Anh Đừng Đi
Quyển 1 - Chương 67: Thử làm vợ chồng
Tâm trạng không được tốt nên album hôm nay có vẻ…
-“Chị bị sao thế?”
Tuyết Chi lo lắng hỏi.
Thấy Tuyết Chi, cô mới chợt nhớ ra một chuyện.
-“Tuyết Chi, có phải cô có tình cảm với Thiên Quân không?”
-“Sao…sao chị biết.”
Tuyết Chi lắp bắp như người ăn trộm bị phát hiện.
-“Vậy, có muốn tình cảm được đáp trả không?”
-“Chị giúp em sao?”
-“Ừ!”
-“Vậy thì vui quá!”
Một công đôi chuyện, cô mỉm cười nhẹ xoa đầu Tuyết Chi như đứa em gái mình. Ừ, cô giúp vì cô không muốn Tuyết Chi ôm mối tình đơn phương này mãi, lại không muốn Thiên Quân vì mình mà mất hòa khí với hắn. Nói chung, cô không thích…
Cô một mình, ngồi trên ngọn đồi nhìn xa xôi, nhìn vì khỏang thời gian mình đã có và trải qua. Tuy có đau thương và nước mắt nhưng, vẫn có niềm vui đọng lại mà. Nhưng sao giờ tự nhiên nước mắt cô tuông thế này, cô thấy buồn, tự dưng lại như thế. Cảm giác này là sao.
Bỗng dưng cô thấy chóng mặt, mọi vật mờ dần, rồi tất cả chìm trong màu đen. Cô không biết gì nữa, nhưng vẫn cảm giác trong người rất mệt, lại rất lạnh.
Cô có nghe tiếng chuông điện thoại, nhưng cô không làm cách nào bắt máy được. Ai giúp cô với, cô khó thở quá.
*******
Tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, là một mái nhà tranh che tạm bợ. Cô chau mày nhìn xem có ai không, sao cô lại ở đây.
-“Ăn cháo tạm đi.”
Cô nhìn bát cháo rồi nhìn tên vừa thốt ra câu nói đó.
-“Cô đâu cần nhìn tôi như người gian như thế, tôi thấy cô ngất nên đưa về đây thôi.”
-“À…”
Bỗng cô à lên một tiếng như nhớ ra gì đó.
-“Đây là đâu vậy?”
-“Tôi không biết cô là ai và nhà cô ở đâu nên đưa tạm vào lều của tôi. Với lại tôi thấy trời khuya lắm rồi.”
Thấy hắn có vẻ không gian xảo hay giống tên lưu manh gì, cô mới thở nhẹ ra rồi nhìn lại tô cháo. Cô đói bụng lắm. Mấy hôm nay ăn không được, lại hay bị chóng mặt, khó hiểu. Mai cô phải đi khám mới được.
-“Ăn đi, cô có vẻ đói. Không bỏ độc hay gì thuốc đâu, cô đừng nhìn tôi như vậy? Tôi là người có ăn học đàng hoàng nhé.”
Cô không nói gì kéo tô cháo lại. Tuy đói nhưng cô ăn không vội, cách cô ăn làm người đối diện nhìn là đủ biết nhà quý tộc.
-“Cô tên gì?”
-“Thiên Anh.”
-“Cô lạnh lùng thật đấy, rõ ràng tôi là người cứu cô, lại nấu ăn giúp cô, tôi chưa nghe cô cảm ơn nữa. Lại có cái tính người khác hỏi thì trả lời, không thì cũng im lặng.”
-“À, cảm ơn, tôi no rồi.”
-“Bát cháo có tí ăn không hết mà no sao?”
Tên đấy ngạc nhiên nhìn cô.
-“Anh tên gì?”
-“Hoàng Minh.”
Hắn nhăn mặt vì cách nói chuyện của cô, tại sao lại có người ngược đời như vậy?
Cô gật đầu. Vội nhớ ra gì đó, cô lục điện thoại. Ôi xong, hết pin rồi. Đằng nào Thiên Tuấn chả cuống cuồng lên cho mà xem. Nhìn ra ngoài trời đêm đen kịt, mà lại lạnh. Chẳng lẽ tối nay cô phải ở chung với một người không quen biết sao. Không thể nào.
-“Bây giờ ra thành phố được không?”
-“Ở đây tối lắm, lại là rừng nữa, rất nguy hiểm.”
-“Có điện thoại không, tôi mượn.”
-“Có.”
Cô chộp điện thoại, người đầu tiên cô gọi không ai khác là Thiên Tuấn. Nhìn lại đồng hồ, giờ này đã 12 giờ đêm, có khi nào hắn đang ngủ.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng ai bên kia vang lên.
-“Alo, ai đấy.”
-“Là em.”
-“Thiên Anh, em đấy à, em đang ở đâu, em làm gì cả ngày thế, em đi đâu, có sao không, có bị gì không?”
-“Này, nói gì lắm thế!”
-“Thôi, em nói đang ở đâu đi, anh đến.”
-“Anh đang ngoài đường sao?”
-“Ừ, anh tìm em cả tối đấy.”
Tự nhiên cô mỉm cười, hắn luôn là vậy. Chỉ cho hắn chỗ cô đang ở, xong cô vui vẻ cúp máy.
-“Cảm ơn nhé, có lẽ tôi phải đi, tôi không quen…”
Cô nói xong đưa điện thoại cho Hoàng Minh rồi nhìn khung trời tối đen ngoài kia, nó làm cô sợ.
-“Cô cười trông rất xinh.”
-“Tôi biết!”
Cô nhún vai khẳng định theo.
-“Tôi cũng chưa thấy ai có tính cách như cô, tự tin, cá tính và bản lĩnh, kèm theo một chút lạnh lùng quyến rũ.”
-“Chồng tôi cũng nói vậy?”
Cô cười nhẹ nhìn Hoàng Minh rồi lấy hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau để nhịp thời gian.
-“Chồng…cô có chồng sao?”
Hoàng Minh thốt lên đầy ngạc nhiên.
.
-“Có chồng thì sao?”
-“Với độ tuổi của cô, còn quá trẻ.”
Cô thoáng nhăn mặt. 22 tuổi mà trẻ gì nữa. Lúc đầu cô nghĩ tới hắn nhiều quá nên nói toạt hắn là chồng luôn, đến lúc nhận ra thì lại giật mình vì không nghĩ lại nói được từ “chồng” dễ dàng như vậy. Nếu có hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ chọc cô mất thôi.
Nhưng dù gì tháng sau cô và hắn cũng kết hôn, nói trước cũng chả có gì, nhưng sao tên này lại nói thế.
-“Cô 18 hay 19, chẳng lẽ cô không có ước mơ. Lấy chồng sớm như thế thì giống như bị ràng buộc rồi còn gì?”
-“Tôi 22 tuổi rồi, ước mơ thì tôi cũng đã thực hiện.”
Cô bật cười, không ngờ người trước mặt lại nghĩ cô còn trẻ như thế.
-“22 tuổi á.”
Hoàng Minh lại tiếp tục một phen ngạc nhiên vì cô.
-“Ừ.”
Cô gật đầu khẳng định.
-“Rất vui được làm quen, ta bằng tuổi nhau. Tôi đang học khoa dược, lên đây cũng để nghiên cứu vài cây để chế tạo thuốc.”
-“Bác sĩ sao?”
-“Chưa thành nghề được, vẫn còn kém lắm.”
Tên đó gãi đầu đáp, cô nhìn hắn với vẻ thán phục.
-“Nhưng lúc chiều cô ngất vì đường máu cô không tốt, không phải lúc trước cô bị bệnh “máu trắng” chứ.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, xong cũng gật đầu.
-“Sao anh biết!”
-“Đã nói tôi đang học nghành y.”-Hắn ngập ngừng.-“Lúc nãy tôi nghĩ cô bị nghẽn mạch máu nên mới ngất, cháo tôi có bỏ ít thuốc bổ, không sao chứ…”
Hắn nhìn cô áy náy vì lúc nãy hắn đã thẳng thừng nói không bỏ gì ở trong đó, vậy mà giờ. Nhìn cái cách hắn ái ngại nhìn cô, cô bật cười nhẹ.
-“Không sao, cảm ơn anh.”
-“Thiên Anh.”
Nghe ngoài đêm tối có ai gọi tên mình, cô ngó nhìn. Mặt dù không thấy người nhưng cô cũng đủ biết là ai rồi.
Nhờ anh đèn của huỳnh quang nhỏ, hắn cũng tìm được chỗ cô. Thấy được cô, hắn không nói gì, ôm chầm lấy cô thật chặt. Ôm như kiểu xa nhau lâu lắm vậy? Vì sao à, cả ngày hôm nay hắn chưa gặp cô.
-“Chân anh chảy máu.”
Vừa buông ra, cô đã hốt hoảng trông rõ.
-“Không sao đâu, em có bị thương ở đâu không?”
Hắn hình như không biết đau là gì ấy, rõ ràng thấy cô không sao rồi mà hỏi miết trong khi mình bị thương, rõ phiền.
-“Em không sao? Chỉ là em bị ngất, nhờ Hoàng Minh giúp đưa về đây.”
Nghe cô nói, hắn mới để ý trong này còn có hiện diện của một người, nhưng tại sao lại là con trai.
-“Cảm ơn.”
Mặc dù cô ở chung với con trai nhưng hắn biết cô sẽ không dại gì để người ta làm phiền, nên bây giờ có ghen hắn cũng im lặng và cảm ơn.
-“Nhìn hai người giống vợ chồng đôi mươi hơn đấy.”
-“Là sao?”
Hắn nheo mắt hỏi, nhưng tay thì vẫn ôm chặt eo cô. Không biết lúc tối giờ không cô hắn, tên kia đã muốn tán tỉnh cô chưa.
-“À, không có gì đâu anh, chúng ta về đi, khuya lắm rồi.”
Cô tặc lưỡi nói với hắn. Rồi nhìn qua Hoàng Minh.
-“Thật sự cảm ơn cậu nhé, nếu mai này có dịp, tôi sẽ trả ơn sau. Nhưng làm ơn giữ giúp tôi chuyện lúc nãy nhé.”
Hoàng Minh gật đầu chào tạm biệt cô và hắn mang theo một chút tiếc nuối. Một cô gái gặp chưa đầy 12 tiếng mà đã làm trái tim cậu xao xuyến thế này. Nếu cô ấy không có chồng, chắc có lẽ…Ôi không, mình là bác sĩ tương lai, đừng nghĩ xàm như thế.
Ở ngoài kia trong đêm vắng, cũng tại Thiên Tuấn đi một lần rồi nên cũng nhớ đường, còn cô thì khổ sở trong màn đêm đen kịt.
-“Lên đi, anh cõng.”
-“Em đi được, chân anh đang đau.”
-“Lên đi, anh biết đường ở đây rồi, tí qua kia có cái bẫy săn thú, em mà sơ ý thì làm mồi cho thú rừng.”
Cô bật cười, dù cười nhỏ nhưng trong màn đêm tĩnh lặng này, hắn có thể nghe thấy rất rõ.
-“Anh đang hù em sao.”
-“Á…”
Vừa nói xong cô bị xỏ chân vào một cái dây và treo lộn ngược lên, đột ngột quá nên mạnh máu cô như bị đứng lại, vừa khó thở lại vừa chóng mặt, cô muốn ngất nữa rồi.
-“Thiên Anh, em có sao không.”
Vừa nói hắn vừa khổ sở tháo dây cho cô, đã nói rồi không nghe. Lúc đỡ cô xuống được, bây giờ dù có đồng ý hay không, hắn cũng quyết cõng cô.
-“Em khó thở lắm.”
-“Hít thở đều vào, chắc treo ngược như thế làm máu dồn vào não nên thấy khó thở, tí nữa thôi sẽ hết.”
Hắn vừa cõng cô, vừa nói mà đâu biết người ở sau đã ngủ từ lúc nào. Có lẽ cô đang rất mệt.
Đứng trước nhà cô, hắn phân vân có bấm chuông hay không. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn lại quay ngược lại về phía nhà hắn.
-“Hôm nay ngủ tạm nhà anh nhé.”
Hắn thơm nhẹ lên môi cô, rồi vào nhà tắm. Vết thương ở chân làm hắn nhăn mặt, máu chảy rất nhiều.
Tắm xong, hắn thay đồ rồi băng vết thương lại, vì cô, điều này có là gì.
Đứng trước giường mình, hắn lại phân vân…
-“Thôi đằng nào mình chả cưới nhau, ngủ chung cũng chẳng sao nhỉ? Anh chưa từng ôm em ngủ lần nào.”
Vì cô nói cô không thích nên hắn đành chịu, cô là vậy đấy, đã không thích thì đừng cố làm thêm, cô sẽ ghét. Nhưng bây giờ là trường hợp ngoại lệ.
Ôm chặt cô trong vòng tay mình, hắn thích mùi hương của cô, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ. Bỗng cô vòng tay ôm chặt hắn, đầu vùi vào ngực hắn làm trái tim hắn đập tê dại. Đã nhiều lần hắn nghĩ đến trường hợp này rồi nhưng sao bây giờ thực tế nó lại khác như thế. Sao thế này. Đêm nay phải mất ngủ vì em sao. Đàn ông đều có giới hạn kiềm chế của riêng mình, cô cứ gợi tình như thế, không biết…
Nhưng suy nghĩ lại, hắn vẫn quyết định tôn trọng cô, hắn xiết chặt cô hơn rồi từ từ nắm mắt ngủ. Đằng nào cô ấy chả là vợ mình.
Đêm đấy, cả hai đều có chung một giấc mơ đẹp.
-“Chị bị sao thế?”
Tuyết Chi lo lắng hỏi.
Thấy Tuyết Chi, cô mới chợt nhớ ra một chuyện.
-“Tuyết Chi, có phải cô có tình cảm với Thiên Quân không?”
-“Sao…sao chị biết.”
Tuyết Chi lắp bắp như người ăn trộm bị phát hiện.
-“Vậy, có muốn tình cảm được đáp trả không?”
-“Chị giúp em sao?”
-“Ừ!”
-“Vậy thì vui quá!”
Một công đôi chuyện, cô mỉm cười nhẹ xoa đầu Tuyết Chi như đứa em gái mình. Ừ, cô giúp vì cô không muốn Tuyết Chi ôm mối tình đơn phương này mãi, lại không muốn Thiên Quân vì mình mà mất hòa khí với hắn. Nói chung, cô không thích…
Cô một mình, ngồi trên ngọn đồi nhìn xa xôi, nhìn vì khỏang thời gian mình đã có và trải qua. Tuy có đau thương và nước mắt nhưng, vẫn có niềm vui đọng lại mà. Nhưng sao giờ tự nhiên nước mắt cô tuông thế này, cô thấy buồn, tự dưng lại như thế. Cảm giác này là sao.
Bỗng dưng cô thấy chóng mặt, mọi vật mờ dần, rồi tất cả chìm trong màu đen. Cô không biết gì nữa, nhưng vẫn cảm giác trong người rất mệt, lại rất lạnh.
Cô có nghe tiếng chuông điện thoại, nhưng cô không làm cách nào bắt máy được. Ai giúp cô với, cô khó thở quá.
*******
Tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, là một mái nhà tranh che tạm bợ. Cô chau mày nhìn xem có ai không, sao cô lại ở đây.
-“Ăn cháo tạm đi.”
Cô nhìn bát cháo rồi nhìn tên vừa thốt ra câu nói đó.
-“Cô đâu cần nhìn tôi như người gian như thế, tôi thấy cô ngất nên đưa về đây thôi.”
-“À…”
Bỗng cô à lên một tiếng như nhớ ra gì đó.
-“Đây là đâu vậy?”
-“Tôi không biết cô là ai và nhà cô ở đâu nên đưa tạm vào lều của tôi. Với lại tôi thấy trời khuya lắm rồi.”
Thấy hắn có vẻ không gian xảo hay giống tên lưu manh gì, cô mới thở nhẹ ra rồi nhìn lại tô cháo. Cô đói bụng lắm. Mấy hôm nay ăn không được, lại hay bị chóng mặt, khó hiểu. Mai cô phải đi khám mới được.
-“Ăn đi, cô có vẻ đói. Không bỏ độc hay gì thuốc đâu, cô đừng nhìn tôi như vậy? Tôi là người có ăn học đàng hoàng nhé.”
Cô không nói gì kéo tô cháo lại. Tuy đói nhưng cô ăn không vội, cách cô ăn làm người đối diện nhìn là đủ biết nhà quý tộc.
-“Cô tên gì?”
-“Thiên Anh.”
-“Cô lạnh lùng thật đấy, rõ ràng tôi là người cứu cô, lại nấu ăn giúp cô, tôi chưa nghe cô cảm ơn nữa. Lại có cái tính người khác hỏi thì trả lời, không thì cũng im lặng.”
-“À, cảm ơn, tôi no rồi.”
-“Bát cháo có tí ăn không hết mà no sao?”
Tên đấy ngạc nhiên nhìn cô.
-“Anh tên gì?”
-“Hoàng Minh.”
Hắn nhăn mặt vì cách nói chuyện của cô, tại sao lại có người ngược đời như vậy?
Cô gật đầu. Vội nhớ ra gì đó, cô lục điện thoại. Ôi xong, hết pin rồi. Đằng nào Thiên Tuấn chả cuống cuồng lên cho mà xem. Nhìn ra ngoài trời đêm đen kịt, mà lại lạnh. Chẳng lẽ tối nay cô phải ở chung với một người không quen biết sao. Không thể nào.
-“Bây giờ ra thành phố được không?”
-“Ở đây tối lắm, lại là rừng nữa, rất nguy hiểm.”
-“Có điện thoại không, tôi mượn.”
-“Có.”
Cô chộp điện thoại, người đầu tiên cô gọi không ai khác là Thiên Tuấn. Nhìn lại đồng hồ, giờ này đã 12 giờ đêm, có khi nào hắn đang ngủ.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng ai bên kia vang lên.
-“Alo, ai đấy.”
-“Là em.”
-“Thiên Anh, em đấy à, em đang ở đâu, em làm gì cả ngày thế, em đi đâu, có sao không, có bị gì không?”
-“Này, nói gì lắm thế!”
-“Thôi, em nói đang ở đâu đi, anh đến.”
-“Anh đang ngoài đường sao?”
-“Ừ, anh tìm em cả tối đấy.”
Tự nhiên cô mỉm cười, hắn luôn là vậy. Chỉ cho hắn chỗ cô đang ở, xong cô vui vẻ cúp máy.
-“Cảm ơn nhé, có lẽ tôi phải đi, tôi không quen…”
Cô nói xong đưa điện thoại cho Hoàng Minh rồi nhìn khung trời tối đen ngoài kia, nó làm cô sợ.
-“Cô cười trông rất xinh.”
-“Tôi biết!”
Cô nhún vai khẳng định theo.
-“Tôi cũng chưa thấy ai có tính cách như cô, tự tin, cá tính và bản lĩnh, kèm theo một chút lạnh lùng quyến rũ.”
-“Chồng tôi cũng nói vậy?”
Cô cười nhẹ nhìn Hoàng Minh rồi lấy hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau để nhịp thời gian.
-“Chồng…cô có chồng sao?”
Hoàng Minh thốt lên đầy ngạc nhiên.
.
-“Có chồng thì sao?”
-“Với độ tuổi của cô, còn quá trẻ.”
Cô thoáng nhăn mặt. 22 tuổi mà trẻ gì nữa. Lúc đầu cô nghĩ tới hắn nhiều quá nên nói toạt hắn là chồng luôn, đến lúc nhận ra thì lại giật mình vì không nghĩ lại nói được từ “chồng” dễ dàng như vậy. Nếu có hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ chọc cô mất thôi.
Nhưng dù gì tháng sau cô và hắn cũng kết hôn, nói trước cũng chả có gì, nhưng sao tên này lại nói thế.
-“Cô 18 hay 19, chẳng lẽ cô không có ước mơ. Lấy chồng sớm như thế thì giống như bị ràng buộc rồi còn gì?”
-“Tôi 22 tuổi rồi, ước mơ thì tôi cũng đã thực hiện.”
Cô bật cười, không ngờ người trước mặt lại nghĩ cô còn trẻ như thế.
-“22 tuổi á.”
Hoàng Minh lại tiếp tục một phen ngạc nhiên vì cô.
-“Ừ.”
Cô gật đầu khẳng định.
-“Rất vui được làm quen, ta bằng tuổi nhau. Tôi đang học khoa dược, lên đây cũng để nghiên cứu vài cây để chế tạo thuốc.”
-“Bác sĩ sao?”
-“Chưa thành nghề được, vẫn còn kém lắm.”
Tên đó gãi đầu đáp, cô nhìn hắn với vẻ thán phục.
-“Nhưng lúc chiều cô ngất vì đường máu cô không tốt, không phải lúc trước cô bị bệnh “máu trắng” chứ.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, xong cũng gật đầu.
-“Sao anh biết!”
-“Đã nói tôi đang học nghành y.”-Hắn ngập ngừng.-“Lúc nãy tôi nghĩ cô bị nghẽn mạch máu nên mới ngất, cháo tôi có bỏ ít thuốc bổ, không sao chứ…”
Hắn nhìn cô áy náy vì lúc nãy hắn đã thẳng thừng nói không bỏ gì ở trong đó, vậy mà giờ. Nhìn cái cách hắn ái ngại nhìn cô, cô bật cười nhẹ.
-“Không sao, cảm ơn anh.”
-“Thiên Anh.”
Nghe ngoài đêm tối có ai gọi tên mình, cô ngó nhìn. Mặt dù không thấy người nhưng cô cũng đủ biết là ai rồi.
Nhờ anh đèn của huỳnh quang nhỏ, hắn cũng tìm được chỗ cô. Thấy được cô, hắn không nói gì, ôm chầm lấy cô thật chặt. Ôm như kiểu xa nhau lâu lắm vậy? Vì sao à, cả ngày hôm nay hắn chưa gặp cô.
-“Chân anh chảy máu.”
Vừa buông ra, cô đã hốt hoảng trông rõ.
-“Không sao đâu, em có bị thương ở đâu không?”
Hắn hình như không biết đau là gì ấy, rõ ràng thấy cô không sao rồi mà hỏi miết trong khi mình bị thương, rõ phiền.
-“Em không sao? Chỉ là em bị ngất, nhờ Hoàng Minh giúp đưa về đây.”
Nghe cô nói, hắn mới để ý trong này còn có hiện diện của một người, nhưng tại sao lại là con trai.
-“Cảm ơn.”
Mặc dù cô ở chung với con trai nhưng hắn biết cô sẽ không dại gì để người ta làm phiền, nên bây giờ có ghen hắn cũng im lặng và cảm ơn.
-“Nhìn hai người giống vợ chồng đôi mươi hơn đấy.”
-“Là sao?”
Hắn nheo mắt hỏi, nhưng tay thì vẫn ôm chặt eo cô. Không biết lúc tối giờ không cô hắn, tên kia đã muốn tán tỉnh cô chưa.
-“À, không có gì đâu anh, chúng ta về đi, khuya lắm rồi.”
