Anh Đừng Bắt Nạt Em
Chương 21 Anh… Càng… Thích
Edit: Ryal
Sau khi ngao du giữa bầu trời đêm lộng lẫy, hai người xuống tới sân bay ở đảo Y.
Chủ nhân của con vẹt là cảnh sát địa phương, phải trực ban ở hội trường tổ chức lễ hội Omega đến chín giờ mới đón nó về được.
Vì vậy họ đổi xe, mang theo con vẹt tới bãi đỗ xe ngoài chợ đêm tổ chức lễ hội Omega.
Tô Hoài yên tĩnh ngồi cạnh Khương Ngạn Hi, kiên nhẫn đợi cậu chuẩn bị tâm lí.
Khương Ngạn Hi sốt sắng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm dòng người đông đúc ra vào chợ đêm, đôi tay ướt mồ hôi nắm thật chặt.
Khu chợ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng choang, bầu không khí lễ hội tràn ngập khắp xung quanh, du khách nào cũng mang vẻ mặt tươi cười.
Những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo quanh các quầy hàng dân tộc thú vị, phụ huynh nắm tay mấy đứa trẻ háo hức cùng xếp hàng mua kẹo đường hình động vật.
Ánh nhìn của Khương Ngạn Hi dừng lại trên những nụ cười hạnh phúc ấy.
Chuẩn bị tâm lí đủ mười lăm phút, cậu nhắm mắt rồi thở phào một hơi, dằn nỗi lắng lo trong lòng xuống rồi quyết định mở mắt: “Đàn anh ơi… Chúng mình vào đó đi”.
Khương Ngạn Hi dứt khoát mở cửa xuống xe, Tô Hoài đột nhiên gọi với theo: “Chờ đã”.
Cậu quay đầu lại, anh lấy ra hai chiếc mặt nạ động vật đáng yêu che nửa mặt.
Tô Hoài cẩn thận giúp cậu đeo mặt nạ thỏ trắng, anh thì đeo mặt nạ cún – trông cũng giông giống ảnh đại diện trên WINK.
Tô Hoài đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu rồi.
Thế này vừa đảm bảo được trật tự lễ hội, vừa giúp Khương Ngạn Hi có thêm cảm giác an toàn.
Cũng như lần trước khi mặc bộ đồ bánh gừng, Khương Ngạn Hi tự tin hơn hẳn.
Có mặt nạ, cậu thả lỏng rất nhiều.
Tô Hoài: “Được rồi, đi thôi”.
Khương Ngạn Hi không yên tâm để con vẹt ở lại trong chiếc xe vừa hẹp vừa oi bức, bèn xách chiếc lồng xuống theo.
Cậu sợ nó bị hoảng khi ở nơi đông người nên trùm thêm một tấm lưới phủ lên đó.
Xuống xe, Tô Hoài nhìn cậu, chìa tay ra đầy tự nhiên.
Gần như theo bản năng, Khương Ngạn Hi đặt tay mình lên đó.
Ý thức được phản xạ này, cậu kinh ngạc, hai má dưới lớp mặt nạ hơi nóng lên.
Khóe miệng Tô Hoài chầm chậm giương cao. Anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại và ngoan ngoãn kia, dắt cậu vào giữa dòng người trong chợ đêm.
Có mặt nạ bảo vệ và được bao quanh bởi mùi hương vừa mạnh mẽ lại ấm áp của Tô Hoài, trạng thái của Khương Ngạn Hi sau khi bước vào bên trong còn ổn hơn cậu nghĩ.
Trừ mấy phút đầu căng thẳng vì chưa quen, lúc sau cậu hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những quầy hàng rực rỡ muôn màu.
Lần đầu tiên Khương Ngạn Hi biết được thú vui dạo chợ đêm, khác hẳn cảm giác đi siêu thị hay mua sắm qua mạng.
Các món hàng sặc sỡ lấp lánh hấp dẫn ánh mặt cậu, Khương Ngạn Hi căn bản không nhịn được ý nghĩ muốn tiêu hoang.
Tô Hoài phát hiện, Khương Ngạn Hi mang mặt nạ khác hẳn Khương Ngạn Hi không đeo mặt nạ.
Sau chiếc mặt nạ thỏ trắng đáng yêu, đôi mắt đẹp kia sáng lên lấp lánh, và thi thoảng ánh sáng ấy sẽ hướng về phía anh.
Trên nửa khuôn mặt trắng nõn, độ cong nơi khóe miệng cũng đến là ngọt ngào.
Tô Hoài nhìn không chớp mắt, đồng tử dần tối đi.
Để tiện cho Khương Ngạn Hi mua đồ, anh xách cái lồng theo bằng một tay.
Cuối cùng cậu cũng bắt đầu kế hoạch mình mưu đồ đã lâu.
Khương Ngạn Hi cầm một chiếc cốc có hình cún con trông y hệt như mặt nạ của Tô Hoài lên: “Đàn anh ơi, anh thích cái này không ạ?”.
Tô Hoài vẫn nhìn đôi mắt cậu, ngẩn ngơ đáp: “Thích chứ”.
Khương Ngạn Hi: “Nhưng… nhưng anh chưa nhìn nó mà”.
Tô Hoài khẽ mỉm cười, dừng một chút rồi nói: “Chỉ cần là em tặng, anh đều thích cả”.
Khương Ngạn Hi mất tự nhiên dời mắt đi, hài lòng mua cho Tô Hoài món quà nhỏ thứ nhất, cậu còn nhờ chủ cửa hàng gói kĩ lại bằng một hộp quà thật đẹp nữa.
Lúc quẹt thẻ Khương Ngạn Hi rút tay ra, đến khi trả tiền xong rồi tay cậu lại bị Tô Hoài nắm thật chặt.
Khương Ngạn Hi đơ luôn, tim đập thình thịch.
Càng lúc cậu càng tiêu nhiều tiền.
Tô Hoài cứ mải ngắm bé thỏ trắng đáng yêu vô cùng đêm nay, quên cả can ngăn.
Đến khi anh tỉnh táo lại, trong tay Khương Ngạn Hi đã ôm không biết bao nhiêu túi giấy.
Ngay cả hai cameraman bí mật theo sau cũng không nhìn nổi nữa, chủ động giúp cậu xách đồ.
Tô Hoài đột nhiên có ảo giác rằng mình đang thực sự được nhóc khóa dưới bao nuôi.
Chỉ cần anh nói thích là Khương Ngạn Hi cứ thế mua mua mua, không hỏi giá mà cũng không mặc cả, mấy món bị độn giá, lúc quẹt thẻ cậu cũng chẳng thèm chớp mắt.
Đúng là một sugar Hi thứ thiệt.
Thấy Khương Ngạn Hi còn định mua thêm nữa, Tô Hoài bèn nhanh chóng cản cậu lại, mỉm cười: “Được rồi, nhiều quá, em mua thêm thì anh cũng chỉ…”.
Anh hơi ngừng lại.
Khương Ngạn Hi nhìn anh vẻ khó hiểu: “?”.
Tô Hoài mất tự nhiên dời mắt đi, tai hơi ửng hồng, đánh trống lảng: “Phố ẩm thực ở đây nổi tiếng lắm đấy, mình đi thử nhé?”.
Khương Ngạn Hi chưa ăn tối, đúng là cậu hơi đói bụng.
Khương Ngạn Hi rời trận địa này thì lại lao vào trận địa khác, lại bắt đầu bao nuôi Tô Hoài.
Cậu vui vẻ hỏi: “Đàn anh ơi, anh có muốn nếm thử món này không?”.
Tô Hoài hơi buồn cười: “Em thích ăn là được”.
Câu trả lời ấy khiến cậu xoắn xuýt, đành thấy cái gì ổn ổn là mua một phần.
Mua tới món thứ tám thì Tô Hoài đúng lúc cản cậu lại: “Được rồi em, ăn không hết thì phí mất”.
Lúc ấy Khương Ngạn Hi mới thỏa mãn thu tay lại.
Hai người cầm theo đồ ăn vặt tới khu nghỉ chân vắng người, ngồi xuống thử từng món một.
Ấy thế mà món nào cũng ngon.
Cuối cùng hai người đều no ứ ự mới giải quyết xong hết đống đồ ăn, không lãng phí tí nào.
Khương Ngạn Hi uống lon nước dưa hấu ướp lạnh mà Tô Hoài đã cắm ống hút cho, chẳng hiểu sao lồng ngực hơi ê ẩm.
… Sau khi chương trình này kết thúc, cậu sẽ quay về cuộc sống trước kia.
Đàn anh sẽ lại biến thành ngôi sao sáng chói và xa xôi trên bầu trời.
Giờ cậu đã chắc chắn rồi, vì có Tô Hoài ở bên nên cậu mới làm được tất cả những điều này.
Trên người Tô Hoài có một sức mạnh thần kì bảo vệ cậu từng giây từng phút, khiến cậu tin rằng tất thảy nguy hiểm đều không thể tới gần.
Khiến cậu trở thành một người bình thường.
