Anh!! Em Muốn Mua Trà Sữa
Chương 3: Giải vây cho trai đẹp (2)
- Con của tôi với anh ấy đấy!! - Lục Nhân ghé sát vào Lolita, nhếch môi cười.
- Cô..Cô đừng có mà bịa chuyện. Tưởng tôi sẽ tin ba cái chuyện vớ vẩn này sao?
Quả nhiên, Lolita không hề ngu dốt mà bị mắc lừa. Lục Nhân gật gù vài cái rồi bảo:
- Cô không tin thì thôi, nhưng mà tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác cũng bị phạt tù đấy nhé!! - Nói rồi còn lôi điện thoại ra bấm bấm vài cái.
Mắt thấy Lục Nhân bấm một dãy số, Lolita mới bắt đầu ngập ngừng:
- Cô làm cái gì đấy?
- Gọi cảnh sát nha. Không thì cô cứ đứng ở đây ve vãn bảo bối của tôi thì sao.
- Hừ, có giỏi thì cô gọi đi. - Lolita không tin là cô gái này dám gọi.
- Alô, cảnh sát hả. Ừm, tôi là muốn báo cáo một chút chuyện... tôi...
Chưa nói hết, Lolita đã giật điện thoại của cô xuống. Nhìn màn hình hiển thị một dãy số, còn có giọng nói bên trong truyền ra:"Alô, cô gì ơi!!".
Lolita nhìn nhìn Lục Nhân. Bố cô ta là cục phó thành phố S này. Đương nhiên cô ta không sợ sẽ phải lên đồn cảnh sát với Lục Nhân. Nhưng ông ấy đang trong giai đoạn căng thẳng quyết định ông ấy có được lên làm cục trưởng hay không. Nếu để chuyện cô lên đồn cảnh sát vì chuyện tình cảm nam nữ thì tuyệt đối sẽ bị bố cô đánh chết.
Lolita trừng mắt, lần này coi như cô may mắn.
Thế rồi đem trả lại điện thoại cho Lục Nhân, trước khi đi còn không quên hừ một tiếng.
- Oa, chị siêu thật đấy, nói hai ba câu đã giải quyết xong chuyện rồi. - Cô bé bồi bàn kia mắt sáng lên nhìn cô. Bình thường Lolita kia phải ở đây đến tận khi quán của các cô đóng cửa đấy chứ.
Lục Nhân nhún nhún vai, hướng về phía Sở Hoàng:
- Tính kiên nhẫn của anh cũng cao thật đấy.
Sở Hoàng im lặng nãy giờ. Ban nãy anh chỉ thấy cô gái này tự dưng nhận anh là chồng, nói anh ngoại tình rồi lôi điện thoại ra rồi đưa cho Lolita xem cái gì đó. Một lúc sau lại gọi điện cho cảnh sát rồi Lolita kia bỏ đi luôn.
- Cảm ơn.
- Không có gì. Cho tôi một cốc trà sữa đi. Vị nào cũng được.
Lục Nhân tùy ý nhìn anh ta rồi ngồi xuống đối diện anh luôn. Cô định là sẽ mang đến Lục thị uống.
Sở Hoàng nhanh chóng đi làm trà sữa cho cô. Lục Nhân ban đầu cũng chỉ nhìn anh nhiều hơn một cái vì anh quá đẹp trai. Độ đẹp trai này có thể sánh ngang với anh trai cô rồi. Nhưng sau đó nhìn kĩ lại mới thấy, anh này có nét rất đáng yêu nha.
- Của cô.
Sở Hoàng đẩy cốc trà sữa về phía Lục Nhân rồi nhanh chóng rụt tay lại. Lục Nhân thấy vậy thì cười tươi:
- Anh sợ tôi làm giống Lolita kia hả?
Sở Hoàng ngây người. Cô gái này cười lên trông thật xinh đẹp. Hệt như tiểu tiên nữ giáng trần vậy.
Nụ cười bên môi cô càng nồng ý hơn. Anh chàng này dễ thương đấy chứ.
- Chị, nãy chị nói gì với cô gái kia vậy? - Em gái bồi bàn thấy thế liền lon ton chạy tới, ngồi bên cạnh cô hóng chuyện.
- Sở Yên, giờ làm không được làm việc riêng. - Sở Hoàng cau mày, thái độ không tán thành đối với hành động của em gái bồi bàn.
- À, ban nãy hả? - Lục Nhân liếc mắt nhìn Sở Hoàng rồi ghé sát vào tai Sở Yên thì thầm hai ba câu.
Mặt Sở Yên nóng lên, cô bé mang ánh mắt đầy sùng bái mà nhìn cô:
- Oa, chị đúng là siêu cấp cao thủ nha!! Mà chị gọi thật ạ?
Lục Nhân không nói gì. Đương nhiên là cô gọi thật rồi. Nhưng mà lúc đấy nếu Lolita chơi với cô đến cùng thì cô cũng chẳng biết làm thế nào.
Tất nhiên, cô đã dám gọi thì phải chắc đến 90% thì mới gọi. Cô chắc chắn cô gái này không dám lên đồn cảnh sát với cô.
Vì sao ư? Cô biết cô gái này mà!!
Sở Hoàng nhìn hai người. Anh cũng không có hứng thú lắm với việc cô làm thế nào đuổi cô gái kia đi. Đúng lúc ngẩng đầu lên, Sở Hoàng chạm ngay phải ánh mắt của Lục Nhân. Ánh mắt như đang thưởng thức con mồi của mình vậy.
Lục Nhân thấy anh không hề quan tâm mình vừa làm gì thì có chút để ý. Cô quan sát anh từ trên xuống dưới như một thói quen. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng, vừa trưởng thành vừa có chút ngây ngô. Đôi môi mỏng mím chặt dường như rất ít khi cười nên có vẻ hơi cứng ngắc. Làn da màu đồng khỏe mạnh, có vẻ như là có tập thể hình. Lục Nhân nhìn xuống phía dưới, chỉ hận không thể lột đồ anh ra xem anh có múi hay không.
Sở Hoàng đỏ mặt, cô gái này quan sát lộ liễu hơn cả Lolita kia nữa. Nhưng anh lại không cảm thấy bài xích, thậm chí còn có chút mong chờ. Khoan, anh đang mong chờ cái gì? Mong chờ cô nhìn anh sao? Anh dường như cảm thấy mình điên rồi.
Lục Nhân cười khẽ, quả nhiên là rất đáng yêu.
- Hẹn gặp lại. - Đứng lên, để một tờ tiền trên bàn rồi cầm cốc trà sữa đi ra khỏi quán. Ra đến cửa còn không nhịn được mà quay đầu lại - Chín giờ sáng mai tôi lại tới. Nhớ chuyển bị cho tôi một cốc trà sữa nhé!! À quên, vị khác với vị hôm nay nha.
Nói xong còn vẫy vẫy tay với anh. Bộ dáng vô cùng thỏa mãn mà ra khỏi quán trà sữa. Cô dường như cảm thấy anh rất là thú vị. Sao bây giờ cô mới phát hiện ra quán này nhỉ.
Sở Yên vẫy vẫy tay với Lục Nhân xong thì quay lại nhìn Sở Hoàng, híp mắt đáng yêu hỏi:
- Ca, anh làm gì mà đỏ mặt vậy?
Sở Hoàng vội vàng chối:
- Không có gì. Quay lại làm việc đi.
- Xí. - Cô bé bĩu môi rồi quay trở lại vị trí của mình.
Sở Hoàng ở trong quầy nhìn chằm chằm vào nguyên liệu làm trà sữa. Ban nãy khi pha cho cô anh còn cố tình cho thêm trân châu, thêm thạch cùng một số loại đi kèm nữa. Nhớ đến nụ cười của cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, Sở Hoàng không kìm được lại đỏ mặt lần nữa.
