh thò tay vào thăm dò, chạm phải một đống tiền xu, còn cả mấy tờ tiền giấy kẹp lẫn trong đó nữa. Hình Khải trợn ngược mắt, bao nhiêu tiền lẻ đi chợ thừa nha đầu đều nhét hết cho anh hay sao thế này?
Lúc này, lái xe taxi căn cứ vào vẻ bề ngoài của Hình Khải mà dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng, khóe miệng Hình Khải giật giật, ở đây một tối tốn hơn nghìn tệ, chiếc áo khoác trên người anh đúng là không rẻ, nhưng lúc này anh còn có thể vờ tỏ vẻ ngông nghênh không?
“Tìm một trung tâm tắm hơi gần… trường Đại học Y.”
Sáng sớm hôm sau, Hình Khải thức dậy trong tiếng “hò hét đánh thức” của nhân viên phục vụ ở trung tâm tắm hơi, anh vươn vai vặn eo, bước những bước lười biếng về trước cổng trường Đại học Y. Gió đông lạnh thổi rin rít khắp nơi, anh tìm được một chỗ để sưởi nắng rồi ngồi xuống, châm thuốc hút.
Cổng lớn của trường Đại học Y đúng 7 giờ sáng mở cửa, đám sinh viên lục tục kéo nhau vào trường, có lẽ hôm nay có tiết học về hộ lý, Hình Khải thấy một đám nữ hộ lý tương lai từng nhóm từng nhóm đi vào trong sân trường.
Đã lâu không được nhìn thấy cảnh trăm hoa đua nở, Hình Khải bất giác huýt một tiếng sáo có ý trêu ghẹo.
Vài nữ sinh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, Hình Khải lúc này đang ở độ tuổi mười tám mười chín, vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, nhất là bộ dạng lúng túng không biết nên đứng hay ngồi của anh càng thu hút ánh mắt của đám nữ sinh, rất nhanh, đám nữ sinh bắt đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý.
Hình Khải thấy sức hấp dẫn của mình vẫn không kém năm xưa là bao, càng hứng thú, anh tùy ý túm lấy một nữ sinh gần đấy bắt đầu tán dóc: “Sinh viên mà dậy sớm quá nhỉ? Đã ăn sáng chưa?”
Cô sinh viên xấu hổ, cầm quyển sách lên che nửa mặt, lắc lắc đầu.
“Thật trùng hợp, anh cũng chưa ăn gì, cùng đi nhé?” Hình Khải chỉ chỉ vào quán ăn bên đường.
“Không được… còn phải đi học mà.”
“Ồ, vậy em đi đi.” Hình Khải chẳng thất vọng mà cũng không nuối tiếc, anh lại quay sang nhắm ngay một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh. Cô không đợi anh mở miệng hỏi đã ranh mãnh bắt bài: “Có phải anh cũng định hỏi em ăn sáng chưa đúng không?”
“Không, bọn em sắp phải vào lớp rồi, đi muộn không hay đâu.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Hai cô nữ sinh mỗi người trừng mắt lườm anh một cái, khoát tay bỏ đi.
Hình Khải sờ sờ mũi, tự mình cười khoái trá, đê tiện cũng thú vị thật đấy.
Lúc này, một chiếc xe từ từ đi vào cổng trường, biển xe của đại viện, Hình Khải dập tắt thuốc, đợi người trong xe bước xuống.
Nhưng anh không để ý tới một nam sinh đang đứng song song với mình, tay cầm đồ ăn sáng, nhìn về vị trí chiếc xe vừa đỗ, nghển cổ lên ngóng.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường, Hình Khải kinh ngạc nhìn mấy người lính lái xe và đi hộ giá đều là người quen, anh vội vàng áp sát người vào trước quầy sách báo, ngộ nhỡ để anh lính nào tọc mạch không biết giữ mồm giữ miệng nhìn thấy, lộ chuyện anh bỏ học về nhà, chắc chắn anh sẽ bị bố lột da.
Một cơn gió lạnh ùa vào cổ Hình Khải, anh rùng mình, vội đuổi Hình Dục về: “Em về trước đi.”
“Anh sẽ ở đâu, có mang tiền không?” Hình Dục thấy Hình Khải thậm chí còn không cả mang theo hành lý, thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.
Hình Khải sờ sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền, anh vội mở ra xem, trong ví còn 300 tệ tiền mặt, ở trường chẳng có chỗ mà tiêu tiền nên anh chỉ mang theo một ít để làm lộ phí, ai ngờ lại gặp phải vấn đề hóc búa thế này.
Hình Dục thấy anh đứng ngẩn người nhìn ví tiền, cô vội vàng lấy hết tiền trong túi áo đưa cho anh, thậm chí còn đưa luôn cả mấy đồng tiền lẻ, Hình Khải vì thể diện nên kiên quyết không nhận, hồi nhỏ thì được chứ giờ đã lớn rồi, cầm tiền của phụ nữ bỏng tay lắm. Có điều anh rất băn khoăn, tại sao những lúc nhếch nhác nhất của anh luôn bị Hình Dục chứng kiến từ đầu đến cuối chứ?
“Không sao đâu, trong ví anh còn có thẻ.” Hình Khải khua khua ví tiền, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời em vẫn chưa ngủ đâu.”
Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo khoác, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Hình Khải.
“Anh mặc vào đi, em chạy hai bước là về tới nhà rồi.” Nói rồi cô quay người bỏ chạy, Hình Khải có nhà không thể về còn cô phải nhanh chóng quay lại thu dọn bát đĩa trong phòng đọc sách của Hình Phục Quốc.
Thấy một chiếc taxi vừa hay chạy tới, Hình Dục vội vàng đưa tay lên vẫy, theo quán tính, bánh xe dừng ngay trước mặt Hình Khải, Hình Dục vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời đang âm mấy độ đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, mở cửa lên xe, khi xe lăn bánh anh quay đầu lại nhìn Hình Dục, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa xoa hai tay vào nhau cho ấm vừa nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.
“Tăng tốc, đến đầu đường rẽ luôn.” Hình Khải dứt khoát rời đi. Dường như anh đã nhận ra rằng, Hình Dục chính là kiểu phụ nữ ấy, khi bạn có thời gian chòng ghẹo trêu đùa cô thì hãy dành thời gian đó mà lên kế hoạch cho bước tiếp theo, nếu không sẽ khiến đám huynh đệ chê cười là không bằng cả đứa con gái.
Hình Khải quay đầu lại, ngón tay vô tình chạm vào túi áo khiến những tiếng kêu loảng xoảng vang lên, anh thò tay vào thăm dò, chạm phải một đống tiền xu, còn cả mấy tờ tiền giấy kẹp lẫn trong đó nữa. Hình Khải trợn ngược mắt, bao nhiêu tiền lẻ đi chợ thừa nha đầu đều nhét hết cho anh hay sao thế này?
Lúc này, lái xe taxi căn cứ vào vẻ bề ngoài của Hình Khải mà dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng, khóe miệng Hình Khải giật giật, ở đây một tối tốn hơn nghìn tệ, chiếc áo khoác trên người anh đúng là không rẻ, nhưng lúc này anh còn có thể vờ tỏ vẻ ngông nghênh không?
“Tìm một trung tâm tắm hơi gần… trường Đại học Y.”
Sáng sớm hôm sau, Hình Khải thức dậy trong tiếng “hò hét đánh thức” của nhân viên phục vụ ở trung tâm tắm hơi, anh vươn vai vặn eo, bước những bước lười biếng về trước cổng trường Đại học Y. Gió đông lạnh thổi rin rít khắp nơi, anh tìm được một chỗ để sưởi nắng rồi ngồi xuống, châm thuốc hút.
Cổng lớn của trường Đại học Y đúng 7 giờ sáng mở cửa, đám sinh viên lục tục kéo nhau vào trường, có lẽ hôm nay có tiết học về hộ lý, Hình Khải thấy một đám nữ hộ lý tương lai từng nhóm từng nhóm đi vào trong sân trường.
Đã lâu không được nhìn thấy cảnh trăm hoa đua nở, Hình Khải bất giác huýt một tiếng sáo có ý trêu ghẹo.
Vài nữ sinh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, Hình Khải lúc này đang ở độ tuổi mười tám mười chín, vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, nhất là bộ dạng lúng túng không biết nên đứng hay ngồi của anh càng thu hút ánh mắt của đám nữ sinh, rất nhanh, đám nữ sinh bắt đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý.
Hình Khải thấy sức hấp dẫn của mình vẫn không kém năm xưa là bao, càng hứng thú, anh tùy ý túm lấy một nữ sinh gần đấy bắt đầu tán dóc: “Sinh viên mà dậy sớm quá nhỉ? Đã ăn sáng chưa?”
Cô sinh viên xấu hổ, cầm quyển sách lên che nửa mặt, lắc lắc đầu.
“Thật trùng hợp, anh cũng chưa ăn gì, cùng đi nhé?” Hình Khải chỉ chỉ vào quán ăn bên đường.
“Không được… còn phải đi học mà.”
“Ồ, vậy em đi đi.” Hình Khải chẳng thất vọng mà cũng không nuối tiếc, anh lại quay sang nhắm ngay một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh. Cô không đợi anh mở miệng hỏi đã ranh mãnh bắt bài: “Có phải anh cũng định hỏi em ăn sáng chưa đúng không?”
“Không, bọn em sắp phải vào lớp rồi, đi muộn không hay đâu.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Hai cô nữ sinh mỗi người trừng mắt lườm anh một cái, khoát tay bỏ đi.
Hình Khải sờ sờ mũi, tự mình cười khoái trá, đê tiện cũng thú vị thật đấy.
Lúc này, một chiếc xe từ từ đi vào cổng trường, biển xe của đại viện, Hình Khải dập tắt thuốc, đợi người trong xe bước xuống.
Nhưng anh không để ý tới một nam sinh đang đứng song song với mình, tay cầm đồ ăn sáng, nhìn về vị trí chiếc xe vừa đỗ, nghển cổ lên ngóng.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường, Hình Khải kinh ngạc nhìn mấy người lính lái xe và đi hộ giá đều là người quen, anh vội vàng áp sát người vào trước quầy sách báo, ngộ nhỡ để anh lính nào tọc mạch không biết giữ mồm giữ miệng nhìn thấy, lộ chuyện anh bỏ học về nhà, chắc chắn anh sẽ bị bố lột da.
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây