Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK
Chương 45: Thứ trong sữa bò là cái gì? !
Cô muốn chống cự, nhưng căn là anh không cho cô thời cơ.
Hôn cô thật sâu, một cái tay thì nhanh chóng cởi đồ của cô, động tác kia lưu loát, để Kiều Luyến hoài nghi kỳ thật anh không có say...
Đây là lần đầu tiên Kiều Luyến cảm nhận được, nam - vui mừng - nữ - thích hài hòa tốt đẹp thế nào.
Cô cảm giác mình giống như một chiếc thuyền con, bị anh dẫn vào phía trong đại dương, một lần một lần đạt tới ngọt sóng, một lần lại một lần ngã xuống, thẳng đến sau cùng, đắm chìm trong cảm giác.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thể lực Kiều Luyến chống đỡ hết nổi, ngủ thật say.
Sau khi cô ngủ mất, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới mở ra ánh mắt thư thái, không có vẻ say nhìn cô...
Ngày thứ hai, trời sáng choang, Kiều Luyến mới miễn cưỡng mở mắt của mình ra, sau đó phát hiện còn một mình cô nằm trên giường lớn.
Tối hôm qua điên cuồng, tràn vào trong đầu, để cho cô cảm thấy cả người đều muốn bốc cháy.
Cô ôm lấy chăn mền, nghĩ đến thẻ ngân hàng, lúc này mới đè xuống ngượng ngùng, rời giường, mặc quần áo, sau đó mở cửa phòng ngủ chính đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, thấy Thẩm Lương Xuyên từ trong thư phòng đi tới, hai người trực tiếp mặt đối mặt.
Mặt Kiều Luyến, lập tức đỏ lên.
Cảm giác trong không khí đều tràn ngập lúng túng.
Rõ ràng Bọn họ đang lãnh chiến, thế nhưng tối hôm qua lại...
Kiều Luyến không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt đảo loạn bốn phía, đang định nói chuyện, nghe thấy tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Thẻ kia đã có thể dùng rồi."
Kiều Luyến vội vàng gật đầu: "Cám ơn."
"Không cần." Thẩm Lương Xuyên đi xuống lầu, vừa đi vừa mở miệng: "Chuyển về ở đi."
Bước chân Kiều Luyến dừng lại, đáy lòng phun lên sự chua xót.
Anh nhìn qua vẫn mang biểu cảm lạnh nhạt, câu nói này giống như chỉ là thuận miệng nói ra.
Là bởi vì buổi tối hôm qua...
Cô cúi đầu, suy nghĩ, mở miệng nói: "Hay là thôi đi, tôi..."
Lời còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng của anh: "Kiều tiểu thư, bây giờ có lẽ trong bụng cô đã có con của tôi, cô ở bên ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Chuyển về, để quản gia làm chút đồ ăn dinh dưỡng cho cô, như vậy về sau đứa bé mới tốt."
Cho nên, kỳ thật anh để cho mình chuyển về, chỉ là bởi vì đứa con?
Kiều Luyến ngẩn ngơ.
"Bên trên hợp đồng không có viết nhất định phải để cô từ chức, nhưng viết cô nhất định phải ở trong nhà, tôi nghĩ, cô chắc cũng không muốn bội ước?"
Cưỡng bách, để cho cô không có lựa chọn quyền lợi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: " Được."
Thẩm Lương Xuyên đạt được câu nói này, khẽ gật đầu, nhanh chóng xuống lầu, không có ăn sáng, đã đi ra ngoài.
Kiều Luyến ngồi ở trong phòng bếp, có chút ngơ ngác.
Một lát sau, cô cười khổ một cái, đứng lên đi đến nhà bếp, định lấy cho mình một cốc sữa.
Thế nhưng vừa mới vào bếp, thấy có người giúp việc cho thứ gì đó vào sữa.
Nghĩ đến mùi sữa lạ, Kiều Luyến hiếu kỳ hỏi một câu: "Trong sữa cho thêm cái gì vậy?"
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thật không nghĩ đến vừa nói, khiến người giúp việc giật nảy mình, thân thể run lên một cái, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói chuyện lắp ba lắp bắp: " Kiều, Kiều tiểu thư?"
Đây rõ ràng là dáng vẻ có quỷ, để Kiều Luyến nheo mắt lại.
Cô tiến lên một bước, thấy người giúp việc bị dọa bỏ thứ trong tay ra sau.
Nhất thời Kiều Luyến sắc bén mở miệng: "Đây là cái gì? Lấy ra!"
