Anh Đừng Đi
Quyển 1 - Chương 29: Qúa khứ đang tồn tại
Đặt chân về Sài Gòn này, cô có cảm giác như đau thương đang lặp lại lần hai vậy?
Đau buồn...
Tổn thương...
Day dứt...tại chính nơi mà cô sinh ra và sống mười mấy năm trời. Thế nhưng bây giờ chỉ toàn là nước mắt.
8 giờ đêm, cô có mặt tại đây, cô muốn được hít lấy không khí nơi này lần cuối. Thật đáng tội nghiệp khi cả không khí nơi đây cũng không hề cho cô dẫu chỉ một ít, lí do là hiện tại cô đang rất khó thở. Cô nhanh chóng vào quán cũ để chờ anh, mặc dù giờ hẹn là 9 giờ nhưng cô muốn...giữ ình một kí ức đẹp cuối cùng nơi đây.
"Ồ...Không phải Thiên Anh đây sao? Lâu rồi không thấy mặt mũi em đâu?"
Chị chủ quán nói với giọng ngạc nhiên, sau đó là chút hờn trách.
"Em xin lỗi, chuyển nhà mà chưa tạm biệt chị..."
"CÁI GÌ..."
"Chị nói nhỏ xíu được không? Lúc nào chị cũng làm quá vấn đề."
"Trời...trời..chuyện to thế này mà em lại giấu chị, em có biết khi em không tới đây, doanh thu cũng giảm một nửa không hả.."
"Gỉam một nửa...sao vậy ạ."
Cô ngạc nhiên nhìn chị chủ quán trẻ, cô không đến đây thì có liên quan gì đến doanh thu đâu nhỉ?
"Em không nhớ lúc em đến đây, quán lúc nào cũng đông khách à....mà toàn là con trai nữa..."
Chị nói lập lờ cho cô nhớ lại. Cô nhìn chị rồi bật cười một cái.
"Chị lại chọc em..."
Chị chủ quán trẻ cũng bật cười nhìn cô, nhưng...chị dừng cười lại vì bắt gặp khuôn mặt không sức sống của cô trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
"Em bệnh à..."
"Hả...Chị nhìn thấy à..."
Cô vội vàng lấy chiếc gương trong túi xách ra xem lại khuôn mặt mình. Đúng là tệ mà..
"Chị cho em mượn phấn với son của chị đi"
Giọng cô đang lo lắng cộng sợ hãi vì sợ anh đến sẽ biết được. Chị chủ quán mặc dù không biết sao lại vậy nhưng cũng nghe theo mà lấy đồ đưa cô.
"Em chưa bao giờ dùng thứ này...sao hôm nay..."
"Gặp Anh Tuấn xong, em sẽ nói cho chị, được chứ.."
"Ừ, nếu có chuyện gì thì nói nhanh lên rồi đi rửa mặt...em bị dị ứng với mấy thứ này mà.."
Chị cảm thấy buồn thương cho cô, dù gì chị cũng xem cô như em gái của mình. Rõ ràng là chị biết chuyện buồn của cô và Anh Tuấn, chuyện cô chuyển nhà đi và chuyện mẹ cô bị ra sao? Thế làm chị vẫn ra vẻ khá ngạc nhiên khi thiếu sự vắng mặt của cô. Chị muốn cô nói với mình về chuyện của cô nhiều hơn, chị biết cô rất trầm tính và ít khi chia sẻ với ai. Nhưng chị muốn cô cũng xem mình như người chị gái và nói hết ra sự buồn thương trong lòng, là người cô sẽ chia sẻ nỗi buồn...
Chỉ nhìn dáng vẻ cô đơn gầy guộc của cô mà bất giác chị muốn ôm chặt để an ủi. Thế nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra mạnh mẽ.
"Anh Tuấn đến rồi kìa..chị vào trước.."
Cô vội vàng đưa lại đồ cho chị rồi vờ cầm cốc trà sữa thạch lên uống.
"Xin lỗi anh đến muộn.."
"Không sao...em cũng mới đến.."
Anh Tuấn không nói gì, kéo vội tay cô vào nhà vệ sinh. Cô khó hiểu nhìn anh không nói nên lời.
"Làm ơn rửa hết những gì có trên mặt em đi, em không biết mình bị dị ứng à."
Giọng anh tức giận nói với cô làm tim cô giật thót một cái, chỉ với ánh đèn mờ mà anh cũng nhìn ra sao? Cô bật cười nửa miệng rồi giật tay ra khỏi tay anh.
"Anh không biết à, em dùng thứ này từ rất lâu rồi..."
"Em..."
Anh Tuấn khuôn mặt tức giận nhìn cô không nói nên lời.
"Anh biết em đến đây làm gì không?"
Anh Tuấn nhìn khuôn mặt cô, khác quá, khác một cách anh không nhìn ra cô nữa rồi. Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng thái độ ấy. Thế nhưng...bây giờ.
"Làm...gì?"
Cô nhắm nhẹ mi mắt, nén không để nước mắt tuông ra, kìm chế để tay chân mình không run theo nhịp thở. Cô gồng mình để nói với giọng kiên quyết và bất cần nhất.
"Để chia tay.."
Anh nhìn vào mắt cô, sau đó bật cười.
"Em giỡn hoài, muốn trách anh à, vậy anh xin lỗi vì chuyện em dùng được mĩ phẩm mà anh không biết...anh xin lỗi, được chứ.."
Anh vui vẻ kéo cô về chỗ ngồi, nhưng cô đã giật tay anh ra.
"Em không đùa..."
Giọng cô run run đang cô kìm nén để không bật khóc.
"Vậy em bị gì? Hả..."
"Chia tay đi, em không còn yêu anh nữa."
"Vậy em hãy cho anh lí do...lí do là gì? Là anh không tốt hay là em đã có người khác."
Anh lay mạnh vai cô như không tin được những điều cô nói. Sao có thể như vậy được?
"Em...đã có người khác.."
Cô cúi gầm mặt xuống sàn, hai bả vai đã bị anh siết chặt cứng đến đau nhứt.
"Haha...em đùa anh à. Vậy sao em lại đồng ý quay lại với anh.."
Anh Tuấn đang tìm kiếm một lí do nào đó để níu kéo tình yêu này. Anh cười mà như khóc, ừ mà anh cũng đang rơi nước mắt đó thôi. Thế nhưng...
"Đó là thương hại...Em chỉ xem anh là một người anh trai không hơn không kém. Có lẽ thời gian bên nhau lâu nên em đã nhầm tưởng tình yêu và tình thân là một, xin lỗi."
"Em...Hãy nhìn vào mắt anh và nói...Em không yêu anh đi.."
Anh Tuấn đang khóc nhìn cô đang cúi gầm mặt không dám nhìn anh lấy một lần kể từ lúc nói chuyện đến giờ. Cô im lặng, không nói gì cũng không ngước mặt lên. Đơn giản vì cô sợ đối diện với mặt anh bây giờ, cô sẽ không kìm lòng được mà khóc mất thôi.
"Hay...em đang nói dối.."
Anh bật cười chua chát nhìn cô.
"KHÔNG. Em không nói dối"
Cô ngước mặt lên, khuôn mặt không một chút cảm xúc, và đặc biệt là không có giọt nước mắt nào. Anh đang thất vọng vì điều đó hay đang thất vọng vì điều sắp nghe từ cô.
Cô hít lấy một hơi không khí, song đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em-không-yêu-anh."
Anh thả tay ra khỏi vai cô, không nói được gì nữa. Quay mặt bước ra khỏi quán, khuôn mặt anh không còn một cảm xúc gì cả. Anh...không tin đây là sự thật nữa rồi. Anh không muốn thấy cô ngay lúc này, những lời nói của cô đang là nhát dao đau đâm xuyên vào tim anh. Người anh tin tưởng nhất lại vô tâm nói ra những lời đó.
Khi anh vừa khuất bóng khỏi quán, cả người cô đổ ập xuống sàn, cô mệt mỏi quá.
"Thiên Anh..."
Giọng chị chủ quán hét lên, nhanh chóng đến đỡ cô vào phòng mình. Nước mắt chị không tự chủ mà rơi, bởi vì cuộc trò chuyện lúc nãy chị đã nghe hết không thiếu một chữ nào. Chị đang thông cảm cho cô, cho chuyện tình của cô mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đau buồn...
Tổn thương...
Day dứt...tại chính nơi mà cô sinh ra và sống mười mấy năm trời. Thế nhưng bây giờ chỉ toàn là nước mắt.
8 giờ đêm, cô có mặt tại đây, cô muốn được hít lấy không khí nơi này lần cuối. Thật đáng tội nghiệp khi cả không khí nơi đây cũng không hề cho cô dẫu chỉ một ít, lí do là hiện tại cô đang rất khó thở. Cô nhanh chóng vào quán cũ để chờ anh, mặc dù giờ hẹn là 9 giờ nhưng cô muốn...giữ ình một kí ức đẹp cuối cùng nơi đây.
"Ồ...Không phải Thiên Anh đây sao? Lâu rồi không thấy mặt mũi em đâu?"
Chị chủ quán nói với giọng ngạc nhiên, sau đó là chút hờn trách.
"Em xin lỗi, chuyển nhà mà chưa tạm biệt chị..."
"CÁI GÌ..."
"Chị nói nhỏ xíu được không? Lúc nào chị cũng làm quá vấn đề."
"Trời...trời..chuyện to thế này mà em lại giấu chị, em có biết khi em không tới đây, doanh thu cũng giảm một nửa không hả.."
"Gỉam một nửa...sao vậy ạ."
Cô ngạc nhiên nhìn chị chủ quán trẻ, cô không đến đây thì có liên quan gì đến doanh thu đâu nhỉ?
"Em không nhớ lúc em đến đây, quán lúc nào cũng đông khách à....mà toàn là con trai nữa..."
Chị nói lập lờ cho cô nhớ lại. Cô nhìn chị rồi bật cười một cái.
"Chị lại chọc em..."
Chị chủ quán trẻ cũng bật cười nhìn cô, nhưng...chị dừng cười lại vì bắt gặp khuôn mặt không sức sống của cô trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
"Em bệnh à..."
"Hả...Chị nhìn thấy à..."
Cô vội vàng lấy chiếc gương trong túi xách ra xem lại khuôn mặt mình. Đúng là tệ mà..
"Chị cho em mượn phấn với son của chị đi"
Giọng cô đang lo lắng cộng sợ hãi vì sợ anh đến sẽ biết được. Chị chủ quán mặc dù không biết sao lại vậy nhưng cũng nghe theo mà lấy đồ đưa cô.
"Em chưa bao giờ dùng thứ này...sao hôm nay..."
"Gặp Anh Tuấn xong, em sẽ nói cho chị, được chứ.."
"Ừ, nếu có chuyện gì thì nói nhanh lên rồi đi rửa mặt...em bị dị ứng với mấy thứ này mà.."
Chị cảm thấy buồn thương cho cô, dù gì chị cũng xem cô như em gái của mình. Rõ ràng là chị biết chuyện buồn của cô và Anh Tuấn, chuyện cô chuyển nhà đi và chuyện mẹ cô bị ra sao? Thế làm chị vẫn ra vẻ khá ngạc nhiên khi thiếu sự vắng mặt của cô. Chị muốn cô nói với mình về chuyện của cô nhiều hơn, chị biết cô rất trầm tính và ít khi chia sẻ với ai. Nhưng chị muốn cô cũng xem mình như người chị gái và nói hết ra sự buồn thương trong lòng, là người cô sẽ chia sẻ nỗi buồn...
Chỉ nhìn dáng vẻ cô đơn gầy guộc của cô mà bất giác chị muốn ôm chặt để an ủi. Thế nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra mạnh mẽ.
"Anh Tuấn đến rồi kìa..chị vào trước.."
Cô vội vàng đưa lại đồ cho chị rồi vờ cầm cốc trà sữa thạch lên uống.
"Xin lỗi anh đến muộn.."
"Không sao...em cũng mới đến.."
Anh Tuấn không nói gì, kéo vội tay cô vào nhà vệ sinh. Cô khó hiểu nhìn anh không nói nên lời.
"Làm ơn rửa hết những gì có trên mặt em đi, em không biết mình bị dị ứng à."