Cô tặc lưỡi nói với hắn. Rồi nhìn qua Hoàng Minh.
-“Thật sự cảm ơn cậu nhé, nếu mai này có dịp, tôi sẽ trả ơn sau. Nhưng làm ơn giữ giúp tôi chuyện lúc nãy nhé.”
Hoàng Minh gật đầu chào tạm biệt cô và hắn mang theo một chút tiếc nuối. Một cô gái gặp chưa đầy 12 tiếng mà đã làm trái tim cậu xao xuyến thế này. Nếu cô ấy không có chồng, chắc có lẽ…Ôi không, mình là bác sĩ tương lai, đừng nghĩ xàm như thế.
Ở ngoài kia trong đêm vắng, cũng tại Thiên Tuấn đi một lần rồi nên cũng nhớ đường, còn cô thì khổ sở trong màn đêm đen kịt.
-“Lên đi, anh cõng.”
-“Em đi được, chân anh đang đau.”
-“Lên đi, anh biết đường ở đây rồi, tí qua kia có cái bẫy săn thú, em mà sơ ý thì làm mồi cho thú rừng.”
Cô bật cười, dù cười nhỏ nhưng trong màn đêm tĩnh lặng này, hắn có thể nghe thấy rất rõ.
-“Anh đang hù em sao.”
-“Á…”
Vừa nói xong cô bị xỏ chân vào một cái dây và treo lộn ngược lên, đột ngột quá nên mạnh máu cô như bị đứng lại, vừa khó thở lại vừa chóng mặt, cô muốn ngất nữa rồi.
-“Thiên Anh, em có sao không.”
Vừa nói hắn vừa khổ sở tháo dây cho cô, đã nói rồi không nghe. Lúc đỡ cô xuống được, bây giờ dù có đồng ý hay không, hắn cũng quyết cõng cô.
-“Em khó thở lắm.”
-“Hít thở đều vào, chắc treo ngược như thế làm máu dồn vào não nên thấy khó thở, tí nữa thôi sẽ hết.”
Hắn vừa cõng cô, vừa nói mà đâu biết người ở sau đã ngủ từ lúc nào. Có lẽ cô đang rất mệt.
Đứng trước nhà cô, hắn phân vân có bấm chuông hay không. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn lại quay ngược lại về phía nhà hắn.
-“Hôm nay ngủ tạm nhà anh nhé.”
Hắn thơm nhẹ lên môi cô, rồi vào nhà tắm. Vết thương ở chân làm hắn nhăn mặt, máu chảy rất nhiều.
Tắm xong, hắn thay đồ rồi băng vết thương lại, vì cô, điều này có là gì.
Đứng trước giường mình, hắn lại phân vân…
-“Thôi đằng nào mình chả cưới nhau, ngủ chung cũng chẳng sao nhỉ? Anh chưa từng ôm em ngủ lần nào.”
Vì cô nói cô không thích nên hắn đành chịu, cô là vậy đấy, đã không thích thì đừng cố làm thêm, cô sẽ ghét. Nhưng bây giờ là trường hợp ngoại lệ.
Ôm chặt cô trong vòng tay mình, hắn thích mùi hương của cô, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ. Bỗng cô vòng tay ôm chặt hắn, đầu vùi vào ngực hắn làm trái tim hắn đập tê dại. Đã nhiều lần hắn nghĩ đến trường hợp này rồi nhưng sao bây giờ thực tế nó lại khác như thế. Sao thế này. Đêm nay phải mất ngủ vì em sao. Đàn ông đều có giới hạn kiềm chế của riêng mình, cô cứ gợi tình như thế, không biết…
Nhưng suy nghĩ lại, hắn vẫn quyết định tôn trọng cô, hắn xiết chặt cô hơn rồi từ từ nắm mắt ngủ. Đằng nào cô ấy chả là vợ mình.
Đêm đấy, cả hai đều có chung một giấc mơ đẹp.
Tác giả :
Duyên Yully