Khương Ngạn Hi không muốn Tô Hoài biết tâm trạng mình đang dần xấu đi. Cậu bình tĩnh mỉm cười, thấp giọng nói: “Khoai tây chiên bơ ở đây ngon thật… Chẳng biết sau này em còn được ăn không nữa”.
Nhưng Tô Hoài vẫn nhận ra những đổi thay trong ánh mắt cậu.
Anh không hỏi gì, chỉ chăm chú nhìn Khương Ngạn Hi một chốc rồi nhẹ giọng: “Tay nào”.
Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tô Hoài đặt một thứ gì đó cứng vào rất nhẹ vào bàn tay cậu.
Khương Ngạn Hi cụp mắt, thấy một chiếc vỏ sò nhỏ màu tím đang nằm trong tay mình.
“Nghe nói chỉ cần trộm mất vỏ sò tím mà Freya thích nhất, thì chắc chắn ta sẽ bị Tanya gọi về”.
Khương Ngạn Hi nhìn phía đối diện, trong tay Tô Hoài cũng có một chiếc.
Anh cười: “Chắc Tanya sẽ không bỏ qua cho tụi mình đâu”.
Khương Ngạn Hi: “…”.
Cậu khẽ mím môi, hàng mi lại chầm chậm rủ xuống.
Cậu cẩn thận nhìn chiếc vỏ sò trong tay, trân trọng nắm lại, nhẹ nhàng ôm lấy nó bằng bàn tay mình.
Sau một khoảng lặng, Khương Ngạn Hi nhỏ giọng gọi: “Đàn anh… Tô Hoài ơi”.
Cậu nắm thật chặt chiếc vỏ sò, tiếng nói chìm trong điệu nhạc jazz du dương.
Tô Hoài hơi nghiêng người về phía trước, muốn nghe thật rõ thanh âm ấy.
Giọng Khương Ngạn Hi đứt quãng giữa nhịp violon nhẹ nhàng: “Anh… Càng… Thích”.
Tô Hoài chỉ nghe rõ vài chữ, anh mờ mịt: “Hở?”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi ánh ý cười sau chiếc mặt nạ thỏ, giơ chiếc vỏ sò lên cho anh xem.
Cậu cũng nghiêng người về phía trước, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai Tô Hoài: “Đàn anh ơi, cảm ơn anh ạ”.
Sau khi ngao du giữa bầu trời đêm lộng lẫy, hai người xuống tới sân bay ở đảo Y.
Chủ nhân của con vẹt là cảnh sát địa phương, phải trực ban ở hội trường tổ chức lễ hội Omega đến chín giờ mới đón nó về được.
Vì vậy họ đổi xe, mang theo con vẹt tới bãi đỗ xe ngoài chợ đêm tổ chức lễ hội Omega.
Tô Hoài yên tĩnh ngồi cạnh Khương Ngạn Hi, kiên nhẫn đợi cậu chuẩn bị tâm lí.
Khương Ngạn Hi sốt sắng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm dòng người đông đúc ra vào chợ đêm, đôi tay ướt mồ hôi nắm thật chặt.
Khu chợ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng choang, bầu không khí lễ hội tràn ngập khắp xung quanh, du khách nào cũng mang vẻ mặt tươi cười.
Những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo quanh các quầy hàng dân tộc thú vị, phụ huynh nắm tay mấy đứa trẻ háo hức cùng xếp hàng mua kẹo đường hình động vật.
Ánh nhìn của Khương Ngạn Hi dừng lại trên những nụ cười hạnh phúc ấy.
Chuẩn bị tâm lí đủ mười lăm phút, cậu nhắm mắt rồi thở phào một hơi, dằn nỗi lắng lo trong lòng xuống rồi quyết định mở mắt: “Đàn anh ơi… Chúng mình vào đó đi”.
Khương Ngạn Hi dứt khoát mở cửa xuống xe, Tô Hoài đột nhiên gọi với theo: “Chờ đã”.
Cậu quay đầu lại, anh lấy ra hai chiếc mặt nạ động vật đáng yêu che nửa mặt.
Tô Hoài cẩn thận giúp cậu đeo mặt nạ thỏ trắng, anh thì đeo mặt nạ cún – trông cũng giông giống ảnh đại diện trên WINK.
Tô Hoài đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu rồi.
Thế này vừa đảm bảo được trật tự lễ hội, vừa giúp Khương Ngạn Hi có thêm cảm giác an toàn.
Cũng như lần trước khi mặc bộ đồ bánh gừng, Khương Ngạn Hi tự tin hơn hẳn.