Kiều Luyến nhanh tay, trong lúc nói chuyện, đoạt lấy đồ!
Hôn cô thật sâu, một cái tay thì nhanh chóng cởi đồ của cô, động tác kia lưu loát, để Kiều Luyến hoài nghi kỳ thật anh không có say...
Đây là lần đầu tiên Kiều Luyến cảm nhận được, nam - vui mừng - nữ - thích hài hòa tốt đẹp thế nào.
Cô cảm giác mình giống như một chiếc thuyền con, bị anh dẫn vào phía trong đại dương, một lần một lần đạt tới ngọt sóng, một lần lại một lần ngã xuống, thẳng đến sau cùng, đắm chìm trong cảm giác.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thể lực Kiều Luyến chống đỡ hết nổi, ngủ thật say.
Sau khi cô ngủ mất, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới mở ra ánh mắt thư thái, không có vẻ say nhìn cô...
Ngày thứ hai, trời sáng choang, Kiều Luyến mới miễn cưỡng mở mắt của mình ra, sau đó phát hiện còn một mình cô nằm trên giường lớn.
Tối hôm qua điên cuồng, tràn vào trong đầu, để cho cô cảm thấy cả người đều muốn bốc cháy.
Cô ôm lấy chăn mền, nghĩ đến thẻ ngân hàng, lúc này mới đè xuống ngượng ngùng, rời giường, mặc quần áo, sau đó mở cửa phòng ngủ chính đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, thấy Thẩm Lương Xuyên từ trong thư phòng đi tới, hai người trực tiếp mặt đối mặt.
Mặt Kiều Luyến, lập tức đỏ lên.
Cảm giác trong không khí đều tràn ngập lúng túng.
Rõ ràng Bọn họ đang lãnh chiến, thế nhưng tối hôm qua lại...
Kiều Luyến không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt đảo loạn bốn phía, đang định nói chuyện, nghe thấy tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Thẻ kia đã có thể dùng rồi."
Kiều Luyến vội vàng gật đầu: "Cám ơn."
"Không cần." Thẩm Lương Xuyên đi xuống lầu, vừa đi vừa mở miệng: "Chuyển về ở đi."
Bước chân Kiều Luyến dừng lại, đáy lòng phun lên sự chua xót.
Anh nhìn qua vẫn mang biểu cảm lạnh nhạt, câu nói này giống như chỉ là thuận miệng nói ra.
Là bởi vì buổi tối hôm qua...
Cô cúi đầu, suy nghĩ, mở miệng nói: "Hay là thôi đi, tôi..."
Lời còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng của anh: "Kiều tiểu thư, bây giờ có lẽ trong bụng cô đã có con của tôi, cô ở bên ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Chuyển về, để quản gia làm chút đồ ăn dinh dưỡng cho cô, như vậy về sau đứa bé mới tốt."
Cho nên, kỳ thật anh để cho mình chuyển về, chỉ là bởi vì đứa con?
Kiều Luyến ngẩn ngơ.
"Bên trên hợp đồng không có viết nhất định phải để cô từ chức, nhưng viết cô nhất định phải ở trong nhà, tôi nghĩ, cô chắc cũng không muốn bội ước?"
Cưỡng bách, để cho cô không có lựa chọn quyền lợi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: " Được."
Thẩm Lương Xuyên đạt được câu nói này, khẽ gật đầu, nhanh chóng xuống lầu, không có ăn sáng, đã đi ra ngoài.
Kiều Luyến ngồi ở trong phòng bếp, có chút ngơ ngác.
Một lát sau, cô cười khổ một cái, đứng lên đi đến nhà bếp, định lấy cho mình một cốc sữa.
Thế nhưng vừa mới vào bếp, thấy có người giúp việc cho thứ gì đó vào sữa.
Nghĩ đến mùi sữa lạ, Kiều Luyến hiếu kỳ hỏi một câu: "Trong sữa cho thêm cái gì vậy?"
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thật không nghĩ đến vừa nói, khiến người giúp việc giật nảy mình, thân thể run lên một cái, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói chuyện lắp ba lắp bắp: " Kiều, Kiều tiểu thư?"
Đây rõ ràng là dáng vẻ có quỷ, để Kiều Luyến nheo mắt lại.
Cô tiến lên một bước, thấy người giúp việc bị dọa bỏ thứ trong tay ra sau.
Nhất thời Kiều Luyến sắc bén mở miệng: "Đây là cái gì? Lấy ra!"
Kiều Luyến nhanh tay, trong lúc nói chuyện, đoạt lấy đồ!
Tác giả :
Công Tử Diễn