Giọng anh tức giận nói với cô làm tim cô giật thót một cái, chỉ với ánh đèn mờ mà anh cũng nhìn ra sao? Cô bật cười nửa miệng rồi giật tay ra khỏi tay anh.
"Anh không biết à, em dùng thứ này từ rất lâu rồi..."
"Em..."
Anh Tuấn khuôn mặt tức giận nhìn cô không nói nên lời.
"Anh biết em đến đây làm gì không?"
Anh Tuấn nhìn khuôn mặt cô, khác quá, khác một cách anh không nhìn ra cô nữa rồi. Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng thái độ ấy. Thế nhưng...bây giờ.
"Làm...gì?"
Cô nhắm nhẹ mi mắt, nén không để nước mắt tuông ra, kìm chế để tay chân mình không run theo nhịp thở. Cô gồng mình để nói với giọng kiên quyết và bất cần nhất.
"Để chia tay.."
Anh nhìn vào mắt cô, sau đó bật cười.
"Em giỡn hoài, muốn trách anh à, vậy anh xin lỗi vì chuyện em dùng được mĩ phẩm mà anh không biết...anh xin lỗi, được chứ.."
Anh vui vẻ kéo cô về chỗ ngồi, nhưng cô đã giật tay anh ra.
"Em không đùa..."
Giọng cô run run đang cô kìm nén để không bật khóc.
"Vậy em bị gì? Hả..."
"Chia tay đi, em không còn yêu anh nữa."
"Vậy em hãy cho anh lí do...lí do là gì? Là anh không tốt hay là em đã có người khác."
Anh lay mạnh vai cô như không tin được những điều cô nói. Sao có thể như vậy được?
"Em...đã có người khác.."
Cô cúi gầm mặt xuống sàn, hai bả vai đã bị anh siết chặt cứng đến đau nhứt.
"Haha...em đùa anh à. Vậy sao em lại đồng ý quay lại với anh.."
Anh Tuấn đang tìm kiếm một lí do nào đó để níu kéo tình yêu này. Anh cười mà như khóc, ừ mà anh cũng đang rơi nước mắt đó thôi. Thế nhưng...
"Đó là thương hại...Em chỉ xem anh là một người anh trai không hơn không kém. Có lẽ thời gian bên nhau lâu nên em đã nhầm tưởng tình yêu và tình thân là một, xin lỗi."
"Em...Hãy nhìn vào mắt anh và nói...Em không yêu anh đi.."
Anh Tuấn đang khóc nhìn cô đang cúi gầm mặt không dám nhìn anh lấy một lần kể từ lúc nói chuyện đến giờ. Cô im lặng, không nói gì cũng không ngước mặt lên. Đơn giản vì cô sợ đối diện với mặt anh bây giờ, cô sẽ không kìm lòng được mà khóc mất thôi.
"Hay...em đang nói dối.."
Anh bật cười chua chát nhìn cô.
"KHÔNG. Em không nói dối"
Cô ngước mặt lên, khuôn mặt không một chút cảm xúc, và đặc biệt là không có giọt nước mắt nào. Anh đang thất vọng vì điều đó hay đang thất vọng vì điều sắp nghe từ cô.
Cô hít lấy một hơi không khí, song đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em-không-yêu-anh."
Anh thả tay ra khỏi vai cô, không nói được gì nữa. Quay mặt bước ra khỏi quán, khuôn mặt anh không còn một cảm xúc gì cả. Anh...không tin đây là sự thật nữa rồi. Anh không muốn thấy cô ngay lúc này, những lời nói của cô đang là nhát dao đau đâm xuyên vào tim anh. Người anh tin tưởng nhất lại vô tâm nói ra những lời đó.
Khi anh vừa khuất bóng khỏi quán, cả người cô đổ ập xuống sàn, cô mệt mỏi quá.
"Thiên Anh..."
Giọng chị chủ quán hét lên, nhanh chóng đến đỡ cô vào phòng mình. Nước mắt chị không tự chủ mà rơi, bởi vì cuộc trò chuyện lúc nãy chị đã nghe hết không thiếu một chữ nào. Chị đang thông cảm cho cô, cho chuyện tình của cô mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả :
Duyên Yully