Có mặt nạ, cậu thả lỏng rất nhiều.
Tô Hoài: “Được rồi, đi thôi”.
Khương Ngạn Hi không yên tâm để con vẹt ở lại trong chiếc xe vừa hẹp vừa oi bức, bèn xách chiếc lồng xuống theo.
Cậu sợ nó bị hoảng khi ở nơi đông người nên trùm thêm một tấm lưới phủ lên đó.
Xuống xe, Tô Hoài nhìn cậu, chìa tay ra đầy tự nhiên.
Gần như theo bản năng, Khương Ngạn Hi đặt tay mình lên đó.
Ý thức được phản xạ này, cậu kinh ngạc, hai má dưới lớp mặt nạ hơi nóng lên.
Khóe miệng Tô Hoài chầm chậm giương cao. Anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại và ngoan ngoãn kia, dắt cậu vào giữa dòng người trong chợ đêm.
Có mặt nạ bảo vệ và được bao quanh bởi mùi hương vừa mạnh mẽ lại ấm áp của Tô Hoài, trạng thái của Khương Ngạn Hi sau khi bước vào bên trong còn ổn hơn cậu nghĩ.
Trừ mấy phút đầu căng thẳng vì chưa quen, lúc sau cậu hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những quầy hàng rực rỡ muôn màu.
Lần đầu tiên Khương Ngạn Hi biết được thú vui dạo chợ đêm, khác hẳn cảm giác đi siêu thị hay mua sắm qua mạng.
Các món hàng sặc sỡ lấp lánh hấp dẫn ánh mặt cậu, Khương Ngạn Hi căn bản không nhịn được ý nghĩ muốn tiêu hoang.
Tô Hoài phát hiện, Khương Ngạn Hi mang mặt nạ khác hẳn Khương Ngạn Hi không đeo mặt nạ.
Sau chiếc mặt nạ thỏ trắng đáng yêu, đôi mắt đẹp kia sáng lên lấp lánh, và thi thoảng ánh sáng ấy sẽ hướng về phía anh.
Trên nửa khuôn mặt trắng nõn, độ cong nơi khóe miệng cũng đến là ngọt ngào.
Tô Hoài nhìn không chớp mắt, đồng tử dần tối đi.
Để tiện cho Khương Ngạn Hi mua đồ, anh xách cái lồng theo bằng một tay.
Cuối cùng cậu cũng bắt đầu kế hoạch mình mưu đồ đã lâu.
Khương Ngạn Hi cầm một chiếc cốc có hình cún con trông y hệt như mặt nạ của Tô Hoài lên: “Đàn anh ơi, anh thích cái này không ạ?”.
Tô Hoài vẫn nhìn đôi mắt cậu, ngẩn ngơ đáp: “Thích chứ”.
Khương Ngạn Hi: “Nhưng… nhưng anh chưa nhìn nó mà”.
Tô Hoài khẽ mỉm cười, dừng một chút rồi nói: “Chỉ cần là em tặng, anh đều thích cả”.
Khương Ngạn Hi mất tự nhiên dời mắt đi, hài lòng mua cho Tô Hoài món quà nhỏ thứ nhất, cậu còn nhờ chủ cửa hàng gói kĩ lại bằng một hộp quà thật đẹp nữa.
Lúc quẹt thẻ Khương Ngạn Hi rút tay ra, đến khi trả tiền xong rồi tay cậu lại bị Tô Hoài nắm thật chặt.
Khương Ngạn Hi đơ luôn, tim đập thình thịch.
Càng lúc cậu càng tiêu nhiều tiền.
Tô Hoài cứ mải ngắm bé thỏ trắng đáng yêu vô cùng đêm nay, quên cả can ngăn.
Đến khi anh tỉnh táo lại, trong tay Khương Ngạn Hi đã ôm không biết bao nhiêu túi giấy.
Ngay cả hai cameraman bí mật theo sau cũng không nhìn nổi nữa, chủ động giúp cậu xách đồ.
Tô Hoài đột nhiên có ảo giác rằng mình đang thực sự được nhóc khóa dưới bao nuôi.
Chỉ cần anh nói thích là Khương Ngạn Hi cứ thế mua mua mua, không hỏi giá mà cũng không mặc cả, mấy món bị độn giá, lúc quẹt thẻ cậu cũng chẳng thèm chớp mắt.
Đúng là một sugar Hi thứ thiệt.
Thấy Khương Ngạn Hi còn định mua thêm nữa, Tô Hoài bèn nhanh chóng cản cậu lại, mỉm cười: “Được rồi, nhiều quá, em mua thêm thì anh cũng chỉ…”.