Dường như, ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ lắm!!
- Cô..Cô đừng có mà bịa chuyện. Tưởng tôi sẽ tin ba cái chuyện vớ vẩn này sao?
Quả nhiên, Lolita không hề ngu dốt mà bị mắc lừa. Lục Nhân gật gù vài cái rồi bảo:
- Cô không tin thì thôi, nhưng mà tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác cũng bị phạt tù đấy nhé!! - Nói rồi còn lôi điện thoại ra bấm bấm vài cái.
Mắt thấy Lục Nhân bấm một dãy số, Lolita mới bắt đầu ngập ngừng:
- Cô làm cái gì đấy?
- Gọi cảnh sát nha. Không thì cô cứ đứng ở đây ve vãn bảo bối của tôi thì sao.
- Hừ, có giỏi thì cô gọi đi. - Lolita không tin là cô gái này dám gọi.
- Alô, cảnh sát hả. Ừm, tôi là muốn báo cáo một chút chuyện... tôi...
Chưa nói hết, Lolita đã giật điện thoại của cô xuống. Nhìn màn hình hiển thị một dãy số, còn có giọng nói bên trong truyền ra:"Alô, cô gì ơi!!".
Lolita nhìn nhìn Lục Nhân. Bố cô ta là cục phó thành phố S này. Đương nhiên cô ta không sợ sẽ phải lên đồn cảnh sát với Lục Nhân. Nhưng ông ấy đang trong giai đoạn căng thẳng quyết định ông ấy có được lên làm cục trưởng hay không. Nếu để chuyện cô lên đồn cảnh sát vì chuyện tình cảm nam nữ thì tuyệt đối sẽ bị bố cô đánh chết.
Lolita trừng mắt, lần này coi như cô may mắn.
Thế rồi đem trả lại điện thoại cho Lục Nhân, trước khi đi còn không quên hừ một tiếng.
- Oa, chị siêu thật đấy, nói hai ba câu đã giải quyết xong chuyện rồi. - Cô bé bồi bàn kia mắt sáng lên nhìn cô. Bình thường Lolita kia phải ở đây đến tận khi quán của các cô đóng cửa đấy chứ.
Lục Nhân nhún nhún vai, hướng về phía Sở Hoàng:
- Tính kiên nhẫn của anh cũng cao thật đấy.
Sở Hoàng im lặng nãy giờ. Ban nãy anh chỉ thấy cô gái này tự dưng nhận anh là chồng, nói anh ngoại tình rồi lôi điện thoại ra rồi đưa cho Lolita xem cái gì đó. Một lúc sau lại gọi điện cho cảnh sát rồi Lolita kia bỏ đi luôn.
- Cảm ơn.
- Không có gì. Cho tôi một cốc trà sữa đi. Vị nào cũng được.
Lục Nhân tùy ý nhìn anh ta rồi ngồi xuống đối diện anh luôn. Cô định là sẽ mang đến Lục thị uống.
Sở Hoàng nhanh chóng đi làm trà sữa cho cô. Lục Nhân ban đầu cũng chỉ nhìn anh nhiều hơn một cái vì anh quá đẹp trai. Độ đẹp trai này có thể sánh ngang với anh trai cô rồi. Nhưng sau đó nhìn kĩ lại mới thấy, anh này có nét rất đáng yêu nha.
- Của cô.
Sở Hoàng đẩy cốc trà sữa về phía Lục Nhân rồi nhanh chóng rụt tay lại. Lục Nhân thấy vậy thì cười tươi:
- Anh sợ tôi làm giống Lolita kia hả?
Sở Hoàng ngây người. Cô gái này cười lên trông thật xinh đẹp. Hệt như tiểu tiên nữ giáng trần vậy.
Nụ cười bên môi cô càng nồng ý hơn. Anh chàng này dễ thương đấy chứ.