Anh hơi ngừng lại.
Khương Ngạn Hi nhìn anh vẻ khó hiểu: “?”.
Tô Hoài mất tự nhiên dời mắt đi, tai hơi ửng hồng, đánh trống lảng: “Phố ẩm thực ở đây nổi tiếng lắm đấy, mình đi thử nhé?”.
Khương Ngạn Hi chưa ăn tối, đúng là cậu hơi đói bụng.
Khương Ngạn Hi rời trận địa này thì lại lao vào trận địa khác, lại bắt đầu bao nuôi Tô Hoài.
Cậu vui vẻ hỏi: “Đàn anh ơi, anh có muốn nếm thử món này không?”.
Tô Hoài hơi buồn cười: “Em thích ăn là được”.
Câu trả lời ấy khiến cậu xoắn xuýt, đành thấy cái gì ổn ổn là mua một phần.
Mua tới món thứ tám thì Tô Hoài đúng lúc cản cậu lại: “Được rồi em, ăn không hết thì phí mất”.
Lúc ấy Khương Ngạn Hi mới thỏa mãn thu tay lại.
Hai người cầm theo đồ ăn vặt tới khu nghỉ chân vắng người, ngồi xuống thử từng món một.
Ấy thế mà món nào cũng ngon.
Cuối cùng hai người đều no ứ ự mới giải quyết xong hết đống đồ ăn, không lãng phí tí nào.
Khương Ngạn Hi uống lon nước dưa hấu ướp lạnh mà Tô Hoài đã cắm ống hút cho, chẳng hiểu sao lồng ngực hơi ê ẩm.
… Sau khi chương trình này kết thúc, cậu sẽ quay về cuộc sống trước kia.
Đàn anh sẽ lại biến thành ngôi sao sáng chói và xa xôi trên bầu trời.
Giờ cậu đã chắc chắn rồi, vì có Tô Hoài ở bên nên cậu mới làm được tất cả những điều này.
Trên người Tô Hoài có một sức mạnh thần kì bảo vệ cậu từng giây từng phút, khiến cậu tin rằng tất thảy nguy hiểm đều không thể tới gần.
Khiến cậu trở thành một người bình thường.
Khương Ngạn Hi không muốn Tô Hoài biết tâm trạng mình đang dần xấu đi. Cậu bình tĩnh mỉm cười, thấp giọng nói: “Khoai tây chiên bơ ở đây ngon thật… Chẳng biết sau này em còn được ăn không nữa”.
Nhưng Tô Hoài vẫn nhận ra những đổi thay trong ánh mắt cậu.
Anh không hỏi gì, chỉ chăm chú nhìn Khương Ngạn Hi một chốc rồi nhẹ giọng: “Tay nào”.
Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tô Hoài đặt một thứ gì đó cứng vào rất nhẹ vào bàn tay cậu.
Khương Ngạn Hi cụp mắt, thấy một chiếc vỏ sò nhỏ màu tím đang nằm trong tay mình.
“Nghe nói chỉ cần trộm mất vỏ sò tím mà Freya thích nhất, thì chắc chắn ta sẽ bị Tanya gọi về”.
Khương Ngạn Hi nhìn phía đối diện, trong tay Tô Hoài cũng có một chiếc.
Anh cười: “Chắc Tanya sẽ không bỏ qua cho tụi mình đâu”.
Khương Ngạn Hi: “…”.
Cậu khẽ mím môi, hàng mi lại chầm chậm rủ xuống.
Cậu cẩn thận nhìn chiếc vỏ sò trong tay, trân trọng nắm lại, nhẹ nhàng ôm lấy nó bằng bàn tay mình.
Sau một khoảng lặng, Khương Ngạn Hi nhỏ giọng gọi: “Đàn anh… Tô Hoài ơi”.
Cậu nắm thật chặt chiếc vỏ sò, tiếng nói chìm trong điệu nhạc jazz du dương.
Tô Hoài hơi nghiêng người về phía trước, muốn nghe thật rõ thanh âm ấy.
Giọng Khương Ngạn Hi đứt quãng giữa nhịp violon nhẹ nhàng: “Anh… Càng… Thích”.
Tô Hoài chỉ nghe rõ vài chữ, anh mờ mịt: “Hở?”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi ánh ý cười sau chiếc mặt nạ thỏ, giơ chiếc vỏ sò lên cho anh xem.
Cậu cũng nghiêng người về phía trước, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai Tô Hoài: “Đàn anh ơi, cảm ơn anh ạ”.
Tác giả :
Mục Dương Tinh