- Chị, nãy chị nói gì với cô gái kia vậy? - Em gái bồi bàn thấy thế liền lon ton chạy tới, ngồi bên cạnh cô hóng chuyện.
- Sở Yên, giờ làm không được làm việc riêng. - Sở Hoàng cau mày, thái độ không tán thành đối với hành động của em gái bồi bàn.
- À, ban nãy hả? - Lục Nhân liếc mắt nhìn Sở Hoàng rồi ghé sát vào tai Sở Yên thì thầm hai ba câu.
Mặt Sở Yên nóng lên, cô bé mang ánh mắt đầy sùng bái mà nhìn cô:
- Oa, chị đúng là siêu cấp cao thủ nha!! Mà chị gọi thật ạ?
Lục Nhân không nói gì. Đương nhiên là cô gọi thật rồi. Nhưng mà lúc đấy nếu Lolita chơi với cô đến cùng thì cô cũng chẳng biết làm thế nào.
Tất nhiên, cô đã dám gọi thì phải chắc đến 90% thì mới gọi. Cô chắc chắn cô gái này không dám lên đồn cảnh sát với cô.
Vì sao ư? Cô biết cô gái này mà!!
Sở Hoàng nhìn hai người. Anh cũng không có hứng thú lắm với việc cô làm thế nào đuổi cô gái kia đi. Đúng lúc ngẩng đầu lên, Sở Hoàng chạm ngay phải ánh mắt của Lục Nhân. Ánh mắt như đang thưởng thức con mồi của mình vậy.
Lục Nhân thấy anh không hề quan tâm mình vừa làm gì thì có chút để ý. Cô quan sát anh từ trên xuống dưới như một thói quen. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng, vừa trưởng thành vừa có chút ngây ngô. Đôi môi mỏng mím chặt dường như rất ít khi cười nên có vẻ hơi cứng ngắc. Làn da màu đồng khỏe mạnh, có vẻ như là có tập thể hình. Lục Nhân nhìn xuống phía dưới, chỉ hận không thể lột đồ anh ra xem anh có múi hay không.
Sở Hoàng đỏ mặt, cô gái này quan sát lộ liễu hơn cả Lolita kia nữa. Nhưng anh lại không cảm thấy bài xích, thậm chí còn có chút mong chờ. Khoan, anh đang mong chờ cái gì? Mong chờ cô nhìn anh sao? Anh dường như cảm thấy mình điên rồi.
Lục Nhân cười khẽ, quả nhiên là rất đáng yêu.
- Hẹn gặp lại. - Đứng lên, để một tờ tiền trên bàn rồi cầm cốc trà sữa đi ra khỏi quán. Ra đến cửa còn không nhịn được mà quay đầu lại - Chín giờ sáng mai tôi lại tới. Nhớ chuyển bị cho tôi một cốc trà sữa nhé!! À quên, vị khác với vị hôm nay nha.
Nói xong còn vẫy vẫy tay với anh. Bộ dáng vô cùng thỏa mãn mà ra khỏi quán trà sữa. Cô dường như cảm thấy anh rất là thú vị. Sao bây giờ cô mới phát hiện ra quán này nhỉ.
Sở Yên vẫy vẫy tay với Lục Nhân xong thì quay lại nhìn Sở Hoàng, híp mắt đáng yêu hỏi:
- Ca, anh làm gì mà đỏ mặt vậy?
Sở Hoàng vội vàng chối:
- Không có gì. Quay lại làm việc đi.
- Xí. - Cô bé bĩu môi rồi quay trở lại vị trí của mình.
Sở Hoàng ở trong quầy nhìn chằm chằm vào nguyên liệu làm trà sữa. Ban nãy khi pha cho cô anh còn cố tình cho thêm trân châu, thêm thạch cùng một số loại đi kèm nữa. Nhớ đến nụ cười của cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, Sở Hoàng không kìm được lại đỏ mặt lần nữa.
Dường như, ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ lắm!!
Tác giả :
Mai Phương